Dị Thế Lưu Đày

Chương 358 : Bí mật động trời!

Ngày đăng: 18:27 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

lạp mạc linh

“Chú Vu từng nói năng lực của tôi không thuộc hệ nguyền rủa, mà là một phần trong sức mạnh ngôn từ.”
Tòa tháp nhỏ nằm độc lập ở phía đông là nơi cư trú của đại vương tử.

Trên nóc tòa tháp có một cái cột đá dựng thẳng, trên cột đá treo một vành khuyên đá màu xám.

Nghiêm Mặc vừa thấy cái vành khuyên kia liền có dự cảm, không cần Vu Quả hao tâm tốn sức nhắc nhở, hắn liền biết đó chính là thứ mà hắn muốn có.

Lạp Mạc Linh nghẹn suốt đường đi, thấy Nguyên Chiến ngửa đầu nhìn nóc nhà nên cũng nhìn theo.

Nguyên Chiến: “Là cái vòng tròn kia?”

Nghiêm Mặc: “Ừ.”

Hai người không ngờ nó lại dễ tìm tới vậy, nhưng cũng bởi vì quá dễ tìm, lại treo ngay trên nóc nhà người ta, còn là nóc nhà của đại vương tử, bọn họ phải làm sao để lấy nó xuống mà không bị ai bắt gặp hay truy hỏi đây?

Nguyên Chiến chỉ tay vào vành khuyên: “Cái kia, tôi muốn.”

“Anh… biết đó là gì à?” Lạp Mạc Linh mở miệng, giọng nói nghèn nghẹn có hơi trúc trắc, tựa hồ như không thường xuyên nói chuyện.

“Không biết, nhưng Mặc vu của tôi muốn.” Nguyên Chiến đã tìm ra bí quyết để nói chuyện với vị đại vương tử này, cứ trực tiếp thẳng thừng thì sẽ có hiệu quả. Chứ nếu vòng vòng với cậu ta, cậu ta còn có thể kéo hắn đi xa hơn.

Lạp Mạc Linh cười, tiếng cười của cậu ta khàn khàn, chậm rãi nói: “Vậy chúng ta làm giao dịch đi, nếu tôi đưa nửa cái cốt khí này cho hai người, sau này khi hai người rời khỏi Âm Thành phải đưa tôi đi cùng.”

Nửa cái cốt khí, quả nhiên! Lúc Nghiêm Mặc vừa thấy hình dạng vành khuyên, xét độ lớn nhỏ và màu sắc liền nhớ tới cái mâm tròn – một trong bốn cốt khí của bộ lạc Đỉnh Việt mang tới, nằm trong túi không gian của hắn đã rất lâu rồi, thật không biết nó có tác dụng gì.

Lúc ấy Vu Quả nói gì nhỉ? Cửa?

Nguyên Chiến không hỏi Lạp Mạc Linh vì sao lại muốn cùng bọn họ rời khỏi Âm Thành, chỉ tò mò: “Nếu tôi không cần cái vành khuyên này, vậy cậu định trả cho tôi cái gì?”

“Nguyên tinh tệ, nghe nói anh thích nguyên tinh tệ.” Lạp Mạc Linh cũng rất thẳng thừng.

“Vậy làm sao cậu có thể khẳng định rằng chúng tôi chắc chắn có thể rời khỏi Âm Thành? Còn có thể mang cậu theo cùng?”

Vẻ mặt Lạp Mạc Linh đầy sâu xa, cậu ta ngẩng đầu nhìn màn mưa, giọng nói đã trở nên trôi chảy: “Anh có biết vì sao tôi lại bị Chú Vu nguyền rủa không thể mở miệng mười năm không?”

Nguyên Chiến nghe vậy đột nhiên vỗ tay một cái.

Lạp Mạc Linh cúi đầu nhìn hắn, chẳng lẽ người này đoán được? Hay là Chú Vu nói gì đó với họ?

Nguyên Chiến vô cùng ảo não nói: “Tiêu rồi, vừa nãy quên đòi quốc vương đưa nguyên tinh tệ làm phí của thuốc trị liệu!”

Nghiêm Mặc cũng ‘a’ một tiếng: “Tiêu rồi, tôi quên thi triển bí thuật với cô công chúa kia.” Lúc ấy hắn quá mệt mỏi và đau đớn nên đã quên khuấy… mà Nguyên Chiến cũng quên nhắc hắn luôn!

Nước mưa rơi lên tóc Lạp Mạc Linh, chảy xuống mặt, bao nhiêu sâu xa thần bí đều bị phá hư không còn một mảnh.

Từ nay về sau, người nào đó đã để lại cho đại vương tử một hình tượng sâu sắc – yêu nguyên tinh tệ tha thiết, ấn tượng cả đời này chưa từng phai nhạt, mà thậm chí còn ngày qua ngày có xu thế từ từ gia tăng.

Cùng lúc đó, trong đại sảnh thành chủ.

Đại công chúa Lạp Mạc Na đưa hủ thuốc nhỏ trong tay cho Lam Âm.

Lam Âm mở ra ngửi ngửi, rồi dùng móng tay cắt qua da ở mu bàn tay, sau đó quệt một chút thuốc mỡ bôi lên chỗ bị rách da rồi cảm nhận một lát, chốc lát sau, thấy miệng vết thương thu nhỏ lại rồi khỏi hẳn, y mới mở miệng nói: “Thuốc này là thuốc tốt, không có tác dụng xấu, nhưng nó đã được kích phát dược tính, cô nên sử dụng ngay, nếu thủ lĩnh Cửu Nguyên đã nói cô dùng liền thì rất có thể để lâu nó sẽ không còn nhiều hiệu quả.”

“Sao lại như thế?” Quốc vương Âm Thành nhíu mày, ông còn đang mong dựa vào chút thuốc này để các tư tế chế thuốc trong thần điện nghiên cứu một phen.

Lam Âm đáp: “Chắc là bí thuật mà Mặc vu thi triển vừa rồi đã kích phát dược tính và làm dược vật phát huy hiệu quả tốt nhất.”

Lạp Mạc Na nghi hoặc: “Nhưng bí thuật mà Mặc vu thi triển trước đó không có dành cho tôi, vậy tôi dùng cũng sẽ hiệu quả ư?”

“Khi Mặc vu xoay người từng có một động tác xoay quanh, khi đó ngón tay ông ta chỉ qua phía cô và ta, ta nghĩ người mà ông ta chỉ chắc là được cho phép, đây cũng là lý do vì sao vết thương của ta cũng hồi phục nhanh như vậy, mà vết sẹo của cô so với nữ nô kia nhỏ hơn rất nhiều, cho nên không cần thi triển bí thuật với cô.” Thậm chí Lam Âm còn nghĩ Mặc vu kia là một người đúng mực, bởi vì nếu lúc ấy ông ta yêu cầu đại công chúa đứng trước mặt ông để thi triển bí thuật, chỉ sợ cho dù đại công chúa có đồng ý thì những người khác cũng sẽ không đồng ý.

Có điều y rất lấy làm kinh ngạc khi vị Nguyên Chiến thủ lĩnh vốn rất thích nguyên tinh tệ vậy mà lại không đòi y phí trị liệu, hay là do tình huống lúc đó không thích hợp? Hay hắn muốn chờ vết sẹo trên mặt đại công chúa hoàn toàn biến mất rồi mới đòi thù lao?

Lạp Mạc Na nhìn số thuốc mỡ còn lại trong hủ, nó không đủ để phết đầy hai ngón tay, không khỏi lo lắng hỏi: “Bao nhiêu đây đủ chứ?”

“Hẳn là đủ rồi, có điều cô dùng xong thì cũng không còn nữa.”

Giọng nói dễ nghe mang theo vẻ lười biếng của vương hậu Âm Thành lại vang lên: “Bọn họ rất khôn khéo.”

Lam Âm lắc đầu: “Thuốc mỡ này cần Đại Vu của bọn họ dùng bí thuật để kích phát, có thể còn phải cần chính ông ta cho phép, cho nên dù có chế nhiều thì cũng vô dụng.”

“Chẳng phải anh ta bán thuốc trị ngoại thương ở trong thành sao? Nghe nói thuốc đó dùng cũng được lắm?” Lạp Mạc Na ngắt lời.

Lam Âm trầm ngâm: “Rất có thể năng lực chế thuốc của người Cửu Nguyên không giống nhau, chuyện những người mèo đó bỏ trốn cũng là do dùng phương thuốc mà bọn họ chế ra mới có thể chạy thoát. Nhưng ta đã xem qua phương thuốc kia rồi, cũng đã cho vài tư tế chế thử, sau khi làm ra tuy sức mạnh linh hồn có thể tăng lên đôi chút hoặc khôi phục ít nhiều, nhưng hiệu quả vẫn không quá rõ ràng.”

“Ngài hoài nghi loại thuốc đó cũng được Mặc vu dùng bí thuật thêm vào.”

“Đúng vậy, hơn nữa ta còn ngờ rằng chuyện người mèo bỏ trốn có liên quan đến họ. Ta đã cẩn thận hỏi Tri Mẫu, lúc ấy tuy không phát sinh hiện tượng dị thường nào, hai người kia cũng không tới gần người mèo già, nhưng quả thật thủ lĩnh Cửu Nguyên đã tự tay chỉ người mèo già kia, cuối cùng còn bảo Tri Mẫu lấy hết thuốc thử nghiệm ra cho người mèo già ăn, thế nên trên tay Tri Mẫu bây giờ không có loại thuốc chế ra lúc đó.”

Vương hậu Âm Thành nhịp nhịp ngón tay trên tay vịn ghế: “Chút nữa cho người thu lại một phần thuốc trị thương mà thủ lĩnh Cửu Nguyên bán ra xem có được không, Đại Tư Tế ngài lại mời thêm một nhóm tư tế chế thuốc nữa đi.”

“Được.” Lam Âm đã sớm có ý định này, và cũng đã bắt đầu làm như vậy: “Ngoài ra, còn một chuyện…”

Lam Âm không nói tiếp.

Quốc vương Âm Thành hiểu ý, lập tức nói với ba người con: “Các con xuống trước đi, nếu có gì thì chút nữa tới tìm riêng ta và mẫu hậu.”

“Vâng.” Ba người Lạp Mạc Na đành phải lui ra trước.

Chờ khi ra ngoài đại sảnh, vương tử trẻ tuổi lúc đứng trong đại sảnh thường xuyên bày ra vẻ mặt nhăn nhó khó chịu đột nhiên căm tức nói: “Nhìn đi! Cho dù Lạp Mạc Linh thành thằng câm, dù nó có phạm nhiều lỗi như vậy, dù các tư tế đều không thích nó, thì cha mẹ vẫn một lòng với nó! Chờ ngày nào đó nó có thể nói trở lại, mọi người đừng hòng tranh nhau cái gì nữa, tôi thấy nó chỉ cần há mồm một cái là có thể trở thành thành chủ Âm Thành ngay!”

“Lạp Mạc Hiên!” Một vương tử trẻ tuổi khác nhẹ giọng quát người anh em đang vọng ngôn của mình.

Lạp Mạc Na thở dài, bọn họ có cha mẹ tốt, nhưng năm anh em ngoại trừ Lạp Mạc Nhĩ nhỏ nhất thì ai cũng đề phòng những người còn lại. Mà bọn họ biến thành như vậy cũng là do tam Đại Tư Tế trong thần điện.

Ở một nơi khác, đại vương tử Lạp Mạc Linh bảo Nguyên Chiến tự trèo lên đó lấy vành khuyên đi, Nguyên Chiến cũng không khách sáo.

Chiến sĩ thủ thành và tuần tra thấy Nguyên Chiến bò lên nóc nhà của đại vương tử, định ngăn nhưng thấy đại vương tử cũng đứng ở đó, vẻ mặt còn đầy hứng thú mà ngẩng đầu dòm cái người đang bò trên nóc nhà mình, xuất phát từ tâm tư khi không cần thiết thì cách đại vương tử ra xa hay nói ít một chút, nên không có ai tới gần tòa tháp nhỏ của đại vương tử.

Nguyên Chiến vừa đụng tay tới vành khuyên, Vu Quả liền truyền đạt niềm hưng phấn của mình tới Nghiêm Mặc.

“Đây là cái gì vậy?” Nguyên Chiến hỏi Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc trả lời: “Hẳn là một bộ phận của cái cốt khí mâm tròn hồi trước, bây giờ tôi vẫn chưa biết nó có ích lợi gì, tiếc là không thể lấy túi không gian của tôi ra, nếu không…”

Nguyên Chiến láng máng nhớ tới chuyện bốn cái cốt khí, cái vành khuyên khá nặng, hắn không có chỗ để, trực tiếp vác lên vai khiêng xuống.

“Đây là gì vậy?” Đại vương tử rất hưng phấn, cũng hỏi câu hỏi giống Nguyên Chiến.

“Chẳng phải cậu nói đây là nửa cái cốt khí sao?”

“Tôi chỉ biết là nó là một cái cốt khí, chứ không phải cốt khí hoàn chỉnh, khi còn nhỏ tôi từng chạy tới thần điện chơi đùa, thấy nó ở chỗ Đại Tư Tế nên đòi. Sau này tôi từng tra hỏi, cái cốt khí đó hình như đã được để trong thần điện rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức không có ai nói được nó là do người nào mang vào thần điện. Các Đại Tư Tế thấy đây là một cốt khí viễn cổ nên cũng từng nghiên cứu nó, nhưng bọn họ phát hiện ra đây chỉ là cốt khí không hoàn chỉnh, ngoài ra không còn gì khác. Nếu không, anh cho rằng một thằng nhóc như tôi, dù là đại vương tử đi chăng nữa, sao có thể mang một cốt khí viễn cổ quý giá như vậy về làm vật trang trí?” Lạp Mạc Linh cười chế giễu.

Nguyên Chiến trả lời: “Cậu còn không biết gì thì sao tôi biết chứ, thậm chí tôi còn không biết nó là nửa cái cốt khí nữa. Nếu cậu muốn biết, vậy chờ tới khi Mặc vu của tôi khôi phục đi.”

“Khi nào thì ông ấy khôi phục?”

“Cậu có nguyên tinh tệ không? Nhiều nhiều chút, tốt nhất là cấp chín.”

Lạp Mạc Linh: “…Nói vậy là anh đồng ý giao dịch mà tôi đề ra?”

“Trước tiên cậu nói cho tôi biết, nếu chúng tôi đưa cậu đi cùng, Âm Thành có lấy cái lý do này để dấy lên chiến hỏa với Cửu Nguyên chúng tôi không?”

Lạp Mạc Linh yên lặng cười to, cười mà lảo đảo: “Sao vậy được? Bọn họ còn ước gì tôi sớm cút đi một chút, nhưng bọn họ lại không muốn để tôi rời đi! Vì thế, tất cả bọn họ đều mong tôi mau chết mới tốt!” Mấy chữ cuối cùng, trong giọng nói của Lạp Mạc Linh đã chứa đầy sự thù hận và oán giận vô cùng vô tận.

Cửa tiến vào tòa tháp, cửa mở, một ông lão với dáng người nhỏ gầy đi ra.

Lạp Mạc Linh thu cảm xúc lại rồi đi vào cửa, Nguyên Chiến cõng Nghiêm Mặc, vác vành khuyên đuổi theo.

Đám người hầu núp dưới mái hiên sau khi thấy đại vương tử điện hạ rốt cuộc cũng chịu đi vào chỗ ở của mình, liền vội vàng chạy tới, nhưng ông lão với dáng người nhỏ gầy kia mở cửa ra rồi lại đóng sầm cửa vào mặt họ.

Đám người hầu tức giận, nhưng kiểu đãi ngộ thế này chắc cũng không phải lần đầu tiên, bọn họ làm đủ thái độ trước cửa một chốc rồi trở về theo đường cũ.

Khắp nơi trong lâu đài Âm Thành đều có cây đèn, nên trong nhà không hề âm u, nhưng chỗ của vị đại vương tử này lại âm khí nặng nề, có rất ít người hầu và nô lệ bên trong.

Ông lão có dáng người nhỏ gầy kia chỉ huy vài tên nô lệ đi qua, nhanh chóng cởi y phục ẩm ướt của Lạp Mạc Linh ra, lau mình cho cậu ta, sau đó thay cho cậu ta một bộ đồ khô ráo ấm áp mới, rồi nhanh chóng nhóm vài chậu than để xua đi hơi ẩm.

Lạp Mạc Linh cũng đã quen với kiểu hầu hạ này nên không để bụng chút nào, mặc cho nô lệ thay đồ giúp mình.

Ông lão nhìn về phía Nguyên Chiến, tựa hồ như đang do dự xem có nên đổi váy da của hắn luôn không.

Nguyên Chiến xua tay tỏ vẻ không cần.

Ông lão nhỏ gầy lúc này mới đưa trái cây tươi mới tới, quỳ trên đất hôn đầu ngón chân Lạp Mạc Linh một cái rồi mới không chút tiếng động rời đi.

Lạp Mạc Linh nằm nhoài lên chiếc giường đá, toàn thân như không có xương.

“Ngồi đi, nơi này cũng khá là an toàn.” Lạp Mạc Linh vẫy vẫy tay, uể oải nói.

Nguyên Chiến để cái gùi lên giường, còn mình thì ngồi ở một đầu khác của chiếc giường đá, tùy ý cầm một quả mâm xôi dại màu đỏ trên bàn lên nhét vào miệng.

Nghiêm Mặc cảm thấy nước miếng mình sắp ứa ra rồi, quả mâm xôi dại kia trông rất giống mâm xôi mọc trên núi, thứ này kết trái vào khoảng tháng tư, vị chua ngọt, rễ và lá đều có thể làm thuốc. Rễ có thể trị viêm ruột, kiết lỵ, phong thấp, đau khớp và các loại ngoại thương, lá giã nát có thể dùng để giải độc giảm sưng.

Lạp Mạc Linh nửa nằm nửa ngồi dựa vào tường, hai mắt vô thần nhìn không trung âm u bên ngoài qua ban công rộng mở, một lúc lâu sau mới rầu rĩ nói: “Tôi không nói gì sẽ tốt cho tất cả mọi người.”

Nguyên Chiến phun ra hai chữ tựa như ban ân: “Tại sao?”

Rốt cuộc Lạp Mạc Linh cũng chờ được hai chữ này, nhưng cậu ta vẫn nằm liệt ở đó, bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc: “Bởi vì năng lực huyết mạch của tôi.”

“Năng lực huyết mạch của cậu làm sao?” Nguyên Chiến thấy Mặc chỉ có thể chảy nước miếng với quả mâm xôi, nên lúc ăn rất là từ tốn, thái độ với Lạp Mạc Linh cũng trở nên thật kiên nhẫn.

“Tôi không thể biến âm thanh của tôi thành vũ khí, nhưng khi tôi nói cái gì, nhất là những lời không tốt, chúng đều có khả năng biến thành sự thật.”

Ha hả! Tâm tình Nghiêm Mặc tốt lên, này chẳng phải là ‘miệng quạ đen’ trong truyền thuyết sao?

Nguyên Chiến hơi đơ người, đây là năng lực gì? Tiên đoán?

Lạp Mạc Linh không nhìn hắn nhưng hình như cũng biết hắn nghĩ gì, lắc đầu nói: “Không phải tiên đoán, Vu Thành phái người tới xem cho tôi, nói năng lực của tôi không phải hệ tiên đoán, mà là hệ khác, rất đặc biệt.”

“Đặc biệt như thế nào? Là kiểu năng lực gì?” Nguyên Chiến nổi lên chút hứng thú.

Đại vương tử quay đầu, nhìn chằm chằm Nguyên Chiến nghiêm túc nói: “Anh sẽ bị nghẹn mâm xôi.”

“Khụ! Phụt! Khụ khụ khụ!” Nguyên Chiến vừa định nói sao có thể, kết quả không biết có phải vì quá giật mình hay không, cặn mâm xôi lại không cẩn thận chui xuống yết hầu, còn may mắn thế nào mà vừa lúc lấp kín khí quản hắn, tuy khụ một cái là khụ ra được nhưng vẫn làm hắn khó chịu một lúc lâu.

Đại vương tử mặt không cảm xúc nói: “Xem đi, thành sự thật rồi đó.”

“Này còn không phải tiên đoán à?”

“Không phải. Tiên đoán là chỉ những sự việc có khả năng xảy ra trong tương lai, nếu bị can thiệp thì vẫn thay đổi được. Nhưng năng lực của tôi, dù tôi có nói bậy thì khả năng biến thành hiện thực vẫn rất cao, không khác gì nguyền rủa cả.”

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đồng thời nghĩ đến: Như thế mà còn không gọi là vũ khí? Đây mới là vũ khí lớn nhất đó có được không!?

Bây giờ Nghiêm Mặc rất muốn biết vì sao Chú Vu lại nguyền rủa thằng nhóc miệng quạ đen này, năng lực tốt như vậy, Chú Vu phải thu cậu ta làm đệ tử mới đúng.

Nguyên Chiến thay hắn hỏi.

Đại vương tử thở dài: “Lúc trước Chú Vu không có tùy tiện chạy đến Âm Thành đâu, là cha mẹ tôi mời ông đến, bởi vì tư tế Vu Thành nói với họ rằng có lẽ chỉ có Chú Vu mới có biện pháp giải quyết vấn đề của tôi.”

“Vấn đề? Bọn họ hẳn phải vui mừng khi cậu có năng lực như vậy chứ.” Nguyên Chiến khó hiểu.

Đại vương tử cười khổ: “Khi đó tôi vẫn còn nhỏ, lại là một đứa nhỏ bị chiều hư, ai chọc cho tôi không vui tôi liền nguyền rủa người đó, trên cơ bản tất cả đều linh nghiệm, khi đó tôi từng nguyền rủa cha mẹ tôi cho đến các anh chị em, từ tư tế thần điện đến quý tộc trong thành, từ chiến sĩ đến nô lệ, bao gồm cả bình dân và khách nhân, ai làm tôi bực dọc hay không ưa tôi sẽ tùy ý sử dụng năng lực của mình. Lúc ấy đám Đại Tư Tế đều muốn giết tôi, rồi cha tôi nói sẽ khiến tôi câm cho đến khi tôi biết cách khống chế năng lực của mình, nhưng ông lại không yên tâm về hiệu quả thuốc do thần điện chế ra, mới mời Chú Vu tới.”

“Sau đó Chú Vu nguyền cho cậu bị câm? Mà cậu thì vì để người nhà và thần điện yên tâm, nên không nói mình bị nguyền rủa mười năm, mà nói mình bị nguyền rủa cả đời?”

“Một nửa.” Khi Lạp Mạc Linh biết Mặc vu là đệ tử Chú Vu, cậu ta cũng không dám nói dối, nếu không mai này cùng họ rời khỏi Âm Thành, Chú Vu tóm được cậu còn không biết sẽ tra tấn cậu như thế nào nữa.

“Chú Vu cũng không phải vì cha mẹ tôi mời mới tới nguyền rủa tôi đâu, mà bởi vì tôi biết ông phải nguyền rủa tôi trước khi tôi gây bất lợi cho ông, đương nhiên, nguyền rủa của tôi không có tác dụng nào với ông cả. Kỳ thật, nguyền rủa của tôi chỉ cần đứng trước những người có sức mạnh linh hồn cường đại và đã đề phòng thì sẽ không có bao nhiêu tác dụng.”

“Cho nên sức mạnh linh hồn của cậu cũng bị áp chế?”

“Ừ. Nhưng việc Chú Vu nguyền cho tôi câm cũng không phải vì ngăn tôi nguyền rủa ông, ông nói tôi vẫn chưa thích hợp nắm giữ sức mạnh cường đại như vậy, không chỉ vì tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, mà còn vì linh hồn và thể xác của tôi không thể chịu được nguồn sức mạnh này, nếu mai sau tôi cứ tiếp tục sử dụng nó mà không thèm kiêng nể, chỉ sợ tôi sẽ sống không được mấy năm.”

“Cha mẹ cậu có biết chuyện này không?”

“Tôi không biết bọn họ có biết không, có lẽ là không biết, Chú Vu không thích giải thích việc mình làm cho người khác nghe, mà lúc ấy tôi rất hận cha mẹ mình vì đã mời người tới phong bế năng lực của tôi, suốt mấy năm tôi không muốn để ý tới họ.”

Nguyên Chiến suy tư, hắn còn vài chỗ không hiểu.

Lạp Mạc Linh lẩm bẩm: “Chú Vu từng nói năng lực của tôi không thuộc hệ nguyền rủa, mà là một phần trong sức mạnh ngôn từ. Ông nói trên thế giới này có một tộc tên là tộc Thiện Ngôn, người tộc này có thể giao lưu với vạn vật trong thiên hạ, có thể thi triển sức mạnh ngôn linh, bởi vì năng lực của tộc này quá mức nghịch thiên, từ rất lâu trước kia đã bị diệt gần hết trong những cuộc đại chiến. Ông nói huyết mạch của thành chủ Âm Thành rất có thể là một nhánh của tộc Thiện Ngôn, có điều, huyết mạch truyền tới giờ đã trở nên vô cùng yếu ớt, người Âm Thành chỉ thức tỉnh năng lực điều khiển âm thanh, chỉ có tôi là xui xẻo thức tỉnh huyết mạch cổ xưa nhất và thuần túy nhất của tộc Thiện Ngôn!”

Khi Nghiêm Mặc nghe nói tộc Thiện Ngôn có thể giao lưu với vạn vật trong thiên hạ, hắn đã cả kinh mà hỗn độn trong gió. Hắn không ngờ Âm Thành lại có cùng quan hệ huyết mạch thời viễn cổ với hắn!

“Xui xẻo? Sao lại nói vậy?” Nguyên Chiến rất để ý hai chữ này.

Lạp Mạc Linh ngồi dậy, nhìn Nguyên Chiến, nói như thử mang theo kiêu ngạo ngày xưa một lần nữa: “Bởi vì Cửu Đại Thượng Thành có một tiên đoán lưu truyền tới ngàn xưa tới nay, tiên đoán nói rằng: Người kế thừa huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ giết thần thành ma, một lần nữa làm dấy lên chiến hỏa khắp thiên hạ!”