Dị Thế Lưu Đày

Chương 501 : Nghiêm Mặc nổi giận (1)

Ngày đăng: 18:30 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

DmF9JehUwAMbKG9

“Vì sao muốn giết đồng bạn của mình?”
Thành vệ sở của Hạ Thành.

Thủ lĩnh bên trong nghe nói có Vô Giác Nhân chạy tới đòi người, liền cười to: “Vô Giác Nhân to gan từ đâu ra vậy, đi, ra ngoài xem thử xem.”

Tên thủ lĩnh kia vừa ra, liếc mắt một cái liền thấy Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ăn vận hoa mỹ, khí thế bức người, liền ngây ra, nuốt lời mắng vừa định tuôn ra khỏi miệng vào bụng, chờ khi nhìn thấy chiến sĩ cốt giáp và nhóm thần thị cấp trung cấp cao của tộc Bạch Giác đứng phía sau hai người cách đó không xa, nét cười khinh bỉ trên mặt hắn liền  biến mất, người có thể leo lên làm thủ lĩnh thành vệ sở cũng không quá mức ngu xuẩn.

“Chư vị tới thành vệ sở của tôi có chuyện gì vậy?” Tên thủ lĩnh nọ quyết định tiên lễ hậu binh, hắn ta không nói chuyện với hai tên Vô Giác Nhân kia, mà nhìn về phía người có tư thái giống thủ lĩnh của nhóm chiến sĩ tộc Bạch Giác.

Vị chiến sĩ kia không trả lời, tuy Tô Môn ra lệnh cho họ tới hỗ trợ cứu người, nhưng bọn họ không phải là cam tâm tình nguyện, người tới đây đều ôm ý định không đến mức tất yếu thì không cần phải ra tay, càng không xen vào.

Nghiêm Mặc cũng không trông cậy vào đám người tộc Bạch Giác đó, càng không muốn tên thủ lĩnh kia tìm lầm người mà nói chuyện: “Nghe nói các người phái người bắt ba Vô Giác Nhân, đều ở chỗ các người à?”

Lúc này, người đi ngang qua thành vệ sở vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, người nhát gan thấy trận thế này thì bước nhanh hơn, người nào lớn gan một tý như đám du chiến sĩ thì dừng bước hóng chuyện.

Nghiêm Mặc vừa về lại thần miếu Hạ Thành thì tin tức đã bị truyền ra, trên đường đi có không ít người theo dõi bọn họ, đương nhiên nhất cử nhất động của bọn họ đều bị những người này bẩm báo lên.

Tên thủ lĩnh kia nhìn về phía Nghiêm Mặc, trong lòng còn đang khó hiểu mối quan hệ giữa chiến sĩ và thần thị tộc Bạch Giác với đám Vô Giác Nhân này, nhưng thấy những chiến sĩ và thần thị tộc Bạch Giác đó hình như không ý định ra mặt, hắn ta cũng bớt căng thẳng hơn không ít, tuy cách ăn mặc và khí thế của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều rất bất phàm, nhưng người của thành vệ sở ngày thường còn vênh váo và tự đắc với cả Hữu Giác Nhân bình thường, chứ đừng nói đến Vô Giác Nhân còn thấp hèn hơn cả Hữu Giác Nhân.

Nghe vậy, tên thủ lĩnh nọ cười nhạo: “Mày là nô lệ nhà ai, dám nói chuyện với tao như vậy? Tao bắt rất nhiều Vô Giác Nhân, ai mà biết đứa mày nói là đứa nào… A ——!”

Nguyên Chiến vung tay giáng một bạt tay, đánh cho tên thủ lĩnh đó văng xa.

Người vây xem kinh ngạc không thôi! Không ai ngờ Vô Giác Nhân lại ra tay trước, lại còn không chút lưu tình mà đánh bay thủ lĩnh của thành vệ sở.

Đám người xôn xao, sợ mình bị liên lụy, nhất là Vô Giác Nhân, nên tất cả đều tránh ra thật xa.

Binh lính đứng ở cửa thành vệ sở sau khi sửng sốt thì trở nên căng thẳng, phó thủ lĩnh giận dữ: “Tụi mày làm gì? Dám động thủ ở thành vệ sở, bắt chúng lại!”

Nghiêm Mặc mất kiên nhẫn: “A Chiến, bên ngoài giao cho tôi, anh vào trong tìm người đi.” Cứu người như cứu hoả, hắn không có thời gian chơi với đám người này.

Bóng Nguyên Chiến lóe lên rồi biến mất.

Cửu Phong bay lên, vỗ cánh tạo một trận gió to.

Người của thành vệ sở không đứng yên để bị đánh, được phó thủ lĩnh và các tiểu thủ lĩnh ra lệnh, bọn chúng nhanh chóng xếp đội hình, giơ vũ khí lên bắt đầu tấn công Nghiêm Mặc và Cửu Phong, đồng thời còn ép hỏi thân phận bọn họ.

Nghiêm Mặc bảo vệ mình và Cửu Phong, hai tay nhẹ nhàng giương lên: “Cửu Phong.”

Cửu Phong hiểu được, đúng lúc thổi ra một cơn gió nhỏ.

“Oạch! Oạch!” Người của thành vệ sở đột nhiên ngã xuống, một người rồi một người nối tiếp nhau mà ngã oạch xuống đất.

Chỉ chốc lát sau, tất cả binh lính Hữu Giác nhận được mệnh lệnh nhào ra cửa đều ngã hết toàn bộ.

Người vây xem cùng nhóm chiến sĩ và thần thị Bạch Giác hoảng sợ, cả đám nhìn nhau.

Nghiêm Mặc thấy ở cửa không có kẻ địch nào thì nhấc chân bước vào trong.

Bên trong còn không ít người tỉnh, nhưng Nghiêm Mặc và Cửu Phong phối hợp rất ăn ý với nhau, nổi gió lên, cơn gió chẳng những thổi người mà còn biết quẹo vào các ngõ ngách, phàm là người cảm nhận được cơn gió cổ quái đều ngã xuống hết.

Nghiêm Mặc và Cửu Phong tìm được địa lao, gặp Nguyên Chiến ở đó.

Nguyên Chiến lắc đầu với Nghiêm Mặc: “Tất cả những nơi mà thành vệ sở có thể giấu người tôi đã tìm hết, bao gồm cả địa lao đều không thấy ba người Kỳ Hồng Chí đâu. Mà trẻ con Vô Giác thì lại tìm được không ít.”

Nghiêm Mặc đã thấy.

Những đứa trẻ Vô Giác đó bị nhốt trong vài gian nhà tù, cả đám ôm nhau cuộn thành một đoàn, bọn chúng thấy Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến tiến vào cũng không biết cầu cứu, ngược lại còn sợ đến mức run bần bật.

Có vài đứa thậm chí còn kêu to: “Đừng ăn tôi! Cha tôi sẽ đến chuộc tôi! Ăn nó đi, ăn nó đi! Thịt nó nhiều lắm!”

Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến kinh ngạc, sau mới nhớ tới chuyện mà người dẫn đường lúc trước đã kể, vẻ mặt lập tức thay đổi. Nghe là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, tuy bây giờ bọn họ không thấy cảnh Hữu Giác Nhân nào đó ăn thịt trẻ con Vô Giác, nhưng nhìn bọn trẻ hoảng sợ cũng đủ biết loại chuyện này căn bản không phải bí mật, thậm chí bọn Hữu Giác Nhân giam giữ tụi nó rất có thể dùng loại chuyện này để đe dọa tụi nó cho vui.

Mấy đứa bé bị đẩy ra hoặc là gào khóc, hoặc là cố chui lại vào trong đám trẻ, có đứa thì sợ tới mức tiểu ra quần. Chỉ có một thằng bé khoảng mười tuổi là siết chặt hai nắm tay, dùng ánh mắt thù hận mà nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.

Lũ trẻ bị giam giữ có không ít đứa đều hơn mười tuổi, rõ ràng không phù hợp với điều kiện bề ngoài của đứa trẻ ma, nhưng có lẽ người của thành vệ sở muốn bắt nhiều đứa để áp bức một vài hộ gia đình có chút tiền tài, mới đầu chỉ bắt từ ba đến năm tuổi, sau lại dần dần biến thành dưới sáu bảy tuổi, rồi dưới mười tuổi, đến bây giờ chỉ cần là trẻ con chưa thành niên thì chúng vừa thấy là sẽ bắt về ngay.

Mà nhóm Vô Giác Nhân muốn chuộc con mình về thì chỉ có thể dâng cốt tệ lên.

Thật ra trong địa lao có vài tên Hữu Giác Nhân bị nhốt không ngừng kêu gào bảo hai người thả bọn hắn ra, có kẻ uy hiếp, lại có kẻ hứa sẽ cho bọn hắn cốt tệ. Một vài Vô Giác Nhân trưởng thành bị nhốt lại chết lặng mà ngồi liệt trong nhà tù, có vài tù phạm thì không biết còn sống hay đã chết.

Nghiêm Mặc lười quản đến đám người đó, hắn cũng không biết những người này là tốt hay xấu, nhưng những đứa nhỏ thì hắn biết rõ, nên không thể mặc kệ.

“Anh đưa bọn trẻ ra, tôi đi tìm người hỏi.”

Nguyên Chiến không nói hai lời, đi qua vung một chưởng bổ đôi cửa lao giam giữ bọn trẻ Vô Giác.

Nghiêm Mặc xoay người đi ra ngoài, bước đến cạnh tên thủ lĩnh thành vệ sở đang nằm hôn mê ở cửa, tát bốp bốp hai cái cho tỉnh, không đợi đối phương tức giận gầm rú đã nhét vào miệng đối phương một viên thuốc, rồi lại vuốt cổ đối phương một cái.

Tên thủ lĩnh kia không tự chủ được mà nuốt viên thuốc vào.

“Ba Vô Giác Nhân bị các người bắt tới sáng nay đang ở đâu?” Nghiêm Mặc lạnh lùng nhìn hắn ta. Nếu Hữu Giác Nhân dám bắt người của hắn, vậy hắn cũng sẽ không giải quyết việc này một cách hoà bình.

“Tụi mày là ai? Tụi mày cho tao ăn cái gì?” Tên thủ lĩnh nọ muốn phun viên thuốc kia ra.

“Bốp bốp!” Nghiêm Mặc lại vứt cho hai cái tát.

Vẻ mặt tên thủ lĩnh kia bỗng nhiên hiện vẻ hoảng hốt, Nghiêm Mặc lại lần nữa hỏi hắn ta, trong giọng nói đã mang theo mị hoặc của sức mạnh linh hồn: “Ba Vô Giác Nhân kia đang ở đâu?”

“Tao không… ưm… phủ thành chủ… người của phủ thành chủ tới đưa bọn chúng đi…”

Nghiêm Mặc có được đáp án liền vứt tên thủ lĩnh kia xuống.

Lúc Nguyên Chiến dẫn theo một đám trẻ Vô Giác bước ra, có Vô Giác Nhân vây xem ở phía xa xa phát ra tiếng khóc kêu, nhưng rất nhanh sau đó đã bịt kín miệng.

Nguyên Chiến đẩy nhẹ đứa trẻ lớn nhất: “Đi đi, về nhà đi.”

Đứa trẻ kia quay đầu lại, vẻ mặt đầy hoảng sợ và bất an, nó không dám trốn.

Nghiêm Mặc nhíu mày, quát lớn: “Có người nhà của bọn trẻ này ở đó không? Tới dẫn về đi!”

Có người lao ra, nhưng bước được vài bước đã bị người giữ chặt.

Nghiêm Mặc tức quá hóa cười, đám Vô Giác Nhân này thật sự đã bị tính nô ăn sâu vào tận linh hồn, hơn bảy ngàn năm bị tẩy não, bọn họ đã bị khiếp sợ xóa mất nhận thức về sự bình đẳng, người có ý thức phản kháng cũng không sống trong thành trấn của Hữu Giác Nhân.

Hiện giờ chỉ sợ không có đại thiên tai nhân họa, không ép cho những Vô Giác Nhân này hoàn toàn không sống nổi, thì chỉ sợ bọn họ sẽ vĩnh viễn không phản kháng lại Hữu Giác Nhân, dù Hữu Giác Nhân có mỗi ngày ức hiếp bọn họ, thậm chí là xem con họ như thức ăn!

Trong nhóm trẻ con đột nhiên có một đứa nhỏ lao ra, đứa nhỏ kia vọt tới tên thủ lĩnh bị Nghiêm Mặc vứt ngã, vươn tay cào lên mặt hắn ta, còn há mồm cắn.

Nghiêm Mặc quay đầu lại, phát hiện thằng bé này chính là thằng bé duy nhất trong đám trẻ dùng ánh mắt thù hận nhìn bọn hắn.

Tên thủ lĩnh kia bị thằng nhỏ cào cấu cắn xé đến mức máu me be bét, ngay cả mắt cũng bị nó móc hết một con. Nhưng thân thể hắn ta vì chịu tác dụng của thuốc mê, lại bị Nghiêm Mặc dùng thuốc khống chế ý thức, có vũ lực cũng không thể dùng được, hắn ta chỉ có thể nằm ở đó mặc cho thằng bé trả thù.

Đám người phát ra tiếng kinh hô, tựa hồ như rất kinh ngạc vì sự tàn nhẫn và bạo lực của thằng bé.

Nhưng thằng bé kia tựa hồ như cảm thấy như vậy vẫn chưa giải hận, thấy trên mặt đất có cốt đao, liền cầm lên, như phát điên mà ra sức chém tên thủ lĩnh kia.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều không ngăn cản nó.

Mấy đứa trẻ khác thấy nó điên cuồng như vậy thì sợ, vài đứa trong lòng có quỷ, thét chói tai chạy ra ngoài.

Thằng bé vốn đang chú ý tới tên thủ lĩnh, vừa nghe thấy tiếng thét chói tai, nó đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy, xách cốt đao muốn đuổi theo tên nhóc la hét kia chém cho mấy cái.

Nguyên Chiến kéo nó lại, thằng bé chém tên thủ lĩnh thì không sao, nhưng chém đến những đứa trẻ khác thì đã đi quá giới hạn.

Nó liều mạng giãy giụa, còn tru lên như dã thú.

“Bốp!” Nghiêm Mặc cho nó một bạt tay để nó an tĩnh lại.

Nó liền dùng ánh mắt thù hận mà trừng Nghiêm Mặc.

“Nói, vì sao muốn giết nó? Vì sao muốn giết đồng bạn của mình?”

“Bọn chúng không phải đồng bạn của tôi!” Mới đầu thằng bé gầm nhẹ, rồi sau đó kêu to như để phát tiết, lại lần nữa giơ cốt đao lên chém tên thủ lĩnh.

Trong đám người vây xem có người muốn ngăn cả thằng bé kia, nhưng vì sợ Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nên không một ai dám tùy tiện cử động.

Thằng bé lớn nhất vốn đã chạy ra vài bước lại dừng chân, lắp bắp nói với Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến: “Vị, vị đại nhân đó thích ăn thịt trẻ con, nhất là thịt của con gái, hắn hắn hắn bắt tụi con tự mình chọn, cuối cùng em gái của Đại Định bị bị bị mọi người đẩy ra, Đại Định cắn, cắn đại nhân một cái, vị đại nhân đó nhìn mọi người rồi… mang mang em gái Đại Định đi…”

Thằng bé không nói được nữa, nước mắt chảy đầy mặt, bọn nó tận mắt nhìn thấy em gái của Đại Định bị ăn tươi nuốt sống, từ đó về sau, bọn trẻ chúng nó đều trở nên ngoan ngoãn hơn, không ai dám lén trốn đi nữa, càng không có ai dám tùy tiện khóc nháo, mỗi lần đại nhân tới chọn người, bọn nó đều phải ‘chủ động’ đề cử hai đứa, Đại Định là đứa bị đẩy nhiều lần nhất, những đứa khác đều sợ nó nên lần nào cũng đẩy nó ra, nhưng không biết vì sao mỗi lần chọn người đại nhân đều không chọn Đại Định, mà ngược lại, hắn chọn người đẩy Đại Định ra.

Lời thằng bé nói, không ít người vây xem xung quanh đều nghe được, Hữu Giác Nhân hoặc nhíu mày, hoặc bĩu môi, nhưng Vô Giác Nhân là chết lặng, kẻ nào cũng giống kẻ nào, không có một chút phản ứng.

Nghiêm Mặc vẫn luôn chú ý quan sát những Vô Giác Nhân đó, dần dần, trong mắt hắn bị thất vọng che kín.

“Đi đi.” Nghiêm Mặc nói với lũ trẻ.

Một vài đứa chạy đi, nhưng có rất nhiều đứa vẫn ngây ngốc đứng nguyên một chỗ, có đứa thì khóc thút thít hoặc không biết phải làm gì.

“Lại đây! Tôi không cần biết các người dùng biện pháp gì, phải đưa bọn trẻ này về hết cho tôi!” Trong lòng Nghiêm Mặc dâng lên lửa giận khó hiểu, hắn chỉ tay vào một thần thị Bạch Giác nói.

Thần thị kia há mồm muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói, mà yên lặng ra hiệu cho đồng bạn chọn ra hai người dẫn bọn trẻ tới thần miếu Hạ Thành để dàn xếp

Trong số Vô Giác Nhân vây xem có vài người cuối cùng cũng cử động, bọn họ không dám tới gần, chỉ có thể giữ khoảng cách xa xa mà đi theo phía sau hai thần thị Bạch Giác.

Nghiêm Mặc đã có thể tưởng tượng được, chờ khi bọn trẻ được đưa đến thần miếu, thần thị Trọng ra mặt cho người nhận những đứa trẻ đó về, người mà đám Vô Giác Nhân ấy sẽ cảm tạ cũng là thần thị Trọng và Hữu Giác Nhân ở thần miếu.

Lần đầu tiên, Nghiêm Mặc cảm thấy thật mệt mỏi. Đối với một đám người căn bản không muốn tự giải thoát thì dù anh có nỗ lực cách mấy, hay kích thích bọn họ như thế nào đi nữa, cũng sẽ vô dụng thôi. Mà ngược lại, bọn họ còn trách anh phá hủy cuộc sống sinh hoạt ‘tốt đẹp’ của bọn họ, mọi phản kháng của anh đối với Hữu Giác Nhân trong mắt họ đều là chứng cứ phạm tội, khiến cuộc sống không còn ‘tốt đẹp’ nữa.

Không phải những Vô Giác Nhân này không muốn được sống ngày lành, bọn họ cũng muốn chứ, nhưng một khi có người chạm vào lợi ích chủ nhân của bọn họ, chủ nhân bọn họ bắt đầu trừng phạt họ, họ sẽ cùng chủ nhân mình đối kháng với ‘kẻ địch’, dù điều kẻ địch đó làm căn bản là vì tốt cho họ.

Tư tưởng khống chế thật đáng sợ, dù trên người bọn họ ngay cả nô lệ cốt cũng không có.

Nhưng không phải tất cả Vô Giác Nhân đều vô cảm, mà người lớn tuổi chỉ muốn sống an ổn qua ngày, người trẻ tuổi thì lại không hiểu thấu sự đời, dễ kích động, bọn họ đều là những thanh thiếu niên từ độ tuổi mười đến hai mươi mấy.

Tỷ như thằng bé trong mắt chỉ có thù hận kia, ngay cả tộc nhân của mình cũng hận.

Tên thủ lĩnh đã bị nó chém chết.

Nó thở hổn hển, hai tay siết đao, hai mắt đỏ ngầu, dùng ánh mắt tràn đầy hận thù mà nhìn mọi người xung quanh.

Cửu Phong bay quanh nó một vòng, nó còn huy đao muốn chém Cửu Phong. Cửu Phong cười quái dị, bay đến cạnh Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhìn thằng bé Vô Giác này, dùng góc độ y học mà nhìn, trạng thái tâm lí của nó đã xuất hiện vấn đề lớn, nếu sau này không lấy thiện khai thông cho nó, nếu nó có thể sống đến khi trưởng thành, nó chắc chắn sẽ trở thành một tên tội phạm đáng sợ, máu lạnh, vô tình, phản xã hội.

Nếu là ở Cửu Nguyên, gặp phải một thằng bé như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ cách giúp nó thông suốt, rồi tìm người chăm sóc nó, cho nó một môi trường sống bình thường và lành mạnh để trưởng thành, nhưng đây là thành Huyền Vũ ở tây đại lục, hắn không có thời gian cũng không có tinh lực để giúp đứa nhỏ này.

“Này, nhóc còn người nhà không?”

“Không còn!” Thằng bé sau khi phát tiết một trận vốn không muốn trả lời, nhưng sợ lại phải ăn tát, nên chỉ có thể đè nén thù hận, mất kiên nhẫn mà trả lời cộc lốc.

Kỳ thật nó có người nhà, nhưng người nhà của nó sau khi nghe nói muốn chuộc nó và em gái về thì phải trả hai trăm cốt tệ liền không tới nữa. Từ ngày nó phải trơ mắt nhìn em gái nó bị nướng sống mà ăn ngay trước mặt, nó đã xem tất cả người nhà của mình đều chết sạch.

Nguyên Chiến kéo đầu nó qua, trong mắt đầy vẻ thưởng thức: “Muốn mạnh hơn không? Muốn giết tất cả những người mà mình muốn giết không?”

“Muốn!” Vào thời khắc khi Nguyên Chiến phá cửa, nó đã cảm nhận được hắn rất cường đại, thái độ đối với Nguyên Chiến cũng tôn kính hơn với Nghiêm Mặc rất nhiều.

“Nhấc cốt đao lên, đi theo tôi.”

Trong mắt thằng bé lóe lên một tia sáng, nó cuống quít ra sức khiêng thanh cốt đao đối với nó mà nói là rất lớn kia lên, đuổi theo Nguyên Chiến hỏi: “Chú sẽ dạy tôi làm sao để giết người à?”

Nguyên Chiến: “Phải.”

Nghiêm Mặc trợn mắt, thầm quyết định về sau việc giáo dục đạo đức của bọn nhỏ trong nhà không thể giao cho Nguyên Chiến. Về phần thằng tiểu quỷ này, Nguyên Chiến thích nuôi thì nuôi đi, hắn sẽ tìm cơ hội nắn lại tam quan méo mó của thằng nhóc.

Tuy tam quan của hắn cũng không ngay ngắn gì cho cam, nhưng từ tính cách của Đô Đô thì hắn dạy con cũng không đến mức dạy ra yêu quái. Quan trọng nhất là, chính hắn và Nguyên Chiến đã đủ tam quan bất chính rồi, thật sự không muốn nuôi ra thêm một đống tiểu điêu dân phản xã hội, phản nhân loại, không có chút lương tâm.

Người xấu cũng thích trẻ ngoan đó!

Ở một nơi khác, khi Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến dẫn người chạy tới phủ thành chủ cứu người, thì thành chủ thành Huyền Vũ – Trát Khắc đã nhận được tin trước.

“Thành chủ, hai Vô Giác Nhân kia đang trên đường đến phủ thành chủ!” Quản lý bước nhanh đến bẩm báo.

“Không biết hai Vô Giác Nhân này từ đâu tới, tưởng chỉ ỷ vào chút năng lực ác ma là mình có thể muốn làm gì thì làm trong thành Huyền Vũ ta sao?” Trát Khắc cười lạnh: “Quẳng ba Vô Giác Nhân kia ra ngoài! Ta muốn xem xem chúng có mang được những kẻ đáng thương đó đi hay không!”

Quản lý liếm liếm môi: “Thành chủ, hai Vô Giác Nhân kia không chỉ đi một mình, chúng còn dẫn theo sáu tên chiến sĩ thần cốt và thần thị cấp trung cấp cao của tộc Bạch Giác.”

“Ồ? Dùng danh nghĩa của ta phái người đi hỏi thành chủ thành Lạc Lan một chút xem, có phải tộc Bạch Giác bọn họ tính ở chung với tụi Vô Giác Nhân không? Hay là bọn họ chuẩn bị nương nhờ Vô Giác Nhân vậy?” Lời của Trát Khắc vô cùng ác độc, ý tứ hệt như bảo chủ nhân phải đi nương nhờ nô lệ, chỉ cần tộc Bạch Giác còn có chút tâm huyết, nghe nói như thế chắc chắn sẽ chịu không nổi, huống chi người nói còn là tộc trưởng Trát Khắc của tộc Hắc Giác. Ứng xử không tốt, tầng ngăn cách giữa hai tộc sẽ xuất hiện vết rách.

Nhưng Trát Khắc sắp mất đi ngôi vị thành chủ và tộc trưởng, sau này rất có thể sẽ bị công tước Mạc Đốn thượng vị và chèn ép, hiện giờ gã ta đang ôm tâm lý tao không sống yên thì cũng sẽ không để công tước Mạc Đốn sau này thượng vị được sống yên, gã ta bây giờ ai cũng dám đắc tội, làm việc càng không biết kiêng dè.

Nhưng Trát Khắc không ngu đến mức trực tiếp khiêu khích các thế lực khác, tuy gã ăn nói và làm việc quá phận, nhưng gã vẫn chiếm một cái lý.

“Thành chủ, có cần điều thêm một ít chiến sĩ thủ vệ qua không?” Một quản lý khác cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên! Những chiến sĩ thần cốt của tộc Hắc Giác, ai có thể gọi tới thì gọi tới hết, nói là bảo hộ tộc trưởng! Mặt khác, lại đi báo cho nhóm Đại Vu của thần điện, bảo bọn họ phái Đại Vu và thần thị ra đối phó với người của tộc Bạch Giác!”

“Vâng.”

Nghe nói đám người Nghiêm Mặc sửa mục tiêu sang phủ thành chủ, người nhận được tin vừa đau đầu vừa tức giận.

“Hai tên Vô Giác Nhân này thật đúng là kiêu ngạo! Bọn chúng cho rằng đưa Đại Vu tộc Bạch Giác về là tộc Bạch Giác sẽ làm việc cho chúng sao? Tăng thêm số nhân thủ, hôm nay phải bắt được bọn chúng!” Thế lực thành Huyền Vũ.

“Chẳng phải có lời đồn nói rằng tên Mặc vu kia là con của thần à? Vậy để xem xem con của thần có thể làm được gì, truyền lệnh của ta, bảo thần thị Vi Vi dẫn một đội thần thị đi tiếp bọn chúng, tránh cho tên Mặc vu kia sử dụng vu pháp gì xúc phạm tới tộc Hữu Giác Nhân chúng ta.” Thần điện tộc Hắc Giác.

“Bọn chúng tới phủ thành chủ? Nhân thủ bên mình đừng làm gì hết, chờ mệnh lệnh của ta.” Công tước Mạc Đốn.

“Hai Vô Giác Nhân kia chạy đi tìm thành chủ thành Huyền Vũ đòi người? Vừa lúc, Vệ Nhất, Vệ Tứ, các cậu dẫn một đội chiến sĩ cốt giáp đi chi viện cho tộc trưởng Trát Khắc, bắt hai Vô Giác Nhân kia về cho ta! Bất luận sống chết!” Ni Nhĩ vương.

Tư tế Hồ Liên nhận được tin cũng lấy danh nghĩa tư tế đứng đầu thần điện của ba tộc phái người đi chất vấn Đại Vu Á Lan của tộc Bạch Giác, hỏi vì sao bọn họ lại phái chiến sĩ thần cốt và thần thị đi trợ giúp Vô Giác Nhân đối phó với tộc nhân của mình.

Đại Vu Á Lan có khổ mà nói không nên lời, khi lời chất vấn của tư tế Hồ Liên và thành chủ thành Huyền Vũ truyền đến, thần thị Đỗ Khả bị đuổi về đã thuật lại chuyện của Tô Môn cho ông biết, mà ông cũng không thể nói Đại Vu đời sau nhà mình làm sai được. Cho dù trong lòng ông thật sự nghĩ như vậy thì cũng không thể thừa nhận với hai tộc khác, nên ông chỉ có thể trả lời là đang điều tra việc này.

Trước cửa phủ của thành chủ thành Huyền Vũ được dựng ba cột cờ, nhưng trên cột cờ thô to không phải là lá cờ của phủ thành chủ hay của gia tộc Trát Khắc, mà là ba Vô Giác Nhân.

Hình thức treo hoặc cột chặt nô lệ và tội nhân rất thường thấy trong tộc Hữu Giác, người bị treo lên đều là nô lệ làm sai chuyện gì hoặc là ăn trộm ăn cắp hay hung thủ ám sát.

Các quý tộc Hữu Giác sẽ không thông qua người của thành vệ sở hay thẩm phán và cơ quan chức năng có thể xử lí để áp dụng hình thức này, trước cửa nhà của vài gia tộc quý tộc nghiêm khắc thường xuyên treo mấy tên xui xẻo như thế.

Mà người bị treo nếu tốt số thì còn được thả xuống, có vài người không tốt số lắm sẽ bị treo cho đến chết!

Trát Khắc không phải người tốt tính, có điều gã ta rất thích tự mình tra tấn người khác hoặc thưởng thức cảnh người ta bị tra tấn, cho nên những nô lệ vi phạm sai lầm và kẻ mạo phạm trong nhà gã rất ít khi bị treo.

Vì thế, khi trước cửa phủ thành chủ được dựng lên ba cột cờ, không ít người vây lại xem.

Ba Vô Giác Nhân trần truồng bị lột sạch quần áo, cột chặt trên cột cờ, ba người đều gục đầu không biết còn sống hay chết, chỉ thấy các loại vết thương trên người bọn họ và máu tươi nhỏ xuống từng giọt, nhuộm đỏ cột cờ.

Có một chậu than đặt dưới chân mấy cây cột thô to.

Một Hữu Giác Nhân cao lớn đầu đội nón da, tay cầm roi da đứng bên cạnh ba người, trước tiên hắn ta ngâm roi vào thùng nước muối, rồi chậm rãi rút ra, rồi đó ‘vút’ một tiếng quất lên người ba Vô Giác Nhân.

Mỗi lần roi da hạ xuống, ba người kia mới vì phản ứng sinh lý mà run lên.

Vì phòng ngừa bọn Nghiêm Mặc vừa tới gần liền cướp người, nên bên ngoài ba người này còn có một vòng chiến sĩ phòng thủ.

“Tới rồi!” Không biết là ai hô lên.

Đám người xôn xao, toàn bộ chiến sĩ Hữu Giác bao vây ba Vô Giác Nhân đều căng thẳng.

Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến, Cửu Phong, còn có thằng bé Vô Giác mới thu vừa xuất hiện liền nghe thấy tiếng hô: “Bắn tên!”

Trên đầu tường của phủ thành chủ đột nhiên xuất hiện một lượng lớn chiến sĩ, trăm ngàn mũi tên che trời lấp đất ập xuống đầu bốn người!

Người vây xem sợ tới mức nhao nhao trốn tránh, không ít người còn chửi ầm lên rằng thành chủ thành Huyền Vũ làm xằng làm bậy.

Nghiêm Mặc giơ tay lên, miệng quát nhẹ: “Hộ!”

Trăm ngàn mũi tên bay tới lập tức khựng lại ở cự ly cách bốn người ba thước.

“A! Vu thuật!”

“Tên đó chắc chắn là vu giả Vô Giác Nhân!” Người vây xem kêu lên.

Người của phủ thành chủ không hề kinh hoảng, thay đổi mệnh lệnh: “Dùng nỏ! Bắn hỏa tiễn!”

“Vụt vụt vụt!” Lần này số mũi tên bay tới từ đầu tường không nhiều như vừa rồi, nhưng dù mũi tên có lực lớn thế nào, dù nó mang theo ngọn lửa cháy hừng hực, thì khi bắn tới vòng bảo hộ vô hình cũng bị nứt toạc.

Mấy chiến sĩ và thần thị Bạch Giác đi theo sau Nghiêm Mặc không động thủ, Nghiêm Mặc không mở miệng gọi bọn họ, bọn họ sẽ không chủ động tiến lên.

Lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa nhìn thấy ba người bị treo trên cột cờ, vì có quá nhiều chiến sĩ Hữu Giác cản tầm nhìn bọn hắn, che kín ba người trên cột cờ.

“Mang cốt pháo lên!” Người của phủ thành chủ thấy hỏa tiễn cũng không được, lại thay đổi mệnh lệnh, bọn hắn không tin vòng bảo hộ vô hình kia có thể duy trì mãi được!

Trên đầu tường của phủ thành chủ xuất hiện cốt pháo loại nhỏ.

“Đệt! Thành chủ Trát Khắc điên rồi sao, sao lại đi nã pháo trong thành! Không vây xem được nữa, chạy mau!”

Đám người hóng chuyện lo rút lui, tất cả đều thối lui ra những ngôi nhà ở cách đó khá xa, leo lên nóc mà đứng, hiện giờ ánh mắt của mọi người khi nhìn bốn người Nghiêm Mặc đã hệt như nhìn người chết

Nhóm chiến sĩ và thần thị tộc Bạch Giác thấy cốt pháo xuất hiện cũng nhíu mày, một chiến sĩ tiến lên muốn khuyên Nghiêm Mặc tạm lui.

Đúng lúc này, phủ thành chủ đã ra mệnh lệnh tiếp theo: “Chiến sĩ và thần thị tộc Bạch Giác lui về sau, sau ba tiếng, chúng tôi sẽ nã pháo vào kẻ xúc phạm! Một, hai… ba!”