Dị Thế Lưu Đày

Chương 279 : Trở về (3)

Ngày đăng: 18:26 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

7d8143e525e226a146a4d086fd578e2c - Copy

“Quái hai chân này chui từ đâu ra? Dám bắt nạt đàn quái hai chân nó nuôi, không muốn sống nữa đúng không? Vậy để ngài chim ta diệt mi!”
Nghe được tiếng kèn cảnh báo, phản ứng đầu tiên của đám người Tranh là: Chẳng lẽ chiến đội của thành Lạch Trời tới?

Nhưng rất nhanh sau đó, tiếng kèn thay đổi, từ cảnh báo biến thành ba dài ba ngắn, là tín hiệu hoan nghênh tộc nhân trở về, tiếng kèn đó nghe như thể người thổi đã dùng rất nhiều sức lực, vừa lớn vừa dài, đơn giản mà trang nghiêm, chỉ như thế cũng đủ để thổi nên bầu không khí vui mừng.

Người canh gác trên tháp vọng thấy bóng chim nguyên hình của ông lớn Cửu Phong đang lượn quanh Cốt Điểu, nó bay tới bay lui triển lãm dáng chim của mình! Cuối cùng ông lớn Cửu Phong trực tiếp đậu trên đầu Cốt Điểu, cất tiếng ưng kêu dài trên không trung: “Kiệt ——!”

Diệp Hách chợt có dự cảm, quay đầu nhìn về phía Tây.

Mà những người khác tuy nghe thấy tiếng kèn, nhưng Hào đã đứng ra, mà bộ dáng của ba tên sứ giả kia cũng không có ý định ngừng cuộc khiêu chiến, nên chỉ có thể dời lực chú ý lại sân khiêu chiến.

Hiện tại tất cả mọi người đều đang cầu nguyện, hy vọng tiếng kèn hoan nghênh tộc nhân trở về kia là chỉ thủ lĩnh và tư tế đại nhân, bọn họ chỉ cần kéo dài một chốc nữa thôi, một chốc nữa thôi!

Việc Hào bước ra vừa khiến người ta ngoài ý muốn mà cũng không ngoài ý muốn cho lắm.

Người Nguyên Tế nghe Hào tự xưng là ‘chiến sĩ thủ lĩnh bình thường của Cửu Nguyên’, bọn họ cũng không cảm thấy có kỳ lạ, ngược lại còn nghĩ trong lòng: A, rốt cuộc cũng nói rồi!

Người Cửu Nguyên nhìn nhau, cuối cùng cùng nhìn về phía Tranh.

Tranh thu lại tầm mắt đang nhìn về phương xa, gật mạnh đầu với Hào một cái, ngầm thừa nhận câu nói của Hào.

So với người cá, anh tình nguyện để Hào ra tay, hơn nữa anh hiểu suy nghĩ của Hào, Hào muốn dẫn số người Nguyên Tế còn lại gia nhập Cửu Nguyên, nhưng làm một tù trưởng, ông không muốn mình phải bày ra dáng vẻ cầu khẩn, cũng không muốn để người Nguyên Tế sau khi gia nhập Cửu Nguyên thì kém hơn một bậc, cho dù chỉ là trên tâm lý.

Hôm nay, ông làm một chiến sĩ Cửu Nguyên, nhận khiêu chiến của sứ giả Tam Thành vì Cửu Nguyên, thì dù là thắng hay bại, tất cả mọi người đều biết Hào đã ôm suy nghĩ hẳn phải chết, như vậy, sau khi ông chết, số người Nguyên Tế còn lại mang theo cái chết của ông mà ngẩng đầu ưỡn ngực gia nhập Cửu Nguyên.

Tất cả người Cửu Nguyên và Nguyên Tế ở đây ngày hôm này, cùng đập nắm tay phải lên ngực trái, trịnh trọng hành lễ với Hào. Mà thẳng đến lúc này, có vài người Nguyên Tế và Cửu Nguyên phát hiện, không biết từ khi nào Hào đã thăng lên chiến sĩ cấp năm.

Đây cũng là một lý do mà Tranh đồng ý để Hào xuất chiến, không vì cái gì khác, cấp bậc của Hào là cao nhất trong số người Cửu Nguyên.

Các chiến sĩ dộng giáo xuống đất, đồng thời phát ra tiếng hô trầm thấp chấn nhiếp: “Hô!”

“Chiến sĩ cấp năm? Đã thức tỉnh năng lực thần huyết?” Bành Tư đánh giá ông một lúc, sau đó lắc đầu: “Tuổi quá lớn, nếu không ông đã có cơ hội tới thành Lạch Trời rồi.”

Ba người Bành Tư không biết ám hiệu trong tiếng kèn của Cửu Nguyên, thấy bọn họ mới đầu là khẩn trương, sau đó là vui sướng, chỉ nghĩ chắc người nào đó của Cửu Nguyên đã trở lại, có lẽ là thủ lĩnh và tư tế của bọn họ, cơ mà, bọn hắn không định chờ đối phương, thậm chí còn nghĩ thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên về thật đúng lúc, vừa hay để bọn họ xem cảnh tượng chiến sĩ Cửu Nguyên bại thảm hại dưới tay sứ giả Tam Thành như thế nào.

Bành Tư, Ốc Đặc, và cả Diệp Hách, lúc này đều không xem thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên là gì, trong đầu nghĩ cái bộ lạc này vậy mà chỉ có một chiến sĩ cấp năm, nhìn là biết nó nhỏ yếu như thế nào, tuy bọn chúng tạo nên một tòa thành to lớn, nhưng điều này cũng chỉ chứng minh đám nô lệ mà bọn chúng dùng khá được việc thôi.

Hào bước ra bãi đất trống giữa sứ giả Tam Thành và các thủ lĩnh Cửu Nguyên, chỉ tay vào mũi Bành Tư: “Mi, tới đây!”

Tính tình của Bành Tư tốt hơn Ốc Đặc, thấy một chiến sĩ cấp năm nhỏ bé dám khiêu chiến mình, không khỏi buồn cười: “Tôi sẽ không nương tay với ông.”

“Không cần!” Vẻ mặt của Hào vẫn không có chút biến động, người khác đều cho rằng ông đang đi chịu chết, quả thật ông cũng đang ôm tâm tư hẳn phải chết, nhưng ông không cho rằng mình không có phần thắng.

Theo như ông quan sát, không biết người trung niên từ đầu đến giờ vẫn không mở miệng kia có năng lực gì, nhưng Ốc Đặc mặt sẹo có thể khống chế lửa, còn người tên Bành Tư thì có năng lực tương tự Mãnh, tốc độ rất nhanh.

Đối phó với Ốc Đặc có thể khống chế lửa thì ông không nắm chắc phần thắng, nhưng đối phó với Bành Tư có tốc độ nhanh, mà thị lực đặc biệt của ông có lẽ sẽ giúp ông được chút ít.

Bành Tư rút cốt đao ra, định giáng một đòn để uy hiếp đám người dã man này, hắn định tung một chiêu miểu sát!

Bành Tư bước ra khỏi chỗ, người khác chỉ thấy bóng Bành Tư lóe lên một cái rồi biến mất.

Tất cả mọi người đều tưởng Hào sẽ không thoát khỏi đao này, nhưng khi bóng dáng Bành Tư xuất hiện một lần nữa, mọi người liền phát hiện, Hào vẫn đứng ở giữa sân, tuy trên cánh tay trái của ông xuất hiện một vết thương, nhưng ông vẫn còn sống!

Bành Tư rất lấy làm kinh ngạc, bật thốt: “Không thể nào!”

Hào đẩy năng lực lên mức cao nhất, cơ bắp trên thân tích tụ sức mạnh, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm Bành Tư để phán đoán động tác kế tiếp.

Bành Tư đang định chém thêm một đao thì Diệp Hách đột nhiên đứng dậy: “Bành Tư, chờ đã!”

Cùng lúc đó, không biết ai là người đầu tiên phát hiện có một con quái vật khổng lồ đang bay nhanh đến đây từ phía tây, lập tức hô lớn: “Nhìn kìa! Thứ gì vậy?!”

“Kiệt ——!”

“Cửu Phong! Là Cửu Phong đại nhân, ngài đã trở lại!” Nghe thấy tiếng ưng kêu quen thuộc, người Cửu Nguyên mừng muốn điên!

“Con chim to màu trắng kia… là thứ gì?” Mọi người đều muốn nhìn rõ con quái vật khổng lồ màu trắng nọ.

Diệp Hách bỗng xoay người lại, Bành Tư dừng tay, cùng Ốc Đặc quay đầu nhìn lên bầu trời phía Tây.

Hào thở ra một hơi, cũng ngửa đầu nhìn không trung.

Bóng dáng khổng lồ đó càng lúc càng đến gần Cửu Nguyên.

“Đó là… Cốt Điểu?” Bành Tư kinh ngạc đến mức giọng nói cũng biến âm.

Ốc Đặc cũng thu lại vẻ ngạo mạn trên mặt, thần sắc cẩn trọng: “Cốt Điểu có thể bay trên trời chẳng phải là cốt bảo ư? Đại nhân, đó có phải cốt bảo không?”

Diệp Hách nhìn chằm chằm Cốt Điểu, vẻ mặt luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng xuất hiện sự thay đổi, nhưng không phải kinh sợ, mà là tham lam. Không ngờ lại là cốt bảo! Ngay cả thành Phí La – Trung Thành mà ông từng đến cũng không có cốt bảo có thể bay trên trời và lại còn thật lớn như thế! Nếu ông ta có được cái cốt bảo đó…

Đột nhiên! Vẻ mặt ba người Diệp Hách biến sắc!

Uy áp nặng trịch đè lên người, trên trời có chiến sĩ cấp cao! Hơn nữa còn là chiến sĩ ít nhất cũng phải cấp tám trở lên, vượt xa bọn họ!

Vị chiến sĩ tộc Người Cá được phái tới cũng kinh ngạc ngẩng đầu, anh ta cảm nhận được một uy lực lợi hại hơn mình rất nhiều, hơn nữa với bản năng bài xích loài chim trời sinh của anh khiến anh khi nhìn thấy con Cốt Điểu khổng lồ đó liền khó chịu trong người.

Con cá lớn nào đó từ nãy đến giờ vẫn luôn ẩn thân đứng một bên lén hóng chuyện ngửa đầu nhìn không trung cười quái dị, nhóc kia thật đúng là dữ dằn, vậy mà tìm cho y một cái cốt bảo cấp chín! Tiếc ghê, bảy ngàn cân muối đỏ được tinh luyện vụt bay mất rồi.

“Đại nhân! Cửu Phong đại nhân!” Người Cửu Nguyên điên cuồng gào hét gọi Cửu Phong.

“Cửu Phong đại nhân, ngài đã về rồi! Có người bắt nạt bọn con!” Diệp Tinh hét to, giọng nói còn có vẻ nức nở như muốn khóc, nó còn nhỏ, chỉ mới là một thằng nhãi con nên không cần mặt mũi gì gì đó, nó muốn méc!

“Kiệt ——!” Cửu Phong kiêu ngạo lao người xuống từ đỉnh đầu con Cốt Điểu, phun ra ba lưỡi dao gió với ba người Diệp Hách đang đứng bên bờ ngoại sông đào.

Quái hai chân này chui từ đâu ra? Dám bắt nạt đàn quái hai chân nó nuôi, không muốn sống nữa đúng không? Vậy để ngài chim ta diệt mi!

“Bảo hộ đại nhân!” Ốc Đặc rống lên một tiếng, sau đó cùng Bành Tư một trước một sau bảo vệ Diệp Hách.

Ốc Đặc phun ra một ngọn lửa từ miệng, ngăn cản lưỡi dao gió.

Bành Tư rút đao nhanh chóng đỡ đòn.

Cửu Phong không phải đồ ngu, nó có thể cảm nhận được ba con quái này không dễ ăn hiếp, nhưng luận về mặt võ lực, chắc con quái được bảo vệ ở giữa là yếu nhất, cho nên nó không hạ thấp độ cao, mà vờn quanh trên đầu ba sứ giả, toàn bộ lưỡi dao gió phun ra đều nhắm thẳng vào Diệp Hách.

Ốc Đặc phun lửa, nó liền xấu xa quạt cánh, thổi ngọn lửa tạt ngược trở về.

Ốc Đặc vừa thấy lửa mình phun ra bị tạt trở về, liền sợ tới mức vội vàng thu lửa lại để tránh làm ngộ thương Diệp Hách phía sau.

Ốc Đặc không thể phun lửa, nên chuyển sang dùng cầu lửa tấn công Cửu Phong.

Trên trời, Nghiêm Mặc quan sát tình huống phía dưới.

Bởi vì Nguyên Chiến từng cho hắn ăn một con mắt Diêu Bằng, nên thị lực của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều, Đáp Đáp và Đinh Phi chỉ thấy mấy cái bóng người nhỏ bên dưới mà thôi, còn hắn thì có thể thấy rõ mặt mũi của những người đó.

Ba người kia chắc là sứ giả Tam Thành nhỉ?

Có thể chờ tới hôm nay mới ra tay với Cửu Nguyên thì tính kiên nhẫn không tồi đó. Hắn còn tưởng rằng đám sứ giả này sẽ tấn công Cửu Nguyên trước, chiếm chỗ ở rồi sau đó chờ thủ lĩnh với tư tế Cửu Nguyên về đánh một trận.

Hắn cố ý đón người đi trước chính là để tăng thêm cho mình chút thanh thế, để đám sứ giả Tam Thành không mò ra được tình hình nội bộ của bọn họ.

Nếu hắn về Cửu Nguyên vào cái ngày hắn có được Cốt Điểu, thì chắc hắn có thể dựa vào uy lực của chim lửa khổng lồ cấp chín để dọa nạt đám sứ giả Tam Thành môt phen, nhưng hậu quả mà Cửu Nguyên phải gánh sẽ là một cuộc đại chiến, mà hắn lại không muốn thiêu nhà mình đến không còn một cọng cỏ, càng không muốn đánh đấm với sứ giả Tam Thành ngay trong thành.

Muốn đánh nhau, thì phải tới nhà người khác đánh, nếu chưa rơi vào tình huống bất đắc dĩ, Nghiêm Mặc kiên quyết không khai chiến trên lãnh thổ nhà mình.

Nếu không muốn ra tay, thì việc uy hiếp là rất quan trọng, mà một người cộng thêm một con Cốt Điểu, hiệu quả vẫn không tốt bằng mang về năm trăm chiến sĩ.

Nếu muốn dọa người khác sợ, thì uy thế càng lớn càng tốt.

Mang theo chút tiếc của, Nghiêm Mặc dùng tinh thần lực điều khiển chim lửa khổng lồ, để nó thả uy áp của cốt khí cấp chín ra, trước khi trở về hắn đã đổi sang viên nguyên tinh cấp chín, chỉ để dùng vào giờ khắc này.

Không ngờ, tính tình Cửu Phong dễ nổi nóng, vừa thấy có kẻ lạ xâm nhập địa bàn của nó, lập tức nổi điên.

Nghiêm Mặc cảm thấy Cửu Phong đang muốn ra oai.

Nhưng ba tên sứ giả kia lại không yếu hơn Cửu Phong bao nhiêu, đặc biệt là kẻ có thể phun cầu lửa, vậy mà đánh cho Cửu Phong không dám bay thấp xuống.

Cửu Phong đã tức lắm rồi, đập cánh thật mạnh, muốn nổi gió lốc.

Nghiêm Mặc cũng không rảnh để mà tiếc viên nguyên tinh cấp chín, lập tức điều khiển chim lửa khổng lồ há miệng phun ra một quả cầu lửa còn lớn hơn nữa! Thay vì cùng Cửu Phong dấy lên một ngọn lửa lớn rồi để nó cháy lan ra đồng cỏ, còn không bằng đốt đúng mục tiêu.

Quả cầu lửa này to hơn quả cầu mà Ốc Đặc ném ra rất nhiều, nhiệt độ cũng không cùng một cấp bậc.

Lúc Cửu Phong thấy một quả cầu lửa thật lớn bay xẹt qua người mình, liền sợ tới mức đập cánh cái phạch, theo bản năng mà né ra thật xa. Nó còn đang lấy làm kỳ quái, sao mà cái cầu lửa này lại bay tới từ phía sau nó? Lúc nó bay lên cao một chút mới thấy con chim lửa khổng lồ kia há miệng.

“Kiệt! Giết chết lũ quái hai chân kia đi!” Cửu Phong sợ lửa, nhưng thấy bên phe mình cũng có thể phun lửa, mà cầu lửa còn bự hơn kẻ địch, thì nó rất kiêu ngạo, bay lên đầu chim lửa khổng lồ, khặc khặc kêu to nghe rất quái dị, còn bắt chước bộ dáng Cốt Điểu phun cầu lửa nữa.

Bên dưới, đám người Tranh thấy Cửu Phong tấn công sứ giả Tam Thành, lập tức rống lên: “Giết chết kẻ địch!”

“Giết!” Toàn bộ chiến sĩ thủ lĩnh Cửu Nguyên đều vọt lên, bọn họ đã nghẹn sắp hỏng rồi!

Ba người Bành Tư căn bản không sợ đám chiến sĩ cấp thấp và cấp trung này, nhưng trên đầu còn có một con chim mặt người khổng lồ không kém gì bọn họ, đang lúc Bành Tư xoay người định giết đám chiến sĩ Cửu Nguyên vướng chân vương tay kia trước, thì Ốc Đặc đột nhiên kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: “Mau tránh ra!”

Bành Tư quay đầu, liền thấy trên không trung có một quả cầu lửa thật lớn lao nhanh về phía bọn họ.

Tranh và Hào đồng thời hô to, các chiến sĩ Cửu Nguyên đang xung phong liều chết lập tức xoay người, co giò bỏ chạy!

Đám người cá, người lùn, và những người không phải chiến sĩ đang bu quanh hóng chuyện cũng sợ hãi vừa la làng vừa bỏ chạy tứ phía.

Bành Tư ôm lấy Diệp Hách, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra xa.

Ốc Đặc còn muốn chống cự một chút, bởi vì hắn cũng là người khống chế lửa, nhưng mà…

“Ầm!”

Quả cầu lửa nện xuống đất tạo nên tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

Hoa lửa bắn lên tứ tung, tàn lửa văng ra khắp nơi, các chiến sĩ người cá trong con sông đào lập tức tạo một màn lưới để dập tắt tàn lửa, ngăn nó cháy lan ra đồng cỏ.

Ngu Vu đang ẩn thân mắng thầm một tiếng, chỉ có thể đích thân ra tay dập đi phần đất bị quả cầu lửa nện xuống mà cháy hừng hực kia.

Hiện giờ mặt đất đã không còn bằng phẳng nữa, mà biến thành một cái hố to đáng sợ.

Ngu Vu dâng nước lên dập lửa làm cái hố to chỉ trong chớp mắt đã biến thành một cái hồ nhỏ.

“Ốc Đặc!” Bành Tư sau khi an toàn thì thả Diệp Hách ra, quay đầu lại hô to.

Trên mặt hồ nhỏ có một thân thể nổi lềnh bềnh.

“Cậu đi xem Ốc Đặc.” Mặt Diệp Hách đã xanh mét, bảo Bành Tư mau vớt Ốc Đặc ra.

“Đại nhân ngài có sao không?”

“Ta không sao, cậu mau đi đi!” Hai nắm tay đang siết chặt của Diệp Hách run rẩy, nhưng ông ta không muốn để thủ hạ của mình phát hiện mình đang sợ hãi.

Ông ta thật sự hoàn toàn không ngờ tới, Cửu Nguyên lại có chiến sĩ cấp cao lợi hại như vậy.

Nếu ông ta biết, thì kế sách dành cho Cửu Nguyên cũng sẽ không thô lỗ như vậy.

Đóa Phỉ! Có phải con nhỏ đó giấu diếm, lừa gạt ông không?

Ông ta cho rằng công chúa điện hạ không có đầu óc gì, nhưng bây giờ ông ta lại vì sơ sẩy mà thiếu chút nữa chết ở đây!

Ông ta không nên tin tưởng Đóa Phỉ, vào lần đầu tiên khi ông ta nhìn thấy thành Cửu Nguyên, ông ta nên tin vào trực giác của mình, kẻ có thể xây nên thành Cửu Nguyên sao chỉ là một lũ mọi rợ cấp thấp? Huống chi bọn chúng còn có nhiều chiến sĩ thần huyết như vậy!

Diệp Hách không rảnh để mà hối hận, bây giờ phải nhanh chóng đổi thái độ thì may ra còn kịp, ít nhất bọn họ vẫn chưa giết người nào của Cửu Nguyên, mà bọn họ còn có thành Lạch Trời chống lưng.

Đồng thời, trong lòng Diệp Hách còn có một suy đoán, mà cái suy đoán này phải đợi tới lúc gặp được thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên thì mới có thể xác định.

Nếu suy đoán của ông ta là đúng, thì ông ta thề nhất định sẽ khiến Cửu Nguyên trả giá vì ngày hôm nay đã làm ông khiếp sợ và xấu mặt!

Trên bầu trời, Nghiêm Mặc ngồi trong khoang đầu sửng sốt chừng ba giây.

Hắn không ngờ chim lửa khổng lồ có thể phun lửa, uy lực thế lại còn lớn như vậy, quả thực y như có thiên thạch rơi xuống đất.

Đây là sức mạnh của sinh vật cấp chín ư?

Mà cú này vẫn chưa sử dụng hết toàn lực đâu…

“Đại, đại nhân,” Đinh Phi cũng sợ tới mức nói lắp: “Cái cái cái cái quả cầu lửa kia…”

Cậu tận mắt nhìn thấy Cốt Điểu há mồm, rồi một quả cầu lửa cực to bắn ra từ miệng nó. Hoá ra con Cốt Điểu này không chỉ có thể chở người bay trên không, mà nó còn có thể tấn công? Mẫu Thần tại thượng! Tư tế đại nhân ngài quá lợi hại rồi!

Đinh Phi sùng bái Nghiêm Mặc muốn chết.

Đáp Đáp há mồm, ra sức ‘hô hô’ hai tiếng, rồi phun nước bọt ra ngoài, điều này làm cho gã rất bất mãn, gã túm lấy tay Nghiêm Mặc, muốn hắn cũng làm cho mình phun lửa.

Nghiêm Mặc nhấc tay lên: “Chúng ta đáp xuống, các anh chuẩn bị tốt.”

“Vâng!” Đinh Phi giữ chặt lấy Đáp Đáp, cậu chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình đi theo phía sau tư tế đại nhân bước ra từ Cốt Điểu, tất cả mọi người đều ngước đầu nhìn mình, là cậu liền phấn khích tới mức muốn nhảy nhót.

Khoang bụng chim cũng đang nháo nhào, chúng chiến sĩ đang bu quanh cái lỗ dùng để đi vệ sinh tuy không nhìn thấy cảnh chim lửa khổng lồ phun lửa, nhưng bọn hắn đều thấy quả cầu lửa kia giáng xuống từ trời, nện lên mặt đất tạo ra một cái hố to.

Điều này đối với bọn hắn mà nói quả thực không thể tin nổi!

Không nói đến uy lực của quả cầu lửa kia lớn cỡ nào, chỉ một quả cầu lửa mà có thể tạo ra một cái hố to đùng trên mặt đất như thế, điều này giống như thần tích vậy!

Bọn hắn được tận mắt chứng kiến thần tích, một đám người nguyên thủy như bọn hắn sao có thể không kích động cơ chứ?

Chờ khi Đinh Phi xuống khoang bụng, dùng vẻ mặt phấn khích và kiêu ngạo nói: “Mọi người chuẩn bị tốt, đại nhân nói chúng ta sắp đáp xuống. Còn nữa, các anh cũng nhìn thấy quả cầu lửa đó đi? Không cần phải sợ, đó là thần lực của đại nhân, dùng để đối phó với kẻ địch của chúng ta!”

Ngao ngao ngao! Đó là thần lực của tư tế đại nhân! Các chiến sĩ người thì tru lên người thì kêu gào.

Bạch Lê và Bạch Thịnh trườn đến trước mặt Bạch Nham, dùng vẻ mặt ngốc ngơ, mà giọng điệu thì đầy kích động kể lại uy lực của quả cầu lửa đó, bọn họ cũng rất tò mò vì sao quả cầu lửa đó có thể tạo ra một cái hố to như vậy.

“Bọn tôi nhìn thấy người cá!”

“Cái gì? Thật sự?” Bạch Nham cả kinh.

“Thật sự, người cá ở đây, ở thành Cửu Nguyên!”

Bạch Nham đờ mặt, Nghiêm Mặc thật đúng là cao tay, nắm đầu người Ma Nhĩ Càn với bộ lạc Đỉnh Việt xoay như dế, tất cả mọi người đều bị cậu ta lừa, hỏi cậu ta có biết nơi xuất hiện người cá không? Đương nhiên biết, người cá ở ngay trong nhà cậu ta kìa!

Có điều, Bạch Nham cũng buông được sự lo lắng cuối cùng, ít nhất thì Nghiêm Mặc không nói dối, có người cá, có người lùn làm hàng xóm, thì Cửu Nguyên chắc cũng sẽ không bài xích người rắn.

Thâm Cốc ra lệnh cho các chiến sĩ xếp hàng chuẩn bị, rồi nhanh chân đi về phía Đinh Phi, muốn hỏi xem đến tột cùng là sao.

Đinh Phi lại bày ra dáng vẻ chẳng có gì cả, nhưng vẫn nhịn không được muốn nói với người khác rằng cậu đã tận mắt chứng kiến hết thảy, Thâm Cốc vừa hỏi, cậu liền nhịn không được mà hớn hở kể lại!

Bên dưới, ở bờ ngoại sông đào Cửu Nguyên.

Sau một hồi nguy hiểm, mọi người lại tập trung về.

Có điều, bọn họ không kinh ngạc nhìn cái hố nay đã biến thành một cái hồ như các chiến sĩ ngồi trong khoang bụng của chim lửa khổng lồ, cả bọn đều ngửa đầu nhìn con Cốt Điểu khổng lồ trên trời.

Diệp Tinh và Tát Vũ chạy đến trước mặt Ô Thần, chọt chọt nó: “Cậu nói xem có phải sư phụ đã về không?”

Ô Thần lắc đầu, nó cũng không biết.

Diệp Tinh lại chọt chọt Ô Thần, xúi nó đi hỏi Tranh, Diệp Tinh rất sợ Tranh, không dám tự đi hỏi.

Ô Thần dẫn theo hai đứa bạn đi qua chỗ Tranh và các chiến sĩ thủ lĩnh.

Vừa thấy Tranh, nhưng nó chưa kịp mở lời thì Tranh đã hỏi trước: “Trên trời là Mặc đại hả?”

Ô Thần cảm thấy áp lực như núi, nó ngẩng đầu nhìn không trung, cố gắng phân tích: “Cửu Phong đại nhân bay theo con Cốt Điểu kia, con Cốt Điểu còn phun lửa tấn công sứ giả Tam Thành, em nghĩ dù sư phụ vẫn chưa trở về thì con Cốt Điểu đó chắc chắn cũng là do ngài phái đến trợ giúp chúng ta.”

“Không cần đoán. Con Cốt Điểu kia sắp đáp xuống rồi, có phải là Mặc đại hay không thì đợi chút nữa liền biết.” Hào tiếp lời.

Thảo Đinh dẫn người tiến lên băng bó miệng vết thương cho Hào, lúc Hào chạm mắt với người phụ nữ đứng trước mặt mình, liền im lặng.

Cam Vũ không thấy vẻ mặt của ông, vươn tay cầm lấy cánh tay trái bị thương của ông, may lại, bôi thuốc, từ đầu đến cuối đều không nói một câu.

Vẻ mặt Hào vẫn luôn cứng đờ nay chậm rãi thả lỏng, nâng cái tay lành lặn lên sờ sờ mặt Cam Vũ.

Lệ chảy xuống từ khóe mắt Cam Vũ.

Ở đầu bên kia, Bành Tư chạy đến bên hồ, vớt Ốc Đặc ra.

Toàn thân Ốc Đặc cháy đen, chắc chỉ còn lại một hơi thở.

Bành Tư lập tức bế Ốc Đặc lên, chạy về phía Diệp Hách.

Diệp Hách thấy tình huống của Ốc Đặc quá nguy cấp, liền bảo Bành Tư bảo hộ, còn mình thì hấp thu sinh mệnh của sinh vật xung quanh để trị cho Ốc Đặc. Ông ta đang rất hối hận, ông hẳn phải dẫn một chiến đội tới, chứ không phải chỉ mang theo hai cao thủ đơn giản như vậy.

Con Cốt Điểu khổng lồ càng bay xuống thấp.

Người cá, người lùn, nhân loại rốt cuộc cũng thấy rõ toàn diện con Cốt Điểu.

“Trời ạ! Tổ Thần tại thượng, đó là một bộ hài cốt chim? Xương cũng bay được?” Không chỉ một người phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc như vậy.

Bộ hài cốt của chim khổng lồ tạo nên sức chấn động quá lớn, giờ khắc này mọi người đều im lặng, bầu không khí trầm mặc một cách khác thường.

Chờ khi hài cốt chim khổng lồ đáp xuống mặt đất, Diệp Hách thu tay lại, Ốc Đặc mở mắt ra, bật dậy.

“Đại nhân! Thuộc hạ…”

Diệp Hách giơ tay, ý bảo hắn ta tạm thời đừng nói gì hết: “Con Cốt Điểu kia đã đáp xuống, chúng ta phải cẩn thận.”

“Đại nhân!” Bành Tư bỗng nhiên kêu to một tiếng: “Con Cốt Điểu, có người đi ra từ trong con Cốt Điểu!”