Dị Thế Lưu Đày

Chương 423 : Cuộc hỗn chiến

Ngày đăng: 18:28 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

11986584_1616677021930716_7122989688102093907_n

“Năm chọi bốn.”
Đại đa số người đều không biết thần điện Vu Thành có đá Thần Huyết, không ít người bởi vì phần thưởng ngoài dự kiến này mà vui vẻ, nhưng số ít người của Vu Thành nghe Vu Tượng lấy đá Thần Huyết ra làm phần thưởng thì giận điên.

Tuy trước mắt vẫn chưa có ai biết phương pháp chính xác để sử dụng đá Thần Huyết, nhưng Đại Tư Tế bán thú nhân Ách Đạt của Thổ Thành chính là vì mò ra một chút mới hợp thể được với một con mãnh thú, khiến tuổi thọ kéo dài.

Dĩ nhiên khi Ách Đạt chết đã không truyền lại phương pháp mà ông ta mò ra, nhưng ông ta có thể sống lâu như vậy chính là nhờ đá Thần Huyết, hiện giờ không biết cách dùng, không có nghĩa là sau này cũng không biết, nhưng hôm nay Vu Tượng lấy nó ra làm phần thưởng, Vu Thành mà thua, vậy chẳng phải đá Thần Huyết sẽ thành đồ của người ta sao?

Khuê Mạt muốn kháng nghị, muốn nói với Vu Tượng đá Thần Huyết là của cả thần điện Vu Thành, y không có quyền lấy ra khi chưa được các tư tế khácđồng ý. Nhưng lúc này dù có nói gì cũng đã muộn, khi không có người đi đầu ra mặt phản đối, nếu gã là người đầu tiên tỏ vẻ thì ngược lại sẽ đắc tội tất cả các thế lực đồng minh tham gia cuộc hỗn chiến.

Trước tiên cứ như vậy đi, chờ ra kết quả cuối cùng rồi lại tìm cách cướp đá Thần Huyết về sau.

Bên dưới, Nguyên Chiến nhìn một vòng. Ngoại trừ tân chiến sĩ cấp mười Tùng Châm mà Mộc Thành phái ra, thì các chiến sĩ khác hầu như đều là cấp chín đỉnh cấp, cục diện này rất có lợi cho hắn, nhưng sau đó liệu có đúng là như vậy không?

Mới đầu không có ai lộn xộn, tất cả mọi người đều quan sát nhau, lát sau, một vài người bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Phong Thành bởi vì sức mạnh linh hồn của thành chủ Phong Nghiêu bị thương chưa lành, nên phái chiến sĩ khác tên là Phong Di ra, chiến sĩ này đi theo Phong Ngữ, mục tiêu rất rõ ràng mà đi đến cạnh Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc: “…” Kỳ thật tôi còn chưa có hoàn toàn tin tưởng các người đâu, xin đừng lại gần như vậy có được không?

Phong Ngữ thấy Nghiêm Mặc có vẻ như hơi bất đắc dĩ, còn tưởng là hắn sợ, bèn săn sóc mà dẫn chiến sĩ nhà mình tới gần Nghiêm Mặc thêm chút nữa.

Mộc Thành cũng bắt đầu đi qua phía Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc, nhưng bọn họ không tới gần Nguyên Chiến, mà dừng lại ở một khoảng cách thích hợp để vừa tác chiến vừa giúp đỡ lẫn nhau.

Tùng Châm: “Liên thủ?”

Nguyên Chiến: “Được.”

Đại Tư Tế Triều Ca cười với Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc rất tò mò về năng lực của cô.

Âm Thành thì đang do dự nên không nhúc nhích, đại vương tử của bọn họ ở Cửu Nguyên, nhưng tiểu công chúa thì lại ở Hỏa Thành, bọn họ theo phe ai cũng không ổn, chẳng bằng không theo ai cả.

Người có cùng suy nghĩ với Âm Thành còn có Vu Thành, Thủy Thành và Không Thành, ba thế lực này đều đứng yên không nhúc nhích.

Thổ Thành cũng phái chiến sĩ tham gia, Xà Đảm lên sân khấu, hai người mỉm cười với Nguyên Chiến, bước chân hướng đến gần hắn.

Nguyên Chiến chỉ tay vào bọn họ: “Tôi không tin tưởng các người, đứng yên ở đó đi, đừng có tới gần tôi.” Hắn hoàn toàn không cần khách khí với Thổ Thành, hai bên đã sớm trở mặt, không cần phải diễn trò nữa.

Xà Đảm thở dài, không có chút tức giận nào mà dừng bước.

Nghiêm Mặc vẫn luôn phân tâm quan sát người của bộ lạc Đỉnh Việt – Tri Xuân và Thù Nghệ, tộc trưởng và Đại Tư Tế của bọn họ đều không ra. Mà Thù Nghệ hình như còn chưa tới cấp mười, nhưng lại đánh bại được Tùng Châm của Mộc Thành vừa mới thăng lên cấp mười.

Hơn nữa… Nghiêm Mặc phát hiện vị trí đứng của hai thành Ám, Hỏa khá là kỳ diệu, họ đứng ở hai sườn của Đỉnh Việt.

Lúc Nghiêm Mặc đang nghĩ xem đây là vô tình hay cố ý, cùng với hàm nghĩa sâu xa ẩn trong đó, thì Đại Tư Tế Lưu Diễm của Hỏa Thành mở miệng: “Thủ lĩnh Nguyên Chiến, hình thức đã rõ ràng, mi và ta đối địch, cuối cùng sẽ phải có một bên thắng một bên bại, nhưng trước đấy, chúng ta có vài người không thể không giải quyết trước.”

Nguyên Chiến như đã đoán được đối phương sẽ nói như vậy: “Ý của ông là?”

Lưu Diễm: “Nếu chúng ta ra tay trước, thì người được lợi sẽ là những người đứng ngoài. Không bằng trước tiên giải quyết những người này, rồi chúng ta lại quyết đấu một phen.”

Nguyên Chiến trầm ngâm.

Chiến sĩ và tư tế của bốn thành Vu, Thủy, Âm, Không đau đầu, Lưu Diễm đang ép bọn họ chia phe có phải không?

Lưu Diễm chủ động nói: “Thủy Thành và Âm Thành giao cho bọn ta, các người đối phó với Vu Thành và Không Thành không có vấn đề gì chứ?”

Vu Thành và Không Thành không tỏ thái độ, cũng không nhìn ra Thủy Thành đang nghĩ cái gì, nhưng chiến sĩ và tư tế Âm Thành lại thay đổi sắc mặt, bọn họ không sợ đơn đả độc đấu, bọn họ chỉ sợ bị vây công, càng đau đầu hơn là, năng lực tấn công bằng âm thanh của bọn họ tuy lợi hại, nhưng năng lực thần huyết của Ám Thành lại rất quỷ dị, không tới mức khắc chế bọn họ, nhưng trên cơ bản cũng không bị bọn họ ảnh hưởng.

Chiến sĩ Không Thành nói thẳng: “Muốn đánh thì đánh, đừng có nhiều lời!”

Chiến sĩ Thủy Thành cười nhạo: “Cửu Nguyên là kẻ địch của Hỏa Thành, vậy đó chính là bạn của Thủy Thành, người Cửu Nguyên, có muốn hợp tác không?”

Nguyên Chiến: “Được.”

Chiến sĩ và tư tế Thủy Thành liền dời vị trí, đứng bên phía Cửu Nguyên.

Nghiêm Mặc nghĩ: Có khi nào cái bộ lạc Đỉnh Việt kia bắt tay với đám người Khuê Mạt và Lưu Diễm không?

Người Âm Thành còn đang do dự, Lạp Mạc Na trên khán đài cũng vô cùng rối rắm, cô ta không cách nào nhận ra được, giữa Cửu Nguyên và Đỉnh Việt, rốt cuộc bộ lạc nào có đại khí vận giả đây, mà lần lựa chọn này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Âm Thành và cả cô ta.

Đại Tư Tế Lam Âm thầm thở dài: “Điện hạ, nếu cô vẫn chưa thể quyết định, vậy thì…”

“Đỉnh Việt, tôi chọn Đỉnh Việt.” Lạp Mạc Na cắn răng. Lạp Mạc Linh ở Cửu Nguyên, Nguyên Chiến cũng vô tình cự tuyệt yêu cầu liên hôn của cô ta, nhưng bộ lạc Đỉnh Việt lại rất tôn trọng cô ta, kỳ thật lòng cô ta đã sớm có định hướng.

Lam Âm không nói cái gì nữa, y chỉ dùng khẩu hình ra hiệu cho Lam Diên đứng trong sân.

Lam Diên lại ra hiệu cho đám người Lưu Diễm, rồi dẫn tam tư tế đi qua phe cánh bên đó.

Lưu Diễm cười nhạt, quay sang hỏi Trùng Vu và chiến sĩ Không Thành: “Các người chọn bên kia?”

Trùng Vu: “Không chọn thì sẽ bị các người liên thủ tấn công à?”

“Đúng vậy.”

Trùng Vu nhìn về phía chiến sĩ Không Thành: “Xem đi, hay là hai chúng ta kết thành một nhóm đồng minh khác?”

Chiến sĩ Không Thành cười dữ tợn: “Được!”

Lưu Diễm không đạt được mục đích kéo hai người mạnh nhất về phía mình, vô cùng tiếc nuối, nhưng phe cánh trong sân đã chia rất rõ ràng, Cửu Nguyên có ba thành Phong, Thủy, Mộc giúp đỡ, bọn họ có Ám, Hỏa, Âm và Đỉnh Việt, còn một thành khác đứng ở bên Cửu Nguyên nhưng lại âm thầm quay về phía bọn họ, chính là Thổ Thành.

Năm chọi bốn, hơn nữa bọn họ còn có kế hoạch bí mật, phần thắng chắc chắn là rất lớn.

Lúc này Lưu Diễm không nói muốn hợp tác với Nguyên Chiến cùng đối phó Vu Thành và Không Thành nữa. Thứ nhất, Vu Thành và Không Thành rất khó đối phó; thứ hai, ai cũng sợ đối phương thầm thọc cho mình một đao; thứ ba, Vu Thành và Không Thành vốn là thế lực chiếm vị trí xếp hạng thứ nhất và thứ hai của cuộc tỷ thí lần trước, giữ bọn họ lại đến cuối cùng cũng không có tổn thất gì

“Giết!” Không biết là ai quát lên, nhưng theo sau đó, cuộc tỷ thí bắt đầu!

Bóng dáng chiến sĩ Ám Thành biến mất, chiến sĩ Hỏa Thành vung tay bắn mấy chục quả cầu lửa dày đặc về phía Nghiêm Mặc.

Chiến sĩ Phong Thành lập tức nổi gió, muốn đẩy lửa về, nhưng gió trợ lửa, quả cầu lửa chẳng những không bị đẩy về mà ngược lại còn cháy lớn hơn nữa.

Nhưng chiến sĩ Phong Thành không phải gà mờ, lập tức dựng một bức tường gió, chắn hết cầu lửa ở bên ngoài.

Chiến sĩ Ám Thành bổ một đao về phía cổ Nguyên Chiến, Nguyên Chiến lập tức biến thành cát, cát sỏi bay lên, chiến sĩ Ám Thành chém vào khoảng không.

“Cẩn thận đao của hắn!”

Đã muộn! Mặc Sát rơi trên mặt đất đột nhiên bị một cánh tay đất bắt lấy, vỏ đao rơi ra, lưỡi đao lóe lên thứ ánh sáng xanh lục lạnh lẽo.

“Xoẹt!” Chiến sĩ Ám Thành tránh rất nhanh, nhưng bên hông vẫn bị chém trúng.

Nguyên Chiến biến mất không thấy tăm hơi, mà Mặc Sát vừa nếm được máu cũng bị hắn mang xuống lòng đất.

Phong Ngữ nâng cái mũi chỉ còn lại cái lỗ đen ngòm mà ngửi ngửi: “Thanh đao kia…”

Nghiêm Mặc không trả lời, lúc này hắn căn bản không được thể buông lơi, lông tơ sau cổ dựng lên, hắn biết nguy hiểm đang tới gần, nhưng hắn vẫn chưa tìm được ngọn nguồn nguy hiểm.

Lúc trước Mặc Sát vì hai người bị Đại Tư Tế Thổ Thành đánh lén mà thất lạc, khi xong việc, ký ức của Nguyên Chiến lại bị mất nên không nhớ phải đi tìm Mặc Sát, mãi cho đến khi bọn họ trở về Cửu Nguyên và khôi phục hoàn toàn mới tìm lại Mặc Sát một lần nữa.

Khi đó Mặc Sát bị chôn rất sâu dưới đất, nhưng trong nguyên liệu tạo nên Mặc Sát có thành phần là từ Vu Quả, có Vu Quả, chuyện tìm kiếm liền trở nên dễ dàng.

Ý nghĩa của Mặc Sát đối với Nguyên Chiến rất đặc biệt, nên hắn cực kỳ coi trọng thanh đao này, mà hắn cũng muốn xem thử thanh đao này có thể trưởng thành tới mức nào, trong năm năm, mỗi năm hắn đều tế luyện để nó thăng cấp, Mặc Sát rất khát máu, mỗi lần thăng cấp đều phải nuốt một chén máu tươi của Nguyên Chiến.

Nhưng số máu đó của Nguyên Chiến cũng không phải uổng phí, năm năm qua, Mặc Sát đã được luyện đến cấp chín, chẳng những có thể khảm nguyên tinh và dùng sức mạnh linh hồn để điều khiển, mà khi không tế luyện, dù Mặc Sát có cắt trúng Nguyên Chiến nó cũng sẽ không hút máu hắn.

Thấy vậy, Nguyên Chiến muốn thu Mặc Sát vào cơ thể, nhưng không thành công, Nghiêm Mặc vốn định tìm cơ hội hỏi Tán Bố, xem xem có thể khiến Mặc Sát lên tới cấp mười không, chỉ tiếc là hắn không vào cốt thừa được nữa!

Có điều, cấp chín cũng đủ dùng rồi!

Với thiên tính khát máu của Mặc Sát, dù chỉ là một vết cắt nhỏ cũng sẽ chảy máu không ngừng, muốn chữa khỏi vết thương do Mặc Sát tạo ra không hề dễ dàng. Hơn nữa Mặc Sát rất nhạy với máu, dù anh có trốn đến đâu, thì chỉ cần nội trong phạm vi trăm mét, đừng mơ thoát khỏi sự truy tung của Mặc Sát.

Một đao của Nguyên Chiến không giết được chiến sĩ Ám Thành, nhưng vết thương để lại trên người hắn như một con chip định vị bị cài vào, dù chiến sĩ Ám Thành có ẩn thân kiểu gì cũng không thể qua mắt được hắn.

Lúc này, toàn sân tỷ thí đã hoàn toàn khác với dáng vẻ ban đầu.

Máu tóc dài xanh biếc của Đại Tư Tế Triều Ca không gió mà bay, Tùng Châm không còn thấy bóng người, mà từng cây từng cây thông thân nâu mọc ra, cây thông nho nhỏ nhanh chóng sinh trưởng, chỉ một thoáng đã biến thành một khu rừng rậm rạp cao lớn.

Đất trong rừng thông phấp phồng, bên dưới không biết giấu bao nhiêu bẫy rập.

Gió thổi qua rừng, nước và đất kết hợp, hình thành địa hình chỗ sáng chỗ tối trong rừng cây.

Biến hóa bên chỗ Lưu Diễm lại rất dữ tợn và quỷ dị, ao lửa, sương đen, tiếng ca mị hoặc, cùng với đao kiếm ẩn trong bóng tối.

Trùng Vu ngồi ở một góc trong rừng thông, lấy ra một thứ nhạc cụ quả hình trứng, đưa lên miệng thổi.

Tiếng nhạc trầm thấp vang lên, một đám sâu trùng không biết từ đâu kéo tới nườm nượp, tập trung ở chỗ gã.

Chiến sĩ bảo hộ của gã đến từ tộc Trùng Nhân, hắn cởi bỏ vỏ ngoài của con người rồi chui vào trong rừng.

Chiến sĩ Không Thành bay giữa không trung lạnh lùng nhìn phía dưới, tư tế Trần lão của bọn họ đã không thấy đâu nữa.

Nghiêm Mặc nhìn biến hóa kinh người trong sân đấu, mãi nửa ngày mới khép miệng lại được.

Hắn từng thấy Nguyên Chiến thay đổi địa hình, còn từng thấy Nguyên Chiến đắp nên một ngọn núi cao, nhưng hắn đã quá quen thuộc với năng lực của Nguyên Chiến, nhìn thấy sẽ không có gì để khiếp sợ. Mặc dù trong Cửu Nguyên cũng có những năng lực khác, nhưng vì bọn họ chưa lên tới cấp cao, nên trong mắt Nghiêm Mặc cũng không là gì.

Nhưng những gì phát sinh trước mặt hiện giờ lại làm hắn cảm nhận được sự khoa trương của năng lực thần huyết, chỉ ngắn ngủi vài phút, cái sân đấu còn chưa to bằng một bãi bóng đã biến thành một khu sinh thái loại nhỏ, hơn nữa còn có đầy đủ những thứ từ tốt đẹp cho đến ác liệt.

Tiếc là mặt ngoài thì đẹp đến thế, nhưng tất cả đều ẩn giấu sát khí nồng nặc, ngay cả ông lão Phong Ngữ điên điên khùng khùng cũng bắt đầu trở nên cẩn thận: “Gió nói, có nguy hiểm, một mùi hương kỳ quái.”

Mùi hương kỳ quái là mùi hương gì? Nghiêm Mặc thả tinh thần lực ra, bắt đầu liên hệ với nhóm hộ vệ nhỏ trung thành nhất của hắn. Cảm ơn người Mộc Thành, môi trường này rất thích hợp để đàn ong vệ của hắn phát huy.

Trên khán đài có một nửa người chỉ nhìn thấy biến hóa dưới sân tỷ thí, nhưng bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ căn bản không nhìn thấy, thậm chí những chiến sĩ và tư tế trong sân bọn họ cũng không tìm ra được mấy người.

Mà người có thể nhìn ra đều nhíu chặt mày, tình thế trước mắt không rõ, rốt cuộc ai có thể thắng, chỉ sợ ngoại trừ tư tế tiên đoán, sẽ không ai đoán ra được.

Tù trưởng Phụ Điển của Đỉnh Việt hỏi Đại Vu Triết Lê: “Anh nhìn thấy cái gì?”

Vẻ mặt của Triết Lê vẫn luôn tái nhợt, tay gã đặt trong một cái lọ nước, thật lâu sau, cặp mắt trắng dã của gã mới khôi phục lại bình thường: “… Ta không thấy được gì cả.”

“Sao có thể?” Phụ Điển kinh ngạc.

Vẻ mặt Triết Lê mệt mỏi: “Thần không cho ta thấy.”

“Mau xem kìa! Rừng thông có biến! Chiến sĩ Hỏa Thành đang phóng lửa đốt rừng!”

Đến đây Nghiêm Mặc vẫn chưa ra tay, trước mắt Nguyên Chiến vẫn đang đối phó rất nhẹ nhàng, không cần hắn nhúng tay.

Nhưng hắn không ra tay, người khác cũng không định tha cho hắn.

Nguyên Chiến hóa thành cát, căn bản không có ai tìm được hắn, người bay lên không trung được đều đã bay lên, chỉ sợ chân vừa chạm mặt đất liền bị Nguyên Chiến kéo xuống chôn sống.

Mà không tìm thấy hắn thì sẽ không thể giết được hắn, cũng không đánh bại được hắn. Không biết là ai đưa ra chủ ý, mà hình như tất cả đều nhận định chỉ cần tấn công Nghiêm Mặc thì sẽ ép được Nguyên Chiến ló đầu ra, vì thế Nghiêm Mặc gặp phải tai ương.

Nhưng muốn giải quyết Nghiêm Mặc, trước hết phải giải quyết rừng thông.

Lửa cháy lớn, rất có xu thế kéo cả khu rừng thông và người bên trong cùng chết.

Thủy Mạc bay lên trời, làm đất và bầu không khí trong rừng trở nên thật ẩm ướt, khiến lửa không đốt nổi.

Hoa lửa rơi xuống từ trên trời, mưa to cũng theo tới!

Mặt đất cuộn lên, lao thẳng vào ao lửa.

Lửa liền tắt ngúm, thuốc độc mà Ám Thành đặt ở dưới lửa của Hỏa Thành không thể phát tán nữa, sương đen tản đi một ít.

Mùi máu tanh bốc lên, Nghiêm Mặc vừa định tấn công thì: “A!” một tiếng, kẻ đánh lén bị kéo vào lòng đất.

Một bàn tay đất thật lớn trồi lên quơ quơ với hắn.

Nghiêm Mặc cười.

“Vù vù.” Hơn trăm con ong Ăn Thịt bay vào rừng thông. Bọn chúng đi theo Nghiêm Mặc mà nhập cư trái phép đến Vu Thành, bởi vì số lượng ít, nên các chiến sĩ Vu Thành không phát hiện, chỉ cho rằng túi da chứa ong Ăn Thịt là đồ ăn hoặc hành lý của bọn họ.

Người bay trên không trung cho rằng mình đã an toàn rồi, nhưng không… Chết tiệt! Là ai cuốn lấy chân hắn kéo xuống?

Chiến sĩ Âm Thành đột nhiên rống giận, bởi vì có quả cầu lửa tập kích về phía mình: “Lưu Diễm! Các người rốt cuộc có ý gì! Vì sao lại tấn công tôi?”

“Không phải bọn ta làm! Thủ lĩnh Cửu Nguyên là chiến sĩ tam hệ, hắn vừa có thể điều khiển thực vật vừa có thể khống chế lửa, mọi người cẩn thận!”

“Chết tiệt, rốt cuộc hắn núp ở đâu? Không tìm được thì làm sao mà giết?”

“Trước tiên tấn công tên tư tế của hắn, hắn nhất định sẽ quay về cứu viện, không quay về thì càng tốt.”

“Cho chiến sĩ và tư tế Thổ Thành kiềm chân hắn!”

“Trùng Vu đang tấn công bọn ta!”

“Cái gì?”

“Đó là ong Ăn Thịt! Trùng Vu chết tiệt! Ta biết là không thể tin tưởng gã mà!”