Dị Thế Lưu Đày

Chương 477 : Báo danh chứng thực Cốt Khí Sư

Ngày đăng: 18:29 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

Dc1CY6VXcAAKQc1

“Cửu Phong nhìn trong chốc lát, liền ghét bỏ nói: “Chim xấu hoắc, chỉ có một chân, còn có ba đôi cánh.”
Ngày hôm đó, đoàn người Nghiêm Mặc không đi đâu cả, chỉ ở trong tiểu viện nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại một phen.

Chờ sau khi ăn uống no đủ, tắm rửa thay quần áo, ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau mọi người đều có tinh thần hơn hôm qua rất nhiều.

“Đại nhân, chúng ta vào rồi, về sau phải làm cái gì tiếp đây?” Hình Lục thay người của bốn uyên hỏi.

Nghiêm Mặc ngừng trêu Cửu Phong, quay đầu lại cười nói: “Đầu tiên, tôi muốn tới hiệp hội Cốt Khí Sư lấy thân phận Cốt Khí Sư cấp một trước. Sau đó, báo danh tham gia cuộc thi cốt khí.”

Muốn tham gia cuộc thi cốt khí chỉ cần có tư cách học đồ Cốt Khí Sư là được, tiếc là lúc trước tuy hắn được Y Phàm đại sư ưu ái, nhưng vẫn chưa kịp lấy quân bài chứng minh thân phận học đồ, hiện giờ chỉ có thể đi kiếm.

“Mặc vu, vì sao ngài muốn tham gia cuộc thi cốt khí? Chẳng lẽ ngài không thể trực tiếp lấy thân phận Đại Cốt Khí Sư ở hiệp hội kia sao?” Hậu Sư vô cùng tin tưởng Nghiêm Mặc, cảm thấy chỉ cần Mặc vu muốn thì chắc chắn sẽ làm được, trong mắt hắn, quân bài Đại Cốt Khí Sư khá là hiếm lạ, nhưng Mặc vu nhất định có thể lấy được.

Những người khác đều cạn lời nhìn Hậu Sư.

Nghiêm Mặc hiểu suy nghĩ của Hậu Sư, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì tham gia cuộc thi cốt khí là lối đi tắt để đạt được thân phận Đại Cốt Khí Sư.”

“Vì sao tham gia cuộc thi cốt khí lại là lối đi tắt?” Hậu Sư gãi đầu, vẫn không hiểu.

Nghiêm Mặc cười khẽ.

Uyên chủ Hữu Thượng uyên yêu cầu hắn dẫn về một Vô Giác Nhân là Đại Cốt Khí Sư được Hữu Giác Nhân công nhận, mà lúc này bồi dưỡng người khác chắc chắn sẽ không kịp, hắn chỉ có thể tự ra trận.

Nghiêm Mặc có lòng tin rằng nếu hắn tham gia cuộc thi chứng thực thân phận Cốt Khí Sư, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ có được quân bài của Cốt Khí Sư cấp cao.

Nhưng vấn đề là không có gì bất ngờ xảy ra.

Dù hắn thật sự có năng lực của một Cốt Khí Sư cấp cao hay thậm chí là Đại Cốt Khí Sư, nhưng xuất phát từ yếu tố chính trị, rất có khả năng Hữu Giác Nhân sẽ không công nhận năng lực của hắn, chẳng những không công nhận, mà còn có khả năng mưu đoạt bí thuật luyện cốt rồi giết người diệt khẩu.

Cho nên hắn chắc chắn sẽ không thi đậu một cách êm xuôi như vậy, thế phải làm sao mới có thể khiến Hữu Giác Nhân công nhận năng lực của hắn, thậm chí là không thể ra tay với hắn, ít nhất thì trong một thời gian ngắn là không thể?

Suy xét kỹ, cuộc thi cốt khí liền trở thành một lối đi tắt.

Hiển nhiên uyên chủ Hữu Thượng uyên cũng đã suy xét tới vấn đề này, biết Vô Giác Nhân muốn trở thành Đại Cốt Khí Sư, dựa vào con đường bình thường là không có khả năng, nên mới muốn lợi dụng cuộc thi cốt khí lần này.

Nghiêm Mặc nhìn về phía Tịch Dương, Tịch Dương cho rằng đây là khảo nghiệm của mình, liền trả lời: “Bởi vì nếu đi theo con đường bình thường, thì Vô Giác Nhân đến được mức Cốt Khí Sư cấp thấp đã là điểm cuối rồi, nếu xuất hiện một Vô Giác Nhân là Cốt Khí Sư cấp trung, không nói đến lãnh đạo cấp cao của Hữu Giác Nhân nghĩ cái gì, chỉ bọn Cốt Khí Sư Hữu Giác Nhân cũng đã không cam nguyện rồi. Đến lúc đó không cần tới nhóm lãnh đạo cấp cao ra tay, chỉ những Cốt Khí Sư Hữu Giác Nhân cấp thấp và cấp trung cũng đủ để giết chết Vô Giác Nhân nọ.”

“Nhưng Mặc vu là ai? Sao cậu ấy có thể bị những Hữu Giác Nhân đó ám hại chứ?” Hậu Sư và Tịch Dương không hợp nhau, hiển nhiên là vì thường xuyên cãi nhau do ý kiến bất đồng.

Tịch Dương cười cợt: “Mặc vu rất lợi hại, nhưng mục đích của chúng ta là có được chứng thực thân phận Đại Cốt Khí Sư, dù Mặc vu có thể đi thẳng đến trước mặt nhóm lãnh đạo cấp cao của Hữu Giác Nhân, để những Đại Cốt Khí Sư đó khảo nghiệm năng lực luyện cốt của cậu ấy, nhưng nếu bọn họ không công nhận, thì mục đích của chúng ta cũng không thể hoàn thành. Cho nên, nếu chúng ta muốn đạt được mục đích, thì phải thực hiện bằng cách khiến Hữu Giác Nhân không thể đổi ý, không thể không thừa nhận, mà việc tham gia cuộc thi cốt khí là phương pháp tốt nhất trước mắt.”

Hậu Sư hừ hừ.

Tịch Dương liền nói tiếp: “Cuộc thi cốt khí không có yêu cầu nghiêm ngặt trong việc chứng minh thân phận, chỉ cần Mặc vu giả bộ tới để thay chủ nhân Hữu Giác Nhân tham gia cuộc thi cốt khí, rất có thể sẽ đi được đến cuối, mà nếu Mặc vu có thể đi được đến cuối và đoạt được hạng đầu, lại không làm lộ thân phận người luyện chế cốt khí, thì chỉ với thân phận Vô Giác Nhân của cậu ấy cũng sẽ khiến rất nhiều người chú ý. Khi đó Mặc vu lại dùng lời lẽ để ép nhóm Đại Cốt Khí Sư kiểm tra khả năng luyện cốt của mình trước mặt mọi người, rồi đạt được tên tuổi của Đại Cốt Khí Sư, cho dù Hữu Giác Nhân không cam lòng, nhưng với tự tôn của bọn họ cũng sẽ không phủ nhận năng lực luyện cốt của Mặc vu ngay trước mặt công chúng, mà chỉ cần Mặc vu có được quân bài Đại Cốt Khí Sư của Hữu Giác Nhân, thì mục đích của chúng ta đã đạt được, đến lúc đó dù bọn chúng có muốn hãm hại chúng ta, chúng ta cũng có thể bứt ra bất cứ lúc nào.”

Tịch Dương nói tới đây, Hậu Sư đã tâm phục khẩu phục, nhưng cuối cùng Tịch Dương còn bỏ thêm một câu: “Đã hiểu chưa?”

Hậu Sư cảm thấy trí thông minh của mình bị khinh thường, tức đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Nghiêm Mặc mặc Hậu Sư và Tịch Dương đấu đá như thế nào, hắn tin vào năng lực của Tịch Dương, người này thường xuyên ‘đùa giỡn’ Hậu Sư như vậy, chắc chắn là có tính toán riêng.

Cách Đạt cố ý qua thăm sau khi ăn xong bữa sáng, ngày hôm qua Nghiêm Mặc đã hẹn với hắn, nhờ hắn hôm nay dẫn đường tới hiệp hội Cốt Khí Sư.

Cách Đạt còn dẫn theo thằng con cả của mình, hắn phụ trách dẫn mấy người Nghiêm Mặc tới hiệp hội Cốt Khí Sư, còn con hắn thì dẫn những người khác đi dạo xung quanh.

“Không ngờ chủ nhân các cậu lại bồi dưỡng ra hai Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân, này thật sự không dễ dàng gì, chủ nhân các cậu đối xử với các cậu thật sự không tệ.” Cách Đạt dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn hai Cốt Khí Sư kia, nhỏ giọng nói với Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cười cười.

Cách Đạt lại nói: “Bọn họ muốn đi chứng thực Cốt Khí Sư cấp bốn hả?” Sau đó hưng phấn nói: “Nếu trong số họ có một người trở thành Cốt Khí Sư cấp bốn, vậy cũng có nghĩa là bước vào hàng ngũ Cốt Khí Sư cấp trung, tôi nghe nói từ trước đến nay chưa có Vô Giác Nhân nào trở thành Cốt Khí Sư cấp trung cả.”

“Không biết được không nữa, dù sao cũng có thể để bọn họ thử.” Thử này cũng là thử thật, hai Cốt Khí Sư cấp ba đã rèn luyện trong vực sâu nhiều năm, đều cảm thấy mình hẳn sẽ tiến thêm được một bước, lần này ra ngoài cũng ôm hy vọng nếu có thể lên đến Cốt Khí Sư cấp bốn thì càng tốt.

“Phí chứng thực không rẻ lắm, chủ nhân các cậu đúng là hào phóng.” Cách Đạt nói vậy không phải là xem thường bọn họ, mà là hắn thật sự thấy Hình Lục không giống những quý tộc có tiền khác, mà giống như bọn họ nói, chỉ là một cậu thiếu niên Hữu Giác có chút tài sản ở nông thôn.

“Nơi đó là nơi nào?” Nguyên Chiến bỗng chỉ về một tòa kiến trúc có vệ binh đứng gác.

Cách Đạt a một tiếng: “Nơi đó là thành vệ sở. Những công việc trị an lớn lớn nhỏ nhỏ trong thành đều do bọn họ phụ trách. Về sau các cậu mà thấy binh lính mặc cốt giáp thì tốt nhất thì cách xa một chút, rất có thể bọn họ là người của thành vệ sở đó, người của thành vệ sở rất phản cảm Vô Giác Nhân, cho rằng chúng ta làm bẩn đường đi trong thành của bọn họ.”

Cách Đạt nhìn Cửu Phong đang ngồi trên vai Nguyên Chiến ôm đầu hắn, không tán thành mà lắc đầu: “Sao các cậu lại đưa cả con nít theo? Còn nhỏ như vậy phải để ở nhà mới đúng?”

“Sao thế? Tôi tưởng trị an của thành Huyền Vũ phải khá hơn thôn chúng tôi nhiều chứ.” Nghiêm Mặc nghe ra hàm ý của đối phương.

Cách Đạt hàm hồ nói: “Về sau các cậu sẽ biết.” Mà rốt cuộc như thế nào, hắn không chịu nói rõ bây giờ.

Nghiêm Mặc nhìn người qua đường xung quanh, đoán rất có thể Cách Đạt sợ lời mình nói bị người khác nghe được?

Cách Đạt không muốn nói, Nghiêm Mặc cũng không ép.

Dọc đường đi câu được câu không mà nói chuyện phiếm, bởi vì Vô Giác Nhân trong thành không được phép sử dụng bất cứ tọa kỵ gì, mọi người phải tốn hơn một giờ mới đến hiệp hội Cốt Khí Sư nằm ở trung tâm thành Huyền Vũ.

Ngày hôm qua không nhìn kỹ, hôm nay mọi người cố ý đi chậm lại, suốt đường đi đều như tham quan du lịch thành Huyền Vũ vậy.

“Thành trì do Hữu Giác Nhân xây trông rất khá.” Nguyên Chiến kề sát vào tai Nghiêm Mặc thấp giọng nói.

“Đúng vậy, rất đẹp.” Nghiêm Mặc cảm thán tự đáy lòng.

“Không chỉ đẹp, mà vũ lực và năng lực phòng thủ của nó cũng rất mạnh.”

Phải nói thành Huyền Vũ không hổ là một trong ba tòa thành của vương thành. Thuật luyện cốt được phát huy rất lớn ở chỗ này.

Đèn ở ven đường, xe trên đường phố, cốt khí phi hành trên bầu trời, pháo đài nguy nga và tường thành, làm thành phố này thoạt nhìn tựa như thành phố ma pháp trong truyền thuyết.

Mà trong thành rất sạch sẽ và trật tự, hai bên đường có cống thoát nước, đường chính rộng lớn đủ để sáu chiếc xe ngựa đi song song nhau, trên đường có chia làn cho người đi bộ và xe theo hai hướng khác nhau, cùng với thùng rác ở ven đường có công năng tự đi tìm rác, không thể không nói trình độ văn minh của tòa thành này không thua gì thời hiện đại ở phương diện nào đó.

“Mấy cái thùng rác đó không tồi.” Nghiêm Mặc nhìn mà thèm, rất muốn ôm một cái về phân tích.

“Những thành vệ đó có một nửa không phải người sống.” Nguyên Chiến lại để ý đến thứ khác: “Dưới lòng thành còn có một không gian rất lớn, tôi nghi bên dưới rất có thể giấu một lượng cốt binh lớn, hoặc là vũ khí nào đó có sức uy hiếp cao.”

Nguyên Chiến định tìm thời cơ để thăm dò tìm tòi.

Hình Lục và hai Cốt Khí Sư đã nhìn tới phát ngốc, dọc đường đi chỉ lo nhìn ngắm, chờ khi Cách Đạt báo đã tới hiệp hội Cốt Khí Sư, bọn họ mới lấy lại tinh thần, mà lúc bọn họ nhìn thấy hiệp hội Cốt Khí Sư, bọn họ lại lần nữa trợn mắt há mồm.

Nghiêm Mặc cũng kinh hãi cảm thán.

Nguyên Chiến và Cửu Phong đang ngồi trên vai hắn cùng ngẩng đầu, cặp mặt phượng của Cửu Phong mở to tròn xoe.

Tất cả mọi người đều không ngờ hiệp hội Cốt Khí Sư lại là một con Cốt Điểu to hơn hai bãi bóng.

Con Cốt Điểu đang giương cánh, đầu ngẩng cao, độ cao không thấp hơn hai trăm mét. Có một chân, xương đùi thô to như trụ cột. Cánh có ba đôi, chia làm ba tầng.

Cách Đạt lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Đây là hiệp hội Cốt Khí Sư của chúng tôi!”

“Cốt Điểu…. to quá.” Nghiêm Mặc nghiêng đầu nhìn Cửu Phong, rất muốn hỏi xem nó có biết không.

Cửu Phong nhìn trong chốc lát, liền ghét bỏ nói: “Chim xấu hoắc, chỉ có một chân, còn có ba đôi cánh.”

“Mày đang ghen tỵ người ta nhiều cánh?” Nguyên Chiến tàn bạo vạch trần nó.

Cửu Phong bực, túm lấy tóc hắn kéo loạn xạ.

“Mày mà còn kéo tóc tao là tao không cho mày ngồi trên vai nữa!” Nguyên Chiến không sợ đau, nhưng con nít quậy phá là phải dạy dỗ.

Cửu Phong rất hài lòng với cái tọa kỵ này, nào bỏ được, kéo hai cái nữa rồi dừng. Nhưng nó rất không vui vì bị uy hiếp, liền dùng hai cái móng vuốt nhỏ bịt mắt Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến bị bịt mắt, nhưng vẫn đi đường như bình thường.

Hiệp hội Cốt Khí Sư ở thành Huyền Vũ chắc là biểu tượng, nên rất nhiều người tới tham quan, đặc biệt là dịp mà người ngoài kéo vào trong thành nhiều như hiện giờ.

Nhóm người Nghiêm Mặc lẫn trong đám du khách cũng không gây ra sự chú ý gì, thẳng đến khi bọn họ muốn đi vào hiệp hội Cốt Khí Sư.

“Nhìn kìa, Cốt Khí Sư Vô Giác.” Có người chú ý đến.

Người muốn vào hiệp hội Cốt Khí Sư đều phải xếp hàng, chắc là các Cốt Khí Sư muốn nhân cơ hội này chạy tới vương thành biểu hiện một phen, nên người xếp hàng đông hơn bình thường nhiều.

Trong những người này có rất nhiều người chỉ do thuận tiện, có người thì muốn tới vương thành để chứng thực tên tuổi, còn có người ôm một tâm lý may mắn phổ biến, đó là nếu đủ may, nói không chừng bọn họ sẽ có cơ hội được Cốt Khí Sư cấp cao nào đó hoặc Đại Cốt Khí Sư nhìn trúng, nếu thật sự được như vậy, cuộc đời bọn họ sẽ lập tức rẽ sang trang mới.

Tuy nói việc gặp được loại may mắn này hiếm như bị sao băng đập trúng đầu, nhưng con người luôn là vậy, càng ôm hy vọng thì càng có động lực.

Bởi vì Vô Giác Nhân không thể đi một mình để báo danh, cần phải có Hữu Giác Nhân bảo lãnh cho, nên Hình Lục phải dẫn hai Cốt Khí Sư và Nghiêm Mặc để xếp hàng. Nguyên Chiến và Cửu Phong thì đi theo bên cạnh.

Cách Đạt còn phải làm ăn, không thể kè kè mãi bên cạnh bọn họ, lại nói, hắn cũng không vào hiệp hội Cốt Khí Sư được, có ở lại cũng vô dụng, sau khi nói một vài chuyện cần chú ý thì rời đi.

“A, vậy mà có hai người, tuy chỉ mới cấp ba, nhưng đây là Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân có cấp bậc cao nhất rồi đi?” Một người dùng giọng điệu cao cao tại thượng mà bình luận.

“Tộc Bạch Giác thích xằng bậy như vậy đấy, chỉ một gia tộc đã bồi dưỡng ra hai Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân, chậc, bọn nhà quê này từ đâu ra vậy? Đúng là không hiểu quy củ!”

“Là ba tên, tên trẻ tuổi kia tuy không có quân bài, nhưng cũng đi theo xếp hàng kìa.”

Có người giật mình: “Ba Vô Giác Nhân muốn chứng thực Cốt Khí Sư kia đều là nô lệ của thiếu niên Bạch Giác đó? Hắn muốn làm gì? Sao lại bồi dưỡng nhiều Cốt Khí Sư Vô Giác như vậy? Người lớn trong nhà hắn có biết không?”

“Thôi, tộc Bạch Giác là vậy đó. Nhưng sao tên Bạch Giác này không dẫn nô lệ của hắn tới thành Lạc Lan, mà lại tới thành Huyền Vũ chúng ta?”

“Có lẽ trước kia hắn đã tới thành Lạc Lan, lần này muốn đến thành khác tham quan.”

Việc thiếu niên Bạch Giác do Hình Lục biến thành dẫn nô lệ vào thành Huyền Vũ không gây ra quá nhiều chú ý, lúc này các thành bây giờ có rất nhiều người ngoài đến, pha trộn hỗn tạp, có người thích đi đây đi đó tham quan những nơi xa lạ. Cũng có người ngồi đối diện chú ý tới Cửu Phong trên vai Nguyên Chiến, không biết là do thấy nó đáng yêu hay là vì điều gì khác.

Hình Lục cùng hai Cốt Khí Sư là Phi Chương và Tư Đồ đều rất bất an, quá nhiều người đang nhìn họ.

Phía trước có Hữu Giác Nhân xếp hàng muốn bắt chuyện với Hình Lục, nhưng Hình Lục chỉ trả lời một câu rồi không màng đến nữa, người ta cũng không còn hứng thú nói chuyện với cậu.

Hình Lục thấy người đứng phía trước không nói chuyện với mình nữa thì lòng thầm thở phào. Có trời mới biết, trong tất cả mọi người, người căng thẳng nhất chính là cậu, cậu rất sợ có người nhận ra ngụy trang của cậu.

Nghiêm Mặc thì vẫn bình chân như vại, cùng Cửu Phong và Nguyên Chiến thấp giọng nói cười.

Ba Vô Giác Nhân muốn chứng thực Cốt Khí Sư khiến nhiều người để ý, bởi vì cả đội cũng chỉ có ba Vô Giác Nhân bọn họ.

Nghiêm Mặc còn đang lo sẽ gặp phải Hữu Giác Nhân tới chen ngang hoặc khiêu khích, nhưng không biết là do trị an của thành Huyền Vũ quá tốt, hay vì không ai muốn mất mặt trước đám đông, mà chờ chưa được nửa tiếng đã đến phiên bọn họ.

Nguyên Chiến và Cửu Phong không chứng thực thì không thể tiến vào.

Sau khi tiến vào liền nhìn thấy một cái huyền quan, huyền quan khá rộng, ở giữa đặt một cái bàn, sau cái bàn có một người đàn ông Hữu Giác trung niên.

Nghiêm Mặc thấy hai bên huyền quan có hai cánh cửa, chắc người báo danh nào thông qua sẽ tiến vào hai cánh cửa này.

“Cậu muốn chứng thực Cốt Khí Sư?” Người đàn ông trung niên không nâng mắt lên đã hỏi Hình Lục.

“Không, không phải tôi. Tôi tới bảo lãnh cho Cốt Khí Sư nhà chúng tôi.” Hình Lục dựa theo những gì mà Cách Đạt giới thiệu cho bọn họ, biên soạn lời nói.

“Nhà các cậu?” Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, vừa nhìn liền thấy trước mặt có ba tên Vô Giác Nhân đứng dàn hàng.

“Ba Vô Giác Nhân này đều là của nhà cậu?” Người đàn ông trung niên rất giật mình, cũng có chút không vui

“Phải.” Hình Lục căng thẳng gật đầu.

“Cậu có biết hiệp hội Cốt Khí Sư thành Huyền Vũ chúng tôi quy định cái gì không?”

“Quy định cái gì?”

“Tôi không biết cậu từ đâu tới, nhưng thành Huyền Vũ chúng tôi quy định, một Hữu Giác Nhân chỉ có thể bảo lãnh cho một Vô Giác Nhân trở thành Cốt Khí Sư, hơn nữa còn phải là quý tộc Hữu Giác mới được, cậu là quý tộc à?” Người đàn ông trung niên nhìn Hình Lục bằng ánh mắt khinh thường.

Hình Lục nuốt nước miếng, ưỡn ngực: “Tôi đương nhiên là quý tộc!”

“Vậy sao?” Người đàn ông trung niên cười châm chọc, nhìn Hình Lục từ trên xuống dưới, đánh giá: “Cậu từ đâu tới? Cha cậu là ai? Nhà cậu là quý tộc cấp bậc nào? Cha cậu hoặc đất phong của cậu ở chỗ nào? Vì sao cậu không có quân bài chứng tỏ thân phận quý tộc?”

Hình Lục rất muốn lau mồ hôi, cậu không biết đi bảo lãnh sẽ bị hỏi nghiêm khắc như vậy, có chút cà lăm mà trả lời: “Tôi, tôi tới từ trấn ở phụ cận thành Minh Nguyệt, cha tôi là…”

Nghiêm Mặc thấy Hình Lục càng lúc càng căng thẳng, liền hé môi, nhẹ giọng nói: “Nguyện cho Hình Lục thuận lợi qua cửa.”

Hình Lục rặn một hồi mới nói hết câu: “Cha tôi tên Hình, chúng tôi là nam tước, đất phong ở ngoại thành Minh Nguyệt, thành chủ thành Minh Nguyệt phong cho chúng tôi từ rất lâu trước kia.”

Người đàn ông trung niên dùng cây bút bằng xương gõ gõ mặt bàn: “Vậy đưa quân bài thân phận ra đây. Nhắc lại lần nữa, cậu chỉ có thể bảo lãnh một người. Cậu nghĩ cho kỹ trước đi!”

“Được rồi, tôi sẽ nghĩ kỹ.” Hình Lục lấy ra một quân bài, lưng áo cậu đã ướt đẫm. Quân bài này là của một Hữu Giác Nhân đã tấn công bọn họ mà bọn họ đánh bại được.

Theo như Phi Chương nói – y đã sống trong thành thị của Hữu Giác Nhân và bên cạnh Cốt Khí Sư rất nhiều năm, quân bài này đại diện cho thân phận con trai nam tước.

Nghiêm Mặc đột nhiên rùng mình, lập tức bắt lấy tay Hình Lục: “Đại nhân, ngài đã quên lão gia dặn cái gì rồi sao?”

Hình Lục không hiểu ra sao, nghiêng đầu nhìn hắn.

Hữu Giác Nhân trung niên cũng nhìn về phía hắn.

Nghiêm Mặc dùng một tay ấn tay Hình Lục, một tay khác lấy quân bài mà Bố Hoa đưa cho hắn lúc trước ra, đưa cho người đàn ông trung niên, nhàn nhạt nói: “Đây là để bảo lãnh chúng tôi. Nếu anh có bất luận vấn đề gì, có thể tìm chủ nhân quân bài này.”

Người đàn ông trung niên không thích thái độ của Nghiêm Mặc, ông ta cảm thấy Nghiêm Mặc quá vô lễ với mình, vốn không muốn nhận cái quân bài kia, còn định đuổi hắn ra, nhưng khi mở miệng thì ánh mắt lại lướt qua mặt quân bài, chỉ một cái nhìn lướt, ông ta cho rằng mình nhìn lầm rồi, liền giật quân bài qua mà cẩn thận xem xét.

Hình Lục thở hắt ra, cất cái quân bài của mình đi.

Người đàn ông trung niên xem quân bài xong, vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc nhìn Nghiêm Mặc, rồi lại nhìn Hình Lục.

Lần này Nghiêm Mặc tặng cho ông ta một nụ cười mang theo thiện ý.

Chút không vui của người đàn ông trung niên liền biến mất một chút: “Cậu chờ đã.”

Nói rồi, người đàn ông trung niên bỏ quân bài vào một cái cốt khí hình con ếch trên bàn.

Con ếch há miệng, thả quân bài vào miệng nó.

Một giây sau, trên đầu con ếch hiện lên hình ảnh bằng ánh sáng, hình ảnh là hình người, không chỉ như thế, nó còn có thể nói!

“Lai lịch quân bài, xuất xứ từ gia tộc Mạc Đốn của tộc Hắc Giác. Nguyên chủ quân bài, thế tử Bố Hoa Mạc Đốn. Quân bài được tặng cho một cậu thiếu niên Vô Giác Nhân. Tác dụng của quân bài, bảo hộ Vô Giác Nhân đó không bị người khác thương tổn.”

Khi người đàn ông trung niên nghe đến tên gia tộc Mạc Đốn thì biến sắc, chỉ cần là Hữu Giác Nhân, ai mà không biết Mạc Đốn chính là gia tộc công hầu tôn quý nhất ngoại trừ tộc trưởng đương nhiệm của tộc Hắc Giác lúc bấy giờ?

Mà người được gọi là thế tử ngoại trừ con trai trưởng của công tước Mạc Đốn thì không còn ai khác.

Mọi người đều biết, công tước Mạc Đốn cũng là người có tiềm lực nhất trong việc cạnh tranh chức vị tộc trưởng đời tiếp theo.

Lại nhìn hình ảnh ánh sáng mà con ếch kia cho hiện ra, tuy có hơi mờ, nhưng nhìn cũng rất giống thanh niên Vô Giác trước mắt, chẳng qua người trong ảnh thoạt nhìn trẻ hơn.

Người đàn ông trung niên rất khiếp sợ, Nghiêm Mặc cũng giật mình.

Thì ra trong cái quân bài này còn có nhiều tin tức như vậy, có thể dùng dụng cụ để đọc? Còn có thể hiện hình ảnh!

Này đúng là phương pháp vừa tiên tiến vừa thực dụng để phòng hờ trộm cướp hoặc đánh rơi.

Đồng thời, Hình Lục và hai Cốt Khí Sư cũng thầm lau mồ hôi, Hình Lục cảm thấy vô cùng may mắn, nếu cái quân bài cậu vừa lấy ra mà được nhận, thì thân phận bọn họ chẳng phải đã lập tức bại lộ rồi sao?

Trong quân bài này chứa nhiều tin tức như vậy, nói không chừng còn có thể lưu lại di ngôn của nguyên chủ trước khi chết hoặc cảnh tượng cuối cùng gì gì đó. Nếu thật là vậy, thì bọn họ tiêu đời rồi!

May quá, may quá!

Kỳ thật Hình Lục đã lo lắng nhiều rồi, quân bài cũng phân chia cấp bậc, không phải tất cả quân bài đều có thể ghi chép lại hình ảnh và thông tin, kiểu như của tử tước và các quý tộc thì cùng lắm là một chút thông tin về thân phận, chứ không có công năng nói rõ người được tặng là ai và có tác dụng gì, thậm chí còn không thể hiện hình ảnh.

Nhưng dù quân bài trong tay cậu chỉ có thể chứng tỏ thân phận thì nó cũng đủ để khiến cả bọn bại lộ, ít nhất thì cũng chứng tỏ lời mà cậu nói là bịa đặt, tên người, và đặc biệt là chủng tộc, đều sẽ không giống như trong quân bài.

Nghiêm Mặc cũng thầm than trong lòng, thật đúng là may mắn, nhờ hắn cầu nguyện trước, nếu không thì sẽ không cảm thấy bất thường để đúng lúc ngăn cản Hình Lục.