Dị Thế Lưu Đày
Chương 376 : Đá khế ước
Ngày đăng: 18:27 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đây là đứa con gái xinh đẹp nhất của ta, xin tặng cho vị thủ lĩnh của bộ lạc vĩ đại nhất nơi hoang dã.”
Sau vũ điệu xoa dịu linh hồn, sách hướng dẫn nhảy ra.
Lần nhảy vũ khúc hiến tế trước đó, nó không khen thưởng cũng không trừng phạt. Nghiêm Mặc đoán, nguyên nhân không trừng phạt chắc là vì hai bộ lạc đó tấn công bọn họ trước, việc hắn làm có thể xem là tự vệ và phản kích. Mà không khen thưởng chắc là vì có quá nhiều người chết.
Nhưng với vũ điệu xoa dịu linh hồn, sách hướng dẫn lại nói:
—— Kẻ lưu đày nắm giữ bước đầu phương pháp câu thông năng lượng trong trời đất, xoa dịu linh hồn chết trận của 2635 người, -26 350 giá trị cặn bã.
Cái này còn là bình thường, con số 2635 kia chỉ là số người chết gần ở cửa khẩu sông lớn. Chứ mấy điều sau, Nghiêm Mặc nhìn mà thiếu chút nữa sinh ra tâm lý phản nghịch.
—— Kẻ lưu đày thành công xoa dịu các linh hồn chết trận, kẻ lưu đày hoàn thành bước cải tạo đầu tiên, thật đáng mừng, đặc biệt khen thưởng – 1 triệu điểm cặn bã.
Chú ý: Kẻ lưu đày phải thật lòng thương xót cho người chết và thật lòng muốn giúp bọn họ, lấy bản thân làm vật tế, mới có thể thành công an ủi linh hồn đã chết.
Sau đó sách hướng dẫn lại nhảy ra vài thông báo.
—— Kẻ lưu đày tích lũy được sự tôn sùng và tín ngưỡng kiên định của hơn bốn ngàn người, đạt được thành tựu thánh nhân cấp ba, khen thưởng cho giảm gấp đôi giá trị cặn bã.
Chú ý 1: Khi đạt được tín ngưỡng của mười ngàn người, thành tựu vẫn là cấp ba, nhưng nếu đạt được tín ngưỡng kiên định của mười ngàn người hoặc tín ngưỡng của hơn mười ngàn người, kẻ lưu đày sẽ đạt tới thành tựu cấp bốn. Phần thưởng là một cái túi để nuôi dưỡng thế hệ sau.
Chú ý 2: Người có tín ngưỡng bình thường mỗi lần được kẻ lưu đày thành tâm chúc phúc, kẻ lưu đày sẽ nhận được 1 điểm tín ngưỡng. Người có tín ngưỡng kiên định mỗi lần được kẻ lưu đày thành tâm chúc phúc, kẻ lưu đày sẽ nhận được 3 điểm tín ngưỡng.
—— Chúc mừng kẻ lưu đày đã giảm giá trị cặn bã hơn 5 triệu điểm, hiện tại tổng cộng giảm được 5 824 808 điểm. Vì để khen thưởng cho tính tích cực của kẻ lưu đày, đồng thời cũng để kẻ lưu đày cải tạo tốt hơn, phần thưởng có hai loại, xin chọn một trong hai.
Phần thưởng một, phép huấn luyện chiến sĩ cấp cao, bản thăng cấp của phép huấn luyện trung cấp, thích hợp cho chiến sĩ từ cấp chín đến cấp mười hai. Mục chú ý cũng như phép huấn luyện sơ cấp và trung cấp.
Phần thưởng hai, sửa chữa và hoàn thiện cửa phá không của tộc Luyện Cốt thành cửa dịch chuyển tức thời, tọa độ dịch chuyển dựa trên tọa độ có trong bản đồ mà sách hướng dẫn cung cấp. Cửa dịch chuyển tức thời không giới hạn khoảng cách trên tinh cầu này, trọng lượng giới hạn là một trăm ngàn ký.
Chú ý: Lúc sửa chữa cần cộng thêm giá trị cặn bã để kiểm tra mức độ hư tổn.
Con số lần này không nhiều lắm, nhưng lượng tin tức lại vô cùng lớn.
Nghiêm Mặc xem xong mới biết thì ra tín ngưỡng còn chia ra tín ngưỡng bình thường và tín ngưỡng kiên định, mà sau hai lần nhảy vũ khúc hiến tế, không nói đến những người khác, ít nhất thì con dân Cửu Nguyên đã có hết chín phần mang tín ngưỡng kiên định với hắn.
Hắn không biết tín ngưỡng kiên định có tác dụng gì khác, nhưng nghe báo về sau giá trị cặn bã giảm được sẽ biến thành gấp đôi, hắn liền cảm thấy thật là đáng giá, kiểm tra điểm tín ngưỡng của hắn bây giờ, nó đang tạch tạch tạch không ngừng tăng lên, trước kia hắn còn sầu mình không đủ năm ngàn điểm tín ngưỡng, hiện giờ điểm tín ngưỡng đã hơn mười ngàn rồi.
Mặt khác, thì ra muốn có được điểm tín ngưỡng, hắn phải chân thành chúc phúc cho người mang tín ngưỡng?
Chẳng trách các loại tôn giáo ở kiếp trước lại tạo ra đủ loại khẩu hiệu, có vài cái là trực tiếp gọi tên thần, có vài cái thì ánh sáng thần gì gì đó luôn chiếu rọi, hoặc thần gì gì đó vĩnh hằng. Hoặc đơn giản như là thần gì gì đó từ bi, thần gì gì đó tồn tại cùng con.
Vậy về sau vì để tăng điểm tín ngưỡng, có phải hắn cũng nên tạo ra một vài khẩu hiệu không?
Nghiêm Mặc buồn cười, sách hướng dẫn muốn hắn sáng tạo tôn giáo hả?
Tôn giáo à…
Nghiêm Mặc động tâm, nhân loại thuộc kiểu sinh vật ỷ lại vào đời sống tinh thần, tín ngưỡng sẽ cho bọn họ dũng khí, cũng sẽ làm bọn họ sợ hãi, càng sẽ điều khiển hành vi của họ. Vào lúc pháp luật đương thời chưa hoàn thiện, tôn giáo và quy tắc của tôn giáo sẽ trở thành tiêu chuẩn đạo đức và lương tâm của mọi người.
Tín ngưỡng không chỉ là tín ngưỡng một vị thần hay sinh vật nào đó, mà đối với tư tưởng chính trị, nó thậm chí còn là pháp luật, tín nhiệm và kính yêu đều có thể xem như tín ngưỡng.
Chỉ là tôn giáo ở các thế hệ sau đã bị quyền lực chính trị nhúng tay, hắn không muốn tôn giáo và chính trị hợp thành một, nếu thật sự muốn tạo ra tôn giáo, hắn phải nghĩ xem nên lập quy tắc gì mới tốt, tận lực giảm bớt tính nguy hại của tôn giáo cho đời sau.
Nghiêm Mặc nghĩ rất nhiều, nhưng thời gian thực tế lại chỉ có vài giây, nhìn thấy sách hướng dẫn giục hắn chọn phần thưởng, lúc này hắn mới tập trung đọc phần thưởng, hắn vốn định chọn phép huấn luyện chiến sĩ cấp cao, nhưng khi đọc tới phần thưởng thứ hai, hắn cũng rất động tâm, công năng này cũng không kém.
Chỉ được chọn một, hắn vẫn nhịn đau chọn phép huấn luyện chiến sĩ cấp cao, vì Cửu Nguyên là nơi dừng chân của hắn tại thế giới này, hơn nữa, nhu cầu cấp bách của Nguyên Chiến bây giờ là cần đột phá.
Có được phép huấn luyện cấp cao rồi, Nghiêm Mặc cười thật thiếu đòn. Hiện giờ chín tòa Thượng Thành lợi hại nhất phiến đại lục này đang ráo riết tìm kiếm phương pháp đột phá cấp mười cho các chiến sĩ, nếu để bọn họ biết trên tay hắn có một bộ chẳng những đột phá cấp mười mà còn đột phá cả cấp mười hai… Ha hả!
Nghiêm Mặc không lập tức dạy cho Nguyên Chiến, bởi vì tên này đang bận tiêu diệt quân địch, tạm thời không có thời gian tĩnh tâm để mà đột phá.
Đánh một trận với Ma Nhĩ Càn và bộ lạc Hoàng Tinh tốn chừng một mùa, trong lúc đó có hết phân nửa thời gian là dùng để đi đường.
Nghiêm Mặc không đi theo, chỉ cầu phúc và ủng hộ sĩ khí cho các chiến sĩ trước khi xuất phát.
Hình như Nguyên Chiến rất ghét bộ lạc Hoàng Tinh, sau khi đánh đuổi chúng trong rừng, liền quay đầu dẫn người đi tấn công bộ lạc Hoàng Tinh. Lần này không chỉ Thâm Cốc và Đáp Đáp đi theo, mà tộc trưởng Nạp Vinh của tộc Đa Nạp cũng dẫn theo hai trăm chiến sĩ và gấu bự của mình chi viện.
Ma Nhĩ Càn không dám nhân cơ hội quấy rối Cửu Nguyên, Chú Vu còn đang tọa trấn ở cột mốc biên giới. Cột mốc biên giới không chỉ nằm ở cửa khẩu sông lớn, mà còn nằm ở bìa rừng có vượn đỏ sinh sống gần Ma Nhĩ Càn, Nguyên Chiến cho người cắm ở đấy một cột mốc thật lớn.
Ma Nhĩ Càn lại dẫn người tới lý luận, nói nơi đó là địa bàn của Ma Nhĩ Càn, rồi Hào dẫn đội tới cười lạnh quẳng ra một phiến đá.
Trên phiến đá ghi rõ rành rành ước định mà lúc trước Kỳ Hạo và Nguyên Chiến đã viết trên đó.
Người Ma Nhĩ Càn cho rằng đây không được tính là bằng chứng phân chia địa bàn, Chú Vu liền mất kiên nhẫn rống lên: Không thừa nhận thì đánh!
Người Ma Nhĩ Càn liền lui, tuy lời nguyền lần trước đã biến mất, nhưng năng lực của Chú Vu bọn họ đã được chứng kiến, Cửu Nguyên lại có Cốt Điểu biết phun lửa tọa trấn, bọn họ không nắm chắc phần thắng, chỉ đành rút lui.
Nhưng Ma Nhĩ Càn không cam tâm thối lui như vậy, bắt đầu chiêu binh mãi mã ở phụ cận, và mấy lần cầu viện thành La Khước.
Mãnh phụ trách điều tra tin tức phát hiện ra hướng đi của bọn chúng liền gọi Anh Chiêu trở về truyền tin, Nghiêm Mặc thương lượng với đám người Tranh, và Hắc Thủy Doanh Thạch ở lại thủ bộ lạc.
Hắc Thủy Doanh Thạch xung phong nhận việc, nói muốn mang tộc nhân đi tấn công Ma Nhĩ Càn.
“Không cần phải tấn công, chỉ cần trấn ở biên giới rừng vượn đỏ là được.” Nhắc tới rừng vượn đỏ, Nghiêm Mặc liền nhớ tới cha con Sơn Tiêu sống ở đó, có lẽ hắn nên liên lạc với họ để tăng chút tình cảm.
Nhưng bây giờ hắn không thể bỏ Cửu Nguyên được, Nguyên Chiến không có ở đây, hắn sẽ không thể rời đi, chỉ đành để dự định này lại trong lòng.
Có điều, nên liên lạc thì vẫn phải liên lạc, Ma Nhĩ Càn chiêu binh mãi mã ở phụ cận, hắn lại không muốn trở thành quân địch với bộ lạc Thổ Nhai của Thố Hống, tộc Ngư Phụ và tộc Biên Khê.
Nghiêm Mặc nghĩ đến đây liền viết vài phong thư, nội dung bên trong là mấy bức tranh miêu tả, không có một chữ, nhưng nhìn tranh hẳn là có thể hiểu ý hắn.
Vẽ xong, Nghiêm Mặc cho đội thám báo dưới trướng Mãnh cưỡi Anh Chiêu đi tìm các tộc này. Bọn họ không cần phải biết các tộc ấy ở chỗ nào, chỉ cần theo sát người mà Ma Nhĩ Càn phái đi cầu viện là được.
Khi Nghiêm Mặc quyết định để Hắc Thủy Doanh Thạch dẫn một chi đội viện trợ cho Chú Vu và Hào, Anh Chiêu lại lần nữa truyền tin, nói là đám người Chú Vu gặp được tộc Người Rắn đang trên đường di cư.
Nhánh tộc Người Rắn di cư này nghe nói Ma Nhĩ Càn tấn công Cửu Nguyên, hiện giờ Cửu Nguyên đang phản kích, lập tức ở lại, tỏ vẻ muốn cùng Cửu Nguyên kháng địch.
Trong tin mà Chú Vu truyền lại có nói, mấy người rắn đó nhìn thấy đánh lộn còn hưng phấn hơn cả chiến sĩ Cửu Nguyên.
Nghiêm Mặc xem tin mà cười to.
Kỳ thật, nói khéo cũng không khéo, tộc Người Rắn di cư do ba người Bạch Nham, Bạch Lê và Bạch Thịnh dẫn đường, ba người họ từng đi theo Nghiêm Mặc trở về Cửu Nguyên, nên đường đi của bọn họ đương nhiên là đường mà lúc trước Nghiêm Mặc đi qua, cho nên bọn họ sẽ băng qua rừng vượn đỏ, mà mùa này lại là mùa thích hợp nhất cho người rắn di cư, nên bọn họ mới gặp được Chú Vu.
Nguyên Chiến nghe nói rừng vượn đỏ bên kia có Chú Vu, Hào, Hắc Thủy Doanh Thạch và hơn năm trăm người rắn trấn thủ, hắn không lo lắng nữa, một lòng một dạ đi gây phiền toái cho bộ lạc Hoàng Tinh.
Vừa đánh liền đánh tới nhà người ta. Bộ lạc Hoàng Tinh bị Nguyên Chiến giày xéo cho khóc không ra nước mắt, chỉ hận không thể quỳ trên mặt đất cầu xin bọn họ mau đi đi.
Nguyên Chiến cũng rất xấu xa, hắn không trực tiếp san bằng bộ lạc Hoàng Tinh như từng làm với bộ lạc Đóa Phỉ, mà chỉ thi thoảng chạy tới dày vò, cứ dăm ba bữa làm một trận, hôm nay chấn sập một đống nhà cửa, ngày mai cắt đứt đường sông, ngày mốt phá hoại ruộng đồng, tóm lại là không cho bộ lạc Hoàng Tinh được yên ổn.
Đám người Thâm Cốc mới đầu còn không hiểu tại sao Nguyên Chiến lại làm vậy, lúc bọn họ hỏi, Nguyên Chiến cũng không giấu, nói thẳng: “Dù là Hoàng Tinh hay Ma Nhĩ Càn, chúng đều cách Cửu Nguyên quá xa, hiện giờ chúng ta tấn công chúng đều phải cưỡi Cốt Điểu, về sau dù chúng ta đánh hạ được chúng thì có ích lợi gì? Bắt chúng về làm nô lệ? Tôi thà đi tìm dã nhân còn hơn. Nếu giết sạch chúng, vậy các thế lực khác như thành La Khước tất sẽ sợ hãi chúng ta, rồi liên hợp lại tấn công chúng ta.”
Thâm Cốc trầm tư: “Đúng vậy, chúng ta cần thời gian trưởng thành, trong bộ lạc chỉ có thủ lĩnh mạnh thôi cũng không được.”
Thâm Cốc còn có lo lắng khác, nhưng anh không nói ra, tỷ như Cửu Nguyên bây giờ, người lợi hại đều là người mới mà thủ lĩnh và tư tế đưa về lần này, nếu xảy ra chiến tranh, những người đó nói không chừng có vài người sống sót, nhưng những người với sức chiến đấu không quá mạnh chắc chắn sẽ bị đào thải.
Nguyên Chiến cười cười với Thâm Cốc, không cần nói hắn cũng biết Thâm Cốc nghĩ gì, đây không chỉ là lo lắng của một mình Thâm Cốc, mà còn là lo lắng của mọi chiến sĩ thủ lĩnh Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến cũng bởi vì hiểu điều này mới không ép chết Ma Nhĩ Càn và Hoàng Tinh, hắn muốn khiến đối phương biết sợ mà lui, chứ không phải tử chiến đến cùng.
Hai bộ lạc này khác bộ lạc của Đóa Phỉ, thời gian tồn tại đều đã dài, trong bộ lạc có rất nhiều sức mạnh che giấu chưa biết tới, mà trong bọn họ cũng có không ít chiến sĩ thần huyết của các thế lực Hạ Thành và Trung Thành ẩn nấp.
Dù một mình hắn có cường đại đi chăng nữa, cũng không thể tiêu diệt hết những người này. Nếu những người này quay đầu quấy rối Cửu Nguyên, thì Cửu Nguyên sẽ phải đau đầu.
Cho nên mục đích của hắn là đánh cho hai bộ lạc này biết sợ, nhưng lại không đến mức khiến bọn họ không màng tất cả mà báo thù, như vậy bọn họ sẽ có điều cố kỵ, về sau khi đối mặt với Cửu Nguyên cũng phải lo lắng nhiều hơn.
Bộ lạc Hoàng Tinh kiên trì một ngày rồi một ngày, chờ khi bọn họ phát hiện dù mình có nói gì hay khẩn cầu ra sao, thành La Khước cũng không phái chiến sĩ tới chi viện nữa, rốt cuộc, bọn họ đã không thể chống đỡ.
Đầu tháng bảy, tù trưởng và tư tế của bộ lạc Hoàng Tinh dẫn theo một đám phụ nữ ăn bận lộng lẫy đi ra khỏi bộ lạc, lớn tiếng kêu với xung quanh, tỏ vẻ muốn nói chuyện cùng Cửu Nguyên.
Nguyên Chiến bước ra từ trong rừng dưới sự vây quanh của chúng chiến sĩ.
Tù trưởng Hoàng Tinh tỏ vẻ mình đồng ý bồi thường cho tổn thất của Cửu Nguyên, chỉ cần Cửu Nguyên chịu rời khỏi lãnh địa Hoàng Tinh, thì từ nay sẽ không bước qua sông nữa.
Vẻ mặt của Nguyên Chiến hệt như một tên mọi rợ chân chính, nét cười dữ tợn khát máu: “Tôi đây đi đến chỗ nào, thì đất chỗ đó thuộc về Cửu Nguyên, không muốn đưa thì tiếp tục chiến!”
Các chiến sĩ của bộ lạc Hoàng Tinh xôn xao một trận.
Tù trưởng Hoàng Tinh ra hiệu cho bọn họ yên lặng, trong khoảng thời gian này bọn họ đã chết nhiều chiến sĩ rồi, tên dã nhân mọi rợ lòng dạ độc ác này, bọn chúng không cần tù binh, dù có người đầu hàng thì cũng giết không tha.
Vì cả bộ lạc, tù trưởng Hoàng Tinh chỉ có thể nén giận, uất ức cầu hòa: “Về sau bọn ta sẽ không vượt qua núi Hoàng Tinh.”
Núi Hoàng Tinh là dãy núi nằm sau sông lớn, ở gần bộ lạc Hoàng Tinh, không cao, nhưng kéo rất dài, chiếm diện tích không nhỏ.
Nguyên Chiến hừ lạnh: “Bao gồm cả núi Hoàng Tinh, toàn bộ vùng đất phía đông đều thuộc về Cửu Nguyên.”
“Chuyện này là không thể!” Tù trưởng Hoàng Tinh thất thố kêu to.
Tộc trưởng Nạp Vinh của tộc Đa Nạp giậm chân một cái, hô: “Thủ lĩnh, nói chuyện với chúng làm gì, trực tiếp cướp lấy là được!”
“Đúng vậy! Cướp đi! Cướp đàn bà của chúng, nguyên tinh của chúng, tài sản của chúng!” Đám chiến sĩ Cửu Nguyên bên này lập tức lớn tiếng hùa theo.
Người của bộ lạc Hoàng Tinh vừa nhục vừa giận, ai nấy đều tức đến phát run, nhưng không ai dám nhảy ra đòi đánh đòi chiến.
Tù trưởng Hoàng Tinh hận Cửu Nguyên cực, cũng hận chết thành La Khước, ông ta không rõ tại sao thành La Khước lại đột nhiên vứt bỏ bộ lạc mình, cứ như thể bọn họ cũng sợ Cửu Nguyên vậy.
Nhưng một tòa Hạ Thành sao lại sợ một thế lực nơi hoang dã? Tù trưởng Hoàng Tinh không hiểu nổi.
Không chỉ tù trưởng Hoàng Tinh không hiểu nổi, mà tù trưởng Ma Nhĩ Càn cũng không hiểu nổi.
Một tháng trước, thành La Khước đột nhiên không đưa tin gì cho bọn họ nữa, dù bọn họ có liên lạc như thế nào, dù có tìm được tộc nhân trước kia từng tiến vào thành La Khước, bọn họ cũng nói không biết nguyên do.
Không chỉ thành La Khước, mà các bộ tộc cường đại ở phụ cận sau khi nhận được lời thỉnh cầu cùng chống lại kẻ địch của bọn họ cũng không có bộ tộc nào phản ứng, dù lúc ban đầu có một vài bộ tộc động tâm vì điều kiện mà bọn họ đưa ra, nhưng sau vài ngày, cho người đi qua hỏi, tất cả đều nói mình vô cùng bận rộn, không thể hỗ trợ.
Ma Nhĩ Càn nghĩ cách phái người đi tìm hiểu, mới biết được Cửu Nguyên âm thầm liên lạc với các bộ lạc lớn này, sau đó các bộ lạc lớn ấy lại liên hệ với những bộ tộc mà mình giao hảo, cứ vậy một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng ngoại trừ những bộ tộc phụ thuộc, không có hàng xóm nào chịu chi viện cho họ.
Cửu Nguyên dùng muối đỏ để trao đổi với các bộ lạc đó, mong bọn họ án binh bất động, hình như Cửu Nguyên còn hứa hẹn về sau sẽ giao dịch muối đỏ trực tiếp với bọn họ chứ không thông qua Ma Nhĩ Càn nữa.
Ma Nhĩ Càn biết được tin này liền giận điên, nhưng lại bất đắc dĩ, mà điều thật sự đả kích bọn họ là tin tức được truyền về vào hai ngày trước. Một vị chiến sĩ thần huyết cấp bảy đi chu du từ thành La Khước tới thành Sa Hải nói cho bọn họ:
“Nếu thủ lĩnh Cửu Nguyên mà các người nói tên là Nguyên Chiến, Đại Vu của bọn họ tên là Mặc vu, lần này bọn họ trở về còn mang theo một ông lão được gọi là Chú Vu, thì tôi khuyên các người về sau đừng bao giờ gây phiền toái cho Cửu Nguyên nữa, bởi vì các người đánh không lại bọn họ đâu. Tôi nói thật, mấy người này ngay cả Thổ Thành và Âm Thành – hai trong Cửu Đại Thượng Thành còn không có cách nào đối phó được với bọn họ, việc này đã truyền đi giữa các thế lực, rốt cuộc bọn họ đã làm gì không ai biết, nhưng chắc chắn là Thổ Thành và Âm Thành đều chịu thiệt nặng.
Nhất là lão kia Chú Vu, ông ta là Đại Vu nguyền rủa lợi hại nhất, đến từ Vu Thành, Cửu Đại Thượng Thành không một ai dám đắc tội với ông ta. Các người nghĩ xem vì sao thành La Khước không quan tâm tới các người nữa, chẳng phải là vì sợ mấy người đó chạy đến thành La Khước quậy à? Không phải bọn họ không đánh lại Cửu Nguyên, chỉ là cái giá phải bỏ ra để chiến thắng quá đắt, không bằng tạm thời mặc kệ họ.”
Ngay cả Cửu Đại Thượng Thành cũng không thể làm gì Cửu Nguyên, vậy một bộ lạc nho nhỏ như bọn họ thì có thể làm gì?
Đám người tù trưởng, tư tế và trưởng lão Ma Nhĩ Càn hối hận không kịp, nhưng sự tình đã xảy ra, bọn họ muốn hối hội cũng muộn rồi, bây giờ bọn họ chỉ có thể thầm cầu nguyện với Thuỷ Thần, mong Cửu Nguyên không có tâm tư đánh chiếm Ma Nhĩ Càn.
Cửu Nguyên quả thật không có tâm tư đánh chiếm hai bộ lạc xa xôi như vậy, bọn họ chỉ cần bồi thường, bồi thường bằng nguyên tinh, phụ nữ, nô lệ, thức ăn, chiến thú, xương cốt, vân vân, thuận tiện lại lần nữa xác định đường biên giới giữa Cửu Nguyên và hai bộ lạc.
Dưới sự uy hiếp của Nguyên Chiến, bộ lạc Hoàng Tinh cuối cùng cũng vô cùng khuất nhục mà đồng ý chia thứ quan trọng nhất của mình cho Cửu Nguyên một nửa, đó là dãy núi có thể sản xuất ra nguyên tinh màu vàng.
Nguyên Chiến có được bồi thường, ngay trong hôm đó không chút khách khí mà đặt một cột mốc biên giới to đùng ở đỉnh núi Hoàng Tinh. Bên trên khắc bản đồ địa hình vùng phụ cận được vẽ đơn giản hóa, chỉ rõ một nửa bên nào thuộc về Cửu Nguyên.
Bộ lạc Hoàng Tinh thấy mình còn có thể giữ lại nửa dãy núi Hoàng Tinh, thầm cảm thấy có chút may mắn, kỳ thật bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần việc bị người ta cướp hết cả dãy Hoàng Tinh. Nhưng nếu thật sự bị cướp, bọn họ sẽ không cam tâm, trong đầu bọn họ nghĩ, nơi hoang dã cách núi Hoàng Tinh xa như vậy, người Cửu Nguyên không thể phái một chi đội tới trông coi dãy núi, vậy cuối cùng núi Hoàng Tinh chẳng phải cũng vẫn là của họ sao?
Đáng tiếc, bộ lạc Hoàng Tinh tưởng tượng đẹp quá, bọn họ không hề đoán được Cửu Nguyên vốn không định chiếm lĩnh mảnh đất và dãy núi này, mục đích của bọn họ chỉ là xác định địa bàn trước, rồi chờ sau này nhiều người lại cướp về dùng.
Còn dãy núi có quặng nguyên tinh, à, có Nguyên Chiến và chiến sĩ tộc Tức Nhưỡng với năng lực khống chế đất, mỗi khi rảnh rỗi tới đào một ít là được, hơn nữa bọn họ thích đào chỗ nào thì đào chỗ đó, tuyệt đối không bị cột mốc biên giới ảnh hưởng.
Ma Nhĩ Càn bên kia biên giới cũng lại phân chia lần nữa, lần này biên giới không nằm ở bìa rừng vượn đỏ, mà bị đẩy về vùng phụ cận của bộ lạc Ma Nhĩ Càn chừng một trăm km. Tộc Ngư Phụ và tộc Biên Khê vẫn còn lơ tơ mơ, chưa kịp biết rõ điều gì thì đã bị chia vào vùng địa giới Cửu Nguyên.
Sau vụ bồi thường và phân chia biên giới lần này, Nguyên Chiến chính thức lập đá khế ước cho hai bộ lạc, và lấy chiến hồn thề nội trong vòng mười năm không được xâm phạm lẫn nhau.
Khi bộ lạc Hoàng Tinh và Nguyên Chiến đàm phán đã xảy ra một khúc nhạc đệm nho nhỏ, đó là lúc cuộc đàm phán kết thúc, sau khi đá khế ước được thành lập.
Tù trưởng của bộ lạc Hoàng Tinh đích thân dâng cho hắn một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, còn đang trong độ tuổi thanh xuân, giới thiệu cho Nguyên Chiến: “Đây là đứa con gái xinh đẹp nhất của ta, xin tặng cho vị thủ lĩnh của bộ lạc vĩ đại nhất nơi hoang dã, về sau để con bé hầu hạ anh đi. Tiểu Hà, qua đây bái kiến thủ lĩnh Nguyên Chiến.”