Dị Thế Lưu Đày
Chương 118 : Khó sinh
Ngày đăng: 18:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đô Đô là thành quả lớn nhất của mình, đồng thời cũng là tội nghiệt lớn nhất!”
Khi người chiến sĩ cấp hai kia gấp gáp đến mức nói năng lộn xộn mà kể lại, cuối cùng Nghiêm Mặc cũng hiểu ra chuyện là thế nào.
Nói đơn giản thì, Lục Diệp – vợ của người chiến sĩ này, sắp sinh, nhưng bị khó sinh, đứa nhỏ ra hai chân trước.
Nếu là bình thường, lão tư tế sẽ dựa theo cách giữ con không giữ mẹ, không phải lão không muốn giữ người phụ nữ lại, mà là dưới tình huống như thế, muốn giữ mạng người mẹ quá khó.
“Vợ anh đang ở đâu? Lập tức dẫn tôi qua!” Nghiêm Mặc vừa nghe đến việc đứa nhỏ ra hai chân trước, liền biến sắc, loại chuyện này không thể trì hoãn lâu.
Thấy các chiến sĩ còn lại đang do dự, lão tư tế thì đang chờ, Nghiêm Mặc liền quát lên: “Nhanh lên! Nếu không sẽ không kịp đấy!”
Người chiến sĩ cấp hai kia chảy nước mắt, quay đầu chạy đi. Có vài người không quan tâm đến vợ mình, chết thì chết, nhưng anh ta và Lục Diệp đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, làm sao có thể trở mắt nhìn cô chết đi trong đau đớn!
“Mau nhường đường cho Mặc đại nhân!” Hào không đợi Nghiêm Mặc nổi giận quát lần thứ hai đã mở đường đi giữa các thủ vệ.
Nghiêm Mặc vừa chạy, Đại Hà lập tức đuổi theo.
Tranh với thân trên có thương tích được băng bó bằng da thú cũng nhanh chóng thực hiện lời thề của mình, anh ta đấm ngực với Hào, rồi đuổi theo Nghiêm Mặc.
Hào nhắm mắt lại, tuy Nghiêm Mặc giúp ông sống trở lại, nhưng ông vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, bề ngoài nhìn như rất khỏe, nhưng bên trong lại có một nửa đang trống rỗng. Mà bộ lạc thì phát sinh đủ loại chuyện, làm ông mệt từ thân đến tâm.
Không còn Tranh, không còn tộc Tức Nhưỡng và một phần người tộc Phi Sa, về sau bộ lạc sẽ biến thành cái dạng gì?
“Đợi đã!” Nguyên Chiến mở miệng gọi Tranh lại.
Tranh dừng bước, quay đầu.
“Tù trưởng đại nhân, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông. Tranh, anh cũng ở lại đi.” Nguyên Chiến đi sang một bên, rõ ràng tỏ vẻ chuyện hắn sắp nói ra không muốn cho lão tư tế nghe được.
Bây giờ lão tư tế cũng không rảnh quan tâm bọn hắn, lão đang vội vàng sai sử Thu Ninh giã nát thảo dược, muốn giảm bớt ngứa ngáy trên người.
Thời cổ, phụ nữ và thú mẹ sinh sản không khác gì nhau, bởi vì sợ máu làm bẩn da thú, đa số các cô đều trực tiếp nằm trên mặt đất, cách sinh duy nhất là cắn răng chịu đừng, dùng sức đè bụng mình, để thai nhi mau chui ra khỏi bụng mẹ, cuống rốn của đứa nhỏ cũng là dùng răng cắn đứt.
Chức nghiệp đỡ đẻ bắt đầu có từ khi nào không biết, ở bộ lạc Nguyên Tế cũng có nhiều phụ nữa đã trải qua sinh sản lần đầu sẽ trợ giúp phụ nữ khác sinh con, động viên các cô, kiểm tra đứa nhỏ sau khi sinh, dùng nước lau thân thể nó, dùng thảo dược cầm máu cho sản phụ, nhưng một khi sản phụ khó sinh, phần lớn các cô đều không biết nên làm cái gì.
Khi Nghiêm Mặc chạy tới bãi đất trống, người phụ nữ kia đã sắp không chịu nổi nữa, giữa hai chân cô ta có một người phụ nữ khác đang ngồi xổm muốn kéo đứa nhỏ ra khỏi cơ thể cô.
“Dừng lại! Dừng lại!” Nghiêm Mặc còn chưa tới nơi thì đã quát to một tiếng.
Người phụ nữ kia hoảng sợ, quay đầu liền thấy mái tóc bạc đặc trưng của Nghiêm Mặc, lập tức thét chói tai: “Là Mặc đại nhân! Mặc đại nhân tới! Lục Diệp được cứu rồi!”
Nghiêm Mặc đã không rảnh lo những chuyện khác, gào lên ra lệnh cho người phụ nữ kia mau nhường vị trí, thấy hơi thở người mẹ đã mỏng manh đi rất nhiều, hạ thân không ngừng chảy máu, lập tức lôi kim châm ra, hạ hai mươi mấy châm trên hạ thân thai phụ.
“Đi nấu nước! Mau!” Nghiêm Mặc ghét bỏ đám nam nữ vây xem bên cạnh làm cản chân cản tay hắn, liền bảo Đại Hà đuổi bọn họ đi hết.
Thân thể đứa nhỏ đã hơi phát tím, nhưng sờ vẫn thấy mạch đập ở cổ chân.
Thai nhi lập tức được Nghiêm Mặc chạm vào chúc phúc sinh mệnh, Nghiêm Mặc vì muốn nhanh chóng, một tay cầm cổ chân thai nhi, một tay giữ cổ tay người mẹ.
Đồng thời chúc phúc cho hai người cùng một lúc, đây là chuyện hắn chưa bao giờ thử.
Mà điều không xong nhất chính là, tuy hai mẹ con đã khôi phục sức sống, nhưng cũng chỉ là tạm thời, nếu không thể sinh đứa nhỏ ra, thì vẫn sẽ một xác hai mạng.
Nghiêm Mặc nhanh chóng trở nên già nua, nhưng ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, hắn không dám rời tay khỏi hai mẹ con họ, hung hăng cắn nát đầu lưỡi mình, dùng đau đớn nhắc nhở bản thân, tự lên tinh thần, thấy người mẹ đã khôi phục lại tri giác, lập tức trầm giọng nói: “Tôi muốn đẩy đứa nhỏ vào cơ thể cô một lần nữa, cô không cần sợ, tôi đã phong bế cảm giác đau đớn của cô, cô sẽ không cảm thấy quá đau, đừng gồng lên, thả lỏng. Nào, hít vào, thở ra…”
Khi Nghiêm Mặc nói đến hai chữ thở ra, cũng là lúc hắn nhanh tay đẩy đứa nhỏ ngược trở lại cơ thể người mẹ, dựa vào kinh nghiệm dùng tay điều chỉnh vị trí thai của đứa bé một lần nữa. Còn về phần tay có sạch hay không đã không còn là vấn đề, lúc này chẳng ai để ý việc đó cả.
Quả thật người mẹ không cảm thấy quá đau đớn, thậm chí ngay cả máu cũng không chảy nhiều.
Nghiêm Mặc còn phải cố gắng khống chế năng lực của mình, để hạ thể người mẹ không khôi lại như ban đầu trước khi sinh.
Được Nghiêm Mặc ra lệnh, người chiến sĩ cấp hai kia quỳ gối phía sau người mẹ, ôm lấy nửa người trên của cô, không ngừng gọi tên cô.
Tinh thần của người mẹ rất tốt, khi cô nghe tư tế tóc bạc kêu cô “dùng sức”, cô liền dùng sức nín thở, ép bụng mình.
Sau vài lần, vì đường sinh mở rộng, thai nhi thuận lợi được sinh ra.
Nhìn sinh mệnh nho nhỏ trong tay, Nghiêm Mặc bỗng dưng có chút hoảng hốt.
Đô Đô của hắn chưa từng nằm trong tử cung của mẹ, có lẽ chính vì như vậy mà nó mới dễ bị bệnh.
Không! Nghiêm Mặc tỉnh táo lại, cho dù Đô Đô có mượn cơ thể mẹ sinh ra thì cũng không khỏe mạnh hơn, nó là thành quả lớn nhất của mình, đồng thời cũng là tội nghiệt lớn nhất!
Nghiêm Mặc nâng đứa bé lên, để bé nằm trên tay mình, nhẹ nhàng gỡ dây rốn quấn quanh miệng nó làm tắc nghẽn đường hô hấp, rồi vỗ vỗ mông nó.
“Oa ——!” Cô nhóc chỉ lớn bằng hai bàn tay của người trưởng thành phát ra tiếng khóc không quá to rõ nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
“Sống! Sống rồi!” Các nam nữ vây xem xung quanh đều đồng loạt hô to.
Khoảnh khắc khi sinh mệnh mới chào đời luôn là lúc xúc động nhất, đặc biệt là sau một hồi sinh sản gian nan như thế.
Rất nhiều người đều cho rằng tư tế tóc bạc sẽ làm giống lão tư tế, sai người mổ bụng người mẹ, lấy đứa bé ra, sau đó dùng sinh mệnh của hắn chúc phúc để cứu sống người mẹ.
Nhưng tư tế tóc bạc không làm vậy, hắn cho bọn họ thấy một khả năng, một điều khả thi. Rất nhiều phụ nữ quan sát rõ tư tế tóc bạc làm gì, nếu lần sau lại có ai khó sinh như vậy, ít nhất thì các cô đã biết cách làm như thế nào, chứ không phải chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn như trước kia, chờ lão tư tế tới lấy đứa bé ra.
Khi người chiến sĩ cấp hai nọ nghe thấy tiếng con khóc, cầm lòng không được hét lớn một tiếng.
Người phụ nữ tên Lục Diệp đổ mồ hôi đầy đầu, trên mặt là nước mắt lẫn lộn, cô cười.
Nghiêm Mặc đưa cô bé đang khóc thút thít cho mẹ nó.
Lục Diệp ôm lấy con, rất tự nhiên mà ôm ngang trước ngực, cúi đầu tham lam ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ của nó.
Dinh dưỡng không đủ khiến đứa nhỏ sau khi sinh trông rất xấu, nhăn nheo dúm dó, máu dịch dính đầy người, da màu vàng vàng xám xám, trên đầu chỉ có mấy cọng tóc thưa, hai mắt nhắm chặt, nắm tay nhỏ thì siết lại.
Nghiêm Mặc có chút đố kỵ với con bé, khi Đô Đô nhà hắn sinh ra trông rất dễ thương nhưng lại không khỏe mạnh bằng nó, tiếng khóc cũng không vang dội, cân nặng lại càng không đủ.
Nghiêm Mặc thấy miệng vết thương ở hạ thân người phụ nữ đã khép lại, liền rút kim ra, đứng dậy, nhất thời lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.
Đại Hà theo bản năng muốn vươn tay đỡ hắn, liền bị Nghiêm Mặc miễn cưỡng tránh đi.
Đại Hà không dám chạm vào hắn, chỉ nôn nóng và lo lắng nhìn hắn.
“Tôi nghỉ ngơi một lát, chút nữa cầu phúc cho Thu Thực sau. Mặt khác, nấu thêm nước sạch, tôi muốn tắm, đứa nhỏ cũng cần tẩy rửa.”
“Vâng!” Đại Hà xoay người phân phó thằng con lớn đứng bên cạnh mình.
Nghiêm Mặc mệt đến mức trực tiếp nằm ra mặt đất.
Người chiến sĩ cấp hai kia cho hai người phụ nữ khác chăm sóc vợ mình, đi sang muốn nâng Nghiêm Mặc dậy, liền bị Đại Hà kéo ra.
“Lam Điệp, đừng chạm vào Mặc đại nhân!”
Tuy tiếng hô của Đại Hà khá nghiêm, nhưng chiến sĩ cấp hai tên Lam Điệp cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn như mình làm sai chuyện gì, vội vàng thối lui vài bước.
“Mặc đại nhân…” Người phụ nữ kia lại ôm con đi tới, quỳ xuống bên người Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc suy yếu quay đầu nhìn cô ta, nhíu mày: “Sao lại ra đây?”
“Tôi, rất tốt.” Lục Diệp ôm con, cần thận đưa đứa nhỏ còn đang rầm rì đến trước mặt Nghiêm Mặc, cẩn thận để nó không chạm vào hắn.
Nghiêm Mặc nhìn cô.
Lục Diệp cắn cắn môi: “Đại nhân, tôi, tôi muốn đi cùng cậu, cả con tôi nữa.”
Lam Điệp giật mình, tựa hồ anh hoàn toàn không nghĩ tới Lục Diệp mới vừa sinh xong đã nói muốn rời khỏi anh.
Nghiêm Mặc cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Lam Điệp không đối xử tốt với Lục Diệp? Nhưng nhìn sao cũng không giống, ở thời đại này, chiến sĩ có thể lo lắng cho vợ mình như vậy không có bao nhiêu người.
Đại Hà vốn còn đang muốn kéo Lục Diệp ra, anh không muốn người khác quấy rầy Nghiêm Mặc nghỉ ngơi, nhưng khi nghe thấy Lục Diệp chủ động nói muốn đi cùng Nghiêm Mặc, Đại Hà liền thu tay về.
“Đại nhân, tôi là nô lệ, con của tôi sẽ bị mang ra ăn trước. Tôi nghe chị Thảo Đinh nói, bộ lạc Cửu Nguyên không ăn thịt người, hơn nữa cũng không có nô lệ, là thật chăng?” Lục Diệp nói ra nguyên nhân.
Nghiêm Mặc chớp chớp đôi mắt, khẳng định.
“Đại nhân, cậu có đồng ý, có muốn chúng tôi không?” Lục Diệp rất sợ hãi, làm nô lệ, cô biết rõ rất nhiều giao dịch nô lệ chỉ cần người trưởng thành, chứ không cần trẻ con, cũng không cần một đứa trẻ mới vừa sinh ra như vậy, mà vì để người mẹ hết hy vọng, thông thường người giao dịch sẽ giết chết con của bọn họ.
Nghiêm Mặc nhìn nhìn cô nhóc đang rầm rì, cố lên tinh thần, chậm rãi nói: “Về sau nó tên là Ấu Thanh.”
Lục Diệp còn chưa hiểu lắm Mặc đại nhân có ý gì, Lam Điệp thì hiểu, nhưng hắn lại như buồn rầu cái gì, nên quên không nhắc vợ mình.
Lúc này, Đại Hà ở bên cạnh nói: “Đại nhân đặt tên cho con cô.”
Lục Diệp khẽ cười: “Ấu… Thanh…, Ấu Thanh!” Cô không biết hai chữ Ấu Thanh viết như thế nào, chỉ cảm thấy hai chữ này thật dễ nghe, là cái tên Mặc đại nhân tự mình đặt cho con cô!
Lục Diệp lặp đi lặp lại cái tên mấy lần, ôm con bé vào trong ngực, vui vẻ cầm lấy tay Lam Điệp bên cạnh, kích động hỏi Nghiêm Mặc: “Đại nhân, vậy Lam Điệp có thể đi theo chúng ta không? Có thể đi theo cậu không?”
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, cứ tự nhiên, yêu nhau thì cứ đi cùng, Cửu Nguyên đang thiếu sức lao động.
Lam Điệp thấy Lục Diệp không muốn rời bỏ mình, liền nhe răng cười ngu, ngây ngốc nói: “Đại nhân, tôi là người tộc Hắc Nguyên, Đại Chiến đại nhân có chịu tôi không?”
Nghiêm Mặc vừa gật đầu, đám nam nữ vây xem bên cạnh bỗng nhiên ào ào bu lại một đống, cậu nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng có người mở miệng hỏi: “Đại nhân, tôi cũng có thể đi theo cậu không?”
Sau đó là một đống nghi vấn đồng dạng chọt vào tai Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc: “…” Sống hai đời, đây là lần đầu tiên hắn được hoan nghênh như vậy. Nhưng mà, có thể cho hắn xíu thời gian nghỉ ngơi được không? Một đám duỗi đầu vào nhìn hắn chằm chằm, bộ nhìn thứ gì hiếm có lắm hả?
Đừng tưởng hắn không nghe thấy mấy thằng nhãi con đang lén lút đoán xem hắn là ông già hay thiếu niên.
“Kiệt ——!” Mặc, cậu ở đâu, ta về rồi đây!
Cửu Phong bay trên không khe núi, kiếm một hồi lâu mà không thấy quái hai chân nhỏ của nó, bởi vì Nghiêm Mặc đang bị một đống đầu người chụm vào che mất.