Dị Thế Lưu Đày
Chương 498 : Kẻ địch hay là ân nhân?
Ngày đăng: 18:30 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Xem tôi và chiến sĩ của tôi như thằng ngu mà đùa giỡn, đây là thái độ mà tộc Bạch Giác các người dùng để báo đáp ân nhân?”
Đại Vu Á Lan vừa trông chừng Tô Môn, vừa ra hiệu bảo người hầu hầu hạ khách quý.
Bầu không khí trong phòng nghị sự đã dịu xuống, Bạch Giác Nhân ở đây cảm thấy bầu không khí tốt lên rất nhiều, bởi vì niềm vui đột nhiên tới quá nhanh khiến tâm tình bọn họ vẫn còn lâng lâng.
Tộc trưởng Cừu Ân chủ động nhận nhiệm vụ tiếp đãi khách quý, mang nụ cười tươi trên mặt mà khoản đãi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến. Hiện giờ, Bạch Giác Nhân ở đây đã không xem bọn họ là kẻ địch nữa, Cừu Ân còn khen Cửu Phong hai câu, nói nó là một đứa trẻ tốt, nhỏ như vậy mà đã biết bảo vệ bạn bè gì gì đó, còn tặng nó một thanh cốt chủy tinh xảo.
Đại Vu Á Lan thấy Cừu Ân và Nghiêm Mặc trò chuyện vui vẻ với nhau, mặt ngoài thì mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút khó xử không nói nên lời. Nếu Nghiêm Mặc đưa ra một ít yêu cầu khi tiết lộ thân phận Tô Môn, thì ông còn dễ ứng đối, nhưng người ta lại không nói gì đến yêu cầu của mình, ấy mới khiến ông khó xử thật sự.
Cho dù hai người không đưa Đại Vu đời sau về, thì chỉ với dáng vẻ ăn mặc của bọn họ, còn có kiến thức bất phàm và năng lực thần huyết cường đại, lại đến từ đại lục khác, chỉ với những điều kiện đó, dù Vô Giác Nhân ở tây đại lục mang địa vị gì trong mắt tộc Hữu Giác, thì bọn ông cũng không thể xem hai người họ như Vô Giác Nhân bình thường mà đối đãi. Huống chi, hai người họ còn đưa Đại Vu đời sau về mà không có bất cứ yêu cầu nào!
Vì thế, Đại Vu Á Lan cảm thấy thật đau đầu. Người ta không cần báo đáp, nhưng bọn họ sao có thể không làm cái gì? Đương nhiên là không thể, tộc Bạch Giác bọn họ vẫn chưa dày mặt và vô liêm sỉ đến mức đó đâu, nhưng bọn họ phải báo đáp thế nào mới thích hợp đây?
Nếu chỉ là Vô Giác Nhân bình thường, vậy thì dễ rồi, cho đất, cho lương thực, cho cốt khí, lại cho một ít che chở, vậy đã đủ để một Vô Giác Nhân bình thường cảm động đến mức rơi nước mắt. Nhưng vấn đề là người ta không phải Vô Giác Nhân bình thường, mà nơi người ta tới cũng là một vấn đề lớn, đó chính là đông đại lục đang bị tộc Hữu Giác tấn công.
Không nói đến sầu khổ trong lòng Đại Vu Á Lan, nhóm người hầu trung thành làm việc rất nhanh, chỉ vài phút, trước mặt mỗi một vị có tư cách ngồi ghế trong phòng nghị sự đều xuất hiện một cái bàn gỗ, trên bàn là hoa quả quý giá và nước trong.
Nghiêm Mặc ngửi thấy mùi sữa, liền dùng tay cầm một cái ấm nước lên mới phát hiện đây là cốt khí có thể giữ nhiệt, bên trong chứa đầy sữa tươi của động vật nào đó mà hắn không biết tên.
Vị trí ghế không thay đổi, chỗ Tô Môn lại càng không có ai dám động.
Đại Vu Á Lan tỏ vẻ khi mọi người nói chuyện sẽ không quấy nhiễu đến Tô Môn, tiếng nói chuyện trong sảnh mới lớn hơn.
“Tư tế Mặc, có một việc ta nghĩ… phải cho ngài biết.” Đại Vu Á Lan trở về chủ vị, ngồi xuống, sau khi cân nhắc một hồi mới mở miệng. Tô Môn ở ngay bên dưới, đối diện ông, thằng bé có thay đổi gì ông đều có thể thấy rõ.
Nghiêm Mặc rót cho mình và Nguyên Chiến một ly sữa đá, ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Về việc tộc Hữu Giác tấn công đông đại lục.” Đại Vu Á Lan còn có hơi do dự, mà khi ánh mắt ông dừng lại trên người Tô Môn đang bị luồng ánh sáng bao quanh, cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm, không chút do dự nói: “Kỳ thật tộc Bạch Giác ta không hề tham dự.”
Nghiêm Mặc liền đáp về một chữ: “Ồ?”
Chúng lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác cảm thấy khi đối mặt với khổ chủ, lại còn là khổ chủ mang đại ân với bọn họ, vẻ mặt đều có chút mất tự nhiên.
Cừu Ân không muốn mấy người Đại Vu Á Lan bị mất mặt, liền tiếp lời: “Không sợ hai vị khách nhân cười, tộc Bạch Giác ta bởi vì từ chối việc tham chiến, mà Ni Nhĩ vương và hai tộc Hồng Giác Hắc Giác đều có ý kiến với bọn ta, thậm chí nhiều hội nghị sau đó không để tộc Bạch Giác ta tham gia nữa.”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn nhau.
Cừu Ân và Đại Vu Á Lan cũng nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra hứa hẹn với Nghiêm Mặc: “Lần này có thể hai vị không có yêu cầu gì mà đưa Đại Vu đời sau của bọn ta về, tộc Bạch Giác ta không phải kẻ máu lạnh không biết tri ân, ta là tộc trưởng tộc Bạch Giác, có thể cam đoan với hai vị, chỉ cần ta còn là tộc trưởng tộc Bạch Giác một ngày, tộc Bạch Giác ta tuyệt đối sẽ không để tộc ta tham gia chiến tranh giữa hai tộc kia và đông đại lục.”
Nghiêm Mặc thầm cười lạnh trong lòng, thật đúng là giảo hoạt! Hắn vốn đang nghĩ nếu tộc Bạch Giác không tồi, vậy anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt, sẽ dùng thái độ ôn hòa và lịch sự để giao thiệp, mang tình quân tử chi giao.
Nhưng sự thật nói cho hắn biết, có lẽ tộc Bạch Giác ôn hòa hơn hai tộc Hắc Hồng nhiều, nhưng lập trường của bọn họ vẫn hệt như những Hữu Giác Nhân khác, và vẫn giống như hai tộc kia, từ sâu trong tiềm thức và gốc rễ đều khinh thường Vô Giác Nhân.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Mặc hơi sửa lại kế hoạch, không chừa mặt mũi cho Cừu Ân, cười ra tiếng, nhưng hắn cố tình bày ra vẻ mặt ôn hòa và thân thiện: “Tôi còn tưởng rằng tộc Bạch Giác các người có thiên tính ôn hòa không màng tới chiến sự, nhưng thì ra các người không phải là không muốn tham chiến, mà là vì ân tình của tôi nên mới bỏ đi ý định tham chiến? Thế thì thật cảm ơn. Có điều, nếu một ngày nào đó các người muốn tham chiến, có phải chỉ cần đổi một tộc trưởng là có thể không?”
Tộc trưởng Cừu Ân và các nhân vật có địa vị khác quýnh đến rối tinh rối mù, lời nói của tư tế Vô Giác này quá sắc bén rồi đó!
Cừu Ân khó chịu, mặt ngoài ông ta nói chuyện nghe thì hiên ngang lẫm liệt, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn ôm chút tâm lý lừa gạt, ai ngờ người ta không dễ lừa chút nào, còn rất không nể mặt mà chọc thủng lời nói của ông.
Nghiêm Mặc vẫn cười tươi như cũ: “Ha hả, Hữu Giác Nhân các người quả nhiên là rất thông minh, chẳng trách có thể chế tạo ra cốt khí vào vạn năm trước để thiếu chút nữa xưng bá toàn bộ đông đại lục. Đáng tiếc, thế sự vô thường, hiện giờ người làm chủ ở đông đại lục là các chủng tộc có trí tuệ. Năm đó bọn họ và Vô Giác Nhân chúng tôi có thể cùng nhau đuổi lũ người tộc Luyện Cốt tham lam trong mắt chỉ có nguyên liệu cút ra khỏi đông đại lục, thì hiện giờ tất nhiên cũng có thể bảo vệ địa vị chủ nhân của mình, đuổi kẻ xâm lược cút đi. Dù sao, nếu hơi lơi lỏng một chút, thì cuộc sống tự do tự tại và vui vẻ của những sinh vật hiện giờ sẽ phải biến thành nguyên liệu cho các loại cốt khí.”
Nguyên Chiến mang theo nghi vấn nhìn Nghiêm Mặc: Chẳng phải em nói cái gì mà ‘lấy đức thu phục người’ à? Sao mới vô đã châm chọc người ta rồi?
Nghiêm Mặc chớp mắt với hắn: Nếu tôi chọc tức bọn họ, nhớ mang cả bọn chạy trốn nha.
Nguyên Chiến: “Ừm.”
Bên kia, xấu hổ, lúng túng, phẫn nộ…
Tấm màn che bị kéo xuống, người Bạch Giác trong căn phòng này không biết phải đáp lại như thế nào, nếu đối phương không có ân với bọn họ, chỉ sợ bọn họ đã sớm ra tay dạy dỗ ‘kẻ địch’, nhưng Vô Giác Nhân bất kính với bọn họ hiện giờ lại vừa tặng cho bọn họ một cái ân lớn, các vị lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, khó chịu muốn chết.
Bầu không khí quái dị tràn ngập trong phòng nghị sự.
Nghiêm Mặc muốn khiến những người này tỉnh táo một chút, mắc công bọn họ lại ôm thái độ cao cao tại thượng của Hữu Giác Nhân đối với Vô Giác Nhân để nói chuyện với hắn.
“Hay các người cho rằng các sinh vật trên đông đại lục chúng tôi đều rất yếu ớt? Cho rằng hôm nay chúng tôi đưa Đại Vu đời sau của các người tới là để lấy lòng các người?” Nghiêm Mặc cười to, thái độ rất dễ khiến người ta sôi gan, tiếng cười vô cùng sang sảng: “Bổn tư tế đã nói không cần các người báo đáp gì, nhưng các người lại dùng lời để lấy lệ cho qua, dùng chuyện mà các người vốn không tính làm xem như phần thưởng mà ban cho chúng tôi, xem tôi và chiến sĩ của tôi như thằng ngu mà đùa giỡn, đây là thái độ mà tộc Bạch Giác các người dùng để báo đáp ân nhân?”
Tộc trưởng Cừu Ân đứng lên, muốn chen vào: “Ta không có ý đó, ta…”
“Chư vị!” Mặc Đại Tư Tế thu tiếng cười lại, khí thế phóng ra: “Sao các người không nghĩ đến, Đại Vu đời sau mà các người đã tìm lâu như vậy lại vừa lúc gặp được tôi? Mặt khác, nếu tôi nhớ không lầm thì, vị kia hẳn cũng tham gia yến hội tối hôm qua đi, anh cảm thấy tôi và A Chiến nhà tôi yếu hơn các người à?”
Công tước Tát Mễ cười khổ, không biết nên trả lời như thế nào.
“Lại nói.” Nghiêm Mặc hơi tạm dừng: “Tây đại lục các người dám chạy đến đông đại lục chúng tôi làm xằng làm bậy, chẳng lẽ đông đại lục chúng tôi không thể đánh tới tây đại lục các người? Để tôi tính coi, A Chiến, chúng ta tốn bao lâu để đi từ đông đại lục đến tây đại lục?”
Nguyên Chiến vẫn luôn thu liễm khí thế đến tận bây giờ mời mở miệng: “Một ngày.”
‘Vèo!’ Nếu việc máu trên mặt giảm xuống mà cũng có âm thanh thì chắc chính là cái từ này.
Đại Vu Á Lan và tộc trưởng Cừu Ân đều cho rằng mình là một con người bình tĩnh ổn trọng, ngay cả khi bị kéo tấm màn che xuống cũng có thể giữ nguyên vẻ bình đạm trên mặt, nhưng giờ phút này, sắc mặt bọn họ đã bán đứng tâm tình thật sự của bọn họ.
Một ngày! Từ đông đại lục vượt biển đến tây đại lục? Sao có thể?!
Nghiêm Mặc vỗ Nguyên Chiến: “A Chiến, anh xem anh dọa người ta sợ rồi kìa, một ngày chỉ là với tốc độ của số ít người chúng ta, nếu là đại quân thì cũng phải tốn mười ngày nửa tháng chứ. Đúng rồi, chúng ta tới đây được bao lâu rồi nhỉ?”
Nguyên Chiến: “Sắp ba tháng.”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Ừ, ba tháng, số nhân thủ cần triệu tập hẳn là cũng đã triệu tập được đông đủ rồi.”
Những lời này là có ý gì?!
Đại Vu Á Lan, Cừu Ân và các lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác cùng nhìn Nghiêm Mặc chằm chằm.
Đại Vu Á Lan ra hiệu bảo Cừu Ân tạm thời đừng nói gì cả, tự mình hỏi: “Nghe ý của tư tế Mặc thì chiến sĩ trên đông đại lục các cậu đã tập kết đến tây đại lục rồi?”
Nghiêm Mặc cười mà không nói, đột nhiên đổi đề tài: “Kỳ thật, nói đến cùng thì tộc Bạch Giác các người có chút dính dáng sâu xa với tôi, tôi từng vào nhầm một di tích cổ xưa rất lớn, rồi được một linh hồn viễn cổ nào đó thừa nhận, sau đó có được một truyền thừa quý giá, những học thức về luyện chế cốt khí của tôi đều đến từ đó.”
Như có tia sét bổ xuống, Đại Vu Á Lan xâu chuỗi lại những lời đồn nghe được về Nghiêm Mặc và những lời mà hắn vừa nói: Vô Giác Nhân tham gia cuộc thi cốt khí, cốt khí trị liệu rất có thể đạt tới cấp mười hay thậm chí còn cao hơn, Đại Cốt Khí Sư tên Tán Bố không lộ diện…
“Cậu có được truyền thừa của tộc Luyện Cốt!” Những lời này không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Nghiêm Mặc khẽ thở dài: “Tôi đã từng đáp ứng một linh hồn viễn cổ chưa ngủ say trong đó, nếu có cơ hội thì sẽ dạy truyền thừa luyện cốt mà tôi có được cho một Hữu Giác Nhân, nếu có thể thì tốt nhất là tộc Bạch Giác, đây cũng là nguyên nhân mà tôi vượt biển để đến đây.”
Lúc trước hắn nói ra cái tên Tán Bố cũng là muốn thử. Mà nay nhìn vẻ mặt của Đại Vu Á Lan, đối phương hẳn đã biết có người đang tìm kiếm một Đại Cốt Khí Sư tên là Tán Bố, hơn nữa Á Lan chắc chắn không xa lạ gì với cái tên này, nếu không thì ông đã không khẳng định như vậy.
Đại Vu Á Lan xoa trán, ông muốn ngất đi rồi. Niềm vui lớn tới quá đột ngột, ông cần thời gian để tiêu hóa.
Những người khác không có truyền thừa của Đại Vu, không biết truyền thừa luyện cốt mà Nghiêm Mặc nói quan trọng thế nào đối với tộc Bạch Giác, chỉ có vài thần thị cấp cao hiểu biết đôi chút là siết chặt nắm tay, nhưng bọn họ không dám để lộ tâm tình của mình, vì sợ làm Nghiêm Mặc biết mức độ quan trọng của truyền thừa kia đối với bọn họ, rồi nảy sinh lòng tham lớn.
Đại Vu Á Lan cũng có suy nghĩ này, sau khi mượn tư thế dùng tay ấn trán để bình phục tâm tình một chút, và cũng để đảm bảo vẻ mặt mình sẽ không tiết lộ quá nhiều điều, lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Vậy ngài đã chọn được ai chưa? Truyền thừa thời viễn cổ tuy quý nhưng so ra vẫn kém hơn kiến thức về luyện cốt hiện tại khá nhiều, nếu tìm người học tập thì tốt nhất hãy tìm một người trẻ tuổi có thiên phú và chưa có tư duy cố định, nếu ngài không có ai để chọn, vậy ta có thể đề cử với ngài vài vị. Đương nhiên, ngài mang viễn cổ truyền thừa của tộc ta về, lời cảm tạ của tộc ta sẽ khiến ngài hài lòng.”
Nghiêm Mặc cười, đây là đang xem hắn như Vô Giác Nhân không có kinh nghiệm gì mà lừa gạt sao? Không nói đến lượng kiến thức thật lớn trong biển tri thức và của những linh hồn ngủ say trong cốt thừa, không nói đến việc cốt thừa có phương pháp học tập bằng tinh thần như ‘thể hồ quán đỉnh’*, ngay cả khi nó vừa dạy đến cơ bản cấp mười, dù thật sự có khác biệt lớn với những kiến thức hiện đại của Hữu Giác Nhân, thì chỉ với bốn chữ ‘truyền thừa viễn cổ’ là đã có quá nhiều ý nghĩa trên mặt tinh thần của một chủng tộc rồi.
(*Thể hồ quán đỉnh: Ví với Phật pháp tối cao.)
Đây là văn hóa và văn minh tinh thần tích lũy cả vạn năm của một chủng tộc, dù là chủng tộc nào thì càng phát triển sẽ càng cần có một trụ cột tinh thần, nó đại diện cho gốc rễ và điểm khởi đầu của bọn họ. Hắn không tin tộc Bạch Giác thật sự xem thường phần truyền thừa này như thế.
Nếu giá trị của phần truyền thừa này thật sự như Đại Vu Á Lan nói, vậy chỉ có thể chứng tỏ một chuyện: Truyền thừa này quá quan trọng, quan trọng đến mức bọn họ không biết nên dùng cái gì để chuộc lại, nên chỉ có thể lừa hắn.
Nhưng Nghiêm Mặc hắn dễ lừa như vậy sao? Hắn không lừa người ta thì đã là không tồi rồi!
“Chuyện ngài nói không cần gấp, dù sao thì linh hồn viễn cổ kia cũng không quy định thời gian cho tôi, lại nói, y cũng chỉ ôm một hy vọng nhỏ, chứ việc có truyền hay không thì cũng phải do tôi thấy thuận mắt mới được. Bây giờ, với tôi mà nói, việc quan trọng nhất là giải quyết chuyện Hữu Giác Nhân các người xâm lược đông đại lục bọn tôi. Tôi và chiến sĩ của tôi được ủy thác tới đây trước, dù thế nào thì cũng phải làm vài việc có hiệu quả một chút, các ngài nói xem có đúng không?”
Làm sao Đại Vu Á Lan không gấp cho được? Nhưng bản tính ông ổn trọng, lại không muốn để Nghiêm Mặc biết được tầm quan trọng của truyền thừa kia, còn có thể nhịn. Nhưng thần thị cấp cao – thủ hạ của ông và đám người Cừu Ân lại gấp đến độ hận không thể điên cuồng đập hai tên này một trận, sau đó cướp truyền thừa của chúng!
Cừu Ân và đám người trưởng lão tuy không biết tầm quan trọng của truyền thừa này, nhưng việc chỉ một Vô Giác Nhân mà lại có truyền thừa luyện cốt đáng lý phải thuộc về bọn họ, thì trong lòng vẫn rất khó chịu, hơn nữa hai người này còn là kẻ địch của tộc Hữu Giác tộc bọn họ.
Kẻ địch, ân nhân, lại còn nói chuyện không chút khách khí và nể tình bọn họ. Bọn họ phải đối đãi với hai người này như thế nào đây?
Đại Vu Á Lan thầm ra hiệu bảo bên ta đừng nôn nóng, bình tĩnh hỏi: “Tư tế Mặc nói hiệu quả là chỉ cái gì? Ta thấy hình như tư tế Mặc cũng không ý khai chiến với bọn ta? Vậy cậu tính làm gì ở chỗ bọn ta? Nếu chuyện ngài định làm không gây hại gì cho tộc Hữu Giác ta, có lẽ ta và tộc nhân của ta có thể giúp ngài hòa giải một vài vấn đề với tộc Hữu Giác.”
“Vậy thì tốt quá!” Mặc Đại Tư Tế liền bày ra vẻ thật là vui mừng, còn săn sóc nói: “Tôi là một tư tế, chủ yếu là vu y, cũng có nghĩa là lấy trị liệu làm chủ. Nếu trong số các lãnh đạo cấp cao các người có ai khó chịu trong người, mà những trị liệu sư khác lại không chữa được, tôi đồng ý hỗ trợ. Có vài chuyện ngài nói đúng, chúng tôi tới đây không phải là muốn khai chiến với các người, kỳ thật Cửu Nguyên chúng tôi rất giống tộc Bạch Giác, đều là những người yêu hoà bình, bản tính ôn nhu thiện lương, chúng tôi tới đây là vì muốn làm bạn với Hữu Giác Nhân, ngài xem, gần đây chúng tôi tham gia cuộc thi cốt khí, lại đưa Đại Vu đời sau của các người tới, chính là để biểu đạt sự hữu hảo của mình. Cửu Nguyên chúng tôi cảm thấy thay vì mọi người tranh giành địa bàn, đánh đến mức mày chết tao sống, còn không bằng nghĩ cách để hai bên cùng phát triển, làm bạn với nhau thì càng tốt!”
Lời Nghiêm Mặc nói khá mới mẻ, nhưng có năng lực ngôn linh của hắn nên người ở đây đều có thể hiểu ý hắn.
“Đúng rồi, lại nói tiếp, khi tôi vừa đến nơi này vừa lúc gặp phải nạn ôn dịch hoành hành, thấy có nhiều Vô Giác Nhân và Hữu Giác Nhân chết như vậy cũng rất đau khổ trong lòng, lập tức tế hỏi Tổ Thần, khó khăn lắm mới cầu được phương thuốc và phương pháp trị liệu cùng phòng chống dịch bệnh, lúc ấy đã truyền ra ngoài, các người có biết chuyện này không?”
Các lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác ở đây đều biết, chẳng những biết, bọn họ còn vì là trị liệu chủ lực, nên vô cùng rõ ràng quá trình và hiệu quả của phương thuốc, hiển nhiên cũng biết lai lịch phương thuốc từ đâu mà ra.
“Thì ra ngài chính là vu giả Vô Giác Nhân đã cung cấp phương thuốc trị liệu dịch bệnh.” Vẻ mặt của Đại Vu Á Lan thật phức tạp.
Nghiêm Mặc thì lại mang vẻ mặt ‘không cần phải cảm kích tôi đâu’, dùng ánh mắt nói cho mọi người: Tôi chính là người lương thiện như vậy đó!
Đại Vu Á Lan căn bản không tin người đến từ đông đại lục sẽ thật sự ngây thơ và thiện lương như vậy, chịu trăm cay ngàn đắng để vượt biển mà tới tây đại lục, không phải để phản công mà là để cứu người, còn muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với tộc Hữu Giác? Nói đùa gì vậy chứ! Ngay cả Thánh cũng không làm được.
Nhưng trên thực tế, người ta lại thật sự giúp tất cả sinh linh trên phiến đại lục này, trong đó đương nhiên cũng bao gồm Hữu Giác Nhân, thậm chí có thể nói, người được lợi nhiều nhất chính là Hữu Giác Nhân bọn họ. Càng đừng nói tới việc hai người nọ bây giờ còn đưa Đại Vu đời sau của tộc Bạch Giác về, lại mang theo cả truyền thừa luyện cốt thời viễn cổ vô cùng quan trọng.
Mức độ đau đầu của Đại Vu Á Lan tăng lên, người ta đã tốt với mình như vậy, thế ông phải báo đáp và bồi thường kiểu gì đây?
Á Lan nghĩ: Chắc ngay cả tộc Hồng Giác dày mặt nhất cũng không thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như trở mặt khai chiến ngay sau khi nhận ơn của người ta.
Nghiêm Mặc thì như đang đàm thoại việc nhà, hắn nhìn về phía công tước Tát Mễ, vẻ mặt đồng cảm: “Ngày hôm qua khi tôi dùng máy thấu thị để tìm ra bệnh nan y trên người thiếu niên Hồng Giác kia, lúc ấy còn tính xem xem có cách gì để chữa cho cậu ta hay không, sau lại cậu ta đưa lời mời chúng tôi, chúng tôi mới biết thì ra cậu ta là con út của Ni Nhĩ vương đương nhiệm. Chúng tôi vốn không muốn tới yến hội tối hôm qua, nhưng nghĩ nếu có thể thông qua việc trợ giúp vị tiểu điện hạ kia để đánh thức lương tri của Ni Nhĩ vương, dừng ý đồ xâm lược đông đại lục của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ rời đi, kết quả… Hữu Giác Nhân các người, nhất là tộc Hồng Giác, thật sự quá ngang ngược, quá khốn kiếp, ngay cả trẻ con cũng không buông tha, cầm muỗng xương đánh đầu bọn Tô Môn và Cửu Phong.”
Mọi người lập tức nhìn về phía Tát Mễ.
Công tước Tát Mễ: “…” Các vị, xin đừng dùng ánh mắt khiển trách như vậy để nhìn tôi có được không? Tối hôm qua hai đứa bé này đều che giấu bộ dáng thật! Nếu tôi biết một trong hai đứa nó là Đại Vu của chúng ta thì đã không cần tới hai Vô Giác Nhân này ra tay rồi, tôi sẽ là người đầu tiên đánh chết bọn nhãi Hồng Giác đó!
Nghiêm Mặc nói xong còn tấm tắc hai tiếng, lại sờ sờ đầu Cửu Phong đang ngồi trong lòng mình.
Cửu Phong nhìn người Bạch Giác, không biết trong lòng nghĩ cái gì mà cặp mắt phượng khôn khéo kia đầy vẻ trêu tức.
Đại Vu Á Lan và người Bạch Giác ở đây đã sắp tin rằng vị tư tế Vô Giác này là người vô cùng thiện lương, nhưng có phải như vậy không? Nhà mình bị tấn công, không thù không hận mà còn muốn trợ giúp đối phương?
“Nói như vậy, các cậu vốn muốn chữa trị cho La Kiệt điện hạ?” Đại Vu Á Lan hỏi.
“Phải, ngày mai là ngày mà vòng hai của cuộc thi cốt khí diễn ra, chúng tôi hy vọng có thể được dự thi một cách bình thường, sau đó dùng một ít cốt khí trị liệu để chữa bệnh cho vị tiểu điện hạ kia, nếu Đại Vu Á Lan có hứng thú thì rất hoan nghênh. Đây cũng là hy vọng của Tán Bố… à, là linh hồn viễn cổ kia, y hy vọng thủ pháp luyện cốt thời viễn cổ có thể phát huy mạnh chứ không biến mất trong sông dài lịch sử.”
“Các cậu muốn chữa khỏi cho La Kiệt điện hạ ở đó?”
“Phải. Tôi hy vọng có thể mượn việc này mà đổi được một lời hứa của Ni Nhĩ vương.”
Đại Vu Á Lan lắc đầu: “Không phải ta đả kích cậu, nhưng chỉ sợ Ni Nhĩ vương sẽ không vì một đứa con mà buông bỏ kế hoạch hắn đã tốn rất nhiều năm để lập ra.”
“Dù sao cũng phải thử một chút.” Nghiêm Mặc thở dài: “Ai bảo đông đại lục chúng tôi thích hoà bình chứ.”
Nguyên Chiến nổi da gà đầy người.
Vu Quả thì trực tiếp đánh giá: “Ba Mặc càng ngày càng tệ.”
Đô Đô: “Không được nói xấu ba!”
Đại Vu Á Lan lẳng lặng tự hỏi trong chốc lát, mở miệng: “Nếu các cậu lo Ni Nhĩ vương sẽ vì việc các cậu đại náo vương cung mà đuổi bắt các cậu, vậy ta có thể nói với hắn, để hắn hủy lệnh đuổi bắt các cậu. Mặt khác, việc các cậu muốn chữa trị cho La Kiệt điện hạ, ta cũng sẽ truyền lời lại cho hắn. Nhưng Ni Nhĩ vương có chấp nhận điều kiện của các cậu hay không thì ta không dám cam đoan.”
“Cảm ơn Đại Vu Á Lan, như vậy cũng đủ rồi.”
Đại Vu Á Lan đã cảm nhận được tư tế Vô Giác trước mắt này rất giảo hoạt, biết việc bắt hắn lập tức giao truyền thừa ra là không có khả năng, nên ông rất tự giác mà không đề cập tới, chỉ hỏi ra một vấn đề khác mà ông vô cùng quan tâm: “Tư tế Mặc, có một chuyện cần hỏi, bọn ta đã tìm kiếm Đại Vu đời sau rất nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được nó, các cậu gặp ở đâu…”
“Cái này phải hỏi Tô Môn và Cửu Phong rồi.” Nghiêm Mặc cười tủm tỉm, kiêu ngạo ôm lấy Cửu Phong: “Tô Môn là do Cửu Phong nhà chúng tôi tìm được và cứu ra. Nó nói lúc ấy Tô Môn bị người ta nhốt lại, không có ai nói chuyện cùng, không có ai chơi cùng, Tô Môn chỉ có thể ngây ngốc trong căn phòng nhỏ mà nó bị nhốt.”
Người Bạch Giác ở đây đều đau lòng không thôi, không ngờ Đại Vu của bọn họ lại bị đối xử như thế! Quá đáng giận!
Đại Vu Á Lan cũng giận tím mặt: “Vậy các cậu có biết ai đã nhốt Tô Môn không?”
“Cái này… chúng tôi không có hỏi kỹ, hỏi Tô Môn cũng không chịu nói, hình như nó rất sợ hãi. Khi Tô Môn vừa đến chỗ chúng tôi ngay cả việc nói chuyện cũng không thể nói bình thường, thằng bé suốt ngày cứ ngây ngây ngốc ngốc, nếu không phải Cửu Phong thích nó, mỗi ngày đều chơi với nó, thì chỉ sợ tới bây giờ ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được.” Thay vì nói ra thân phận của công tước Mạc Đốn, không bằng để người Bạch Giác tự tìm được đáp án từ Tô Môn.
Chúng lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác tức đến mức phát run.
Nghiêm Mặc thở dài: “Nếu các người có thể hỏi được Tô Môn rằng ai đã cầm tù nó thì xin cũng nói cho tôi biết một tiếng, người cầm tù nó quá ác độc, theo như lời Cửu Phong, đối phương hoàn toàn ngăn cách Tô Môn tiếp xúc với các sinh vật có trí tuệ khác, nếu không phải là muốn nuôi phế nó thì cũng là muốn lợi dụng nó làm cái gì đó trong tương lai. Tôi rất thích đứa nhỏ này, nếu biết kẻ ác độc kia là ai thì nhất định sẽ đi trút giận thay nó.”
“Rốt cuộc là ai đã đối xử với Đại Vu của chúng ta như vậy! Lũ ác ma đó, bọn chúng muốn tuyệt đường sống của tộc Bạch Giác chúng ta!” Trưởng lão vô cùng đau đớn.
Sau khi hai bên đã có cùng kẻ địch mà chửi bới người cầm tù Tô Môn, sau đó lại nói đến việc ‘hợp tác’ với nhau, mục đích của đám người Cừu Ân là muốn hỏi ra truyền thừa luyện cốt và chỗ ẩn nấp của các chiến sĩ đông đại lục đã lên bờ, mà Đại Vu Á Lan thì lại rất có hứng thú đối với năng lực vu y của Nghiêm Mặc. Trong lúc đó, Nghiêm Mặc còn lấy máy thấu thị ra nghịch một chút cho bọn họ xem.
Bầu không khí trong phòng nghị sự nhất thời trở nên tốt đẹp, mà tình hình thực tế rốt cuộc thế nào cũng chỉ có bọn họ mới biết rõ trong lòng.
Về thân phận của Nghiêm Mặc và việc chiến sĩ đông đại lục đã đổ bộ lên tây đại lục, đã có người âm thầm truyền tin ra ngoài.
Tộc Bạch Giác không hiếu chiến, tuy cũng xấu xa như hai tộc khác nhưng sự tình liên quan đến an nguy của Hữu Giác Nhân trên tây đại lục, nên bọn họ không dám giấu diếm, bao gồm cả Đại Vu Á Lan, không ai muốn trở thành kẻ thông đồng với địch, không ai là không sợ bị đeo cái tội danh như thế.
Nghiêm Mặc có ân với bọn họ, bọn họ sẽ tận lực nghĩ cách báo đáp, nhưng hành động gây bất lợi của Nghiêm Mặc cho tộc Hữu Giác, bọn họ cũng sẽ không giấu diếm.
Trong lúc đàm luận, Nghiêm Mặc đã vài lần nhìn về phía Tô Môn đang bị luồng ánh sáng màu trắng bao phủ, nhíu mày: “Hình như đã hơn mười lăm phút rồi nhỉ?”
Đại Vu Á Lan cũng lo lắng, ngay khi ông định đi kiểm tra thì quầng sáng bao phủ Tô Môn chợt tan đi rồi biến mất, chúng bị hút vào trong cái sọ kia, khi quầng sáng bị hút hết đi, Tô Môn mở mắt.