Dị Thế Lưu Đày

Chương 152 : Tôi muốn chết thì sẽ mang cậu theo cùng chết

Ngày đăng: 18:23 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

FB_IMG_1501224103232

“Anh muốn sống mà vĩnh viễn không có đau đớn thống khổ, hay muốn trở thành thịt Đường Tăng?”
Nghiêm Mặc vẫn đang chờ sách hướng dẫn giảm điểm cặn bã đối với việc hắn cứu người của bộ lạc Nguyên Tế.

Nhưng trong khoảng thời gian này, số điểm giảm đều rất bình thường, trừng phạt cũng như bình thường, nhưng khi hắn cứu nhiều người của bộ lạc Nguyên Tế về như vậy, sách hướng dẫn lại không có chút phản ứng nào.

Thẳng đến khi nãy!

—— Kẻ lưu đày sử dụng y thuật, cứu trực tiếp 61 người của bộ lạc Nguyên Tế, -6100 điểm cặn bã. Thống kê chi tiết như sau…

—— Kẻ lưu đày dạy người khác y thuật và phương pháp cấp cứu, gián tiếp cứu 256 người của bộ lạc Nguyên Tế, dựa theo tình trạng nặng nhẹ của thương thế và bệnh tình, -8960 điểm cặn bã. Thống kê chi tiết như sau…

—— Kẻ lưu đày dạy y thuật và phương pháp cấp cứu trực tiếp cho 39 người, -390 điểm cặn bã. Chú ý: Kiến thức truyền thụ thuộc về mặt lâu dài, sau này người được truyền thụ mỗi khi cứu một người, một sinh vật hoặc dạy cho người khác, kẻ lưu đày sẽ được giảm giá trị cặn bã tương ứng.

—— Kẻ lưu đày trực tiếp và gián tiếp tham gia cứu bộ lạc Nguyên Tế, giúp 926 người của bộ lạc Nguyên Tế hoàn toàn thoát khỏi phạm vi thế lực của tộc Trệ, tộc Bái Nhật và các tộc khác vào mười phút trước, không trở thành nô lệ, -32 410 điểm cặn bã.

—— Dựa vào giá trị vũ lực và điều kiện hoàn cảnh, thống kê giả thuyết nếu bộ lạc Nguyên Tế đại chiến với bốn bộ tộc khác, thì số người Nguyên Tế thiệt mạng sẽ đạt tới 47%, nhưng có sự tham gia của kẻ lưu đày, số người thiệt mạng của bộ lạc Nguyên Tế hạ xuống còn 0.32%, tương đương với 405 người không thiệt mạng, để khen thưởng, kẻ lưu đày được -40 500 điểm cặn bã.

—— Kẻ lưu đày tiến vào khu rừng đen, đàm phán thành công với lão Tát Mã tộc Phong, giảm đi thương vong giữa hai tộc, cứu 28 người, -2800 điểm cặn bã.

—— Kẻ lưu đày khuyên can và ngăn cản đồng bạn làm hại đến tộc Phong, khuyên can hữu hiệu, để khen thưởng, -1000 điểm cặn bã.

—— Bộ lạc Cửu Nguyên vừa gia nhập 330 thành viên, kẻ lưu đày được -330 điểm cặn bã.

……

Lượng tin tức đến quá nhiều, chỉ tiếp thu và đọc hiểu lượng tin này thôi cũng đủ để khiến Nghiêm Mặc tốn thời gian rất lâu.

Nguyên Chiến đứng bên cạnh lại hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn giơ tay ra hiệu không có việc gì, bảo Nguyên Chiến chờ một lát.

Nghiêm Mặc đi ra sau tổ ong, xác định không có ai thấy được mình… Nguyên Chiến cùng đi sang, Nghiêm Mặc ngó hắn một cái, không đuổi hắn đi.

Nguyên Chiến trước khi đi sang đã rút cái đầu gã Lạc Kiền còn đang chết ngáp ra khỏi đất, Lạc Kiền hừ hừ rên rỉ, đầu trướng lên, xây xẩm mặt mày, thân thể còn chưa đứng vững thì đã bị bùn đất cứng chắn bọc lại, chỉ chừa cái đầu thò ra ngoài.

Áo Mạt và Tạp Đế ngồi trong lồng hoàn toàn bó tay hết cách, năng lực của tổ vu là câu thông với linh hồn tổ tiên, trong lúc chiến đấu sẽ nâng cao dũng khí cho các tộc nhân, giảm bớt thương tổn mà kẻ địch gây ra, ngày thường sẽ xem bệnh chữa thương cho các tộc nhân, lực tấn công yếu đến đáng thương. Có điều hai người cũng không phải hoàn toàn không có lực công kích, chỉ là lực tấn công của hai người có liên quan tới huyết mạch mà tổ tiên để lại, nếu như chưa thức tỉnh, thì cũng chỉ là một tổ vu bình thường mà thôi.

Tổ vu Áo Mạt đã thức tỉnh được một phần năng lực huyết mạch, nhưng rất yếu, hơn nữa mỗi lần sử dụng xong sẽ suy yếu một đoạn thời gian dài.

Thấy bọn Nghiêm Mặc đi ra xa, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tổ vu Áo Mạt xẹt qua một tia thần sắc kỳ dị, vừa rồi bộ dáng của cậu tư tế thiếu niên kia làm bà có một loại cảm giác quen thuộc, bà còn nhớ rõ khi tổ vu đời trước của tộc Lạc Lạc được linh hồn tổ tiên triệu hoán, khuôn mặt cũng hiện ra biểu tình như vậy.

Lại nói tới Nghiêm Mặc bên này, tin tức từng cái từng cái hiện lên trong đầu hắn, vẻ mặt của Nghiêm Mặc lúc thì kinh ngạc, lúc thì nhíu mày, lúc thì mỉm cười, đổi tới đổi lui, nhưng chính hắn lại hoàn toàn không biết.

“Anh có thể yên tâm, tù trưởng Nguyên Tế và lão tư tế đã rời khỏi phạm vi thế lực của tộc Trệ và tộc Bái Nhật rồi.” Nghiêm Mặc quay đầu nói với Nguyên Chiến.

“Làm sao cậu biết?”

Nghiêm Mặc cười thần bí, Nguyên Chiến lập tức hiểu ra, chắc chắn là Tổ Thần nói cho Mặc biết.

Qua lần này, Nghiêm Mặc phỏng đoán, phương diện giảm điểm cặn bã của sách hướng dẫn khi cứu người rất có thể còn yêu cầu việc người được cứu có ý nguyện hay không. Tỷ như lúc trước hắn cứu người trọng thương, những người trọng thương đó chỉ muốn có thể sống sót là được, vậy hắn cứu sống một người trọng thương, thì có thể giảm một trăm điểm cặn bã.

Mà cứu giúp toàn bộ lạc, thì phải phân chia nội dung cứu giúp, là chỉ giúp bọn họ sống, hay giúp bọn họ sống và đồng thời không làm nô lệ cho tộc khác. Bởi vì cuối cùng, nếu người Nguyên Tế chọn cách đầu hàng, thì chắc hơn phân nửa người Nguyên Tế sẽ không chết, mà biến thành nô lệ.

Cho nên khi sách hướng dẫn giảm điểm cho hắn cũng chia ra hai phần, một phần là hắn cứu mạng người, còn một phần là giúp người Nguyên Tế thoát khỏi cảnh trở thành nô lệ.

Điều làm Nghiêm Mặc vui vẻ nhất là, sách hướng dẫn đặt giả thiết tệ nhất nếu bộ lạc Nguyên Tế đại chiến với tộc Trệ và ba tộc khác, sau đó còn bị tộc Bái Nhật tấn công, thống kê ra số người thiệt mạng của bộ lạc Nguyên Tế, sau đó xem những người đáng lẽ phải thiệt mạng này thành công sức mà hắn cứu người.

Như vậy, lần này hắn giảm được tổng cộng 92 490 điểm cặn bã, hơn nữa với số điểm đã giảm được trước đó, giá trị cặn bã hiện tại của hắn đã giảm được…

——Chúc mừng kẻ lưu đày đã giảm giá trị cặn bã hơn 50 ngàn điểm. Vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, khen thưởng: Mở rộng tính năng và công năng của túi thảo dược giữ tươi, cất chứa chủng loại vật phẩm không hạn định, dung lượng thể tích tăng lên 500 mét khối. Chú ý: Ngoại trừ thực vật và sinh vật nguyên sinh thái, không kiến nghị cất chứa cơ thể sống.

Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, phần thưởng không tồi, có điều vở kịch lớn hẳn còn nằm phía sau, phần thưởng cho 100 ngàn điểm sẽ là gì?

Sách hướng dẫn không để hắn đợi lâu, hơi tạm dừng một chút liền nhảy ra thông báo:

——Chúc mừng kẻ lưu đày giảm giá trị cặn bã hơn 100 ngàn điểm, hiện tại tổng cộng giảm được 116 852 điểm. Vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, phần thưởng có hai loại, xin chọn một trong hai.

Phần thưởng 1: Giảm gấp đôi số điểm để miễn trừ trừng phạt. Cách sử dụng: Khi kẻ lưu đày bị trừng phạt, dưới sự nhắc nhở của sách hướng dẫn, chọn việc tiếp nhận trừng phạt, hay chọn không tiếp nhận trừng phạt, nếu chọn không tiếp nhận trừng phạt thì trong thời gian giới hạn, phải giảm được điểm số gấp đôi để miễn trừ trừng phạt.

Thí dụ: Kẻ lưu đày lạm sát, +50 điểm cặn bã, phải tiếp nhận 5 lần trừng phạt nhẹ. Nhưng nếu không muốn, trong khoảng thời gian sách hướng dẫn giới hạn, kẻ lưu đày phải -100 điểm cặn bã, thì có thể miễn được lần trừng phạt này.

Chú ý đặc biệt: Trong khoảng thời gian giới hạn mà không thể hoàn thành, thì phải chịu trừng phạt gấp đôi.

Nghiêm Mặc rất giật mình, cái khen thưởng này đối với hắn mà nói cực kỳ hữu dụng, hắn thiếu chút nữa không thèm nhìn phần thưởng thứ hai đã chọn phần thứ nhất rồi, nhưng sau khi hắn thấy cái phần thưởng thứ hai, hắn muốn khóc.

Phần thưởng hai, mở ra năng lực cây Phản Hồn của tộc Trường Sinh. Nếu kẻ lưu đày chọn phần thưởng này, thì có thể dùng máu thịt bản thân ngao chế ra Phản Hồn hương và Phản Hồn đan, mùi hương của Phản Hồn hương là thể khí, khiến người sắp chết khôi phục sức sống, bách bệnh tiêu tan, chi cụt có thể mọc trở lại. Phản Hồn đan cho người chết ăn, người đã chết trong vòng 3 ngày sẽ sống lại trong trạng thái trọn vẹn.

Chú ý 1: Muốn làm người chết sống lại, thì thân xác người chết phải giữ nguyên trạng thái chưa thối rữa, thân thể cụt chi phải giữ lại từ 60% trở lên.

Chú ý 2: Khi dùng máu thịt bản thân ngao chế Phản Hồn hương và Phản Hồn đan, dựa theo liều dùng sẽ tạo thành tổn hại nhất định đối với bản thân kẻ lưu đày.

Xin chọn phần thưởng trong năm giây, nếu không thể quyết định, có thể trì hoãn thời gian, sau khi chọn xong mời đến danh sách khen thưởng lĩnh.

Chú ý đặc biệt: Cả hai phần thưởng, một khi lựa chọn sẽ không thể sửa đổi, không lựa chọn thì về sau nó cũng sẽ không xuất hiện nữa, mong kẻ lưu đày suy nghĩ cẩn thận!

Mẹ nó! Không thể cho hắn hai phần thưởng sao? Bịp bợm!

Chọn cái gì mà chọn? Muốn hắn chọn như thế nào hả?!

Nghiêm Mặc xoay ba vòng tại chỗ, tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.

Sách hướng dẫn đáng chết, căn bản là đang cố ý tra tấn hắn!

Hai phần thưởng hắn đều không muốn bỏ cái nào, nhưng chẳng những chỉ có thể chọn một cái, mà về sau phần thưởng như vậy cũng sẽ không xuất hiện nữa.

Quá bịp bợm rồi! Sách hướng dẫn là đồ đểu cáng!

Khen thưởng như vậy? Thật ra là một biến tướng của sự trừng phạt đúng không?

“Mặc?” Nguyên Chiến vươn tay túm lấy cánh tay hắn.

Mới vừa rồi còn đang vui vẻ phấn chấn, miệng cười như muốn tét ra, mà sao lúc này lại như đít bị kiến cắn vậy?

Nghiêm Mặc xoay người, trầm mặt hỏi: “Anh muốn sống mà vĩnh viễn không có đau đớn thống khổ, hay muốn trở thành thịt Đường Tăng?”

“Thịt Đường Tăng?”

“Chính là trạng thái trước kia của tôi, có thể cứu người, nhưng gây tổn hại đến bản thân.”

Nguyên Chiến lập tức nhíu mày, không chút do dự nói: “Đương nhiên là muốn sống mà không có đau đớn thống khổ.”

Nghiêm Mặc dùng tiếng mẹ đẻ nói thầm: “Sách hướng dẫn chắc cũng cho rằng tôi sẽ chọn như vậy, hừ hừ, đừng tưởng tao không biết đây là cái bẫy của mày!”

“Mặc, cậu đang nói chuyện với Tổ Thần à?”

Nghiêm Mặc phất tay, bảo hắn đừng làm phiền, rồi dùng hết toàn bộ chất xám để phân tích lợi và hại của hai phần thưởng.

“Nó nói trong thời gian giới hạn, nếu mình không tìm được cơ hội giảm điểm trong thời gian giới hạn thì làm sao đây? Hơn nữa không làm được còn bị trừng phạt gấp đôi! Nhưng…” Nghiêm Mặc giẫm chân: “Nếu mình chọn phần thưởng này, mình sẽ không còn bị động nữa, về sau mình cũng có thể chủ động tấn công, chỉ cần mình bảo đảm được sau đó có thể giảm gấp đôi điểm số để miễn trừ trừng phạt.”

“Nhưng nếu mình chọn phần thưởng thứ hai, mở ra năng lực của cây Phản Hồn để cứu sinh mạng, hơn nữa với y thuật của mình, mình hoàn toàn có thể trở thành tư tế có tính chất vu y thật sự, nếu có thêm một đứa giống Đóa Phỉ tới, mình không cần phải lo đối phương sẽ dao động địa vị của mình trong lòng con dân Cửu Nguyên. Hơn nữa mình còn có thể dựa vào năng lực này để giảm điểm cặn bã…”

Một cái có thể cho mình chủ động tấn công, để mình không bị bó tay bó chân khi làm việc. Cái còn lại thì khiến mình trở thành Thánh Phụ Nghiêm + Phật tổ Nghiêm.

Giảm 100 ngàn điểm, chọn hai phần thưởng, Nghiêm Mặc có cảm giác như mình đã bước tới giao lộ quan trọng nhất cuộc đời.

Nếu theo như bản tính của hắn, hắn chắc chắn sẽ chọn cái thứ nhất. Nhưng hắn muốn nhanh chóng giảm cho xong một trăm triệu điểm cặn bã, muốn đạt được nguyện vọng của mình, thì cái thứ hai chính là lối tắt.

Cuối cùng Nghiêm Mặc dừng mắt trên mặt Nguyên Chiến, đột nhiên hỏi: “Băng đâu?”

Nguyên Chiến sửng sốt một chút, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Nghiêm Mặc lại đột nhiên hỏi đến Băng vào lúc này.

“Anh bắt anh ta làm cái gì vậy?” Nghiêm Mặc không hỏi đối phương có giết Băng hay không, hắn không dám nói mình hiểu rõ người này, nhưng hắn tin tưởng rằng người này còn chưa ti tiện đến mức như thế, đặc biệt là khi Băng đã hoàn toàn không còn là đối thủ của hắn.

“Tôi không bắt hắn làm gì hết, chính hắn chủ động yêu cầu, hắn dẫn bốn chiến sĩ cấp ba của tộc Hắc Nguyên tiến sâu vào trong thảo nguyên điều tra các bộ tộc sống trên mảnh đất đó, xem xem họ có uy hiếp gì với chúng ta hay không.” Nguyên Chiến hơi dừng lại: “Tên kia… theo cách cậu nói thì là kiêu ngạo, hắn không chịu cứ như vậy chấp nhận để tôi che chở mà tiến vào Cửu Nguyên, hắn hy vọng hắn và các chiến sĩ tộc Hắc Nguyên có thể làm được chút gì đó, sau đó sẽ về Cửu Nguyên gặp cậu.”

“Gặp tôi?”

“Ừ.” Sắc mặt Nguyên Chiến khó coi, đôi mắt hẹp dài thoạt nhìn như đang cực kỳ khó chịu: “Người hắn trung thành là cậu, không phải tôi!”

“Cho nên anh mới không phân cho anh ta vị trí thủ lĩnh chiến sĩ đoàn nào?” Nghiêm Mặc cạn lời, hắn còn tưởng người này lý trí chứ, ai ngờ lòng dạ không rộng như hắn nghĩ.

“Cho hắn một chiến sĩ đoàn làm gì? Để hắn dẫn một nhóm người cướp đoạt cậu với tôi à? Về sau chúng ta chẳng những phải đánh nhau với người lùn, mà còn phải đánh với người một nhà hả? Nghiêm Mặc, tôi nói cho cậu hay, đời này cậu đừng hòng đổi thủ lĩnh khác, chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì cậu cũng chỉ có thể là tư tế của tôi! Tôi muốn chết thì sẽ mang cậu theo cùng chết!”

“…Vậy chừng nào thì anh ta về?” Nghiêm Mặc tự nhủ với mình rằng tuyệt đối không thể để cái biểu hiện ngày thường của người này lừa gạt, trên thực tế người này chính là một con gia súc mười tám tuổi, ở thế giới cũ của hắn tên gia súc này được phân chia vào độ tuổi dậy thì.

Nguyên Chiến rầm rì hai tiếng, nhưng vẫn trả lời: “Băng trở về thì cho hắn quản một chi đội, cậu nói chi đội đó là cái gì? Cảnh sát? Đúng! Để hắn làm cảnh sát, cửu quy tam lệnh đã được ban bố, nếu có người làm trái, thì cho bọn hắn đi bắt.”

“Nên thủ lĩnh đại nhân anh muốn giao chức vụ hay đắc tội với người nhất cho kẻ mà anh thấy ghét nhất hả?”

“Sao? Cậu thương tiếc cho hắn?”

Nghiêm Mặc xoay người bỏ đi, hắn đúng là thần kinh mới phí lời nửa ngày với cái tên này.

Nguyên Chiến chân dài bước một bước liền đuổi kịp, đi theo sau mông hắn không ngừng hỏi: “Cậu thương tiếc cho hắn có đúng không? Cậu muốn để Băng làm hộ vệ của cậu có đúng không? Sao tư tế nào cũng thích cái tên khốn nạn đó vậy? Cậu thích cái gì ở hắn? Hắn có cường tráng hơn tôi không? Có sức chiến đấu cường đại như tôi không? Tôi có thể chờ cậu đến mười tám tuổi, hắn có thể chờ không? Chim tôi dài hơn hắn, thô hơn hắn, hiện giờ còn có thể nở hoa cho cậu xem, hắn có chỗ nào mà so được với tôi?”

“Câm miệng!” Cơ mặt Nghiêm Mặc vặn vẹo.

Nguyên Chiến không thèm câm miệng, bây giờ hắn nghẹn một bụng lửa, tư tế của hắn sau khi nói chuyện với Tổ Thần liền hỏi Băng ở đâu, điều này làm hắn cảm thấy nguy cơ khắp chốn.

“Hắn dùng chiến hồn thề sẽ trung thành với cậu đúng không? Vậy tôi cũng dùng chiến hồn thề sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu, sẽ để cậu mãi mãi làm tư tế của mình, sẽ để cậu làm người duy nhất của tôi…”

Nguyên Chiến đột nhiên im lặng, mắt nhìn về phía cách đó không xa, giọng nói lập tức biến đổi, vị thủ lĩnh tàn nhẫn, máu lạnh, ngoan độc của bộ lạc lại trở về: “Đây là năng lực của tổ vu người lùn sao?”