Dị Thế Lưu Đày

Chương 407 : Nguy cơ hiện tại

Ngày đăng: 18:28 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

307d1d19a3245a37cb7fec91042ee608

“Về sau Đông Đại Lục này sẽ là của tộc Luyện Cốt chúng ta.”
Bờ biển phía nam.

Phương bắc lúc này rõ ràng là ánh mặt trời chói sáng, nhưng nơi đây lại mây đen dày đặc, bầu không khí vô cùng nặng nề, sóng gió trên mặt biển nhìn như không lớn nhưng lại ẩn chứa thứ năng lượng như có thể làm nghiêng trời lệch đất, chỉ chờ bùng nổ khi được thiên địa kêu gọi.

“Ào.” Trong biển có ra một bộ xương người thân treo đầy rong và vỏ sò trồi lên.

Bộ xương kia nương theo cuộn sóng bước một bước về phía trước, chậm rãi đi lên bờ cát trắng.

“Ào.” Lại một bộ xương bị nước biển ăn mòn và thân vướng rong rêu cùng vỏ sò trồi lên.

Nhìn kỹ, có thể thấy giữa hai bộ xương này bị buộc một sợi dây thừng thô to, sợi dây thừng kéo dài ra sau bộ xương thứ hai, chìm ở trong biển.

“Ào.” Bộ xương thứ ba cùng với dây thừng trồi lên.

Bộ xương này đi đến bờ cát nhưng lại không đi về phía trước, mà lẳng lặng chờ ở một chỗ, tựa hồ như đang đợi ai đó.

Một bộ rồi một bộ trồi lên khỏi mặt biển, bước lên bờ cát, những bộ xương này đều không có ngoại lệ mà bị dây thừng thô to cột lại với nhau, nhưng không phải bộ xương nào cũng hoàn chỉnh, có cái thiếu tay hoặc thiếu chân, có cái chỉ còn lại khúc xương bị buộc dây, còn dây thừng giữa hai đầu cách rất dài, hiển nhiên là các bộ xương bị cột trên đó có vài cái đã biến mất trong đại dương.

Số bộ xương này có rất nhiều cái mang hình người, cũng có rất nhiều cái là động vật, như là chim, như là cá.

Càng lúc, xương trên bờ cát càng nhiều, cứ thế mà từ từ chen đầy bờ cát dài chừng ba dặm.

Lúc này, trên trời có một bóng đen khổng lồ bay tới.

Bóng đen nọ đáp xuống, đó là một con Cốt Điểu toàn thân màu đen, thân thể nó không lớn, bên trong có một người đàn ông cao lớn, giữa đầu mang một chiếc sừng dài màu đỏ bước ra, trên ấn đường được khảm nguyên tinh.

Người đàn ông nọ bước lên bờ cát, theo thói quen mà giơ tay sờ nguyên tinh ở giữa ấn đường, màu nguyên tinh của gã cũng là màu đỏ, nhưng nhạt hơn màu sừng, này chứng tỏ gã có tư cách làm chiến sĩ trong tộc Hồng Giác Luyện Cốt, nhưng không phải người cường đại nhất.

Màu sừng và nguyên tinh trên ấn đường của chiến sĩ cường đại nhất rất tươi và sáng. Mà tộc nhân mọc ra con mắt thứ ba ở ấn đường là Đại Vu của tộc, những Đại Vu có con mắt thứ ba đều mang sức mạnh linh hồn cực kỳ cường đại, bọn họ không có sức chiến đấu, nhưng bọn họ có thể chế tạo ra cốt khí vô cùng cường đại.

Lại có mấy người nữa bước ra từ trong Cốt Điểu, những người này đều mang vẻ mỏi mệt. Nhưng điều kỳ quái là, những người này lại không có sừng, cũng không có con mắt thứ ba, thoạt nhìn tựa như nhân loại bình thường.

Người đàn ông có chiếc sừng đỏ không thèm nhìn đến mấy người kia, mà chỉ nhìn về khu rừng phía trước, nói: “Đi! Kiểm tra xem ở phụ cận có nhân loại và sinh vật trí tuệ khác sinh sống hay không.”

“Vâng.” Có vài người đàn ông quỳ xuống nhận lệnh.

Người đàn ông có chiếc sừng đỏ mang theo ý cảnh cáo mà nhìn họ: “Đừng có làm chuyện dư thừa.”

“Vâng.” Mấy người nọ cúi đầu thật sâu, rồi đứng dậy, nhanh chóng đi vào khu rừng phía trước.

Cốt Điểu lại có động tĩnh, người đàn ông có chiếc sừng đỏ nhìn thấy Đại Vu Hồ Đức xuất hiện, vội vàng xoay người đón.

Hồ Đức, một vị Đại Vu trên ấn đường có con mắt thứ ba của tộc Luyện Cốt, vị Đại Vu này cũng có một chiếc sừng màu đỏ, xương gò má rất cao, môi mỏng dài, khuôn mặt trông rất cay nghiệt và vô tình.

Có lẽ Đại Vu Hồ Đức có địa vị rất cao, ông ta đứng trên lối ra vào Cốt Điểu, hít sâu một hơi bầu không khí mới mẻ, dáng vẻ tựa như rất sung sướng, ông ta ngửa đầu cảm thán: “Rốt cuộc cũng tới, nguyên khí nơi này quả nhiên đậm hơn tây đại lục nhiều! Vậy là xương cốt của sinh vật nơi này cũng sẽ đặc biệt giống như trong ghi chép của tộc Luyện Cốt.”

Người đàn ông có chiếc sừng đỏ khom người: “Đại Vu Hồ Đức, về sau Đông Đại Lục này sẽ là của tộc Luyện Cốt chúng ta, không, ngay bây giờ, ngài nghĩ muốn nguyên liệu gì, tôi đều có thể mang đến cho ngài.”

Hồ Đức phất tay: “Đã lâu rồi không ăn thịt và trái cây tươi mới, các người đi xung quanh tìm về một ít, tốt nhất là thịt non. Đừng lấy cá cho ta, ta ăn đủ rồi!”

“Vâng, Đại Vu.”

Vẻ mặt của Hồ Đức đầy phiền chán mà nhìn đám cốt binh đứng trên bờ cát: “Địa thế nơi này khá có tính ẩn nấp, chúng ta ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, cốt binh tổn thất quá nhiều, các người phải thu thập một ít hài cốt cho ta, nếu không thì những cốt binh này kéo tới cũng không có bao nhiêu tác dụng.”

“Vâng.”

“Ni Tháp, nhớ kỹ, chúng ta không phải người duy nhất bước lên Đông Đại Lục, chúng ta phải chiếm nhiều thứ trước các tộc khác, phải có được nhiều nguyên liệu tốt và nhanh hơn người khác! Nói cách khác, ta cần càng nhiều hài cốt càng tốt! Tốt nhất là hài cốt của những sinh vật có năng lực đặc biệt.”

“Vâng, Đại Vu, tôi đã phái người ra ngoài thăm dò, một khi phát hiện ra chiến sĩ thần huyết và động vật mang dị năng, tôi sẽ lập tức bẩm báo cho ngài.”

Cùng một cảnh tượng, cùng một đoạn hội thoại, cùng một thời gian, cũng phát sinh trên một bờ biển khác.

Đặc điểm của những người này là nhân số không nhiều lắm, rất nhiều cốt binh bị hỏng, mọi người đều vô cùng mỏi mệt, nhưng đó chỉ tạm thời là bây giờ, chờ khi bọn hắn nghỉ ngơi và chỉnh đốn xong…

***

“Hự!” Một người đàn ông cường tráng mặt đầy sợ hãi ôm chặt miệng vết thương trước ngực.

Bọn họ là dã nhân sống trên bờ biển này, cả bộ tộc cộng lại cũng chỉ được năm sáu mươi người, mắt thấy mùa đông sắp đến, hôm nay bọn họ nhân lúc thời tiết tốt mà ra ngoài đi săn —— cũng không thể cứ ăn cá mãi, nhưng hơn hai mươi tộc nhân ra ngoài hiện giờ đã chết sạch, chỉ còn lại một mình anh ta.

Người đàn ông nọ xoay thân, ôm miệng vết thương trước ngực, ngả nghiêng lảo đảo muốn chạy trở về bộ tộc, anh ta phải quay về báo tin, anh ta phải…

Một thanh cốt đao phi tới từ đằng sau chặt rơi đầu anh ta!

Có vài người bước vào giữa đám xác chết, một kẻ trong số đó chọn chọn lựa lựa đám xác chết, khi tìm được khối thi thể trẻ nhất liền khom lưng nhặt lên.

“Đàn dã nhân này không có vũ khí sắc bén, cũng không có giày, chỗ ở của bọn chúng hẳn là cách nơi này không xa. Đại Vu Hồ Đức thích ăn thịt mềm, mấy cái này mang về chỉ sợ ông ấy sẽ không vừa lòng.” Một người đàn ông khác trên mặt có hai nốt ruồi dùng giáo đâm chết một người còn đang hấp hối, vô cảm nói.

Cái người đang định xách thi thể lên hơi dừng một chút, lúc cúi đầu, phía sau cổ lộ ra một miếng xương sụn màu trắng, miếng xương kia ôm chặt vào cổ hắn.

“Thật sự muốn đi?” Người nọ do dự, vẻ mặt đau khổ.

Người đàn ông có nốt ruồi vẫy tay kêu người khác: “Thịt mềm không chua, tao cũng thích, chỉ là vài tên dã nhân mà thôi, thuận tiện xem xem nơi đó có con đàn bà nào trông đẹp mắt không. Đi!”

Người nọ không muốn đi, nhưng hắn lại không thể không đi theo.

Những người khác cũng không nói chuyện, hiển nhiên cho thấy tên đàn ông có nốt ruồi là chỉ huy. Nhìn thấy người nọ bị tụt lại phía sau, một người trong đó quay đầu lại: “Nhanh lên, đừng nghĩ nhiều nữa, những người này đều là dã nhân ở Đông Đại Lục, cũng lại không phải tộc nhân của chúng ta.”

Người nọ như bị thuyết phục, vẫn nhanh chóng đi theo.

Ở Bắc Hải, Vu Thành.

Tri Xuân mở khuôn, lấy vũ khí mà hắn vừa mới luyện chế ra.

Thân đao dài ba thước dưới ánh mặt trời phản xạ lại những tia sáng chói mắt.

“Cái này… được chế tạo từ thứ gì?” Mọi người rất kinh ngạc và sửng sốt.

Náo động khi một chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp đột phá cuối cùng cũng miễn cưỡng lắng xuống khi thanh đao này xuất hiện.

Tri Xuân không trả lời vấn đề đó, mà dùng đao chỉ về phía Mộc Thành: “Lấy vũ khí của các người ra, xem xem vũ khí ai sắc bén và cứng chắc!”

Mộc Thành không lãng phí thời gian, sau khi bàn bạc đơn giản liền có người mang một thanh cốt đao ra.

Vũ khí không được người chế tạo giới thiệu, mà thí nghiệm ngay tại chỗ.

La Tuyệt lệnh cho nô lệ mang vật phẩm thí nghiệm tới, hai khối thịt, hai khúc xương, hai khúc gỗ, hai tảng đá.

Tri Xuân thấp giọng cười đầy khinh thường, liên tục bổ vài đao, liền cắt toàn bộ vật phẩm thí nghiệm ra thành vài khối.

Cốt đao của Mộc Thành cũng không tồi, cuối cùng hai người đứng trước tảng đá.

Nguyên Chiến nghiêng đầu: “Em cảm thấy ai sẽ thắng?”

Nghiêm Mặc ăn no nên biến tướng, có chút lười nhác: “Mỗi người một nét riêng, thanh cốt đao kia cùng lắm cũng chỉ cấp bảy, độ sắc bén thì được đó nhưng độ cứng chỉ sợ vẫn thua xa đao kim loại. Anh nói lúc người Đỉnh Việt luyện chế vũ khí không dùng lửa và dược vật?”

“Không có.”

Nghiêm Mặc chỉ chỉ về phía họ: “Xem ra năng lực điều khiển kim loại của bọn họ rất mạnh, có thể làm đến mức dung hợp kim loại. Chẳng trách bọn họ lại tự tin như vậy.”

“Tôi cũng có thể.”

“Ừ ừ, bổ tảng đá ra, sau đó là chém sao?”

Nguyên Chiến xụ mặt, kéo Nghiêm Mặc qua, nhấn mạnh nói: “Tôi cũng có thể!”

Nghiêm Mặc trả lời cho có: “Tôi biết anh có thể thay đổi các thành phần trong đất. Này! Anh làm gì vậy!”

Trong lòng bàn tay trái của Nguyên Chiến xuất hiện một ngọn lửa, nhiệt độ cực cao, nóng đến mức Nghiêm Mặc thiếu chút nữa đã nhảy ra xa ba thước.

Nguyên Chiến thu ngọn lửa về, giữ chặt lấy Nghiêm Mặc: “Tôi cũng có thể chế tạo ra đao sứ như lời em nói, rất cứng, rất bén.”

Lần này Nghiêm Mặc không có lệ nữa, tầm mắt cũng dời từ giữa sân lên người Nguyên Chiến: “So với Mặc Sát ra sao?”

Nguyên Chiến trầm mặc một chốc: “Tốt hơn cốt đao. Có điều về sau tôi nhất định có thể chế tạo ra vũ khí tốt hơn nữa, tôi nghĩ mình có thể đưa các loại thành phần trong đất vào xương, hoặc là cho xương vào trong đất…”

“Từ từ!” Hai mắt Nghiêm Mặc sáng lên, ngồi thẳng dậy, hắn cảm thấy mình vừa được Nguyên Chiến thắp sáng cái gì đó trong đầu, hắn liều mạng bắt lấy chút linh cảm kia, trong đầu là đủ loại phỏng đoán.

Xương cốt, bùn đất, dược vật, kim loại…

Nghiêm Mặc chậm rãi siết chặt hai tay, đột nhiên hưng phấn mà kề sát vào Nguyên Chiến: “Anh nói anh lấy được tỉ lệ thành phần chế tạo vũ khí kim loại của người Đỉnh Việt?”

“Ừ.”

“Bảo bối, anh quá tuyệt vời! Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng dung lượng não của anh về mặt nghiên cứu kỹ thuật còn không bằng một phần mười số cơ bắp trên người anh chứ, nhưng bây giờ tôi phát hiện mình sai rồi.” Cả người Nghiêm Mặc giống như sáng lên, ánh mắt khi nhìn Nguyên Chiến chưa bao giờ đầy vẻ trìu mến và tán thưởng như vậy.

Nguyên Chiến: “…” Em mà còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ lập tức đè em đó!

“A! Chúng thần tại thượng, anh đã cho tôi một gợi ý cực lớn! Không cho tôi học thuật luyện cốt từ cấp mười trở lên thì cũng chả sao cả!” Nghiêm Mặc nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không giống ‘chả sao cả’ chút nào, rõ ràng là ‘rất có sao’.

Mặc Đại Tư Tế cầm lấy tay người yêu, hưng phấn đến mức lông tơ dựng thẳng: “Chúng ta hoàn toàn có thể sáng tạo ra một phương pháp chế tạo mới, anh cảm thấy xương cốt cho vào kim loại có được không? Bản chất chúng nó đều là đất, kỳ thật có thể dung hợp với nhau đúng không?”

Nguyên Chiến định gật đầu thì Nghiêm Mặc lại đột nhiên nói: “Không không không, tôi nói sai rồi, xương cốt của thế giới này có đường vận chuyển năng lượng đặc biệt, tôi có thể lấy xương làm chủ, lấy kim loại làm phụ, hoặc là ngược lại, nói chung, không phải phá nát rồi dung hợp chúng nó một lần nữa, mà là dựa theo tính chất đặc biệt của từng loại trong chúng nó, tìm ra thuộc tính tương sinh tương khắc. Đừng thấy kim là một loại năng lượng, nhưng chúng nó cũng có từng thuộc tính khác nhau, tựa như cây cối cũng có rất nhiều loại, lửa cũng có rất nhiều kiểu lửa. Anh hiểu không?”

Nguyên Chiến giơ tay xoa xoa gò má của tư tế đại nhân: “Cần tôi làm cái gì?”

“Tôi cần anh về sau giúp tôi khống chế kim loại.”

Vậy là sau này khi Mặc luyện chế cốt khí sẽ không nhốt mình ở ngoài nữa? Trong đầu Nguyên Chiến lập tức hiện lên cảnh tượng tốt đẹp khi hai người cùng ở trong một căn phòng, một người chế tạo kim loại, một người bào chế hài cốt, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau cười, đôi khi còn ôm nhau gặm gặm xoa xoa.

Mà Nghiêm Mặc lúc này đã bị hứng phấn quá độ, chỉ hận không thể lập tức kết thúc cuộc tụ hội, nhanh chóng tìm một chỗ để thử nghiệm xem ý tưởng của mình có làm được hay không.

Tuy suy nghĩ của hai người không quá giống nhau, nhưng ánh mắt lúc nhìn nhau lại vô cùng thâm tình. Thế giới bên ngoài nhất thời biến mất trong mắt cả hai, Nhị Mãnh không cẩn thận quay đầu dòm qua, vừa nhìn một cái liền bị dáng vẻ khác thường khi tay cầm tay, mắt đối mắt của hai người dọa cho hết hồn, nổi da gà như bị điện giật.

Đương nhiên, rất nhiều người ở đây cũng thấy cảnh tượng này, hàng người ngồi phía trước vốn đã biết thủ lĩnh và tư tế quả nhiên không phải người bình thường, hiện giờ lại càng cảm thấy như vậy.

Xà Đảm nhìn Nghiêm Mặc kiểu gì cũng không vừa mắt, hắn vẫn luôn cảm thấy việc Nghiêm Mặc biến thành lão già rồi lại biến trở về dáng vẻ thiếu niên chắc chắn là do hấp thu một lượng năng lượng lớn từ Nguyên Chiến, hơn nữa, việc Nghiêm Mặc có thể có một chiến sĩ đại địa chân chính được Đại Địa Chi Thần yêu thương làm thủ lĩnh, mà thủ lĩnh đó lại chỉ phụ tá một lão già phế vật, ích kỷ, thiển cận, sức chiến đấu chỉ biết dựa vào thần điện, tất cả đều làm hắn cảm thấy bất bình.

Lạp Mạc Na biết được mối quan hệ thân mật của hai người thì chỉ thở dài, cô ta không biết phải làm sao để chen chân vào giữa hai người bọn họ, không, phải nói là cô ta không biết nên làm thể nào để Nguyên Chiến – đại khí vận giả trợ giúp cô ta, hiện giờ cô ta giống như du thương lạc đường trong sa mạc, rõ ràng thấy có nguồn nước trong lành, nhưng chúng thần lại như trêu đùa cô ta, chỉ cho cô ta nhìn chứ không để cô ta đến gần hay tiếp xúc với nguồn nước.

Khụ, Tri Xuân nổi giận, bởi vì hắn phát hiện dù hắn có dùng đao kim loại chặt đứt cốt đao trong tay chiến sĩ Mộc Thành thì cũng không có bao nhiêu người nhìn hắn, mọi người lại đi nhìn hai tên Cửu Nguyên kia!

Tri Xuân tức điên trừng Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, lại thấy hai tên kia ấy thế mà đầu tựa đầu nhỏ giọng thì thầm với nhau, như thể đã quên mất đây là nơi nào, và hiện tại đang làm gì vậy.

Hai tên đàn ông, còn là một thủ lĩnh, một tư tế, dính lẹo với nhau ngay trước mặt công chúng! Quả thực, quả thực… quá không biết xấu hổ!

La Tuyệt mặt không cảm xúc nhìn lướt qua hai người nào đó đang anh anh em em, tuyên bố cuộc tỷ thí này Đỉnh Việt thắng, trận cuối cùng sẽ chọn hoặc là so vu thuật hoặc là so võ lực. Đồng thời, tuyên bố mọi người có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.

Vừa nghe có thời gian nghỉ ngơi, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc càng nhập tâm vào chuyện thêm xương vào kim loại để luyện chế có được hay không, mà các thế lực khác cũng bắt đầu có động tĩnh.

Thành chủ Thổ Thành thấy có mấy người ngang địa vị với mình, liền trở về nói với con gái ông ta: “Diệu Hương, thành chủ Không Thành muốn con, đêm nay ta sẽ đưa con qua. Con hãy nắm cho chắc, tranh thủ ở lại bên cạnh gã, thành chủ Không Thành không có nhiều con, người mang thần huyết đậm lại càng ít, tốt nhất là con hãy sinh cho gã một đứa có thần huyết đậm trong vòng một năm, đến lúc đó…”

Diệu Hương biến sắc, hàng ghế Không Thành cách bọn họ không xa, sao cha cô ta có thể gả cô ta cho tên đàn ông trung niên mặt mũi như cái đầu lâu kia? Không, này còn không phải là chính thức gả cưới, mà là đưa như đưa nữ nô qua cho đối phương hưởng dụng.

Vì sao ông ta lại làm vậy với cô? Cửu Nguyên trước đó cũng vậy, Không Thành lần này cũng thế! Cô ta và những chị em khác có gì khác nhau? Vì sao những công chúa trước đều được gả cho vương tử của Thượng Thành để làm vương phi, vậy sao cô ta chỉ có thể dâng hiến mình như một ả nữ nô thấp hèn?

Thành chủ Thổ Thành thấy vẻ mặt của con gái không tốt, nhưng ông ta không có kiên nhẫn và tâm tư để an ủi, ông ta phải lo củng cố thế lực của Thổ Thành, phải lo lôi kéo người giúp đỡ mình, đủ thứ chuyện lo không không hết. Huống chi, đẻ con gái để làm gì? Nếu vô dụng, thì ông ta sinh chúng ra có ích lợi gì?

Ông ta không ngừng dặn dò Diệu Hương, những đứa còn lại ông ta cũng gả ra ngoài hết, Diệu Hương vì có năng lực huyết mạch mà nhận được đãi ngộ tốt nhất trong các cô gái. Công chúa nhỏ nhất chỉ mới mười hai tuổi đã bị ông ta trực tiếp đưa cho một tên chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp thích ấu dâm, chỉ để đối phương sau khi lên tới cấp mười có thể thầm trợ giúp bọn họ một chút.

Xét thấy Mộc Thành trao đổi thành công, trong thời gian nghỉ ngơi này, số người tới tìm Nghiêm Mặc đông hơn rất nhiều.

Có điều ấy cũng không phải quá đông, nói là đông chứ thực ra cũng chỉ có ba năm người, Nghiêm Mặc nghĩ, người đông thật sự hẳn là đêm nay, phần lớn các chiến sĩ có cố kỵ trong lòng đều sẽ tìm riêng hắn vào buổi tối.

Bởi vì những chiến sĩ tới tìm, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến tạm thời dừng thảo luận.

“Nữ thần bóng đêm tại thượng, tư tế đại nhân Cửu Nguyên, tôi có vấn đề hy vọng cậu có thể trả lời đúng sự thật.” Một giọng nói không quá khách khí vang lên.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Đó là một chiến sĩ mặc chiến giáp da, tuy hiện giờ đã là cuối thu, nhưng nhiệt độ của sa mạc vào ban ngày vẫn rất cao, mặc áo giáp da trên người chắc chắn sẽ không thoải mái nổi, nhưng chiến sĩ kia lại tựa như rất thích áo giáp da của mình, dù nóng đến mức trán đổ mồ hôi cũng không cởi ra.

“Anh nói đi.” Trước thái độ không khách khí của Đối phương, Nghiêm Mặc không chút để bụng.

Vẻ mặt của chiến sĩ mặc áo giáp da trầm xuống, hắn là chiến sĩ muốn đột phá lên cấp mười, nhưng không có nghĩa hắn sẽ tôn kính tư tế của một bộ lạc dã nhân mới nổi, nhất là khi đối phương còn nhỏ tuổi như vậy.

“Cậu giúp bọn tôi đột phá, có khi nào là gian lận gì đó trên người bọn tôi không? Tỷ như ngày sau nếu có người trong lúc vô tình làm ra chuyện gây bất lợi với cậu…”

“Ý anh là nếu các anh vi phạm lời thề, phản bội tôi, thì có bị trừng phạt không, đúng không?” Nghiêm Mặc không khách khí mà ngắt lời đối phương: “Anh lập lời thề bằng linh hồn, phản bội tôi và Cửu Nguyên thì tự nhiên sẽ bị chúng thần trừng phạt, hay anh không xem chiến hồn của mình là thứ quan trọng? Hay anh cho rằng chúng thần sẽ lừa gạt anh?”

“Tôi không có nói như vậy! Tôi chỉ đang hỏi cậu…”

“Ý là muốn hỏi có động tay động chân trên người các anh khi giúp các anh đột phá không chứ gì? A, nếu anh dùng chiến hồn thề rồi thì cần gì phải sợ tôi giở trò?”

“Cậu làm thật?” Tên chiến sĩ mặc áo giáp da cao giọng.

“Nói nhảm!” Gương mặt hàm hậu của cậu thiếu niên đột nhiên đanh lại: “Anh lập lời thệ, đương nhiên sẽ có chúng thần lập pháp tắc thiên địa nhìn anh chằm chằm, tôi hà tất phải làm điều thừa?”

“Cậu có dám thề cậu không giở trò không?”

“Thề? Mắc gì tôi phải thề? Anh không tin thì đừng có tới tìm tôi. Lời này cũng dành cho những người khác đấy!” Cậu thiếu niên tức giận: “Anh là ai? Người của Thượng Thành nào? Cớ gì chạy tới đây sỉ nhục tôi? Bất luận một tư tế nào cũng không thể bị sỉ nhục như vậy! A Chiến, đánh hắn!”

Vì thế Nguyên Chiến liền vui sướng đánh người…