Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần
Chương 15 : Tên mập mạp háo sắc
Ngày đăng: 17:20 19/04/20
Lục Vũ đồng ý ở lại tháp ma pháp, sau đó không đợi hắn kịp phản ứng, trước mắt đột nhiên tối sầm, khi mở mắt ra, hắn đã xuất hiện trong một gian thư phòng thật lớn.
Trong thư phòng có một cái cửa sổ thật lớn, khiến cho cả căn phòng đều sáng sủa hơn hẳn, Lục Vũ tuy rất muốn vào Hệ thống vị diện giao dịch để hỏi Hughes tình huống hiện tại, nhưng thủ đoạn của Bizani thần bí khó lường, trong lòng cũng hơi lo lắng, thành thành thật thật mà đi xem vài quyển sách.
Trước khi xuyên qua, hắn chính là một tên mập mạp yêu thích sạch sẽ ngay cả bản thân mình cũng chán ghét, có đôi khi cũng không biết mình sống vì cái gì … Sau khi xuyên qua, bởi vì cảm thấy mình là một người ngoại lai, lại có Hệ thống vị diện giao dịch làm hậu thuẫn, nên luôn khinh thường mọi người trong thế giới này, cho đến hiện tại, hắn mới cảm nhận sâu sắc được sự cường đại của Bizani, lần đầu tiên có cảm giác đối mặt với cái chết, Lục Vũ biết, nếu muốn sống sót, thì không nên giữ bộ dạng hiện tại!
Bây giờ hắn không có gì cả, cho nên nhất định phải ôm chặt đùi Bizani mới được, đồng thời, năng lượng tinh hạch cũng là chuyện lửa sém lông mày!
Sau khi bình ổn tâm tình lại, Lục Vũ lật xem những quyển sách trong thư phòng, hắn không có xem những quyển sách dạy tu luyện ma pháp, sau khi Bizani kết luận hắn cả đời không thể thăng cấp, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian trên phương diện ma pháp, ngược lại, hắn cảm thấy hứng thú với một ít thường thức của thế giới này, lập tức chuyên môn tìm những quyển sách như vậy.
Sau khi đọc vài quyển, Lục Vũ mới biết được, thì ra ma pháp sư trong tháp ma pháp, có thể kiểm soát tất cả, bất cứ chuyện gì xảy ra ở bất cứ đâu trong tháp ma pháp đều biết được, cũng có thể khống chế bất cứ đạo cụ ma pháp nào trong tháp. Đương nhiên, chỉ có ma pháp sư cao cấp, mới được phép xây dựng tháp ma pháp cho riêng mình.
Đọc được những thông tin này, Lục Vũ cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn mình không có tùy tiện tiến vào Hệ thống vị diện giao dịch. Tuy hắn không biết tại sao Bizani muốn giúp hắn, nhưng Bizani phát hiện hắn đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ bắt hắn ra nghiên cứu đi? Đến lúc đó hắn chết cũng không nhắm mắt a!
Một mình một người đứng ở trong phòng, cũng khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh, sau khi Lục Vũ ngồi một hồi liền đứng lên đi một vòng, sau đó đứng trước cửa sổ.
Tòa tháp này nối liền với tường thành, giống như dây dưa mật thiết không thể tách rời khỏi thành Kerr, mà những người dân kia, không ai dám đến gần tòa tháp này.
Người thường sẽ cúi đầu vội vàng đi qua, còn các ma pháp sư, nhìn lên tòa tháp rồi cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên mà rời đi.
Lục Vũ vu vơ nhìn quanh, sau đó ánh mắt bị một người hấp dẫn.
Người kia có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt của người khác, không phải vì hắn đẹp, mà là vì thân hình của hắn so với người thường mập hơn một vòng.
Nhìn người nọ giống như đang nhìn bản thân của mình vậy, Lục Vũ đột nhiên sinh ra một cảm giác thân thiết, có lẽ thế giới này không an nhàn bằng Trái đất, nên sau khi Lục Vũ xuyên qua tuy đã gặp qua rất nhiều người có dáng người khôi ngô, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người mập mạp như vậy.
“Vậy cứ ở đây đi, hiện tại bên trong tháp còn có một người khác, nếu ngươi buồn có thể tìm Hughes chơi.” Bizani mở miệng, đột nhiên cảm thấy cho phép Hughes ở lại tháp ma pháp cũng là một chuyện tốt, Lâm Tái cũng có một người bạn.
“Lão tổ tông là tốt nhất! Hì hì, tiểu mỹ nhân tên là Hughes sao?” Tên mập mạp kia nhìn về phía Lục Vũ, vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Hắn biểu hiện như vậy, vậy mà Bizani không có ngăn lại: “Ngày mai ta phải đi ra ngoài một chuyến, về sau hai người các ngươi cứ ở đây đi, chỉ cần đứng ở trong tháp ma pháp này, các ngươi sẽ vô cùng an toàn.”
Nghe được Bizani muốn đi ra ngoài, Lục Vũ cảm thấy vui vẻ, nhưng tên mập mạp này sẽ ở lại… Lục Vũ cảm thấy đau đầu a…
“Ọt, ọt…” Đột nhiên, một thanh âm vang dội vang lên, lại là âm thanh vô cùng quen thuộc, lúc trước mỗi lần hắn đói bụng đều vang lên âm thanh này… Nhưng hiện tại chính là bụng của người khác.
Tuy Bizani không biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn vô cùng yêu thương tên mập mạp kia, sau khi phát hiện đối phương đói bụng, lập tức mở miệng: “Bắt đầu ăn cơm đi.”
Đồ ăn… Là một tô súp rau trộn còn có vài ổ bánh mì mỏng.
Khi Lục Vũ ngồi xuống cái bàn bên cạnh, cố gắng nhịn xuống mong muốn lau bàn, sau đó, lại miễn cưỡng ép buộc bản thân phải ăn những thứ này. Hắn không có thực lực, nên nhất định phải chịu đựng mới được!
Bánh mì được làm từ loại bột tốt nhất, rất nhẵn nhụi, nhưng đây cũng chỉ là một ổ bánh mì không có mùi vị gì cả, về phần súp rau trộn… Bắt đầu ăn, Lục Vũ mới phát hiện bên trong thế nhưng không có thịt, thậm chí còn không có dầu… Chỉ là một ít rau dưa băm, rồi nêm vào một ít muối, thật sự rất khủng bố.
Nhạt như nước ốc, vậy mà tên mập mạp kia lại ăn từng ngụm từng ngụm, vừa ăn vừa nói chuyện: “Lão tổ tông, nếu không phải thức ăn ở đây quá khó ăn, thì ta khẳng định sẽ sống ở chỗ này cả đời!”
Khó ăn mà ăn nhiều như vậy sao? Lục Vũ không tin tưởng lời của đối phương, nghi ngờ mà liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Lâm Tái tiếp thu ánh mắt hoài nghi của Lục Vũ, bi phẫn — hắn nói sự thật đó!