Dị Thế Lưu Đày

Chương 361 : Niềm vui tương phùng

Ngày đăng: 18:27 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

8ce2772e326e6bdf26476256a101e68d

“Gã nghĩ nếu gã có thể đưa Mặc vu và thủ lĩnh về, mọi người chắc sẽ vui lắm, Tiểu Phi cũng sẽ không khổ sở nữa.”
Nghiêm Mặc nhanh chóng quyết định, thể tinh thần lao thẳng vào não vực của Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến ngẩn ra, ánh sáng trong mắt khôi phục trở lại.

Nghiêm Mặc trở về thân thể, mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng không nâng nổi.

Thể tinh thần của hắn không thể đối kháng với bán thú nhân, nhưng ‘vòng bảo hộ tinh thần’ mà khi trước hắn và Vu Quả thiết lập cho Nguyên Chiến vẫn còn, hành động vừa rồi của hắn giống như nạp điện, làm vòng bảo hộ tinh thần từ mức phòng hộ cấp trung tăng lên mức phòng hộ tối đa, nên mới có tác dụng đuổi thể tinh thần ngoại lai đi.

Cũng may vì có vòng bảo hộ tinh thần nên Nguyên Chiến không bị mê hoặc quá mức, mà ý thức của chính hắn cũng kháng cự kịch liệt, như người gặp ác mộng, có khi biết mình đang gặp ác mộng, nhưng vẫn không thể tỉnh lại, chỉ cần được thế giới bên ngoài tạo một đòn bẩy là hắn có thể trở lại hiện thực ngay.

“Bán thú nhân kia không chờ nổi nữa. Không chờ nổi nữa cũng tốt…” Người mất bình tĩnh mới dễ hành động sai, hai mắt Nguyên Chiến ánh lên vẻ dữ tợn.

Bán thú nhân thấy không thể dụ Nguyên Chiến qua, đành phải từ bỏ. Ông ta có ước định với tam Đại Tư Tế của thần điện Âm Thành, không cho phép ông ta đưa sức mạnh linh hồn ra phạm vi thần điện, càng không cho phép dụ dỗ hoặc làm hại đến người trong Âm Thành.

Mà ông ta không biết thao túng tinh vi, mỗi lần sử dụng sức mạnh linh hồn đều dùng trên phạm vi lớn, khi ông ta cảm thấy Nguyên Chiến mãi không trở về thần điện, đành phải mạo hiểm đưa sức mạnh linh ra ngoài, hiện giờ dù Nguyên Chiến không tới, thì người Âm Thành dọc đường từ thần điện đến vương cung đã té xỉu hết rồi.

Trước đó không bao lâu, chiến sĩ tuần tra của Âm Thành mới vừa bắt được một dã thú màu đen cùng một con mèo con giao cho thị vệ trong vương cung, bởi vì có liên quan đến người mèo, mà chuyện này đã được giao cho đại công chúa điện hạ quản lý, chiến sĩ tuần tra liền báo việc bắt được người mèo lên trên, thẳng tới chỗ đại công chúa.

Có lẽ đại công chúa sợ các quý tộc khác làm hại nô lệ người mèo, hơn nữa cũng có thể là có chuyện muốn hỏi, liền phái thị vệ vương cung tới đưa lồng thú qua vương cung.

Thị vệ ở vương cung thấy mãnh thú màu đen trong lồng, nhưng lại không để tâm lắm, vốn định giết mãnh thú kia, nhưng mèo con kia cứ trốn dưới bụng mãnh thú mãi, làm hắn không rõ cả hai có quan hệ gì, nhớ lại lời dặn của công chúa, bọn họ không dám tùy tiện làm bậy.

Nhưng khi bọn thị vệ vương cung vừa đưa lồng thú vào lâu đài, bọn thị vệ đang giữ lồng thú đột nhiên nhắm tịt hai mắt, lăn ra đất.

Người quanh vương cung cũng mất ý thức mà ngã xuống.

Mãnh thú và mèo con trong lồng tận mắt thấy cả đám người đột nhiên té xỉu, mèo con còn quá nhỏ, tuy cố gắng kháng cự nhưng hai mắt vẫn xoay thành hình nhang muỗi, xoạch một cái lăn quay ra ngủ mất.

Mãnh thú đen lúc đó cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng huyết mạch bẩm sinh của gã tựa hồ như có khả năng đề kháng với dụ dỗ trên mặt tinh thần, gã vừa cảm thấy bất thường liền theo bản năng mà chống cự, cơn choáng tan đi rất nhanh, lắc lắc đầu, mãnh thú đen đứng dậy từ trong lồng.

Trên người mãnh thú có vết thương, gã không đánh lại đám chiến sĩ tuần tra, thấy trốn không thoát cũng không đánh lại gã liền ngoan ngoãn để cho bị bắt, gã luôn tìm cơ hội để bỏ trốn. Mà đám chiến sĩ tuần tra đó không biết sao lại nhốt gã và mèo con kia vào chung một cái lồng, còn nghe bọn chúng nói mèo con là nô lệ bỏ trốn.

Cơ mà, đây là nơi nào? So ra nhỏ hơn Cửu Nguyên bọn gã, nhưng lại nhiều người hơn Cửu Nguyên, tòa kiến trúc kỳ quái này nhìn cũng rất uy phong.

Mãnh thú cắn đứt thanh chắn của chiếc lồng, sau đó ngậm mèo con chui ra khỏi lồng.

Trước đó gã định bắt mèo con làm thức ăn ăn, nhưng gã mới tới gần mèo con thì phát hiện trên người nó có một hơi thở kỳ lạ, như là đồng loại lại như không phải, sau đó xuất hiện vài người mèo muốn đánh gã, gã liền biết chắc mèo con có thể hóa thành người.

Nhưng nếu mèo con này đã bị gã bắt được thì chính là con mồi của gã, trước khi gã chơi đủ gã không có thả đâu.

Nào ngờ lại đụng phải nhân loại trong núi, còn là một đám rất lợi hại, đáng giận nhất là những nhân loại đó vừa thấy mèo con liền nhanh chóng bao vây, làm gã muốn lợi dụng kẽ hở để chạy trốn cũng không được.

Mà mấy người mèo đuổi theo gã thấy đám nhân loại đó lại không dám ló mặt, chỉ biết trốn trong núi nhìn gã và mèo con bị nhân loại bắt đi.

Đáp Đáp ngậm mèo con nhìn đông nhìn tây, ngửa đầu ngửi ngửi mùi trong không khí.

Đột nhiên! Thân thể Đáp Đáp căng lên, gã nhả mèo con ra cẩn thận ngửi mùi truyền đến trong không khí.

Mùi của thủ lĩnh Nguyên Chiến! Còn có liên hệ mơ hồ đến từ đồng loại, lúc trước gã cho Mặc vu ăn tim Xích Nhụ, Mặc vu có một phần năng lực của Xích Nhụ cũng không lạ, nhưng điều kỳ quái ở đây là, gã chỉ cần tới phạm vi trong vòng một trăm mét gần Mặc vu, gã liền loáng thoáng cảm nhận được một sự liên hệ mơ hồ từ huyết mạch.

Gã biết Mặc vu không chết!

“Ngao ——!” Đáp Đáp tìm đúng hướng mà ngậm mèo con vọt vào một tòa tháp.

Người Âm Thành ngất xỉu không bao lâu sau chậm rãi mở mắt khi bán thú nhân bị Đại Tư Tế cảnh cáo mà thu hồi sức mạnh linh hồn của mình lại.

“Dã thú đen và người mèo chạy mất rồi!” Bọn thị vệ nhảy dựng lên, xem việc cả bọn ngất xỉu này là âm mưu của người mèo.

Bản thân vương cung đã có chút hỗn loạn vì rất nhiều nhân thủ ngất xỉu, hơn nữa, khi bọn thị vệ bẩm báo lên trên còn nói đây là âm mưu của người mèo, tình thế càng hỗn loạn hơn, cuối cùng không chỉ đại công chúa điện hạ, mà ngay cả quốc vương và vương hậu cũng biết đến chuyện này.

Khi tất cả mọi người đang tìm kiếm một con mãnh thú đen và một con mèo nhỏ, thì Đáp Đáp đã biến thành hình người, đánh bất tỉnh một người hầu bình thường trong vương cung, thay quần áo trên người hắn, mặc xong, ngay cả giày mà gã không thích đi nhất cũng mang vào, lại bỏ mèo con vô một cái rổ rồi dùng vải che lại, không ngừng tránh người dọc đường đi để tìm tới tòa tháp của đại vương tử.

Lúc này, thân thể Nghiêm Mặc đã nhanh chóng khôi phục nhờ thổ nguyên tinh cấp chín mà hắn có trong tay.

Nhưng thời gian trừng phạt vẫn chưa hết, hình dáng khi hắn khôi phục lại vẫn là một ông lão.

Nhưng chỉ vậy, Nguyên Chiến cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn, hắn nhớ Mặc từng nói với hắn, Tổ Thần phạt em ấy mãi mãi biến thành một ông già, hắn căn bản không trông mong đối phương có thể khôi phục lại diện mạo thanh xuân của mình.

Đột nhiên có tiếng bước chân chạy vội tới. Nguyên Chiến vãnh tai, thính giác của hắn tốt, dù là ở sâu trong phòng cũng có thể nghe được chuyện ồn ào trước cửa tháp của đại vương tử.

“Ngao ——!” Một tiếng rú quen thuộc truyền vào tai, Nguyên Chiến hoài nghi mà ngoáy ngoáy lỗ tai mình.

Ngay cả Nghiêm Mặc còn đang chịu đau trong quá trình khôi phục cũng mở to mắt: “Đáp Đáp?” Giọng hắn hơi khàn, nhưng phát âm vẫn rất chính xác, trong đó còn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Để tôi đi xem.” Nguyên Chiến nhớ rõ Đáp Đáp là ai, trí nhớ của hắn đã khôi phục được chín phần.

Nghiêm Mặc cố hết sức quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hắn hoàn toàn không nghĩ làm sao Đáp Đáp có thể chạy tới Âm Thành. Chẳng lẽ đám người Chú Vu cũng đến? Nhưng sao bọn họ lại đến Âm Thành? Không phải là đuổi giết vương hậu Thúy Vũ đấy chứ?

Đáp Đáp gõ cửa, gõ nửa ngày mới có người ra mở.

Nô lệ mở cửa nhìn gã trong chốc lát, hỏi gã là ai, nói rằng chưa từng thấy gã bao giờ.

Đáp Đáp vẫn chưa nói năng được lưu loát lắm, liền huơ tay huơ chân với nô lệ, tỏ vẻ mình muốn vào.

Nô lệ mở cửa đương nhiên không đồng ý, phất tay đuổi gã đi để đóng cửa.

Đáp Đáp thấy nô lệ này không lợi hại như đám thị vệ kia, gã có thể đánh thắng, tức khắc vung tay đấm một cái.

Vì thế chuyện bị làm lớn, nô lệ kia ôm mũi hô to, có vài người chạy ra từ bên trong, trong đó có một ông lão dáng người nhỏ gầy, Đáp Đáp vừa thấy ông liền không dám làm xằng, mà điên cuồng rú lên.

Mục đích của gã là để người bên trong chú ý tới, nếu thủ lĩnh và tư tế đại nhân thật sự ở trong đó, nghe thấy tiếng gã chắc chắn sẽ chạy ra.

Còn về phần thủ lĩnh và tư tế đại nhân có bị bắt hay không, hiện giờ không thể ra ngoài, Đáp Đáp nghĩ rất dứt khoát, vậy để gã cũng bị bắt chung luôn đi.

Mà điều đáng ăn mừng là, Nguyên Chiến ra.

Đại vương tử Lạp Mạc Linh cũng ra: “Vừa rồi người nọ lại ra tay phải không?”

Nguyên Chiến không đáp, nhưng vẻ mặt đã nói cho đối phương biết đáp án.

Đại vương tử hừ lạnh: “Tôi biết mà, khi còn nhỏ tôi cũng từng hôn mê như vậy một lần, nếu không phải có bác Viễn bên cạnh tôi, chắc tôi đã té vào ao chết đuối rồi.”

“Ngao!” Đáp Đáp thấy Nguyên Chiến còn sống sờ sờ, không chút sứt mẻ xuất hiện, liền vui tới mức dùng sức đấm ngực mình bộp bộp.

“Đáp Đáp.” Ngay cả Nguyên Chiến cũng không nhịn được mà cảm xúc tuôn trào, chủ động tiến tới đặt tay lên vai Đáp Đáp, kéo người qua cho một cái ôm thật mạnh.

Đại vương tử đứng phía sau, chọt chọt hắn, dùng ánh mắt hỏi: Người của anh à?

Nguyên Chiến gật đầu: “Là tộc nhân của tôi, tôi không ngờ gã sẽ tìm tới được.”

Nghe nói là tộc nhân của Nguyên Chiến, Lạp Mạc Linh lập tức nổi lên hứng thú với Đáp Đáp, không quên ra hiệu cho ông lão nhỏ gầy mà cậu gọi là bác Viễn.

Bác Viễn lập tức cho người đóng cửa lại, sau đó dẫn hết nô bộc đi.

Nguyên Chiến buông Đáp Đáp ra, gã lại không thèm nhìn tòa tháp của đại vương tử lấy một cái, mà nhấc chân vội đi vào trong.

Nguyên Chiến cũng không ngăn cản gã, hắn nghĩ Mặc mà gặp Đáp Đáp chắc cũng sẽ vui lắm.

Nghiêm Mặc thật sự là rất vui, tuy rằng tình huống hiện giờ đang rơi vào thế nguy cấp, có thêm một người giống như có thêm một con tin làm trói buộc, nhưng sau khi ‘chết’ một lần rồi được gặp lại bạn cũ, dù là nguy hiểm gì đều bị hắn tạm thời vứt ra sau đầu.

“Mặc vu!” Đáp Đáp không ngao nữa, mà vọt tới cạnh Nghiêm Mặc bắt lấy tay hắn.

Nghiêm Mặc cười: “Các anh có khỏe không?”

Đáp Đáp gật đầu, rồi lại lắc đầu. Tất cả mọi người đều khỏe, nhưng đều rất đau lòng, gã không muốn thấy mọi người đau lòng như vậy, nên mới tách đội để đi tìm Mặc vu và thủ lĩnh, gã nghĩ nếu gã có thể đưa Mặc vu và thủ lĩnh về, mọi người chắc sẽ vui lắm, Tiểu Phi cũng sẽ không khổ sở nữa.

Nghiêm Mặc nâng một tay khác lên, chạm vào mặt Đáp Đáp, dùng ngón cái lau đi nước mắt tràn ra ở khóe mi gã, cười nhẹ: “Ha ha, to con, khóc cái gì, tôi và thủ lĩnh đều còn sống không phải sao?”

Đáp Đáp cũng không biết là mình khóc, gã ngây ngốc mà lau chùi nước mắt, nhìn nước mắt dính trên tay còn có hơi thừ người.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ cánh tay gã.

Đáp Đáp ngơ ngắc trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục sức sống, có lẽ gã tạm thời vẫn không hiểu được tình cảm này tên gì, nhưng bây giờ gã rất sung sướng và vui vẻ! So với việc gã đánh bại thủ lĩnh một tộc, khiến tộc nhân tộc đó phải nghe lời gã còn sung sướng hơn.

Nguyên Chiến bước đến cạnh giường, hắn có rất nhiều việc muốn hỏi Đáp Đáp.

Lạp Mạc Linh bảo bác Viễn đi hỏi thăm chuyện Đáp Đáp vào Âm Thành, thấy ba người bên trong đang nói chuyện, cậu liền tự giác đứng ở ngoài chứ không chạy vào cản trở người ta.

Nghiêm Mặc hỏi Đáp Đáp rất nhiều chuyện, Đáp Đáp có chướng ngại giao tiếp với người khác, nhưng với Nghiêm Mặc thì không, hắn có thể hiểu những gì mà gã muốn diễn đạt, hai người cứ dùng những thế tay và tiếng gào ngao ngao cộng thêm những từ ngữ đơn giản để nói chuyện.

Nguyên Chiến có Nghiêm Mặc phiên dịch giúp, liền hỏi hết những chuyện mình muốn biết.

Chừng hai tiếng sau, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cuối cũng biết được hành động của đám người Chú Vu từ sau khi họ ‘chết’ cho tới giờ.

“Anh tách khỏi nhóm sau khi mọi người đại náo Thổ Thành à? Vậy anh cũng không biết mấy người Chú Vu bây giờ đang ở Thổ Thành, hay là đã trở về Cửu Nguyên sao?”

Đáp Đáp lắc đầu, nói với Nghiêm Mặc, Cửu Phong thường xuyên bay trên trời tìm hắn, còn bay trở về nơi bọn hắn bị ‘giết’ rất nhiều lần, nhờ thế mà có lần Cửu Phong trở về nói nơi đó có thay đổi, mọi người mới ngờ là hai người chưa chết.

Nguyên Chiến nhớ tới cái hố lúc mình bò ra, có lẽ khi hắn bò đã để lại dấu vết trên mặt đất? Cửu Phong chắc phải tìm kiếm cẩn thận lắm mới phát hiện được một chút dấu vết nhỏ như vậy.

Đáp Đáp lại nói, tuy phát hiện của Cửu Phong giúp mọi người tin là hai người chưa chết, nhưng mọi người cũng không định cứ thế bỏ qua cho Thổ Thành, lại nói, bọn họ không mọc cánh, nên không biết hai người đã đi đâu, liền chọn việc trả thù Thổ Thành trước.

Mà đây cũng là lý do mọi người không ra tay quá nặng, nếu không thì Thổ Thành bây giờ sẽ càng tồi tệ hơn nữa.

Đáp Đáp còn nói cho hai người biết một việc. Khi mọi người biết hai người bị Thổ Thành giết hại, cả bọn đều phát điên, thậm chí Chú Vu còn nguyền rủa các huyết thống đời sau của thần điện và vương thất Thổ Thành, nguyền bọn họ đời đời kiếp kiếp phải sống trong ốm đau khốn khổ, và không một ai có thể sống quá hai mươi tuổi.

Muốn đặt ra lời nguyền này phải trả một cái giá lớn, chẳng những người thi chú gặp xui xẻo, còn phải có người hiến tế cam tâm tình nguyện chịu đoạn tuyệt huyết thống của mình. Nhưng điều này không thành vấn đề, mọi người đi cùng Nghiêm Mặc lần này đều nguyện ý hiến tế, cuối cùng cũng chỉ thiếu máu của đối tượng bị nguyền rủa để thi triển chú ngữ thôi.

Nhưng khi mọi người lén xuống mồ định lấy máu của đối tượng muốn nguyền rủa, thì Cửu Phong lại phát hiện hai người vẫn chưa chết, lúc này Chú Vu mới không thực hiện lời nguyền đó, đổi lại thành đại náo Thổ Thành.

Nghiêm Mặc nghe xong, nửa ngày không biết nói gì.

Không hiểu sao hắn lại cảm thấy có hơi nặng nề, nặng nề vì hắn ý thức được trách nhiệm của mình, trước kia không phải vì hắn vô cảm, nhưng bây giờ nghe Đáp Đáp đơn thuần chất phác, không chút do dự mà kể lại, phần ý thức trách nhiệm ấy mới nặng hơn trước kia, và càng khiến hắn không thể xem nhẹ.

Trên thực tế, hắn biết tất cả những gì mình làm để giảm giá trị cặn bã kỳ thật cũng không phải chỉ đơn giản vì để giảm giá trị cặn bã, nhưng hắn không muốn nghĩ sâu hơn. Bây giờ thì hắn không thể không nghĩ sâu.

Nghiêm Mặc hắn là loại người ân oán rõ ràng, hắn xấu xa, nhưng cũng xấu xa có nguyên tắc, ít nhất thì hắn không làm được việc lấy oán trả ơn.

Nghe Đáp Đáp nói xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy kiếp trước mình giống hệt một thằng đàn ông cặn bã, hắn vì giảm giá trị cặn bã mà tùy tiện cứu người, sau đó lập nên một bộ lạc, chẳng phải cũng giống như hắn tùy tiện tìm cho mình một cô gái để giải tỏa ham muốn tình dục, sau đó cô gái đó có con?

Hành vi tùy ý của hắn, thậm chí còn ôm tâm tư bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ những người đó, bao gồm cả Đáp Đáp trước mặt. Nhưng những người mà hắn tụ lại đã coi hắn là áo cơm cha mẹ, là chốn dựa dẫm ỷ lại, bọn họ có thể vì hắn mà không tiếc hy sinh bản thân để hiến tế, có thể vì một câu của hắn mà đi tìm cái chết, thì hắn làm sao tùy ý vứt bỏ họ được?

Chẳng trách điểm tín ngưỡng của hắn lại biến thành số âm, có lẽ người Cửu Nguyên biết rõ hắn không thèm để tâm tới họ, cho nên hắn mới có thể dẫn thủ lĩnh và thần bảo hộ đi một thời gian dài không về khi mà bộ lạc vẫn chưa an ổn.

Nếu là tư tế có trách nhiệm, chắc sẽ không ai làm như vậy đâu.

Trước khi đi hắn đã sắp xếp, nhưng hành động đó cũng giống như cha mẹ vứt con mình cho hàng xóm chăm nom, còn dẫn theo tất cả bảo mẫu đi công tác một thời gian dài vậy. Mà bây giờ bọn họ gặp nguy hiểm ở bên ngoài, nếu tất cả bọn họ thật sự mất mạng, vậy đứa con vứt ở nhà hàng xóm phải làm sao bây giờ?

Lại nói, đứa con của mình cũng gặp nguy hiểm, mà hàng xóm không chăm nổi thì làm sao bây giờ?

Lại nói, hàng xóm dù có tận tâm, thì liệu có sánh được với cha mẹ của nó không? Bộ người ta không có con cái và gia đình cần lo sao?

Nghiêm Mặc thở dài một hơi, dời ánh mắt nhìn Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến liền mở miệng nói: “Tôi cũng có một phần trách nhiệm.”

“Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?”

“Ừ. Em đang tự trách.”

“Tôi có chút cảm giác bất an, thời gian chúng ta ra ngoài quá dài, lần này dù có tìm được đá Thần Huyết thuộc tính thủy hay không, chúng ta cũng phải trở về một chuyến, được không?”

Nguyên Chiến sờ sờ tóc hắn: “Em không cần lo lắng cho tôi, tôi có thể cảm nhận được đá Thần Huyết thuộc tính hỏa bây giờ không gây ra được tác hại gì đối với tôi cả.”

“Vậy hả?” Nghiêm Mặc vẫn chưa biết chuyện này, bởi vì ký ức của Nguyên Chiến chưa trở lại hết, nên trước đó cả hai không nhắc tới chuyện này.

Tiếc là bản thân Nguyên Chiến cũng không quá rõ: “Thân thể tôi hình như đã có chút thay đổi, nhưng tôi còn cần thời gian để tìm hiểu, tôi cũng hy vọng em có thể nhanh chóng tốt lên, giúp tôi kiểm tra thân thể một chút.”

“Được. Đêm nay dù phát sinh bất cứ chuyện gì, anh cũng đừng quấy nhiễu tôi, tôi tranh thủ để ngày mai có thể hành động.”

Đáp Đáp thấy Nghiêm Mặc tựa hồ như có chút khổ sở? Gã thò tay vào ngực, móc ra một con mèo con để vào lòng Nghiêm Mặc: “Cho, chơi!”

Nghiêm Mặc nhìn một cục lông xù năm trên ngực mình, cái gì đây?

Mèo con: “Meo ~ ”

Nghiêm Mặc sờ sờ cái đầu nhỏ của mèo con, tâm tình vui vẻ hơn. Mèo con rất ranh mãnh, giả bộ vừa đáng yêu vừa đáng thương, nhưng tiếng meo kêu ra lại bảo hắn là ‘người xấu’, ha ha!

Nguyên Chiến duỗi bàn tay to tới, không đợi mèo con bò lên cổ Nghiêm Mặc đã xách gáy nó lên, sau đó dẫn Đáp Đáp đi tìm Lạp Mạc Linh. Hắn cũng có một số việc muốn tìm đại vương tử điện hạ để cậu ta sắp xếp giúp. Nghiêm Mặc thì ôm ý niệm muốn chạy trốn, nhưng hắn lại định trước khi chạy trốn phải táp được con mồi.

Mèo con bị xách, cảm thấy khó chịu nên kêu meo meo đáng thương.

Đáp Đáp cướp lại mèo con, mèo con nhanh chóng chui vào ngực gã. Meo! Đều là người xấu, anh, ba, ông nội, mau tới cứu con!

Đêm đó, Âm Thành trông thì vẫn như bình thường, nhưng ở những nơi mà người ta không nhìn tới, đang có những mạch nước ngầm chảy cuồn cuộn.

Người của vương cung đang ráo riết tìm mãnh thú đen và mèo con bỏ trốn ở khắp nơi; đám người quản lý trong thành báo lên trên chuyện bọn họ bất chợt hôn mê, mọi người đều kinh hoảng vì việc này; quốc vương và vương hậu tức giận chất vấn tư tế của thần điện đã quá buông thả người nọ; nhị vương tử và tam vương tử lần lượt tới tìm tam Đại Tư Tế, bí mật thương lượng gì đó với bọn họ; vết sẹo trên mặt đại công chúa Lạp Mạc Na điện hạ đã hoàn toàn biến mất, giữa đêm khuya tới cửa tòa tháp của người anh Lạp Mạc Linh, tỏ ý muốn cầu kiến Mặc vu đại nhân…