Dị Thế Lưu Đày
Chương 457 : Bố Hoa xin trị bệnh và bí mật của thôn Kỳ Vũ
Ngày đăng: 18:29 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Chiến tranh vì tài nguyên là sự mâu thuẫn không thể hòa giải!”
Sáng sớm ngày thứ mười lăm sau khi dịch bệnh bùng nổ.
“Đại nhân! Có tin tốt!” Có thần thị chạy như bay vào chủ điện, hưng phấn hô to.
Đại Vu Ma Yết buông sách xuống ngẩng đầu: “Thành chủ khỏe lại rồi?” Chỉ mới cho gã dùng một viên thuốc, hiệu quả tốt như vậy sao?
Thần thị xua tay: “Bẩm báo đại nhân, sáng nay thành chủ đại nhân tỉnh lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cho tôi tới hỏi, thuốc còn bao nhiêu, có chế ra một lượng lớn hay không, còn mời ngài qua đó một chuyến.”
“Ta đã biết, cậu lui đi.”
“Vâng.”
Chờ đến khi thần thị rời đi, Đại Vu Ma Yết lẩm bẩm: “Xem ra chúng ta có thể đưa loại vu dược thứ hai đã chuẩn bị tốt qua.”
Điển Thị ở cách đó không xa nhẹ giọng nói: “Đại nhân, đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Ma Cam đâu?”
“Tướng quân đang ở phủ đệ của mình.”
“Ừm, đừng để nó tới… Được rồi, các cậu cũng không ngăn cản được nó, nếu nó phát hiện ra động tĩnh mà nhất quyết muốn tới, các cậu cứ dẫn nó đi bắt ô Càn Á Sắt, nói đây là lệnh của thành chủ.” Đại Vu Ma Yết quẳng ra một cái lệnh bài bằng xương.
“Vâng.” Điển Thị nhặt lệnh bài lên rồi rời đi, sau đó giao nó cho người nên giao.
Điển Thị giao lệnh bài xong thì không lập tức trở về chủ điện, mà chậm rãi đi về phía thiên điện. Trên đường hộ vệ giảm hơn phân nửa, đi cùng hắn ta không được mấy người.
Trong thiên điện của thần điện nào đó ở thành Ô Càn đang tiếp đãi khách khứa.
Bố Hoa không thể chờ được nữa. Tình huống của Trát La và những người khác càng lúc càng gay go.
Mới đầu khi bọn hắn và tướng quân Ma Cam xung đột không để lộ ra thân phận của mình, thẳng đến khi Ma Cam muốn lấy danh nghĩa quấy rối mà tống bọn hắn vào tù.
Thân phận của Bố Hoa với Trát La khó mà nói ra, Đơn Đốn liền lấy chứng minh thân phận mình ra, thoát khỏi tai ương lao ngục này.
Lúc ấy Bố Hoa còn cảm thấy may mắn mà nghĩ: May là Trát La đang khó chịu trong người, nếu không thì với tính tình hắn mà không náo loạn đến long trời lở đất với Ma Cam mới là lạ.
Nhưng bọn hắn không ai ngờ rằng chút khó chịu này lại trở thành nạn dịch bệnh thổi quét cả tòa thành Ô Càn, không đến hai ngày, không chỉ Trát La bị bệnh, mà những người khác trong tiểu đội ngoại trừ Đơn Đốn và hắn ra thì toàn bộ đều nhiễm bệnh.
Bởi vì thân phận của Đơn Đốn, thần điện có phái thần thị am hiểu trị liệu đến khám cho bọn hắn, nhưng cái mà những thần thị đó làm chỉ là kéo dài thời gian, căn bản không thể trị tận gốc, suốt nhiều ngày như vậy, mắt thấy bốn người Trát La đã sắp không trụ được nữa, mà mới ngày hôm qua, ngay cả Đơn Đốn cũng ngã xuống, đây là một kích nặng nhất đối với Bố Hoa.
Đơn Đốn trong lòng hắn không giống như các đồng đội khác và Trát La, bọn hắn lớn lên cùng nhau, học tập cùng nhau, chiến đấu cùng nhau, giao phía sau lưng cho nhau, so với anh em ruột còn thân thiết hơn.
Hiện giờ việc hắn để lộ thân phận của mình và Trát La đã không còn ý nghĩa gì nữa, nói không chừng còn mang tới những rắc rối không cần thiết. Ba tộc Hắc Giác, Hồng Giác và Bạch Giác cùng ngự trị, mặt ngoài thì hoà bình nhưng phân tranh nội bộ chưa hề dừng.
Khi bệnh tình của bốn người Trát La càng lúc càng nặng, hắn quả thật phải hoài nghi liệu có phải thành chủ và thần điện thành Ô Càn muốn mượn cơ hội này mà khống chế bọn hắn để đạt được lợi ích lớn hơn nữa hay không, mà khi hắn biết thành chủ thành Ô Càn đã liên tục nhiều ngày không xuất hiện trước mặt người khác, tòa thành bị gã em trai khống chế, tình hình càng lúc càng loạn, hắn rốt cuộc đã khẳng định được thần điện bó tay với dịch bệnh này!
Bố Hoa cũng từng nghĩ tới chuyện rời khỏi thành Ô Càn, đến những thành khác cầu cứu, nhưng đám người Trát La bệnh quá nặng, mà điều quan trọng nhất là dịch bệnh này có tính lây lan, kiến thức, thân phận và lương tâm hắn không cho phép hắn dẫn bốn người mắc bệnh truyền nhiễm tiến vào tòa thành khác.
Thậm chí hắn còn đề nghị với thần điện, đừng cho người bệnh rời khỏi phạm vi thành Ô Càn, nhưng Ô Càn Á Sắt cứng đầu cứng cổ, chỉ cần người ta có thể đưa cho hắn cái giá làm hắn vừa lòng thì sẽ thả người đi, mà thần điện lại mắt nhắm mắt mở để mặc hắn làm càn.
Ô Càn Á Sắt tùy ý làm xằng làm bậy khiến hắn càng không dám tùy tiện để lộ thân phận của mình, trên tay hắn không có nhân thủ, một khi bại lộ thân phận thì Ô Càn Á Sắt sẽ vì che giấu hành vi phạm tội của mình mà rất có thể khiến hắn chết không rõ ràng.
Song cửa sổ bị gõ vang, Bố Hoa ngẩng phắt đầu dậy, ba bước rút còn hai bước mà nhào tới trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ: “Cá tầm của thành Huyền Vũ cực kỳ mỹ vị, thứ được yêu thích nhất của chúng chính là vây cá.”
Bố Hoa cố gắng bình tĩnh lại: “Ngài nói sai rồi, ăn cá tầm chúng tôi chỉ ăn đầu cá.”
Ngoài cửa sổ: “Đã xác nhận, những thôn xóm Vô Giác Nhân phía đông quả thật có vu giả và vu dược biết trị liệu dịch bệnh này, thành chủ đã tỉnh lại. Mặt khác, thần điện đã sắp xếp xong, giữa trưa hôm nay sẽ hành động. Các anh tốt nhất là rời đi ngay bây giờ.”
“Cảm ơn.” Hắn đã chờ tin tức này từ lâu.
“Bàn A Thần phù hộ ngài.”
“Ngài cũng vậy, vạn sự hãy cẩn thận.”
Ước chừng bảy phút sau, Bố Hoa lần lượt bế Đơn Đốn và năm người khác lên xe (làm bằng xương), chào thần điện rồi đi.
Mà thái độ của thần điện hệt như dự đoán của hắn, bọn họ không phái người cản đường hắn, thậm chí còn cho bọn hắn rời thành vì đã chuẩn bị cốt tệ đầy đủ để hối lộ —— Ô Càn Á Sắt hiện chỉ nhìn cốt tệ chứ không nhìn người, dù là ai muốn rời khỏi thành Ô Càn đều đào một mớ cốt tệ của họ.
Xe của Bố Hoa có thể bay, nhưng cốt khí có thể bay ở khắp tây đại lục lại không có bao nhiêu, hắn lấy ra chỉ tổ dẫn những kẻ tham lam và nghi ngờ thân phận bọn hắn tới thì không có ích lợi gì, huống chi bay trên trời vẫn có thể dùng cốt pháo bắn rớt, hắn không muốn mạo hiểm.
Lại vài phút sau, một chiếc xe chạy ra khỏi cửa thành đông.
…
“Đại nhân, lại có Hữu Giác Nhân tới tìm, có điều lần này không phải là người của thành chủ và thần điện.” Tịch Dương bẩm báo.
Nghiêm Mặc nhổ kim tiêu độc xuống, đứng dậy: “Đi xem.”
Nghiêm Mặc vừa động, một đám người phía sau cũng đứng lên theo.
Nghiêm Mặc và Tịch Dương: “…”
Kỳ Hồng Chí bước lên trước một bước, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa trang trọng: “Đại nhân, ngài cứ đi chuyện của ngài, không cần phải quan tâm tới chúng tôi.”
Nghiêm Mặc: “…Tùy các anh.”
Người thôn Kỳ Vũ mừng rỡ, đại nhân chấp nhận bọn họ rồi sao?
Kỳ Hồng Chí vung tay lên, một đội thanh niên trai tráng đã được chọn ra lập tức đuổi theo Nghiêm Mặc.
Tịch Dương bị chen qua một bên, nhịn không được mà khóe miệng giật giật.
Hậu Sư bận đến cả người đầy mồ hôi mà vẫn rút xíu thời gian ra chạy tới oán giận với anh ta: “Mấy người thôn Kỳ Vũ đó bị gì vậy? Chẳng phải bảo bọn họ rảnh rỗi thì đi xây nhà à? Bọn họ dính theo Mặc vu đại nhân hoài làm gì? Dù đại nhân có cần hộ vệ thì cũng không tới phiên bọn họ, đại nhân đã tới thôn Đất Trũng bọn tôi trước! Tôi đã nói với anh, anh đi cảnh cáo bọn họ đi, nếu bọn họ còn như vậy, người thôn Đất Trũng chúng tôi sẽ không khách khí đâu!”
Tịch Dương chỉ muốn chôn hết đám người rảnh việc đó xuống dưới nền nhà!
Nghiêm Mặc dẫn theo một đám người lại lần nữa đi tới giao lộ, liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe làm bằng xương không có thú kéo kia.
Bề ngoài trông rất đơn giản, xương mang màu đen, bên trên có một cái phòng nhỏ hình vuông, có cửa và cửa sổ, điều thần kỳ nhất là phía dưới không phải bánh xe, mà là một thứ trông như con nhện có tám cái chân.
Nghiêm Mặc nhìn tám cái chân kia, đoán rằng đây chắc là cốt bảo được làm từ hài cốt để lại của một động vật giống nhện có hình thể lớn và ma lực.
Bố Hoa đang đứng ở ngoài xe, vừa thấy Nghiêm Mặc thì câu đầu tiên là: “Rốt cuộc cũng gặp cậu.”
Mặt Nghiêm Mặc hiện ra dấu chấm hỏi.
Bố Hoa tiến lên hai bước, rút cốt đao bên hông ra.
Những Vô Giác Nhân vốn phụ trách canh giữ ở giao lộ và người thôn Kỳ Vũ lập tức căng thẳng, nhóm người hiếu chiến và anh dũng nhất là người thôn Kỳ Vũ thì trực tiếp chỉa đầu mâu về phía Bố Hoa.
Nghiêm Mặc giơ tay: “Không sao.” Hắn nhận ra thanh đao kia.
Bố Hoa cẩn thận lui về phía sau một bước, cầm thanh đao nằm ngang: “Tôi không có ác ý. Cậu chính là Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân đã luyện chế ra thanh cốt đao này phải không?”
“Thanh cốt đao này có vấn đề gì ư? Hay anh muốn tôi luyện chế cốt khí cho anh?” Nghiêm Mặc không hiểu ý của người thanh niên Hữu Giác này cho lắm, nhưng hắn có thể cảm nhận được đối phương quả thật không có ác ý.
Bố Hoa nghe thấy Nghiêm Mặc thừa nhận mình chính là người luyện chế ra thanh cốt đao này, liền vui vẻ: “Tôi muốn hỏi một chút xem cậu có còn loại xương nào giống vậy hay không, tôi có thể ra giá cao để mua. Nhưng này không phải chuyện chính, tôi tới đây chủ yếu là để tìm người trị bệnh. Xin hỏi tôi có thể gặp vị Đại Vu Vô Giác Nhân có thể trị liệu dịch bệnh lần này không? Nếu người nọ có thể cứu bạn tôi, tôi nguyện trả một cái giá để người nọ hài lòng.”
“Người bệnh ở trong xe?”
“Phải.”
“Mở cửa cho tôi xem, hoặc anh có thể đưa bạn mình xuống.”
“Cậu muốn xem?”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian, xem sớm trị sớm.”
Bố Hoa có hơi sửng sốt: “Cậu… biết y thuật?”
“Nếu người anh muốn tìm là người có thể trị liệu dịch bệnh lần này, vậy đó chính là tôi.”
Một Cốt Khí Sư biết y thuật…?! Bố Hoa trầm mặc hai giây, yên lặng xoay người, mở cửa thùng xe phía sau.
Bên trong truyền ra thứ mùi không dễ ngửi chút nào, Bố Hoa chăm cho bạn mình rất khá, đương nhiên, nô lệ của thần điện có một đống, việc chăm cho bạn cũng không đến mức tự tay hắn phải làm.
Nghiêm Mặc bước lên thùng xe, bên trong thoạt nhìn rộng hơn bên ngoài rất nhiều, năm người nằm bên trong vẫn còn dư chỗ, trong thùng xe có một ít dụng cụ, nhiệt độ bên trong cũng thấp hơn bên ngoài chút đỉnh.
Chậc, văn minh luyện cốt của Hữu Giác Nhân đúng là ghê gớm, nếu để bọn họ tiếp tục phát triển, vậy chỉ cần cho bọn họ một cơ hội, để sức sản xuất theo kịp nhu cầu, thì việc bọn họ tiến vào thời kỳ ‘hiện đại hoá’ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Chỉ tiếc hài cốt đều đến từ những thể sinh mệnh, mà ma cốt thì đến từ các loại ma thú đã càng ngày càng ít đi, tộc Luyện Cốt có truyền thừa, có trí tuệ, có kỹ thuật, nhưng nguyên vật liệu lại không theo kịp, ‘hiện đại hoá’ cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Chẳng trách tộc Luyện Cốt đã cắm rễ ở tây đại lục mấy ngàn năm mà vẫn muốn quay đầu đánh ngược về đông đại lục, hết thảy đều là do ‘tài nguyên’.
Hài cốt đối với tộc Luyện Cốt có ý nghĩa lớn không khác gì khoáng thạch. Mà nguyên tinh thì là dầu mỏ và khí thiên nhiên.
Chiến tranh vì tài nguyên là sự mâu thuẫn không thể hòa giải!
Nhanh chóng tham quan thùng xe xong, Nghiêm Mặc dời lực chú ý lên năm người bệnh đang nằm.
Bố Hoa đứng ở cửa xe, căng thẳng nhìn vào bên trong. Mà đám người thôn Kỳ Vũ thì trợn to mắt nhìn hắn chằm chằm.
Nghiêm Mặc chẩn bệnh cho từng người xong thì quay đầu lại nói với Bố Hoa: “Có thể cứu nhưng phải tốn chút thời gian, Hữu Giác Nhân các anh có thể chất không tồi, sức khôi phục mạnh, chỉ cần có thuốc trị đúng bệnh là nhiều nhất dăm ba bữa sẽ khỏe lại ngay. Bây giờ các anh ở lại trên xe hay là xuống?”
Bố Hoa cảm nhận được bầu không khí không mấy hữu hảo xung quanh, cười khổ: “Bọn tôi ở lại trên xe.”
Nghiêm Mặc đánh giá Bố Hoa, vì người này là Hữu Giác Nhân đầu tiên tới tìm hắn, hắn quyết định cho đối phương một chút ưu đãi, nhất là khi thái độ của người này không tệ lắm, không dùng lỗ mũi nhìn hắn và cũng không hùng hổ doạ người, càng không dùng vũ lực uy hiếp.
Đám người Tịch Dương chạy tới có chút kiêu ngạo. Xem đi! Ngay cả Hữu Giác Nhân cũng phải tới cầu cứu. Đám ‘nhân viên chính phủ’ trước đó tới đàm phán không tính, người này có mang theo người bệnh tới nhờ vả.
Hơn nữa… Vừa rồi bọn họ không nghe lầm chứ? Mặc vu đại nhân của bọn họ còn là một Cốt Khí Sư vĩ đại?
A! Tổ Thần phù hộ! Nếu đây là sự thật, vậy Vô Giác Nhân bọn họ rốt cuộc cũng có cơ hội vùng lên rồi! —— Cái suy nghĩ này là của thôn dân thôn Kỳ Vũ, từ sau khi bọn họ chủ động xin làm hộ vệ của Mặc vu nhưng bị cự tuyệt, sau đó dứt khoát tự phong cho mình chức hộ vệ luôn.
Bố Hoa phát hiện ra nhịp thở của năm người Đơn Đốn sau khi uống thuốc xong rõ ràng đều hơn rất nhiều, Nghiêm Mặc gọi một cô bé Vô Giác tay chân lanh lẹ khéo léo tới, để thuốc lại, dặn cô bé đút nước muối và thuốc cho những Hữu Giác Nhân này đúng giờ.
Bố Hoa chưa kịp nói chuyện ma cốt với Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc bận quá, mới vừa đút thuốc cho năm Hữu Giác Nhân thì đã bị kêu đi xem một người phát bệnh cấp tính.
Tuy Nghiêm Mặc đã nghiêm khắc yêu cầu người khỏe mạnh không được tiến vào khu cách ly, nhưng có vài đứa trẻ không hiểu chuyện, nhớ cha mẹ hoặc lo lắng cho người nhà mà lén tiến vào khu cách ly rồi lại chuồn ra. Mấy ngày nay trong doanh trại có không ít người đột nhiên phát bệnh chính là do những người này.
Nhưng chủ yếu vẫn là vì nhân thủ không đủ, hơn nữa khu cách ly không có c tường vây ngăn cách, chỉ cần có người muốn lẻn vào là có thể lẻn vào. Đối với chuyện này Nghiêm Mặc cũng rất bất đắc dĩ.
Phần lớn người bản xứ đều rất thích phá, kiếp trước khi hắn tới một cái châu nào đó hành y, người bản xứ nghe lời và hỗ trợ có không ít, nhưng người không nghe lời, quấy rối hắn, trộm dụng cụ và thuốc của hắn cũng có không ít. Thậm chí có vài người rõ ràng biết hắn đang giúp họ, nhưng đơn giản vì hắn là người ngoại quốc nên rất bài xích hắn, thậm chí còn không cho hắn trị liệu tộc nhân của mình.
Buổi chiều, Nguyên Chiến và Cửu Phong ôm nguyên tinh về. Một lát sau, thành Ô Càn cũng có người đưa tới một lượng thảo dược lớn để đổi lấy vu dược đã được luyện chế.
Nghiêm Mặc thấy thảo dược thì nhướng mày, cái lượng này, hình như vượt quá dự đoán của hắn.
Người tới, thần thị của thần điện rất cao ngạo mà nói với Nghiêm Mặc: “Đại Vu nói, phần dư ra là khen thưởng cho cậu, nhưng vu dược mà bọn ta cần phải giao cho bọn ta vào chiều ngày mai.”
Nghiêm Mặc cười lạnh, không phải thù lao mà là khen thưởng, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau: “Tôi đã nói, chế thuốc cần tới ba ngày.”
“Phải không? Rốt cuộc cần bao lâu thì trong lòng cậu tự biết rõ, Vô Giác Nhân, cậu là người thông minh, nhưng cũng đừng xem người khác là kẻ ngốc.” Người nọ nói xong thì lập tức dẫn đội rời đi.
Nguyên Chiến đã có thể nghe hiểu và biết nói tiếng địa phương, hắn nói với Nghiêm Mặc: “Trong chúng ta có nội gián.”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi.” Nghiêm Mặc không lấy làm lạ tý nào.
Nguyên Chiến cũng không thèm để bụng.
Nhưng người thôn Kỳ Vũ lại khác, bọn họ không thể chịu đựng được việc trong Vô Giác Nhân có kẻ phản bội, lại còn dám truyền bí mật của Mặc vu đại nhân lại cho Hữu Giác Nhân.
Người thôn Kỳ Vũ bắt đầu tự tổ chức lùng bắt phản đồ trong nhóm Vô Giác Nhân.
Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc lại đến gặp Bố Hoa, trong năm Hữu Giác Nhân kia đã có hai người tỉnh lại.
Trước hết hắn nghe cô gái đã chăm cho bọn họ báo lại tình hình thay đổi trong một đêm của năm người, rồi mới chẩn bệnh, Nghiêm Mặc nói với Bố Hoa: “Bọn họ đã bắt đầu có chuyển biến tốt, nếu nhanh thì chừng hai ngày nữa là có thể đi đường trở lại.”
“Cảm tạ Bàn A Thần!” Bố Hoa thở phào một hơi, khoảng thời gian này hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Nghiêm Mặc chỉ chỉ tay hắn: “Tay anh.”
Bố Hoa: “Hả?” Nhưng vẫn vươn tay.
Nghiêm Mặc bắt mạch cho hắn, rồi bảo hắn thè lưỡi ra nhìn: “Anh rất khỏe mạnh, nếu anh lo lắng thì tôi có ba viên thuốc hoắc hương giúp nâng cao sức đề kháng, có thể dùng vào thời kỳ mắc bệnh nhẹ.”
Nghiêm Mặc nói cho Bố Hoa biết dược hiệu và những căn bệnh mà hoắc hương có thể trị liệu.
Mặc dù Bố Hoa có chút không tin vu dược của Vô Giác Nhân, nhưng bạn hắn đúng thật nhờ Vô Giác Nhân này trị liệu mới bắt đầu có chuyển biến tốt, điều này làm thái độ của hắn đối với mấy viên thuốc cũng thận trọng hơn.
Buổi chiều, Tịch Dương đau đầu bẩm báo với Nghiêm Mặc: “Người thôn Kỳ Vũ bắt được hai tên Vô Giác Nhân tới từ thành Ô Càn, không biết bọn họ đưa người đi đâu mà nói là muốn thẩm vấn bọn họ.”
Nguyên Chiến cười ha ha.
Nghiêm Mặc tức giận trừng hắn một cái, nói với Tịch Dương: “Vất vả cho anh rồi, anh đi mời lão thôn vu của bọn họ tới đây.” Vấn đề của thôn Kỳ Vũ đã không thể không giải quyết.
Nguyên Chiến hỏi Nghiêm Mặc: “Nguyên tinh mang về em có hấp thu được không?”
“Được.”
“Hình như tôi lại không.”
“Để tôi nghĩ cách. Tôi có thể hấp thu thì anh cũng sẽ hấp thu được. Cửu Phong thì sao?”
Cửu Phong ngồi bên chân Nghiêm Mặc tự chơi với cái chân của mình nghe hỏi thì ngẩng đầu: “Ta có thể hấp thu.”
Nguyên Chiến bị tiểu gia Cửu Phong khinh thường: “Anh thật vô dụng!”
Nguyên Chiến ngồi xổm xuống, dùng một tay chọt chọt thằng nhóc.
Cửu Phong nhào lên cắn ngón tay hắn không nhả.
Nguyên Chiến liền đứng dậy ra sức vung tay.
Cửu Phong cắn ngón tay hắn bị vung tới vung lui, một lát sau thì vui vẻ mà tự đập cái cánh nhỏ bay lên bay xuống trong phòng.
Nghiêm Mặc tận dụng mọi thời gian để chế thuốc viên.
Lão thôn vu rất nhanh đã tới.
“Đại nhân, ngài gọi ta?”
“Vẫn chưa hỏi ông, tôi nên xưng hô với ông thế nào?”
Lão thôn vu cung kính nói: “Đại nhân, ngài gọi ta là Kỳ Vũ là được, thôn vu thôn bọn ta từ ngày xưa đã dùng chung một cái tên Kỳ Vũ.”
“Kỳ Vũ, ông ngồi đi.”
Nguyên Chiến hơi giật ngón tay, phía sau lão thôn vu liền xuất hiện một chiếc ghế dựa.
Lão thôn vu nhìn thằng nhóc cởi truồng vừa bay tới bay lui trong phòng vừa cười quái dị, lại nhìn sang chiến sĩ ma có thân hình cao lớn cường tráng, cuối cùng lại nhìn về phía cậu thiếu niên vu giả được người thôn Đất Trũng xem là thần sứ, lòng càng thêm kiên định.
Nghiêm Mặc còn đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào mới không làm tổn thương sự nhiệt tình của đối phương, nhưng vừa có thể cảnh cáo đối phương, thì lão thôn vu đã mở miệng trước: “Đại nhân, ngài có tin vào tiên tri không?”
Tiên tri? Được rồi, tiên tri ở thế giới này thật sự khá hợp lý.
Lão thôn vu: “Tổ tiên bọn ta lưu truyền một lời tiên đoán, rằng tương lai sẽ có một Vô Giác Nhân từ trên trời giáng xuống, người nọ là con của thần, người nọ sẽ dẫn dắt Vô Giác Nhân đi tới một nơi đẹp đẽ mà thành lập một quê hương ấm áp cho mọi Vô Giác Nhân, chống lại Hữu Giác Nhân, để Vô Giác Nhân được sống trong hạnh phúc và vui vẻ.”
Nghiêm Mặc thở dài: “Bất luận một dân tộc nào khi trải qua khổ cực đều sẽ có lời tiên đoán như vậy.”
“Đúng thế, ta vốn không tin vào lời tiên đoán đó, bởi vì ta đã nghe qua lời tiên đoán như vậy từ rất nhiều thôn xóm Vô Giác Nhân, chẳng qua mọi người chỉ đang nằm mơ mà thôi.”
“A, vậy thì ông thật sự rất tỉnh táo.”
“Nhưng hiện giờ ta lại gặp được ngài. Điều này làm ta bắt đầu cảm thấy tiên đoán của tổ tiên có lẽ là thật, tuy thôn bọn ta chưa bao giờ có Đại Vu có thể tiên đoán.”
Nghiêm Mặc bắt đầu cảm thấy lão thôn vu này có chút thú vị, hắn cười hỏi: “Ông muốn nói cái gì? Muốn có được gì từ tôi?”
“Đại nhân.” Lão thôn vu phịch một cái quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng cung kính nói: “Ta hy vọng ngài có thể nhận lấy bọn ta, dẫn dắt bọn ta. Bọn ta nguyện ý trở thành hộ vệ, nô lệ của ngài, bọn ta tin rằng dưới sự dẫn dắt của ngài, chúng ta sẽ đánh bại được Hữu Giác Nhân, thành lập thành trấn của riêng Vô Giác Nhân chúng ta.”
“Chỉ với mấy người chúng ta?” Nghiêm Mặc cười như không cười.
Lão thôn vu hơi dừng lại: “Đại nhân, ngài cứu sống trăm người của thôn ta, ta tin rằng ngài sẽ không để tất cả mọi người đi chịu chết. Bọn ta… còn có những người ẩn nấp ở nơi khác, họ đều là những chiến sĩ cường đại nhất, lợi hại nhất trong thôn, chỉ cần ngài đồng ý, bọn họ sẽ đi theo ngài, theo sát từng bước chân của ngài.”
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến rồi nâng tay: “Kỳ Vũ, ông đứng lên mà nói.”
Lúc này lão thôn vu mới đứng dậy, một lần nữa ngồi lên ghế dựa, nhưng lưng ông vẫn hơi khom.
“Có phải thôn các ông còn chiến sĩ ma không?”
Lão thôn vu cắn răng: “Phải.”
“Bao nhiêu?”
“Có hai người, và hai đứa nhỏ có khả năng thức tỉnh ma lực.” Lão thôn vu kiêu ngạo nói.
“Số người các ông giấu đi có tổng cộng bao nhiêu?”
“Từng ấy năm đến giờ, bởi vì thành Ô Càn giết hại bọn ta quá nhiều, thôn bọn ta cứ mỗi năm sẽ đưa một nhóm người đi, nhiều năm như vậy, tính nhân số đã gần năm trăm người.”
“Vẫn không bị Hữu Giác Nhân phát hiện?” Nghiêm Mặc kinh ngạc: “Bọn họ ẩn nấp ở đâu?”
“Ở dưới lòng đất. Đại nhân, bọn họ đều ở bên dưới, dưới mảnh đất này có một khu địa đạo cực lớn, con đường bên trong phức tạp ngoằn ngoèo, chỉ có người trong thôn bọn ta mới có thể tìm được họ.”