Dị Thế Lưu Đày

Chương 206 : Lòng người bắt đầu từ những lợi ích thực tế

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

10539232_250287815161713_631521106961186116_n

“Nguyên Chiến dán sát vào người hắn, cầm lấy tay hắn đặt lên gò mông vểnh vểnh rắn chắc của mình, ngữ khí đầy dụ dỗ: “Cậu không muốn sao?””
Lúc Tranh đưa mười tám đứa trẻ cô nhi dưới sáu tuổi và ba mươi bảy chiến sĩ hoặc già hoặc tàn vào Cửu Nguyên, thì Nghiêm Mặc đã trở lại một lần.

Bộ lạc cũng xuất hiện hai danh từ mới, đó là trại trẻ và trại dưỡng lão, mấy khu hai bên sườn sảnh nghị sự cuối cùng cũng có tác dụng, hai nơi này đều có người chuyên chăm lo.

Trong số ba mươi bảy chiến sĩ già không phải ai cũng đến một mình, có vài người còn mang theo phụ nữ của mình, tổng cộng có chín người, chín người phụ nữ này cũng đã lớn tuổi, không còn khả năng sinh sản, cũng không còn nhiều sức để làm việc cho lắm, nếu không lão tư tế đã chẳng đồng ý cho họ rời khỏi bộ lạc.

Trong sảnh nghị sự có đốt mấy chục chậu than, trên tường cắm đầy đuốc, trước cửa sổ đều được treo những tấm mành da thú thật dày để che chắn, gió lạnh không thể lùa vào. Đại sảnh rất rộng, không sợ phí than đá mà sưởi ấm nửa ngày cũng đã bắt đầu ấm lên.

Trên chậu than còn bắt một cái giá nướng thịt, người hỗ trợ đang đi tới đi lui bên cạnh giá nướng để quét sốt lên thịt.

Các chiến sĩ già và bọn nhỏ đi suốt một đường đã lạnh đến cứng hết cả người vừa tiến vào đại sảnh, lập tức cảm thấy như mình bước một chân từ mùa đông sang đầu hạ. Mùi thịt thơm nồng cũng chui vào lỗ mũi, khiến cái bụng đã sớm không còn chút mỡ nào của họ sôi ùng ục một trận, có vài đứa nhỏ không nhịn được, nước miếng chảy tí tách.

“Đứng ngây người ở cửa làm gì? Mau tiến vào!” Thảo Đinh nhiệt tình tiếp đón mọi người.

Ô Thần dẫn dắt lũ trẻ trong bộ lạc lo liệu việc dùng da thú bao lấy những đứa mới tới, rồi đưa tụi nó vào đại sảnh, tìm chỗ ngồi xuống.

Trong đại sảnh không có bàn ghế, chỉ có chậu than xung quanh, dưới sàn trải da thú và nệm rơm, trước cái nệm có một chiếc bàn lùn lùn, bên trên đặt bình nước, chén đá, dao đá.

Cửa được đóng lại, các chiến sĩ già cũng tự tìm chỗ ngồi, rất ít người nói chuyện, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm mớ thịt nướng trên giá, nhưng lại không có ai động tới. Ngay cả bọn nhỏ cũng vậy, có vài đứa đã đói đến mức không còn sức lực, tiếng khóc đã mỏng manh đến khó mà nghe thấy.

Tổ khám bệnh của Thảo Đinh và Vu Thanh lo chăm sóc lũ trẻ, có vài chiến sĩ thương thế chưa khỏi hẳn hoặc bị cụt chi cũng được phân sang một chỗ.

Lau miệng vết thương, bôi thuốc, trong lúc bọn họ bận rộn, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đã tiến vào đại sảnh từ cửa sau.

Người trong đại sảnh vừa thấy bọn họ xuất hiện, lập tức đứng lên khỏi nệm, nhao nhao hô: “Thủ lĩnh đại nhân, Mặc đại nhân!”

Ngoại trừ người thật sự không đứng dậy nổi, trong các chiến sĩ già có vài người cho dù chân cẳng không tiện đứng, thì cũng nhờ sự giúp đỡ của người xung quanh mà bò dậy. Bọn họ không biết vận mệnh của mình sau này sẽ như thế nào, bị tù trưởng đưa cho Cửu Nguyên, có vài người sinh ra tâm lý bất mãn, nhưng đại đa số đều mừng thầm trong lòng.

Cửu Nguyên không có nô lệ, cho dù có nô lệ, thì cũng sẽ không cần đám người vừa già vừa tàn phế như bọn họ. Mà Cửu Nguyên có thức ăn sung túc, có quy định không cho ăn thịt người, nên bọn họ chắc sẽ không bị làm thịt đâu.

Mặc dù có khả năng sẽ xem bọn họ như con mồi để bắt dã thú, nhưng cho dù là vậy cũng tốt hơn ở lại Nguyên Tế chờ chết. Ít nhất thì, trước khi chết bọn họ có thể ăn một bữa chán chê, chết cũng được chết như một chiến sĩ.

Nghiêm Mặc gật đầu với bọn họ, Nguyên Chiến vung tay lên: “Ngồi xuống đi.”

Ngoại trừ người hỗ trợ và chăm sóc bọn trẻ, còn lại đều ngồi xuống.

Nguyên Chiến không nói lời hay ý đẹp gì, chỉ nói thẳng: “Các người đã tới đây, sau này chính là người Cửu Nguyên, chỉ cần tôi có một miếng ăn, thì sẽ không để các người chết đói. Ăn trước đi, có gì thì chờ ăn no rồi nói sau.”

Có vài người vẫn không dám ăn.

Nguyên Chiến mặc kệ bọn họ, tự cầm một miếng thịt nướng trên giá đặt ở chậu than trước mặt mình, xé một miếng nhai nhai: “Nhìn cái gì? Ăn đi! Đúng rồi, Mặc nói các người đã đói lâu lắm rồi, không thể ăn thịt trước, vậy ăn chén mì trước đi.”

Người phụ trách nấu mì gọi các chiến sĩ già qua, bảo bọn họ bưng cả chén đến, mỗi người một chén mì được xếp hàng chuyền xuống.

Mì nóng hổi và nước lèo thơm ngào ngạt, những người đã chịu đói lâu ngày làm sao có thể chống cự lại mị lực của nó, các chiến sĩ già tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, vốn bọn họ đã chẳng phải người văn minh gì, vừa nãy không động đến thức ăn là vì sợ mình làm sai, thấy thủ lĩnh đại nhân cũng đã ăn, lại có nhiều người giục bọn họ ăn như vậy, bọn họ cũng buông lỏng tâm tình, nâng chén lên, gấp không chờ nổi mà húp sồn sột, bị nóng muốn phỏng lưỡi cũng không rảnh lo.

Ô Thần và các thiếu niên khác phụ trách thổi nguội mì, rồi dùng muỗng gỗ đút cho bọn nhỏ, đứa nào quá nhỏ thì chỉ có thể đút nước lèo.

Nghiêm Mặc không ngồi xuống, Thảo Đinh liền mang vẻ mặt cầu cứu nhìn hắn.

Nghiêm Mặc đi về phía bọn họ: “Làm sao vậy?”

“Đại nhân, cậu xem mấy đứa nhỏ này.” Thảo Đinh vừa nôn nóng vừa thương cảm.

Nghiêm Mặc quỳ một gối xuống nệm, kiểm tra lũ trẻ được đặt trên đó.

Sáu đứa nhỏ sinh bệnh.

Một đứa hình như bị con trùng độc nào đó đốt, cả người sưng đỏ, chỉ cần chạm nhẹ, nó đã đau đến mức run lẩy bẩy.

Một đứa thì thương ở cánh tay, không có ai chữa cho nó nên mọc lệch, còn phát sốt.

Bốn đứa khác thì ốm chỉ còn da bọc xương, nhìn không ra rốt cuộc bao nhiêu tuổi, trong đó có một đứa còn quấn tã. Bốn đứa này, đặc biệt là đứa đã sắp không xong kia, người ngợm đều bẩn và có một cổ mùi lạ.

Nghiêm Mặc luôn tàn nhẫn với người lớn, nhưng đối với trẻ con lại rất mềm lòng. Hắn bắt mạch từng đứa, nhanh chóng kiểm tra được bệnh tình của tụi nó.

Đứa bị trùng độc đốt thoạt nhìn thì trông như nặng nhất, nhưng kỳ thật chỉ cần chữa trị tốt, dùng thảo dược đúng bệnh để chế thuốc rồi lau người cho nó mấy lần, sau đó uống thuốc hai lần, là có thể khỏi hẳn.

“Anh phải nhanh chóng học thêm nhiều từ vựng, nếu không lúc tôi nói ra tên thảo dược với phương pháp phối thuốc, anh sẽ không nhớ được.” Nghiêm Mặc giao phương thuốc trị liệu của đứa nhỏ này cho Vu Thanh, nói rất kỹ càng tỉ mỉ, rồi bảo cậu ta phụ trách chữa bệnh đứa nhỏ này.

Vu Thanh nhớ tên thảo dược tới đổ mồ hôi đầy đầu, đám Ô Thần đứng cạnh nhớ giúp cậu ta.

Nghiêm Mặc cũng không làm khó cậu ta, nói đợi chút nữa sẽ phối thảo dược, rồi cậu ta chỉ cần đi lấy là được.

Đứa bị thương ở cánh tay cũng không phiền toái, chờ sau khi nó hạ sốt, thì bẻ gãy đoạn xương mọc lệch, rồi nắn lại, để nó tự lành là được. Cách trị liệu đơn giản, nhưng đứa nhỏ sẽ phải chịu đau đớn, Nghiêm Mặc định tự mình ra tay, hắn dùng châm huyệt giảm đau cho nó, trước mắt khiến nó hạ sốt cái đã.

Rất nhiều người nói các bài thuốc cổ truyền có hiệu quả chậm, không nhanh bằng thuốc tây, Nghiêm Mặc khịt mũi coi thường cái suy nghĩ này.

Trung Quốc có ghi chép những bài thuốc chữa bệnh, bên trong nêu ra không ít trường hợp thầy thuốc chỉ dùng một chén thuốc đã có thể giải quyết được bệnh. Chỉ là địa vị của thầy thuốc ở thời cổ đại không cao, khi người thống trị không có yêu cầu đặc biệt nào, thì không có ai ghi chép những phương thuốc và kiến thức chữa bệnh tích lũy cả mấy ngàn năm lại, điều đó khiến không ít phương pháp chữa bệnh hay bị thất truyền, sau lại có tư tưởng ‘không mong lập công, chỉ cần không phạm lỗi’ ảnh hưởng, rất nhiều thầy thuốc không muốn mạo hiểm chữa cho người bệnh, mà tạo ra quá trình dưỡng bệnh, thà kéo dài thời gian cho bọn họ, lấy cái danh an dưỡng để chậm rãi khôi phục. Thậm chí khi thấy hiệu quả của thuốc tác dụng chậm, liền bỏ đi không kê nữa.

Nếu là bệnh mãn tính hoặc không nguy cấp, thì miễn cưỡng có thể trị liệu như vậy, thầy thuốc cũng có thể giảm bớt nguy cơ khiến bệnh nhân chết. Nhưng nếu gặp phải loại bệnh nào cấp tính, hoặc bệnh nặng, trị liệu như vậy thì quá mức bảo thủ.

Nghiêm Mặc từ nhỏ đã có hứng thú đối với y thuật, lại không thích bị gò ép trong khuôn mẫu của phương thuốc truyền thống, hắn thích nghiên cứu, thích lăn lộn tìm tòi, lại to gan, chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề, loại phương thuốc gì hắn cũng dám kê, nếu không phải thế, thì hắn đã không trở thành bác sĩ nổi tiếng quốc tế từ khi còn trẻ, càng không bị lưu đày đến một thế giới hung tàn, mà lưng còn phải cõng một quyển sách hướng dẫn.

Thế nên, hắn dám vỗ ngực nói, chỉ cần có loại thảo dược mà hắn cần, hắn liền có thể đưa ra đơn thuốc hạ sốt không thua gì thuốc tây, thậm chí còn có hiệu quả tốt hơn cả thuốc tây.

Nói trắng ra là, thuốc tây cùng lắm cũng chỉ là vật chất đã được chiết xuất, vậy chỉ cần ngao chế các thảo dược tương tự, lấy ra tinh chất trong chúng thì đơn thuốc sẽ có hiệu quả như thuốc tây thôi.

Nếu nói trắng hơn nữa, y học phương Tây chỉ là hiệu quả tức thời, còn cái mà y học Trung Quốc yêu cầu vừa là hiệu quả tức thời, vừa là hiệu quả trong tương lai.

Cho nên Trung y mới khó, mà Trung y tốt thì càng khó hơn.

Nghiêm Mặc đang nghĩ phương thuốc sau khi kiểm tra tình huống của đứa nhỏ, đột nhiên có người rụt rè sợ hãi tới gần, thấp giọng nói: “Tôi, bọn tôi có thể hỗ trợ không?”

Nghiêm Mặc quay đầu, liền thấy mấy người phụ nữ lớn tuổi, nửa thân trên khoác áo choàng cỏ khô đang tụ lại với nhau lén nhìn mình.

“Bọn tôi có thể hỗ trợ chăm sóc bọn trẻ.” Bọn họ luống cuống, bọn họ rất sợ mình vô dụng, sợ sẽ trở thành phế vật, bị xem như con mồi, nên chỉ muốn mình có tác dụng chút xíu để không bị vứt bỏ nhanh như vậy.

Nghiêm Mặc khẽ mỉm cười: “Vậy thật tốt quá, vừa lúc nhân thủ bọn tôi cũng không đủ. Thảo Đinh, chị sắp xếp cho mấy cô ở đây đi.”

Các cô vừa nghe tư tế đại nhân chịu dùng các cô, lập tức vui mừng nở nụ cười.

“Đã ăn chưa? Các cô cứ ăn no trước đi, ăn no rồi lại qua đây.”

“A! Vâng vâng! Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!” Các cô đương nhiên vẫn chưa ăn no, ngay cả mì cũng chưa ăn chén nào, không phải các cô không muốn ăn, mà là cô thấy ngay cả tư tế đại nhân cũng bận việc, nên không dám ăn trước khi tư tế đại nhân chưa ăn, vì các cô không phải chiến sĩ.

Các cô nhìn nhau, tư tế Cửu Nguyên thật sự giống như mọi người nói, rất tốt bụng. Nếu là lão tư tế, các cô dám can đảm vô lễ như vậy, không bị đánh một trận thì cũng sẽ bị chồng mình mắng chết.

Có vài cô vẫn không dám đi ăn, quỳ gối bên cạnh muốn hỗ trợ.

Nghiêm Mặc biết những người này bị lão tư tế dọa sợ, nhưng mà… bởi vì nhiệt độ trong sảnh tăng lên, nên mùi hôi phát ra từ người ngợm bọn họ càng ngày càng nặng, hắn quyết định không ôn tồn nhã nhặn với những người này nữa, nhíu mày ra lệnh: “Đi ăn no trước, ăn no rồi sẽ có người dẫn các cô đi tắm rửa sạch sẽ, không sạch sẽ thì không được tiếp xúc với người bệnh.”

“Vâng, vâng, đại nhân.” Các cô hoảng sợ, nhưng các cô lại cảm thấy tư tế nên như vậy, hơn nữa người ta tuy lạnh mặt, nhưng lời nói đều vì muốn tốt cho các cô, các cô nghĩ tư tế thương xót cho mình, nên mới ra lệnh cho mình đi ăn, trong lòng càng thêm cảm kích cậu tư tế nhỏ này.

Còn bốn đứa, có ba đứa đói lả, còn một đứa không biết ăn phải thứ gì mà tiêu chảy đến hư thoát.

Nghiêm Mặc vội vàng chữa trị cho sáu đứa nhỏ bị bệnh nặng, đám người Thảo Đinh nghe theo lời hắn chỉ dẫn, bởi vì đều đã có kinh nghiệm, nên làm việc tuy vội vàng nhưng không hề lúng túng.

Các chiến sĩ già đang liều mạng ăn và nhóm phụ nữ lớn tuổi vẫn luôn nhìn lén cậu tư tế thiếu niên, thấy cậu ta vội vàng chữa trị cho những đứa trẻ mà bộ lạc vứt bỏ, đừng nói là oán giận hay mắng chửi, bọn họ còn nhìn thấy vị tư tế đại nhân ấy ôm lũ trẻ bẩn thỉu lên nhẹ giọng vỗ về, điều này làm bọn họ vừa giật mình vừa an tâm, có vài người còn mang theo cảm xúc phức tạp.

Bọn họ là người Nguyên Tế, vốn phải gắn liền với bộ lạc Nguyên Tế cả đời, nhưng bọn họ bị tù trưởng đưa cho Cửu Nguyên. Nếu bị xem như nô lệ hoặc thức ăn, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhật mà chờ chết, xem như đây là chuyện cuối cùng mình làm cho bộ lạc.

Nhưng khi bọn họ đến, các chiến sĩ tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa đều nói với bọn họ, sẽ không có ai giết bọn họ, cũng sẽ không có ai xem bọn họ như thức ăn. Hiện giờ lại thấy thái độ của thủ lĩnh đại nhân và việc làm của cậu tư tế thiếu niên kia, trong lòng bọn họ dâng lên ý nghĩ lão tư tế Nguyên Tế thật sự không tốt bằng tư tế nhỏ Cửu Nguyên.

Có một tư tế như vậy, có lẽ bọn họ sẽ sống qua được mùa đông này.

Nghiêm Mặc thấy bàn tay phải sáng lên, quét mắt nhìn thông báo, gật gật đầu, vui lòng nhận bốn mươi sáu thành viên mới của bộ lạc.

Phòng khám cũng không xa, nhưng vì sao hắn lại trị liệu cho lũ trẻ ngay trong đại sảnh?

Thứ nhất, là vì lũ trẻ vừa vào nơi ấm áp mà lại đi ra ngoài thì sẽ hại thân, thứ hai còn là vì thu mua nhân tâm, chỉ là hắn không ngờ hiệu quả lại nhanh đến thế, tốt đến thế, có lẽ hắn nên đi cảm ơn lão Thu Thực một chút.

Nguyên Chiến ngồi bên trên thấy mọi người đã ăn gần xong, liền vứt xương cốt xuống, chùi mỡ trên tay, rồi mở miệng: “Bộ lạc không nuôi kẻ nhàn việc, các người tuy tuổi lớn, có vài người còn đi lại không tiện, nhưng kinh nghiệm vẫn còn đó. Tư tế đại nhân thương xót cho các người, không muốn để các người lãnh danh ngạch phân chia thấp nhất, cũng không muốn để các người đã đến đây rồi mà còn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như trước. Vì thế…”

Các chiến sĩ già cùng ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập kỳ vọng nhìn về phía Nguyên Chiến, rồi lại nhìn cậu tư tế thiếu niên đang vội vàng chữa trị cho lũ trẻ cách bọn họ không xa.

Nghiêm Mặc cảm nhận được tầm mắt của Nguyên Chiến, liền bớt thời giờ xoay người lại nói: “Chút nữa tôi sẽ bảo Ô Thần tới thống kê lại, tên, tuổi, người nhà, sở trường, năng khiếu đặc biệt, vân vân, hy vọng mọi người đừng giấu diếm điều gì, hãy cứ nói ra hết. Tôi sẽ sắp xếp cho mọi người đi làm giáo viên hoặc huấn luyện viên, phụ trách dạy học cho bọn trẻ và người trong bộ lạc. Phụ nữ cũng vậy, cho dù chỉ biết hái vài loại trái cây, nhặt cành khô, biết vài loại rau dại, mài dụng cụ đá, thuộc da, may vá, đều được cả.”

Nguyên Chiến nói tiếp: “Chỉ cần làm việc, thì ngoại trừ phần phân chia cơ bản, còn có để đổi được điểm công, có điểm công sẽ đổi được thức ăn, muối ăn, vải vóc, da lông, nhà ở, các vấn đề kỹ hơn sẽ có người giải thích, các người có gì không hiểu thì có thể hỏi.”

“Nếu bị thương hoặc sinh bệnh cũng không cần lo lắng, nói rõ ràng tình trạng thương thế và bệnh tình của mình cho người khám, đến lúc đó sẽ bắt đầu trị liệu cho mọi người, nếu thật sự không trị hết, bộ lạc cũng sẽ nuôi mọi người. Nếu là người chỉ có thể nằm trên giường không động đậy được, nhưng miệng vẫn có thể nói chuyện, thì kể cho bọn nhỏ nghe chuyện đi săn thú hoặc giao chiến với người khác của mình, cái này cũng có thể xem là đang làm việc.” Nghiêm Mặc đã kiểm tra những người được đưa tới, đa số là bị tàn phế, người thật sự nằm liệt không thể cử động đã sớm bị Nguyên Tế vứt bỏ, hoặc tự mình đi tìm cái chết rồi.

Nguyên Chiến: “Trong bộ lạc có rất nhiều việc cần người làm, không thể làm giáo viên hoặc huấn luyện viên thì có thể quét nhà, nhóm lửa, may vá. Tóm lại, chỉ cần chịu khó, thì không cần lo không có việc để làm.”

Nghiêm Mặc: “Ai không muốn ở nhà tập thể, thì có thể thuê nhà đơn, là kiểu nhà mà người lùn và người Cửu Nguyên chúng ta ở, nếu mọi người muốn ở như vậy thì cũng có thể.”

Bốn mươi sáu nam nữ nghe xong, hai mắt liền tỏa sáng, lập tức có chiến sĩ đánh bạo hô lên: “Tư tế đại nhân, thật vậy sao? Chúng tôi cũng có thể ở nhà đơn?”

“Thật, bây giờ mọi người vẫn chưa có gì để trao đổi, thì có thể thuê trước, rồi dùng điểm công trả lại. Có điều bọn tôi phải nói trước, nếu như có người giữa chừng không trả nổi phí thuê, hoặc vi phạm điều luật, nhà ở sẽ bị tịch thu.”

“Đại nhân, nếu như bị tịch thu, vậy bọn tôi sẽ ở đâu?” Có một chiến sĩ lớn tuổi hỏi.

“Nếu nguyên nhân là vì thân thể, thật sự không làm việc được nữa, vậy bộ lạc sẽ nuôi, sẽ cho mọi người vào trại dưỡng lão, ở nhà tập thể, điều kiện hơi kém một chút, một căn nhà sẽ có nhiều người ở, trong nhà chỉ được sắp xếp những vật dụng cơ bản nhất. Còn nếu nguyên nhân là vì lười biếng hoặc cái khác…” Nghiêm Mặc không chút nể mặt nói: “Người đó sẽ bị đuổi ra khỏi nội thành, thậm chí là ra khỏi bộ lạc!”

“Nghe rõ chưa?” Nguyên Chiến trầm giọng.

“Rõ!” Mọi người lập tức đáp. Bọn họ chẳng những nghe rõ, mà tất cả còn nghĩ, chút nữa phải đi tìm người xin thuê nhà đơn mới được, không có ai muốn ở nhà tập thể cả. Nghe những gì mà Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nói, liền không có ai tự nói mình vô dụng, càng không lười biếng, thân thể dù có tàn phế thì sao? Tư tế đại nhân đã nói, chỉ cần miệng còn có thể cử động, thì vẫn dạy học cho bọn trẻ được!

“Thủ lĩnh đại nhân, tư tế đại nhân, tôi, tôi có một suy nghĩ.” Một giọng nói đột nhiên cất lên.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía phát ra giọng nói. Đó là một người phụ nữ ở khóe mắt đã hằn đầy vết nhăn, người đàn ông ngồi cạnh cô kéo nhẹ cô một cái, có vẻ như rất giật mình khi người phụ nữ hiền lành nhút nhát của mình lại dám mở miệng nói chuyện vào lúc này.

Người phụ nữ này đã lớn tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt, vừa rồi cô nghe mà kích động quá, nên lá gan phình to hơn bình thường, trong đầu nảy ra một ý tưởng, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã hô lên, bây giờ có hối hận cũng không kịp.

“Cô muốn nói gì, nói đi, tôi sẽ không phạt cô.” Nguyên Chiến nâng tay lên.

Người phụ nữ nọ lấy hết can đảm, cầm lấy cánh tay duy nhất của người đàn ông ngồi kế bên, nói: “Đại nhân, tôi với Đại Linh không có con, lúc trước từng có, nhưng đã chết rồi, tôi nghĩ… nếu những đứa trẻ đó không có ai thương, vậy có thể cho chúng tôi một đứa được không? Chúng tôi sẽ chăm sóc nó, nuôi lớn nó. Bệnh tật hay tàn phế gì cũng được!”

Người phụ nữ nọ vừa nói xong, không ít chiến sĩ già và vợ của họ động tâm. Đúng vậy, những đứa trẻ kia không có ai thương, khi còn ở Nguyên Tế, ngay cả chính họ còn không sống nổi nên không dám nuôi, nhưng đã tới Cửu Nguyên rồi, thủ lĩnh nói mỗi người đều có được phần phân chia thấp nhất, chỉ cần làm việc thì sẽ được chia cho những thứ khác nữa, bọn họ không sợ mình sẽ không nuôi nổi bọn trẻ, có đứa vẫn còn khỏe mạnh, bọn họ chỉ cần ăn ít một chút, thì cũng có thể nuôi lớn bọn trẻ.

Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc vốn đã có ý tưởng để người không có con cái trong bộ lạc nhận nuôi lũ trẻ, thấy Nguyên Chiến nhìn qua, liền gật đầu với hắn.

Nguyên Chiến lập tức nói: “Được, chờ thêm hai ngày nữa, khi mọi người đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta sẽ sắp xếp tiếp việc này.”

“Cảm ơn thủ lĩnh đại nhân!”

Kể ra cũng thật khéo, vào đêm hôm nhóm người Nguyên Tế này được đưa tới, Đại Hà phụ trách đóng giữ ở bờ sông nhận được khói báo tin màu xanh lá.

Bộ lạc Ma Nhĩ Càn đưa số nô lệ đã ước định lúc trước tới trao đổi muối đỏ.

Nguyên Chiến kéo tay Nghiêm Mặc: “Chờ đám nô lệ đó tới rồi, cậu gặp một lần rồi hẵng tới nơi truyền thừa, để khỏi mắc công vừa đi được mấy ngày lại phải chạy về.”

“Nhiều nô lệ như vậy, bên ngoài tuyết rơi dày, muốn đưa tới nơi ít nhất cũng mất nửa tháng.” Nghiêm Mặc không muốn lãng phí thời gian.

Nguyên Chiến dán sát vào người hắn, cầm lấy tay hắn đặt lên gò mông vểnh vểnh rắn chắc của mình, ngữ khí đầy dụ dỗ: “Cậu không muốn sao?”

“Không muốn.” Tuy nói là không muốn, nhưng tay vẫn ra sức bóp bóp hai cái. “Cái tên gia súc anh, nói chuyện không đáng tin gì hết!”

“Tôi nói chuyện không đáng tin á? Cậu muốn làm tôi như thế nào, thì tôi cho cậu làm như thế ấy.”

Nghiêm Mặc giận, vỗ bẹp vào mặt hắn: “Lúc trước anh làm tôi nhiều lần như vậy, tính sao đây? Hử?”

“Thì tối hôm đó tôi cũng đồng ý với cậu mà, muốn làm tôi thế nào, tôi cho cậu làm thế ấy, nhưng do cậu không cứng được, cái này không thể trách tôi.” Nguyên Chiến rất tích cực với mấy vụ làm tình.

“Mẹ! Anh cắn tôi hai phát, tôi cứng kiểu gì được?”

“Cậu không thích hả?”

“…” Thích, nhưng hắn thích làm cho đến khi tên gia súc này khóc hu hu hơn!

“Vầy đi, đêm nay chúng ta làm. Tôi còn chưa nói với cậu chuyện Bàng trạch và người lùn đã nghiên cứu ra ống khói rồi, có thể lắp trong vách tường, tôi làm theo như bọn họ nói, cải tạo lại hết căn nhà của chúng ta, đêm nay thử xem xem có ấm áp không? Ha?”