Dì Ghẻ

Chương 72 : Không chấp nhận

Ngày đăng: 11:07 18/04/20


- - Chẳng hay anh làm nghề gì..?



Câu hỏi đầu tiên từ mẹ cô Thúy khiến chú Đại hơi ái ngại. Bởi vì sao, rõ ràng cuộc gặp gỡ đầu tiên này chỉ là chuyện chúc tết của phụ huynh học sinh với gia đình cô giáo. Việc hỏi nghề nghiệp chỉ dành cho trường hợp ra mắt bố mẹ người yêu nghe có lẽ hợp lý hơn. Chú Đại hơi bất ngờ bởi câu hỏi của mẹ cô Thúy, chú đáp:



- - Dạ thưa bác, cháu làm ăn buôn bán nhỏ thôi ạ.



Cô Thúy nói:



- - Sao mẹ lại hỏi thế, đây chỉ là phụ huynh của một trong những học sinh của con thôi. Mẹ hỏi cứ như hỏi cung vậy..?



Mẹ cô Thúy thở dài:



- - Haizzzz, thế mà tôi tưởng hai anh chị đang hẹn hò cơ đấy. Còn nếu chỉ là phụ huynh học sinh thì được. Vậy anh ngồi chơi, tôi xuống bếp dọn dẹp lại chút việc. Nhà cửa mới mùng một mà bề bộn quá, hai bố con chi giỏi bày ra có phụ giúp được gì đâu.



Chú Đại gượng cười vì chú đủ thông minh để hiểu đó là một câu đuổi khách khéo léo nhưng cũng vô cùng thâm của bà chủ nhà. Nhà cửa trang hoàng, sạch sẽ như thế này mà nói bẩn cần đi dọn dẹp chẳng phải ý bà ây ám chỉ từ lúc hai chú cháu bước vào là bẩn nhà hay sao, lại còn bố con bày ra ý nói cô Thúy đang tha rác về nhà, bố cô Thúy cười xòa đáp:



- - Cậu uống nước đi, bà nhà tôi vốn tính sạch sẽ nên cái gì cứ hơi bề bộn một tí là khó chịu. Cậu đừng để tâm nhé….



Cũng kịp lúc đó điện thoại chú Đại có chuông, là mẹ chú Đại gọi, bắt máy chú làm bộ nói:



- - Dạ vâng, giờ con về ngay đây ạ...Dạ, dạ…



Đầu dây bên kia mẹ chú Đại nhìn chồng chẳng hiểu gì nói:



- - Thằng này nó làm sao ấy nhỉ, tôi gọi hỏi nó đến nơi chưa nó lại bảo con về ngay..?



Lúc này ở nhà cô Thúy chú Đại đứng dậy cười tươi chào gia đình:




Mà sao chú biết bà ấy quý tộc..?



Chú Đại cười:



- - À chú đoán vậy, bởi chú cũng nhiều lần phải đi nhờ cậy chuyện làm ăn chỗ các quan chức cấp cao, thành phố có, tỉnh cũng có...Mấy bà vợ của mấy ông đấy bà nào cũng mang phong thái như vậy...Kiểu như họ được học, được đào tạo để thể hiện mình trước người khác ấy. Ban nãy mẹ cô Thúy cũng khiến chú cảm thấy điều đó. Chính vì vậy mà chú lại dễ ăn nói hơn vì quá quen khi tiếp xúc với những ngươi như vậy rồi. Bình thường dù họ có ghét mình nhưng họ không để lộ ra đâu, ngược lại còn tiếp đãi vô cùng tử tế. Chỉ khi mình về họ mới nói xấu...Đằng này….Mà thôi, về bà ngoại ăn cơm đi. Chú cũng hơi đói rồi..



Nam đáp:



- - Cháu cũng thế, về nhà ăn món thịt khâu nhục bà ngoại làm với cơm nóng là hết xảy con bà bảy. Thế có đón cái Hạnh không chú..?



Chú Đại nói:



- - Thôi cứ để con bé ở đấy chơi với bố, chú cháu mình về thôi. Vậy là cũng xong hết tết rồi, mai ngày kia mình đi chùa, đi chơi đâu đó cho thoải mái. Bố mẹ chú thì chắc không đi vì bận trông bố Tuấn, mai chú cháu mình chở bà ngoại đi chơi...Được đấy nhỉ..?



Nam cười tít mắt:



- - Vâng, bà cháu lâu lắm rồi không đi được đâu. Hồi còn khỏe bà cũng thích đi chùa lắm, giờ già rồi chẳng đi được đâu. Chú mà chờ bà đi là bà vui lắm đấy…



Hai chú cháu lái xe về thẳng nhà bà ngoại, buổi gặp gỡ chớp nhoáng ban nãy khiến chú Đại suy nghĩ khá nhiều. Đây là lần đầu tiên chú Đại nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nhưng phải nói chú Đại có con mắt tinh đời đến đáng sợ, lần đầu biết yêu mà ông ấy nhắm ngay vào con một nhà gia giáo, lại còn có tiền, chắc chắn là phải có tí quyền bởi vì cách nói chuyện của mẹ cô Thúy tuy hơi đáng ghét nhưng mang một sức nặng rõ ràng.



Lúc nãy mạnh mồm nói với cô Thúy thế thôi chứ thực ra chú Đại biết đồn địch này vô cùng khó đánh. Không phải đồn bình thường mà có khi nó là lô cốt rồi, lô cốt bom đánh còn không sập thì liệu chú Đại sẽ tấn công bằng cách nào đây. Đó chính là điều chú Đại băn khoăn từ nãy đến giờ.



Về phần cô Thúy, sau khi tiễn hai chú cháu ra về cô quay trở lại nhà, vừa mở cửa ra cô đã thấy mẹ ngồi ở phòng khách, bà nói:



- - Mẹ nói cho con biết trước, người như nó không bao giờ mẹ chấp nhận đâu.