Dì Ghẻ

Chương 39 : Điều nên làm…

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Nam đứng dậy chào chú, bà ngoại vội bảo Nam:



- - Cháu chạy xuống dưới bếp lấy thêm bát thêm đũa lên đây cho chú ăn cơm.



Chú Đại gãi đầu chào bà rồi cười:



- - Sao bác biết con chưa ăn cơm ạ…? Con cũng đang đói gần chết đây.



Bà ngoại trả lời:



- - Nhìn cái bộ dạng của anh đến bộ quần áo từ hôm qua còn chưa thay thì nói gì đến ăn. Ngồi xuống ăn cơm cùng bà cháu tôi cho vui, cũng chẳng có gì mong chú đừng chê..



Chú Đại không làm khách mà ngồi xuống luôn, nhìn mâm cơm có món thịt kho tàu trứng cút, một bát dưa cải nén chỉ mới nhìn thôi đã chảy nước miếng, còn có rau cải xoong luộc và một bát nước mắm không thể thiếu trong mâm cơm của những người lớn tuổi. Chú Đại nuốt nước bọt:



- - Cơm như này là ngon lắm rồi đó bác, vậy con không làm khách mời cả nhà ăn cơm nhé.



Đã gần hai ngày không ăn gì toàn uống rượu, đến hôm nay tâm trạng của chú Đại mới được giải tỏa. Đúng là một khi lo nghĩ con người ta chẳng buồn ăn uống, đỡ bát cơm từ tay Nam chú Đại và ngấu nghiến, gắp miếng thịt kho tàu màu vàng đậm óng ánh dưới ánh đèn tuýp, thêm vài cọng dưa chua, cứ thế đưa cơm chú Đại ăn nhoằng phát hết bát cơm đầu. Có lẽ vẫn đói nhưng giờ chú Đại mới thấy ngại vì chợt nhận ra mình là khách, cơm đâu có đủ cho một người nữa. Cầm cái bát trống không hạ xuống không được mà đưa xới tiếp không xong chú Đại hơi chối. Bà ngoại thấy vậy vỗ đùi cười rồi nói:



- - Nam đơm thêm cơm cho chú đi kìa, nhìn chú ăn ngon lành nhỉ…



Chú Đại tay đưa bát ra nhưng miệng vẫn nói:



- - ́y chết, con ăn thế này thì hết cơm của bác mất..Các cháu cũng còn chưa ăn xong…




Bé Hạnh chạy lại góc bàn cũ kỹ lấy cặp sách rồi ngồi xuống ghế, Nam đi theo sau dạy em em gái học bài. Lúc này bà ngoại mới gọi:



- - Nam cho em học xong ra đây ngồi bà bảo chuyện này…



Nam vâng dạ, nó chỉ cho bé Hạnh một lúc rồi đi ra ghế nhựa ngồi hỏi bà:



- - Có chuyện gì vậy hả bà..?



Bà ngoại nhìn chú Đại rồi nói:



- - Đây cháu nó đây, có gì chú cứ nói với nó. Chuyện ban nãy chú nói qua với tôi thì tôi thấy hợp lý rồi. Nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn là ở thằng Nam, nó lớn rồi, còn con bé kia thì nhỏ quá chưa biết gì. Chú nói chuyện với cháu nó xem thế nào…



Chú Đại nhìn Nam hình như có điều gì đó khó mở lời, im lặng một hồi chú Đại nói:



- - Nam này, chú với bà vừa nói chuyện. Cũng là nói chuyện về cháu với em Hạnh, giờ chú có điều này muốn hỏi cháu.



Nam ngơ ngác không hiểu có chuyện gì mà cả bà lẫn chú Đại lại tỏ vẻ quan trọng đến vậy. Nhưng nó hiểu dược rằng chuyện chú Đại sắp nói có ảnh hưởng đến nó nên chú Đại mới khó mở lời như vậy, Nam khẽ trả lời:



- - Dạ, chú có gì cứ nói với cháu….



Chú Đại gật đầu rồi đưa ra câu hỏi: