Dị Thế Lưu Đày
Chương 128 : Phát hiện mỏ vàng
Ngày đăng: 18:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vì sao trên người hắn lại có mùi của tộc Trường Sinh? ~”
Đám người cây đang ca hát chúc mừng thắng lợi của mình, vì quá mức tin tưởng với năng lực bản thân, chúng không hề hay biết hai người mà bọn chúng cho rằng đã bắt được và khống chế, lúc này đây bọn họ đang thoải mái ngồi dựa vào vách tường trong cục đất nói chuyện phiếm.
“Biện pháp này hay đó.” Nghiêm Mặc ngồi dậy, câu đầu tiên mở miệng ra nói là khen Nguyên Chiến một cái.
Nguyên Chiến cười đắc ý, hắn thò tay muốn kéo Nghiêm Mặc vào lòng liền bị đối phương đạp cho một cái, nhưng hắn không thèm để ý, ôm chân đối phương nhe răng nói: “Khu rừng đen này lớn như vậy, đám người cây đó lại còn biết điều khiển cây cối, chúng ta muốn tìm được bọn Băng và hang ổ chúng nó sẽ rất khó.”
“Thay vì khổ cực tìm khắp nơi, còn không bằng để chúng nó tự đưa chúng ta vào.” Nghiêm Mặc gật đầu, sau cú nháy mắt của Nguyên Chiến với mình lúc ở ngoài, hắn lập tức hiểu ra ý định của đối phương, năng lực của Nguyên Chiến có thể giúp hắn dẫn người thoát khỏi khu rừng, nhưng muốn dẫn người đi thì cũng phải biết người ở chỗ nào.
“Đúng vậy, tôi biết cậu sẽ hiểu mà.” Nguyên Chiến chọt ra mấy cái lỗ nhỏ trên vách cục đất để thông khí, lúc nãy không làm là vì phòng ngừa sương mù tiến vào, nên hắn bịt kín mít.
“Anh nghe chúng nó hát có cảm thấy gì không?” Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến đưa cổ tay ra cho hắn bắt mạch, xem xem hắn có bị ảnh hưởng bởi tiếng ca hay không.
Nguyên Chiến gật đầu: “Mới đầu tôi nghe chúng nó hát liền cảm thấy mơ màng, sau đó cậu lại hát, tôi cố tập trung nghe tiếng cậu hát, dần dần, tiếng ca của đám người cây không còn ảnh hưởng tới tôi nữa.”
Nghiêm Mặc cảm thấy chuyện này không liên quan lắm tới giọng ca của mình, hẳn là có liên quan đến năng lực của bản thân Nguyên Chiến hơn, có lẽ chiến sĩ cấp cao chỉ cần đề phòng và tập trung tinh thần để chống lại, thì sẽ không dễ dàng bị tiếng hát của người cây dụ hoặc.
Không biết giữa đám người cây đó có phân chia cấp bậc không nữa, hay bọn chúng cũng có chiến sĩ năng lực lợi hại?
“Người cá có thức ăn chính là cá, người lùn ăn giống chúng ta, còn đám người cây này thì lại xem con người là con mồi, có chút phiền toái đây.” Một khi lập trường đối lập, Nghiêm Mặc cảm thấy cho dù có thể giao lưu thì cũng chưa chắc sẽ trở thành bạn bè.
“Cậu đang lo sau khi chúng ta cứu bọn Băng ra, những người khác cũng sẽ bị người cây mê hoặc đúng không?” Nguyên Chiến không cần Nghiêm Mặc trả lời, hắn đã suy xét đến vấn đề này: “Năng lực của tôi không thể khắc chế chúng nó, chúng ta cũng không thể phóng hỏa thiêu cả khu rừng đen, thiêu không nổi.”
“Muốn uy hiếp thì phải dùng lưỡi dao.” Nghiêm Mặc khẽ nói, có vài lời hắn không thể nói rõ.
Nguyên Chiến cười dữ tợn, không cần tư tế đại nhân của hắn nhắc nhở, hắn biết rõ tiếp theo nên làm như thế nào. Hắn cũng đã tính thử, cho dù hắn không thể giết hết đám người cây đó, thì muốn vây khốn vài tên mang ra ngoài cũng không khó.
Nghiêm Mặc cũng đang suy tính, có phải hắn nên chế ra vài loại độc có sức tàn phá đất đai và môi trường từ phòng thí nghiệm không? Không cần nhiều, chỉ cần có thể dọa sợ đám người cây là được.
“Tôi đến thần điện một chuyến, sẽ nhanh chóng trở lại.” Có vài việc làm tăng giá trị cặn bã thật sự không thể tránh khỏi, Nghiêm Mặc thở dài một tiếng, biến mất trước mặt Nguyên Chiến.
Mí mắt Nguyên Chiến nhảy một cái, cảm giác xót xót trên miệng vết thương bị hắn cố tình xem nhẹ trước đó nay đột nhiên phóng đại lên thật rõ ràng.
Một tiếng đồng hồ sau, Nghiêm Mặc lại xuất hiện trong cục đất, phát hiện bọn họ vẫn còn đang di chuyển.
“Khu rừng đen này lớn thật, đám người cây này hẳn là ở sâu bên trong.”
“Suỵt.” Nguyên Chiến vẫn luôn nghe lén và quan sát động tĩnh bên ngoài giơ một ngón tay lên miệng ra hiệu.
Nghiêm Mặc im lặng.
Bên ngoài, đám người cây đã bước chậm lại, hơn nữa tiếng ca cũng bắt đầu có nội dung.
“~ Nhân loại kia là chiến sĩ năng lực, có thể thao túng đất đá, chúng ta thảy hắn vào hố hài nhi, nói không chừng hắn sẽ chui vào trong đất chạy trốn đó ~”
“~ Dùng hoa U Minh, chiến sĩ có lợi hại cách mấy cũng không thể thoát khỏi hoa U Minh ~”
Trong quả cầu đất, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhìn nhau một cái, Nghiêm Mặc nhỏ giọng hỏi: “Hoa U Minh là cái gì?”
Nguyên Chiến lắc đầu, hắn cũng chưa từng nghe qua.
Nghiêm Mặc trầm mặc, lấy ra từ túi thảo dược một cái bọc nhỏ được cột chặt rồi đưa cho Nguyên Chiến: “Nếu anh ngửi thấy mùi gì đó gây choáng đầu hoa mắt, hoặc cảm thấy thân thể từ từ tê mỏi, vân vân, thì mau nhét thuốc bột này vào miệng, hơi đắng chút nhưng đừng nhổ ra.”
Nguyên Chiến không sợ đắng, hắn nhận lấy thuốc bột, hỏi: “Không thể ăn trước hả?”
“Tuyệt đối không thể!”
“Vậy nếu tôi xỉu trước khi…”
“Vậy đó là do anh xui xẻo.”
Quả cầu đất bỗng nhiên bị đập bể từ bên ngoài, Nguyên Chiến làm bộ mình bị kiệt sức và trúng độc hôn mê, nên để mặc đám người cây bên ngoài đánh vỡ quả cầu đất rồi kéo hai người ra.
Đám người cây muốn tách hai người đang ôm nhau, nhưng Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc chặt muốn chết, đám người cây gỡ nửa ngày, thiếu điều muốn bẻ gãy cả tay hắn nhưng cũng không tách người ra được, bất đắc dĩ đành phải ném cả hai vào cùng một cái hố hài nhi.
“~ Có cần dùng hoa U Minh không? ~”
“~ Bọn chúng đã hôn mê rồi ~”
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc vừa mới thả lỏng một chút, liền có một giọng nam trầm thấp dễ nghe hát lên, giọng điệu không cho cãi lại: “~ Đây là chiến sĩ cấp bốn, cho bọn hắn dùng U Minh đi! ~”
Một tay Nguyên Chiến đặt ở bên môi, hắn đã chuẩn bị tùy thời tùy lúc ăn thuốc đắng của tư tế đại nhân hắn cho.
Nhưng sức mạnh của hoa U Minh hiển nhiên đã vượt qua dự tính của hai người, có một tên người cây đưa cái gì ra trước mũi bọn họ, Nguyên Chiến không ngửi thấy mùi gì, điều này khiến hắn phản ứng chậm một bước, chờ khi hắn kịp phát hiện thân thể mình có điểm bất thường, thì hắn đột nhiên như bị sét đánh trúng, run lên kịch liệt, sau đó không thể nhúc nhích được nữa, lại sau đó, hắn không cảm giác được thân thể mình.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với khi trúng nọc của ong Ăn Thịt, ít nhất nọc ong còn làm hắn thấy tê mỏi, nhưng hoa U Minh lại khiến hắn hoàn toàn mất đi cảm giác trên thân, chỉ có đầu óc là vẫn tỉnh táo như cũ.
Thuốc bột bịch một tiếng rớt xuống đáy hố, nhưng không khiến đám người cây chú ý tới.
Nghiêm Mặc cũng được hưởng đãi ngộ tương đồng, điều này làm hắn rất tò mò đối với dược tính của hoa U Minh.
“~ Tách bọn hắn ra ~”
Theo sau mệnh lệnh đó, Nghiêm Mặc bị một cành cây lôi ra khỏi hố, lúc này Nguyên Chiến không thể ôm chặt hắn nữa, tứ chi Nguyên Chiến đều không cảm giác được, thân thể hoàn toàn mất khống chế, vào lúc Nghiêm Mặc sắp bị ném vào cái hố khác bên cạnh, thì giọng nam trầm thấp đột nhiên kinh ngạc hát lên.
“~ Trên người hắn sao lại có mùi của tộc Trường Sinh! Dừng lại, đưa nhân loại kia đến đây ~”
Nghiêm Mặc nhắm mắt, cảm giác được cành cây đang quấn quanh thân thể mình ngừng lại giữa không trung một chút, rồi đổi hướng.
Một cành cây sờ lên người hắn, bò bò trên thân thể hắn.
Đám người cây bên cạnh hát lên nghị luận: “~ Tôi cứ cảm thấy là lạ, vì sao mình không thể sinh ra địch ý với tên nhân loại này, thì ra cậu ta cũng là tộc Trường Sinh… Không đúng ~ vì sao tộc Trường Sinh lại có vẻ ngoài như thế này? ~”
“~ Con lai của nhân loại và tộc Trường Sinh à? ~”
May ghê, hóa ra nơi này đã có khái niệm con lai. Nhưng mà theo như quan niệm của người nơi này thì phần lớn là lai giữa một vị thần nào đó với người hoặc một chủng tộc thần kỳ nào đó, cư dân ở đây biết được cái từ này cũng không kỳ quái, bởi vì tổ tiên bọn họ từ khi bắt đầu đã mang dòng máu con lai trong người!
“~ Í a í a, thực không thể tin được, nhân loại và tộc Trường Sinh thế mà cũng có thể sinh con ~”
“~ Nhưng thằng con lai này xấu quá ~”
Nghiêm Mặc:…… Xấu cái mả cha mày!
“~ Í a í a, xấu quá xấu quá, hắn không có mũ lá xinh đẹp, cũng không có thân hình cường tráng, thậm chí hắn chỉ có hai cái tay thôi ~”
Hắn mà có hơn hai cái tay mới là đáng sợ đó, ok?
“~ Thật tội nghiệp ~”
“~ Nhưng hắn biết nói ~”
“~ Í a í a, đúng vậy, đúng vậy, hắn không hoàn toàn mất đi huyết mạch của tộc Trường Sinh, ít ra hắn còn có thể nói ~”
Đến lúc này Nghiêm Mặc đã hoàn toàn cạn lời, hoá ra tư tế Tổ Thần hắn đây trong mắt đám người cây này chỉ có một ưu điểm duy nhất, đó là biết nói thôi sao? Nghe cái giọng điệu đồng cảm thương hại đó kìa!
“~ Không, hắn không phải con lai ~” Giọng nam trầm thấp bỗng nhiên phủ định, đánh vỡ tưởng tượng của các người cây xung quanh.
Tao vốn dĩ không phải. Điều duy nhất khiến Nghiêm Mặc và tộc Trường Sinh dính dáng tới nhau, hắn chỉ có thể nghĩ đến thứ quả trong bụng hắn.
“~ Cái gì? ~” Đám người cây sợ hãi kêu lên: “~ Hắn không phải con lai, vậy vì sao trên người hắn lại có mùi của tộc Trường Sinh? ~”
“~ Bởi vì…” Giọng nam trầm thấp kia tựa hồ cũng đang rất nghi hoặc, cành cây của nó bò bò trên bụng Nghiêm Mặc, cuối cùng hát lên: “~ À, bởi vì nhân loại này mang thai dòng máu của tộc Trường Sinh ~”
Cái cục cứt!
“Phụt!”
“~ Í a í a! ~” Tiếng hát bỗng dưng vang lên cao vút: “~ Một nhân loại giao phối với tộc Trường Sinh, một nhân loại có thể mang thai huyết mạch của tộc Trường Sinh, dễ sợ quá đi, các anh em ~”
Nghiêm Mặc bị tiếng hát rền trời chấn cho thiếu chút nữa không giả bộ được mà mở to mắt.
“~ Í a í a, chiến sĩ năng lực này sao lại hộc máu vậy kìa? ~”
Nghiêm Mặc: “……” Người hộc máu không phải hắn.
Nguyên Chiến vừa hộc máu, nếu không phải lúc này hắn thật sự không thể động đậy, thì hắn nhất định sẽ nhào lên hỏi tư tế đại nhân của hắn!
Tại sao tư tế của tôi lại mang thai con của thằng đàn ông khác! Chuyện này không có khả năng! Cậu ấy mà có thai thì cũng chỉ có thể là con của tôi!
Khoan đã, chẳng lẽ… mình là tộc Trường Sinh?
Nguyên Chiến kiên quyết không tin tư tế của mình sẽ sanh con cho thằng khốn nạn khác, vào lúc này cực kỳ hoài nghi huyết mạch truyền thừa của bản thân.
Nghiêm Mặc bị hoài nghi trong bụng mang thai huyết mạch tộc Trường Sinh bị tên người cây có giọng nam trầm thấp mang đi rồi, dọc đường đi khiến cho không ít người cây chạy tới hóng chuyện.
Xung quanh hố hài nhi im ắng trở lại, Nguyên Chiến bất chợt mở to mắt, hắn thấy một cành cây thò tới trước ngực mình, ở đầu cành cuốn một hạt giống màu đen to cỡ ngón tay cái.
“~ A ~” Một tiếng hát dễ nghe cất lên đầy kinh ngạc, nhưng sau đó tên người cây ấy cười: “~ Không hổ là chiến sĩ năng lực, thế mà có thể mở mắt, nhưng có hoa U Minh, cậu vĩnh viễn không thoát được đâu, ngoan ngoãn đợi trong hố hài nhi đi ~”
Cành cây nọ dùng một chiếc gai bén nhọn rạch một đường trên ngực hắn, rồi nhét hạt giống kia vào miệng vết thương.
Nguyên Chiến không cảm thấy đau đớn, ngoại trừ phần đầu trở lên, từ cổ xuống dưới hắn đã hoàn toàn mất hết cảm giác.
Tên người cây vừa trồng hạt giống xong liền nhún nhảy rời đi, vừa đi vừa hát, Nguyên Chiến bắt đầu quan sát xung quanh mình.
Hắn đang nằm trong một cái hố, chiều sâu vừa đủ để hắn thò đầu ra ngoài, mà đường kính cái hố khiến hắn chỉ có thể duy trì tư thế ngồi cuộn người lại ôm đầu gối.
Rủ mắt xuống, hắn cố nhìn về phía ngực mình, chiến giáp da thú đã bị cắt rách, nhưng bên trong lại không chảy máu, hình như miệng vết thương đang khép lại?
Hắn rất muốn nhìn xem cái hạt giống kia bị nhét vào ở chỗ nào, nhưng cổ không thể cử động, nên hắn cũng không thể nhìn được gì nhiều.
Giương mắt nhìn bốn phía.
Nguyên Chiến rùng mình, rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn liền trở nên cực kỳ dữ tợn.
Xung quanh hắn, nơi thị lực có thể nhìn đến, thấy không ít đầu người thò ra khỏi hố, có một cái đầu cách hắn không xa, đó chính là Băng mất tích hai ngày trước.
Băng đang mở to mắt, nhưng vẻ mặt hắn ta rất kỳ lạ, hắn như đang chìm trong mộng cảnh tốt đẹp nào đó, nét mặt rất vui vẻ sung sướng.
Nhưng mà, từ góc độ của Nguyên Chiến, hắn có thể thấy rõ trong cái hố của Băng có một mầm cây non, xanh mơn mởn vươn ra, lắc lư trong không khí.
Mầm cây đung đưa theo gió, trông thật yếu ớt, trên đầu mầm có hai cái chồi xanh biếc, bên dưới chồi non là một bộ rễ mềm có hơn mười nhánh, mấy nhành cây tua rua xung quanh hoặc là cuộn lại hoặc là duỗi ra, dưới ánh mặt trời trông chúng có cảm giác như trong suốt vậy, dù nhìn xa hay nhìn gần đều cực kỳ đáng yêu.
Nhưng cái cây non đáng yêu này mọc ra từ thân người!
Tuy Nguyên Chiến không thấy vị trí mọc cây của nó, cũng như không thấy được từ cổ Băng trở xuống, nhưng hắn vẫn có thể đoán ra.
Hố hài nhi, thì ra đây là hố hài nhi!
Mặc từng nói với hắn, phàm là người hay thú, khi chết đi, ở nơi chôn thi thể, thực vật sẽ lớn nhanh và khỏe mạnh, bởi vì thi thể sẽ làm đất phì nhiêu.
Đám người cây đáng chết này hiển nhiên biết rõ điểm ấy, hơn nữa chúng nó còn trực tiếp lấy người sống ra nuôi dưỡng đời sau của chúng!
Trong phạm vi Nguyên Chiến nhìn đến, có thể thấy không ít đầu người thò ra khỏi hố, phần lớn là các chiến sĩ mất tích của bộ lạc Nguyên Tế.
Những người có thể thấy rõ diện mạo, vẻ mặt bọn họ đều không khác gì Băng, nhưng trên người bọn họ còn chưa mọc chồi non, cả chiến sĩ mất tích cùng thời điểm với Băng cũng vậy.
Tại sao chồi non trên người Băng lại lớn nhanh như thế?
Nguyên Chiến đột nhiên có một dự cảm xấu.
Lại nhìn ra xa xa, có thể thấy vài cây nhỏ đã thành hình, không cao cũng không lớn, chỉ lộ ra trên mặt đất chừng một thước, từ cành lá đến ngoại hình đều rất giống đám người cây đó. Mà phàm là nơi mọc cây thì đã không thấy được đầu người nữa.
Phía sau cái cây cao một thước là cây cao hai thước, cứ như vậy, mãi cho đến khi có cây cao bằng nửa người.
Giữa đám cây nhỏ đã trưởng thành có không ít người cây thành niên đi đi lại lại, chúng nó như đang chăm sóc đám cây nhỏ đó. Những cây nhỏ cao tới nửa người đều rất hoạt bát, thường hay duỗi cành lá quấn lấy người cây thành niên đứng gần mình, hoặc quấn lấy nhau đùa giỡn.
Nguyên Chiến có thể nghe thấy tiếng xào xạc khi gió thổi qua khu rừng, âm thanh xào xạc nghe như chúng đang rất vui thích, có lẽ đám cây nhỏ đó đang cười.
Nghiêm Mặc cũng thấy cảnh tượng đó, hắn vẫn là nhịn không được mở mắt.
Nếu không thấy ở phần trung tâm là một đống đầu người thò ra ngoài hố, thì mấy người cây nhỏ xanh tươi mơn mởn này thoạt nhìn đáng yêu và đầy sức sống tới cỡ nào!
Nhưng nghĩ đến trong khu rừng này, dưới mỗi gốc cây nhỏ đều chôn một khối thi thể, trên người mỗi gốc cây nhỏ đều có ít nhất một oan hồn đang gào thét hoặc khóc lóc, là Nghiêm Mặc nhịn không được sởn tóc gáy.
Ra khỏi khu rừng trồng cây non, cả đường đi đều là hoa thơm chim hót, đó là cảnh sắc hoàn toàn khác với những gì bọn họ nhìn thấy trong khu rừng đen suốt hai ngày nay.
Sâu trong khu rừng đen hoàn toàn không rậm rạp như hắn nghĩ, nơi này cũng có địa thế nhấp nhô, có sơn cốc, có núi cao hiểm trở, còn có cả những trảng cỏ lớn.
Trong rừng có suối nước trong chảy róc rách, giữa những tán lá là ánh mặt trời vàng vàng rọi xuống, đủ loại hoa dại nở rộ trong bụi cỏ, có tiếng người cây ca hát đan xen với tiếng chim, thánh thót, thỉnh thoảng còn có một hai con thú băng ngang qua khu rừng.
Ánh mặt trời vàng rực? Nghiêm Mặc bị thứ trong suối nước hấp dẫn tầm mắt.
Đây không phải từ tượng hình, hắn thật sự thấy một đống ánh kim quang lập loè.
Đó là cái gì? Những thứ vàng óng trong suối nước, phản quang chói mắt là cái gì?
Nghiêm Mặc không tin vào hai mắt mình, nếu hắn không nhìn lầm, thì một lượng lớn đá cuội và đá vụn trong suối, bao gồm cả cát sỏi bên bờ suối, là một mỏ vàng lộ thiên!
Ha, bất cứ con người nào chỉ cần đến đây đều sẽ chết mê chết mệt cái thế giới này, cho dù thời đại bây giờ bọn họ vẫn chưa xem vàng là thứ kim loại quan trọng, nhưng chỉ với phong cảnh và tài nguyên phong phú ở nơi này, cũng đủ để khiến người ta say mê.
Nghiêm Mặc nuốt nước miếng, ngay cả hắn, thấy một mỏ vàng lộ thiên chất lượng tốt, có thể dùng mắt nhìn ra được như vậy, cũng nhịn không được mà tim đập thình thịch.
Cuối dòng suối này ở đâu? Là ngọn núi nhỏ kia sao? Dưới chân núi có phải tất cả đều là vàng không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiêm Mặc đột nhiên bật cười.
Cho dù hắn có được mỏ vàng này thì như thế nào? Dùng để xây nhà chắc? Hắn còn ngại nó quá chói mắt ấy chứ!
Vào thời điểm việc lấp đầy bụng còn khó, thì vàng cùng lắm cũng chỉ là vật trang sức mà thôi.
Có điều … không biết Tam Thành có xem vàng như bảo bối không nữa? Nếu nền văn minh cao hơn đã có kim loại xuất hiện, nói không chừng số vàng đó sẽ có tác dụng lớn.
Kiếp trước, Nghiêm Mặc vẫn luôn có một nghi vấn, nghi vấn đó là: Vì sao mọi nền văn minh trên trái đất lại xem vàng như kim loại quý nhất? Tượng trưng cho quyền lợi và địa vị?
Vàng ở thời viễn cổ và cổ đại ngoại trừ đẹp ra, thì không thể ăn, cũng không thể làm như vũ khí, nhưng vì sao lại có vị trí cao như vậy? Bởi vì chúng có ít hay sao? Nhưng trước khi có kiến thức và thăm dò khai quật, thì bất luận thứ kim loại này cũng đều rất ít mà. Đồng thau còn có thể làm nồi làm vũ khí! Vậy rốt cuộc là ai trao cho vàng thân phận cao quý đó?
Có phải vàng trong nền văn minh viễn cổ có nhiều công dụng hơn mà người hiện đại không biết hay không?
Nghiêm Mặc càng nghĩ càng xa, ngay cả giả bộ cũng quên.
“~ Tỉnh rồi à? ~” Tên người cây mang hắn đi khá là ngạc nhiên, nhưng thấy thân thể hắn vẫn không cử động được nên không quan tâm lắm.
“~ Anh… muốn mang tôi đi đâu? ~” Nghiêm Mặc thu hồi suy nghĩ của mình, thử mở miệng nói chuyện, liền phát hiện mình vẫn chưa thể khống chế cơ mặt tốt.
“~ Mang cậu đi gặp Tát Mã của bọn tôi ~” Giọng nam trầm thấp trả lời.
Tát Mã? Không phải Tát Mãn hả? Hình như hắn từng nghe qua cái từ này rồi, ở đâu nhỉ?
Nghiêm Mặc cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhớ ra hồi kiếp trước, khi hắn vào núi tìm dược thì gặp được một dân tộc sống trong núi, tổ bà bà và thần linh của dân tộc đó được gọi là Tát Mã, đó là một dân tộc thiểu số sống theo chế độ mẫu hệ, nữ tôn, Tát Mã của bọn họ kỳ thật chính là Đại Tát Mãn có chức năng như tư tế và thủ lĩnh.
Đám người cây tự xưng là con dân của Mẫu Thần, hậu duệ của Thần Sự Sống, vậy nên chúng nó cũng có Tát Mã và thủ lĩnh của mình?
“~ Còn xa lắm không? ~” Nghiêm Mặc cảm thấy thật khổ, dù là ai thì bị người ta kẹp chặt dưới nách cũng sẽ không thoải mái nổi.
“~ Sắp tới rồi ~”
Cái gọi là ‘sắp tới’ của giọng nam trầm thấp phải tốn tận nửa tiếng đồng hồ, Nghiêm Mặc bị phát hiện mình đã mở mắt, liền thoải mái nhìn ngắm khung cảnh dọc đường đi, có điều vì cổ hắn không thể cử động, nên chỉ có thể nhìn mặt đất mà thôi.
Suốt đường đi, hắn phát hiện không ít thảo dược quen mắt.
Địa thế đang dần xuống dốc, hắn nghe thấy tiếng nước ầm vang, rất có thể gần đây có một cái thác nước không nhỏ, hắn đoán vậy.
Cứ đi tiếp, giọng nam trầm thấp mang hắn vào một khe núi to rộng dưới nền đất.
Cái khe không tối lắm, mà ngược lại còn vì xung quanh không có cây cối che chắn, mà cái khe thì đủ to, nên người đi vào trong đó có cảm giác như đi vào một cái lòng chảo tràn ngập ánh nắng tươi mới, đất đai thì phì nhiêu.
Đột nhiên, trái cây trong bụng hắn vẫn luôn an tĩnh bất chợt đỉnh mạnh lên bụng hắn.
Nghiêm Mặc kinh ngạc, rõ ràng hắn mất hết cảm giác của thân thể, nhưng khi trái cây bắt đầu đỉnh bụng hắn, hắn lại từ từ cảm nhận được cơn đau, dần dần, thân thể hắn bắt đầu khôi phục tri giác.
Đúng lúc này, giọng nam trầm thấp lại lần nữa vang lên: “~Tát Mã của chúng tôi đang ở phía trước ~”