Dì Ghẻ
Chương 92 : Linh cảm xấu
Ngày đăng: 11:08 18/04/20
- - Tại sao hai đứa nhỏ không ở với bố, hay có khi nào Tuấn gửi bọn trẻ ở nhà bà ngoại để tiện cho việc lẩn trốn..? Nếu thế ngoài việc theo dõi những nơi khả nghi các đồng chí cũng nên cắt cử người ở khu vực nhà hai đứa trẻ đang ở, bởi Tuấn nhiều khả năng sẽ đến thăm con. - Đội trưởng nói.
Viên công an trả lời:
- - Báo cáo, thực ra hai đứa trẻ từ nhỏ đã không ở với bố. Tuấn bỏ vợ, bỏ con đi từ khi bọn trẻ còn rất nhỏ. Cũng không thấy dấu hiệu gì cho biết Tuấn có quan tâm đến tụi nhỏ. Bởi mặc dù là một đại ca giang hồ nổi lên mấy năm nay, nhà cao cửa rộng nhưng hai đứa nhỏ vẫn sống với bà ngoại tại một căn nhà cấp 4 khá lụp xụp. Tôi cũng đã cử người theo dõi nhưng quả thật không phát hiện được gì khả nghi. Dường như sự tồn tại của hai đứa nhỏ con Tuấn rất ít người biết đến.
Lật tiếp tài liệu sang trang khác, viên công an tiếp tục:
- - Tuấn trước đây đã từng phạm tội ngộ sát, sau khi mãn hạn tù Tuấn bắt đầu tụ tập những anh em quen biết khắp mọi nơi quay về đây tranh giành địa bàn. Tuy gọi là giang hồ mới nổi nhưng Tuấn có lúc gần như đã thâu tóm được toàn bộ các mối làm ăn của những kẻ đi trước. Tuy nhiên những sự việc xảy ra xung quanh Tuấn sau này bên chúng ta hầu như không nắm được thông tin gì. Khác hẳn với lúc mới bắt đầu, sau khi khẳng định được vị thế Tuấn gần như lùi về sau không tham gia bất cứ hoạt động nào. Tuấn sống rất hóa nhã với những người bình thường xung quanh, anh em trong giới đều nói hắn là một người sống tính nghĩa, có thể nhường cơm sẻ áo cho tất cả ai dưới trướng. Cũng vì vậy nên thống kê tài sản của Tuấn không nhiều, có thể đó cũng là một cách Tuấn che mắt phía công an.
Đội trưởng gật đầu:
- - Đúng vậy, chỉ khi vụ việc xảy ra nghiêm trọng đến thế này thì chúng ta mới có những thông tin chi tiết về Tuấn. Công an khu vực có báo lại rằng hai tháng trước Tuấn phải vào viện, ban đầu người nhà khai báo là do mâu thuẫn nên Tuấn bị chém, vết thương rất nặng, bệnh viện đưa ra kết quả cánh tay phải của Tuấn khó mà có thể cử động lại được, hay nói cách khác cánh tay đó đã bị tàn phế. Danh tính của người chém Tuấn được xem là một người anh em thân cận của Tuấn, nhưng khi tỉnh lại Tuấn đã xin bên công an thả người đó ra và nói đó chỉ là tai nạn không liên quan đến anh em của mình. Quả thật nếu đọc hồ sơ bản thân tôi cũng nghĩ Tuấn là một đại ca giang hồ có gì đó khác với phần còn lại trong giới xã hội.
Một công an khác nói:
- - Qua điều tra sơ bộ chúng tôi cũng thấy những điều Tuấn làm tuy trái pháp luật nhưng quy định đề ra rất khắt khe. Nguồn thu chủ yếu của băng nhóm chỉ là hai sòng bạc và các bến bãi, bảo kê thu phế. Điều tra cho thấy Tuấn không tham gia vào các đường dây buôn lậu, hay các mặt hàng cấm như thuốc phiện, hàng trắng...Luật Tuấn đề ra cho anh em, chỉ cần nghiện sẽ thẳng tay trừng trị đuổi khỏi nhóm bất kể là ai. Việc tên Thuận sẵn sàng chết vì đại ca để phá hủy cơ sở của đối phương có thể khẳng định anh em dưới trướng Tuấn kẻ nào cũng có thể làm như vậy.
- - Không được, hiện giờ lão Phiến chắc chắn đang phòng bị kỹ hơn bao giờ hết. Mày mà đi thì chỉ có đường chết, trước giờ mày đều hành động khi đối phương không đề phòng. Đó chính là yếu tố quyết định, còn bây giờ yếu tố đó đã mất không thể tự mình lao vào chỗ chết được.
Quay sang ông Tuấn nói với Long:
- - Đại nó có gọi hay nhắn gì không..?
Long lắc đầu:
- - Dạ không anh ạ, từ hôm đó không thấy anh ấy nói gì cả. Nhưng Cường nó nói đúng đó anh, anh Đại không dễ gì bị nắm thóp đâu. Anh đừng quá lo…
Tuy không nhắc đến hai đứa con nhưng ông Tuấn cũng đang lo cho bọn nhỏ, tự nhiên ông Tuấn cảm thấy bất an. Bỗng nhiên ông nghĩ đến mụ Hường, có linh cảm xấu đang làm ông thấy khó chịu. Nhưng nếu bây giờ chẳng may ông ra mặt thì chính các con ông sẽ là người gặp nguy hiểm.
Và linh cảm của ông đã đúng, cũng tại một nơi khác lúc này mụ Hường vừa nhận được một cuộc điện thoại, bắt máy mụ khẽ đáp:
- - Tại sao đến giờ các ông vẫn chưa làm xong chuyện chúng ta thỏa thuận…?