Dị Thế Lưu Đày
Chương 188 : Buổi sáng dịu dàng
Ngày đăng: 18:24 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đừng giận nữa, ngoan.”
Sáng hôm sau, Nghiêm Mặc tỉnh, vừa mở mắt liền thấy cái bản mặt to chà bá của Nguyên Chiến … Sao mà không ‘chà bá’ cho được? Tên đó sắp dán lên mặt hắn rồi.
“Anh làm gì vậy?” Cho một cái tát đẩy người ra, Nghiêm Mặc ngồi dậy, vừa rời khỏi cái ôm ấm áp của người nào đó, hắn lập tức rùng mình.
Trời đã bắt đầu lạnh, bởi vì lạnh, lông tơ trên người dựng hết cả lên. Mà điều này chứng tỏ con người từng là động vật có lông, vào những lúc thời tiết rét lạnh và nguy hiểm sẽ bị kích thích, không tự chủ được mà dựng lông lên, biểu hiện dựng lông là để giữ ấm hoặc cảnh giác.
Nghiêm Mặc cười, xoa xoa cánh tay, rồi cúi người nhặt quần áo và cái túi nhỏ bị vứt trên đất. Quần áo không phải do hắn tự cởi, tối hôm qua hắn ngủ mà không biết trời trăng mây đất gì, vì phòng ngừa vô tình đánh rơi chiếc túi, nên mỗi đêm trước khi ngủ hắn đều cất vào danh sách khen thưởng của sách hướng dẫn, nhưng tối hôm qua lại quên mất tiêu.
Có thể bản thân Nghiêm Mặc cũng không để ý tới, phòng bị của hắn đối với Nguyên Chiến đã ít đi, tín nhiệm ngày càng nhiều lên.
“Sao anh không để quần áo lên ghế? Trên mặt đất dơ cỡ nào chứ?” Nghiêm Mặc vừa giũ quần áo vừa than phiền.
“Có tấm ván gỗ lót mà, dơ được bao nhiêu chứ.” Nguyên Chiến lười biếng dựa nghiêng trên gối đầu làm từ cỏ khô, vươn tay vuốt ve tấm lưng trần của cậu thiếu niên.
Nghiêm Mặc mặc đồ vào rồi mà vẫn còn thấy lạnh: “Phải nhanh làm ra vải bông thôi.”
Hắn nói thầm, rồi đứng dậy cấm lấy chiếc áo khoác lông treo trên tường mặc vào người, đây là thành phẩm tốt nhất mà ông nội Diệp Tinh, Diệp Hà vừa làm ra.
Diệp Hà phụ trách công việc thuộc da của bộ lạc, không ngờ ông ấy còn có một đôi tay khéo léo như vậy, sau khi Nghiêm Mặc đưa ra bản vẽ để mọi người thử may các loại quần áo từ da lông, thì trang phục mà Diệp Hà làm ra còn nhanh hơn so với đám người Tát Vân phụ trách dệt vải bố, sau đó, đưa thành phẩm mà ông vừa lòng nhất cho hắn.
Nghiêm Mặc cũng rất hài lòng về cái áo khoác lông cộc tay này, thế là giao trọng trách may quần cho Diệp Hà. Diệp Hà vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ, được tư tế đại nhân khen ngợi, nhờ vậy mà được tăng thêm điểm công, làm sao không vui vẻ cho được?
“Đúng rồi, mọi người đã hiểu cách làm chưa?” Nghiêm Mặc quay đầu hỏi Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến còn nằm trên giường, hai chân thoải mái giang rộng, chỗ nào đó vẫn còn hơi dựng lên: “Cũng tạm, so với việc hồi trước giải thích vụ trao đổi cân lượng muối đỏ thì hiểu nhanh hơn.”
Nghiêm Mặc gật đầu, bởi vì có rất nhiều người lùn ở ngoại thành, vì tránh xuất hiện việc tranh cãi ầm ĩ ai làm nhiều hơn, ai làm việc khó hơn, hắn và Nguyên Chiến cùng những người phụ trách trong bộ lạc sau khi thương lượng với nhau đã ban hành chế độ điểm công, phổ cập chế độ điểm công vào Cửu Nguyên.
Kỳ thật, nói trắng ra thì điểm công giống như tiền lương, chẳng qua không phải là phát tiền, mà là được ghi chép lại, cứ mười ngày lĩnh một lần, vật phẩm được lĩnh là muối đỏ. Người trong bộ lạc sẽ lấy muối đỏ để trao đổi những đồ vật khác, không cho mua bán trao đổi người, có thể dùng điểm công trả tiền nhà và những nợ nần khác.
“Không biết Tam Thành có chế độ tiền tệ chưa nhỉ?”
“Tiền?”
“Ừ, dùng tiền để trao đổi, giống như chúng ta bây giờ đang dùng muối đỏ và điểm công.”
“Tiền có thể tùy tiện tìm thứ gì thay thế cũng được sao?”
“Tiền có thể sử dụng bất cứ thứ gì, nhưng có một điều, muốn phát hành tiền thì tài lực của một quốc gia hoặc một bộ lạc phải khá giả, đơn giản mà nói, anh có mười cân thịt thì phát mười đồng tiền, nếu anh phát một trăm, nhưng thịt lại không nhiều hơn, vậy một trăm đồng tiền vẫn chỉ có thể mua được mười cân thịt.”
Nghiêm Mặc cũng không am hiểu nhiều về mặt tài chính, chỉ biết sơ sơ rằng các quốc gia trong thế giới cũ phát hành tiền dựa theo số vàng dự trữ và bình quân đầu người của quốc gia đó, chứ không phải muốn phát bao nhiêu thì phát bấy nhiêu, hơn nữa, giá trị tiền tệ của một quốc gia phải bị khống chế và ước định bởi cả thế giới.
Nguyên Chiến nghe hiểu một nửa, đại ý sơ sơ hắn cũng thông suốt được chút ít.
Nghiêm Mặc thuận miệng nói: “Về sau nếu có cơ hội, chúng ta đi Tam Thành học tập một chuyến, xem xem chế độ tiền tệ của bọn họ được ban hành như thế nào.”
“Cậu có thể hỏi tộc Người Cá trước.” Nguyên Chiến nhắc nhở.
Nghiêm Mặc vỗ đầu một cái: “Ừ ha, nhân số của bọn họ nhiều hơn chúng ta, còn có hệ thống chiến sĩ, không lý nào không có thể chế giao dịch hoàn thiện, chờ tôi đi tìm Lạp Mông hỏi thử xem.”
Nguyên Chiến nằm nửa ngày trên giường, phát hiện mình không lôi kéo được chút chú ý nào của tư tế đại nhân, không khỏi buồn bực, hắn bò dậy, chạy xuống lầu giải quyết vấn đề sinh lý trước, rồi đánh răng rửa mặt.
Nghiêm Mặc cũng đi cùng hắn, hai người dùng tay chấm muối bôi lên răng, rồi dùng cành lau mềm mềm chà xát, sau đó súc miệng.
“Chỉ dùng muối chà răng thôi vẫn không tốt lắm, chờ khi nào tôi tìm đủ thảo dược rồi sẽ chế ra kem đánh răng chuyên dụng, bàn chải đánh răng cũng phải làm ra, có thể cắt lông đuôi ngựa rồi gắn vào một cây gỗ nhỏ. Ừm, bàn chải đánh răng có thể để người lùn làm thử.”
“Cậu lại lầm bầm cái gì vậy?” Nguyên Chiến nhổ nước súc miệng ra, tùy tiện hất nước lên mặt rửa ráy.
Nghiêm Mặc quay đầu lại, ghét bỏ nhìn hắn: “Bộ anh không thể bận váy da vào rồi mới đi xuống à?” Cái tên không biết xấu hổ cũng không sợ lạnh này!
“Còn cương, bận vào vướng víu, khó chịu lắm.”
Nghiêm Mặc trợn mắt trừng hắn.
Nguyên Chiến bị hắn nhìn nhột, liền quay đầu nhìn lại.
“Anh, anh lên tới cấp bảy rồi?”
Cuối cùng cũng chú ý tới.
Nghiêm Mặc cầm lấy cổ tay Nguyên Chiến, vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch cho hắn, Nghiêm Mặc còn tưởng rằng chờ hai ngày sẽ không sao hết, quả Vu Vận vừa mới hấp thu năng lượng của người này xong, ai ngờ đâu!
“Anh không thể tiếp tục thăng cấp nữa! Phải khống chế!”
“Tôi biết, nhưng không có cách nào.” Nguyên Chiến thẳng thừng nói.
Nghiêm Mặc xoa xoa trán, chỉ có thể mạo hiểm: “Về sau, mỗi ngày tôi sẽ cho quả Vu Vận hấp thu năng lượng của anh một lần, xem xem có thể kéo dài được chút thời gian hay không.”
“Hữu dụng không?”
“Không hữu dụng thì đi tìm Ngu Vu, nhưng bây giờ tôi không có cốt bảo để trao đổi với y, đồ ở chỗ truyền thừa chúng ta không thể lấy ra bất cứ cái nào khi chưa được phép. Tôi tính tự luyện chế một cái, nhưng phải cần thời gian.” Hắn ngay cả một cọng xương cũng chưa từng luyện chế qua, vốn định nhân dịp mùa đông này củng cố lại thuật luyện cốt từ cấp một đến cấp ba một chút, rồi học tiếp lên cấp bốn, cốt thừa bắt sau bốn mươi chín ngày phải tiếp tục làm khảo nghiệm, mà bây giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi nhỉ?
Nguyên Chiến đảo mắt nhìn con Cốt Chuột hắn đeo bên hông.
Nghiêm Mặc hơi khựng lại, hắn căn bản không muốn dùng Cốt Chuột để trao đổi tin tức với Ngu Vu, được rồi, hắn thừa nhận, sau khi biết công dụng của Cốt Chuột, hắn không nỡ bỏ. Hắn thà dùng máu thịt của mình để trao đổi, chứ không muốn dùng con Cốt Chuột này đâu, hơn nữa, hắn cần thứ này để tham khảo, và còn chưa nghiên cứu nó triệt để.
Nguyên Chiến không hiểu được loại tâm lý biến thái vặn vẹo của một nhà khoa học, trong lòng thầm nghĩ, Mặc đã từng dùng máu thịt của mình để chế dược cho hắn, sao lại có thể bỏ mặc hắn chết được cơ chứ. Nhưng mà, vẻ mặt cậu ta bây giờ thật sự rất thiếu đánh, hắn rất muốn một tay bóp chết cái tên này! Chỉ là một con Cốt Chuột thôi, mà làm vẻ mặt như thể hắn muốn mạng cậu ta không bằng!
Ánh mắt hai bên chạm phải.
Nghiêm Mặc theo bản năng ôm con Cốt Chuột bên hông, che lại không cho người nào đó dòm.
Khóe mắt Nguyên Chiến giật giật. Xem đi, hiện thực tàn khốc, dù hắn có muốn không thừa nhận cũng không được, trong lòng tư tế đại nhân của hắn, có lẽ hắn thật sự không quan trọng bằng một bộ xương biết cử động! Giận!
Nghiêm Mặc không chút chột dạ mà trừng ngược lại đối phương, cười nhạo: “Nhìn cái gì mà nhìn, cứu anh với lấy Cốt Chuột ra trao đổi là hai chuyện khác nhau, tôi không tin anh không ra nhìn con cá đê tiện kia đang châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta, hay anh muốn bị tên đó nắm mũi dắt đi.”
Nguyên Chiến cũng biết Ngu Vu không tốt lành gì, nhưng hắn vẫn rất muốn đánh người: “Vậy cậu không sợ tôi chịu không nổi mà chết à?”
“Thế anh đã chết chưa?” Tên khốn nào đó nghĩ lại mà thấy không yên tâm, thế là nhét Cốt Chuột vào túi không gian của mình.
Gân xanh trên trán Nguyên Chiến phọt ra!
“Bản thần y tôi đây tự tay cắt nhiều thịt của mình như vậy, tự mình ngao chế thuốc mới cứu anh về được, thì sao có thể để mặc anh cứ thế mà chết hả?” Nếu vậy thật đúng là lỗ vốn.
Cuối cùng con tim bé nhỏ của Nguyên Chiến cũng dễ chịu hơn một chút, vẻ mặt cũng không còn đằng đằng sát khí nữa: “Tối qua Ngu Vu tới tìm tôi.”
“Ồ? Tìm riêng anh à? Tên đó nói cái gì? Có phải kêu anh chôm Cốt Chuột cho anh ta không?”
“Nếu là vậy thì sao?” Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Chiến lại lần nữa lóe lên vẻ nguy hiểm.
Nghiêm Mặc bình tĩnh nhìn hắn một chốc, đột nhiên cười: “Nếu con cá đê tiện đó thật sự muốn lấy Cốt Chuột của tôi, vậy bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể cướp được, chúng ta cũng không thể vì một cái cốt bảo mà khai chiến với người cá. Đừng giận nữa, ngoan, rốt cuộc tên đó tìm anh nói cái gì?”
Ngoan cái đầu cậu! Đừng cho là tôi chưa từng nghe cái từ này thì không biết nó chỉ dùng để dỗ lũ nhãi con. Nguyên Chiến nhìn cái móng vuốt đang vịn trên cánh tay mình, liền bắt lấy, nắn nắn một hồi, kể lại toàn bộ nội dung mà tối hôm qua Ngu Vu đến tìm hắn nói.
Nghiêm Mặc để hắn tùy ý cầm tay mình sờ nặn, cẩn thận nghe hắn kể lại, rồi chìm vào trầm tư.
Nguyên Chiến duỗi tay ra, trực tiếp kéo người vào lòng, ôm lấy hắn từ phía sau, cằm gác trên đỉnh đầu hắn, một tay ôm eo hắn, còn một tay cầm bàn tay hắn ngắm nghía.
Không khí lành lạnh, nhà cửa yên tĩnh, chim chóc bên ngoài khu rừng nhỏ hót líu lo.
Khi Nghiêm Mặc thoát khỏi trạng thái trầm tư của mình, không biết là do quyến luyến cái ôm ấm áp phía sau, hay không nỡ phí phạm bầu không khí yên bình tốt đẹp vào sớm tinh mơ này, khó có khi thả lỏng thân thể, đặt hết trọng lượng toàn thân lên người đàn ông phía sau, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nguyên Chiến há mồm, ngậm lấy vành tai hắn, tay thò vào trong áo.
Nghiêm Mặc hé miệng thở nhẹ, thế mà lại không cự tuyệt.
Nguyên Chiến mừng như điên, lặng lẽ kéo váy da của Nghiêm Mặc xuống, dán sát thân thể vào, đỉnh đỉnh thứ đã dựng lên vào mông hắn, còn cọ cọ một chút.
“Kiệt ——! Mặc, dậy rồi thì nhanh ra đây chơi với ta đi!”
Nguyên Chiến tức tối, động tác thô bạo hơn một chút.
Nghiêm Mặc cười nhẹ, trở tay cầm lấy thứ của hắn…
Nguyên Chiến phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn đầy sắc thái tình dục, dùng sức ôm chặt người trong lòng.
…
Nghiêm Mặc sau khi rời khỏi nhà, đang đi đường đột nhiên cười một tiếng.
Hộ vệ phía sau hắn không biết tư tế đại nhân đang cười cái gì, đều tò mò nhìn hắn.
Nghiêm Mặc cười, là ai nói phải xem người yêu như em trai, như con cái? Tuy Nguyên Chiến không phải người yêu của hắn, nhưng lâu lâu xem tên đó như con nít mà dỗ cũng có hiệu quả ghê.
Trước kia cảm thấy chuyện này rất ghê tởm, nhưng bây giờ đổi một loại tâm tình khác, đổi một loại lập trường khác, có vẻ như cũng không phải không thể chấp nhận. Nguyên Chiến, tên gia súc kia không có chút kỹ thuật nào, mà hắn đây thì lại kiến thức đầy ắp, chỉ cần hắn thay đổi tâm lý một chút, không xem mình như kẻ yếu, mà dùng thái độ của kẻ mạnh nắm giữ đối phương… với kỹ thuật của hắn, khống chế con dã thú đó sẽ rất dễ dàng!
Hắn sẽ không để Nguyên Chiến chết.
Khó khăn lắm mới thuần phục được, qua bao nhiêu vất vả mới ‘dùng thuận tay’, trả cái giá đắt như thế, làm sao có thể để người nọ dễ dàng chết đi?
Hắn muốn đi tìm con cá lớn kia nói chuyện rõ ràng một phen, từ những gì Nguyên Chiến kể lại, hắn có thể đoán được vài chuyện, nếu những gì hắn đoán là thật, vậy có lẽ mối quan hệ giữa hắn và tộc Người Cá đuôi dài sẽ còn kéo dài, thậm chí rất có khả năng bọn họ sẽ trở thành bộ lạc đồng minh, bạn bè mãi mãi.
Cửu Nguyên không phải không thể di cư, nhưng đã phát triển đến giờ, hơn nữa, trên mảnh đất này, không phải chỗ nào cũng có ưu thế địa hình địa lý tốt, bảo hắn bỏ, làm sao hắn cam tâm?
Nếu có thể, hắn vẫn hy vọng hợp tác với người cá trên quan hệ bình đẳng tốt đẹp, so với người lùn dễ thay đổi lập trường, hắn tin tưởng tộc Người Cá thẳng thắng và ôn hòa hơn.
Mặc kệ là ra ngoài tìm nhiều thức ăn hơn cũng được, hay vì giảm bớt giá trị cặn bã, về sau hắn chắc chắn phải rời khỏi Cửu Nguyên để đi tới nơi cần tới, mà trong khoảng thời gian hắn rời đi, nếu có tộc Người Cá giúp đỡ, hơn nữa Cửu Nguyên còn có chiến sĩ thần huyết, hắn sẽ không cần quá lo lắng cho an nguy của Cửu Nguyên.
Về phần Nguyên Chiến… hắn dám cá, hắn mà vừa đi, tên kia sẽ lập tức quẳng cả bộ lạc lại để đuổi theo hắn. Bởi vì người nọ biết rõ, không có hắn, tuy Cửu Nguyên vẫn có thể phát triển, nhưng chỉ được như vậy mà thôi. Mà có hắn, đến nơi nào cũng có thể lập nên một Cửu Nguyên khác mạnh hơn, giàu có hơn.
Thật sự ‘chỉ như vậy’ thôi sao?
Nghiêm Mặc lắc đầu, có phải ‘chỉ như vậy’ hay không thì sao?
Cho dù nói yêu, nói thích, nhưng yêu là cái gì? Thích là cái gì?
Có người thích vẻ bề ngoài, có người ham mê cái mới lạ, có người yêu tiền tài quyền lực. Nếu dám nói yêu một người, vậy cũng là do người nọ có thể trợ giúp mình trong gia đình hoặc sự nghiệp.
Nếu có người vừa xấu vừa nghèo, chẳng những ham ăn biếng làm, tính tình lại cay nghiệt vô tâm, tham tài háo sắc, đầy rẫy thói hư tật xấu, bạn sẽ yêu kẻ đó ư?
Đối với kẻ không mang lại lợi ích cho mình mà còn làm hại người khác, ai lại đi yêu?
Chỉ sợ nếu hắn hỏi Nguyên Chiến: Anh có yêu tôi không?
Nguyên Chiến chắc chắn sẽ hỏi ngược lại một câu: Yêu là cái gì?
Giữa hắn và Nguyên Chiến quả thật không có thứ tình cảm yêu đến chết đi sống lại này, càng không có thứ tình cảm vĩ đại sẽ hiến dâng bản thân cho nhau, nhưng tình cảm giữa bọn hắn lại rất vững chắc, không thể gạt bỏ, chỉ có thể dung hợp.
Cứ thế đi, hắn cần Nguyên Chiến, mà Nguyên Chiến cũng cần hắn, bọn họ không nói chuyện yêu đương, không nói chuyện ân thù, cứ tiếp tục thế này cũng khá tốt.
Nếu một ngày nào đó Nguyên Chiến phản bội hắn, hắn sẽ giết Nguyện Chiến, chỉ đơn giản thế thôi.
Bỗng nhiên, Nghiêm Mặc cảm thấy mình như cởi bỏ được một gánh nặng, thoát khỏi được gông xiềng, cả người đều nhẹ như sắp bay lên.
Hết thảy xung quanh đều trở nên sáng sủa, ngay cả gió thổi trên mặt lạnh lẽo cũng mát lạnh dễ thở.
Đây là nhà của hắn, thành của hắn, nam nữ già trẻ đi trên đường cười vui vẻ chào hắn là tộc nhân của hắn. Hắn, Nghiêm Mặc, là một cá thể thật sự của mảnh đất này, của thế giới này.
Đây là một thế giới thần kỳ, tràn ngập những khả năng vô hạn, kiến thức của hắn hữu dụng với nơi đây, ham muốn được nghiên cứu của hắn cũng được thế giới này thỏa mãn.
Dưới sự giám sát của sách hướng dẫn đáng chết, có lẽ hắn không thể tùy ý sống theo ý muốn của mình, nhưng hắn có thể chọn cách sống khoái hoạt, đời trước, những lúc hắn cười thật sự quá ít. Đời này, có lẽ hắn vẫn không cách nào tìm được cái gọi là tình yêu, cũng không cách nào hiểu được nó, nhưng có một tên gia súc không bao giờ rời bỏ mình, luôn đi theo mình, để mình chậm rãi ‘điều giáo’, đó cũng là một thú vui, không phải sao?
Chờ sau khi con hắn cũng xuất hiện ở cõi đời này, hắn sẽ hoàn toàn thỏa mãn.
“Mặc đại nhân!”
“Chào tư tế đại nhân!”
“Kiệt ——! Mặc, tới chơi với ta!”
“Uông ——! Chim béo, mày lại dùng cái gì chọi tao đó?!”
“Hí hí hí——!”
“Mặc Đại Mặc Đại! Khi nào chúng ta mới có thể mặc quần áo làm từ bông?”
Nghiêm Mặc cười với bọn nhỏ đang vây quanh mình, phất tay nói: “Bây giờ sẽ giải thích cách làm bông như thế nào, hai đứa đi gọi Tát Vân tới đây.”
“Dạ!” Hai đứa nhỏ được giao nhiệm vụ hưng phấn co chân chạy.
Càng lúc càng nhiều con nít và người lớn vây quanh, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, tâm tình của Mặc đại nhân hôm nay rất tốt.
Mặc đại nhân tâm tình tốt đứng trước mặt mọi người dạy những kiến thức liên quan tới bông, sau khi giao hết toàn bộ cách sử dụng bông cho Tát Vân, rồi không quản nữa.
Có sách hướng dẫn, hắn biết cách gieo trồng và thu hoạch bông, nhưng xe sợi bông như thế nào, làm sao để biến nó thành vải, hắn hoàn toàn không biết, chỉ có thể thuật lại ấn tượng sơ sơ của mình cho bọn Tát Vân, để bọn họ từ từ suy nghĩ, còn lấy một cái mỹ kỳ danh rằng đây là khảo nghiệm của Tổ Thần.
Đám người Tát Vân hoảng hồn, Tổ Thần ban thứ bông mềm nhẹ như tuyết nhưng lại rất ấm áp này đã là phúc lớn, không ai dám chờ mong Tổ Thần sẽ dạy hết kiến thức cho mình, bọn họ cũng đã quen với cuộc sống tự mày mò rồi.
Diệp Hà với tổ thuộc da cũng chạy qua, bọn họ rất hứng thú với bông, khi nghe Mặc đại nhân nói thứ này có thể làm thành áo bông, chăn bông, hiệu quả giữ ấm chống rét so với da lông tốt hơn, cả đám liền ngồi không yên.
So với áo bông, Nghiêm Mặc rất chờ mong vải bông có thể sớm được làm ra một chút, có điều đã có vải bố, chắc vải bông cũng không cần đợi lâu lắm.
Chờ khi vải bông được làm ra, hắn nhất định phải làm mấy cái quần lót trước!
Lạp Mông được gọi tới, vừa thấy Nghiêm Mặc liền cười: “Có chuyện tốt gì sao?”
“Rất nhiều. Giúp tôi truyền lời cho Đại Vu của các anh, nói tôi muốn gặp anh ta.”
Vẻ mặt của Lạp Mông lập tức trở nên kỳ lạ.
Nghiêm Mặc giơ ngón giữa với anh ta: “Đừng có nghĩ lung tung, anh nói với anh ta rằng tôi có thể giúp anh ta giải quyết vấn đề mà anh ta muốn giải quyết nhất.”
“Được, cậu tìm tôi còn có việc gì nữa không?”
“À, còn một chuyện, các anh có sử dụng tiền không?” Nghiêm Mặc giải thích nghĩa từ ‘tiền’.
Lạp Mông a một tiếng: “Ý cậu là nguyên tinh tệ?”
“Nguyên tinh tệ? Đó là loại tiền đặc biệt của tộc Người Cá hả?”
Lạp Mông lắc đầu: “Nguyên tinh tệ không phải chỉ là tiền của bọn tôi, nghe nói từ rất lâu trước kia đã có. Đại Vu bảo Tam Thành và nhiều bộ lạc lớn cũng sử dụng nguyên tinh tệ, nó rất thông dụng.”
“Đó là cái gì? Anh có mang theo không?”
“Không có, lần sau tôi mang cho cậu. Thật ra nguyên tinh tệ được chế thành từ tinh thạch với đủ loại nguyên tố, phân chia tương tự như cấp bậc chiến sĩ, từ cấp một đến cấp mười. Bởi vì nguyên tinh có thể dự trữ và giải phóng năng lượng, mà chúng lại khá ít, không thể làm giả, Đại Vu nói nó rất thích hợp để làm vật phẩm trao đổi.”
Nếu đề cập đến việc sử dụng năng lượng, vậy đúng là thích hợp làm tiền lưu thông hơn kim loại. Nghiêm Mặc vì thế mà suy nghĩ rất nhiều, xem ra văn minh ở thế giới này chênh lệch khá lớn, nhưng trên cùng một vùng đất thế mà lại có chênh lệch lớn kiểu đó thì khá là kỳ quái. Tộc người lùn cũng vậy, hệ thống ngôn ngữ đã tương đối hoàn thiện, nhưng tộc Người Cá có nguyên tinh tệ, tộc người lùn lại không biết.
Không, cũng không kỳ quái. Nghiêm Mặc nhớ tới sự khác biệt giữa các thành trấn trong nhiều quốc gia thời cổ ở thế giới cũ, khi đó, thành thị lớn đã có tiền tệ lưu thông, còn có chút ít vàng bạc, nhưng ở nông thôn, cho dù cách thành trấn không xa, số người dùng tiền vẫn rất ít.
Chắc là chuyện này liên quan đến vòng sinh thái tự cấp tự túc. Có lẽ người lùn ở đây không biết nguyên tinh tệ, nhưng người lùn sinh sống gần Tam Thành hoặc xa hơn, nói không chừng họ lại biết.
Nghiêm Mặc đột nhiên hỏi Lạp Mông: “Anh có biết cây nguyên tinh không?”
“Biết, nó tên là cây tổ nguyên, trong truyền thuyết, các loại nguyên tinh được tạo thành từ cây nguyên tố tổ nguyên. Đại Vu nói trước kia có rất nhiều bộ lạc vì cây tổ nguyên mà khai chiến với nhau.”
“Thế trái của cây nguyên tinh thì sao?”
“Trái của chúng có thể sinh ra năng lượng, có đôi khi cũng có thể xem như tiền để dùng, có điều không dễ bảo tồn, cứ qua ba tháng thì năng lượng sẽ xói mòn.”
Há! Khỏe rồi. Hắn có túi giữ tươi, không sợ vụ bảo tồn!
“Rất quý hả?”
“Đương nhiên là quý rồi, cây nguyên tinh rất khó sinh thành, cho dù có sinh thành, muốn nó kết quả cũng không dễ.”
“Tộc các anh có cây nguyên tinh phải không?”
“Đương… Tiểu Mặc đại nhân, cậu đừng hỏi tôi nữa, tôi không biết gì hết, tôi đi tìm Đại Vu truyền lời của cậu đây.” Lạp Mông sơ ý, suýt chút nữa thì phun ra bí mật của tộc rồi, sợ tới mức vỗ đuôi cá phạch phạch, vội lặn xuống nước.
Nghiêm Mặc cười ha hả, hắn tìm Lạp Mông quả nhiên không sai, Lạp Mông cảm thấy hổ thẹn với hắn sau sự cố của con cá đê tiện kia, những thứ gọi là bí mật sẽ không giấu hắn nữa, bình thường nói chuyện với hắn cũng rất ít khi lèo lái. Tiếc là, hắn còn muốn hỏi xem gã râu xồm đã chôm được bảo bối gì của tộc Người Cá.
Ngu Vu còn chưa tới tìm Nghiêm Mặc, thì đội săn thú của Cửu Nguyên đã trở về.
Toàn thành, hơn phân nửa dân cư đều chạy ra đón.Hậu trường: Lễ tình nhân
Ngu Vu: 188! 188! Chỉ cần 188 liền có thể mua Nghiêm Mặc về nhà!
Trên cốt thừa ở đỉnh đầu Nghiêm Mặc được cột một cái nơ con bướm, hắn đang nằm trên ghế ngủ say như chết.
Nguyên Chiến: 188 chương, tư tế đại nhân nhà tao rốt cuộc cũng buông tâm tư vác đồ bỏ trốn theo thằng đàn ông khác, bộ dễ dàng lắm sao? Chẳng phải mày nên tặng miễn phí cho tao luôn à?
Ngu Vu: Cút đi! Thứ quỷ nghèo! 188! Chỉ cần 188…
Nguyên Chiến: Tao mua!
Ngu Vu: Chỉ cần 188 viên nguyên tinh tệ cấp mười, cậu sẽ được mang Nghiêm Mặc về nhà!
Nguyên Chiến: …
Cửu Phong: Kiệt ——! Ta có tiền, ta mua!
Ngu Vu: Dân nhà giàu, quỳ!
Nguyên Chiến không có tiền rút cốt đao ra: Mẹ mày! Hôm nay là lễ tình nhân! Bố mày mua không được, thì chúng mày cũng đừng hòng! Chết hết đi!
Đài bán đấu giá hỗn loạn, đánh lộn ầm ĩ.
Nghiêm Mặc tỉnh ngủ, chùi nước miếng bên khóe miệng: Mấy giờ rồi? Tiết mục kết thúc chưa? Hôm nay ăn cái gì vậy? Có thịt Đông Pha không? Nếu không có, miến xào đậu cũng được.