Dị Giới Ràng Buộc

Chương 3 : Con mồi

Ngày đăng: 02:38 19/04/20


“Cẩu đầu, đừng chạy loạn.”



Trong khu rừng hoang lãnh mang theo hơi ẩm sau cơn mưa, trên những tàu lá còn đọng lại những giọt nước, mặt trời xuyên qua những kẽ lá soi sáng cho khu rừng, chim chóc cũng đua nhau cất tiếng hót. Trong bầu không khí tươi mát ấy, Mạc U một bên loay hoay đào hố làm bẫy thú, một bên nhắc nhở cẩu đầu. Hôm nay khi y tỉnh dậy thìđã sắp trưa, mưa đã tạnh nắng cũng đã lên, Mạc U rất ngạc nhiên bởi hiếm khi nào y ngủ dậy trễ như vậy. Có lẽ là nhờ hơi ấm từ chú chó kỳ lạ kia, nó khiến y có một loại cảm giác an tâm, rằng Mạc U y từ nay sẽkhông còn một mình đơn độc nữa. Dù y vẫn không thể lý giải được tại sao nó lại lớn nhanh như vậy trong một đêm, vẻ ngoài của nó cũng to lớn hơn hẳn những con chó mà y từng được thấy. Mặc kệ, hiện tại nóđã là cẩu đầu của y, lại còn rất thông minh nữa chứ. Ít nhất nó cũng không cười nhạo y, ức hiếp y, lại càng không… hắt hủi y như những người khác. Nhìn thẳng vào Cẩu đầu, Mạc U thật không muốn nghĩ tới cái ngày nó bỏ y trở về bên chủ nhân của nó.



Sở Thần nghe thấy hai chữ‘cẩu đầu’ thì liền đau đầu. Vật nhỏ này không biết đặt cái tên nào khác hay hơn sao chứ?! Hơn nữa, có một điều vô cùng vô cùng quan trọng. Hắn là sói, sói đó. Một con sói uy mãnh suốt ngày bị kêu là cẩu, uất ức lắm chứ. Với lại, hắn nào có chạy loạn. Mạc U thật sự xem hắn là một chú cún con ư?



Sở Thần ở dưới một gốc cổ thụ, tập trung tinh thần, vận động não bộ, lại thất bại, thân thể tuy đã biến lớn về nguyên dạng nhưng có một tấm màng mỏng đang cản trở việc biến về hình người của hắn. Rốt cuộc là sao? Điên cuồng lắc lắc đầu, thật khó chịu, hắn ghét nhất là không khống chếđược bản thân mình, nó nhắc nhở hắn rằng hắn từng vô dụng ra sao, rằng hắn từng bị người ta điều khiền như thế nào. Khi ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt Mạc U đang dõi theo mình. Hắn rõ ràng đang khó chịu đấy, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt trong sáng mang theo tia ưu thương kia thì cơn giận ngay lập tức biến mất vô tung. Thay vào đó, vị trí bên ngực trái lại ân ẩn đau. Chưa bao giờ Sở Thần có cảm giác này. Mạc U mang lại cho hắn rất nhiều lần đầu tiên.



Tại sao bỗng dưng y lại dùng vẻ mặt đó nhìn hắn? Vừa thỏa mãn lại vừa chua xót, còn cả sự mất mác côđơn kia là sao? Hắn không hiểu nhưng Sở Thần biết rằng, hắn ghét vẻ mặt này của y.



Tiến tới dùng răng kéo Mạc U ra khỏi hố, Sở Thần tiếp tục công việc dang dở của y. Với tốc độ rùa bò của y thìđào được bao nhiêu hố chứ. Mà cái thân hình gầy tong teo, thiếu ăn kia muốn nhanh cũng không nhanh được. Nhớ tới chuyện ăn uống là Sở Thần lại cảm thấy bực bội, vừa bực vừa đau lòng, tên ngu ngốc kia cư nhiên để dành nhúm cơm thiu cuối cùng cho hắn, còn bản thân lại chỉ uống nước cho qua bữa. Rốt cuộc hôm qua y đãăn cái gì cơ chứ!?! Ngu ngốc đúng là ngu ngốc.



Mạc U tròn xoe mắt đứng một bên nhìn cẩu đầu dùng bốn chân đào hố. Thật nhanh a! Chỉ một loáng đãđào xong ba bốn hố. Y chỉ việc gom cây khô và lá tạo thành những cái bẫy đơn giản. Đôi khi sẽ có vài con thỏ sập hố, nhưng không phải lúc nào cũng có. Vậy nên, để sống qua ngày, ngoại trừđặt bẫy ra y còn đi nhặt lúa mót, đào khoai, hái trái dại và bắt cá… tóm lại những gì có thể kiếm được cái ăn, y đều làm cả.




Lúc Sở Thần ngậm xâu cá quay trở về thì chỉ thấy một tên ngốc mặc nguyên bộ y phục ướt tẫm tơi ngồi một đống, không biết đang nghĩ gì mà ngây ngẩn cả ra. Sở Thần vừa cảm thấy tức giận lại vừa buốn cười. Xem ra hắn đã dọa vật nhỏ này sợ rồi!!!



Vừa tiến tới định đưa xâu cá cho y thì nghe thấy y lẩm bẩm nào là‘thịt mình chắc không ngon’, ‘xương mình nhiều lắm, nhai rất đau răng’…… làm hắn rốt cuộc nhịn không được cười to ra tiếng. Đương nhiên tiếng cười phát ra là những âm thanh đáng sợ.



Nghe thấy tiếng gầm gừở sau lưng, Mạc U giật nảy người lên, quay đầu nhìn lại, càng nhìn y càng cảm thấy ý nghĩ của mình không sai. Chó bình thường không thể nào to lớn như vậy, lại còn lớn lên một cách nhanh chóng chỉ sau một đêm nữa chứ… Chắc chắn là cẩu tinh rồi, nhưng sao đến tận bây giờ nó mới muốn ăn thịt y chứ!?  Thấy nó dần áp sát mình, y theo bản năng từ từ lùi ra sau đến khi đụng phải vách đá, không còn đường lui nữa mới ngước đầu lên, nhắm nghiền hai mắt đã hơi ươn ướt lại. Oaa đãđến lúc rồi sao!?! Hức… y rất sợđau nha… hy vọng làđược nuốt chửng…



Nhìn bộ dạng như sắp bị lên thớt của y, Sở Thần cảm thấy thú vị vô cùng, dùng đầu gối cũng biết vật nhỏ này đang loạn tưởng cái gì, nhìn hơi nước chầu chực nơi khóe mắt Mạc U, thôi không chọc y nữa, tiếp tục sợ rằng y sẽ khóc lên mất – lúc đó người khó chịu lại là hắn.



Quay lưng đi vào góc trong hang, ngoạm lấy một bộ y phục mới rồi trở lại chỗ con mồi đang chờ chết kia, đặt y phục trước mặt y, liếm nhẹ lên khóe mắt y một cái, nhìn thấy đối phương khẽ rùng mình thì mới hài lòng xoay người về chỗ của mình nằm xuống.



Trước khi ăn thịt con mồi, ta cần phải vỗ béo nóđã…Đầu sói nào đó bắt đầu lẩm bẩm khẩu quyết.