Dị Giới Ràng Buộc
Chương 7 : Vì ta thích ngươi
Ngày đăng: 02:38 19/04/20
“Ngươi là ai? Sao ngươi lại ởđây? Chúng ta từng gặp nhau rồi à?” Vừa ngồi xuống lớp rơm, ngay lập tức Mạc U đã hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vệt hồng vẫn chưa phai.
“Sở Thần.”
“Hở?”
“Ta tên là Sở Thần.” Sở Thần khẽ cười, nhìn vào mắt y, cốýđè thấp giọng ra vẻái muội nói tiếp: “Chúng ta đã ngủ chung, tắm chung hơn tháng nay, ngươi nói xem hai ta như vậy có gọi là quen biết nhau hay không?”
Một lần nữa đối diện với cặp mắt kia, Mạc U bối rối quay đầu đi, nhưng khi nghe tới câu sau của hắn, y đỏ chín mặt vội vàng phản bác:
“Nói bậy!! Ta… ta… chưa… từng gặp ngươi, sao có thể… như vậy.”
“Định chối bỏà? Ưm xem nào… Trên vai trái ngươi có một vết sẹo hình chữ thập nhỏ, bên eo phải có hai chấm tròn nhỏ màu son, còn ở dưới mông…Ưmmmmm” Sở Thần mặt không đổi sắc ung dung nói ra những bằng chứng chứng minh lời nói của mình, nhưng chưa kịp nói hết câu thìđã bị một bàn tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng lại.
“Ngươi…đừng nói nữa.” Không hiểu tại sao người nọ lại biết những đặc điểm trên cơ thể y, càng nghe mặt càng nóng lên, Mạc U vội vã chồm tới chặn miệng hắn lại, không cho hắn tiếp tục “Sao ngươi… lại biết?”
Rõ ràng y chưa bao giờ gặp hắn chứđừng nói chi đến việc tiếp xúc với hắn, nhưng sao người nọ lại có thể kể ra những đặc điểm kia. Hơn một tháng nay, y không hề bước chân ra khỏi khu rừng này, bên cạnh y chỉ có Lạc Ô thỉnh thoảng ghé chơi, ngoài ra đâu còn ai hết… A, còn có…
‘Xoẹt’ một tiếng, trước mặt bỗng lóe sáng, Mạc U liền đưa tay che mắt lại. Qua một lát, cảm thấy bên má trái có vật gìđó mềm mềm ươn ướt liếm lên, Mạc U cả kinh trợn mắt nhìn, cả người cứng ngắc.
Trước mặt y cư nhiên là… là Cẩu đầu. Nhưng cẩu đầu không phải đãđi rồi sao?!?! Sao lại… Còn người kia đâu?!!… Nhưng khi não bộ y chưa kip xoay chuyển thì bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng nói vang lên:
“Như thế này thì quen đúng không?”
“Ta rất đáng sợ sao?”
Gật đầu rồi lại lắc đầu. Hắn tuy có chút hung dữ nhưng không hề làm hại y nha! Hơn một tháng nay còn giúp y rất nhiều.
“Vậy là… ngươi chán ghét ta? Bởi vì ta dị hợm người không ra người thú không ra thú? Hay là ngươi kinh tởm một quái vật như ta?” Gục đầu vào hõm vai y, Sở Thần buồn bã nói. Mạc U tinh thuần như thế, hắn sao có thể quên đi thân phận bẩn thỉu của mình cơ chứ. Nhưng dẫu có vậy, dù cho có vấy bẩn y, hắn cũng phải cóđược y.
“Không, không phải mà…” Mạc U nghe ra ưu thương trong lời hắn nói, luống cuống muốn giải thích, nhưng không biết phải nói sao, uất ức, ủy khuất trào lên tạo thành men cay nơi khóe mắt, nước mắt vốn đã nuốt ngược vào trong nay lại tuôn tràn ra, y vội vàng đưa tay lên che hai mắt lại, muốn ngặn chặn dòng lệ kia nhưng không thể. Nước mắt Mạc U rơi khiến cho trái tim Sở Thần co rút lại. Hắn dùng lực gỡ tay y ra, lúng túng lau đi nước mắt tuôn chảy trên má y, bất chợt bị y nghiêng đầu tránh đi, lại nghe y nức nở
“Ta mới là một tên á chủng bị kinh tởm… ngươi có biết á chủng nghĩa là gì không? Là máu dơ, máu bẩn, là những kẻ dị loại đáng khinh. Lúc sáng ở chợ ngươi cũng đã chứng kiến mọi người chán ghét ta như thế nào rồi còn gì. Ngươi không cần vì ta tiện tay cứu ngươi mà miễn cưỡng ở lại đây…”
“Nhìn ta.” Sở Thần quay đầu y lại đối diện với mình, chân thành nói: “Nghe cho kỹ, ta không quan tâm á chủng, dị loại gì cả, lại càng không phải trảơn gì hết, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi.”
“Đừng khóc,” bắt lấy tay y đặt lên vị trí trước ngực mình, Sở Thần dịu dàng hôn lên khóe mắt y, hôn lên những giọt nước mắt mặn đắng kia, “Ta sẽđau lòng.”
Bất ngờ trước hành động của Sở Thần, lại nghe đến câu ‘Ta sẽđau lòng’ nhu tình của hắn, Mạc U ngây ngẩn cả người, bất giác hỏi ra một câu
“Vì sao?”
“Vì ta thích ngươi.”
******