Dị Thế Lưu Đày
Chương 341 : Làm việc phải trả nguyên tinh tệ
Ngày đăng: 18:27 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Người cây nhớ kỹ lời dặn của giọng nói trong đầu mình, kiếm nhiều nguyên tinh tệ một chút, nhưng phải kiếm như thế nào?”
Sau hai ngày đi qua con đường trong sơn lâm, đội nô lệ của Na Phi rốt cuộc cũng tới điểm tuần tra của Âm Thành khi ra khỏi sơn lâm.
Vừa ra ngoài, quang cảnh trước mắt liền rộng mở.
Đây là một bình nguyên rộng lớn, có núi, nhưng núi không cao.
Nhưng vì cách một ngọn sơn lâm, nên bên kia núi vẫn còn là mùa đông, mà bên này đã xuân về hoa nở, suối reo róc rách, khắp nơi là cỏ xanh hoa tươi.
Bên ngoài Âm Thành có rất nhiều đồng ruộng, còn có rất nhiều bộ lạc cỡ nhỏ cư trú.
Trên đường đi rất náo nhiệt, có thể thấy người người bận rộn trong đồng, trên đường đi trải sỏi đá chỉnh tề là người và thú của Âm Thành cùng các bộ lạc phụ thuộc khác đi đi lại lại, còn có những du thương giống Na Phi nữa.
Nếu để Nghiêm Mặc nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nhất định sẽ nói: Đây là điển hình của hình thức thành thôn kết hợp và tụ cư. Bước quy hoạch đầu của hắn và Nguyên Chiến đối với Cửu Nguyên cũng là như thế.
So với cư dân của các bộ lạc ở phụ cận thành Hắc Thổ, dân cư nơi này có vẻ như dễ sống hơn một chút, thỉnh thoảng còn có tiếng ca réo rắt êm tai truyền đến.
Tim người cây bỗng nhiên rung lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thành trì nguy nga cách đó không xa, thứ đang kêu gọi hắn ở ngay đó!
Na Phi thả một con chim đưa tin bay đi, hít sâu một hơi nói: “Nơi này cũng giống như hai năm trước, mỗi lần tới đây đều có cảm giác như linh hồn được gột rửa.”
Lực chú ý của người cây bị chim đưa tin thu hút, nhìn con chim kia bay về phía Âm Thành, hắn cảm thấy nó có hơi quen mắt, hình như lúc trước hắn đã từng ăn hai con tương tự?
Người đàn ông tóc dài cùng đồng hành nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài Âm Thành cũng rất vui vẻ, trong đồng ruộng và trên đường đi đều có tiếng ca làm vui sướng lòng người, tâm tình sẽ không tự chủ được mà tốt lên: “Nơi này thật tốt, con dân thoạt nhìn cũng rất giàu có.”
“Nói không chừng mang hàng hóa đến đây sẽ bán được cái giá tốt hơn ở Thổ Thành đấy, người Âm Thành đều rất hào phóng. Nếu ai biết ca hát nhảy múa hoặc hiểu âm luật trong lời ca của bọn họ, thì người đó sẽ rất được hoan nghênh.” Na Phi phất tay: “Đi nhanh lên, tranh thủ lúc giữa trưa là tới thành!”
“Vâng!” Đội nô lệ lên tinh thần, đã tới nơi, hàng hóa có thể bán đi, bọn họ cũng sẽ nhận được thù lao để hưởng thụ một phen ở Âm Thành.
“Âm Thành có rất nhiều thứ tốt, quản lý chặt chẽ nguyên tinh tệ của tụi bây đi.” Na Phi cười ha hả, chỉ huy chiến thú chạy lên dẫn đầu đội ngũ.
Âm Thành có vẻ như không bài xích người ngoài, ngay cả chiến sĩ ở cửa thành cũng treo trên mặt những nụ cười, khi kiểm tra hoàn toàn không nghiêm khắc, sau khi thu nguyên tinh tệ dựa theo số sinh vật có trí tuệ liền phất tay để đoàn người Na Phi vào thành.
Na Phi có người tiếp ứng trong thành, vừa vào liền có người ra đón.
Người cây nhớ kỹ lời dặn của giọng nói trong đầu mình, kiếm nhiều nguyên tinh tệ một chút, nhưng phải kiếm như thế nào?
Còn thứ gì đang gọi hắn, hắn có thể cảm giác được đối phương càng lúc càng gần.
Âm Thành cũng thuộc dạng thành trì, tường thành bắc và một tòa lâu đài to lớn nối liền với nhau, nghe nói nơi đó là vương cung của quốc vương Âm Thành. Trung tâm tòa thành là thần điện được mười hai cây cột đá khổng lồ nâng cao giữa không trung, dù là ai đến Âm Thành, cái đầu tiên nhìn thấy đều là thần điện.
Mười hai cây cột đá khổng lồ cao hơn hai mươi mét, đường kính rộng hơn hai mét. Khu vực trống được mười hai cây cột đá vây quanh không bị lãng phí, rất nhiều người Âm Thành đến đó để triều bái, có thể xem là thánh địa của tòa thành.
Xung quanh thần điện là quảng trường rộng lớn, lấy thần điện làm trung tâm, xung quanh được chia làm ba ngã rẽ, một ngã rẽ đi đến vương cung, một ngã đi đến khu quý tộc, còn một ngã là tới khu bình dân, doanh trại chiến sĩ và khu dân nghèo.
Điều thú vị là, đường phố ở gần trung tâm quảng trường đều là các khu vực tập kết, cũng chính là bốn phía ở quảng trường quanh thần điện đều là nhũng nơi náo nhiệt như chợ và đài luận võ, vân vân.
Tám con phố đều được đặt tên theo phương hướng, tỷ như đường đến vương cung là Bắc, đường lớn là nam, thần điện là Trung, đường tới doanh trại chiến sĩ là Đông Bắc, vân vân.
Đoàn người Na Phi bây giờ đang ở đường Đông của Âm Thành, đi tới một căn nhà lớn gần quảng trường.
Sau khi tiến vào nhà lớn, Na Phi và nhóm người cùng đồng hành vội vàng dỡ hàng, kiểm kê nô lệ, người cây đã bị Na Phi khống chế, nên người trông giữ hắn không quá nghiêm khắc.
Trong ngày hôm đó không có bao nhiêu người ra khỏi cửa, mọi người vất vả lắm mới tới nơi, vừa mệt vừa kích động, bận rộn xong thì tự tìm nơi để ngủ, nghỉ ngơi đến buổi tối mới có người dậy, nói là ra quảng trường đi dạo.
Người cây thấy có người đi ra ngoài, hắn cũng cõng cái bao đi theo. Nguyên tinh tệ không kiếm được thì trước tiên tìm xem là cái gì đang gọi hắn.
Vừa lúc bị Na Phi nhìn thấy, lập tức quát hỏi: “Mày định đi đâu?”
Người cây chỉ chỉ mấy người vừa ra khỏi cửa phía trước.
“Mày muốn ra ngoài?” Na Phi lại lần nữa kiểm tra ấn ký mình in trên linh hồn đối phương, thấy vẫn còn đó, lúc này mới yên tâm. Trước kia chiến nô bị gã khống chế rất ít người có suy nghĩ riêng, trên cơ bản đều là gã ra lệnh một câu bọn họ làm một chuyện.
Nhưng tên người cây lai này có vẻ như còn giữ lại một phần ý thức của mình, lúc trước không muốn đưa cái xác cháy cho gã, hiện giờ lại còn đòi đi dạo?
Chẳng lẽ linh hồn của người cây và nhân loại khác nhau? Na Phi nhìn chằm chằm cặp mắt của người cây, ra lệnh: “Quỳ xuống!”
Người cây không động đậy.
“Quỳ xuống!” Na Phi cao giọng, đồng thời điều khiển ấn ký mà mình in trên linh hồn đối phương, muốn khiến người cây đau đớn.
Người cây có chút buồn rầu, hắn không muốn quỳ, nhưng giọng nói kia lại bảo hắn làm bộ nghe lời, nếu hắn tiếp tục nghe lời thì sẽ có nguyên tinh tệ sao?
Nghĩ nghĩ, người cây xoay người đi về phía gian phòng mà mình vừa đi ra.
Na Phi không thể hiểu được, gã vốn lo khống chế của gã mất đi hiệu lực, đang đề phòng đối phương tấn công mình, thì đối phương lại xoay người đi về?
Vậy rốt cuộc khống chế của gã vẫn còn hữu hiệu hay không hữu hiệu?
Nếu hữu hiệu, thì vì sao đối phương không nghe theo lệnh gã, gã khiến đối phương đau đớn, vì sao đối phương lại không có chút phản ứng nào?
Nhưng nếu không có hiệu quả, vậy vì sao đối phương lại không tấn công gã, không trốn đi, mà lại trở về phòng?
Na Phi cảm thấy thật đau não.
Nữ chiến sĩ hộ vệ phía sau gã tiến lên, lo lắng nói: “Đại nhân, tên người cây này có cần không?” Nữ chiến sĩ làm ra động tác cắt cổ.
Na Phi suy tư một lát: “Tới thần điện với tôi, tìm thêm nhiều người bảo vệ hắn.”
Người cây trở lại phòng, ôm cái bao tùy tiện tìm một góc tường ngồi xuống, kỳ thật hắn không tính đào tẩu. Ở chỗ Na Phi có ăn có uống, còn có nhiều thú sống như vậy, rất tiện để hắn nuôi cái xác cháy của mình.
“Vị người cây kia ơi, bên này!” Đám người mèo dạt ra, một người mèo tráng niên dán sát vào vách lồng, nhỏ giọng gọi người cây.
Người cây ngó bọn họ một cái, cởi cái bao ra, áp tai vào vị trí trái tim trên ngực của cái xác.
“Meo! Vị người cây kia ơi, anh có nghe hiểu chúng tôi nói gì không?” Nam người mèo tráng niên nôn nóng. Bọn họ vất vả lắm mới chờ đến khi trong đây chỉ có vị người cây này, nhưng có ai tới nói cho bọn họ biết, vì sao vị người cây này không chịu để ý tới bọn họ vậy?
“Anh, đừng gọi nữa, nói không chừng người cây kia cũng cùng một giuộc với bọn buôn nô lệ.” Một nữ người mèo kéo nam người mèo tráng niên nọ.
“Anh cảm thấy không giống, này, người cây ơi, meo!”
“Kêu la cái gì?” Cửa bị mở ra, tâm tình của hai gã chiến sĩ bị gọi tới trông coi đám nô lệ phi nhân loại rất khó chịu.
Người mèo lập tức không phát ra âm thanh nữa, cả đám đều rụt đầu.
Hai gã thấy người cây lại ôm cái xác kia, mặt lập tức hiện đầy vẻ ghê tởm. Bọn hắn không tới gần, chỉ canh giữ ở cạnh cửa, cấp trên nói chỉ cần tên người cây này ngoan ngoãn, không chạy lung tung hay làm loạn thì cứ mặc kệ hắn.
Người cây không muốn đào tẩu, nhưng đối với Na Phi đã nổi tâm cảnh giác thì lại quyết định mau chóng chuyển hắn đi, thậm chí còn không kịp chờ tới ngày mai.
Na Phi gọi người đưa người cây tới phòng khách trước.
“Tư tế Tri Mẫu, đây là người cây mà tôi đã nói với ngài.” Na Phi cung kính nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc áo vải bố đơn giản, thân đeo trang sức đính nguyên tinh.
Tư tế Tri Mẫu vừa thấy người cây, hai mắt lập tức sáng lên, đi tới bước quanh người cây, cẩn thận quan sát: “Không tồi, cái bộ dáng này quả thật không giống như chiến sĩ điều khiển thực vật, có điều, dù hắn là người cây lai hay là chiến sĩ điều khiển thực vật, ta cũng chỉ cần hắn biết thao túng thực vật, khiến thực vật nghe lời là được.”
“Đại nhân, hắn là người cây lai, gieo trồng đối với hắn chắc chắn không phải việc khó, có hắn, về sau ngài sẽ không bao giờ phải sầu lo vì thảo dược bị bệnh hay lâu trưởng thành nữa.”
“Ừm, hy vọng sẽ như lời anh nói. Có điều, để ta xem xem có phải hắn thật sự khống chế được sự sinh trưởng của thực vật hay không, anh biết đó, rất nhiều chiến sĩ điều khiển thực vật chỉ có thể khiến một bộ phận của cơ thể biến thành cây cối, chứ chiến sĩ có thể khống chế được sự sinh trưởng của thực vật cũng không nhiều.”
“Đại nhân, ngài yên tâm, bọn tôi có thể thí nghiệm ngay bây giờ.” Na Phi quay đầu, ném một hạt giống xuống đất, ra lệnh với người cây: “Làm nó trưởng thành, mau!”
Người cây cảm thấy mình không bài xích cái mệnh lệnh này, nhưng hình như hắn chưa từng khống chế thực vật kiểu như vậy, hắn chỉ biết khống chế thân thể của mình thôi.
Người cây vươn mấy cành cây từ cánh tay phải ra chọc chọc hạt giống trên mặt đất, hắn cũng rất tò mò, tùy tiện ra lệnh cho hạt giống trong lòng: Sinh trưởng, nhanh lên!
Có một thứ năng lượng chui vào trong đất, lát sau, một cái chồi non nhú lên.
Chồi non bắt đầu sinh trưởng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, dần biến thành một cái cây non, tiện đà nở hoa kết quả.
Người cây nhướng mày, hắn thật sự làm được kìa, có thể kiếm nguyên tinh tệ không nhỉ?
Lúc hạt giống nhú mầm, Na Phi và tư tế Tri Mẫu cũng hài lòng cười.
Na Phi vui vẻ vì tên người cây lai vô tình gặp được thật sự có thể thao túng thực vật, khiến chúng sinh trưởng, tuy hơi tiếc vì gã không thể khống chế đối phương hoàn toàn để sử dụng cho mình, nhưng chỉ dựa vào năng lực của tên người cây này, chút nữa gã có thể bán hắn với cái giá tốt.
Tư tế Tri Mẫu thì thầm cảm thán rằng mình may mắn, lúc nãy gã buôn nô lệ này tới tìm ông, nói rằng gã có nô lệ mà ông muốn, nô lệ kia có thể giúp ông rất nhiều trong việc gieo trồng thảo dược, ông còn có chút hoài nghi, nhưng vừa lúc ông đang rảnh, mới đi xem thử.
Cũng may là ông tới đây, nếu để tên tư tế khác biết có một nô lệ là người cây lai có thể khống chế thực vật, khiến chúng sinh trưởng, đã vậy còn rất nghe lời, thì chắc ông đã không cướp được rồi.
“Bao nhiêu nguyên tinh?” Tư tế Tri Mẫu cảm thấy mình phải có được người cây này.
“Tri Mẫu đại nhân, ngài biết đó, tộc cây Trường Sinh không hề dễ bắt, mà người cây lai lại càng hiếm thấy, người cây này tôi phải tốn một cái giá lớn mới có thể bắt được.”
Tư tế Tri Mẫu biết đối phương muốn nâng giá, nhưng ông không nỡ bỏ cái bảo bối lớn này, đành nói: “Ra giá đi.”
Na Phi nhận ra đối phương phản cảm mình, nên không nói nhiều nữa, lập tức báo giá: “Một trăm nguyên tinh tệ cấp bảy, hoặc là một nguyên tinh tệ cấp tám.”
Tri Mẫu tư tế lập tức xoay người bỏ đi.
Na Phi cao giọng: “Tri Mẫu đại nhân, người cây lai rất khó có được, ngài thật sự từ bỏ sao?”
Tri Mẫu dừng bước, quay đầu lại: “Một trăm nguyên tinh tệ cấp năm, đây là cái giá cao nhất mà ta có thể trả.”
“Một trăm nguyên tinh tệ cấp sáu, không thể ít hơn.”
Hai bên cò kè mặc cả, cuối cùng lấy ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu để hoàn thành giao dịch.
Người cây vốn không thèm quan tâm tới hai người này, nhưng khi hắn nghe hai người nhắc tới nguyên tinh tệ, bước chân muốn rời khỏi lập tức khựng lại, sau đó nhìn ba mươi nguyên tinh tệ mà Tri Mẫu lấy ra, hắn liền sửa lại ý định của mình.
Hắn muốn đi cùng cái người gọi là tư tế Tri Mẫu này, người này chắc hẳn có thể giúp hắn kiếm được nhiều nguyên tinh tệ.
Tư tế Tri Mẫu mua được người cây lai về làm nô lệ, rất là vui vẻ, muốn lập tức hạ khế ước nô bộc lên linh hồn người cây.
Người cây thấy tư tế Tri Mẫu đâm thủng đầu ngón trỏ của mình, dùng máu vẽ một ký hiệu lên ấn đường hắn, vì nguyên tinh tệ, hắn kiềm chế ý muốn né tránh cái tay của ông.
Lại có cái gì đó chui vào trong đầu hắn, sương mù lại xuất hiện, tham lam chủ động tóm hết bọn sâu đầu nhọn vào trong sương mù và nhốt chặt.
Na Phi cảm thấy khống chế của mình đối với người cây đã biến mất, tưởng là khế ước nô bộc của tư tế Tri Mẫu bao trùm lên ấn ký của gã, nên không nghĩ nhiều.
Mà sau khi tư tế Tri Mẫu hạ khế ước với người cây một cách đơn giản và thô bạo, ông ta liền an tâm dẫn người đi. Thần điện ngoài trừ tam đại tư tế, thì các tư tế bình thường mỗi năm sẽ có một cuộc tỷ thí, cuộc tỷ thí này chẳng những liên quan đến địa vị cao thấp của bọn họ sau này trong thần điện, mà ba người đứng đầu còn được chọn phần thưởng là một bộ công pháp thích hợp cùng vu thuật mới.
Ông đã vì cuộc tỷ thí lần này mà chuẩn bị rất lâu, nhưng có vài loại thảo dược vì không thể trồng tốt mà đến nay đã chết gần hết, nếu muốn tìm lại lần nữa thì đã không kịp rồi, may là có Phụ Thần phù hộ, vào thời khắc mấu chốt tìm được một người cây lai có thể khống chế thực vật, khiến chúng sinh trưởng.
“Nguyên.tinh.tệ.”
“Cái gì?” Tư tế Tri Mẫu đang vội chạy về thần điện tưởng rằng mình nghe lầm, chẳng phải người cây lai này không biết nói sao?
Người cây nghiêm túc lặp lại một lần với Tri Mẫu: “Làm việc, phải cho nguyên tinh tệ.”