Dị Thế Lưu Đày
Chương 145 : Thử nghiệm của Nghiêm Mặc
Ngày đăng: 18:23 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Lạc Kiền trách tộc Mạc Mạc lúc trước không chịu hạ quyết tâm cùng bọn họ đoạt lấy thành Cửu Nguyên.”
Sếp sòng ong Ăn Thịt, Nghiêm Mặc bất đắc dĩ kêu rên một tiếng, mở mắt ra.
Hắn bảo ong vệ bay xuống cống thoát nước tra xét, chỉ là muốn xem xem rốt cuộc đám người lùn đó đào được bao nhiêu cái ‘cống thoát nước’ rồi, không ngờ một con ong vệ trong đó lại mang đến cho hắn một thông tin ngoài dự kiến, mà thật ra cũng là trong dự kiến.
Ong vệ không thể truyền đạt chính xác những gì mà đám người lùn nói, nhưng việc đám người lùn đào địa đạo thành cái sảnh nghị sự bên dưới lòng đất cũng đủ để Nghiêm Mặc cảnh giác rồi.
“Hai nhóm người lùn? Trong đó có người nào mà mày nhớ rõ mùi không? Ba tên người lùn kia có xuất hiện trong sảnh không?” Nghiêm Mặc cẩn thận hỏi từng chút một, có lẽ hắn đã đoán được thân phận đám người lùn đó rồi, lại nghe ong vệ bảo đám người lùn chia làm hai nhóm rời đi theo hai địa đạo khác nhau, hắn liền hiểu rõ.
“Địa đạo có lớn không? Tao có thể vào không?”
Tin tức ong vệ truyền tới nói cho hắn biết, người lùn có thể đi, nhưng hắn muốn vào thì phải khom lưng.
Nghiêm Mặc đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ngoài trời có không ít muỗi bay, nhưng vì ở bệ cửa sổ hắn rải một ít thuốc bột xua đuổi côn trùng và rắn, nên đám muỗi không dám đến gần cửa sổ.
Đêm nay không thích hợp làm chuyện xấu, trời trong trăng sáng như thế này, ánh trăng màu bạc chiếu rọi khắp mặt đất, hắn đứng ở cửa sổ có thể thấy rõ bóng dáng các chiến sĩ đang tuần tra ở nơi xa.
Nhưng nếu kẻ địch đến từ bên dưới…
Sờ sờ túi thảo dược bên hông, điểm này hắn đã có biện pháp đối phó, trong nhà mình có khách giỏi đào hang, vị khách này còn đang lăm le đảo khách thành chủ, nếu mỗi ngày hắn không cân nhắc làm sao để đối phó thì đó mới gọi là lạ.
Lão Tát Mã không quá hào phóng, nhưng chỉ cần không phải hạt giống của tộc Phong, thì đồ lão cho hắn cũng khá mát tay.
Chỉ là biện pháp này phải cần thời gian mới có thể tạo nên uy lực và sức phòng thủ tốt, bây giờ sao? Ha hả!
“Bên ngoài có người không?”
“Có.” Hộ vệ gác ngoài cửa lập tức trả lời: “Đại nhân, có phân phó gì không?”
“Cùng tôi đi dạo một vòng đi.” Nghiêm Mặc nói rồi vỗ vỗ tổ ong, số ong vệ còn lại bên trong đều bay ra, Nghiêm Mặc yên lặng ra lệnh, ong vệ vù vù bay quanh hắn một vòng, sau đó bay ra khỏi cửa sổ, tiến vào trong màn đêm.
Nghiêm Mặc cất tổ ong, chỉ để là Hồng Sí và Phi Thứ, xoay người đi ra cửa.
Hộ vệ rất hiếu kì, không phải đại nhân đã ngủ rồi ư? Sao đột nhiên nửa đêm muốn đi ra ngoài?
Nghiêm Mặc như nhìn ra nghi hoặc của hộ vệ, cười nói: “Tôi cảm thấy có nguy hiểm đang đến gần bộ lạc.”
“A!” Nhóm hộ vệ lập tức căng thẳng, một hộ vệ trực tiếp hỏi: “Đại nhân muốn tìm Mãnh đại nhân ư?”
“Trước tiên không cần gấp, anh gọi các hộ vệ đang nghỉ ngơi tới là được.”
Nghiêm Mặc không gọi Mãnh hay bất luận chiến sĩ nào, chỉ mang theo bốn hộ vệ cùng tản bộ về phía cửa thành tây.
Ban đêm, thành Cửu Nguyên cực kỳ an tĩnh, tòa thành to như vậy mà chỉ có mấy mống, còn có không ít người canh giữ trên tường thành, muốn náo nhiệt cũng không náo nhiệt nổi.
Có người lùn đang phụ trách giám thị sảnh nghị sự phát hiện hàng người Nghiêm Mặc, bọn họ theo bản năng mà cảm thấy không ổn, lập tức trở về báo tin. Nhưng lúc này, tộc trưởng, tổ vu và đại trưởng lão của bọn họ đều không có ở nhà.
Bấy giờ, các nhân vật tai to mặt lớn của tộc Mạc Mạc đang đợi thủ lĩnh tộc Lạc Lạc trong một địa đạo bí mật dưới lòng đất ở khu đất giữa sông đào thành tây và cửa thành.
Tổ vu Áo Mạt tới, bà không thể không tới, lời mời đến từ tổ vu của một tộc khác, nếu không muốn tộc Lạc Lạc và tộc Mạc Mạc trở mặt thành thù, thì bà phải đến.
Tạp Đế không dài dòng, vừa thấy Áo Mạt liền nói: “Chúng ta đã không còn nơi dung thân, nguy hiểm ở những chuyến di cư đường dài bà và ta đều biết rõ, chúng ta cần có nhà để phòng thủ và đối kháng với kẻ địch, cần những mảnh đất trù phú để nuôi sống tộc nhân, mà nơi này có thể thỏa mãn tất cả những thứ đó cho chúng ta.”
“…Cô muốn làm gì?” Tổ vu Áo Mạt nâng mắt hỏi.
“Ta không muốn trở thành kẻ địch của Cửu Nguyên, nhưng ta cũng không muốn tiếp tục làm khách ở Cửu Nguyên. Thành Cửu Nguyên chỉ có sáu mươi mấy người, hai tộc chúng ta cộng lại gần tám trăm người, bà cũng thấy rồi đó, Cửu Nguyên chiếm một khối đất rất lớn, cho dù chúng ta không ở bên trong thành, cũng có thể ở ngoài thành tìm một vùng đất để đặt chân. Bên ngoài thành còn có một con sông lớn hơn nữa, đủ để giúp chúng ta ngăn cản kẻ địch tới từ rừng rậm.”
Áo Mạt thở dài: “Nếu ta là thủ lĩnh Cửu Nguyên, ta sẽ không cho phép bên cạnh nhà mình có một kẻ địch cường đại hơn mình đâu.”
“Ta biết, nhưng nếu Cửu Nguyên có thể sống chung với tộc Người Cá, vậy cũng có thể để chúng ta cùng chiếm một khối đất với bọn họ.”
“Vì sao?”
“Vì số nhân thủ mà hai tộc chúng ta cộng lại nhiều hơn so với bọn hắn. Một khi khai chiến, cho dù Cửu Nguyên có thể thắng, thì cũng không kéo dài được nữa, quá ít người.”
Tộc trưởng cùng các trưởng lão của tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc đều không chen lời, ý của hai vị tổ vu cũng là ý của bọn họ.
Tổ vu Áo Mạt giương mắt nhìn về phía Tạp Đế trẻ tuổi, bà nghĩ bà hiểu ý của Tạp Đế: “Cô muốn ‘đàm phán’ với thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên?”
Tạp Đế thừa nhận: “Bà và ta cùng đàm phán.”
“Nếu bọn hắn không đồng ý thì sao?”
“Bọn hắn sẽ đồng ý, chỉ cần chúng ta khống chế người của bọn hắn trước.” Giọng nói của Tạp Đế đầy vẻ tự tin.
Lúc này Lãng Lãng và trưởng lão Tra Tra mới đắc ý cười rộ lên.
Tổ vu Áo Mạt hơi mở to mắt một chút: “Cô có chắc hay không?”
“Khi bọn ta xây nhà đã đào địa đạo, địa đạo mà bọn ta đào thông tới bên dưới nhà của những người đó rồi, nếu bà đồng ý, thì phái người đi cùng bọn ta, phải ít nhất là chiến sĩ cấp ba trở lên, hai mươi sáu căn nhà, chúng ta cùng ra tay, chỉ cần hành động nhanh, thì ít nhất có thể tóm được một nửa nhân số của bọn hắn.”
“Sau đó thì sao?” Rốt cuộc tổ vu Áo Mạt cũng nhìn thẳng vào vị tổ vu trẻ tuổi này, cô gái tràn ngập quyết đoán trước mặt không giống tổ vu tộc Mạc Mạc, mà giống tộc Lạc Lạc hơn.
Khi Lạc Kiền nghe đến khúc sau thì kìm không được, gã không ngừng đưa mắt ra hiệu với tổ vu Áo Mạt, muốn bà ta đáp ứng.
“Sau đó tộc nhân của ta sẽ dẫn người rút ra khỏi nội thành, chúng ta giấu người đi, rồi đàm phán với bọn hắn, bọn hắn sẽ phải vì tộc nhân của mình mà đồng ý cho chúng ta ở ngoại thành.”
“Hả?! Cô bị ngu à?” Lạc Kiền nhảy dựng lên, huơ tay hô to: “Nếu chúng ta có thể bắt được phân nửa người của bọn hắn, thì chúng ta có thể ép cho bọn hắn nhường tòa thành này lại! Mắc gì chúng ta phải ở ngoại thành?”
Tạp Đế không đếm xỉa đến gã, chỉ nhìn Áo Mạt.
Lạc Kiền còn đang kêu to, thì Áo Mạt cầm quyền trượng chỉa vào gã: “Im lặng! Đừng có ngu xuẩn, chúng ta chiếm một khu đất ở ngoại thành, thì dù tiến hay lùi đều tiện, chỉ cần đào băng qua đáy sông là có thể đến bất cứ nơi nào.”
Tạp Đế gật đầu: “Thủ lĩnh Cửu Nguyên có thể khống chế đất, nếu chúng ta ở nội thành, sẽ dễ bị bọn hắn phá hỏng, nhưng nếu chúng ta ở ngoại thành, ngoại thành rộng như vậy, hắn không thể tìm được tất cả địa đạo rồi lấp kín.”
“Vậy những người bắt được thì làm sao đây?” Lạc Kiền không cam tâm hỏi.
“Giữ lại, thẳng đến khi chúng ta có một tòa thành của chính mình, và đào xong tất cả các đường địa đạo. Đến lúc đó cho dù Cửu Nguyên có muốn đối đầu với chúng ta, chúng ta cũng không sợ.”
“Tổ vu Tạp Đế, cô đừng quên cô đã nói tên thủ lĩnh kia có thể thao túng đất đai, nếu hắn muốn trả thù chúng ta, thì dù chúng ta có bao nhiêu ngôi nhà, hắn đều có thể hủy sạch.” Lạc Kiền tiếp tục vặn ngược.
“Tộc Si.” Tạp Đế đã sớm nghĩ ra biện pháp đối phó, điều Lạc Kiền lo lắng cũng giống với đại đa số người của tộc Mạc Mạc: “Chúng ta chỉ cần nói với Cửu Nguyên, tộc Si rất có thể sẽ chạy đến đây, chúng ta sẽ giúp bọn hắn cùng đối phó với tộc Si, chúng ta sẽ ở ngoại thành.”
“Vậy nếu thủ lĩnh Cửu Nguyên khăng khăng đòi khai chiến với chúng ta thì sao?”
“Khi tộc Mạc Mạc không địch lại bọn hắn, có lẽ tộc Si sẽ theo đường địa đạo chúng ta từng để lại mà tìm đến Cửu Nguyên, chỉ cần tộc Si băng qua sông, Cửu Nguyên lại ít người như vậy…” Tạp Đế không nói hết lời, nhưng những người ở đây đều hiểu ý cô.
Đây là đe dọa, có chút vô liêm sỉ, nhưng cũng khá hữu hiệu. Nếu thủ lĩnh Cửu Nguyên không thể giết chết toàn bộ người tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc chỉ trong nháy mắt, thì bọn họ sẽ có người chạy thoát, mà người chạy ngoài hoàn toàn có thể dẫn tộc Si tới.
“Cô đã thay đổi rất nhiều.” Tổ vu Áo Mạt trầm mặc hồi lâu mới nói.
Tạp Đế đặt hai nắm tay trên dưới để ra trước ngực, bình tĩnh nói: “Điều này phải cảm ơn tư tế đại nhân của Cửu Nguyên, nhờ lớp dạy của hắn, ta học được rất nhiều.”
“Hắt xì ——!” Nghiêm Mặc mới đi đến bờ sông đào đã đánh một cái hắt xì thật to.
“Đại nhân?” Hộ vệ lo lắng nhìn hắn.
Nghiêm Mặc xua tay tỏ vẻ không có việc gì, đi đến bờ sông ngồi xuống.
Chiến sĩ tộc Người Cá đang tuần tra giữa sông lội tới, trồi nửa người lên mặt nước: “Mặc đại nhân, trễ vậy sao còn chưa ngủ?”
Nghiêm Mặc xoa xoa mũi, mỉm cười: “Các anh, muốn nhờ các anh giúp một chút.”
“Giúp gì? Mặc đại nhân cứ nói.”
“Là thế này, các anh cũng biết bọn tôi định cắt ngang đường đất, nhưng mà như vậy tốn công quá, nên tôi nghĩ ra một biện pháp, nhất thời không ngủ được muốn ra đây thử nghiệm một chút, nếu thử nghiệm thành công, có lẽ không cần tốn công như vậy mà vẫn có thể cắt ngang con đường đất này. Có điều phải nhờ đến các anh em người cá hỗ trợ, chỉ có năng lực của các anh mới dễ dàng làm được.”
“Vậy hả?” Các chiến sĩ người cá được vuốt mông ngựa (nịnh hót) nổi lên hứng thú.
“Tôi muốn nhờ các anh đục một cái hang bên dưới con đường đất này, dẫn nước vào bên trong. Nguyên lý của phương pháp này là như vầy…” Nghiêm Mặc cười tủm tỉm, khoa tay múa chân vừa diễn tả vừa giải thích. Hắn không biết làm như vậy có bị cộng thêm giá trị cặn bã hay không, nhưng việc đám người lùn đó mang ác ý với Cửu Nguyên là không sai.
Nếu hắn hiểu lầm đám người lùn… Khụ, hắn đã chuẩn bị tùy thời tùy lúc có thể nhảy xuống nước cứu người.
Nơi đục hang không khó để xác định, bản năng cảm nhận phương hướng của loài ong rất tốt, cả việc nhớ đường cũng không phải bình thường.
Nghiêm Mặc làm ong chúa, sau khi nhập được tin tức của ong vệ, công tác định vị xem nên dẫn nước vào chỗ nào hoàn toàn không phải việc khó.
Tuy tầng đất khá dày, nhưng chỉ dục một cái hang mà thôi, đường đất lại không được gia cố đặc biệt, chỉ là chất đất bình thường. Không cần đến các chiến sĩ lợi hại như Lạp Mông, tùy tiện tìm một chiến sĩ người cá cấp hai có thể thao túng nước, để người nọ dùng nước làm mềm đất, rồi điều khiển nước đánh mạnh vào là có thể tạo ra một cái hang.
Bên dưới đường đất, mấy tên đầu têu của tộc Mạc Mạc và tộc Lạc Lạc vẫn đang thảo luận. Vì để không kinh động đến chiến sĩ người cá, cũng không muốn khiến các chiến sĩ Cửu Nguyên canh gác trên đầu tường phát hiện, bọn họ không phái người canh chừng con sông đào.
Khi phương hướng và sách lược đối địch được định ra, thì tiếp theo là chia lợi ích cụ thể cho hai bên, Lạc Kiền và Lãng Lãng đều nhất quyết chỉ khi nào xác định rõ tất cả thì mới có thể cho người hành động.
Hai tộc đều đồng ý việc không cần ở cùng một chỗ, nhưng cũng không thể cách nhau quá xa. Bọn họ nhất trí cảm thấy phía nam ngoại thành là tốt nhất, nếu không lấy được phía nam ngoại thành, thì lấy phía bắc ngoại thành.
Nhưng khi thương lượng, nói một hồi thì Lạc Kiền và Lãng Lãng lại gây lộn.
Lạc Kiền trách tộc Mạc Mạc lúc trước không chịu hạ quyết tâm cùng bọn họ đoạt lấy thành Cửu Nguyên, nếu không thì hôm nay bọn họ chỉ cần hợp lực giết chết tên tư tế kia là xong việc, chứ không cần phải mưu tính nhiều như vậy.
Lãng Lãng oán trách tộc Lạc Lạc làm việc không biết suy nghĩ đến hậu quả, liên lụy bọn họ, vốn dĩ bọn họ có thể đàm phán vấn đề địa bàn với thủ lĩnh Cửu Nguyên, bây giờ thì ép bọn họ không thể không trở mặt với Cửu Nguyên.
“Các người có thể nhanh một chút không? Nếu còn tranh cãi nữa thì trời sẽ sáng mất!” Tạp Đế tức giận nói.
Áo Mạt cũng cầm quyền trượng gõ đầu Lạc Kiền.
Hai gã tộc trưởng lúc này mới miễn cưỡng ngưng đấu võ mồm, bàn vào chuyện chính.
Khi hai tộc tranh luận đến việc nên giấu con tin ở đâu thì đám người lùn dưới lòng đất đều không chú ý tới, phía sau bọn họ cách đó không xa, vách tường dần dần bị thấm ướt một bệt tròn.
Bệt tròn này đang lấy tốc độ không nhanh không chậm lan ra, sau đó, một dòng nước nhỏ rỉ xuống, chảy xuôi theo vách tường.
“Vù vù ——” Ong vệ phụ trách giám thị đám người lùn trong địa đạo nhận được lời triệu hoán, tất cả đều bay ra ngoài, trên đường bay có người lùn mai phục phát hiện chúng nó, khiến cả bọn sợ hãi kêu ra tiếng, có điều tiếng kêu chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị bịt lại.
Bỗng nhiên Lạc Kiền giơ tay: “Các người có nghe thấy tiếng gì không?”
“Tiếng gì? Nơi này ngoại trừ chúng ta thì không có ai khác cà!” Lãng Lãng trong lòng có quỷ nghe thế liền kêu lên, gã dẫn theo người mai phục ở cách đó không xa, là vì sợ Lạc Kiền sẽ giở trò gì đó.
Mà Lạc Kiền cũng mang theo nhân thủ mai phục nên không tiện truy cứu, gã còn hoài nghi tiếng vù vù vừa rồi là do người bên gã làm ra.
“Xoạch.” Một khối bùn nhão bị nước ngấm, rớt xuống đất.
“Đã xảy ra chuyện!” Tổ vu Áo Mạt bỗng nhiên đứng bật dậy, lập tức ra lệnh cho Lạc Kiền: “Mau lui lại! Lập tức rời khỏi nơi này!”
“Tổ vu Áo Mạt?” Lạc Kiền sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Tạp Đế cũng cảm giác được có gì đó khác thường, bóng tối đang nói với cô: Nguy hiểm ở ngay trước mắt!
“Đi! Đi mau! Chúng ta bị phát hiện rồi!” Tạp Đế kêu to.
Không kịp nữa.
Ầm!
Một tiếng vang lớn, vách tường bị nước xối mạnh một cái, không thể kiên trì được nữa, nửa mặt tường sụp xuống hết.
“Nước! Rò nước! Mau chạy ra ngoài!” Đám người lùn hô to, chia ra hai đầu chạy như điên.
Nhưng tốc độ người chạy làm sao bì kịp tốc độ nước dâng.
Hơn nữa bọn họ còn lùn như vậy, địa đạo cũng không rộng, rất nhanh, một lượng lớn nước sông tràn vào hai đường địa đạo.
Đám người lùn thảm rồi! Người chạy nhanh còn may, có thể chạy ra khỏi cửa ra gần nhất, còn ai chạy chậm thì đều bị dìm trong nước, giãy giụa uống hết ngụm này tới ngụm khác, mà trong nước còn toàn là bùn.
Bên bờ sông, các chiến sĩ người cá kinh hãi kêu lên.
“Trong đường đất có hang!”
Những lời này vừa thốt ra, liền nghe tiếng ‘ào ào, khụ khụ, phù phù’ vang lên liên tiếp, mặt sông nổi bọt, đám người lùn giãy giụa nổi lên mặt nước, cố gắng thò đầu ra khỏi nước.
Nghiêm Mặc kinh ngạc thấp giọng kêu: “Trời ạ, sao lại có người trong lòng đất? Thật là không khéo. Mau! Mọi người mau xuống cứu người!”
“Ùm!” Nghiêm Mặc làm gương tốt, là người đầu tiên nhảy xuống.