Dị Giới Ràng Buộc
Chương 24 : Tin vui
Ngày đăng: 02:39 19/04/20
Thời gian vùn vụt như tên bay, một tháng trôi qua một cách nhanh chóng. Giữa cánh đồng hoa A La rực rỡ sắc màu, một thiếu niên ngồi đó, khoác trên người bộ y phục màu trắng làm nổi bật làn da trắng ngần và mái tóc dài đen mượt của y. Trên má trái thiếu niên có một vết sẹo dài khiến cho khuôn mặt thanh tú trở nên khó xem, duy ánh mắt cực thu hút người khác, ánh mắt to tròn trong trẻo đen lay láy mang theo sự tinh thuần của một đứa trẻ con. Hiện tại đôi mắt đáng yêu ấy đang vô cùng âu sầu.
Mạc U nhìn cánh tay trái trắng noãn, lại thở dài, không linh nghiệm nha!!!
Đã hơn một tháng rồi mà y vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Như y biết, người mang thai thì trên cánh tay sẽ nổi lên một cái bớt màu đỏ, nữ tay phải còn á chủng là tay trái. Rõ ràng y đã làm đúng theo những gì Lạc Ô chỉ dẫn nha, hay làđã sai sót gìđó?
Bất giác nhớ tới bảy ngày bảy đêm điên cuồng kia, hai má Mạc U lập tức đỏ bừng. Sở Thần bình thường ôn nhu lãnh đạm là thế, nhưng khi động tình liền thay đổi hoàn toàn, báđạo, cuồng dã. Xoa nhẹ hông, Mạc U mắng khẽ một tiếng: “Bại hoại.” Ngay lập tức cả người bị bế bổng lên. Mạc U nghe cái tên bại hoại trong miệng mình bật cười:
“Mắng ai bại hoại vậy bảo bối?” Sở Thần vừa đi săn vềđã thấy vật nhỏ của mình ngẩn người ngồi bệt ngoài sân. Bất đắc dĩ bế y vào nhà.
Bĩu môi, Mạc U há miệng cắn mạnh vào cổ hắn, nhưng khi nhìn thấy dấu răng tức khắc liền đau lòng liếm nhẹ lên.
“Thần.”
“Ừ?”
“Chào mừng ngươi đã về, phu quân.” Hôn nhẹ lên môi hắn một chút, Mạc U nhìn vào đôi mắt bạc, mỉm cười.
Môi nhếch lên một độ cong, Sở Thần bế Mạc U vào nhà, ngồi xuống ghếđể y ngồi trên đùi mình, siết eo y ôm vào lòng. Cảm giác có người ở nhà chờ mình về thật tuyệt.
“Thần.”
“Ta đây, bảo bối ngươi sao vậy?” Sở Thần lo lắng sờ sờ trán y, thấy không nóng thì an tâm. Nhíu nhíu mày nhìn vật nhỏủ rũ trong lòng, truy hỏi “Rốt cuộc là chuyện gì? Có ai ức hiếp ngươi sao bảo bối, ngoan, nói vi phu nghe.”
Trong lòng ấm áp, nụ cười bên môi Mạc U càng thêm ngọt ngào. Từ hôm lễ hội đến nay, có rất ít người sinh sự với y, hầu như là không có, trừ vài thiếu nữ thầm thích Sở Thần. Bọn họ gặp y thì lớn giọng nói bóng nói gió nhưng Mạc U căn bản không quan tâm tới. Bởi y tin Sở Thần nha, cho dù bọn họ có nói gìđi chăng nữa cũng không thể thay đổi sự thật: Sở Thần là của Mạc U y.
Cho gà và cá ăn xong, Mạc U mệt mỏi quay về nhà, Sở Thần dặn y mỗi ngày đều phải đi một vòng ra sau.
Nhìn xuống cái bụng mình, Mạc U nhéo nhéo, sao cứ thấy nó mập ra nhỉ? Chẳng lẽ…
Oaa chẳng lẽ y đang béo lên sao? Vậy nên Sở Thần mới bắt y đi cho bớt mập? Không được, y phải cố gắng nhiều hơn.
Kết quả khi Sở Thần kết thúc công việc vội vã chạy về nhà sớm liền bắt gặp vật nhỏ của hắn đang điên cuồng chạy bộ qua lại, dọa hắn xanh cả mặt. Vội vàng lao tới bế bổng y lên, đặt Mạc U ngồi lên ghế, Sở Thần đặt tay lên bụng y kiểm tra, cảm thấy không có gì lạ mới an tâm, nhúng khăn ấm lau mồ hôi cho y, mặt Sở Thần tối sầm, không nói một lời.
Mạc U chưa kịp vui mừng chào đón hắn thìđã bị cơn giận của hắn làm cho hốt hoảng, y thật sự không biết mình đã làm gì sai nha! Uất ức, buồn bực chiếm cứ trong lòng suốt những ngày qua hóa thành nước mắt đua nhau tràn ra khóe mắt. Y liều mạng đưa tay dụi mắt, ngăn chúng đừng rơi xuống nữa nhưng cuối cùng lại bật khóc nức nở.
“Oaaa… ngươi chán ghét ta… Oaa…..”
“Bảo bối, ngoan, không khóc, ta không có chán ghét ngươi, ta yêu ngươi mà.” Thấy y khóc tức tưởi, Sở Thần luống cuống ôm y vào lòng, vừa hôn vừa dịu dàng dỗ dành. Sao hắn lại quên mất giai đoạn này y rất dễ xúc động cơ chứ.
“Ngươi rõ ràng giận ta…. hức… ta không làm gì hết mà… Oaaa…” siết chặt áo Sở Thần, Mạc U thút thít chỉ trích, sau cùng lại khóc lớn lên.
Biết mình làm y tủi thân, lại thấy y cứ khóc mãi, Sở Thần dứt khoát hôn lên cái miệng hờn dỗi kia, dùng nụ hôn của mình xoa dịu cảm xúc của y. Mạc U lúc đầu đẩy hắn ra, nhưng sau đó lại nhiệt tình đáp trả hắn. Hai tuần không chạm vào nhau, lửa nóng hừng hực dâng trào, môi lưỡi quấn lấy nhau, triền miên không rời.
Dứt môi ra khỏi môi Mạc U, Sở Thần nhìn người đang thút thít thở dốc trước ngực, Sở Thần lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Mạc U, ôn nhu nói: “Ta sai rồi, ta không nên như vậy, bảo bối đừng giận, tại ta lo lắng cho đứa nhỏ thôi, không phải ta đã dặn ngươi không được chạy nhảy sao?”
Mạc U ngồi im trong lòng hắn, nghe hắn nói vậy thì sững sờ. Sở Thần vừa nói gì nha, y không nghe lầm đó chứ–‘đứa nhỏ’????
*******