Dị Giới Ràng Buộc
Chương 27 : Bầu trời của hùng ưng
Ngày đăng: 02:39 19/04/20
“Aaa —”
“Tha … tha cho ta …ta biết lỗi rồi…A…”
Trong góc khuất của khu rừng già hoang vu lũ lượt vang lên những tiếng kêu gào đầy đau đớn.
Thiếu niên tóc dài quăng khúc gỗ loang lổ máu tanh trong tay xuống mặt đất, mỉm cười nhìn đám người đang nằm la liệt trước mặt. Dưới ánh chiều tà, gương mặt thiếu niên kia càng tăng thêm vẻ yêu mị.
“Tiểu Ưng không phải là người các ngươi muốn đánh làđánh, hiểu chưa?”
Ba thiếu niên nằm gục trên mặt đất nghe thấy lời hắn nói thì cơ thể bất giác run rẩy. Mặc dù hắn luôn tươi cười, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rợn người. Tất cảđều tại con nhỏ Hoa Hoa kia, nếu không vì mấy khối bạc của ả bọn họ cũng không thê thảm như vậy. Một tên cao to lực lưỡng giờ phút này mặt mũi bầm dập, gắng gượng nhổm người dậy cuống quít cam đoan với thiếu niên kia:
“Hiểu, hiểu, bọn ta sau này tuyệt không dám đụng vào y nữa, nếu ngươi không tin bọn ta có thể thề….”
“Được rồi, chuyện này dừng ởđây, còn nữa ta hy vọng sẽ không có người thứ năm biết về cuộc gặp gỡ này.”
Bỏ lại một câu như vậy, Sở Thiên quay người bước đi để lại phía sau ba kẻ mừng ngưđiên vìđã thoát nạn.
Đúng vậy, thiếu niên kia chính là Sở Thiên. Mười bảy tuổi, Sở Thiên dường nhưđã lột xác, không còn xinh đẹp âm nhu như khi còn bé, thay vào đó là những đường nét tuấn lãng. Thân mình cao ngất,thon dài, ngũ quan tinh xảo nhưng không thiếu nét dương cương, mái tóc đen dài tới eo tùy tiện buộc lên bằng một sợi dây cũ kỹ. Cả người toát lên khí chất tà hoặc. Có lẽ thứ duy nhất không thay đổi chính là cái tính thích cười, luôn mỉm cười.
============
Trời đã khuya nhưng Sở Thiên vẫn chưa ngủ. Nương theo ánh trăng, Sở Thiên si mê ngắm nhìn người đang cuộn tròn trong lòng mình. Ngón tay khẽ khàng vuốt ve qua lại những vệt hôn ngân đỏ thẫm trên vai, cổ y, thấy y khó chịu hừ hừ vài tiếng nhưng không hề tỉnh giấc thì khóe môi cong lên.
Hắn biết y lo lắng những gì. Thế tục, miệng đời luôn là lưỡi dao sắt bén, nhưng chỉ cần hắn còn đó thì tuyệt sẽ không để ai tổn thương đến y. Trong mắt Điền Ưng hắn rất ưu tú, từ nhỏđến lớn y luôn đi theo sau hắn, luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn. Nhưng y không biết rằng kỳ thật hắn mới chính là người bất an.
Điền Ưng như một con hùng ưng tung hoành ngang dọc. Y hào sảng, y mạnh mẽ, y oai phong, đặc biệt hơn hết là y rất ấm áp. Tuy rằng y nóng tính, hễ bị chọc giận là vung nắm đấm nhưng y chưa bao giờ giận ai quá hai ngày, cũng không biết để bụng là gì. Y luôn ghen vì có nhiều thiếu nữ thầm thích hắn nhưng y lại ngu ngốc không nhận ra có rất nhiều người yêu thích thán phục y. Nhớ lại vẻ mặt sùng bái của một đám người nam nữ cóđủ kia, Sở Thiên lại chau mày. Thật muốn móc hết mắt của bọn chúng mà—
“Ưm~~ Thiên Thiên …..”
Nghe Điền Ưng gọi tên mình, Sở Thiên tưởng mình làm y tỉnh, nào ngờ y chỉđang nói mớ. Bật cười, Sở Thiên ôm chặt y vào lòng, trong đôi ngươi đen càng thêm kiên định.
Thật may khi y cũng yêu hắn. Nếu không cho dù có bẻ gãy đôi cánh của y hắn cũng phải giam y bên cạnh mình. Có lẽ hắn quáích kỷ nhưng bất luận thế nào hắn cũng không buông y ra. Nếu y muốn bay lượn hắn sẽ là khoảng trời của y, mãi mãi chỉ dành riêng cho y, Tiểu hùng ưng của hắn.
********
END