Dị Thế Lưu Đày
Chương 383 : Khách mới tới và biểu hiện của tư tế
Ngày đăng: 18:27 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Kia rõ ràng là vị trí của phu nhân thủ lĩnh!”
Lạp Mạc Na lòng mang chí lớn, đương nhiên sẽ không vì chút chuyện này mà kinh hãi đến biến sắc, dù cô ta rất gian khổ kiềm chế cơ mặt mới có thể duy trì vẻ bất biến.
Cô ta biết có rất nhiều chiến sĩ và nô lệ đồng giới ở bên nhau, có rất nhiều người sống chắp vá, có rất nhiều người vì không tìm được phụ nữ mà phát triển tình cảm sâu sắc với những người anh em của mình, sau đó thì không muốn tách ra nữa, nhưng cô ta chưa từng nghe thấy có thủ lĩnh của bộ lạc lớn nào lại cưới nam thê, chỉ có một vài bộ tộc dã nhân nhỏ yếu không có đủ phụ nữ mới làm vậy.
Nhìn tuổi tác của cậu thiếu niên này, có lẽ cậu ta đã sống cùng Nguyên Chiến từ nhỏ, lớn lên bên nhau, cho nên Chiến thủ lĩnh mới quen ở cùng hắn?
Những người khác của bộ lạc sao lại đồng ý? Vị tư tế có thể thi triển linh hồn cụ hiện đâu? Ông ấy đồng ý cho thủ lĩnh của một bộ lạc lớn ở cùng đàn ông sao? Vứt bỏ con cháu? Không lưu truyền dòng máu của chiến sĩ song hệ?
Lạp Mạc Na không hiểu nổi.
Lúc này, cô ta bức thiết muốn gặp vị tư tế nghe nói còn đang tế thần kia, cô ta muốn hỏi thăm ý của đối phương, muốn biết đối phương cảm thấy thế nào với hành vi tùy hứng của thủ lĩnh Chiến.
Thật vất vả mới tìm được đại khí vận giả và được thần ưu ái như vậy, cô ta thật sự không muốn cứ thế mà từ bỏ, nếu thủ lĩnh Chiến chỉ là nhất thời yêu thương cậu thiếu niên, thì cô ta sẽ còn cơ hội, nhưng nếu sự yêu thương này không phải nhất thời thì sao?
Lạp Mạc Na thở dài, cảm thấy con đường mình đi thật nhấp nhô.
Nghiêm Mặc không giống Lạp Mạc Na cố tình xem nhẹ hắn, khi thấy Lạp Mạc Na chủ động đi tới, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát ngôn hành cử chỉ và vẻ mặt của vị đại công chúa này.
Lạp Mạc Na cho rằng mình đã che giấu rất khá, nhưng Nghiêm Mặc lại phát hiện ra sự khác thường của đối phương từ những chỗ rất nhỏ.
Vị công chúa này cũng định liên hôn với A Chiến à?
Nghiêm Mặc thầm lắc đầu, sẽ không đơn giản như vậy, kia dù sao cũng là công chúa của Cửu Đại Thượng Thành, Cửu Nguyên bây giờ dù đã bày ra nhuệ khí sắc bén của mình nhưng người trong nhà tự biết chuyện nhà mình, bộ lạc bọn họ chỉ mới thành lập tám năm, dù là nội bộ hay là các thế lực bên dưới đều mới chỉ có một lớp đáy mỏng, dù Cửu Đại Thượng Thành bắt đầu để mắt đến bọn họ nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận địa vị của bọn họ nhanh như vậy, càng không cần nói đến việc xem Cửu Nguyên ngang hàng với Cửu Đại Thượng Thành.
Lạp Mạc Na dù là nhìn từ bên ngoài, cộng thêm hiểu biết của Lạp Mạc Linh nói với hắn, đều chứng tỏ cô ta là một người có chí lớn, nếu cô ta chịu trốn sau lưng đàn ông, thì đã sớm gả tới Hỏa Thành hưởng phúc rồi, chứ không phải cố gắng chắn mất ánh sáng của hai vị vương tử Âm Thành khác, cũng sẽ không lặn lội đường xa mạo hiểm đến nơi hoang dã vẫn chưa biết gì cả.
Vậy cô ta muốn có được điều gì từ Cửu Nguyên? Hay là nói, cô ta muốn có được điều gì từ A Chiến?
Ngơ ngác và im lặng trong một chốc, Lạp Mạc Na nhanh chóng phản ứng lại, nở một nụ cười thật tươi với Nghiêm Mặc: “Thì ra là bạn đời của Chiến thủ lĩnh, tôi là Lạp Mạc Na – con gái thành chủ Âm Thành.”
Nghiêm Mặc hiểu đối phương cố ý giới thiệu một lần nữa là vì muốn biết tên cùng thân phận của hắn, hắn cũng không che giấu, cười đáp: “Chào công chúa điện hạ, nguyện quang huy Tổ Thần bao phủ cô. Tôi là Nghiêm Mặc, tư tế Cửu Nguyên.”
Lạp Mạc Na bừng tỉnh: “Thì ra là tư tế đại nhân, nghi thức tế thần của quý thần điện đã kết thúc rồi sao?”
“Vừa mới kết thúc sáng nay.” Nghiêm Mặc lấy làm lạ, sao vẻ mặt của Lạp Mạc Na lại bình tĩnh như vậy? Lúc trước ngay cả Chú Vu đã sớm biết hắn sẽ trẻ lại cũng không kiềm được mà kêu a a nửa ngày, càng không cần phải nói đến những người khác.
Lạp Mạc Na đương nhiên rất bình tĩnh, cô ta căn bản không xem Nghiêm Mặc và lão tư tế lúc trước từng gặp là một người, cô ta không rõ cơ cấu của thần điện Cửu Nguyên, chắc cô ta cho rằng thần điện Cửu Nguyên cũng có nhiều tư tế như các thành khác.
Thậm chí cô ta còn nghĩ có phải vì tên thiếu niên này là tư tế, rất có thể còn là đệ tử của lão tư tế vừa thần bí vừa lợi hại kia, nên ông ấy mới không ngăn cản thủ lĩnh Chiến ở cùng tư tế trẻ tuổi này? Xem đi, cậu thiếu niên cũng tên Nghiêm Mặc, giống như vị Mặc vu kia, vừa nghe là biết cậu ta là người kế thừa vị trí của Mặc vu.
Lạp Mạc Na thầm chấn động, nhất thời nghĩ đến rất nhiều thuyết âm mưu.
Hai bên khách sáo nói vài câu, đường phố cũng không phải chỗ để nói chuyện, vừa lúc Ô Thần và Diệp Tinh tới, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc liền giao vị công chúa này cho hai thằng nhóc tiếp đãi, Lạp Mạc Na chắc chắn rằng đêm nay lão tư tế cũng sẽ xuất hiện, liền cười nhìn theo hai người tay nắm tay đi vào học viện Chiến Mặc.
Nghiêm Mặc sờ sờ cằm: “Anh nói xem có phải vị công chúa điện hạ kia tưởng tôi là một tư tế khác không?” Nếu không phải thì sao đã gặp hắn mà còn hỏi tối này có thể gặp vị Mặc vu đại nhân kia không?
Nguyên Chiến thả chậm bước chân, tùy ý vẫy tay chào đám học sinh đang hành lễ với bọn họ: “Dù sao thì đến tối cô ta cũng sẽ biết.”
Bọn học sinh trong học viện Chiến Mặc mang theo kích động và sùng kính mà hành lễ với hai người, đứa nào cũng đoán được thân phận của cậu thiếu niên đội mũ, có thể đi bên cạnh thủ lĩnh, còn thân mật với thủ lĩnh như thế, ngoại trừ vị tư tế đại nhân vĩ đại, nhân từ, được Tổ Thần yêu thương, có lẽ sẽ mãi mãi không già đi của bọn họ, còn có thể có ai?
Nghiêm Mặc cũng cười với mấy đứa nhỏ. Chúng đều là tương lai và hy vọng của Cửu Nguyên, bọn chúng được trường học hun đúc, ngoại trừ có được tri thức, mà lòng thành đối với Cửu Nguyên dưới sự tẩy não của hắn và Nguyên Chiến sẽ còn vững chắc hơn cha mẹ bọn nó, thẳng đến khi lòng trung thành ấy biến thành một thứ tín ngưỡng không thể dao động.
Năm năm trước, hắn vốn định thành lập một tổ chức giống như giáo hội, nhưng sau khi suy xét, mà bản thân hắn cũng không đam mê quyền lực lắm, chỉ hy vọng Đô Đô và Vu Quả sau khi sinh ra sẽ có được môi trường sống tốt đẹp và đơn thuần, nên hắn đề nghị chính thức thành lập trường học, hắn thì nhậm chức hiệu trưởng, về sau mỗi một tư tế Cửu Nguyên đều phải đảm nhiệm chức hiệu trưởng của học viện Chiến Mặc.
Nguyên Chiến nghe hắn liệt kê các lợi ích của việc thành lập trường học, hai năm sau Cửu Nguyên lại xuất hiện thêm một trường quân đội do Nguyên Chiến giữ chức hiệu trưởng, quy định hiệu trưởng của trường quân đội chỉ có thể do thủ lĩnh Cửu Nguyên đảm nhiệm. Từ đó trong quân không có con nít nữa. Ngoài ra, khi không có chiến sự, các chiến sĩ đều phải thao luyện nửa ngày, nửa ngày đến trường quân đội học, rồi cứ năm ngày sẽ đổi hình thức học thành áp dụng thực tế, chính là tới đồng ruộng trồng trọt, khai khẩn đất hoang, xây nhà xây đường và cống thoát nước, vân vân.
Trước mắt, trường quân đội vẫn do các chiến sĩ tạo thành, nhưng dần dần các chiến sĩ thành niên đó ra khỏi trường quân đội, có điều dù bọn họ rời khỏi trường quân đội, thì trong lúc không có chiến sự vẫn sẽ duy trì hoạt động nửa ngày thao luyện và nửa ngày học tập. Bởi vì tư tế đại nhân nói, suy xét đến thời hạn đi lính của chiến sĩ, hoặc là khi chiến sĩ xuất ngũ vì bị thương, nếu không thành thạo một tay nghề thì cũng không thể sống tốt, cho nên khi đi lính vẫn phải học thêm chút kiến thức.
Chúng chiến sĩ không cảm thấy cực khổ, mà ngược lại còn cảm thấy tư tế đại nhân đã vì bọn họ mà suy nghĩ rất nhiều.
Về phần cái gọi là thời hạn đi lính, nó cũng là quy định mới mà Cửu Nguyên đưa ra, quy định những nam nữ đủ mười tám tuổi đều phải chiến đấu vì bộ lạc, không được thay người, không được giao dịch, cũng không được dùng vật phẩm hoặc nguyên tinh tệ để trao đổi, mà điều này không phải ai muốn cũng được, phải qua cuộc tuyển chọn, vì thế mà các thiếu nam thiếu nữ Cửu Nguyên lấy việc được chọn đi tòng quân làm vinh dự.
Đây cũng là lý do vì sao trường quân đội lại quy định đủ mười tám tuổi mới được nhập học, bây giờ đầu vào của trường quân đội Cửu Nguyên rất thấp, chỉ cần là chiến sĩ đều sẽ được chọn vào trường để tái đào tạo.
Nhưng Nghiêm Mặc biết đây chỉ là giai đoạn chuyển giao, chờ sau khi Cửu Nguyên có nguồn binh sung túc, đa số trẻ em Cửu Nguyên đều sẽ học ở học viện Chiến Mặc, chờ tới khi có nền tảng tốt, trường quân đội sẽ thành loại trường đặc biệt, đầu vào cũng sẽ nâng cao.
Tuy là ngày nghỉ, nhưng hai vị này có được nửa ngày rảnh rỗi đã là không tồi rồi, ăn trưa xong, hai người liền bận cho đến chạng vạng.
Công chúa của Cửu Đại Thượng Thành đích thân làm sứ giả tới chơi, đối với Cửu Nguyên bây giờ mà nói quả thật được coi là một chuyện lớn.
Buổi tiệc tiếp đãi đương nhiên cũng có quy cách rất cao, hầu hết những người có chức trách có thể rút bớt thời gian ra đều tới.
“Ô ——” Tiếng kèn dài vang lên.
Mọi người, dù là đang đi tới sảnh nghị sự, hay đã tới sảnh nghị sự đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Nghiêm Mặc đã bước tới hậu hoa viên của sảnh nghị sự liền dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía Tây Nam: “Xem ra chúng ta lại có khách quý tới.”
Vẻ mặt Nguyên Chiến tối lại, hơi cau mày: “Chỉ sợ người tới không có ý tốt.”
“Tôi thì rất tò mò sao bọn họ lại khéo đến vậy, tất cả đều tập trung vào mấy ngày này. Lão Chú Vu đã về chưa?” Câu cuối cùng là Nghiêm Mặc hỏi Đinh Ninh đứng cạnh mình.
Đinh Ninh trả lời: “Vẫn chưa thấy chú tổ đại nhân, nhưng dựa theo tin tức mà ông ấy cho Anh Chiêu truyền về thì, hẳn là sẽ trở tại trong hai ngày.”
Nguyên Chiến nhìn vẻ mặt hắn, hỏi: “Em nghĩ tới điều gì?”
Nghiêm Mặc khẽ cau mày: “Trước khi đi sư phụ có nhắc tới cuộc tụ hội mười năm một lần của Cửu Đại Thượng Thành, năm nay cuộc tụ hội đó vừa lúc diễn ra ở Vu Thành, ông ấy nói muốn dẫn tôi đi một chuyến để gặp vài người, lần này ông ra ngoài là để thu thập một vài thứ quan trọng, mà cuộc tụ hội kia sắp đến rồi.”
“Em nghi mục đích của Âm Thành và vị khách vừa tới này có liên quan tới cuộc tụ hội mười năm một lần của Cửu Đại Thượng Thành?”
“Tôi không biết, chỉ là thời gian bọn họ tới quá trùng hợp. Cuộc tụ hội của Cửu Đại Thượng Thành theo như sư phụ nói thì chính là để khoe ra vũ lực cao nhất của bọn họ và thực lực áp đáy hòm, khi đó các thành sẽ lấy ra những thứ có thể áp chế nhau và làm một ít giao dịch lớn, bao gồm mua bán vật phẩm, các bộ lạc trong lãnh địa và đất trong lãnh địa.”
Nguyên Chiến cười lạnh: “Bọn họ cũng thông minh đấy, dùng cách này để giảm bớt tổn thất, kéo dài sự thống trị.”
Nghiêm Mặc nhún vai: “Sư phụ nói bọn họ nhờ cuộc tụ hội mười năm một lần này mới không có cuộc đại chiến nào xảy ra trong nhiều năm như vậy.”
Nguyên Chiến nhìn thấu đáo hơn: “Nhưng đồng thời, các thế lực khác muốn tham gia cũng sẽ rất khó.”
“Không sai, Cửu Đại Thượng Thành cùng liên thủ áp chế anh, thì dù anh có lợi hại hơn nữa cũng không thể so được với Cửu Đại Thượng Thành liên thủ.”
Hai người nhìn nhau, bọn họ nghĩ tới mục đích không đơn giản của Lạp Mạc Na, nhưng nói không chừng sự tình còn phức tạp hơn bọn hắn nghĩ.
“Anh đoán xem vị khách tới vào lúc này sẽ là ai?” Nghiêm Mặc cười.
“Đoán đúng thì tôi được thưởng cái gì đây?” Vẻ mặt Nguyên Chiến rất ung dung, năm năm trước hắn không sợ bọn họ, năm năm sau hắn càng không sợ những thế lực Thượng Thành đó.
Nghiêm Mặc nhón chân, nựng nựng cằm Nguyên Chiến: “Giúp anh cạo râu, có muốn không?”
Tên gia súc nào đó căn bản không chịu nổi mấy trò trêu chọc của tư tế nhà mình, vươn tay kéo người vào lòng ôm, không ngừng xoa nắn: “Muốn, mỗi ngày đều muốn em giúp tôi cạo.”
“Hay quá ha!” Nghiêm Mặc nhanh chóng xoay người, thuận tiện gỡ tay hắn ra: “Khách tới, đừng nghịch, ngoan.”
Nguyên Chiến sẽ ngoan sao?
Thủ lĩnh đội thị vệ và các hộ vệ của tư tế nhìn hai vị lão đại chơi trò ấu trĩ anh sờ em một cái, em vỗ anh một cái, mà rõ ràng mét mặt của hai người lại giữ nguyên vẻ nghiêm túc, tất cả đều làm bộ như mình không thấy cái gì cả.
Tiếng kèn ba dài ba ngắn báo có khách quý đến, vị khách quý này chủ động nói ra thân phận của mình chứ không tùy tiện xông vào.
Không lâu sau, có thám báo cưỡi Anh Chiêu về truyền tin, khách quý mới tới tự xưng mình đến từ Thổ Thành – Cửu Đại Thượng Thành, lần này tới đây là muốn xóa bỏ thù hận, thành lập mối quan hệ tốt đẹp với Cửu Nguyên một lần nữa.
Nguyên Chiến cười lạnh ba tiếng, đích thân ra khỏi thành nghênh đón, không phải hắn coi trọng vị khách tới từ Thổ Thành này, mà là sợ bọn người đó giở trò quỷ sau lưng. Theo như lời Nghiêm Mặc, một mình hắn mạnh không có nghĩa là toàn bộ Cửu Nguyên đều chịu được sự giày vò hành hạ của một thế lực siêu lớn.
Lạp Mạc Na cũng nhận được tin tiệc tối hôm nay dời xuống trễ một chút, lại nghe nói có khách đến từ Thổ Thành, cô ta liền nhíu mày.
“Anh tôi vẫn không chịu gặp tôi?”
Người hầu cúi đầu, hổ thẹn nói: “Vâng.”
“Lại mời thêm một lần nữa, nói chuyện này có liên quan tới sự phát triển của Âm Thành, còn liên quan tới… hạnh phúc cả đời của em gái anh ta.”
“Vâng.”
Lạp Mạc Na đi hai vòng tại chỗ, có hơi hối hận khi không sử dụng tốt thời gian một ngày hai đêm trước đó. Cô ta trăm triệu lần không ngờ Thổ Thành lại chạy tới, hơn nữa còn muộn hơn cô ta hai ngày.
Cô ta vốn muốn bồi dưỡng chút tình cảm với Nguyên Chiến trước, có thể nâng cao hảo cảm với nhau là tốt nhất, nếu Nguyên Chiến có thể chú ý tới cô ta một chút, cô ta sẽ nói ra mục đích của mình, như vậy sẽ không quá đột ngột, nhưng bây giờ…
***
Nghiêm Mặc cũng không ngờ hắn lại lần nữa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nhưng đáng ghét kia.
Hắn ghét tên Xà Đảm có được khuôn mặt kia, không muốn gặp lại tên đó, nhưng cũng bởi vì khuôn mặt kia, nên hắn vẫn hy vọng tên đó sống ổn một chút. Loại tâm lý mâu thuẫn này làm hắn cố tình chôn Xà Đảm vào nơi sâu thẳm trong ký ức, nào ngờ đối phương lại không thức thời, một hai phải chạy đến trước mặt hắn tìm cảm giác tồn tại.
Năm năm qua đi, Xà Đảm cũng có thay đổi, cử chỉ của hắn nhiều thêm vài phần tự đắc và kiêu căng khi trong tay cầm quyền to, chẳng qua vẻ mặt lại không rõ ràng như vậy. Nhưng dù là quần áo, trang sức hay cách nói năng của hắn, người ta đều có thể cảm nhận được hắn là một kẻ bề trên đang ra vẻ khiêm tốn.
Nghiêm Mặc vừa nhìn thấy hắn liền muốn tung chưởng, tốt nhất là đập rớt cái bản mặt giả cười và mưu toan của hắn.
Lần này Xà Đảm là sứ giả Thổ Thành, hắn ta chỉ trong năm năm ngắn ngủi đã ngồi lên chiếc ghế Đại Tư Tế thứ ba của thần điện Thổ Thành, mà Vu Nhãn trước kia hắn phải nịnh bợ bây giờ chỉ có thể đi theo sau hắn, vẻ mặt khi nói chuyện với hắn đều thật cẩn thận.
Xà Đảm khác Lạp Mạc Na, hắn dẫn theo một đống thị vệ và nô lệ, có điều Cửu Nguyên không cho đám thị vệ đó tiến vào thành, chỉ cho bọn họ đóng quân cắm trại ở thôn trang gần đấy.
Xà Đảm cũng không tỏ vẻ phản đối, bên cạnh hắn còn có một quý nhân đeo khăn che mặt, thân hình thon thả, tóc đẹp như gấm, đeo trang sức đính nguyên tinh quý giá, những người đi theo rất tôn kính vị quý nữ này.
Nguyên Chiến ra đón người Thổ Thành, cứ như hắn đã quên mất mối thù không đội trời chung với Thổ Thành, sau khi ngồi lên chủ vị, liền mỉm cười mời sứ giả Thổ Thành và đám người Lạp Mạc Na ngồi xuống phía đối diện.
Chờ mọi người an vị, Nghiêm Mặc mới chậm rãi tới.
“Thình thình thình!” Ba tiếng trống, toàn trường yên tĩnh.
Một người hầu mặt tỏa hào quang, vô cùng vinh dự hô lớn: “Tư tế đại nhân đến ——”
Nguyên Chiến là người đầu tiên đứng dậy, những người Cửu Nguyên khác phàm là người đã ngồi cũng đồng thời đứng lên.
Lạp Mạc Na và Xà Đảm làm khách đương nhiên cũng không thể ngồi yên, không cần biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, đều đứng dậy nghênh đón.
Nghiêm Mặc mặc y phục vừa nhìn liền biết là dành cho chức tư tế cao quý, trong tay cầm quyền trượng làm bằng xương, phía sau là bốn đệ tử và một đám hộ vệ, chậm rãi bước lên bậc thang.
Bốn đệ tử hành lễ với Nghiêm Mặc xong thì đi xuống bậc thang, bước tới chỗ ngồi của mình.
Hộ vệ của tư tế thì tách ra đi đến sau bậc thang.
Nguyên Chiến vươn tay.
Nghiêm Mặc nhướng mày, có ý gì? Nhưng vẫn vươn tay ra.
Nguyên Chiến cầm lấy cổ tay hắn, như đang dẫn hắn đi đến bên cạnh mình.
Vị trí ngay bên cạnh thủ lĩnh cũng có một cái ghế đồng dạng, đặt song song nhau, kích cỡ giống nhau, chỉ có hoa văn khắc trên mặt là khác nhau.
Hai người không lập tức ngồi xuống, Nghiêm Mặc giơ quyền trượng lên huơ qua không trung, mỉm cười nói: “Quang huy của Tổ Thần sẽ luôn ở cùng chúng ta, nguyện Tổ Thần phù hộ cho chúng ta.”
Người Cửu Nguyên cùng hành lễ: “Tạ ơn chúc phúc của tư tế đại nhân!”
Lúc này Nguyên Chiến mới phất tay: “Ngồi đi.”
Mọi người mới ngồi xuống.
Lạp Mạc Na có chút thất thố, được người hầu nhắc nhở mới không ngồi chậm hơn người khác.
Tên tư tế thiếu niên đó sao cũng có tư cách tham gia buổi tiệc này?
Không, làm tư tế, hắn tham gia cũng không kỳ lạ, nhưng sao hắn có thể công khai ngồi bên cạnh thủ lĩnh?
Kia rõ ràng là vị trí của phu nhân thủ lĩnh!
Còn nữa, lão tư tế kia đâu? Trong dịp quan trọng như vậy sao lại không tới?
So với Lạp Mạc Na, phản ứng của Xà Đảm càng khó dò hơn, hắn nhìn cậu thiếu niên, hơi híp mắt.
Mà suy nghĩ của hắn cũng không khác gì Lạp Mạc Na, đều lấy làm lạ tại sao lão tư tế kia lại không tới.
Ha ha, lão già kia rốt cuộc cũng bị ghét bỏ rồi, dù có là tư tế thì sao? Ôm cái ý niệm ghê tởm ti tiện như vậy, Nguyên Chiến chịu đựng được mới là lạ!
Lão già kia không xuất hiện, chắc là bị thay thế rồi.
Xà Đảm suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy tên thiếu niên có thể thay thế được lão tư tế kia để trèo lên cạnh Nguyên Chiến chắc chắn đã sử dụng thủ đoạn tà ma nào đó, và nhất định là xử lý rất sạch sẽ, nếu không Chú Vu chắc chắn đã có phản ứng rồi.
Kỳ thật Xà Đảm cũng không chắc lão tư tế kia có còn sống hay không, nhưng theo như tin tức truyền đến từ Âm Thành và những nơi khác, Nguyên Chiến không chết, vậy lão tư tế kia chắc cũng còn sống, nhưng bây giờ không thấy lão đâu, có khi đúng là bị giết rồi cũng nên, ha ha!
Zombie: Ha ha, Xà Đảm chú nghĩ nhiều quá, chờ bị vả mặt đi =)))