Dị Giới Ràng Buộc

Chương 22 : Tuần trăng mật

Ngày đăng: 02:39 19/04/20


Cảnh báo: H 21+, thú x nhân



——



Cuối cùng thì mùa đông cũng đã tràn về. Vạn vật bắt đầu kỳ ngủđông của mình. Thôn Thác Thủy hiện tại trắng toát một màu. Những bông tuyết trắng xóa lả tả tuôn rơi, đọng lại mặt đất tạo thành một lớp băng tuyết dày. Mọi người trong thôn hầu hết đều ở trong nhàđốt than sưởi ấm, tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi trong suốt một năm lao động vất vả của mình. Thỉnh thoảng cũng có vài đứa trẻ nghịch ngợm khoác trên mình bộđồ lông xù giữấm chạy ra ngoài sân chơi ném tuyết.



Khu rừng nơi Sở Thần và Mạc U sinh sống cũng đã thay áo đón mùa đông. Cây cối trơ trụi lá, khẳng khiu mỗi cành, thú vật đa phần đều trốn vào ổ hoặc di cư tránh rét hết, cho nên bầu không khí dị thường tĩnh lặng, độc mỗi tiếng gióùù thổi.



Trong ngôi nhà gỗ duy nhất của khu rừng, ngược lại bầu không khíấm áp lại bao trùm. Sợ vật nhỏ của hắn lạnh, Sở Thần dự trữ rất nhiều than, dưới gầm giường than được đốt liên tục, bởi vậy Mạc U lười biếng mặc chiếc áo khoác lông dày ụ, cuộn tròn trong chiếc chăn lớn chỉ lóđôi mắt to tròn ra tận hưởng sựấm áp mà chiếc giường mang lại. Đây là kỳ nghỉđông đầu tiên y cùng với Sở Thần, cũng là mùa đông ấm áp nhất của y nha.



Bưng chén cháo gà nóng hổi bước vào, Sở Thần nhìn cục bông trước mắt, bật cười.



“Đáng ghét.” Bĩu môi trừng đầu sói đang cười nhạo mình, Mạc U nhích nhích người lại sát mép giường.



Thấy cục bông bự kia từng chút từng chút một lăn ra kiếm ăn, Sở Thần thu hồi nụ cười, tiến tới ngồi xuống bên cạnh y.



Đút Mạc U một muỗng cháo, nhìn cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai nuốt nuốt, bất chợt Sở Thần cúi người ngậm lấy môi y, hút hết số cháo trong miệng y, sau đó hôn thêm một lúc mới buông y ra, tiếp tục đút.



Kết thúc bữa ăn, một nửa số cháo đều nằm trong bụng Sở Thần, nhúng khăn ấm chu đáo lau mặt cho Mạc U, Sở Thần vừa lau vừa nói:



“Ngày mai ta dẫn ngươi vào rừng chơi, chịu không?”



Mạc U khó hiểu nhìn hắn, phản đối ngay: “Lạnh như vậy, ở nhàđi nha~”. Trong giọng nói mang theo ý làm nũng rõ ràng.



“Ngoan, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi cực kỳấm áp.” Thần thần bí bí nói ra một câu, Sở Thần đứng dậy dọn dẹp, để lại vật nhỏ nào đó tò mò ngồi suy đoán.



Đêm hôm đó, Mạc U cốý trêu ghẹo Sở Thần nhưng hắn vẫn điềm tĩnh ôm y ngủ, không mảy may lay động khiến y vừa khó hiểu vừa khó chịu, để lại mấy dấu răng trên cổ hắn mới chịu ngoan ngoãn cho Sở Thần ôm.



.



.



.



Ngày hôm sau, khi Mạc U tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong một hang động xa lạ, chống người ngồi dậy, y mới phát hiện ra phía dưới là một chiếc giường bằng đá lớn sờ lên rất ấm, bên cạnh là một bể nước bốc khói nghi ngút, Mạc U kinh hỉ tròn mắt nhìn — làôn tuyền nha!



Trong trí nhớ của y, khi y còn rất nhỏđã từng được phụ thân dẫn đi tắm ôn tuyền một lần. Không ngờ bây giờ y lại được nhìn thấy nó thêm lần nữa. Bỗng có tiếng nói từ sau truyền tới



“Thích không?”



“Thích!!!” Mạc U ngay lập tức trả lời hắn, sung sướng híp mắt cười, hiện tại y chỉ muốn nhảy ùm xuống dưới ấy chứ.



Sở Thần từ phía sau đi đến bên cạnh Mạc U, nhìn dáng vẻ vui mừng của y, môi Sở Thần khẽ nhếch lên, không uổng công hắn chuẩn bị bất ngờ này cho y.



Hang động ôn tuyền này là do một lần đuổi theo con hoẵng mà hắn tình cờ phát hiện ra. Lúc ấy, hắn đã nghĩ tới kỳ nghỉđông này ngay tức khắc.



“Ngươi xuống ngâm mình trước đi, ta đi lấy vài thứ rồi sẽ quay lại ngay.” Bỏ lại một câu, Sở Thần liền rời khỏi.



Mặc dù cảm thấy từ hôm qua đến giờ Sở Thần là lạ, nhưng hiện tại ôn tuyền đã chiếm trọn tâm trí của y. Mạc U nhanh chóng cởi sạch quần áo, bước xuống làn nước ấm kia. Ngay tức thì, cả người từđầu đến chân đều cảm thấy vô cùng thư thái. Thoải mái thở hắt ra một tiếng, Mạc U khép mắt lại, tận hưởng sự sảng khoái do ôn tuyền mang đến.



Bỗng nhiên, cả người y bị rơi vào một cái ôm quen thuộc. Thả lỏng người, Mạc U đem toàn bộ sức nặng giao cho Sở Thần. Nhưng chỉ một lát sau, cảm nhận được bàn tay hư hỏng của người kia đang lần mò khắp cơ thể mình và cả vật cương cứng đang đâm vào đùi mình, Mạc U liền hiểu ra ýđịnh của hắn. Hơi lúc lắc người tránh đi, hiện tại y chỉ muốn ngâm mình thôi nha.



“Ngoan nào bảo bối, không phải ngươi muốn sinh đứa nhỏ cho ta sao?” Cắn cắn vành tai Mạc U, Sở Thần thấp giọng thì thầm.



Hắn biết?!?!?!! Mạc U ngạc nhiên nhìn Sở Thần, y tưởng mình giấu kỹ lắm rồi chứ, y vốn muốn tạo bất ngờ cho hắn, nào ngờ—



Sở Thần nhìn bộ dạng mất hứng của bảo bối nhà mình, ý cười trong mắt càng thêm đậm nét. Sao hắn có thể không nhận ra cơ chứ? Ánh mắt khao khát khi y nhìn bụng bầu của Lạc Ô và cả sự nhiệt tình trúc trắc khiêu khích hắn mỗi đêm. Y nào biết mỗi một cửđộng nhỏ nhất của y đều không thoát khỏi mắt hắn, bởi trong mắt Sở Thần trừ y ra chẳng còn gì nữa cả.



Cười cười, Sở Thần hôn nhẹ lên gáy Mạc U, nói khẽ bên tai y: “Nếu muốn sớm có đứa nhỏ thì phải nghe lời ta, được không bảo bối?”



“Ừm….” Nghe ngữ khí mờám của hắn, không biết hắn lại nghĩ ra chiêu gì trêu chọc mình, Mạc U có chút chần chờ, nhưng khi nghe đến ‘sớm cóđứa nhỏ’, chút băn khoăn kia liền biến mất vô tung. Dù sao cũng không phải lần đầu y chiều theo hắn nha, với lại trong lúc đó y cũng không phải không thoải mái.



“Vậy thì, không được cãi lời ta, biết chưa ngốc?” Sớm biết y nhất định sẽđồng ý, Sở Thần nở nụ cười âm tà. Bắt đầu tuần trăng mật thôi!



========H==========



“Ư~ nhẹ chút ….Thần…. ưm…”



Sở Thần men theo dòng nước nóng, từ phía sau đâm thẳng ba ngón tay vào trong mật huyệt Mạc U, tay còn lại đỡ lấy y không để y khuỵu xuống. Đâm vào rút ra chừng vài cái, cảm nhận được ba ngón tay của mình được bao bọc trong sự nóng ẩm khít chặt, lại nghe những tiếng rên rỉ vụn vỡ ngọt ngào của y, Sở Thần khuyếch trương qua loa liền để y đứng khom người chống tay lên thành bể, đặt dục vọng sưng nóng của mình trước lối vào, không nói một lời thúc mạnh vào.



“Aaaaaa—”




Nhận lấy chiếc hộp gỗ trên tay Lạc Ô, Mạc U ngây người ra “Thật sao?”



“Thật, ngươi về thử là biết. Chỉ sợ ngươi chịu không nổi thôi.” Có kẻ nào đó gian tà cười nói.



Mạc U ngây thơ bị người nào đó dụ dỗ, trong lòng thầm hạ quyết tâm phải cố tẩm bổ thân thể. Chỉ là nếu y suy nghĩ cẩn thận sẽ phát hiện ra lỗ hổng — nếu linh nghiệm vậy sao Lạc Ô không dùng mà phải đợi mất hai năm mới có thai. Ai……



.



.



.



Những ngày sau đó, dưới con mắt khó hiểu của Sở Thần, Mạc U ra sức ăn thật nhiều. Lúc đầu Sở Thần còn có chút nghi hoặc, nhưng sau nửa tháng thấy y có da có thịt hơn, hắn chẳng nghĩ nhiều nữa, chỉ chuyên tâm nấu thật nhiều món ngon vỗ béo vật nhỏ của hắn.



Mùa đông lạnh giáđã tan biến, khí trời vào xuân ấm áp, trong lành. Muôn hoa đua nhau khoe sắc, vạn vật tràn đầy sức sống. Mọi người trong thôn bắt đầu tất bật sửa soạn nhà cửa đón xuân.



Sở Thần đi ra hang lương thực kiểm tra lại, cảm thấy đủ sức dùng trong nửa tháng nữa thì hài lòng. Bưng tô canh cá bước vào phòng, vừa vào tới thì bắt gặp vật nhỏ của hắn đang ngồi trên giường cặm cụi đọc đọc xem xem gìđó, có vẻ rất bí mật. Đặt tô canh xuống bàn, Sở Thần nhẹ nhàng đi đến sau lưng y nhìn thử.



“Vật nhỏ *** đãng, nửa tháng rồi không chạm vào ngươi, muốn lắm rồi à?”Đúng là nửa tháng nay y lấy lý do muốn bồi bổ sức khỏe không cho phép hắn chạm vào mình, cự tuyệt hắn cầu hoan, hại hắn nhịn đến khổ sở.



Mông bị bóp mạnh làm cho Mạc U giật nảy người, nghe Sở Thần nói vậy thì xấu hổ vô cùng. Vội vàng xoay người lại giấu ‘bí kíp’ của Lạc Ô ra sau lưng, cười ngượng:



“Không phải… là….là…”



“Chuyện gì? Đến cả phu quân mà ngươi cũng muốn giấu à?” Sở Thần nhíu mày, trầm giọng ép y phải nói ra.



“Không phải, là thế này….”



Lúng túng kể hết ra những gì Lạc Ô chỉ, Mạc U đỏ mặt cúi đầu len lén liếc trộm Sở Thần.



Sở Thần nhìn mấy viên mọng nước màu đen trong hộp gỗ cầm một viên đưa lên mũi ngửi — chỉ là một loại tinh dầu côđặc có tác dụng bôi trơn, lại nghe câu chuyện hoang đường kia, cau mày không nói gì cả. Bảy ngày bảy đêm hoan ái? Có ngốc cũng phải nghe ra điều vô lý trong đó. Hắn bắt đầu có chút không hiểu Mạc U vì sao lại muốn cóđứa nhỏ như vậy



Quỳ trước mặt Mạc U, nâng mặt y lên nhìn mình, Sở Thần ôn nhu hỏi:



“Ngươi không tin ta?”



“Không phải, ta tin ngươi, nhưng mà….” nhỏ giọng trả lời hắn, y thoáng dừng lại, những bất an trong lòng như nước vỡ bờ tràn ra thành những tiếng nức nở không kìm được: “Hức….hức… nhưng ta sợ một ngày nào đó ngươi sẽ rời khỏi thế giới này như người từng đến vậy… ta chỉ muốn có gìđó ràng buộc chúng ta lại với nhau… ta biết ngươi rất tốt với ta, rất yêu ta, nhưng ta vẫn cứ nhịn không được mà lo sợ… hức… Thần, ta rất yêu ngươi nha.”



Dịu dàng vuốt ve mái tóc vật nhỏđang chôn đầu vào ngực hắn nức nở, nghe y nói ra lời yêu, Sở Thần cảm giác những giọt nước mắt nóng ẩm của y thấm qua lớp vải, chảy vào tim hắn — bỏng rát, nhức nhối nhưng cũng rất ấm áp.



Vật nhỏ ngu ngốc này, bảo bối của hắn, hắn không ngờ y lại có nhiều bất an như vậy. Tự trách mình, Sở Thần đưa tay lau đi những giọt lệ lo sợ kia, hôn nhẹ lên trán, mũi rồi dừng lại trên đôi môi phấn hồng. Sở Thần hôn rất chuyên tâm, rất ôn nhu, như muốn vỗ về an ủi y. Rời khỏi môi Mạc U, Sở Thần nắm lấy tay y đặt lên vị trí trước ngực mình



“Bảo bối, cảm nhận được không? Nơi này chỉ vì ngươi mà sống, ngươi nói xem nếu rời khỏi ngươi nó sẽ còn đập nữa không?”



Nhìn vào cặp mắt đỏ hoe, Sở Thần mỉm cười, nói tiếp:



“Ta không phải đã nói rồi ư, cảđời này ta sẽ quấn chặt ngươi cho đến chết…”



“Xui xẻo, không được nói bậy.” Mạc U nghe đến chữ chết liền bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói nữa “Là ta lo nghĩ lung tung, ta tin ngươi mà! Nhưng ngươi không muốn đứa nhỏ sao?”Đôi mắt to tròn mở to hồi hộp nhìn hắn.



Sở Thần bật cười, liếm lên ngón tay y, gặm gặm mấy cái mới thả ra, vỗ nhẹđầu y mấy cái, nói: “Ngươi đã là ràng buộc cảđời của ta rồi, đứa nhỏ ta đương nhiên muốn, bởi vìđó là do ngươi sinh cho ta, hiểu không?”



Ngẫm ngẫm lại từng chữ trong lời nói của hắn, hai mắt Mạc U nóng bừng lên, ôm chặt lấy Sở Thần. Có một người xem mình là tất cả của hắn, yêu hết mọi thứ thuộc về mình, y còn đòi hỏi gì nữa, gặp được hắn là niềm hạnh phúc nhất đời của y. Môi nở một nụ cười ấm áp, giờ phút này trong lòng y chỉ có ngọt ngào chiếm giữ mà thôi.



Một lúc sau, y ngẩng đầu lên nhìn Sở Thần, ngượng ngùng nói khẽ: “Vậy ngươi không muốn bảy ngày bảy đêm hoan ái sao?”



Lần này đến phiên Sở Thần ngẩn người, khó tin nhìn y. Vật nhỏ nhà hắn tháo gỡ lệnh cấm cho hắn ư? Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Sở Thần khàn giọng cảnh báo: “Ngươi biết ta thích cuồng hoang?”



Mạc U đỏ mặt gật gật đầu, qua mấy lần ân ái, y đã nhận ra điều này.



“Vậy lúc đó mọi chuyện đều phải nghe theo lời ta, không được làm trái ý, cũng đừng khóc bảo ta dừng lại, được chứ?”



“Ừm.” Xấu hổ gật đầu, Mạc U đỏ mặt đáp ứng.



Cười tà một tiếng, Sở Thần bưng tô canh qua, múc cho y một chén, nói:



“Bảo bối, ăn đi, bảy ngày bảy đêm tới phải để ngươi chịu khổ rồi.”



********