Dì Ghẻ
Chương 3 : Miệng lưỡi thế gian
Ngày đăng: 11:07 18/04/20
Vừa mở cổng, một người phụ nữ nhìn Nam hỏi:
- Con trai lớn anh Tuấn đấy à...? Giờ về đây ở với bố rồi hả...?
Nam trả lời:
- Cháu chào cô chú, cháu...
Bố Nam thấy con ấp úng liền nói:
- Con trai lớn anh đấy, còn con gái đang ở trong nhà.
Mấy người khách nhìn Nam từ đầu đến chân rồi đi vào nhà. Có tổng cộng ba nam, ba nữ. Bước vào nhà cô Hường đi ra tay bắt mặt mừng với bạn. Mấy người phụ nữ bạn của cô Hường thì xun xoe nịnh nọt:
- Bạn dạo này trẻ thế, càng ngày càng xinh ra đấy.
Cô Hường trước mặt mọi người thấy Nam vẫn đứng ngoài cửa liền gọi:
- Vào đây con ơi, chuẩn bị ăn cơm rồi.
Giọng cô ngọt ngào hơn hẳn lúc nãy, Nam đi vào trong, nó xuống bếp xem có phụ bê đồ gì lên được không thì cô Hường nói:
- Con cứ lên nhà đi, để đấy cô bê cho.
Mấy người bạn cô Hường thấy thế xuýt xoa:
- Cô cháu tình cảm thế, đấy cháu thấy đấy. Về đây có cô có bố sướng hơn bao nhiêu không..? Cô Hường đây là người sống tình cảm biết trước biết sau. Nhất cháu còn gì..
Nam cười gượng gạo, nó khẽ gật đầu vâng dạ rồi đi lên phòng khách. Nó đang thắc mắc tại sao cô Hường lại thay đổi thái độ một cách chóng mặt như vậy. Mới vừa nãy thôi cô còn quát nó, vậy mà giờ cô lại dịu dàng tốt bụng đến thế. Nam quay đi nhưng vẫn kịp nghe một câu từ một người bạn của cô Hường:
- Thằng này nhìn lầm lỳ nhỉ, ít nói y như mẹ nó ngày xưa. Sao bạn tốt thế, chăm lo cho cả con chồng từng tí một.
Cô Hường cười:
- Con ai chẳng là con, mình người lớn mà. Với lại anh Tuấn cũng đối xử với con mình như con đẻ. Giờ con anh ấy về đây mình cũng phải thế chứ.
Tiếng cười giả tạo vang khắp cả gian bếp, người đẩy người đưa nhịp nhàng. Cái tốt mà họ đang nói về nhau cứ như đang nói về một nhân vật không có mặt trong căn nhà này. Vào bữa ăn, cô Hường nhúng tôm vào nồi lẩu, tôm chín cô gắp vào bát bố Tuấn một con. Quay sang cô gắp cho Nam một con rồi nói:
- Ăn đi con, cẩn thận không nóng đấy.
Cô tiếp tục ra tay bóc cho bé Hạnh một con rồi cẩn thận cắt ra từng miếng nhỏ miệng cười hiền từ:
- Nào để cô thổi nguội cho Hạnh nhé.
Bé Hạnh cười tít cả mắt, nó nhe hàm răng sún ra tíu tít:
- Để hôm nào rảnh hai bố con mình nói chuyện với nhau. Đừng nghe thiên hạ nói gì con ạ. Bố có lỗi với mẹ con nhiều lắm. Giờ bố chỉ cần các con thôi...
Cô Hường nghe tiếng liền đi xuống bếp, thấy Nam đang đứng ăn cơm cô nhẹ nhàng nói:
- Sao lại đứng đó ăn, lấy ghế ngồi cho đàng hoàng đi con. Nãy cô có để phần thức ăn cho con đấy. Bố nó lấy cho con ăn chưa..?
Bố Nam gật đầu, lại là bà bạn cô Hường với những lời nói của một kẻ xu nịnh:
- Thế hai người bao giờ thì cưới đây, nhanh nhanh cho em còn ăn cỗ chứ.
Nam đang xúc thìa cơm, nghe câu hỏi của cô kia nó ngước lên nhìn bố. Bố nó ấp úng trả lời:
- Cưới treo cũng phải từ từ chứ, giờ còn bao nhiêu thứ chưa ổn định.
Cô Hường nghe thấy vậy khó chịu:
- Không cưới thì ra ngoài cũng phải giới thiệu là vợ chồng chứ. Đi gặp mọi người toàn giới thiệu là bạn gái. Thế bạn gái có ai chăm lo được cho như thế này không..??
Bố Nam hơi gắt giọng:
- Muốn cưới thì còn phải xem thái độ như thế nào đã.
Không chịu nổi cô Hường giãy nảy lên:
- Thái độ làm sao, em ở với anh như thế này còn chưa đủ tốt à...??
Bố Nam trừng mắt nhìn cô Hường quát:
- Có con cái ở đây đừng có nói to. Mà đừng có nhắc đến chuyện này nữa. Cái gì đến tự nhiên nó sẽ đến.
Bạn cô Hường thấy không khí căng thẳng vội trấn an:
- Ấy, anh đừng nóng..Em cũng chỉ hỏi vui thôi mà.
Bố Nam không nói gì đi lên phòng khách, còn Nam ngồi bàn ăn cơm sau lưng là hai con người vẫn đang nói chuyện. Cô Hường nói với bạn:
- Ở với nhau mấy năm nay có bao giờ quát chị như thế này đâu. Từ hôm hai đứa nó về đây lần này là lần thứ hai hai vợ chồng to tiếng với nhau rồi. Sáng nay lại còn đập cửa rầm rầm. Cần thì cần không cần thì thôi chứ. Cần thiết bán hết đi tôi một nửa anh một nửa. Tôi không ở được thì chẳng ai ở được.
Cô Hường nói vừa đủ để những người có mặt ở đó nghe. Không quá to vì sợ bố Nam sẽ nghe thấy. Bố Nam là người khá nóng tính, ông cũng khá cục cằn. Trước khi có cơ ngơi này ông cũng là một người làm công việc đòi nợ thuê, ngày trẻ đâm chém nhau không phải là ít. Chẳng thế mà xung quanh đây người ta gọi ông là Tuấn Khùng. Lúc ông nóng lên thì trời còn bé, chính vì thế mỗi lần bố Nam tỏ ra bực tức là cô Hường không dám nói gì thêm. Chỉ dám lẩm bẩm sau lưng chứ tuyệt nhiên không dám thái độ trước mặt.
Càng lúc Nam càng thấy cô Hường là một người thâm hiểm. Những lời nói cay độc của cô Hường lúc nào cũng cố ý nói ra để cho hai anh em Nam nghe thấy. Còn trước mặt người khác cô lại đóng vai một bà Tiên hiền từ nhân hậu có tấm lòng bao dung đối với con chồng. Một người phụ nữ đáng sợ nhưng đáng sợ hơn tất cả đó là trong mắt người ngoài thì Nam và bé Hạnh chính là rắc rối trong cuộc đời của bố và cô Hường. Họ nhìn hai anh em Nam như những đứa trẻ xui xẻo.
Những kẻ được gọi là người lớn kia vì xu nịnh, vì ác tâm sẵn sàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu hai đứa trẻ vô tội. Ở đời sâu cay, thâm hiểm nhất vẫn là miệng lưỡi thế gian.