Dị Thế Lưu Đày

Chương 174 : Quả Vu Vận không có phải ứng là tốt hay xấu?

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

11223794_850983481675509_7825878251328032149_n

“Nguyên Chiến nghiêng mình, gối đầu lên đùi Nghiêm Mặc ngủ.”
Vì để dỗ Cửu Phong vui vẻ, hôm nay Nghiêm Mặc đặc biệt nướng một đống cá ở bên hồ Thanh Uyên phía sau thành đông.

Không biết Nguyên Chiến xuất phát từ cái tâm tư gì, lại chủ động xuống hồ bắt cá cho Cửu Phong, đương nhiên, hắn nướng cá thì có hết một nửa là đút cho mình, một nửa là đút Nghiêm Mặc, chứ không đút Cửu Phong con nào.

Cửu Phong cũng không hiếm lạ gì đồ ăn hắn làm ra, nó có Mặc nướng cá cho nó.

Có lẽ vì cá Nghiêm Mặc nướng ra đều đút nó, không cho quái hai chân lớn bên cạnh một con nào, tâm tình Cửu Phong đại gia cuối cùng cũng tốt hơn. Ăn cá nướng xong, nó tự bay là là trên mặt hồ bắt mấy con cá ăn sống.

Nghiêm Mặc biết dạ dày nó bự, cũng không dễ tiêu chảy, nên không ngăn cản nó ăn đồ sống.

Các chiến sĩ tộc Người Cá tuần tra bên hồ vừa thấy ông lớn này bay qua thì trốn hết xuống nước, không dám ngoi đầu.

Cửu Phong không đánh lại Ngu Vu, nhưng ăn hiếp mấy người cá khác thì vẫn không thành vấn đề, nếu không phải Mặc nói với nó mấy con cá trông giống quái hai chân này không thể ăn, thì nó đã sớm thấy con nào bắt con đó, quăng hết lên bờ ăn sống!

Ăn cá nướng xong, Nguyên Chiến nghiêng mình, gối đầu lên đùi Nghiêm Mặc ngủ.

Nghiêm Mặc định đẩy hắn ra, tay đã vươn, nhưng khi thấy đối phương đã sớm nhắm mắt, thì chậm rãi thu tay lại.

Người này không có giả bộ ngủ, làm bác sĩ, bệnh nhân ngủ giả hay ngủ thật, hắn có thể nhận ra được. Vừa ngã đầu xuống liền chợp mắt nhanh như vậy, chứng tỏ mấy ngày nay người này đã rất mệt rồi.

Mọi chuyện đến cũng thật không khéo, nhóm chiến sĩ thần huyết đầu tiên được kích phát đều là thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn, bọn họ lại vừa ra ngoài săn thú trước khi tin tức kịp truyền về bộ lạc, mà phó thủ lĩnh của các chiến sĩ đoàn và một ít nhân vật có cương vị quan trọng ở Cửu Nguyên bây giờ lại nằm hết trong phòng khám và phòng thí nghiệm, không có bọn họ, Nguyên Chiến và hắn phải tự thân quản lý nhiều việc, bởi vì hắn phải phụ trách chuyện kích phát cho nhóm chiến sĩ thứ hai, nên đại đa số công việc trong bộ lạc đều rơi lên vai Nguyên Chiến.

Mà tộc Si lại cố tình đột kích vào lúc này, dù mục tiêu của chúng có phải là Cửu Nguyên hay không, thì Cửu Nguyên đều phải chuẩn bị tốt để nghênh chiến.

Mà muốn nghênh chiến, hậu cần phải là điều suy xét đến trước nhất. Thức ăn, vũ khí, thuốc thang, thậm chí là vải bố để băng bó vết thương cũng cần chuẩn bị tốt, số lượng còn phải nhiều.

Thảo dược, thuốc thang, vải bố, và những thứ linh tinh khác là do hắn xử lý, nhưng mà có lão Vu và Vu Thanh trợ giúp, nên hắn không mệt lắm.

Nhưng Nguyên Chiến thì khác, hắn phải sắp xếp chiến sĩ thủ thành, suy nghĩ xem nên tác chiến như thế nào, đồng thời còn phải phụ trách ủ chín quả thổ nguyên và những thực vật hữu dụng khác, ngoài ra, việc chế tác và chuẩn bị vũ khí, thu thập và bảo quản thức ăn, cùng sắp xếp cho những người không có sức chiến đấu, đều do một mình hắn phụ trách.

Trừ cái đó ra, Nguyên Chiến còn phải rút thời gian ứng phó với bộ lạc Nguyên Tế, tộc Cách Lan Mã, tộc Người Cá và người lùn.

Một thanh niên mười tám tuổi, cho dù độ tuổi đó ở thời viễn cổ hoàn toàn có thể xem là một người trưởng thành, nhưng Nguyên Chiến có thể ung dung thản nhiên gánh vác những trách nhiệm đó, vẫn khiến hắn phải cảm thấy thật kinh ngạc.

Cuộc sống của hắn trong thế giới cũ không phải không có thiên tài ở phương diện này, nhưng những thiên tài đó phần lớn đều được bồi dưỡng từ nhỏ, tới tuổi thì đi theo con đường quân sự hoặc chính trị, có thể nói, những người đó từ nhỏ đã được hoàn cảnh hun đúc, từ nhỏ đã biết khi trưởng thành mình muốn làm cái gì, sẽ tiếp xúc với thứ gì. Người giáo dục bọn họ cũng sẽ đặt ra cho họ các loại giả thiết và vấn đề, để họ học cách tự hỏi trước.

Còn Nguyên Chiến thì sao?

Người này trước khi gặp hắn cũng chỉ biết đếm nhiều hơn người ta một chút, còn chỉ đếm được tới một ngàn. Sức chiến đấu không yếu, nhưng vì vết thương cũ nên vẫn là một chiến sĩ cấp hai nho nhỏ. Có chút đầu óc, nhưng nếu không có ‘sân khấu’ thích hợp, thì cũng không cách nào phát huy, bộ lạc càng không bồi dưỡng hắn theo hướng thủ lĩnh. Năng lực lãnh đạo từ lúc mới đi theo hắn so với các chiến sĩ khác mà nói, miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Nhưng chỉ một năm ngắn ngủi, nếu tính từ lúc vết thương cũ được trị liệu hoàn toàn thì còn chưa tới một năm, Nguyên Chiến có thể trưởng thành được như hôm nay, đúng là có sự trợ giúp của hắn, nhưng nếu nói tất cả đều là công lao của hắn, thì dù da mặt hắn có dày cũng sẽ biết ngượng. Dù sao hắn chỉ là bác sĩ, không phải nhà chính trị, cũng không phải nhà quân sự, càng không phải kiểu nhân vật đế sư lòng mang thiên hạ.

Có lẽ Nguyên Chiến thật sự có thiên phú làm người lãnh đạo, hơn nữa bản thân Nguyên Chiến cũng có dã tâm, sau khi Nguyên Chiến thức tỉnh năng lực thần huyết, phần dã tâm ấy liền biểu hiện rất rõ ràng. Một người có dã tâm, có thiên phú, còn có thể chịu khổ, chịu học, chịu nỗ lực và trả giá, ở môi trường thích hợp, trong thời gian ngắn trưởng thành được đến mức này cũng không kỳ quái gì.

Thời thế tạo anh hùng, anh hùng cũng có thể tạo thời thế, không biết sau này Nguyên Chiến sẽ trưởng thành đến bước nào đây? Một đời kiêu hùng? Bá chủ một phương? Hay đế vương một thế hệ?

“Ục ục.” Cửu Phong cũng ngồi bên người hắn, thân thể to lớn dựa sát vào cậu thiếu niên, híp mắt lim dim buồn ngủ. Nhưng nếu có người ngoài đứng xem, thì nhìn kiểu gì cũng thấy là cậu thiếu niên dựa vào con chim khổng lồ.

Nghiêm Mặc bật cười, vươn tay vuốt ve lớp lông vụ mềm mềm dưới bụng Cửu Phong, hắn nghĩ nhiều quá, ai biết sau này Nguyên Chiến sẽ trưởng thành đến bước nào, bây giờ cứ giải quyết xong chuyện trước mắt đã.

Gió bên hồ hơi lạnh, nhưng dựa vào Cửu Phong rồi lại rất ấm áp, Nghiêm Mặc ăn uống no đủ xong cũng bắt đầu gà gật.

Một tiếng sau, Nguyên Chiến thức dậy, trong thân thể hắn như có gắn cái đồng hồ báo thức vậy, mở to mắt. Lúc tỉnh lại hắn còn có chút khó tin mà dùng mặt cọ cọ đùi tư tế nhà mình, Mặc thế mà không đẩy hắn ra?

“Tỉnh thì tỉnh, còn cọ nữa có tin tôi đánh anh không?”

Nguyên Chiến nghiêng đầu cắn một cái lên đùi cậu thiếu niên, không đợi Nghiêm Mặc phản kích, hắn đã nhảy dựng lên.

Nghiêm Mặc giơ ngón giữa tay với hắn. Nguyên Chiến vỗ vỗ mông như đang khiêu khích, bây giờ hắn đã biết cái thế tay kia có ý gì.

“Mau cút đi, còn một đống chuyện chờ anh làm kìa, đừng có lười biếng.”

“Tôi về trước đây, cậu cũng đừng ở chỗ này lâu quá.” Nguyên Chiến nhìn về phía hồ Thanh Uyên, hắn vẫn không yên tâm đám người cá. Hắn đã tranh thủ hai tiếng rảnh rỗi này để nướng cá, cho dù không muốn trở về, hắn cũng không thể không quay về chuẩn bị cho chiến sự căng thẳng.

Nghiêm Mặc ngồi yên không nhúc nhích, thừa dịp tâm tình Cửu Phong đang tốt, hắn muốn nhắc lại chuyện nhờ Cửu Phong giúp mình thuần phục một đám chim. Nhưng hắn không ngờ, Cửu Phong lại cự tuyệt hắn.

Nghiêm Mặc hỏi vì sao, Cửu Phong chỉ nói nó không thể làm như vậy.

Nghiêm Mặc muốn hỏi kỹ hơn, nhưng Cửu Phong không giải thích rõ được, chỉ lặp đi lặp lại rằng nó không thể làm như vậy. Nghiêm Mặc rất hoài nghi, có lẽ chuyện này có liên quan đến ký ức truyền thừa của Cửu Phong.

Mặc dù có hơi thất vọng, nhưng Cửu Phong nói nó phát hiện ra một đàn ngựa sừng, hơn nữa còn cách Cửu Nguyên không xa mấy.

“Khặc khặc.” Mấy con ngựa sừng đó có hữu dụng với cậu không? Cửu Phong còn nhớ rõ Nghiêm Mặc từng dùng mấy con ngựa bình thường để chở người và thồ hàng, tuy lũ ngựa sừng đó bây giờ không có ở chỗ Mặc.

“Hữu dụng! Cực kỳ hữu dụng!” Nghiêm Mặc vui mừng. Không có chim, có ngựa cũng tốt.

“Kiệt, ục ục.” Ta với cả nhà Thiết Bối Long lùa chúng nó qua đây ha.

“Được được được, Cửu Phong, mày mau lùa chúng nó qua đây đi, tao rất rất rất cần chúng nó! Có thể lùa được bao nhiêu thì lùa bấy nhiêu, tốt nhất là lùa về trước khi mùa đông đến.” Dù phải nuôi chúng nó một mùa đông cũng được, có Nguyên Chiến ở đây, không sợ không đủ cỏ khô để nuôi.

“Đúng rồi, có thể để lại cho tao một con Thiết Bối Long không?” Nghiêm Mặc thấy cả nhà Thiết Bối Long có thể nói chuyện với Cửu Phong, đoán rằng chỉ số thông minh của chúng chắc cũng không thấp, vậy nếu mình nói chuyện với chúng nó, nhờ chúng nó giúp vài việc vặt, chắc cũng không khó khăn gì đâu ha?

“Kiệt!” Để ta hỏi tụi nó một chút.

“Cảm ơn! Cửu Phong, mày tốt quá! Tao yêu mày muốn chết.”

“Ục ục.” Cửu Phong rốt cuộc cũng cảm thấy mình hữu dụng, lúc bị Ngu Vu đánh bại mà không thể cứu Mặc, tâm hồn nhỏ bé bị xúc phạm của nó cuối cùng cũng được chữa lành: “Kiệt ——!” Ta đi liền đây!

Cửu Phong vội vã muốn chứng tỏ sự hữu dụng của mình, đập cánh bay đi mất, thế nên nó quên nói cho Nghiêm Mặc biết, đàn ngựa sừng kia không giống ngựa bình thường, về phần không giống như thế nào, Nghiêm Mặc cũng chỉ có thể chờ đám ngựa tới trước mặt rồi mới biết.

Nghiêm Mặc quỳ rạp trên mặt đất, chờ Cửu Phong bay xa mới đứng lên, vừa rồi Cửu Phong đi vội quá, hắn bị gió mà cánh Cửu Phong phất ra thổi bay.

Đứng lên rồi, Nghiêm Mặc vỗ vỗ bụng mình, vui đùa nói: “Con trai à, người ta nói tư tế và Đại Vu nào có được mày, thì giá trị may mắn sẽ lên tới maximum, mà sao từ lúc ở chỗ ba mày tới giờ, mày không có chút biểu hiện nào hết vậy? Thế thì gọi là quả Vu Vận làm gì?” Gọi quả Ô Vận có lý hơn, xem ba mày vừa về tới Cửu Nguyên mà đã có một đống chuyện phải xử lý rồi!

Đột nhiên bụng bị củng một cái.

Nghiêm Mặc cười to: “Coi chừng thủng bụng ba mày.”

“Ba ơi!”

Nụ cười trên mặt Nghiêm Mặc cứng lại.

“Ba ơi, không cần ngăn cản…”

Nghiêm Mặc rất quen thuộc cách nói chuyện của con trai mình, vừa nghe liền hiểu: “Thứ gì không cần ngăn cản?”

“Nó không được ra ngoài, nên cũng không cho con ra.”

Chẳng trách quả Vu Vận không có phản ứng gì, hắn đã dùng khả năng đặc biệt của cây Phản Hồn áp chế nó, thì sao nó có thể chủ động hỗ trợ chứ. Lần trước cảm giác được cá chim Ngu Huyết rồi có phản ứng mãnh liệt như vậy, chắc là vì lũ cá ăn thịt người đó rất bổ cho nó.

Khi đó, đứa gọi hắn là ba chỉ sợ không phải con hắn, mà là ý thức kia của quả Vu Vận?

Nhưng hắn không thể buông thả cho quả Vu Vận được, lần trước chỉ hơi phóng túng chút xíu, mà tên nhóc đó đã dám tự ý chui ra khỏi thân thể hắn, chủ động vồ mồi.

Nhưng nếu cứ áp chế mãi, quả Vu Vận là một tên lòng dạ hẹp hòi, chắc sẽ im lìm suốt, nói không chừng không mang lợi ích tới cho hắn, mà còn gây hoạ nữa thì sao?

“Con trai, chúng ta thỏa thuận chút xíu được không? Mày giúp ba một lần, ba liền nuôi mày một lần.” Ba Mặc bắt đầu dụ dỗ cậu bạn nhỏ.

“…Ăn no.”

Còn phải cho mày ăn no hả? “Con trai, mày không muốn biến thành người sao? Nếu mày biến thành người, về sau muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, nhưng nếu bây giờ ăn quá nhiều, thì mày sẽ không thể biến thành người. Mày muốn làm trái cây mãi à? Hay muốn ở trong bụng ba hoài?”

“Muốn… ăn…”

Nghiêm Mặc híp mắt, đây là ý thức của quả Vu Vận? Bây giờ hình như hắn có thể phân biệt được, ngôn ngữ rõ ràng mạch lạc hẳn là con trai hắn, ngôn ngữ đơn giản, chỉ biết mấy từ đơn, chắc là phần ý thức còn lại trong quả Vu Vận.

“Ba chiều theo đòi hỏi của mày, là hại mày đó biết không? Nếu mày có ý thức có thể hiểu được, vậy mày cũng đã nghe lão Tát Mã và Đại Vu người cá nói, nếu ba cứ chiều theo ý mày, cuối cùng mày chẳng những không thể trưởng thành khỏe mạnh, mà còn sẽ bị thói phàm ăn của mày hại chết, hơn nữa, lúc chết bộ dạng rất xấu xí. Mày có muốn chết không?”

“Không…”

“Cho nên chúng ta có thể ước định với nhau, mỗi lần mày giúp ba, ba cho mày ra ngoài đi săn một lần, nhưng nhiều nhất chỉ cho ăn năm con, hơn nữa sinh vật muốn ăn phải được ba đồng ý.”

“Máu…”

“Máu gì?”

“Máu thịt… của ba…”

Quả nhiên mày chui vào bụng ba chính là vì ba có thể cung cấp chất dinh dưỡng để mày trưởng thành đúng không? Bây giờ áp chế mày, mày không thể hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể ba, cũng không thể ra ngoài, chắc là ngột ngạt lắm chứ gì? Năm con mồi cộng thêm máu thịt của ba mày? Tưởng bở!

“Năm con mồi hoặc một lạng thịt của ba, chỉ được chọn một cái.”

“Một… lạng?”

“Một lạng đã là rất nhiều rồi, cắt ra cũng to bằng lòng bàn tay.” Để xem mày cắt làm sao.

“Muốn… nhiều hơn.”                             

“Nhiều nhất là hai lạng, mày không chịu thì thôi. Máu thịt của ba rất quý giá, nếu không thì mày cũng đã không chui vào người ba rồi, ba nói có đúng không?”

“…Được.”

Dễ lừa như vậy? Thật ra hắn đã chuẩn bị cống hiến nửa ký thịt đấy. Một khi đã vậy…

“Thế thì để ba thấy độ thành tâm của mày đi, lần trước ba cho mày ăn nhiều như vậy. Khoảng chừng hai ba ngày nữa, sẽ có một đám quái vật tên là tộc Si đến Cửu Nguyên, ba không sợ chúng nó, nhưng nếu có phương pháp đối phó nào tốt hơn, hoặc có thể tiêu diệt chúng nó trước, thì càng tốt. Chuyện này, mày có ý kiến gì không?”

Quả Vu Vận nửa ngày không có phản ứng.

Nghiêm Mặc cười: “Tiểu quỷ, ba biết mày nghe hiểu.”

“Ba, nó nói lần trước không tính.”Giọng của con hắn lại vang lên.

Được rồi, hắn không thể bởi vì người ta dễ lừa liền cho rằng người ta thật sự dễ lừa: “Năm con mồi.”

“Ba, ở bên kia…” Quả Vu Vận đỉnh đỉnh bụng hắn.

Nghiêm Mặc xoay người đi theo, xác định hướng nó chỉ nằm ở phía nam: “Bên kia có cái gì?”

“… Hài cốt.”

“Hài cốt? Hài cốt gì?”

Quả Vu Vận không trả lời, như thể nó không biết phải miêu tả như thế nào, chỉ đỉnh đỉnh bụng hắn, bảo hắn đi về phía nam.

“Xa không?”

“Ba, không xa, xa, không cảm nhận được.”

Nghiêm Mặc xoa xoa cằm, đợt kích phát cho nhóm chiến sĩ thần huyết thứ hai đã sắp kết thúc, chỉ cần ngâm nước thuốc vài lần là được, cho dù bớt vài lần châm cứu thì cũng không bị gì cả, mà đơn thuốc dùng để ngâm mình hắn đã phối xong rồi, ngao chế như thế nào, mấy người Vu Thanh đều biết, nói cách khác, hắn tạm thời rời đi một hai ngày cũng không sao. Chỉ cần hắn có thể trở về trước khi tộc Si tới.

Ai nha, nếu Cửu Phong không đi gấp như vậy thì tốt rồi, nhờ Cửu Phong dẫn hắn đi một chuyến, nói không chừng một ngày là có thể chạy qua chạy lại, còn thuận tiện sang hồ nước mặn thăm bọn Đại Sơn, Văn Sinh với Bàng Chiểu.

Sờ sờ cái kèn bên eo, có nên kêu Cửu Phong về không?

Đúng rồi, hắn có thể đi tìm Thiết Bối Long nói chuyện một phen, tên to xác đó chạy cũng nhanh lắm, phần lưng hình như cũng dễ rất cưỡi, đúng không?

Nghĩ là làm, Nghiêm Mặc xoay người chạy về phía Bắc, hắn nhớ có chiến sĩ tới báo, một nhà Thiết Bối Long đang ở đằng kia, mà bộ lạc Nguyên Tế cũng ở gần đó.

Chờ khi Nghiêm Mặc rời đi, trong hồ có vài chiến sĩ người cá trồi lên.

“Vừa rồi cậu ta đứng một mình bên hồ nói cái gì vậy?” Tây Mông tò mò hỏi.

“Không biết, cậu ta nói chuyện rất nhỏ.” Đới Văn lắc đầu.

“Tôi thấy cậu ta lúc thì cười, lúc thì nhíu mày, giống như có người đứng bên cạnh cậu ta vậy.” Một chiến sĩ người cá khác nói.

“Có người? Ai?”

“Có khi nào là thần linh mà cậu ta phụng dưỡng không?”

“Không giống vậy, chẳng phải nên cung kính với thần linh hơn sao?”

“Nhưng mà lại không thấy ai khác đứng cạnh cậu ta.”

“Hay là quỷ?”

Các chiến sĩ người cá đồng loạt trừng Tây Mông một cái. Tộc Người Cá  ghét nhất là quỷ!