Dị Thế Lưu Đày
Chương 491 : Yến hội vương thành (1)
Ngày đăng: 18:29 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Vật liệu may mặc tốt như thế, lũ Vô Giác Nhân đó làm sao xứng mà mặc!”
Trong lòng Nghiêm Mặc đã hạ quyết định, nhưng ngoài miệng vẫn không đưa ra đáp án chắc chắn, chỉ nói sẽ truyền lời của Tạp Địch lại cho người đã luyện chế máy thấu thị.
Tuy Tạp Địch không được gặp vị Cốt Khí Sư vĩ đại kia mà có chút thất vọng, nhưng cậu cũng không ép Nghiêm Mặc, hơn nữa cậu có một loại tin tưởng kỳ lạ đối với Vô Giác Nhân này, tựa hồ như đối phương nói sẽ giúp cậu truyền lời thì nhất định sẽ giúp cậu truyền lời.
Cuối cùng Tạp Địch để lại địa chỉ của mình ở thành Huyền Vũ rồi dẫn bạn mình rời đi.
“Có người đang theo dõi chúng ta.” Nguyên Chiến ôm Cửu Phong thấp giọng nói với hắn.
Nghiêm Mặc: “Ừ, tôi cảm nhận được. Chắc là muốn theo dõi chúng ta để biết tung tích của vị Cốt Khí Sư kia.”
Cửu Phong đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào một góc cách đó không xa.
Nghiêm Mặc chú ý tới: “Cửu Phong, làm sao vậy?”
Cửu Phong không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bên kia.
Nghiêm Mặc nhìn theo mắt nó, chỉ thấy ở đó có một bóng người cao lớn của Hữu Giác Nhân đã đi xa.
Chạng vạng ngày hôm đó, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến tới dự tiệc, bởi vì không yên tâm để hai đứa nhỏ lại trong nhà, sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, hai người vẫn dẫn tụi nó theo cùng.
Lần này Nghiêm Mặc cầu nguyện bất kỳ ai nhìn thấy hai đứa nhỏ đều xem tụi nó như con nít Vô Giác Nhân.
Đám người Hình Lục nghe nói bọn Nghiêm Mặc có cơ hội tiến vào vương thành liền muốn đi theo, nhưng bị Nguyên Chiến không chút khách khí mà cự tuyệt.
Thấy vẻ mặt lúng túng của đám người Hình Lục, Nghiêm Mặc mới bổ sung một câu: “Bọn Hồng Chí cũng không có đi, vương thành quá nguy hiểm, chúng tôi tính nhân cơ hội đi thăm dò và tìm tòi một chút, mang theo các người sẽ không tiện để thoát thân.”
Thương Kỳ không phục: “Vậy sao các người còn dẫn con nít theo?”
“Muốn đánh với tụi nó một trận không?” Nghiêm Mặc cười như không cười.
Thương Kỳ nóng đầu lên liền muốn khiêu chiến, nhưng bị Phi Chương tát vào đầu một cái mới nhớ ra thằng nhóc kia không phải nhân loại bình thường, còn về phần tiểu Bạch Giác… có thể được Côn Bằng mặt người đưa về thì sao là con nít bình thường được?
Đám người Kỳ Hồng Chí và Tịch Dương không đòi đi theo, Tịch Dương và Hậu Sư thoạt nhìn rất mệt mỏi, ngay cả nói cũng không nói với Nghiêm Mặc được bao nhiêu đã vào nhà ngủ.
Chờ khi Nghiêm Mặc dẫn theo một lớn hai nhỏ thay quần áo xong, đám người Hình Lục nhìn mà hoa mắt choáng đầu.
Tổ linh tại thượng! Này chắc chắn là nguyên liệu và tay nghề mà thế gian này không có!
Vương thành của tộc Hữu Giác được ba tòa thành bảo vệ xung quanh, bình dân và người không được mời đều không thể tiến vào, mà Vô Giác Nhân thì ngoại trừ những nô lệ làm công, càng đừng hòng tiến vào vương thành một bước.
Nhưng cái luật bất thành văn này đã bị phá vỡ vào hôm nay, bởi vì có Vô Giác Nhân cầm thư mời do vương tộc phát tới.
Khi Nghiêm Mặc bị chặn bên ngoài đã lấy thư mời mà tiểu vương tử Hồng Giác kia đưa cho hắn để vệ binh xem, đối phương cứ mãi kiểm tra, còn xin chỉ thị của thượng cấp, cuối cùng làm kinh động không ít người mới đồng ý cho bọn họ vào.
Đi vào được một lúc, Nghiêm Mặc có thể cảm nhận được phía sau và hai bên trái phải bắn tới đủ loại ánh mắt.
Những ánh mắt đó phần lớn là kinh ngạc, có một ít là chán ghét và bài xích.
“Hai tên Vô Giác Nhân kia là ai? Sao chúng có thể vào vương thành? Còn ăn mặc đẹp đẽ sang quý như vậy?”
“Đúng vậy, sao tôi chưa bao giờ thấy qua loại vải dệt này? Rốt cuộc thì chúng từ đâu chui ra? Có ai quen chúng không?”
“Kia chẳng phải là Vô Giác Nhân đã biểu diễn máy thấu thị trong cuộc thi cốt khí ở thành Huyền Vũ hôm nay sao?” Người nhận ra Nghiêm Mặc trả lời, nhưng cũng rất nghi ngờ.
“Sao chủ nhân hắn không tới?”
“Đúng vậy, chủ nhân hắn thật to gan, dám để vài tên Vô Giác Nhân thay mình dự tiệc. Còn dẫn cả con nít theo? Bọn chúng xem cung yến này là cái gì?”
“Ha hả, cái khác tôi không muốn biết, chỉ muốn biết quần áo bọn hắn từ đâu ra thôi.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng vậy! Vật liệu may mặc tốt như thế, lũ Vô Giác Nhân đó làm sao xứng mà mặc!”
Tiếng nghị luận giống vậy liên tục vang lên, khi bốn người Nghiêm Mặc tiến vào yến hội vương cung cũng không hề dừng lại, mà còn càng lúc càng tăng cao.
Lần này Cửu Phong không cưỡi trên vai Nguyên Chiến, mà cùng tiểu Bạch Giác mỗi đứa một bên nắm tay Nghiêm Mặc tự mình đi đường.
Cửu Phong thính tai, nghe thấy rõ tiếng nghị luận xung quanh, làm nó thấy rất lạ: “Mặc, Hữu Giác Nhân nơi này toàn nói mấy lời kì quái!”
Nghiêm Mặc cười: “Sao lại kỳ quái?”
Cửu Phong buồn rầu mà nhíu mày: “Ta không biết nói sao, tóm lại là kỳ quái.”
Tiểu Bạch Giác bỗng nhiên nói một câu: “Bởi vì chúng ta không bằng bọn họ.”
Nghiêm Mặc ngạc nhiên, ngay cả Nguyên Chiến cũng cúi đầu nhìn tiểu Bạch Giác.
Cửu Phong thò đầu ra: “Tô Môn, vì sao chúng ta không bằng bọn chúng nha?”
Tiểu Bạch Giác nghiêm túc trả lời: “Bởi vì chúng ta không giống bọn họ.”
Cửu Phong bừng tỉnh đại ngộ: “Chúng ta đương nhiên không giống bọn chúng rồi! Quần áo chúng ta đẹp hơn chúng nhiều!”
Đúng vậy, Cửu Phong và tiểu Bạch Giác hôm nay cũng thay một bộ y phục được dệt từ giao sa của người cá.
Quần áo của hai bạn nhỏ đều là y phục dài thời Trung Quốc cổ, chẳng qua màu sắc không thuần một màu từ đầu đến chân, mà nửa người trên là màu bạc, vạt áo nửa người dưới bắt đầu ngã sang năm màu.
Mỗi khi hai đứa nhỏ bước đi, vạt áo năm màu phấp phới, chói mắt mà lại không chói mắt.
Nếu là đàn ông đã thành niên mặc vào thì quá màu mè và mất phần trang nghiêm, nhưng để con nít mặc vào chẳng những mang nét hoạt bát của trẻ con mà phần nhiều còn hiện ra một loại quý khí không nói nên lời.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thì thay một bộ y phục tương đối thích hợp với việc đi lại nhiều và… đánh nhau, cánh tay và cẳng chân đều lộ ra, hơn nữa giao sa thoạt nhìn có cảm giác mát lạnh, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy bọn họ thanh mát và nhẹ nhàng.
Điểm khác biệt là, Nghiêm Mặc mặc y phục bạc, Nguyên Chiến mặc y phục đen, mà phục sức hai người dùng đều mang màu đỏ đậm.
Trên cánh tay Nghiêm Mặc buộc một vòng giao sa đỏ đậm để che vòng cốt thừa, người khác không biết, chỉ cho là phong tục mặc quần áo, còn cảm thấy rất đẹp.
Lúc bọn họ tiến vào vương cung mà người hầu vô cùng tò mò, nhưng những người hầu đó đều đã được huấn luyện tốt, không nói nhiều lấy một câu mà dẫn bốn người vào yến hội xong thì khom người rời đi, cũng không vì bốn người họ là Vô Giác Nhân mà xem thường.
Càng lúc càng nhiều người tiến vào sảnh yến hội, mỗi khi có một nhân sĩ mang địa vị cao tới thì ngoài cửa đều có người hầu chuyên phụ trách sướng tên, để người trong sảnh hành lễ.
“Tướng quân Trát La tộc Hồng Giác, phu nhân, và con trai trưởng đến ——”
“Đại công tước Tát Mễ tộc Bạch Giác và phu nhân đến ——”
“Thành chủ đại nhân thành Huyền Vũ đến ——”
Có người phát ra tiếng kinh hô nhỏ: “Sao vị đại nhân này cũng đến?”
“Người nọ đến thì có gì mà lạ?”
“Trát Khắc đại nhân là tộc trưởng tộc Hắc Giác đương nhiệm, tôi cho rằng ông ấy chỉ xuất hiện vào buổi tiệc sau cuộc thi cuối cùng chứ.”
“Anh cũng đã nói đó là tộc trưởng đương nhiệm, chờ sang năm đã không còn nữa.”
“Nghe nói lần trước ông ta chinh phạt vực sâu Ác Ma, bị Vô Giác Nhân đả thương, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, nghe nói ông ta sẽ không lộ diện một thời gian là vì thương thế, Mạc Đốn…”
“Suỵt, thủ hạ vị đại nhân kia nhìn qua kìa.”
Người đang thì thầm lập tức im miệng, dừng việc nghị luận chuyện thay người kế thừa quyền lực đời kế của tộc Hắc Giác.
Lúc sau.
“Đại sư Liên Tạp Liệt đến ——”
“Đại sư Liên Na đến ——”
Sau đó là danh xưng được xướng lên liên tiếp.
Rồi có tiếng ngâm càng cao hơn nữa vang lên: “Đại Cốt Khí Sư Hoắc Phổ đến ——”
Được rồi, các vị đại nhân vật mà bọn họ biết hình như đều tới rồi.
Lại một đại nhân vật nữa đến, không hề gây chú ý như bốn người Nghiêm Mặc, dù bọn họ không làm gì thì vẫn có người nhịn không được mà nhìn lén, còn bị ánh mắt bốn phía bình phẩm từ đầu đến chân.
Có điều, lúc này không có ai quan tâm đến họ. Có đại quý tộc, vậy chắc chắn sẽ có tiểu quý tộc. Rất nhiều người đến đây là vì bắt mặt làm quen với các đại nhân vật, hoặc là tìm một vài mối quan hệ tất yếu có lợi cho mình, bốn Vô Giác Nhân tuy hơi phá đội hình, nhưng trước khi bề trên đưa ra quyết định rõ ràng thì không có ai muốn tốn sức lực trên người bọn họ.
Đời trước Nghiêm Mặc đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc yến hội rồi, dù đổi nơi đổi chủng loại thì tuy hắn không dám nhận là thành thạo, nhưng cũng có thể ứng phó.
“Chúng ta qua bên kia.” Nghiêm Mặc chỉ vào một góc trong đại sảnh.
Trong đại sảnh có cái bàn dài áp sát hai bên tường, trên bàn là rất nhiều hoa quả và thức ăn.
Nét mặt Nguyên Chiến hơi đơ, hắn cũng đã tham gia nhiều cuộc tụ hội, nhưng quy mô lớn và cấp bậc cỡ này thì đây vẫn là lần đầu tiên hắn tham gia, hắn không sợ những người này, cũng không để bụng những bàn tán của bọn họ, nhưng hắn cảm thấy rất không được tự nhiên.
Nghiêm Mặc hiếm khi được thấy bộ dáng Nguyên Chiến cứng đờ như thế này, không khỏi cười trộm.
“Nhìn nhiều một chút để học hỏi, về sau anh cũng sẽ gặp phải những loại yến hội này, hơn nữa số lần chỉ sợ sẽ không ít đâu.”
Nguyên Chiến hừ một tiếng, không biết hắn nghĩ tới cái gì mà vẻ mặt lập tức thả lỏng. Vừa rồi còn có hơi đơ người, hiện giờ lại vô cùng tự nhiên, thoạt nhìn như hắn mới là chủ nhân nơi này.
Hai đứa nhỏ, Cửu Phong thì hoàn toàn không có cảm giác gì cả, tiểu Bạch Giác lại còn cứng đờ hơn cả Nguyên Chiến, nó có chút sợ hãi và căng thẳng, nhưng chỉ ai thân với nó mới có thể nhận ra.
Cửu Phong đi vòng qua bên kia Nghiêm Mặc, nắm chặt tay tiểu Bạch Giác, vui vẻ mà ồn ào nói: “Môn Môn, đi, ta dẫn cậu đi ăn đồ ăn!”
Tiểu Bạch Giác ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc mỉm cười gật đầu với nó, xoa xoa đầu nó: “Không phải sợ, bọn chú sẽ ở bên cạnh trông hai đứa, đi chơi đi.”
Tiểu Bạch Giác yên tâm, đi theo Cửu Phong tới cái bàn dài tìm đồ ăn mình thích.
Bên bàn dài bây giờ không có ai, chắc tất cả mọi người đều vì thân phận cao quý của mình mà không thể hạ mặt mũi đi tìm đồ ăn. Cho dù có một hai thằng nhóc quanh quẩn bên cái bàn, lại còn là Vô Giác Nhân thì cũng chẳng có gì.
Đương nhiên, Nghiêm Mặc biết sự bình thản này chỉ là tạm thời. Hiện giờ người trong sảnh vẫn chưa thăm dò chi tiết bọn họ, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ không gây sự với bọn họ vào lúc này.
Đáng tiếc, Nghiêm Mặc vừa mới nghĩ như vậy thì đã bị người vả mặt.
Nghiêm Mặc thấy có mấy tên thiếu niên Hữu Giác đi đến cái bàn dài, liền phân tâm để ý đến.
“Vì sao bọn chúng lại tổ chức buổi yến hội này?” Nguyên Chiến như một con sói ẩn nấp trong thảo nguyên, vừa cẩn thận vừa vô cảm mà quan sát mọi người xung quanh, vừa hỏi. Trên đường trở về từ sân thi đấu, hắn không nghe thấy tin tức kỹ càng nào.
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ: “Có lẽ là vì sang năm bọn họ phải đổi vương giả. Nghe thần thị Trọng nói, hình như vương giả tộc Hồng Giác muốn tiếp tục bổ nhiệm.”
Tiếc là thần thị Trọng nói rất mơ hồ, nhưng Nghiêm Mặc vẫn nghe ra hàm ý này từ lời đối phương.
Mà ngay cả một lão thần thị trong miếu cũng có thể cảm nhận được, thì những người có thân phận cao liệu không cảm nhận được sao?
“Vậy bọn chúng muốn đạt được cái gì trong buổi yến hội này?” Nguyên Chiến lại hỏi.
“Cũng không hẳn phải đạt được cái gì, thời gian không nhiều lắm, người nên mượn sức chắc đều đã mượn sức được rồi, hiện giờ lấy danh nghĩa cuộc thi cốt khí để tổ chức yến hội, có tám chín phần mười là để bồi dưỡng mối quan hệ, thuận tiện xem xem còn có ai phản đối mình. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của tôi, có lẽ bọn họ còn có mục đích khác cũng không chừng.”
Nguyên Chiến gật gật đầu, nhưng còn chưa gật xong thì hắn đột nhiên nổi giận!
Bên cái bàn dài, mấy tên thiếu niên Hữu Giác cầm một cái muỗng bằng xương ống trên bàn gõ mạnh vào đầu Tô Môn, còn mắng: “Tên nô lệ thối này từ đâu ra, dám chạy tới đây ăn vụng!”
Tô Môn sửng sốt, mắt thấy cái muỗng kia sắp đập vào đầu mình thì Cửu Phong bỗng nhiên nhào lên trước, như một viên đạn pháo nhỏ mà tông vào người tên thiếu niên cầm muỗng kia, hất cho nó bay ra ngoài.
“A ——” Tên thiếu niên kêu thảm thiết, rơi xuống đất rồi còn trượt dài ra sau một đoạn.
“Tên tiện nô này! Mày làm cái gì đó!” Lũ bạn của tên thiếu niên giận dữ, một tên trong đó còn không thèm để tâm tới Cửu Phong nhỏ tuổi hay không, vung tay định cho Cửu Phong một cái tát.
Bóng Nguyên Chiến chợt biến mất, sau đó túm lấy cổ tên thiếu niên kia ném sang một bên, đồng thời bịt cái miệng nhỏ của Cửu Phong.
Cửu Phong muốn phun lưỡi dao gió nhưng phải nghẹn trở về.
Nghiêm Mặc bước nhanh qua, chuyện thứ nhất chính là nhét vào lòng Cửu Phong một cái cốt khí nhỏ: “Cầm, cái này có thể giúp tăng năng lực của mày lên, khi dùng thì để bên miệng mà thổi.”
Cửu Phong lập tức quên mất lũ quỷ đáng ghét đó, cầm cái cốt khí trông như cái phễu để bên miệng.
“Cửu Phong, đợi chút.” Nghiêm Mặc kéo Tô Môn vào lòng, gọi Cửu Phong, hiện giờ vẫn chưa thích hợp đại náo, vì mấy tên tiểu quỷ đáng ghét mà bại lộ thực lực cũng không đáng.
Nghiêm Mặc muốn tha cho đám thiếu niên kia, nhưng đám thiếu niên kia lại không muốn tha cho bốn người bọn hắn.
Con nít cùng tuổi thế này, theo cách nói đời trước của Nghiêm Mặc thì là bệnh tuổi dậy thì, hay còn gọi là tuổi phản nghịch, bọn chúng có lẽ thông minh, nhưng hành xử chỉ dựa vào cảm xúc, có khi biết rõ không nên làm như vậy nhưng vẫn đi làm.
Hai tên thiếu niên bị Cửu Phong và Nguyên Chiến hất ra ngoài không bị thương nặng lắm, nhưng chúng lại cho rằng mình đã bị sỉ nhục cùng cực, liền phát điên mà vọt tới.
“Lũ tiện nô tụi mày! Vậy mà dám ra tay với chúng tao! Tao giết tụi mày!”
Trong đại sảnh có không ít người để ý tới cảnh tượng vừa rồi, tức khắc có người đi qua.
Còn có người vừa đi vừa kêu: “Mấy tên Vô Giác Nhân kia, tụi mày làm cái gì đó, còn không mau dừng tay!”
Có người quen bọn thiếu niên hoặc có quan hệ với hắn ta thì hô: “Vệ binh! Vệ binh! Nơi này có Vô Giác Nhân gây loạn, mau bắt chúng lại!”
Ngay lúc này, cửa đại sảnh lại lần nữa vang lên tiếng ngâm:
“Công tước Mạc Đốn, phu nhân và con trai trưởng đến ——!”
Mọi người cùng dừng lại, bao gồm cả tên Hữu Giác Nhân muốn bắt người.
Nguyên Chiến vung tay đánh lũ thiếu niên Hữu Giác xông tới cho bất tỉnh rồi ném vào góc tường, sau đó cùng Nghiêm Mặc nhìn về phía cửa đại sảnh.
Mà phản ứng đầu tiên của tiểu Bạch Giác vốn đang dựa sát bên người Nghiêm Mặc là ngây ra, sau đó cong lưng chui xuống gầm bàn.
Cửu Phong không biết Tô Môn bị gì, chỉ tưởng nó đang chơi trò chơi gì đó, thằng nhóc nghịch ngợm còn chưa biết chữ ‘sầu’ viết như thế nào cười khặc khặc, cũng khom lưng chui xuống gầm bàn cùng Tô Môn.
Lúc này, người trong đại sảnh đã hơn hai trăm người, những đại nhân vật nên tới trên cơ bản đều đã tới.
Vẻ mặt thành chủ thành Huyền Vũ – Trát Khắc vẫn bình thường, nhưng thủ hạ của gã đều có thể cảm nhận được chủ tử của mình đang không vui.
Trát Khắc không muốn nhìn thấy Mạc Đốn chút nào, có ai lại vui khi gặp kẻ sắp cướp đi hết thảy của mình chứ?
Nhất là khi gã ta phát hiện người ở đây coi trọng Mạc Đốn còn hơn cả gã!
Cả nhà công tước Mạc Đốn tới một chốc thì chủ nhân của buổi yến hội đêm nay cũng xuất hiện.
Vương giả ba tộc đương nhiệm – Hồng Giác Ni Nhĩ vương không tới, người tới và chủ trì buổi tiệc là con trai và con gái trưởng của ông ta. Ni Nhĩ vương có tổng cộng năm người con, ba nam hai nữ, theo quy định kế thừa của tộc Hữu Giác, năm đứa con này của ông ta dù là nam hay nữ thì đều có quyền kế thừa.
Điều khiến không ít người kinh ngạc là, tiểu vương tử La Kiệt bình thường rất hiếm khi xuất hiện hôm nay cũng tới tham gia yến hội.
Đám Hữu Giác Nhân vốn muốn nhân cơ hội gây sự với bốn người Nghiêm Mặc liền lúng túng, bây giờ bọn chúng nên tiếp tục chuyện đang làm dỡ hay là phản ứng theo số đông?