Dị Thế Lưu Đày
Chương 321 : Sư phụ đáng tin?
Ngày đăng: 18:26 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Gọi sư phụ!”
“Khoan đã.” Nghiêm Mặc sờ sờ mặt: “Ông muốn tôi làm đệ tử của ông?”
“Đúng vậy.” Ông lão còn tưởng Nghiêm Mặc mừng tới điên rồi, đang kiềm chế để tìm kiếm lời khẳng định từ ông.
“Tôi phải qua được tất cả khảo nghiệm của ông?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng ông vẫn chưa qua khảo nghiệm của tôi mà.”
Ông lão: “…”
Cả không gian to lớn lập tức lặng như tờ.
Ông lão không thể tin được trợn to nhìn ông già còn già hơn cả mình ngồi ở đối diện, chỉ chỉ mũi mình, không chắc lắm hỏi: “Mi muốn khảo nghiệm ta?”
Nghiêm Mặc nhún nhún vai: “Ông nói ông là vu sư nguyền rủa vĩ đại nhất trên thế giới này, nhưng ngay cả việc trên người tôi có lời nguyền mà ông cũng không nhận ra.”
Ông lão quýnh lên, tức giận vỗ bàn: “Đó là nguyền rủa của thần, làm sao ta nhận ra được chứ? Ta là người, không phải thần!”
“Vậy nếu là người nguyền rủa thì sao? Ông có chắc là ông có thể nhận ra và giải trừ được không?”
“Đương nhiên! Trên đời này không có vu sư nguyền rủa nào lợi hại hơn ta!”
Nghiêm Mặc rất nghi ngờ điều này.
Ông lão túm lấy vạt áo hắn, hung tợn nói: “Ta lặp lại một lần nữa, ta là vu sư nguyền rủa vĩ đại nhất, lợi hại nhất trên thế giới này, chỉ cần là người, là sinh vật có trí tuệ, cho dù là kẻ nào nguyền rủa thì cũng sẽ không so được với ta!”
Nghiêm Mặc vô cùng bình tĩnh gỡ ngón tay ông lão ra: “Vậy thì ông phải chứng minh. Bản thân tôi cũng là một vu sư lợi hại, điều này tôi nghĩ tôi đã chứng minh cho ông thấy, mà muốn một vu sư lợi hại như tôi trở thành đệ tử, ông phải chứng minh cho tôi thấy ông thật sự có bản lĩnh hơn tôi.”
Ông lão nghe xong lời này chẳng những không tức giận, mà còn buông vạt áo Nghiêm Mặc ra, ngạo nghễ nói: “Mi nói không sai, ta có yêu cầu với mi, thì mi đương nhiên cũng có yêu cầu với ta, ta sẽ khiến mi tâm phục khẩu phục, nói đi, mi muốn ta chứng minh thế nào?”
“Tôi có một chiến sĩ bảo hộ, khi tôi so đấu với vu sư nguyền rủa của tộc khác, anh ấy bị nguyền rủa, tuy tôi gần như thắng trận so đấu đó, nhưng tôi không có cách nào giải trừ triệt để lời nguyền trên người chiến sĩ bảo hộ của tôi, thậm chí còn không nhìn ra được ẩn khúc trong đó. Tôi dẫn ông đi gặp anh ấy, nếu ông có thể nói đúng nội dung lời nguyền và giải trừ triệt để nó, thì tôi sẽ tin ông mạnh hơn tôi, tôi cũng sẽ cam nguyện trở thành đệ tử của ông, về sau chắc chắn sẽ dưỡng lão và lo ma chay cho ông thật tốt.”
Ông lão chỉ vào mũi hắn, hừ lạnh: “Nhóc con, mục đích của mi kỳ thật không phải muốn xem xem ta lợi hại cỡ nào, mà là muốn bắt ta giải trừ lời nguyền cho chiến sĩ bảo hộ của mình đúng không?”
“Dù mục đích của tôi là gì thì kết quả cũng vậy thôi. Tôi không thể tùy tiện nhận người khác làm sư phụ, truyền thừa và tiếp thu truyền thừa là một chuyện rất nghiêm túc. Ông có thể giải trừ lời nguyền cho chiến sĩ của tôi, thì tôi sẽ vui mừng, cũng sẽ kính phục ông, các tộc nhân của tôi cũng sẽ tôn kính ngài vì ông là sư phụ của tôi. Nếu ông không thể, thì tôi cần gì phải bái ông làm thầy.”
Ông lão vò cái đầu rối tung của mình, đột nhiên hỏi: “Mi nói ‘sư phụ’ với ‘dưỡng lão và lo ma chay’ là có ý gì?”
“Ông không hiểu hả?” Nghiêm Mặc kinh ngạc, năng lực của hắn có thể khiến người khác hiểu những gì mình nói, cho dù là từ vựng lạ thì họ cũng có thể trực tiếp hiểu ngay, vì sao ông lão lại cố ý hỏi hắn ý nghĩa của hai từ này?
“Ta chưa từng nghe qua mấy cái từ đó.”
“À, đó là từ địa phương của tộc tôi, từ địa phương là loại ngôn ngữ và cách phát âm độc đáo của một bộ tộc hoặc một địa phương nào đó. Tuy chúng ta cùng dùng ngôn ngữ thông dụng, nhưng mỗi một bộ tộc đều có thói quen phát âm và sử dụng ngôn ngữ của riêng mình, thí dụ như cách phát âm của hai chúng ta kỳ thật không giống nhau cho lắm.”
“Vậy rốt cuộc từ ‘sư phụ’ với ‘dưỡng lão và lo ma chay’ có nghĩa là gì?” Kỳ thật ông lão đã hiểu, nhưng ông ta vẫn muốn Nghiêm Mặc giải thích một lần nữa.
Nghiêm Mặc đành phải nói: “Sư phụ, là chỉ những người truyền dạy tri thức và truyền thừa của mình cho đệ tử, giáo dục đệ tử, là người có địa vị giống như cha, hay thậm chí còn quan trọng hơn cả cha. Mà dưỡng lão và lo ma chay là khi ngài già rồi, bị bệnh, mệt mỏi, sống khổ sở, hay gặp phiền toái, tôi sẽ chăm sóc ngài, hầu hạ ngài, giúp ngài giải quyết những phiền toái đó, không để ngài cô đơn một mình, không để ngài bị buồn phiền quấy nhiễu. Khi ngài phải trở về vòng tay của Mẫu Thần, tôi sẽ ở bên cạnh ngài, mãi cho đến khi ngài nhắm mắt lại. Tôi sẽ xử lý thân thể ngài theo di ngôn của ngài, sau đó, khi tộc của tôi thờ cúng linh hồn tổ tiên, tôi cũng sẽ thờ cúng ngài, không chỉ tôi, mà đệ tử của tôi về sau cũng sẽ thờ ngài làm tổ sư, chỉ cần huyết mạch của tôi không ngừng chảy, thì sẽ thờ ngài ngàn năm vạn năm, để uy danh của ngài truyền đi mãi mãi.”
Ông lão nghe mà kích động muốn chết, hận không thể… được rồi, ông đã nhào lên bắt lấy tay Nghiêm Mặc: “Chiến sĩ bảo hộ của bây đâu? Dẫn ta đi xem xem! Chút nữa ta sẽ cho bây biết sư phụ của bây lợi hại cỡ nào, khặc khặc khặc!”
Nghiêm Mặc chớp chớp mắt: “Có thể nói cho tôi biết, bây giờ chúng ta đang ở đâu không?”
“Ở bên dưới… thần điện thành Hắc Thổ.” Ông lão cũng chớp chớp mắt.
“Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất?”
Ông lão vỗ đùi: “Câu này hay nè! Ta ở dưới đây năm năm, mà tụi ngu đó không hề phát hiện ta. Đi thôi, đừng làm chậm trễ thời gian nữa, mau dẫn ta đi gặp chiến sĩ bảo hộ của bây. Ta không còn sống được bao lâu nên sẽ nhanh chóng dạy hết truyền thừa cho bây, khụ, bây sẽ dưỡng lão với lo ma chay cho ta đúng không? Đệ tử của bây cũng sẽ thờ ta đúng không?”
“Chừng nào ông thành sư phụ của tôi đã rồi tính.”
“Ta chắc chắn sẽ thành sư phụ của bây, ngoại trừ ta, không ai có thể làm sư phụ bây cả, ai dám tranh với ta, ta nguyền rủa huyết thống cả nhà nó sẽ đứt đoạn!”
Sư phụ uy vũ! Nghiêm Mặc cười to, run rẩy bò xuống bàn.
Ông lão thấy bộ dáng này của hắn liền đau lòng, sao lại thu một đệ tử còn già hơn cả ông chứ? Rốt cuộc mai mốt thằng nhóc này có khôi phục được hay không đây?
Tâm tình Nghiêm Mặc rất vui: “Chúng ta phải rời khỏi đây như thế nào?”
Ông lão nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bàn: “Đi đường cũ mà về. Lúc ấy tụi ngu đó chỉ định giam ta một năm, nhưng sau khi ta bị chuyển xuống tầng ba, tụi nó liền quên mất, ta muốn ra bất cứ lúc nào cũng được.”
Nghĩ đến việc trở về lại phải khom lưng bò ba tiếng đồng hồ, tâm tình vui vẻ của Nghiêm Mặc tức khắc bay hết: “Vậy mai mốt muốn quay lại đây thì sao? Phải bò vào từ nhà tù nữa à?”
“Ngu xuẩn! Đương nhiên là ta có đường khác. Đi mau, đừng lề mề nữa.” Ông lão còn sốt ruột hơn cả hắn.
Nhờ tên lính canh ngục kia, ông lão thuận lợi rời khỏi nhà tù dưới sự dẫn đường của ‘thân nhân’.
Ra khỏi cửa lúc trời chưa sáng, mà bây giờ đã qua giữa trưa.
Vừa ra khỏi nhà tù, Nghiêm Mặc liền thấy bóng dáng của Nguyên Chiến ở giao lộ, vì để đám lính canh ngục không chú ý tới, nên Nguyên Chiến không tới gần cửa nhà tù.
Hai ông lão dìu nhau đi ra giao lộ, lúc này Nguyên Chiến mới bước tới đón.
Nghiêm Mặc thấy hắn chờ tới tận bây giờ, cảm thấy thật có lỗi khi để hắn chờ suốt bảy tiếng đồng hồ.
Nhưng hình như tâm tình của Nguyên Chiến rất tốt, làm Nghiêm Mặc nhìn hắn một cái, rồi lại nhịn không được nhìn thêm cái nữa.
Ông lão ghét bỏ vứt cánh tay Nghiêm Mặc, giao người cho Nguyên Chiến: “Nhóc con, tốt nhất là bây đừng có gạt ta, nếu bây nói với ta là bây sẽ chết sớm hơn ta, thì ta…”
“Tôi còn bốn đứa đệ tử, lớn nhất khoảng mười ba, nhỏ nhất khoảng bốn tuổi. Đều là những người mà tôi đã chọn lựa kỹ càng, mai sau còn có hai đứa càng lợi hại hơn.”
Ông lão sửa miệng thật nhanh: “Bây vẫn chưa nói cho ta biết bây là vu giả của bộ lạc nào đó?”
“Cửu Nguyên.”
“Cửu Nguyên? Là bộ lạc nhỏ xíu nằm trong cái góc xó xỉnh nào vậy? Chưa từng nghe qua!” Ông lão nhìn sang Nguyên Chiến, hai mắt nheo lại.
Nghiêm Mặc cố ý không nói Nguyên Chiến là người bị nguyền rủa, chỉ nói: “Người của tôi đang ở bách bộ doanh.”
Ông lão cười quái dị: “Nhóc con, cái này là khảo nghiệm thứ nhất dành cho sư phụ hả? Linh hồn của cái tên cao to cường tráng này đã bị nguyền rủa đến mức tỏa ra ánh sáng đỏ như máu rồi kìa, đám vu sư không giỏi bằng ta cũng có thể nhìn ra được.”
Nghiêm Mặc rất muốn hỏi ánh sáng linh hồn phải nhìn như thế nào mới thấy được, với lại làm sao để phân biệt mức độ bị nguyền rủa hoặc có bị nguyền rủa hay không, nhưng hắn kiềm chế, hắn sợ ông lão này biết hắn không hiểu chút gì về nguyền rủa thì sẽ lập tức quay đầu bỏ đi mất.
“Có chuyện gì thì về rồi nói.” Nguyên Chiến bảo, sau đó ngồi xổm xuống để Nghiêm Mặc bò lên lưng mình. Trên đường có tuyết đọng và băng, hắn cõng Nghiêm Mặc sẽ đi nhanh hơn một chút.
Nghiêm Mặc cũng không khách khí, bây giờ hắn đang là một ông già, được cõng đi không mất mặt chút nào.
Đại vu sư – ông già chính hiệu tỏ vẻ mình không có hâm mộ hay đố kỵ gì hết, chân cẳng ông ta còn tốt lắm, hoàn toàn không cần người khác cõng, huống chỉ người tranh nhau cõng ông ta có rất nhiều, ông ta chả hiếm lạ gì đâu.
Thấy thủ lĩnh và tư tế bình an trở về, người Cửu Nguyên đều thở phào nhẹ nhõm.
Đối với ông lão trở về cùng hai người, tất cả mọi người đều rất hiếu kì, nhưng không có ai tùy tiện mở miệng hỏi.
Nghiêm Mặc trực tiếp mời người vào phòng, Nguyên Chiến đốt đuốc và lò sưởi trong phòng, rồi bảo những người khác nếu không có việc gì thì đừng vào đây quấy rầy, sau đó đóng cửa lại.
Nghiêm Mặc trải một tấm da thú và ba cái đệm hương bồ xuống mặt đất.
Ba người ngồi thành hình tam giác.
“Ngài nhận ra anh ta dính phải lời nguyền, vậy có thể nhận ra anh ta dính phải lời nguyền gì không?” Nghiêm Mặc vừa ngồi xuống đã hỏi.
“Đương nhiên.” Ông lão cẩn thận quan sát Nguyên Chiến, sau đó lấy một cái hủ đá nhỏ ra từ trong lòng, bảo Nguyên Chiến nhỏ một giọt máu ở ngón giữa tay trái vào.
Trong đầu Nghiêm Mặc bỗng hiện lên một suy nghĩ: Có khi nào cái người này đòi máu Nguyên Chiến để hãm hại không, sau lại vì cái suy nghĩ này mà bật cười.
Đúng thật là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nếu thật sự muốn có máu của Nguyên Chiến thì chỉ cần khiêu chiến hắn, làm hắn bị thương là được, hoặc khiến vũ khí dính xíu máu cũng đủ rồi.
Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến định lấy thanh cốt chủy ra cắt một đường trên ngón tay, liền đập tay hắn một cái, rút một cây kim ra, cầm ngón tay hắn chích nhẹ, sau đó nặn một giọt máu vào cái hủ đá.
Trong hủ có chất lỏng trong suốt, máu Nguyên Chiến vừa nhỏ vào lập tức lan ra, mới đầu là màu đỏ bình thường, ông lão vươn một ngón tay cho vào trong khuấy đều, sau đó nước trong hủ biến thành màu đỏ đen khiến lòng người nặng nề.
Nghiêm Mặc không biết đó có phải là ảo giác của mình không, hay là vì ánh sáng, mà hắn thấy trong thứ chất lỏng đỏ đen kia có mấy trăm cái bóng đen bơi quanh điểm đỏ ở chính giữa.
“Sức mạnh linh hồn thật khổng lồ, bao nhiêu đây ít nhất cũng phải tế ba trăm tên nô lệ, tất cả đều chết thảm, thậm chí còn có ít nhất toàn bộ linh hồn của một Đại Tư Tế nguyền rủa cấp sáu cấp bảy. Lời nguyền này khá mạnh, đã len lỏi vào trong từng tấc thịt trên người bây rồi.” Ông lão ngẩng đầu: “Kẻ nguyền rủa có máu của bây à? Hay bây dính phải máu của kẻ nguyền rủa?”
“Là cái sau.”
“Dù là cái trước hay cái sau thì đều rất phiền toái. Người Vu Thành thích chia lời nguyền ra làm hai loại, một loại là lời nguyền vô căn, còn một loại là lời nguyền chủng căn. Lời nguyền vô căn thông thường là do kẻ nguyền rủa không có vật môi giới, còn lời nguyền chủng căn thì có thể thông qua một bộ phận nào đó của kẻ bị nguyền để nguyền rủa, mà khi nguyền rủa, lời nguyền sẽ mọc rễ trong cơ thể kẻ đó. Lời nguyền mà bây mắc chính là lời nguyền chủng căn.”
Nghiêm Mặc nhíu mày: “Rất khó giải quyết sao?”
“Đó còn phải xem là đối với người nào.” Ông lão lại lần nữa cho ngón tay vào hủ đá khuấy khuấy, sau đó rút ra, đưa vào miệng nếm.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng nhìn ông ta.
Ông ta nhắm hai mắt lại, hình như đang thưởng thức hay nhấm nháp thứ gì, một lát sau, ông rút ngón tay ra, rì rà rì rầm: “Hận thù… cái chết… giết chóc… điên cuồng… Thì ra là lời nguyền máu trong lời nguyền cuồng sát, kẻ bị nguyền rủa sẽ có sức mạnh to lớn, có thể hủy diệt cả một bộ lạc hay một tòa thành, thậm chí là nhiều hơn, mà lời nguyền này sẽ khiến kẻ bị nguyền dần mất đi thần trí trong giết chóc. Phương pháp quen thuộc này… khặc khặc!”
Ông lão đột nhiên cười âm hiểm, sao đó mở mắt ra: “Người nguyền rủa bây vậy mà là dòng giống của Khuê Mạt. Nếu tụi bây chưa từng tới Vu Thành, vậy kẻ đã so đấu với bây là tư tế thành Cao Cương?”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đồng thời đề phòng, Nghiêm Mặc vẫn có thể nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, chính là lão ta. Ngài quen lão?”
“Bây nói bây thắng nó?”
“Xem như hoà, nhưng chiến sĩ bảo hộ của tư tế thành Cao Cương biến thành một cái xác sống, mà chiến sĩ của tôi thì còn sống.”
Ông lão bất mãn: “Được rồi, khi đó bây vẫn chưa là đệ tử của ta, không có khả năng triệt để đánh bại thằng ngu kia, vậy cũng không có gì lạ, lần sau bây phải triệt để đánh bại nó. Nhớ cho kỹ, làm đệ tử của ta, bây tuyệt đối không thể bại bởi dòng giống của Khuê Mạt!”
“Khuê Mạt là?”
“Tư tế của thần điện Vu Thành, ta ghét cái tên đó.”
Thì ra là hắn đối đầu với oan gia của sư phụ tương lai, thật tốt quá đi!
Ông lão liếc mắt nhìn: “Tuy Khuê Mạt yếu hơn ta một chút, nhưng cũng không phải loại vu sư nguyền rủa dễ chọc, đầu óc của hắn còn nhỏ hơn cái mụn chai trên chân ta, bọn dòng giống của hắn thì vừa ngu vừa xấu y như hắn, lần này dù bây không triệt để đánh bại tên Cao Cương kia, thì hắn vẫn sẽ ghi thù tụi bây suốt đời, tụi nó hạ lời nguyền này lên người chiến sĩ của bây chính là một bằng chứng. Hả? Khoan đã, lời nguyền này chắc chắn sẽ tiêu hao hết toàn bộ sức mạnh linh hồn của kẻ nguyền rủa, vậy là tên Cao Cương kia chết ngắc rồi?”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến không mở miệng thừa nhận.
Ông lão cũng không cần bọn họ thừa nhận: “Chết rồi thì phiền toái, lời nguyền chủng căn cũng cần vật môi giới để giải trừ như khi hạ lời nguyền, phải có máu của tên Cao Cương đó, và phải là máu sống. Chậc!”
“Không có máu của tư tế thành Cao Cương thì không thể giải trừ lời nguyền này sao?” Nghiêm Mặc vô cùng thất vọng.
Ông lão cười ha hả: “Đừng có ngốc thế, bất luận là lời nguyền nào thì cũng có cách giải trừ cả, chỉ là đơn giản hay phiền toái thôi.”
Nghiêm Mặc kinh ngạc, nhưng vẻ mặt của Nguyên Chiến lại bình thường, cứ như chuyện mà hai người kia đang nói hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
“Trước tiên nói coi vừa rồi ta có đoán đúng không? Có phải hắn dính lời nguyền máu trong lời nguyền cuồng sát không?” Ông lão đắc ý hỏi.
“Ngài chỉ nói đúng một nửa.”
“Cái gì? Không thể nào!”
“Tôi không cần phải lừa ngài.”
Ông lão tức giận: “Nội dung nguyền rủa còn có cái gì nữa, mau nói!”
Nguyên Chiến nhớ rõ nhất, hắn trả lời: “Tư tế Cao Cương chẳng những nguyền rủa tôi mất đi thần trí trong giết chóc, mà còn nguyền rủa tôi sẽ giết hết tộc nhân và huyết mạch của mình, cuối cùng còn bị phản bội, chết trong tay người mình yêu nhất, linh hồn không thể trở về vòng tay Mẫu Thần.”
Ông lão bĩu môi: “Khi bây biến thành sát nhân điên cuồng, bây đương nhiên sẽ bị tộc nhân và người thân của mình phản bội, cũng chỉ có người mà bây thân nhất, yêu nhất mới có thể tiếp cận bây mà khiến bây không đề phòng rồi giết chết bây. Còn về phần bây có trở về với vòng tay của Mẫu Thần hay không, chết cũng đã chết, có ai quan tâm bây được Mẫu Thần đón hay là bị vứt bỏ chứ?”
Cơ bắp căng cứng của Nguyên Chiến bất chợt thả lỏng: “Ý ông là lời nguyền chỉ có thể nguyền rủa tôi dần mất đi thần trí trong giết chóc, rồi chuyện sau đó chỉ là hậu quả của việc tôi biến thành sát nhân điên cuồng, chứ không phải chuyện chắc chắn sẽ xảy ra?”
“Nếu bây thật sự biến thành sát nhân điên cuồng, thì bây hỏi vu giả mà bây bảo hộ một chút xem, có phải nó sẽ giết bây để cứu lấy bộ tộc không? Cho nên những chuyện sau đó nói của lời nguyền cũng không sai.”
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi: “Đại nhân, đến lúc này tôi vẫn chưa biết nên gọi ngài thế nào?”
Ông lão trợn mắt: “Gọi sư phụ!”
“Ngài chưa có giải trừ lời nguyền trên người A Chiến đâu.”
Ông lão đập mặt đất một cái: “Lời nguyền này không phải ta không có cách giải quyết, mà là cần thời gian, bây giết tên Cao Cương kia rồi, muốn triệt để giải trừ lời nguyền này chỉ có hai phương pháp. Thứ nhất, tìm lại toàn bộ thi cốt của tên Cao Cương kia và ba trăm nô lệ bị nó hiến tế, sau đó dùng nguồn sức mạnh linh hồn mạnh hơn để trấn an hoặc áp chế hoặc đánh tan sức mạnh linh hồn của chúng, sau đó thiêu thi cốt của chúng thành tro rồi rải vào nguồn nước chảy, cuối cùng dùng tro cốt của chúng phối với dược vật để kẻ bị nguyền ăn, thì lời nguyền mới được giải trừ.”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nghe thấy cái biện pháp này liền biết nó bất khả thi.
Thi thể của tư tế Cao Cương đã bị bọn họ đốt thành tro rồi, còn lẫn với đám người Cao Cương khác. Mà thi cốt của ba trăm tên nô lệ bị hiến tế thì càng không thể kiếm được, ai mà biết thành Cao Cương xử lý thi cốt của họ như thế nào, dù có tìm được thì cũng quá phí thời gian.
Nghiêm Mặc không thể không hỏi: “Biện pháp thứ hai thì sao?”
“Biện pháp thứ hai không phiền toái như vậy, Khuê Mạt là một tên vu sư ngu xuẩn, lòng dạ hẹp hòi, hắn vì khống chế đệ tử của mình mà giữ máu sống của chúng, đám máu sống đó có bí pháp để trữ, dù người đã chết, thì máu vẫn không chết. Cho nên nếu có thể lấy được máu sống của tên Cao Cương kia từ tay Khuê Mạt, lời nguyền này sẽ không khó giải nữa. Chỉ cần dùng máu sống cho con rối hình người của tên Cao Cương, khiến con rối thu lại lời nguyền, con rối chắc chắn sẽ bị phản phệ giống như kẻ thi chú, cuối cùng phá hủy con rối đó là được.”
Ông lão nở một nụ cười giả tạo: “Nguyên nhân không phiền toái là vì ta biết Khuê Mạt cất số máu sống đó ở đâu.”
Nghiêm Mặc ôm đầu: “Này có nghĩa là chúng ta phải tới Vu Thành một chuyến đúng không?”
“Mi là đệ tử của ta, chắc chắn sẽ phải cùng ta về Vu Thành một chuyến. Nếu mi muốn giải trừ lời nguyền cho chiến sĩ của mi, thì ngày mai chúng ta có thể xuất phát liền.”
“Không được.” Nghiêm Mặc không thể chọc ông lão giận, vội giải thích: “Chúng tôi vì bộ lạc nên phải tham gia cuộc tuyển chọn lần này.”
Ông lão cười nhạo, phất tay nói: “Bây đã là đệ tử của ta, chỉ cần ta đồng ý, bộ lạc của bây sẽ trở thành bộ lạc phụ thuộc Vu Thành, hà tất phải tranh giành danh ngạch của mấy bộ lạc phụ thuộc Trung Thành?”
“Chúng tôi muốn tới Thổ Thành, nơi cũng được liệt vào Cửu Đại Thượng Thành với Vu Thành.”
“Chẳng lẽ Thổ Thành tốt hơn Vu Thành?” Ông lão không vui.
Nghiêm Mặc sầu, hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng ông lão này, nên đương nhiên không nói ra mục đích thật sự mà bọn họ tới Thổ Thành, nhưng lúc này, bọn họ phải giải thích như thế nào đây?
Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, bình thản nhưng kiên định nói với ông lão: “Tôi phải tới Thổ Thành là có nguyên nhân.”
Ông lão buồn bực tới mức tóc tai còn rối bời hơn nữa, ông ta gãi gãi chòm râu lộn xộn của mình: “Bây đi Thổ Thành làm cái gì? Phải tốn bao lâu? Tên đệ tử ngu xuẩn này nhất quyết bắt ta phải giải trừ lời nguyền cho bây thì mới bằng lòng làm đệ tử của ta, nhưng ta đã sắp chết tới nơi rồi, ta căn bản không có nhiều thời gian chờ tụi bây!”
Nghiêm Mặc ôm chặt lấy cánh tay ông lão: “Sư phụ! Con đã cảm nhận được sự vĩ đại và lợi hại của ngài, con đồng ý làm đệ tử của ngài. Ngài xem, lời nguyền của A Chiến …”
Ông lão lập tức vui vẻ sửa miệng: “Vậy chờ khi nào tụi bây tới Thổ Thành xong thì lại qua Vu Thành cũng được, ta sẽ đi cùng tụi bây, bây thấy ai không vừa mắt, sư phụ ta liền giúp bây nguyền rủa nó!”
“Thời gian quá dài, có thể ảnh hưởng đến A Chiến không?”
“Có ta ở đây, bây sợ cái gì? Ta không có biện pháp giải quyết triệt để, bộ cũng không có biện pháp áp chế luôn hay sao, vừa hay trên đường đi ta dạy cho bây vài thứ, rồi bây cũng nghĩ cách giải quyết luôn. Có điều, trên người cái tên nhóc này có một nguồn năng lượng khổng lồ rất kỳ quái, ta cũng biết nên nói nó là tốt hay xấu nữa, sau này hắn phải áp chế năng lực của mình cho tốt, đừng để tay nhúng máu, càng không thể sát sinh.”