Dị Thế Lưu Đày
Chương 410 : Âm mưu bị nhìn thấu
Ngày đăng: 18:28 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Năng lực thần huyết của con nhỏ đó là mê hoặc người khác?”
Nguyên Chiến thở hổn hển, vẻ mặt cực kỳ khó coi, khó được khi tứ chi Mặc không thể nhúc nhích, mà hắn lại thấy Mặc không còn đau đớn nữa, ôm người trong lòng mây mưa vui vẻ một phen, thì bên ngoài có người tới phá rối!
“Đi xem xem có chuyện gì.” Nghiêm Mặc thúc giục hắn.
“Có Nhị Mãnh rồi.” Nguyên Chiến tăng nhanh tốc độ, muốn tư tế đại nhân của mình tập trung chuyên môn một chút.
Nghiêm Mặc không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng, tức giận há mồm cắn một cái!
Nguyên Chiến gầm nhẹ, hai mắt đỏ ngầu bế người lên.
Nghiêm Mặc liền ngoạm vành tai của tên gia súc nào đó, nổi giận quát: “Nhanh cút ra ngoài cho tôi!”
Nhị Mãnh đã đón người vào.
Cốt Chuột nấp ở cạnh cửa chạy ra ngoài, Diệu Hương đang vội vàng tiến vào hoàn toàn không để ý tới.
Thủ Trung dò đầu ra ngoài nhìn nhìn, thấy không có ai, lúc này mới đóng cửa lại.
Vu Thành cũng có cây đèn, Nhị Mãnh lấy cây đèn trong phòng ra, nên phòng dùng để tiếp khách sáng hơn rất nhiều.
Quần áo trên người Diệu Hương có chút lộn xộn, tay và chân hình như còn đổ máu, vừa tiến vào liền hỏi Nguyên Chiến đâu, Nhị Mãnh đang định trả lời thì ở buồng trong truyền đến tiếng động mà ngay cả con nít mười tuổi thời nguyên thủy cũng biết đang làm gì.
Diệu Hương nghe thấy tiếng gầm nhẹ trầm thấp của đàn ông cùng với tiếng thở dốc nặng nề không dứt bên tai, mặt liền đỏ bừng, nhịn không được mà cắn môi.
Nhị Mãnh kẹp hai chân, nhìn cô gái duy nhất trong phòng, rất muốn hỏi cô ta: Có muốn tìm chỗ nào làm vài hiệp không?
Diệu Hương đau khổ vô cùng, cô ta ôm quyết tâm to lớn như vậy đến đây, kết quả lại để cho cô ta nghe thấy cái này? Mà cô ta còn không thể không vừa nghe vừa đợi.
Nhị Mãnh suy xét đến thân phận của Diệu Hương, khổ sở nhìn về phía Thủ Trung. Người này tuy hơi già, còn là nam, cậu vẫn thích nữ hơn.
“A!” Thủ Trung há mồm, tự cho là hiểu ý Mãnh đại nhân mà nhanh chóng lui về một căn phòng khác, cũng thuận tiện dặn Hỏa Vân Thiên đừng qua đó.
Nhị Mãnh khổ không tả nổi mà hỏi Diệu Hương có chuyện quan trọng gì, Diệu Hương kiên quyết đòi gặp Nguyên Chiến rồi mới nói.
“Vị đại nhân này, anh có thể giục Chiến thủ lĩnh một chút không?” Diệu Hương vừa nôn nóng vừa thẹn thùng hỏi.
Nhị Mãnh lắc đầu, sợ hãi nói: “Tôi không dám.”
Diệu Hương gấp đến độ không ngừng dạo bước. Tuy tiếng động bên trong truyền ra làm cảm xúc của cô ta phập phồng, nhưng cũng không khiến cô ta cảm thấy xấu hổ —— từ nhỏ đến lớn, không biết đã bao nhiêu lần cô ta bắt gặp phụ vương mình ân ái với người khác, sớm đã thành thói quen rồi.
Nhị Mãnh muốn hỏi xem cô ta có cần trị thương trước không, nhưng cô ta như đã hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ sâu xa nào đó của mình.
Nửa tiếng sau, Nguyên Chiến ôm tư tế đại nhân quần áo chỉnh tề cùng nhau đi ra.
Diệu Hương vừa thấy Nghiêm Mặc liền sửng sốt, chẳng lẽ người còn lại trong phòng là…?!
Khi cô ta ở Cửu Nguyên đã nghe được một ít lời đồn, nhưng cô ta vẫn luôn cho rằng đó là chỉ là tin vịt, mà bây giờ, sự thật cơ hồ đã bày ra trước mắt? Thủ lĩnh và tư tế ăn nằm với nhau?
Chẳng lẽ vị thủ lĩnh này không cho cô ta tới gần là vì kiêng dè tên tư tế đó?
Thủ lĩnh hắn bị bắt ép hay là tự nguyện?
Nhưng cho dù là tự nguyện, thì hai tên đàn ông làm sao mà sinh con đẻ cái? Nguyên Chiến thân là thủ lĩnh, chắc chắn sẽ muốn kéo dài nòi giống của mình, đúng không?
Diệu Hương thầm nói với mình: Không được lùi bước! Nếu lùi, thì mi sẽ thật sự xong đời. Người này là cơ hội duy nhất của mi, dù có thế nào, dù có dùng thủ đoạn ra sao cũng phải tóm lấy hắn!
Diệu Hương nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, nhìn về phía Nguyên Chiến mà khóc hô: “Thủ lĩnh Chiến, cứu tôi với! Cầu xin ngài!”
Cô ta vừa khóc vừa lảo đảo nhào qua.
Lập tức có một cục đất nhô lên, Diệu Hương liền vấp một cái, ngã rạp trên mặt đất ngu người hồi lâu, tựa hồ như không tin Nguyên Chiến lại đối xử với mình như vậy, nước mắt nhanh chóng chảy dài: “Hu hu…”
Tên gia súc nào đó căn bản không biết tới bốn chữ thương hương tiếc ngọc, tùy tay làm ra một cái ghế, rồi để Nghiêm Mặc ngồi lên, mình cũng ngồi xuống theo, lúc này mới cực kỳ không có kiên nhẫn mà hỏi: “Cô tới tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Diệu Hương nức nở, chậm rãi ngồi dậy, tựa như lơ đãng mà để lộ vết thương trên cánh tay mình, nâng gương mặt đầy vẻ bi thương mà nhìn Nguyên Chiến: “Thủ lĩnh Chiến…”
Nghiêm Mặc nghĩ thầm: Mình lớn thế này mà lại bị một con nhóc làm lơ triệt để, chậc, xem ra đàn ông vẫn phải có một thân hình cường tráng thì mới có thể khiến phụ nữ cảm thấy an toàn.
Nguyên Chiến giơ một ngón tay lên: “Tôi đếm tới một, cô còn không nói thì tôi sẽ bảo Mãnh tiễn cô ra ngoài. Một!”
Mãnh đi đến bên cạnh cô ta.
Diệu Hương lập tức ngừng khóc, nhanh chóng khụt khịt nói: “Tôi nói! Cầu xin ngài, hiện giờ chỉ có ngài mới cứu được tôi, phụ vương tôi bởi vì thua cuộc tỷ thí với các anh mà ông ta…”
Nguyên Chiến giơ tay.
Mãnh túm lấy cánh tay Diệu Hương.
Diệu Hương khóc lớn, dùng tốc độ nhanh nhất hô: “Tôi bị phụ vương đưa cho thành chủ Không Thành, tôi đã thấy đầu gã ta… gã ta không phải người! Gã ta là quái vật!”
“Đầu thành chủ Không Thành rốt cuộc ra sao? Cô nhìn thấy cái gì?” Nguyên Chiến hỏi.
Mãnh buông tay ra.
Diệu Hương vẻ mặt tái nhợt: “Đầu của gã… gã không có tóc, không có da đầu, đầu của gã từ mắt trở lên chỉ toàn là xương! Thân thể gã cũng không có thịt, như là da bọc xương, so với nô lệ chết đói còn ốm hơn! Gã ta rất đáng sợ… tôi sợ lắm, gã, gã…”
“Cô ngủ với gã? Gã có thể ngủ với cô à?”
Diệu Hương rất không muốn trả lời cái vấn đề này, lại bắt đầu khóc lóc không ngừng: “Là bọn họ ép tôi, tôi… hu hu, tôi không muốn sinh con cho tên quái vật đó, tôi… hu hu! Cứu tôi với!”
“Nếu chuyện quan trọng mà cô muốn nói là chuyện này, vậy tôi đã nghe xong, Mãnh, tiễn công chúa điện hạ đi.”
“Khoan đã! Đừng mà! Còn một chuyện!” Diệu Hương lại nhào lên, muốn ôm lấy chân Nguyên Chiến.
Trước chân Nguyên Chiến liền xuất hiện một tấm chắn, làm cô ta ôm hụt.
Nghiêm Mặc không hiểu sao lại thấy mắc cười.
Diệu Hương nhìn tấm chắn trước mặt mà đau khổ, vì sao lại chán ghét cô ta như vậy? Chẳng lẽ cô ta quá xấu xí ư? Hay là tên tư tế kia dùng thủ đoạn gì đó? Đúng rồi, người nọ là đệ tử Chú Vu, chắc chắn hắn đã dùng chú thuật để trói buộc thủ lĩnh Chiến!
Diệu Hương ra vẻ cực kỳ đau đớn trong lòng mà ôm mặt khóc thút thít, cô ta không gặp được Nguyên Chiến, vậy phải làm sao mới có được sự ái sủng của đối phương?
Khóc khóc khóc! Rốt cuộc cô có nói hay không? Khuya lơ khuya lắc có tính để người ta ngủ không vậy?! Thủ lĩnh đại nhân vội vã muốn trở về ngủ trợn trắng mắt, nếu không phải nể tình đối phương chỉ là một con nhóc không được bao nhiêu tuổi, thì hắn đã sớm kêu Nhị Mãnh quẳng ra ngoài.
Nhị Mãnh ngồi xổm trên mặt đất chọt chọt Diệu Hương: “Đừng khóc nữa, có chuyện quan trọng gì thì nói ra đi chứ, cô không nói, cứ ở chỗ này khóc, đừng nói tới lão đại chúng tôi, ngay cả tôi cũng không muốn tiếp cô. Nhanh lên coi, tôi đếm tới hai, cô…”
Diệu Hương đột nhiên bắt lấy tay Nhị Mãnh, nâng mặt lên: “Tôi, tôi có một điều kiện, nếu tôi nói, các người phải để tôi ở lại, phải bảo vệ tôi.”
—— Thương hại! Mau thương hại tôi!
Nhị Mãnh thấy cô ta khóc đến đôi mắt đỏ hồng, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy đối phương thật đáng thương: “Được, cô nói, nếu…”
“Nguyên Mãnh!”
Nhị Mãnh sửng sốt, vội vàng hất tay cô ta ra… nhưng không được, Diệu Hương siết cậu quá chặt.
Cặp mắt ánh nước của cô ta như biết nói, chứa đầy vẻ cầu xin mà nhìn Mãnh.
—— Thương hại tôi! Đồng cảm với tôi!
Mãnh đau lòng, nhịn không được nói với Nguyên Chiến: “Lão đại, trước hết nghe thử xem cô ấy muốn nói gì, có lẽ thật sự là tin tức rất quan trọng đó, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, lại là công chúa điện hạ cao quý, chúng ta giữ lại cũng không có gì mà.”
Mãnh càng nói thì âm thành càng về sau càng nhỏ, nhưng vẫn kiên trì nói cho hết lời.
Ánh mắt Nguyên Chiến lạnh đi.
Nghiêm Mặc: “Khụ.”
Lạnh lẽo trong mắt Nguyên Chiến thoáng lùi bớt, một lần nữa nhẫn nại nói với Diệu Hương: “Muốn bọn tôi bảo vệ cô cũng được thôi, nhưng phải xem xem tin tức mà cô nói có quan trọng và hữu dụng với chúng ta hay không.”
Diệu Hương vội nói: “Tôi không biết có hữu dụng hay không, nhưng bọn họ nhắc tới Cửu Nguyên.”
“Bọn họ?”
Diệu Hương gật đầu: “Phải, bọn họ.”
“Nói cho rõ ràng!”
Diệu Hương muốn đứng dậy, Mãnh vội duỗi tay đỡ cô ta.
Nghiêm Mặc thầm lấy làm lạ, từ khi nào thì Nhị Mãnh lại ân cần với cô ta như vậy? Cái tên này từ trước đến nay luôn trực tiếp bàn điều kiện với người ta, xong việc thì thanh toán. Chẳng lẽ tên này thích cô ta?
Diệu Hương cũng thuận thế mà đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên tay Nhị Mãnh, nương theo lực của cậu ta mà yếu đuối đứng dậy.
Mãnh muốn buông cô ta ra, nhưng Diệu Hương lại siết chặt tay cậu ta không chịu buông tựa như đang siết lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
—— Đồng cảm với tôi, thích tôi!
Mãnh được ôm ‘nhuyễn ngọc ôn hương’ trong lòng, cảm giác vui sướng bị phóng đại, thấy bọn rận đen lít nha lít nhít và trứng rận trắng đầy trên đầu cô ta cũng không phát tởm giống khi trước nữa.
Trước kia, nam nữ trong bộ lạc Nguyên Tế cũng vậy, cậu sao có thể vì mấy năm được tắm rửa sạch sẽ mà ghét bỏ người ta?
Dù sao Mặc có thuốc trị rận, nếu không được nữa thì cạo sạch rồi để dài lại cũng được mà, cậu nhất định sẽ không ghét bỏ công chúa đầu trọc đâu.
Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc nhìn nhau, hai người đều không rõ Nhị Mãnh đang nghĩ cái gì trong đầu, lúc trước, khi Diệu Hương đến Cửu Nguyên, mọi người còn đùa giỡn mà hỏi cậu ta có muốn cưới một vị công chúa Thượng Thành về làm vợ không? Kết quả, Mãnh đi theo Nghiêm Mặc riết liền trở thành tên ưa sạch sẽ lại ghét bỏ công chúa người ta không tắm rửa, quá dơ. Nếu lúc trước ghét bỏ như vậy, thế sao hiện tại lại bày ra vẻ mặt trìu mến mà nhìn đối phương?
Nguyên Chiến cũng không muốn quản chuyện tình cảm của cấp dưới, nếu Nhị Mãnh thật sự thích nhỏ công chúa này, hắn cũng không ngại bảo vệ cho cô ta.
Diệu Hương lau nước mắt, cố gắng nói ra bí mật thật rõ ràng: “… Hắn ta tưởng rằng tôi ngủ rồi, nhưng tôi rất đau khổ và sợ hãi, căn bản không thể ngủ, sau đó tôi nghe thấy có tiếng người nói chuyện, âm thanh như truyền đến từ cách vách, tôi lén bò dậy, nghe thấy một giọng nói quái dị bảo với thành chủ Không Thành: Ta dẫn người đi tấn công Cửu Nguyên, mi phụ trách lấy quả Vu Vận.”
Ánh mắt Nghiêm Mặc trầm xuống.
Nguyên Chiến nhíu mày: “Cô biết người nói chuyện là ai?”
Diệu Hương lắc đầu.
“Cô còn nghe thấy cái gì nữa?”
“Tôi, tôi chỉ nghe được một câu, sau đó bọn họ liền rời đi, tôi thấy bọn họ rời đi nên mới tìm cơ hội chạy ra ngoài.”
“Đây là chuyện cô muốn nói với chúng tôi?”
Diệu Hương sợ hãi gật đầu, cô ta thấy Nguyên Chiến như không để bụng tới tin tức của cô ta, lập tức khóc lóc cầu xin: “Cầu xin ngài, hãy cho tôi ở lại, tôi, tôi vất vả lắm mới chạy ra được, tôi không có chỗ nào để đi nữa, nếu thành chủ Không Thành biết tôi báo tin cho các anh, gã nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi, dù tôi trở về Thổ Thành, phụ vương tôi và Đại Tư Tế cũng sẽ giao tôi cho Không Thành xử trí, hu hu! Xin ngài cứu tôi với!”
Nguyên Chiến nghe thấy cô ta khóc liền bực mình.
Diệu Hương khóc thút thít cũng không khó coi, nhưng vẫn có chút nước mũi chảy ra, cô ta quen thói mà lau nước mũi và nước mắt lên váy.
Nguyên Chiến: …
Nghiêm Mặc thì tự nhủ mình đừng nghĩ nhiều, bây giờ thế giới này chính là như vậy, cho dù là công chúa, thì vệ sinh cá nhân cũng sẽ không được tốt, các quốc gia phương Tây ở kiếp trước bao gồm cả quý tộc lẫn hoàng thất, tới tận thế kỷ mười tám rồi mà vẫn còn đại tiểu tiện bừa bãi, số lần tắm rửa của cả đời cộng lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Lại nói, không chỉ Diệu Hương và người Thổ Thành có vệ sinh kém, mà các thế lực trong cuộc tụ hội có hơn phân nửa chắc cũng chưa tắm đi.
Diệu Hương không biết trong đầu hai người họ đang nghĩ cái gì, cô ta giơ tay chùi nước mắt, cúi thấp đầu để Nguyên Chiến có thể thấy rõ độ đáng thương của cô ta. Thỉnh thoảng còn bĩu môi như trẻ con, làm cho mình thoạt nhìn khiến người ta phải thương yêu.
Nhị Mãnh như bị sắc câu hồn, chỉ cảm thấy lòng đầy yêu thương.
Trước đó Nguyên Chiến đã không có bất cứ cảm giác nào đối với cô ta, hiện tại lại càng không, hơn nữa mắt hắn rất tinh, sao có thể chịu được việc đầu của người bên gối đầy vật ký sinh chứ? Đương nhiên nếu là trước kia thì không sao cả, nhưng đó cũng chỉ là trước khi quen biết Nghiêm Mặc.
Con người đều dễ từ giản dị hóa xa xỉ, và đều khó từ xa xỉ trở lại giản dị, qua nhiều năm điều giáo của tư tế đại nhân, hắn đã trở thành người ưa sạch sẽ đến mức muốn thành bệnh, không chỉ hắn, mà ngay cả cu li vừa tới Cửu Nguyên cũng rất chú ý đến việc vệ sinh cá nhân và môi trường sống —— bởi vì nếu không chú ý thì sẽ bị phạt.
Chờ khi việc yêu sạch sẽ biến thành một loại thói quen, bảo hắn đi ở dơ hắn liền cảm thấy thật khó khăn. Nếu là bạn bè hoặc người yêu, sẽ không khó tiếp nhận, nhưng nếu đối mặt với người xa lạ không có chút liên quan nào, ai mà chịu ở cùng một người mà toàn thân dơ như quỷ chứ?
Đáng thương thay cho công chúa Diệu Hương, trước đó cô ta còn không rõ vì sao Nguyên Chiến và các chiến sĩ có địa vị cao ở Cửu Nguyên lại chướng mắt cô ta, cô ta chỉ có thể tự an ủi mình là Thổ Thành và Cửu Nguyên có quan hệ thù địch, hiện giờ cô ta lại nghĩ là Nghiêm Mặc chơi vu thuật, hoàn toàn không biết trong mắt người Cửu Nguyên, cô ta không khác gì dã nhân cả.
Nguyên Chiến lại hỏi một vài chuyện, Diệu Hương biết không nhiều, mắt thấy đã không thể hỏi ra cái gì được nữa, Nguyên Chiến liền phất tay biểu Nhị Mãnh đưa Diệu Hương đến một căn phòng trống khác.
Diệu Hương thấy không thể tiếp cận Nguyên Chiến, nên chỉ có thể siết chặt tay Nhị Mãnh, cô ta đã không còn con đường nào nữa!
Nghiêm Mặc nhìn theo bóng hai người rời đi, đột nhiên nói: “Nhị Mãnh có gì đó bất thường.”
“Ừ, giống như bị mê hoặc.” Nguyên Chiến nói rồi hơi dừng một chút, nhướng mày: “Là năng lực thần huyết của con nhỏ đó? Có thể mê hoặc người khác?”
“Không giống, hai mắt của Nhị Mãnh rất trong, mới đầu anh ta chỉ đồng cảm với Diệu Hương, sau đó mới sinh ra yêu thích… A! Chẳng lẽ năng lực của cô ta là dẫn dắt cảm xúc của người khác? Anh có chú ý tới không, cô ta vẫn luôn giữ chặt Nhị Mãnh không buông?”
Nguyên Chiến bừng tỉnh: “Chẳng trách cô ta cứ muốn nhào lên người tôi!”
Nghiêm Mặc cười: “Xem ra chính là như vậy, chẳng trách Xà Đảm lại muốn tặng cô ta cho anh, khống chế cảm xúc ư? Cái năng lực này nếu biết cách lợi dụng và điều khiển thì sẽ cực kỳ đáng sợ. Nhưng cô ta vẫn còn quá nhỏ, chắc cô ta cho rằng mình đã giấu diếm rất khá.”
“Nếu cô ta không có ý tốt, vậy lời cô ta vừa nói có đáng tin không?”
“Cô ta nói có một âm thanh quái dị bảo rằng muốn tấn công Cửu Nguyên, để thành chủ Không Thành phụ trách lấy quả Vu Vận, nhưng nếu người kia chỉ cần xuất hiện trong cuộc tụ hội, hoặc biết một chút về những sự tình phát sinh trong cuộc tụ hội, thì hẳn phải rõ rằng nếu không giết chết cả anh và tôi, bọn họ dù có đánh vào Cửu Nguyên cũng vô dụng.”
“Có lẽ bọn chúng đánh chủ ý giết chết em và tôi trong cuộc tụ hội?”
“Không tiếc đắc tội với Phi Sơn, Vu Tượng và sư phụ tôi?”
“Vậy vì sao Diệu Hương kia lại nói thế? Cô ta nói láo để làm gì?”
Nghiêm Mặc tự hỏi trong chốc lát: “Có hai khả năng, thứ nhất, có người muốn thông qua cô ta để lừa chúng ta về Cửu Nguyên. Thứ hai, có người muốn chúng ta đối đầu với Không Thành.”
“Lại là âm mưu của Thổ Thành?”
“Có tám chín phần mười. Anh nghĩ thành chủ Không Thành là người như thế nào? Kẻ có thể hợp tác với gã là ai? Hai người này nói chuyện với nhau, sẽ có thể sơ xuất tới nổi để một con nhóc nghe lén được điều quan trọng như vậy?”
Hồng Sí bay vào tạo chút cảm giác tồn tại, thuận tiện nói cho Nghiêm Mặc biết quanh đây không có ai nghe lén.
“Nhưng mà…” Nghiêm Mặc hừ hừ: “Tên thành chủ Không Thành kia quả thật rất đáng để chú ý.”
Nguyên Chiến cảnh giác: “Có phải có liên quan đến cơn ác mộng của em không?”
“Đừng phản ứng nhanh như vậy có được không? Ba ngày sau sẽ nói cho anh biết tỉ mỉ. Lại đây, giúp tôi bào chế một ít thảo dược.”
Nguyên Chiến bế hắn lên: “Con nhỏ kia thì sao? Cứ thế giữ nó lại?”
“Trước tiên xem xem cô ta muốn làm gì, nếu đầu óc cô ta cứ tiếp tục ngu xuẩn như vậy, nhất quyết khiến chúng ta bực bội, thì không cần phải giữ cô ta lại nữa.”
Trong một căn phòng khác, Nhị Mãnh bưng nước ấm tới, lau miệng vết thương cho Diệu Hương.
Cô ta đau đến không ngừng xuýt xoa.
“Cô có thuốc không?” Nhị Mãnh nhỏ giọng hỏi.
Cô ta lắc đầu.
Nhị Mãnh lập tức lấy ra một bao thuốc trị thương từ trong ngực, ân cần nói: “Đây là thuốc trị thương do Thu Ninh… à, là thần thị học đồ của chúng tôi chế tạo, có thể giúp vết thương cầm máu và khép miệng, cô lấy ra một chút bột rải lên miệng vết thương là được, có muốn tôi giúp cô không?”
Cô ta ngượng ngùng gật đầu, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Nhị Mãnh: “Cảm ơn, anh thật tốt, chưa có người nào đối xử tốt với tôi như vậy. Tôi rất sợ, đêm nay anh có thể ở lại với tôi không?”
Nhị Mãnh nhếch miệng: “Được chứ!”