Dị Thế Lưu Đày

Chương 366 : Niềm vui khi gặp lại, Thổ Thành hối hận xanh ruột!

Ngày đăng: 18:27 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

d98605eec1abea2d65b507bb471f0177

“Nếu Thổ Thành đã xem chúng ta là bạn của Cửu Nguyên, vậy chúng ta cứ dứt khoát làm bạn với Cửu Nguyên cho chúng xem! Ông đây trực tiếp dẫn cả bộ tộc nhập vào Cửu Nguyên!”
Cốt Điểu dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Thổ Thành.

Nghiêm Mặc cố ý không bay quá cao để nhìn địa hình bên dưới và quan sát vết chân xem có bộ lạc nào không, đáng tiếc là thị lực của hắn không bằng Băng, chỉ có thể nhìn sơ sơ.

Nguyên Chiến vẫn còn hôn mê bất tỉnh, điểm tín ngưỡng của hắn cũng vẫn còn số âm.

Nếu đổi lại là người có lòng nhiệt tình hay trách nhiệm cao, lúc này đã sớm chạy về Cửu Nguyên trước.

Nhưng Nghiêm Mặc dù đã nảy sinh ý thức trách nhiệm với Cửu Nguyên, dù nhờ vào số âm điểm tín ngưỡng mà biết Cửu Nguyên chắc đã xảy ra biến cố, nhưng tay đấm của hắn còn hôn mê bất tỉnh, chiến tướng đắc lực Cửu Phong lại không có ở bên, hắn thà đi đường vòng, dùng thêm chút thời gian để đi tìm đám người Chú Vu và Cửu Phong còn hơn.

Nếu có thể tìm được thì tốt, dù trở về Cửu Nguyên có gặp phải chuyện gì, với chú thuật của Chú Vu, uy hiếp của Cửu Phong và bản thân hắn, muốn giải quyết sẽ không quá khó.

Mà ngược lại, nếu hắn về trước đám người Cửu Phong, bên cạnh lại không vũ lực tuyệt đối để uy hiếp, khi chưa biết gì về kẻ địch, chỉ dựa vào Cốt Điểu và lực tấn công của hắn, nếu tộc Người Cá không chịu vươn tay hỗ trợ, trở về chẳng những không giải quyết được gì, mà nói không chừng sẽ còn tự rước lấy nhục, hạ thấp uy tín bản thân.

Hắn biết nghĩ như vậy là rất lạnh nhạt, rất ích kỷ, nhưng thứ nhất, bởi vì hắn chính là người như vậy, bản tính khó dời, dù hắn đã nhận thức được thì cũng không thể dễ dàng thay đổi. Thứ hai, bởi vì đủ loại công việc ở đời trước cộng thêm đời này, hắn đã dần học được cách suy xét vẹn toàn khi gặp chuyện, tuyệt đối chớ đánh khi chưa có chuẩn bị.

Đời trước hắn thấy hết tất cả, có người mưu mô mờ ám, muốn gây bất lợi cho hắn, hắn cũng biết rõ, nhưng hắn lười quan tâm, chỉ cảm thấy mình có kỹ thuật, có tri thức, người khác đều phải dựa vào mình, dù có mưu tính thế nào thì cũng sẽ không hại chết hắn.

Nhưng cuối cùng, sự thật nói cho hắn biết, hắn dù có ghê gớm ra sao thì cũng chỉ là một tên bác sĩ, một nhà nghiên cứu bình thường mà thôi, những người ham mê quyền thế và lợi ích sẽ nghĩ rằng không có Nghiêm Mặc, thì sẽ có Trương Mặc hay Lý Mặc khác.

Mà hắn không am hiểu thủ đoạn chính trị, thậm chí ngay cả quan hệ giữa người với người cũng không biết chơi, cuối cùng bị hãm hại, rồi mất mạng.

Đến thế giới này, hắn vẫn ghét các thủ đoạn chính trị và đùa bỡn lòng người, cũng không muốn gắng sức học cách tạo dựng quan hệ giữa người với người, nhưng hắn bị ép phải leo lên địa vị tư tế, bị ép phải gánh vác trách nhiệm cho một bộ lạc.

Vì thế, hắn dù có không thích thế nào, thì cũng phải biết suy xét nên làm sao mới tốt cho hắn và cho cả bộ lạc.

Hắn có thể cứ vậy mà cưỡi Cốt Điểu bay về Cửu Nguyên, nhưng sau đó thì sao?

Nếu Nguyên Chiến không tỉnh lại trước khi về đến, mọi người thấy tư tế đi ra ngoài, khi trở về người bên cạnh và Cửu Phong lại không thấy đâu, thủ lĩnh thì hôn mê bất tỉnh, họ sẽ nghĩ gì về hắn đây? Lòng tin dành cho hắn sẽ ra sao?

Cho nên hắn phải chuẩn bị vẹn toàn, thà rằng đi đường vòng đến Thổ Thành tìm Cửu Phong và đám người Chú Vu một chuyến. Thậm chí hắn còn ôm suy nghĩ tốt đẹp nếu không thể đuổi kịp đám người Cửu Phong, thì bọn họ về trước cũng tốt hơn là mình về trước.

Nếu đám người Cửu Phong về trước, có lẽ người Cửu Nguyên khi nghe tin thủ lĩnh và tư tế mất tích sẽ càng thêm đau khổ, nhân tâm cũng sẽ càng dao động, nhưng nếu sau đó hắn dẫn theo thủ lĩnh trở về thì sao?

Sẽ hoàn toàn khác biệt! Chỉ là trình tự trước sau không giống nhau, nhưng hiệu quả tạo ra lại cực kỳ khác nhau. Cái trước sẽ làm tín ngưỡng của hắn càng tuột, xong việc rồi cũng không thể khởi sắc lại, nhưng cái sau có lẽ giai đoạn đầu điểm tín ngưỡng sẽ hạ thật thấp, nhưng một khi hắn và Nguyên Chiến không chút sứt mẻ gì trở về, hắn và Nguyên Chiến sẽ trở thành chúa cứu thế mà dân chúng mong mỏi.

Bộ lạc sẽ nhờ vậy mà sinh ra chiến ý cực cao!

Mặt khác, hắn vòng tới Thổ Thành ngoại trừ tìm Cửu Phong và Chú Vu, còn muốn xem xem bộ lạc Hắc Thủy và tộc Đa Nạp lúc trước nói muốn đi cùng họ tới Cửu Nguyên bây giờ thế nào, nếu bọn họ còn muốn cùng đến Cửu Nguyên, nhiều thêm vài tay đấm đương nhiên là rất tốt, dù sao người muốn tiến vào Cửu Nguyên cũng phải cống hiến một chút, có đúng không?

Còn về phần con Cốt Điểu của Thổ Thành, có được thì tốt, hắn cũng có thể mang thêm một tay đấm về, nếu không được thì hắn cũng không cưỡng cầu, về sau tìm được lý do dạy dỗ Thổ Thành rồi đi sưu tầm bảo vật cũng không muộn.

Ôm cái suy nghĩ này, Nghiêm Mặc cứ vậy mà chọn vòng tới Thổ Thành.

Mắt thấy thành trì đã xuất hiện ở nơi xa, Nghiêm Mặc lập tức cho Cốt Điểu bay lên cao, để người bên dưới chỉ nghĩ trên không trung có một con chim thật lớn bay qua.

Thổ Thành ngày đêm đều có người tuần tra và quan sát tình hình xung quanh, đương nhiên có người thị lực tốt mà thấy được Cốt Điểu rồi nhanh chóng báo lên.

Cuối cùng tin được đưa tới tai quốc vương Thổ Thành, gã bước ra khỏi vương cung, ngửa đầu nhìn trời, quả nhiên có con chim lớn lượn trên vùng trời ở phụ cận Thổ Thành, tựa hồ như đang tìm kiếm con mồi.

“Đó không giống chim bình thường.” Một chiến sĩ cấp cao có thị lực tốt nói.

“Có phải là cốt khí phi hành của thành nào không?” Một tư tế khác đoán.

“Có cần đánh hạ nó không?”

Quốc vương Thổ Thành lập tức phản đối: “Không! Chúng ta bây giờ không thể tăng thêm kẻ địch, khi chưa biết mục đích và lai lịch của đối phương, không ai được phép ra tay.”

“Nhưng nếu nó gây bất lợi cho chúng ta từ không trung…?”

“Trước hết để chiến sĩ toàn thành chuẩn bị kháng địch! Thổ pháo tầm xa nhắm vào Cốt Điểu!”

“Vâng!”

Hạ từng mệnh lệnh xuống, Thổ Thành nhanh chóng tiến vào trạng thái giới nghiêm.

Nghiêm Mặc đứng trên đầu chim nhìn mấy khẩu thổ pháo to đùng trên tường thành Thổ Thành, cạn lời một lúc lâu, thế giới này vậy mà đã có pháo! Hơn nữa chủng loại còn đa dạng, pháo hình ống, thân pháo dài, pháo vừa ngắn vừa béo, pháo gầy gì gì đó đều có, hoàn toàn có thể tưởng tượng được uy lực của đạn pháo bên trong sẽ lớn cỡ nào.

Chẳng trách Thổ Thành có thể đứng vững lâu như vậy, chẳng trách Thổ Thành có thể lưu truyền từ thời viễn cổ đến nay, hắn đã quá xem thường Thượng Thành rồi, may là hắn tới đây một chuyến, Đáp Đáp không kể cho hắn nghe những việc này.

Bây giờ nghĩ lại việc Chú Vu và Cửu Phong đại náo Thổ Thành xong còn có thể toàn thân trở ra, chắc không phải do người Thổ Thành thật sự sợ bọn họ, cũng không phải thật sự bó tay với bọn họ, mà là xem bọn họ như ôn thần, nghĩ có lẽ để bọn họ chơi đủ rồi thì sớm cút đi một chút. Dù sao Chú Vu có năng lực trả thù Thổ Thành thì vẫn còn quan hệ thân thiết với Vu Thành, mà sau lưng Cửu Phong cũng là tộc Côn Bằng mặt người có giá trị vũ lực siêu cấp cường đại, lại còn siêu cấp bênh vực người nhà mình.

Thổ Thành có thổ pháo, vậy có phải Âm Thành cũng có pháo sóng âm không? Mà Hỏa Thành và Thủy Thành thì là hỏa pháo và thủy pháo? Vậy các Thượng Thành khác sẽ có vũ khí uy lực lớn gì?

Sau khi Nghiêm Mặc nhìn thấy trang bị của Thổ Thành, hắn liền cảm thấy trước kia mình đã quá bảo thủ đối với bước phát triển của Cửu Nguyên, những gì mà hắn cho rằng đã siêu việt, nhưng khi con người ta có dị năng, hình thức vũ khí bị thay đổi hoàn toàn thậm chí sẽ có uy lực không thua kém gì thời hiện đại.

Nghĩ lung tung về việc phát triển Cửu Nguyên ngày sau trong chốc lát, Nghiêm Mặc liền nhấc tay thổi kèn kêu gọi Cửu Phong.

“Ô ——” Tiếng kèn du dương vang dội truyền đi thật xa trong không trung.

Trên đỉnh một ngọn núi phương xa, Cửu Phong đang dạy bảo các tiểu đệ của mình đột nhiên ngẩng đầu.

“Ô ——”

“Kiệt ——! Mặc! Mặc tới rồi!” Cửu Phong vui tới mức quên luôn tiểu đệ của nó và đám người Chú Vu, giương cánh bay lên trời, phóng đi nhanh như chớp về phía tiếng kèn truyền đến, miệng còn ngâm dài một tiếng đáp lại.

Hành động của Cửu Phong làm đám người Chú Vu giật cả mình.

May mà Chú Vu có thể dùng tinh thần lực để nói chuyện với Cửu Phong, nghe Cửu Phong kêu liền phản ứng lại, nhưng chắc là ông già rồi, nghe thấy cái tin vui này lại chỉ có thể dại ra, chờ khi Cửu Phong bay đi mất, Băng đi tới hỏi ông Cửu Phong bị gì vậy, Chú Vu mới la toáng lên, nhảy đổng như một đứa trẻ, huơ chân múa tay kêu to:

“Đệ tử của ta không chết! Nghiêm Mặc không chết! Ta biết thằng nhóc đó sao có thể chết trước ta chứ! Oa ha ha!”

“Tư tế đại nhân còn sống?!” Đinh Phi và Đinh Ninh nghe thấy Chú Vu kêu to cũng điên cuồng theo, nhấc chân muốn chạy xuống núi.

“Đứng lại! Tụi bây biết muốn đi đường nào không? Ở đây chờ cho tao! Cửu Phong tìm được tư tế đại nhân rồi sẽ đến đón chúng ta.” Băng là người tỉnh táo nhất.

Tử Minh thấy bộ dáng Đinh Ninh vui tới muốn khóc, trong mắt cũng tràn ra niềm hân hoan.

“Kiệt ——!  Mặc!” Từ xa Cửu Phong đã nhìn thấy Cốt Điểu, càng bay càng hăng.

Nghiêm Mặc cất kèn vào, nhìn về phía cái chấm đen thật lớn đang hăng hái bay lại từ xa.

Cửu Phong bay đến gần, thân thể liền thu nhỏ, giang hai cánh ra hết cỡ, bụp một cái ôm trọn cái bản mặt già của Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc: “…”

“Mặc, Mặc, Mặc!” Cửu Phong khặc khặc kêu to, trong giọng nói là niềm vui sướng vô tận.

Nghiêm Mặc giơ tay sờ lên thân mình nho nhỏ ấm áp của Cửu Phong, sau đó lột nó xuống khỏi mặt mình, ôm trong lòng bàn tay, cười vui vẻ: “Đã lâu không gặp.”

“Kiệt ——! Mặc, ta tưởng cậu chết rồi!”

“Ha ha! Những người khác thế nào? Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”

“Kiệt, đều rất tốt, rất tốt, nhưng mọi người rất nhớ cậu. Cái tên to xác kia đâu rồi?”

“Mày nói A Chiến hả? Đang ngủ bên trong đó. Cửu Phong, mày dẫn tao đi tìm bọn Chú Vu và Băng trước đi.”

“Kiệt! Không cần! Ta bảo tiểu đệ của ta đưa họ tới.” Cửu Phong vừa nói vừa bay khỏi tay Nghiêm Mặc, khi bay lên trời thân thể liền biến to, sau đó giương giọng kêu vang.

Tiếng kêu cao và dài hơn bình thường xuyên qua tầng mây, truyền đi thật xa.

Cốt Điểu ngừng trên bầu trời một cách thần kỳ, ở nơi xa có một đàn thú phi hành đông nghìn nghịt nhanh chóng bay về phía Cốt Điểu.

Nghiêm Mặc mở khoang đuôi Cốt Điểu ra, đứng ở lối vào chờ đồng bạn của mình.

Đáp Đáp, Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng cùng đứng sau Nghiêm Mặc, có điều Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng đứng phía sau cùng, Đáp Đáp thì đứng ở cửa chống nạnh bày ra vẻ khoe khoang.

Đám người Chú Vu cưỡi Anh Chiêu bay vào Cốt Điểu.

Nghiêm Mặc vẫy tay chào, cười to: “Tới rồi? Nghe nói mọi người đại náo Thổ Thành?”

“Mặc vu!”

“Đại nhân!”

“Đồ đệ!”

Mọi người thiếu chút nữa sinh ly tử biệt, được gặp lại đương nhiên là kích động và thổn thức không thôi, Đinh Phi không khống chế được cảm xúc, vừa ôm Nghiêm Mặc liền gào khóc.

Nghiêm Mặc cũng một tay ôm lấy cậu, vừa vỗ lưng cậu vừa ôm những người khác.

Băng đi ra sau hắn, đột nhiên cũng vươn tay ôm hắn.

Đáp Đáp đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy mọi người liền đắc ý gào ngao ngao với mọi người: “Ngao! Mặc đại, tôi tìm được!”

Đinh Ninh và Chú Vu không ôm được Nghiêm Mặc, thấy bộ dáng đắc ý của Đáp Đáp cũng nhịn không được mà xông lên cho gã vài quyền đầy vui sướng.

Sau khi kích động xong, Nghiêm Mặc giới thiệu Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng cho đám người Chú Vu.

“Đây là Lạp Mạc Linh – người bạn mà tôi và A Chiến gặp được ở Âm Thành. Đây là Thảo Tùng, em gái Thảo Đinh.” Trước đó Lạp Mạc Linh đã nói rõ với hắn rằng cậu không muốn để cho người khác biết cậu là vương tử Âm Thành.

Mọi người rất tò mò về hai người mới này, lúc nghe nói Thảo Tùng là em gái Thảo Đinh, cả đám liền cảm thấy thật thân thiết.

Nghiêm Mặc lại giới thiệu đám người Chú Vu cho Lạp Mạc Linh và Thảo Tùng.

Chú Vu không nhận ra Lạp Mạc Linh ngay, dù sao chuyện cũng đã cách mười hai năm, đại vương tử Âm Thành trong ấn tượng của ông khi đó chỉ mới là một thằng nhóc choai choai, còn về phần cái tên Lạp Mạc Linh, ông chỉ cảm thấy có hơi quen tai.

Lạp Mạc Linh thì có ấn tượng rất sâu với Chú Vu, thấy đối phương không nhận ra mình ngay, cậu cũng không chủ động nhận quen, để ngày sau nhận ra rồi lại nói.

Giới thiệu xong, Nghiêm Mặc mới hỏi vào chuyện chính, việc mọi người đại náo Thổ Thành hắn đã biết được gần hết từ miệng Đáp Đáp, hiện giờ cái hắn muốn biết là chuyện khác.

“Chúng ta và Thổ Thành đối nghịch nhau, bộ lạc Hắc Thủy với tộc Đa Nạp có nghĩ gì không? Bọn họ bây giờ đang ở đâu?”

Nghe Nghiêm Mặc hỏi đến chính sự, mọi người cũng dần thu lại tâm tình kích động, bắt đầu trả lời các vấn đề của hắn.

Băng quan sát rất cẩn thận, nên nói: “Chúng tôi tới Thổ Thành nhanh hơn họ một bước, chờ khi họ tới Thổ Thành, cuộc tuyển chọn chiến sĩ bảo hộ của thần điện Thổ Thành vì trận đại náo này mà phải tạm dừng, các chiến sĩ tới Thổ Thành chỉ có thể tạm thời ở lại đó. Khi ấy không có ai biết Hắc Thủy và Đa Nạp có quan hệ với chúng ta, nhưng khi chuyện bị làm lớn, ông tư tế tên Vu Nhãn dẫn theo một tư tế của thành Hắc Thổ tên Xà Đảm trở về, liền tiết lộ chuyện Hắc Thủy và Đa Nạp có tương giao với chúng ta, sau lại…”

“Sau lại thế nào?”

“Sau lại, Thổ Thành phái người giam giữ hai tộc, còn sai người áp tộc trưởng, tư tế và trưởng lão của hai tộc đến Thổ Thành.”

Nghiêm Mặc nhíu mày, đối với hai tộc này mà nói là tai bay vạ gió, nhưng với lời nhắc nhở của sách hướng dẫn, nó không tăng cho hắn giá trị cặn bã, như vậy có phải trước mắt hai tộc họ vẫn chưa có thương vong? Nhưng sao có thể?

Băng tiếp tục giải thích: “Hắc Thủy và Đa Nạp vì chúng ta mà liên luỵ, tổ vu đại nhân cùng Cửu Phong đại nhân liền tỏ rõ cho Thổ Thành thấy, ai dám làm hại họ, dù chỉ là một người, chúng tôi cũng sẽ không tha cho Thổ Thành, nên hai tộc kia tuy bây giờ còn bị giam, nhưng tạm thời không chịu nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghiêm Mặc nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối: “Chúng ta phải cứu người ra, không thể để họ ở trong Thổ Thành.”

Chú Vu chọt chọt đồ đệ: “Bây có biện pháp gì tốt không?”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, mỉm cười: “Sư phụ, việc này chỉ sợ sẽ phải mượn tới uy lực của ngài.”

Nửa tiếng sau, trong một góc của Thổ Thành.

Hắc Thủy Doanh Thạch và thủ lĩnh tộc Đa Nạp đang ngồi cùng nhau, vừa ăn thịt vừa chửi má nó, nhận được tin báo của thủ hạ liền nhảy dựng lên, quẳng xương xuống lao ra khỏi phòng.

Cốt Điểu khổng lồ vờn quanh trên trời, còn có tiếng kèn loáng thoáng vang lên.

Hắc Thủy Doanh Thạch mừng rỡ: “Bọn họ thật sự tới! Nghe thấy tiếng kèn là sẽ thấy bọn họ, quả nhiên liếc mắt một cái liền thấy được! Đó là chim gì vậy? Sao lại to thế? Tộc chim của Cửu Phong đại nhân hả?”

Tộc trưởng Đa Nạp cũng ngẩng đầu nhìn trời: “Hình như là một con Cốt Điểu?!”

“Cốt khí? Cốt khí phi hành?” Người Hắc Thủy và Đa Nạp kinh hãi, sau đó là mừng như điên. Có vẻ như thực lực của Cửu Nguyên còn sâu hơn họ tưởng!

Hà Ngạn vui mừng, thấp giọng kêu: “Là Mặc vu đại nhân và Chiến đại nhân! Bọn họ tới đón chúng ta như lời hứa!”

Hắc Thủy Doanh Thạch đứng bên cạnh tộc trưởng Đa Nạp, trực tiếp hỏi: “Sao? Anh tiếp tục ở lại Thổ Thành, hay là cùng tôi tới Cửu Nguyên?”

Tính tình tộc trưởng Đa Nạp dễ nổi nóng, lập tức há mồm mắng: “Ở lại Thổ Thành làm cái quỷ gì? Tiếp tục nhìn mấy cái bản mặt thối của chúng à? Tâm nhãn tụi nó còn không rộng bằng rốn tôi, rặt một lũ ngu! Chúng ta dù có nói mình không có quan hệ gì với Cửu Nguyên, thì chúng cũng chả tin! Nếu Thổ Thành đã xem chúng ta là bạn của Cửu Nguyên, vậy chúng ta cứ dứt khoát làm bạn với Cửu Nguyên cho chúng xem! Ông đây trực tiếp dẫn cả bộ tộc nhập vào Cửu Nguyên!”

“Anh không sợ Thổ Thành trả thù?”

“Vậy còn anh?” Tộc trưởng Đa Nạp liếc xéo y.

Hắc Thủy Doanh Thạch cười lạnh: “Chúng ta ở lại Thổ Thành thì bọn chúng sẽ không trả thù à? Bọn chúng áp giải anh từ tộc Đa Nạp tới đây, còn đuổi tộc nhân của chúng ta ra khỏi thành, không phải là muốn uy hiếp chúng ta, chờ khi giải quyết Cửu Nguyên xong liền xử chúng ta à? Nếu không phải có Chú Vu nói ai dám đụng đến chúng ta, ông ấy liền nguyền rủa cả tộc nó, thì chắc chúng ta đã sớm chết rồi!”

Tộc trưởng Đa Nạp tiếp lời: “Nhưng uy hiếp của Chú Vu cũng chỉ là tạm thời, trong khoảng thời gian này không thấy Chú Vu và Cửu Phong đại nhân tới làm ầm ĩ nữa, Thổ Thành đoán rất có thể bọn họ đã trở về Cửu Nguyên, mà khi không có Chú Vu bảo hộ, Thổ Thành xử chúng ta cũng là chuyện sớm hay muộn, tôi thấy tụi nó thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

Hắc Thủy Doanh Thạch ngửa đầu: “Cửu Nguyên rất giữ chữ tín, nói chỉ cần chúng ta chịu rời đi cùng bọn họ thì bọn họ sẽ tới đón chúng ta, hiện giờ bọn họ quả nhiên tới, còn tới một cách quang minh chính đại, chúng ta không nhân cơ hội này rời đi, chỉ sợ sẽ không bao giờ có cơ hội khác nữa.”

“Nhưng chúng ta phải rời đi như thế nào?” Tộc trưởng Đa Nạp đưa ra một vấn đề rất thiết thực.

Hắc Thủy Doanh Thạch lại rất tin tưởng ông lão tóc bạc vừa thần bí vừa thần kỳ kia: “Nếu bọn họ dám tới đón chúng ta, vậy chắc chắn sẽ có biện pháp đưa chúng ta đi.”

Biện pháp của Nghiêm Mặc vừa đơn giản vừa thô bạo, hắn trực tiếp xé một mảnh vải thả xuống vương cung Thổ Thành.

Trên mảnh vải là chữ thông dụng do Lạp Mạc Linh viết: Muốn giải trừ lời nguyền? Muốn không còn bị lời nguyền ngày đêm tra tấn? Giao toàn bộ tộc nhân của bộ lạc Hắc Thủy và tộc Đa Nạp trong thành ra đây, đưa tất cả bọn họ đến ngọn núi cao nhất và gần nhất ở ngoài thành đông, để yên cho bọn họ an toàn mà cưỡi Cốt Điểu rời đi, đồng thời để Chú Vu vĩ đại chọn lựa một thứ đặt biệt có trong Thổ Thành, Chú Vu vĩ đại lấy vu hồn thề, sẽ giải trừ lời nguyền triệt để cho toàn bộ Thổ Thành.

Lúc thấy mảnh vải này, các lãnh đạo cấp cao của Thổ Thành rất chấn động.

Chỉ cần giao hai bộ tộc không chút quan hệ với mình cộng thêm một thứ đặc biệt gì đó, Chú Vu sẽ giải trừ lời nguyền triệt để cho toàn bộ Thổ Thành!

Vụ giao dịch này quá có lời rồi, bọn họ ngay cả ý đàm phán thêm và tấn công Cốt Điểu cũng không có, chỉ muốn nhanh chóng để Chú Vu thực hiện lời hứa.

Chỉ cần giải trừ lời nguyền, Thổ Thành sẽ lại khôi phục sức sống và trật tự, vương hậu Thúy Vũ đã đi mời vị kia, nhanh thôi, Thổ Thành sẽ đòi lại toàn bộ sỉ nhục mà Cửu Nguyên làm ra hôm nay!

Lúc Lạp Mạc Linh nghe Nghiêm Mặc bảo viết thêm ba chữ ‘thứ đặc biệt’, sau khi hỏi rõ ý nghĩa liền cười ngắc nghẻo nửa ngày, ba chữ này rất là chính xác, tính ra còn nhiều hơn cả lễ vật.

Chú Vu lấy làm hiếu kỳ: “Ta đâu có gì muốn nha? Dù muốn, thì một cái cũng quá ít đi?”

Nghiêm Mặc cười thần bí: “Một cái là đủ rồi, con vốn đang tìm cách lấy mà không biết lấy thế nào nè, nào ngờ Thổ Thành lại bắt nhiều tộc nhân của bộ lạc Hắc Thủy và Đa Nạp tới vậy, hơn nữa còn có bọn Anh Chiêu, một con Cốt Điểu căn bản không đủ chở.”

Thổ Thành mau chóng mời một người có giọng lớn đứng trên tường thành rống to, tỏ vẻ đồng ý điều kiện trao đổi của Chú Vu.

Đám người Đinh Ninh còn thấy lạ: “Sao bọn họ lại dễ dàng đồng ý như vậy? Tôi còn tưởng ít nhất cũng phải choảng nhau một trận.”

Nghiêm Mặc và Lạp Mạc Linh hiểu rõ nội tình nhìn nhau một cái, người Thổ Thành chắc đang ngóng trông vương hậu Thúy Vũ nhanh chóng mời bán thú nhân kia về giúp họ báo thù rửa hận, trước lúc đó định sẽ không động tới vũ khí, muốn đánh cũng không thể đánh trong thành của mình, dù là thắng hay thua, kẻ xui xẻo cũng là mình thôi.

Cửu Phong trở thành sứ giả đến lựa chọn ‘thứ đặc biệt’ và giám sát người Thổ Thành thả tộc nhân hai tộc.

Các lãnh đạo cấp cao của Thổ Thành tuy có chút không cam lòng, cũng có người nói nếu Chú Vu đã coi trọng hai tộc Hắc Thủy và Đa Nạp như vậy, mình hẳn nên giữ lại một ít con tin, nhưng người trúng lời nguyền thì chỉ muốn nhanh chóng giải trừ lời nguyền, căn bản không muốn dây dưa với Chú Vu. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể giải trừ lời nguyền, kêu bọn họ cúng cả con trai mình, bọn họ cũng đồng ý!

Cửu Phong chờ cho người hai tộc rời khỏi Thổ Thành rồi mới thu nhỏ thân thể, bay vèo vào thần điện Thổ Thành, lượn một vòng trong đó tìm kiếm con Cốt Điểu mà Mặc miêu tả, sau đó quắp lên tha đi.

Nhưng Cốt Điểu có thể đặt ở Thổ Thành trăm ngàn năm mà không có chút sứt mẻ nào, đương nhiên không phải thứ mà Cửu Phong có thể dùng một móng đã quắp đi được.

Cửu Phong bực bội, nhưng Mặc đã đoán được tình huống này, nên trước đó có nói cho nó biết phải làm như thế nào.

Cửu Phong biến to, không đợi đám tư tế và thần thị kịp phản ứng đã khoét cái chân cột, khoét vài lần đã làm nó lỏng ra.

Cái cột và con Cốt Điểu đều không phải mọc lên ngay ở đó, mà là sau khi được đưa vào thần điện Thổ Thành thì chỉ đơn giản dùng đất đắp chân cột lại.

Cửu Phong dùng cặp móng vuốt khổng lồ của mình quắp lấy, mang cả cây cột lẫn con Cốt Điểu gắn trên đỉnh cột, trong giây lát đã bay ra ngoài đại điện.

Các tư tế cấp trung trong đại điện rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy đi báo tin.

Quốc vương Thổ Thành chất vấn tư tế thần điện: “Con Cốt Điểu mà chúng mang đi có cái gì đặc biệt?”

Tư tế thần điện trán nhỏ mồ hôi: “Cái này, cái này chỉ có tam Đại Tư Tế biết, tôi chỉ biết con Cốt Điểu kia đã tồn tại từ rất lâu ở thần điện rồi, nhưng luôn không có ai xem trọng.”

“Không có ai xem trọng? Chỉ một con Cốt Điểu bình thường và cây cột, Chú Vu đòi lấy nó làm gì?” Quốc vương Thổ Thành tức giận đập tay ghế.

“Cốt Điểu… khoan đã, có khi nào nó là cốt khí phi hành?” Có người thông minh nghĩ đến điểm này.

Kẻ ngu dốt lập tức phản kích: “Nhỏ như vậy, còn không bằng một con gà rừng, dù có bay được thì chở người như thế nào?”

Các lãnh đạo cấp cao của Thổ Thành mãi tranh luận chuyện con Cốt Điểu, nhưng nó đã bị người ta mang đi, dù có là thứ tốt thì bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

Nhưng chờ khi bọn họ tận mắt nhìn thấy con Cốt Điểu đã ở thần điện cả trăm ngàn năm qua còn không bằng con gà rừng kia, lại lắc mình biến hoá, trở nên khổng lồ, diễu võ dương oai trên bầu trời như con Cốt Điểu bên cạnh nó, khi ấy bọn họ mới biết cái gì gọi là hối hận xanh ruột, đau thấu tim gan!

Quả nhiên Chú Vu vô cùng giảo hoạt! Cái gì mà ‘thứ đặc biệt’, nó rõ ràng là cốt bảo vừa hiếm thấy vừa quý giá, có biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước, chỉ cần một viên nguyên tinh và người mang sức mạnh linh hồn là có thể điều khiển được! Lại còn cực kỳ hữu dụng, ít nhất thì nó là cốt khí phi hành có thể chở một lượng lớn chiến lực!

Người Thổ Thành tức đến mức đấm ngực giậm chân, nhưng bọn họ không muốn đánh nhau với Chú Vu và Cửu Phong, nhất là khi trên trời còn có hai con Cốt Điểu vừa phun hai quả cầu lửa thật lớn thị uy!

Bây giờ cũng chỉ có việc hoàn toàn giải trừ lời nguyền mới thoáng xoa dịu con tim bé nhỏ bị đả thương cực kỳ nghiêm trọng của bọn họ.