Dị Thế Lưu Đày

Chương 192 : Bộ lạc Cửu Nguyên hung tàn

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

0faa16559c7c46dc2d134dea5648b9f0

“Khoảnh khắc Kỳ Nguyên nhìn thấy hình xăm trên mặt Nguyên Chiến, thân thể lập tức run lên, vẻ bình tĩnh trên mặt thiếu chút nữa tan vỡ.”
“Kiệt ——! Mặc, cậu xem ta mang cái gì về nè.”

Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến đang nghe Mãnh báo cáo, nên không để ý tới tiếng kêu của Cửu Phong, mỗi lần nó mang đồ từ bên ngoài về đều kêu một câu như vậy.

Có điều lần này…

“Ầm!” Có một thứ khổng lồ rơi xuống, Mãnh đang nói chuyện đột nhiên câm họng, há hốc mồm nhìn ra phía sau Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc định hỏi, thấy Nguyên Chiến cũng mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn ra phía sau mình, liền xoay người lại.

“Kiệt! Mặc, cậu xem!” Cửu Phong khoe con mồi mà nó vừa ném xuống, còn giẫm vuốt lên, vẻ mặt muốn được khen ngợi: Lần này ta không có bắt dê bò trong bộ lạc!

Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm sinh vật dưới chân Cửu Phong, lẩm bẩm: “Đầu chim lưng rùa đuôi rắn, màu sậm đỏ, là Toàn Quy*.”

*Toàn Quy trong Sơn Hải Kinh:

toàn quy

“Mặc, cậu nói gì vậy?”

Nghiêm Mặc không trả lời Nguyên Chiến, vọt tới bên người Cửu Phong kiểm tra con Toàn Quy kia xem có còn sống không.

Đầu con Toàn Quy gục xuống, tứ chi đã co vào trong mai, cái đuôi rắn vô lực rũ trên mặt đất, đầu bị Cửu Phong mổ lủng một lỗ lớn, đã chết đến không thể chết hơn.

Cửu Phong còn khoe khoang: “Khặc khặc! Con quái đầu chim, móng cá, đuôi rắn, còn dám đấu với ta! Ta là ai? Ta chính là thiên địch của chúng nó, Côn Bằng mặt người Sơn Thần Cửu Phong đại nhân!”

Cửu Phong ở chung với nhân loại riết rồi, nhớ rất kỹ sự kính sợ và xưng hô mà nhân loại cùng người cá dành cho nó, hơn nữa mỗi lần nó nói như vậy, Mặc đều dùng một loại ánh mắt đặc biệt sùng bái (?) nhìn nó, điều này làm nó rất thỏa mãn.

Lần này Nghiêm Mặc không dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cửu Phong, hắn thấy Toàn Quy đã chết, liền thất vọng không thôi, vội vàng hỏi Cửu Phong: “Con Toàn Quy này mày bắt ở đâu? Còn không?”

Mãnh muốn chen vào, nhưng Cửu Phong đã ục ục kêu lên: “Còn mấy con, có con lớn hơn nữa, cậu thích thì ta chộp tới cho cậu!” Nói xong liền bay đi mất.

“Khoan đã!” Nghiêm Mặc với Mãnh cùng kêu lên. Mãnh không hiểu Cửu Phong nói gì, nhưng cậu có thể hiểu ý định của Cửu Phong qua phản ứng của nó.

“Mặc, quái vật Cửu Phong đại nhân bắt tới chính là thú cưỡi của người Ma Nhĩ Càn mà tôi nói.” Mãnh vội vàng bảo.

Khóe miệng Nguyên Chiến giật giật, trán Nghiêm Mặc xuất hiện một giọt mồ hôi.

“Ầm ầm!”

Bụi mù tung bay, nhãi con Thiết Bối Long ngậm một con Toàn Quy nửa sống nửa chết trong miệng xông thẳng đến.

“Ầm!” Cách nhãi con Thiết Bối Long vứt dịu dàng hơn con chim thúi kia một chút, có điều ném không chuẩn lắm, mai rùa hướng xuống dưới, Toàn Quy đáng thương kêu thảm một tiếng rồi ngỏm tỏi.

“Uông ——! Chim béo, mau xem, tao cũng bắt một con!” Nhãi con Thiết Bối Long ngẩng đầu, nhìn thế nào cũng thấy nó đang rất đắc ý.

“Kiệt! Mặc muốn nữa, chúng ta chộp hết mấy con còn lại đi.”

“Uông!”

Đôi bạn thân vui vẻ đi tìm người Ma Nhĩ Càn chơi đùa một phen, Nghiêm Mặc không thể không rống lên quát hai tên nhãi này: “Tụi bây đứng lại cho tao!”



Kỳ Nguyên thật không thể tin được bọn họ vừa rồi đã gặp phải chuyện gì!

Ban nãy có một con chim khổng lồ đột nhiên ập xuống, mục đích không rõ.

Bọn họ trong lúc kinh hoảng liền theo bản năng mà phản kháng, kết quả là con chim khổng lồ kia chẳng những có móng vuốt và mõm vừa lớn vừa đáng sợ, mà còn có thể phun lưỡi dao gió!

Chờ sau mấy hiệp giao chiến, bọn họ phát hiện mục tiêu của con chim này là thú cưỡi của bọn họ, điều đó khiến bọn họ thoáng yên tâm hơn, nhưng cũng đau đầu vì nó không ngừng quấy rối mình.

Kỳ Nguyên là chiến sĩ thần huyết cấp sáu có thể thao túng nước, sau khi qua cơn hoảng loạn ban đầu, anh ta nhanh chóng tổ chức lại đội hình tấn công Cửu Phong, nhưng Cửu Phong có cánh, hơn nữa thân thể còn được một tầng gió bảo hộ, công kích của bọn họ không có bao nhiêu hiệu quả đối với nó.

Sau đó, có lẽ do bọn họ tấn công nên đã chọc giận con chim mặt người kia, công kích của nó đột nhiên trở nên khó chống đỡ —— đối lập với vừa rồi, bây giờ giống như chơi đùa vậy!

Kỳ Nguyên kinh hãi không thôi, con chim mặt người này không chỉ có dị năng, mà dị năng của nó rất có thể ngang hàng với cấp bậc của anh. Với thân thể khổng lồ như vậy, mang một khuôn mặt người, còn có thể thao túng gió, trong lòng Kỳ Nguyên hiện lên một suy đoán đáng sợ.

Mà đáng hơn chính là, khi bọn họ cố gắng đối phó với con chim mặt người nọ, thì lại có một con Thiết Bối Long trong truyền thuyết vọt tới!

Đó là Thiết Bối Long phải không? Bộ dáng hung tàn kia nhất định là Thiết Bối Long – một trong thập đại mãnh thú được tương truyền!

Thiết Bối Long đáng chết, vừa xông tới liền giẫm đạp bọn họ! Nó còn dùng thân thể thô to cứng như đá của mình húc vào bọn họ! Hai chi dưới cổ như cái máy gian lận, hỡ một chút liền cào bọn họ nát tươm, cái móng vuốt của nó mà dính vào người là thể nào cũng đi tong một miếng thịt to!

Một con hung cầm, một con mãnh thú, tụi nó lại còn phối hợp với nhau!

Bọn họ cố đến mấy cũng không cố được tới cùng, bị ép phải nhảy xuống khỏi thú cưỡi để tránh né, nhưng bọn họ mới vừa xuống khỏi thú cưỡi, chúng nó lại dừng đánh.

Con Thiết Bối Long tát bay một tùy tùng, sau đó cướp thú cưỡi của tùy tùng đó bỏ chạy! Con chim mặt người nọ dùng bộ móng vuốt bén nhọn của mình quào đầu Vĩ Thải, làm tóc hắn tróc hết một nửa, sau đó ngậm lấy thú cưỡi của hắn bay lên không trung!

Bọn họ muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp!

Thế mà, chiến sĩ Cửu Nguyên kia, còn có đám người lùn chỉ biết đứng nhìn! Bọn họ còn nghe thấy tiếng cười ha ha!

Đúng là không thể nhịn được nữa! A a a!



Nghiêm Mặc sờ sờ mũi, quay đầu nhìn về phía Nguyên Chiến, vừa rồi Mãnh miêu tả cuộc gặp mặt với người Ma Nhĩ Càn lại, hắn cảm thấy thái độ Mãnh có chút không tốt lắm, đang nghĩ xem làm sao để chữa cháy, rồi dùng một cái giá khá tốt để đổi một lượng nô lệ lớn từ mấy tay thương nhân này, thì Cửu Phong và nhãi con Thiết Bối Long đã mang đến cho hắn một món quà lớn.

Cảm giác cứ như một đại nhân vật hoặc ông lớn nào đó cải trang đi vi hành, kết quả gặp phải một tên ác bá không biết lí lẽ, không biết hiếu khách, mặt lạnh còn chưa tính, vừa quay đầu liền cướp mất thú cưng nhà mình nuôi?

“Chúng ta trở thành vai ác rồi.”

“Gì?”

“Tôi nói này… anh có ý kiến gì không?”

“Ý kiến gì?” Nguyên Chiến liếm liếm môi, trong mắt lóe lên vẻ tham lam độc ác: “Giết Chúng! Cửu Phong nói chúng có không ít Toàn Quy mà đúng không? Cướp hết, cậu giải phẫu một con ăn một con, để lại một đực một cái cho chúng nó sinh sản.”

Được rồi, mới nói cho anh biết khái niệm nuôi dưỡng, anh liền ứng dụng ngay, Nghiêm Mặc bó tay, nói ra trọng điểm: “Bọn họ có thể đổi nô lệ với chúng ta.”

“Vậy cũng tốt không phải sao? Giữ bọn chúng lại, bắt Ma Nhĩ Càn lấy nô lệ tới đổi mạng của chúng.” Mấy người kia ngay cả Cửu Phong cũng không đánh lại, vậy chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

“Nhưng tôi muốn tạo quan hệ mua bán lâu dài.”

Nguyên Chiến nhấc mí mắt lên: “Cậu toàn tìm phiền phức thôi. Đi!”

“Từ từ.” Nghiêm Mặc giữ chặt tay hắn: “Bảo anh học cưỡi ngựa, anh học chưa?”



Kỳ Nguyên với tùy tùng của mình rất phẫn nộ, nhưng bọn họ không biết rõ thực lực của tòa thành này, nhân số bọn họ cũng quá ít, chỉ có thể cố nén giận.

“Con chim mặt người nọ là của bộ lạc đó! Tôi nghe mấy chiến sĩ kia hô to ‘Cửu Phong đại nhân’ với nó.” Một tùy tùng thính tai khập khiễng tiến lên bẩm báo cho Kỳ Nguyên.

“Chẳng trách bọn họ thấy chết mà không cứu, còn đứng nhìn chúng ta mất mặt! Lũ mọi rợ đáng chết!” Tên tùy tùng bị Thiết Bối Long tát bay đến bất tỉnh, vất vả lắm mới tỉnh lại, tức giận chửi ầm lên.

Vĩ Thải ôm cái đầu trọc một nửa của mình, cũng phẫn nộ nhịn không được gầm nhẹ: “Tôi nhất định phải giết con chim đó! Tôi nhất định phải giết nó!”

“Cậu không giết được đâu. Ngay cả tôi cũng không mà.” Kỳ Nguyên tức thì tức, nhưng là người tỉnh táo nhất trong số họ.

Nghe nói thế, đoàn người lập tức cả kinh nhìn về phía Kỳ Nguyên: “Đại nhân?”

“Con chim mặt người kia có năng lực thao túng gió… Rất có thể là chủng tộc trí tuệ, Côn Bằng mặt người.”

“Côn Bằng mặt người?! Anh nói con chim mặt người nọ là Côn Bằng mặt người trong truyền thuyết sinh sống ở Liệt Phong Hải Vực(vùng biển gió cực mạnh), khi thành niên thể có thể che cả bầu trời, sải cánh có thể bao phủ một lục địa? Chẳng phải chúng nó ở ngoài biển sao?” Vẻ mặt Vĩ Thải không thể tin được.

“Thành niên mới ở ngoài biển, truyền thuyết nói con non của chúng nó sẽ chọn một đại lục để sinh sống, thẳng đến khi thành niên mới trở về biển. Cậu thấy hình thể của nó không? Cả khuôn mặt kia nữa, còn có năng lực như thần, hoàn toàn khác với những loài hung cầm khác, tôi nghi nó chính là Côn Bằng mặt người non.” Kỳ Nguyên phân tích.

“To như vậy mà là chim non?” Vĩ Thải muốn té xỉu, chỉ mới là chim non đã lợi hại đến vậy, thế thì Côn Bằng thành niên sẽ lợi hại tới mức độ nào? Vậy làm sao hắn báo thù?

“Còn con quái thú lưng tam giác là Thiết Bối Long trong thập đại mãnh thú?” Một tùy tùng gượng hỏi.

Kỳ Nguyên yên lặng gật đầu.

Mọi người: “…”Nơi hoang dã quả nhiên quá hung tàn!

Kỳ Nguyên cảnh cáo mọi người: “Bộ lạc này có thể nuôi dưỡng Côn Bằng mặt người và Thiết Bối Long, ít nhất sẽ không yếu hơn bộ lạc của Đóa Phỉ điện hạ, nếu bọn họ đồng ý cho chúng ta vào thành, tốt nhất chúng ta nên xem việc cướp thú cưỡi này chưa từng xảy ra.”

“Đại nhân, vậy thì quá lợi lộc cho bọn họ rồi!” Vĩ Thải thiếu chút nữa rống lên: Ngài chính là chiến sĩ thần huyết cấp sáu đỉnh cấp!

“Đừng quên mục đích của chúng ta.” Kỳ Nguyên lạnh mặt: “Vĩ Thải, suy nghĩ cho kỹ, nếu bộ lạc này có thể nuôi dưỡng Côn Bằng mặt người và Thiết Bối Long, bọn họ chắc chắn sẽ có thứ tốt khiến chúng ta phải kinh ngạc, tuy Toàn Quy quý giá, nhưng so với Côn Bằng mặt người và Thiết Bối Long thì không là gì cả.”

Vĩ Thải nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt bình tĩnh trở lại: “Tôi biết rồi, đại nhân.”

Tên tùy tùng thính tai ngẩng đầu: “Đại nhân, có người tới, không chỉ là chiến sĩ thần huyết cấp ba vừa rồi.”

Sáu con ngựa sừng chạy rầm rập, một trước năm sau lao nhanh đến.

Nghiêm Mặc thật muốn tập hợp mười con ngựa, tiếc là chiến sĩ của bộ lạc có ngựa chưa được bao lâu, trước mắt, người có thể cưỡi được trên lưng ngựa, đồng thời khiến chúng nó làm theo ý mình chỉ có năm người.

Không biết Nguyên Chiến xuất phát từ tâm tư gì, vào ngày làm quen giới thiệu không thuần phục con ngựa nào, nhưng hắn lại học cách cưỡi ngựa, lũ ngựa sừng sợ hắn, không dám không cho hắn cưỡi, hắn cưỡi vài lần liền cảm thấy mình nắm được bí quyết rồi thì không cưỡi nữa, bây giờ chọn đại một con ra cưỡi để giả bộ cool ngầu hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhìn mấy con ngựa sừng lao nhanh đến, Kỳ Nguyên ngồi trở lại thú cưỡi của mình, hơi ngẩng đầu lên. Càng thêm kiên định muốn giao dịch với Cửu Nguyên, chỉ là thú cưỡi của bọn họ người Ma Nhĩ Càn chưa thấy bao giờ, kiếm mấy con về cũng có thể vớt vát tổn thất.

Kỳ Nguyên vừa leo lên thú cưỡi, những người khác cũng không cần phải nói, tất cả đều cố gắng sửa sang lại mình cho sạch sẽ, thoạt nhìn không chật vật như vậy nữa, rồi mới bò lên lưng rùa.

Trên không trung lại truyền đến tiếng ưng kêu, đám người Kỳ Nguyên ngẩng đầu theo bản năng, sau đó biến sắc, con chim mặt người nọ lại tới nữa!

Hình như con chim mặt người nọ phối hợp với tốc độ ngựa sừng bên dưới, chờ sáu con ngựa sừng chạy đến trước mặt người Ma Nhĩ Càn, nó mới hạ thấp độ cao, vờn quanh trên đầu sáu người nọ.

Nguyên Chiến dừng lại, năm con ngựa phía sau cũng đồng thời dừng lại. Chuyện này không dễ dàng, Cửu Nguyên chưa sử dụng dây cương, cũng chưa có yên ngựa, muốn cả bọn đồng thời dừng lại chỉ có thể dùng tay vỗ nhẹ lên cổ ngựa nhắc nhở đối phương.

Chỉ số thông minh của lũ ngựa sừng cao hơn so với ngựa bình thường, một khi chấp nhận vị chiến sĩ nào đó, câu thông với nhau không phải việc khó, mà điểm này làm các chiến sĩ Cửu Nguyên rất khó xem ngựa sừng như dã thú bình thường, không cần Nghiêm Mặc nhắc nhở, thái độ của bọn họ đối với ngựa sừng cũng không khác gì đối với anh chị em của mình, thậm chí còn tốt hơn.

Kỳ Nguyên và Vĩ Thải vừa nhìn phía trước, vừa nhìn không trung.

Khoảnh khắc Kỳ Nguyên nhìn thấy hình xăm trên mặt Nguyên Chiến, thân thể lập tức run lên, vẻ bình tĩnh trên mặt thiếu chút nữa tan vỡ.

Chỉ mặc váy da thú thì có làm sao?

Không đeo vật phẩm trang sức làm từ nguyên tinh thì có làm sao?

Không biết che giấu hình xăm chiến sĩ thì có làm sao?

Người ta đã là chiến sĩ thần huyết cấp bảy!!!

Sao có thể?!

Hình xăm giả? Giỡn à? Uy áp của chiến sĩ cấp cao đã sắp đè cho anh quỳ xuống rồi!

Không phải chiến sĩ thần huyết cấp bảy chỉ có Tam Thành mới có à? Hơn nữa chỉ có ở Trung Thành và Thượng Thành mà thôi, chứ bình thường, chiến sĩ thần huyết cấp cao dù có mời cũng mời không được!!

Kỳ Nguyên rất muốn trở thành chiến sĩ thần huyết cấp bảy, muốn sắp phát điên rồi.

Nhưng ngoại trừ Thượng Thành trong Tam Thành, không có ai biết được phương pháp huấn luyện chiến sĩ thần huyết cấp cao để thăng từ cấp bảy trở lên!

Mà toàn thể nhân loại, ngoại trừ người do Tam Thành phái ra, sẽ không có chiến sĩ thần huyết nào tự nhiên thăng đến cấp bảy thành công cả!

Cho nên, dù chỉ chênh nhau một cấp, ấy cũng là như trời với đất! Cấp sáu và cấp bảy nhìn như không có bao nhiêu khác biệt, nhưng lại cách nhau một ranh giới lớn. Nếu từ một đến ba là sơ cấp, bốn đến sáu là trung cấp, vậy từ bảy trở lên mới là cấp cao thật sự.

Chẳng lẽ người này là do Thượng Thành phái ra? Bởi vì công chúa điện hạ của thành Lạch Trời Hạ Thành thành lập bộ lạc ở chỗ này ư? Chẳng lẽ thành Lạch Trời muốn…? Chẳng lẽ thành Lạch Trời vốn nguyện trung thành Thượng Thành nay đã sinh ra bất mãn?

Kỳ Nguyên càng nghĩ càng thấy phức tạp, vẻ cao cao tại thường dần héo mòn.

“Các người đến từ Ma Nhĩ Càn?”

“Đại nhân, trên lưng con chim mặt người đáng chết kia có người!”

Nguyên Chiến và Vĩ Thải cùng cất tiếng. Có điều giọng của Nguyên Chiến khá lớn, giọng của Vĩ Thải thì khá thấp.

Kỳ Nguyên lại lần nữa kinh sợ, thầm kêu ‘sao có thể’, nhưng nét mặt vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, anh ta không dám nhìn người trên lưng Côn Bằng mặt người —— người đó chắc chắn có địa vị cao hơn cả vị chiến sĩ thần huyết cấp bảy này, nếu không, vị chiến sĩ thần huyết cấp bảy này sao lại chịu để người đó bay trên đầu mình?

Kỳ Nguyên nhảy xuống khỏi lưng Toàn Quy, tay phải đặt trên ngực ở vị trí trái tim, thẳng lưng, cúi chào Nguyên Chiến, giọng nói cực kỳ cung kính: “Đại nhân tôn kính, chào ngài, nguyện quang huy của chúng thần mãi mãi bao phủ ngài. Kẻ hèn là Kỳ Nguyên, đến từ bộ lạc Ma Nhĩ Càn.”

Mà hình xăm chiến sĩ trên mặt Nguyên Chiến cũng dọa sợ những người khác, Kỳ Nguyên vừa làm thế, những người khác cũng vội vội vàng vàng leo xuống khỏi lưng Toàn Quy hành lễ, sắc mặt Vĩ Thải thì trắng bệch, hắn sợ lời nói vừa rồi của mình đã bị vị chiến sĩ thần huyết cấp cao kia nghe thấy.