Dị Thế Lưu Đày
Chương 452 : Lời đồn
Ngày đăng: 18:29 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nguyên Chiến mặc đồ xong thì bắt đầu dán lên người tư tế đại nhân của mình quấy rối, chốc thì thò tay vào ngực hắn, chốc thì kéo lưng quần hắn.”
Ngày thứ tám sau khi dịch bệnh bùng nổ.
Ma Cam được trị liệu một ngày xong thì tình huống đi tả có chuyển biến tốt hơn.
Hắn tận mắt nhìn thấy thiếu niên Vô Giác Nhân kia tới huyệt động một ngày ba lần: Sáng, chiều, tối. Một khi phát hiện tình huống nguy cấp sẽ lập tức trị liệu.
Trừ cái đó ra, những Vô Giác Nhân phụ trách chăm cho bọn hắn có một người thường trực trong hang, còn có ba người thay phiên nhau tới kiểm tra tình huống của bọn hắn cứ mỗi tiếng một lần. Những Vô Giác Nhân này ăn mặc rất kỳ quái, mặt che khăn vải, quần áo cũng có tay.
Bãi nôn và phân của bọn hắn sẽ lập tức được trộn tro và hốt ra ngoài. Uế vật dính trên người cũng sẽ nhanh chóng có người tới lau rửa giúp.
Sau một ngày, mấy Vô Giác Nhân kia và thiếu niên đó bận bịu đến xoay mòng mòng.
Ma Cam trộm ghi nhớ tất cả những gì mà thiếu niên Vô Giác Nhân làm, hắn theo bản năng mà cảm thấy những việc đó rất hữu dụng đối với dịch bệnh này.
Hắn càng muốn có được phương thuốc hơn, tiếc là hắn không thể trực tiếp hỏi ra miệng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết Vô Giác Nhân kia sẽ không dễ dàng giao phương thuốc ra như vậy.
Kỳ thật Ma Cam hẳn phải hỏi thử, vì nếu hắn hỏi, thì công lao lớn trong tám ngày này chính là của hắn, chỉ tiếc…
Vào ngày thứ mười sau khi dịch bệnh bùng nổ.
Nghiêm Mặc dẫn những tình nguyện viên của ba thôn đến tuyến đường bị phong tỏa phía đông dựng một căn cứ cứu trợ lâm thời.
Hắn không đi xa nữa, không biết những Vô Giác Nhân bị đuổi đi đó hay được tin tức từ miệng ai, biết bên này có người có thể trị liệu căn bệnh, càng lúc có càng nhiều Vô Giác Nhân đến từ thành Ô Càn tập trung ở tuyến đường bị phong tỏa phía đông.
Nghiêm Mặc chỉ an bài và trị liệu cho những người này thôi mà đã bận đến mức hận không thể phân thân.
Nguyên Chiến có thể tạo ra phòng ở rất đơn giản, nhưng hắn không làm, thậm chí hắn còn không dựng một nơi cho mình và Nghiêm Mặc ở, mặt ngoài hắn chỉ tìm một sơn động không lớn, làm một vách ngăn, thu dọn đơn giản một chút.
Mà chỉ có Nghiêm Mặc biết, mỗi khi hắn trở về nghỉ ngơi, chỉ cần đẩy vách ngăn kia ra, phía sau tảng đá lớn dùng làm bình phong nhìn như cực nặng ấy chính là một không gian cực kỳ rộng thoáng, râm mát, khô ráo, sạch sẽ, thậm chí Nguyên Chiến còn tạo mấy cái cửa sổ ở nơi không khiến người khác chú ý đến, đảm bảo hang động có thể hứng sáng và đón gió.
Nghiêm Mặc lại lấy vật dụng và chăn đệm trong túi không gian ra sắp xếp, hang động thoải mái không kém nhà của cả hai ở Cửu Nguyên, chỉ trong nháy mắt, hang động đã thăng cấp thành cái động phủ.
Ánh mặt trời bên ngoài rọi vào động phủ qua cửa sổ trên vách núi, Nghiêm Mặc vẫn còn đang nhắm mắt mà nhấc cánh tay gác trên ngực mình lên, để qua một bên, sau đó mới mở mắt xoay người bước xuống khỏi cái giường đá.
Một bàn tay to sờ lên thắt lưng trần của hắn, lướt một vòng từ lưng tới bụng.
Nghiêm Mặc gỡ cái tay kia ra, cầm một bộ đồ vắt trên ghế ở đầu giường lên khoác vào.
Thân thể cao lớn phía sau cũng nhẹ nhàng không một tiếng động mà xuống khỏi giường, lấy một bộ đồ tùy tiện mặc, cánh tay rắn chắc để lộ bên ngoài, trên hông thắt một sợi dây thừng, vạt áo chỉ dài tới đùi.
Cách ăn mặc này là kiểu cơ bản của người tây đại lục, có điều không phải tất cả người tây đại lục đều không mặc quần, những chiến sĩ đó phải cưỡi chiến thú nên có mặc thứ trông giống như quần lót.
Nguyên Chiến mặc đồ xong thì bắt đầu dán lên người tư tế đại nhân của mình quấy rối, chốc thì thò tay vào ngực hắn, chốc thì kéo lưng quần hắn.
Nghiêm Mặc cứ liên tục gỡ tay hắn ra, hắn lại không biết mệt mà liên tục dán lên.
“Chào buổi sáng.” Ôm lấy hắn, nhẹ nhàng cọ cọ. Sáng sớm, tinh lực luôn tràn đầy: “Cảm giác thế nào?”
“Cũng được.” Nghiêm Mặc tha theo cái ‘tay nải’ to đùng sau lưng mà đi đến bồn rửa mặt, dùng nước đã được nấu qua để nguội mà bắt đầu rửa mặt.
“Cũng được là sao?” Cái ‘tay nải’ bự dính hắn không buông.
“Là đầu óc rất tỉnh táo, suy nghĩ nhanh nhẹn, trí nhớ tốt. Mới ăn một buổi tối thì sao mà có thay đổi lớn được? Chính anh cũng nói anh phải tốn ba ngày mới hoàn toàn hấp thu được năng lượng trong thứ quả kia mà.” Nghiêm Mặc buông ly nước rửa mặt xuống nói.
“Ừm.”
“..Được rồi, đừng có sờ nữa, tối hôm qua anh nhân lúc tôi không thể cử động mà làm còn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ, tối hôm qua mới làm có một lần.”
“Đừng có mà không biết xấu hổ! Ông mày không có chút phản ứng nào mà sao anh lại làm hăng hái như vậy hả?”
“Mặc, đừng có nói mấy lời kỳ quái.”
Nghiêm Đại Tư Tế tát cái đầu của tên đàn ông nào đó thò qua: “Đánh răng! Không đánh răng súc miệng thì không được hôn tôi!”
“Không đánh!”
“Quỷ ở dơ!”
Hai người náo loạn.
“Đại nhân.” Bên ngoài có tiếng kêu quen thuộc: “Lại có một nhóm người nữa tới, ngài có muốn ra xem một chút không?”
“Tôi ra ngay đây.” Nghiêm Mặc cầm cái ly súc miệng ụp vào ngực Nguyên Chiến, lách người một cái, đi ra ngoài.
Đám nhà tranh giản dị bên ngoài đã có chút quy mô, nhìn tựa như một thôn xóm cỡ lớn.
Nhóm Vô Giác Nhân mới tới này có gần một trăm người, bên trong có không ít con nít và phụ nữ, người già không nhiều lắm nhưng cũng có gần mười người. Thật đúng là hiếm lạ, mấy ngày gần đây, phần lớn Vô Giác Nhân chạy nạn đến đều là thanh niên trai tráng, người già hầu như không có, trẻ con cũng rất ít.
Nghiêm Mặc nhanh chóng đánh giá nhóm người này, rồi mới nhìn tới người dẫn đầu bọn họ. Người kia khoảng ba mươi tuổi, có lẽ tuổi thực tế trẻ hơn một chút, thân hình cao gầy, gương mặt không tính là anh tuấn, nhưng có vẻ như rất trầm ổn, mang một đôi tai rất to.
Hậu Sư chỉ tay vào đối phương, lớn giọng giới thiệu: “Đại nhân, đây là nha quan thành tây mà tôi từng kể với ngài.”
Nghiêm Mặc nhớ ra người này, Hậu Sư từng kể người này khá săn sóc với những thôn xóm Vô Giác Nhân bọn họ, ít nhất thì so với nha quan thành đông tốt hơn nhiều.
Nha quan kia chủ động hành lễ: “Kẻ hèn tên Tịch Dương, kiến quá đại nhân.”
Nghiêm Mặc không biết nhân phẩm người này như thế nào, nhưng thấy anh ta có thể dẫn theo gần một trăm người tìm đến hắn, quan trọng nhất là một trăm người này có hơn phân nửa không phải thanh niên trai tráng, chỉ với điểm đó đã có thể nhìn ra tâm địa người này không xấu, lại còn rất có năng lực.
“Trong số người anh mang đến có bao nhiêu người đã xác định là bị nhiễm bệnh?” Nghiêm Mặc vươn tay ra hiệu, vừa đi vừa hỏi.
Tịch Dương như không đoán được cậu thiếu niên này lại trực tiếp như thế, nhưng anh trả lời rất nhanh: “Những người này vẫn chưa sinh bệnh, người sinh bệnh tôi không dẫn qua đây.”
“Hửm?” Nghiêm Mặc quay đầu nhìn anh ta.
Tịch Dương có thể nhìn ra thái độ của cậu thiếu niên này chỉ trong tích tắc đã lãnh đạm đi không ít, trong lòng đột nhiên dâng lên tia hy vọng, thử thăm dò: “Người sinh bệnh đều ở nơi khá xa, tôi nghe nói bên này có biện pháp trị liệu?”
Nghiêm Mặc bỗng nhiên cười: “Anh không tồi.”
Tịch Dương cảm thấy kỳ lạ, cậu thiếu niên này rõ ràng ăn mặc giống như anh ta, nhưng cách nói chuyện của đối phương lại làm anh ta có một loại cảm giác như đang nói chuyện với quý tộc Hữu Giác Nhân, không phải là cậu thiếu niên kiêu căng ngạo mạn, mà là ở cậu ấy có một loại khí chất của kẻ bề trên.
Tịch Dương tự nhận mình đã gặp qua không ít quý tộc và thần thị, anh biết rõ loại khí chất này rất hàm súc, dù có muốn giả bộ cũng không thể giả bộ được.
Nghiêm Mặc: “Để tôi kiểm tra nhóm người này trước, nếu tất cả đều không bị bệnh thì tôi sẽ bảo Hậu Sư sắp xếp chỗ ở cho các anh. Chờ khi sắp xếp xong, anh lại dẫn tôi đi xem những người bệnh đó, không cần lo lắng, chỉ cần đề phòng tốt, bệnh này sẽ không có gì đáng sợ, dùng thuốc thì tốc độ khỏi hẳn càng nhanh.”
“Được.” Trong giọng nói Tịch Dương lộ ra vẻ vui mừng, người nhà của anh và các Vô Giác Nhân sinh bệnh khác đều được cứu rồi! Hy vọng vị thần sứ đại nhân không biết từ đâu tới này thật sự có thể thần như trong lời đồn.
“Để tôi xem cho anh trước, nếu anh không sao, vậy chút nữa đi theo tôi, bên tôi đang thiếu nhân thủ, nếu anh đồng ý thì có thể ở lại hỗ trợ.”
Tịch Dương thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Nghiêm Mặc thật sự rất thiếu nhân thủ, chắc là Vô Giác Nhân bị Hữu Giác Nhân áp chế dữ quá, rất nhiều người trong số họ khi làm việc đều rất cứng nhắc, cứ phải đợi lệnh thì mới đi làm, còn phải dạy rất nhiều thứ cho bọn họ.
Người hữu dụng là Hậu Nữ – thôn vu thôn Đất Trũng, thôn trưởng bọn họ thì không có nhiều năng lực, trước mắt Hậu Nữ chỉ có thể ở lại thôn Đất Trũng.
Mà thôn trưởng và thôn vu hai thôn khác cũng phải lo chuyện trong thôn của mình, bọn họ có thể rút nhân thủ ra giúp hắn, nhưng đích thân ra trận thì lại không thể.
Năng lực của ông Hách cũng không tồi, tiếc là ngôn ngữ không thông, tạm thời chỉ có thể dùng để truyền tin.
Kết quả liền tạo thành tình trạng trước mắt, trong tay hắn chỉ có Hậu Sư là người duy nhất có thể dùng, nhưng tính tình Hậu Sư hấp tấp, làm việc tùy tiện, người như vậy có thể làm mãnh tướng, nhưng lại không thích hợp làm chính vụ hay mấy chuyện vụn vặt. Mà bây giờ hắn cần người có thể xử lý những chuyện vụn vặt, quản lý các nhóm Vô Giác Nhân ở với nhau.
Mà hình như Tịch Dương cường tráng hơn Hậu Sư một chút nhỉ. Nghiêm Mặc cũng ôm tâm tư dùng người mới mở lời. Lại nói, người ta chưa chắc đã đồng ý ở lại, nói không chừng sau khi sự tình ổn thỏa thì sẽ dẫn nhóm người kia rời đi.
Mà Tịch Dương còn xuất phát từ góc độ ích lợi của mình, xem ra trong khoảng thời gian ngắn anh ta chắc chắn phải ở lại chỗ này, thay vì nghe người khác chỉ huy, không bằng tự nắm quyền lực trong tay, như vậy cũng có thể giúp mình và nhóm người của mình tìm được lợi ích nhiều hơn một chút. Còn về tương lai? Ai mà biết tương lai sẽ như thế nào?
Cứ như vậy, một người mời, một người đáp ứng mà không cẩn thận suy nghĩ, lúc này hai người đều không nghĩ đến ước định đơn giản giữa bọn họ hôm nay lại trở thành sự khởi đầu của một truyền kỳ.
Ngày thứ mười một sau khi dịch bệnh bùng nổ.
Y Phàm đại sư đi tới đi lui trong phủ, ông đã xác định thuốc mà cậu thiếu niên Vô Giác kia để lại cho mình rất hữu dụng.
Mà thành chủ đã ba ngày không lộ mặt, chỉ có thể nhìn thằng em trai Ô Càn Á Sắt của thành chủ càn quấy mà thu gom tài vật bốn phía.
Hiện giờ người muốn rời thành không chỉ có Vô Giác Nhân, ngay cả Hữu Giác Nhân cũng phải giao dịch tài sản, nếu không Á Sắt sẽ không cho người ra khỏi thành.
Á Sắt dám càn quấy trong thành như vậy, Y Phàm có thể khẳng định là thành chủ nhất định đã xảy ra chuyện, rất có thể cũng bị lây bệnh như đại đa số Hữu Giác Nhân trong thành.
Y Phàm đại sư hơi dừng bước, nắm chặt bình thuốc trong tay, ông quyết định, ông lại đi cầu kiến thành chủ một lần nữa!
Á Sắt chặn đường Y Phàm đại sư, mặc kệ ông nói cái gì cũng không cho ông gặp thành chủ.
Y Phàm đại sư tức giận, nhưng vì thành chủ, vì nhiều Hữu Giác Nhân trong thành, ông vẫn nhịn.
“Á Sắt đại nhân! Ta quả thật có việc gấp cần gặp thành chủ. Có phải thành chủ nhiễm bệnh rồi hay không? Có phải Đại Vu cũng bó tay rồi hay không? Ta có thuốc, dù chỉ thử một lần…”
“Ông có thuốc? Thuốc gì? Hữu dụng không? Lấy ra cho ta xem!” Á Sắt chìa tay.
Sắc mặt Y Phàm đại sư trầm xuống: “Ta phải gặp thành chủ mới giao thuốc ra.”
“Hừ! Anh ta nói, bất cứ kẻ nào cũng không gặp, mọi chuyện ta đều có thể tùy ý xử lí. Ông có thuốc thì giao cho ta, ta phải xác định đó không phải thuốc độc mới có thể đưa cho anh ta. Dù sao ông đã thu Vô Giác Nhân làm học đồ thay vì Hữu Giác Nhân, ai biết được thuốc của ông có vấn đề hay không?”
“Ô Càn Á Sắt! Ta gọi cậu một tiếng đại nhân là vì cậu là em trai của thành chủ, cậu ăn nói tốt nhất là chú ý một chút.” Y Phàm đại sư dù tính tình có tốt thế nào thì lúc này cũng nhịn không được.
“Sao? Ông muốn xông vào phủ thành chủ? Đại Cốt Khí Sư Y Phàm, đừng tưởng là anh ta cho ông ba phần mặt mũi thì ông thật sự có thể trèo lên đầu Ô Càn Á Sắt ta! Có tin ta lấy danh nghĩa ông là kẻ phản bội mà cho người đến bắt ông ngay bây giờ không?”
“Cậu có thể thử xem!” Hộ vệ phía sau Y Phàm đại sư lập tức bày ra tư thế phòng thủ.
Ô Càn Á Sắt vung tay lên: “Người đâu! Bắt chúng lại cho ta!”
“Á Sắt đại nhân!” Nhị tổng quản trong phủ thành chủ nôn nóng hô to. Thành chủ và tổng quản đều bị bệnh, hiện giờ trong thành không còn ai có thể áp chế Ô Càn Á Sắt. Mà y thân là nhị tổng quản, chỉ có thể khuyên can chứ không cách nào điều động vệ binh ngăn cản, mà Á Sắt lại nuôi một đám hộ vệ không dưới trăm tên, những hộ vệ đó cũng chỉ nghe lệnh hắn.
Á Sắt càng cao giọng hơn: “Ra tay!”
“Y Phàm đại sư, Đại Vu cho mời!” Vào ngay lúc nguy cấp, một con Cốt Điểu loại nhỏ bay đến trước mặt Y Phàm, há miệng nói tiếng người.
Ô Càn Á Sắt dù có kiêu ngạo thì cũng không dám leo lên đầu thần điện, thấy Đại Vu Ma Yết phái chim truyền âm tới, Á Sắt hừ lạnh: “Ông may đấy!”
Y Phàm đại sư hít sâu một hơi, không thèm nói gì mà quay đầu bỏ đi. Ông không biết Ô Càn Á Sắt tìm tự tin từ đâu ra mà dám đắc tội với ông như vậy, nhưng ông sẽ khiến hắn biết được kẻ dám đắc tội với một Đại Cốt Khí Sư sẽ có kết cục gì.
Thần điện thành Ô Càn.
Đại Vu Ma Yết mở bình thuốc ra ngửi ngửi, hỏi lại lần nữa: “Ông thật sự mắc loại bệnh giống như mọi người? Mà thuốc này có thể trị hết?”
“Ta chắc chắn.” Y Phàm đại sư cũng đáp lại.
Đại Vu Ma Yết nhẹ nhàng đặt bình thuốc lên trên bàn: “Ta gọi ông tới là muốn hỏi kỹ càng một chút về học đồ Vô Giác Nhân kia của ông.”
“Đại Vu, ngài cứ hỏi, ta biết gì sẽ nói hết.”
Đại Vu Ma Yết hỏi rất kỹ càng và tỉ mỉ về Nghiêm Mặc.
“Ông nói sau đó hắn tới vài tiệm thuốc?” Ma Yết Đại Vu đột nhiên cao giọng.
“Phải, quản lý cửa hàng ta đi theo cậu ấy.”
“Hắn đi tới cửa hàng nào? Ông có biết hắn mua cái gì không?”
“Ta biết, quản lý cửa hàng vừa trở về đã nói lại cho ta nghe.” Y Phàm đại sư đã sớm có chuẩn bị, lấy ra một tấm da dê từ cốt khí trữ vật: “Tên thảo dược mà cậu ấy mua đều ghi ở trên này, ta lại đích thân tới mấy tiệm thuốc kia để xác minh, chắc chắn không sai.”
“Tốt quá!” Đại Vu Ma Yết nhanh chóng nhận lấy tấm da dê, xem kỹ từ đầu tới cuối một lần rồi chuyển qua cho một thần thị đứng bên cạnh: “Mau nhìn xem, thuốc này có thảo dược nào hữu dụng với nghiên cứu chế thuốc của cậu không?”
Thần thị kia xem rất cẩn thận: “Lạ thật, thảo dược phần lớn đều chỉ cần một đến ba cây, mà đại đa số đều là tiên dược hoặc còn tươi, chỉ có lạp mạn thảo là mua một trăm lẻ hai cây, con số này rất có thể là toàn bộ lạp mạn thảo trong thành.”
“Lạp mạn thảo?”
Thần thị ngẩng đầu: “Trước kia chưa từng nghe nói lạp mạn thảo có thể trị bệnh, ngài cũng biết lạp mạn thảo là thảo dược quý hiếm mang đến từ đông đại lục, chỉ có quanh thần điện vương đô thành Lạc Lan của tộc Bạch Giác được bảo vệ chặt chẽ mới có thể trồng ra, chứ trong các cửa hàng thảo dược có rất ít, giá cả cực đắt, người mua nó chỉ sợ không nỡ dùng nó để làm nghiên cứu.”
“Có phải cậu nghi ngờ lạp mạn thảo chính là thảo dược chủ yếu dùng để trị dịch bệnh này không?” Đại Vu Ma Yết hỏi.
Thần thị đáp: “Dù không phải thì cũng là một trong số đó, nếu không thì sẽ không thể giải thích vì sao Vô Giác Nhân kia lại mua một lúc nhiều lạp mạn thảo như vậy.”
Đại Vu Ma Yết hạ lệnh cho một thần thị khác: “Tới tất cả các cửa hàng thảo dược trong thành hỏi xem ai còn lạp mạn thảo, mua hết toàn bộ!”
“Vâng.”
Thần thị am hiểu thảo dược kia lại lắc đầu: “Lạp mạn thảo vốn đã ít, trong thành chỉ có vài cửa hàng là có thảo dược, mà thiếu niên Vô Giác Nhân kia đã đi mua hết.”
“Đáng giận!” Đại Vu Ma Yết siết nắm tay.
“Không phải cậu ta đáng giận, những Vô Giác Nhân của các thôn xóm bên ngoài có số người nhiễm bệnh cao, chút lạp mạn thảo này nếu thật sự hữu dụng thì chỉ sợ sẽ không đủ.” Thần thị rất thực tế.
Đúng lúc này Y Phàm chen vào nói: “Đại Vu, ta cảm thấy cậu nhóc kia không có ác ý với Hữu Giác Nhân chúng ta, lúc trước trước khi đi cậu ta đã định nói cho ta biết phương thuốc, nhưng chỉ mới nói có một cái thì tướng quân Ma Cam đã… Khụ!”
Nghĩ đến chuyện Ma Cam là con trai độc nhất của Đại Vu Ma Yết, Y Phàm đại sư khó mà nói tiếp nữa, nhất thời sửa lời: “Nghe nói cậu nhóc kia hiện giờ đang ở khu thôn xóm phía đông? Có lẽ chúng ta có thể phái người đi tìm cậu ta, dùng cốt tệ, dùng ma cốt, dùng nguyên tinh, dùng thứ có thể đả động tới cậu ta. Ta đồng ý dẫn đội tới mua phương thuốc của cậu ta, có điều ta hy vọng tất cả mọi người sẽ nghe lời ta, không có lệnh của ta thì không ai được vọng động.”
Ma Yết Đại Vu trầm mặc.
“Đại Vu, người chúng ta phái tới thành Minh Nguyệt vẫn chưa trở về, chỉ sợ vị Đại Dược Sư kia hiện giờ không có ở thành Minh Nguyệt.” Thần thị nhắc nhở ông.
Y Phàm đại sư lại nói: “Cậu nhóc kia cho ta bình thuốc này nói là dùng cho giai đoạn đầu của bệnh, ngài cũng nói thành chủ hiện giờ mắc bệnh nặng, thuốc này đưa qua chỉ sợ không có nhiều hiệu quả, ta qua đó nói không chừng có thể mời cậu ấy trực tiếp trở về chẩn bệnh và chế thuốc cho thành chủ.”
“…Ta cho rằng ông sẽ lén đi gặp cậu ta.” Đại Vu Ma Yết nhìn về phía Y Phàm đại sư.
Y Phàm đại sư cười nhạo: “Ta không phủ nhận khi ta vừa có thể rời giường ta liền có cái suy nghĩ này, nhưng Ô Càn Á Sắt lại canh chừng ta quá chặt.”
Đại Vu Ma Yết thở dài: “Tìm hai người mắc bệnh nhẹ, trước tiên thử xem thuốc này có hiệu quả với tất cả mọi người không, sau đó lại đưa cho thành chủ.”
“Ta có chút lo lắng, Ô Càn Á Sắt kia đã khống chế phủ thành chủ, hôm nay ta nói như vậy mà hắn vẫn không để ta gặp thành chủ, nếu hắn không muốn cho thành chủ khỏi hẳn…” Y Phàm chỉ nói một nửa lời.
“Ô Càn Á Sắt…” Đại Vu Ma Yết lộ ra nụ cười lạnh: “Thả cho hắn quậy vài ngày đi, chờ thành chủ khỏe lại thì xử lý hắn cũng không muộn!”
Nửa ngày sau, trong thành Ô Càn truyền ra một lời đồn.
“Cậu biết không? Có Vô Giác Nhân chế ra phương thuốc chữa bệnh.”
“Cái gì? Thật sao? Phương thuốc gì?”
“Cậu có biết tên học đồ Vô Giác Nhân mà lúc trước Y Phàm đại sư thu không? Nghe nói trên tay hắn có vu dược trị bệnh. Y Phàm đại sư cũng sinh bệnh, nhưng dựa vào vu dược mà Vô Giác Nhân kia để lại đã rất nhanh khỏi hẳn.”
“Cái gì! Thật hay giả vậy? Có thuốc đó sao? Vô Giác Nhân kia hiện giờ đang ở đâu?”
Bầu không khí trong thành càng ngày càng ồn ã, tất cả mọi người đều truyền nhau những lời này và đồng thời xác định thật giả.
Cuối cùng, mọi lời đồn đều tụ lại thành một câu: Trong tay học đồ Vô Giác Nhân của Y Phàm đại sư có vu dược có thể trị bách bệnh, mà người nọ hiện giờ đang ở thôn xóm của các Vô Giác Nhân phía đông.