Dì Ghẻ

Chương 54 : Em lại phải đi đâu nữa…?

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


Lại nói đến chuyện cho bé Hạnh lên Hà Nội ở với bố mẹ chú Đại. Ngay chiều hôm ấy chú Đại cùng Nam về nhà bà ngoại. Vừa thấy chú Đại bà ngoại mừng ra mặt:



- - May quá, cuối cùng thì chú cũng được thả. Hôm qua hai ông bà bên đấy ra đây ngồi nói chuyện mà tôi cũng thấy lo. Ra được là tốt rồi.



Chú Đại chào bà ngoại:



- - Dạ con cảm ơn bác, con phải ra để tết này còn được về đây chúc tết bác chứ.



Bà ngoài cười:



- - Tết anh cứ xuống đây tôi làm món thịt khâu nhục đảm bảo anh ăn xong lần sau sẽ đòi ăn tiếp.



Chú Đại đáp:



- - Nếu thế thì tết con phải ở đây mấy ngày.



Cả nhà cùng cười, Nam hỏi bà ngoại:



- - Hạnh nó không có nhà hả bà, cháu tưởng nó đi học về rồi chứ…?



Bà ngoại nói:



- - Nó học về ban nãy rồi, bác Dung đi đón xong lại chở sang bên nhà ăn chè ăn cháo gì với con bác ấy. Về nó cứ hỏi anh Nam đâu, anh Nam đâu mà bà đau cả đầu. Cháu với chắt bà ở nhà thì không thèm hỏi..?



Thằng Nam trêu bà:



- - Thì nó thấy bà ở nhà rồi đây, cháu không ở nhà nó mới hỏi chứ. Đúng còn gì nữa.



Bà ngoại chửi:



- - Đúng cái thằng bố mày….



Ban nãy vội quá nên chú Đại quên mua chút đồ thắp hương cho ông ngoại. Giờ sực nhớ ra nên chú Đại đứng dậy nói:



- - Con xin phép bác con đi ra đây một lát, tí con quay lại….



Bà ngoại gọi với:



- - Thế anh ăn cơm ở đây luôn nhé, có mớ cá rô đồng ngon lắm. Nghĩ có hai bà cháu nên tôi không làm. Lát anh ở đây ăn cơm tôi làm món cá kho tộ cho mà ăn.



Chú Đại không khách sáo trả lời:




Nam không hỏi nữa tập trung vào việc làm cá, không ai biết được nó đang suy nghĩ điều gì. Chú Đại cùng bà ngoại ở trên nhà nhìn thấy cảnh đó cũng không khỏi xót xa. Bà ngoại nói:



- - Tưởng đi đâu, chú lại đi mua hoa quả với đồ ăn nhiều thế làm gì..?



Chú Đại khẽ cười:



- - Mấy khi con ra đây đâu bác, để con lấy cái đĩa rồi rửa qua thắp hương cho ông ngoại cháu Nam.



Nghe thấy giọng chú Đại cái Hạnh quay lại nhìn mồm hét lên:



- - A chú Đại...chú Đại về anh Nam ơi…



Nam biết rồi nhưng vẫn giả bộ cho em gái vui, Hạnh chạy lên nhà cười toe toét. Chú Đại hỏi nó:



- - Ái chà, có nhớ chú không..?



Con bé đáp:



- - Cháu có...cháu có..



Chú Đại lấy trong túi bóng ra một con búp bê Barbie tóc vàng hoe đưa cho Hạnh nói:



- - Cho Hạnh con búp bê công chúa nhé..Thơm chú một cái đã.



Chú Đại ghé má xuống con bé thơm cái bọp rồi mừng rỡ nhận con búp bê từ tay chú Đại. Nhìn nó vui vẻ đến lạ thường, có lẽ từ nhỏ đến giờ chỉ có chú Đại là hay mua quà, mua đồ chơi cho nó nhất. Lần nào gặp chú Đại cũng cho nó quà, cũng không lạ khi nó cũng rất quấn quýt chú Đại. Trẻ con mà ai tốt với nó thì nó theo thôi. Làm xong cá bà ngoại xuống bếp nấu cơm, Nam ở trên nhà chơi với em. Chú Đại bảo Nam:



- - Cũng không cần phải vội cháu ạ, đằng nào chú cũng phải ở đây đến khi bố cháu khỏi hẳn. Cũng đợi cho Hạnh học hết năm ở đây đã, lúc đó có về trên kia cũng dễ xin vào trường mà không bị chen ngang. Để sau nói với em nó cũng được.



Nam đáp ;



- - Vầng, cháu biết rồi. Cháu nghĩ em nó sẽ chịu thôi, từ nhỏ nó cũng quen sống ở nhà các bác mỗi người một thời gian rồi. Mới đây lại về ở với bố mấy tháng, giờ lại quay về nhà bà ngoại.



Nam nói ra khiến chú Đại cũng thấy bé Hạnh đáng thương, từ nhỏ đã quá thiệt thòi, trẻ con mà cứ phải sống nay đây mai đó. Chú Đại nói:



- - Cháu yên tâm, chắc chắn ông bà với chú sẽ không phải để nó phải chịu khổ nữa…



Cái Hạnh thấy hai người nói chuyện thì nó quay ra hỏi ngây ngô:



- - Em lại phải đi đâu nữa ạ…?