Dị Thế Lưu Đày
Chương 212 : Nguyên Chiến, thằng đểu!
Ngày đăng: 18:24 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mặc đại nhân hạ lệnh! Bắt lấy Thu Thực giả, dám làm trái, giết!”
“Nhãi con, đừng nói chuyện mà không để lại đường lui.” Thu Thực đang đắc ý nói, đột nhiên sắc mặt biến đối: “Mày làm gì?!”
Tôi có kịp làm cái gì đâu, Nghiêm Mặc cảm thấy thật là oan uổng.
“Bảo vệ Mặc đại nhân!”
Không biết từ đầu truyền đến tiếng rống to, mặt tuyết lập tức bị hất lên, mấy chục người dưới nền tuyết nhảy ra, hai bên đại sảnh cũng có hai đội chiến sĩ lao ra, bao vây lấy các chiến sĩ Nguyên Tế đi theo Thu Thực.
Các chiến sĩ Nguyên Tế muốn điên rồi, bọn họ chỉ có mười mấy người thôi, mà số chiến sĩ Cửu Nguyên bao vây bọn họ ít nhất cũng phải hơn trăm người!
“Này các anh em, đừng có vô liêm sỉ! Tất cả đều là chiến sĩ cấp ba! Định mười người đánh một người của bọn tôi hả? Lại còn mặc giáp da toàn thân nữa!” Các chiến sĩ Nguyên Tế quả thật rất muốn gào to: Tụi tôi nghỉ chơi.
Không chỉ như vậy, khi vừa hô lên, cửa đại sảnh đã được mở ra, nhóm dã nhân đang đi học bên trong cũng ùa ra như ong vỡ tổ, nhanh chóng ngăn cách giữa Nghiêm Mặc và Thu Thực.
Thủ lĩnh của nhóm dã nhân nóng lòng muốn biểu hiện, liền dùng ngôn ngữ thông dụng cực kỳ mới lạ đối với mình hô lớn: “Giết kẻ địch, giết kẻ địch! Bảo vệ Mặc đại nhân!”
Nghiêm Mặc: “…”
Các chiến sĩ Nguyên Tế hết sức căng thẳng, nhao nhao chỉa đầu mâu vào các chiến sĩ Cửu Nguyên. Đáng thương thay cho bọn họ, trời rét mà phải đổ mồ hôi lạnh đầy lưng.
Đại Hà giậm chân một cái, trước người Nghiêm Mặc lập tức xuất hiện một tấm chắn kiên cố, các hộ vệ cũng vây Nghiêm Mặc vào giữa, bảo hộ không chút kẽ hở.
Tranh phủi mớ tuyết trên người xuống, đi lên bậc thang, từ từ tới gần đám người Thu Thực.
Vừa thấy Tranh xuất hiện, vẻ mặt các chiến sĩ Nguyên Tế đang bảo vệ Thu Thực lập tức xanh mét, nhưng bọn họ vẫn tận hết chức trách, bảo vệ Thu Thực, chỉ lùi từng bước về sau, muốn kéo dài khoảng cách.
Một chiến sĩ thấy Thu Thực đứng yên bất động, muốn kéo gã cùng thối lui, nhưng không ngờ Thu Thực lại giáng cho chiến sĩ kia một bạt tai: “Cút ngay!”
Chiến sĩ kia liền ngây cả người.
Thu Thực đứng trên bậc thang cao nhất, không chút nhúc nhích, sắc mặt dữ tợn quát to: “Giỏi lắm! Giỏi lắm! Không hổ là tư tế mà Tam Thành phái ra, mưu kế này… tao đã xem thường mày rồi!”
Nghiêm Mặc: …Này ông, thiệt sự là tôi chưa làm cái gì hết.
“Thu Thực đại nhân, có chuyện gì vậy?” Một chiến sĩ Nguyên Tế khác mở miệng, hắn không thể không hỏi.
“Câm miệng!” Bản tính của Thu Thực giả dần bại lộ, một lần nữa tức giận quát mắng chiến sĩ bên cạnh mình, cười lạnh với Nghiêm Mặc: “Đừng có mà đắc ý, cho dù tụi mày giết trưởng lão Thu Âm, Hào cũng sẽ không đi theo tụi mày.”
“Bọn họ giết trưởng lão Thu Âm?!” Vẻ mặt của chiến sĩ bị Thu Thực quát mắng rất khó coi, nhưng bỗng dưng nghe nói trưởng lão chết thì lập tức giận dữ trừng Nghiêm Mặc.
Đại Hà với các chiến sĩ Cửu Nguyên có xuất thân từ Nguyên Tế cũng nhíu mày.
Bây giờ Nghiêm Mặc chỉ muốn kéo Nguyên Chiến ra quất cho một trăm roi, đã đến mức này, nếu hắn còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì hắn đập đầu chết cho rồi.
Thằng đểu Chiến, lén lút chơi trò âm mưu quỷ kế mà không nói với hắn tiếng nào, còn lừa hắn bảo là đi săn thú, làm hắn tưởng đám người Nguyên Chiến sẽ chờ tới mùa xuân mới xuống tay với Thu Thực giả. Có điều, nếu không phải như vậy, chỉ sợ Thu Thực giả sẽ không dễ dàng mắc mưu thế này.
Đồng thời, Nghiêm Mặc cực kỳ hoài nghi, chuyện Thu Thực giả biết hắn có phương pháp bồi dưỡng chiến sĩ thần huyết, nhiều khi cũng có dính dáng đến Nguyên Chiến, cho dù tên đểu đó không trực tiếp nói cho Thu Thực giả biết, thì cũng là nói bóng nói gió, lan truyền đi ghê lắm, chứ không, Thu Thực giả cũng sẽ không vừa thấy có cơ hội gặp riêng hắn liền sốt ruột chạy tới đâu.
Chỉ trong giây lát mà Nghiêm Mặc đã xâu chuỗi được toàn bộ sự tình, sau đó nghiêng đầu hỏi Đại Hà: “Thu Âm là ai?”
Đại Hà trả lời: “Một trong ba vị trưởng lão của Nguyên Tế, người tộc Hắc Nguyên.”
Nghiêm Mặc gật gật đầu, thằng đểu Nguyên Chiến, trong lòng thì chửi vậy nhưng hắn không thể không phối hợp: “Thu Thực đại nhân, ông ở chỗ này thì làm sao biết trưởng lão Thu Âm bị bọn tôi giết?”
Nghiêm Mặc vừa nói vừa ra hiệu cho các chiến sĩ đang bảo vệ mình tách ra một chút, để hắn và Thu Thực nói chuyện.
Nhóm hộ vệ nghe lệnh, lập tức tách ra.
Nhưng nhóm dã nhân khó khăn lắm mới chờ được một cơ hội lập công, nhớ rất kỹ lời dặn của vị thủ lĩnh cường đại hung ác kia, dặn phải bảo vệ tư tế đại nhân, nghe Nghiêm Mặc bảo bọn họ tách ra, nhưng bọn họ vẫn không nhúc nhích.
Thủ lĩnh đại nhân nói, nếu Mặc đại nhân bị tróc một miếng da, thì bọn họ phải dùng mạng trả lại. Nhưng nếu bảo vệ tốt, những người ra sức hôm nay sẽ được chia nhà ở!
Ngao ngao ngao! Vì nhà ở, vì cái mạng nhỏ, nhất định phải bảo vệ tốt tư tế đại nhân!
Nghiêm Mặc nhìn mấy cái đầu xù đứng chắn phía trước, chết sống cũng không chịu tránh ra, cạn lời hồi lâu.
Con sâu nhỏ màu trắng đã bò vào tai Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, liền nâng tay lên gãi.
Khóe miệng Thu Thực nhếch lên, tạo ra một nụ cười quái dị.
“Thu Thực đại nhân, tư tế đại nhân của tôi đang hỏi ông, sao ông không trả lời?” Tranh bước lên một bước ép hỏi.
Không phải Thu Thực không muốn trả lời, mà là gã lúc này không thể phân tâm.
Tranh thấy vậy, chỉ xem như gã chột dạ, đứng trước nhóm dã nhân, mặt đối mặt với Thu Thực, giương giọng nói: “Các chiến sĩ Nguyên Tế, kẻ đứng cạnh các người hiện giờ không phải là tư tế Thu Thực đại nhân, Thu Thực đã bị nó giết chết, tù trưởng Hào cũng bị nó khống chế, các trưởng lão Nguyên Tế và một vài chiến sĩ đã bị nó mê hoặc, hiện giờ thủ lĩnh bộ lạc tôi đang dẫn người đi giải cứu tù trưởng Hào và tộc nhân của chúng ta!”
Nghe thấy những lời này, các chiến sĩ Nguyên Tế và những chiến sĩ Cửu Nguyên không hiểu rõ sự tình đều nhìn về phía lão Thu Thực.
Nhưng Thu Thực không cãi lại, gã nhắm hai mắt ngay trong lúc nguy cấp, chỉ có con ngươi nằm dưới mí là không ngừng chuyển động.
Nghiêm Mặc không nhìn thấy cảnh này, chứ nếu hắn thấy, hắn nhất định sẽ nổi lên xúc động muốn cắt mí mắt Thu Thực xuống cẩn thận quan sát một phen, rồi chộp người đi thí nghiệm cơ thể sống.
“Tư tế đại nhân?” Các chiến sĩ Nguyên Tế không dám đụng vào Thu Thực, chỉ có thể mở miệng gọi.
Trán Thu Thực đã nổi gân xanh, thân thể bắt đầu run rẩy, nhưng biên độ rất nhỏ.
“Đại nhân đang sử dụng vu thuật, đừng động vào!” Có chiến sĩ nhìn ra, vội vàng thấp giọng nhắc nhở các chiến sĩ Nguyên Tế khác, bảo mọi người đang tản ra mau chóng vây quanh Thu Thực, tránh để các chiến sĩ Cửu Nguyên thấy hiện tượng kỳ dị đó.
Tranh nhíu mày, quay đầu lại thấp giọng nói với Đại Hà: “Bảo vệ Mặc đại nhân, đưa cậu ấy vào đại sảnh, đóng chặt cửa lớn, nếu không nghe thấy tiếng tôi gọi, thì đừng đi ra!”
Đại Hà gật đầu, đang định truyền lời lại cho Nghiêm Mặc, thì thấy Nghiêm Mặc bỗng nhiên giơ tay xoa huyệt Thái Dương.
“Đại Hà.” Nghiêm Mặc mở miệng.
“Có. Đại nhân, ngài không thoải mái sao?”
Nghiêm Mặc buông cái tay đang xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt cười như không cười: “Truyền lệnh của tôi, bắt lấy Thu Thực giả, kẻ nào dám phản kháng, giết chết không tha! Còn nữa, đừng để bất luận kẻ nào chạm vào tôi.” Nói xong, liền ngồi xuống đất.
Đại Hà kinh hãi, lập tức chỉ huy đội hộ vệ vừa nãy tách ra mau bao vây kín kẽ, đồng thời cao giọng: “Mặc đại nhân hạ lệnh! Bắt lấy Thu Thực giả, dám làm trái, giết!”
Tranh thay đổi sắc mặt, trầm giọng quát với Thu Thực và các chiến sĩ Nguyên Tế: “Các anh em Nguyên Tế, lui lại hết cho tôi! Chỉ cần các người không phản kháng, tôi cam đoan sẽ không giết bất kỳ ai trong các người, bao gồm cả Thu Thực giả! Chờ thủ lĩnh chúng tôi cứu được tù trưởng Hào, sau đó tù trưởng Hào sẽ quyết định xem nên trừng phạt Thu Thực giả như thế nào.”
Các chiến sĩ Nguyên Tế cũng rất muốn thối lui, nhưng bọn họ nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra lão tư tế là giả, dưới loại tình huống này, ngoại trừ liều mạng ra, bọn họ không còn biện pháp nào khác.
“Tranh đại nhân, mong anh đừng ép chúng tôi! Không thể chờ tù trưởng tới rồi nói tiếp sao?”
Tranh vốn cũng muốn chờ Nguyên Chiến đưa Hào về rồi nói tiếp, nhưng tư tế đại nhân đã hạ lệnh, vậy chắc chắn sự tình đã có thay đổi.
“Tranh, có người đang dùng vu thuật tấn công Mặc đại nhân!”
Những lời này của Đại Hà giống như lửa cháy đổ thêm dầu, Tranh lại quát lên: “Các người có nhường đường hay không?!”
Gió cát chậm rãi tụ lại, dưới chân Tranh bắt đầu xuất hiện một lốc xoáy nhỏ, bông tuyết bị gió cuốn lên.
Các chiến sĩ Nguyên Tế nghiến chặt răng, đánh, chắc chắn không đánh lại, lui, làm chiến sĩ, trước khi gặp tù trưởng, bọn họ không thể lùi một bước!
“Tranh đại nhân, bọn tôi không thể lui!”
Tranh tựa hồ như không thấy lạ chút nào khi nhận được câu trả lời như vậy, anh siết chặt nắm tay, đứng đối mặt với các chiến sĩ đó, đập lên ngực trái mình: “Vậy được, các người đều là những chiến sĩ ưu tú nhất, tôi sẽ lấy các người làm vinh!”
Vẻ mặt của các chiến sĩ Nguyên Tế cũng thay đổi, trở nên kiên định, thấy chết không sờn, hôm nay bọn họ chắc chắn không sống nổi, nhưng bọn họ nhất định sẽ cố gắng giết địch, đồng thời cố hết sức đưa lão tư tế ra khỏi thành Cửu Nguyên.
Hai bên giương cung bạt kiếm, mắt thấy thế cục đã tới mức chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Nhưng vào lúc này, mí mắt Thu Thực đột nhiên run rẩy kịch liệt một trận, sau đó mở choàng ra.
“Ai nói ta là giả! Các chiến sĩ Nguyên Tế, Già Ma đại thần ở trên trời nhìn chúng ta, Cửu Nguyên vọng tưởng gồm thâu Nguyên Tế chắc chắn sẽ bị thần trừng phạt! Tranh, sao anh dám làm như vậy với ta!”
Mặt Tranh không chút cảm xúc: “Ông là thật hay là giả, chờ tù trưởng Hào tới liền biết.”
“Ta đương nhiên là thật!” Lão tư tế tức đến mức cả người run rẩy, giơ quyền trượng muốn đánh người: “Đừng tưởng rằng ta không biết tụi mày muốn làm gì! Tụi mày là lũ phản bội! Ruồng bỏ bộ lạc còn chưa đủ, hiện giờ còn muốn chiếm đoạn bọn ta! Lạy thần, xin hãy trừng phạt lũ sài lang tham lam ti tiện này đi! Hãy trừng phạt tên tư tế độc ác dám mê hoặc chiến sĩ tộc ta đi!”
Lão tư tế không màng lớp tuyết dày trên mặt đất, quỳ phịch xuống, hai tay giơ lên cao, mặt mũi vặn vẹo, miệng không ngừng nguyền rủa.
Vẻ mặt quen thuộc, tiếng chú ngữ quen thuộc, lão tư tế quả thật không giống như bị kẻ khác giả mạo.
Tranh lại không chút lưu tình, gió cát nổi lên, nhắm thẳng về phía Thu Thực.
Các chiến sĩ Nguyên Tế cũng bất chấp có cắt ngang nghi thức nguyền rủa của lão tư tế hay không, một chiến sĩ xông tới túm chặt ông ta, khiêng lên bỏ chạy, các chiến sĩ khác thì theo sau bảo hộ.
Gió cát làm mờ mắt các chiến sĩ Nguyên Tế, vì thời tiết, trong gió còn có vô số bông tuyết bị cuốn lên, chỉ là mấy chục cái bậc thang, mà các chiến sĩ Nguyên Tế chạy được một nửa đã không chạy tiếp được.
Dưới loại tình huống này, muốn giết chết các chiến sĩ Nguyên Tế rất dễ dàng, cho dù không cần đến cung tên, dùng giáo thọc một cái thôi cũng đủ chết.
Tranh nhìn những anh em khi xưa, vẫn không ra tay tàn nhẫn được, thu hồi gió cát: “Bắt lấy bọn họ! Bắt sống!”
Không biết Tát Vũ từ chỗ nào nhảy ra, dẫn theo một bọn con nít mũi thò lò, tay giơ cao cái chùy gỗ: “Dùng cái này, gõ đầu bọn họ!”
Các chiến sĩ Nguyên Tế cả đám chảy nước mắt giàn giụa vì bị gió cát thổi!
Các chiến sĩ Cửu Nguyên thì buồn cười, nhao nhao đổi thanh giáo thành chùy gỗ, đi đập từng người một như đập chuột, chỉ chốc lát sau, mười mấy chiến sĩ Nguyên Tế đang chảy nước mắt liền như ruồi mất đầu, cả đám bị đập cho xiểng niểng.
Tát Vũ, thằng nhãi ranh này nhân lúc người ta không để ý, cầm cái chùy lớn nhất, hung hăng gõ một phát lên đầu lão tư tế.
Lão già chết dẫm, dám ăn hiếp sư phụ tui! Dám chiếm lợi của Cửu Nguyên! Còn dám kêu thần trừng phạt sư phụ tui, vậy tui đây trừng phạt ông trước! Đánh chết ông!
Tranh túm lấy tay Tát Vũ, da mặt co giật: “Đủ rồi, đập thêm nữa là chết luôn đó.”
Tát Vũ cười hê hê, xách chùy chạy qua chỗ Nghiêm Mặc khoe công.
Tranh thầm thở dài trong lòng, khom lưng nhấc lão tư tế bị gõ cho đầu rơi máu chảy đã bất tỉnh nhân sự, khiêng vào sảnh nghị sự. Coi như đây là việc cuối cùng mà anh làm cho Nguyên Tế đi, trời lạnh như vậy, nếu để người ở ngoài, chỉ chốc lát rất có thể sẽ đóng băng.
Những chiến sĩ Nguyên Tế bị đánh ngất xỉu khác cũng được đưa vào đại sảnh.
Tranh ra ngoài đại sảnh, lo lắng hỏi Đại Hà: “Đại nhân thế nào rồi?”
Đại Hà cũng không biết, chỉ dẫn anh đi xem.
Nghiêm Mặc thoạt nhìn không có chuyện gì hết, lẳng lặng cúi đầu không nhúc nhích.
“Mau nhìn tai đại nhân!” Tranh vỗ Đại Hà.
Đại Hà híp mắt lại.
Ở tai phải Nghiêm Mặc chảy ra một chút máu tươi.
“Làm sao bây giờ? Có phải đại nhân bị thương không?” Đại Hà lo lắng.
Tranh cũng sốt ruột, nhưng anh không dám làm bừa, càng không dám động vào Nghiêm Mặc: “Trước tiên đặt một vòng chậu than xung quanh, bên ngoài quá lạnh.”
Đại Hà vỗ đầu, tự mắng mình: “Sao tôi lại không nghĩ tới! Mau! Đinh Ninh, Đinh Phi…”
“Không cần.” Giọng nói khàn khàn thoạt nghe không tốt lắm cất lên, Nghiêm Mặc mở mắt, thuận tay sờ sờ cái tai phải chảy máu của mình.
Nhìn con sâu nhỏ màu trắng trên đầu ngón tay, khóe miệng Nghiêm Mặc hiện lên một nụ cười lạnh.
Hắn không vứt con sâu đi, mà lấy một cái ống nghiệm trong phòng thí nghiệm từ túi không gian ra, cẩn thận cho con sâu trắng vào.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?” Mấy người cùng lúc mở miệng.
Nghiêm Mặc đứng dậy, ngồi muốn lạnh mông rồi: “Tôi không sao, tên Thu Thực giả kia đâu?”
Thu Thực đang trong cơn hôn mê đột nhiên phun một búng máu.
Chiến sĩ đang trông coi lão hoảng sợ, vội vàng báo lại chuyện này.
Nghiêm Mặc dẫn theo một đám người tiến vào đại sảnh, nhóm dã nhân cũng nhắm mắt theo đuôi, một tấc không rời.
Nghiêm Mặc: “…Tránh ra hết cho tôi!”
Nhóm dã nhân không thèm nhúc nhích.
Nghiêm Mặc: “Tránh ra sẽ có thịt ăn.”
Nhóm dã nhân lập tức dạt ra.
Da mặt Tranh lại co giật, hạ quyết tâm phải hung hăng dạy dỗ đám dã nhân này, phải rèn luyện cho bọn họ trở thành những chiến sĩ ưu tú nhất!
Nghiêm Mặc đi đến thủ vị(vị trí dành cho đầu lĩnh)ngồi xuống, chỉ tay vào Thu Thực, không chút khách khí nói: “Giội nước cho lão tỉnh, kéo lại đây!”
Lập tức có người xách một thùng nước tuyết vừa tan tới, giội lên mặt Thu Thực.
Thu Thực lập tức giật mình, lạnh quá mà tỉnh.
Một dã nhân đẩy các chiến sĩ ra, xông lên túm lấy thân thể cứng đờ của Thu Thực, kéo dài tới dưới chân Nghiêm Mặc, rồi vứt lão một cách cực kỳ thô bạo, sau đó nhe răng cười ngây ngô lấy lòng Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc: “…Chút nữa thưởng cho anh thêm một miếng thịt.”
Dã nhân nọ vui vẻ hú một tiếng, sau đó bị các bạn của mình ghen ghét kéo về.
Nghiêm Mặc mượn thanh giáo trong tay một hộ vệ, thọc thọc Thu Thực: “Ê, tỉnh rồi thì nói chuyện đi, đừng có giả chết.”
Cơ mặt Thu Thực co giật, vừa mở mắt ra đã muốn chửi ầm lên, nhưng kết quả chỉ ngắt ngứ nói được mấy chữ: “ …Mày, mày…”
Nhóm dã nhân vây quanh lão tức thì phát ra tiếng cười quái dị, có người còn bắt chước dáng vẻ run cầm cập, hai hàm răng đánh vào nhau của lão.
“Có phải ông đang rất khó hiểu tại sao tôi không bị ông khống chế, mà còn có thể phản kích ngược lại ông không?” Nghiêm Mặc lại dùng thanh giáo thọc thọc gã.
Trong mắt Thu Thực giả bắn ra vẻ thù hận cực độ, tên nhãi ranh này dám vũ nhục gã như thế!
“Tinh thần lực của ông không tồi, nếu trước đó tôi chưa đột phá, cũng chưa có được một món đồ chơi nhỏ, chỉ sợ tôi sẽ không phát hiện ra hành vi của ông, càng đừng nói đến việc phản kích ông.” Nghiêm Mặc hiếm khi cảm thán mình tốt số.
Khảo nghiệm cấp bốn của truyền thừa tộc Luyện Cốt khá là khó, nhưng phần thưởng sau khi qua cửa nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn đang sầu muộn phải làm sao để gia tăng tinh thần lực và phòng ngự của mình khi bị người khác dùng tinh thần lực tấn công, thế là tộc Luyện Cốt cho hắn một cái cốt khí có thể tăng cường tinh thần lực của người sử dụng.
Loại cốt khí này không có tác dụng quá lớn đối với chiến sĩ thần huyết cấp cao, nó chỉ như râu ria mà thôi. Nhưng đối với hắn, người vừa mới tiếp xúc và bắt đầu sử dụng tinh thần lực, thứ này chính là bảo bối!
Nếu không có nó, quả thật chưa chắc gì hắn có thể chơi lại tên Thu Thực giả không biết từ đâu chui ra này. Bởi vì đối phương có thể điều khiển côn trùng chui vào não bộ sinh vật, rồi dùng tinh thần lực khống chế sinh vật đó.
May mắn là có nó! Nghiêm Mặc sờ sờ cái vòng cổ được làm từ hài cốt đeo trước ngực, đó là một cốt khí thoạt nhìn như được làm từ xương ngón tay của một loài động vật nào đó.
Mới đầu Thu Thực không để ý đến vật trang sức Nghiêm Mặc đeo trước ngực, thẳng tới khi Nghiêm Mặc sờ lên nó.
“Cốt khí?!” Đồng tử trong mắt Thu Thực co rụt lại.
“Quả nhiên ông không phải Thu Thực.” Nghiêm Mặc cười.