Dị Thế Lưu Đày

Chương 508 : Quấy rối!!!!

Ngày đăng: 18:30 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

FB_IMG_1505622671401

“Vô Giác Nghiêm Mặc… gã muốn giữ lại mà chậm rãi ‘thương yêu’!”
Ký ức trong quá khứ của Hồ Liên rất mơ hồ, nhất là ‘kiếp thứ nhất’, sau đó là ký ức khi gã làm Đại Vu tộc Hữu Giác, chúng cũng không quá rõ ràng, nhưng vẫn rõ ràng hơn kiếp thứ nhất nhiều, có lẽ là đích thân trải qua ít nhất một cuộc đại chiến, nên gã có một loại trực giác nguy hiểm khi đối mặt với chiến sĩ thần huyết có năng lực gần như thần.

Khi phát hiện Nghiêm Mặc có thể thoát vây, gã đã biết Vô Giác Nhân này không chỉ có năng lực ám thị, chỉ việc có thể thoát khỏi trụ cấm thần, chứng tỏ năng lực của hắn đã vượt xa những thích khách tới ám sát và tập kích gã trên tây đại lục suốt bảy ngàn năm qua.

Có điều khi đó gã còn vì chấp niệm và khát cầu phát ra từ linh hồn mà muốn có được người này, nhưng khi một chiến sĩ Vô Giác khác nhảy ra từ lòng đất, trực giác gã liền hô to: Nguy hiểm! Chạy mau!

Có lẽ một trong hai người kia gã còn có thể đối phó, nhưng hai người cùng lên, dù gã không rõ năng lực của chúng thế nào thì gã cũng không dám bất cẩn.

Gã vừa ấn vào cốt khí điêu khắc ở đầu giường, tiếng còi bén nhọn chói tai lập tức vang vọng cả thần điện, cửa tẩm điện bật mở, thần thị và hộ vệ bên ngoài lập tức ập vào: “Bắt lấy thích khách, bảo vệ tư tế đại nhân!”

Mà cùng lúc khi gã ấn cốt khí, một bóng trắng lóe lên, Hồ Liên nhào lên giường đã biến mất.

“Thật đúng là có giấu cốt khí.” Nghiêm Mặc chụp hụt, tức giận đến mức hất tung chăn đệm trên giường, liền thấy rõ cốt văn trên giường, có hơi giống với cái mâm tròn mà hắn có được, cũng chính là cửa dịch chuyển cự ly ngắn.

Nguyên Chiến thấy giường không dễ tháo dỡ, liền dộng một quyền đập nát cái giường được cố định trên mặt đất.

Một lượng lớn Hữu Giác Nhân ùa vào tẩm điện, Nghiêm Mặc tung chiêu Thiên Nữ Tán Hoa, phóng ra một đống kim châm mang độc: “Đừng ham chiến, đi!”

Nguyên Chiến ôm lấy Nghiêm Mặc chìm xuống lòng đất.

Hồ Liên xuất hiện ở một nội điện khác, gã lập tức hạ ba mệnh lệnh.

Mệnh lệnh thứ nhất: Thông báo cho ba thành và vương thành tiến vào trạng thái đề phòng và chuẩn bị chiến đấu.

Mệnh lệnh thứ hai: Triệu tập tộc trưởng và Đại Vu của ba tộc.

Mệnh lệnh thứ ba: Tìm kiếm một thanh niên Vô Giác.

Ni Nhĩ vương nghe thấy tiếng cảnh báo truyền đến từ thần điện thì nhanh chóng dẫn người chạy tới, khi biết có Vô Giác Nhân ám sát tư tế, Ni Nhĩ vương nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh đuổi tất cả Vô Giác Nhân trong ba thành và vương thành ra, đồng thời kiểm tra xem trong đó có chiến sĩ ma hay không, chỉ cần phát hiện ra chiến sĩ ma và ma vu, thì bất luận thân phận, tuổi tác và giới tính, tất cả đều giết!

Sau khi Hồ Liên biết được mệnh lệnh này cũng không ngăn cản Ni Nhĩ vương, có quá nhiều Vô Giác Nhân trong thành, gã muốn tìm người cũng khó, hơn nữa làm người tôn sùng Bàn A Thần, kỳ thật gã cũng không thích Vô Giác Nhân và Hữu Giác Nhân sống cùng nhau, bởi vì có ký ức của Đại Vu Hữu Giác trong quá khứ, trong mắt gã, Vô Giác Nhân dù có tiến hóa thì cũng thấp kém hơn Hữu Giác Nhân một bậc, trước kia tộc Hắc Giác và tộc Bạch Giác khoan dung với Vô Giác Nhân gã cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ có cơ hội tốt như vậy để đuổi Vô Giác Nhân đi, gã đương nhiên sẽ không bỏ qua.

“Không phải tộc ta, tất có dị tâm, đuổi thì đuổi, về sau khiến cho những Vô Giác Nhân đó sống trong các thôn trang ở ngoài thành.” Khi hai tộc khác tỏ vẻ làm như vậy rất không thỏa đáng, Hồ Liên đã nói như vậy.

Đại Vu Hồng Giác – Hồ Kỳ là người đầu tiên tỏ vẻ tán thành: “Tộc Hữu Giác chúng ta cao quý, vốn không nên sống cùng lũ Vô Giác hạ đẳng thấp hèn đó, năm kia có một chiến sĩ Hữu Giác vậy mà coi trọng một ả đàn bà Vô Giác, còn vì thế mà không chịu kết hợp với nữ quý tộc Hữu Giác Nhân, mọi người hẳn là còn nhớ rõ, chuyện như vậy chẳng lẽ các người muốn để phát sinh lần thứ hai hay sao?”

Tộc trưởng tộc Bạch Giác – Cừu Ân muốn nói cái gì đó nhưng bị Đại Vu Á Lan ra hiệu bằng ánh mắt ngăn lại.

Tộc Hắc Giác luôn giữ thái độ trung lập, thành chủ Trát Khắc đã chết, người tới đây là vợ gã và công tước Mạc Đốn – người có địa vị cao thứ hai trong tộc Hắc Giác, Mạc Đốn không tỏ vẻ gì cả, vợ của thành chủ Trát Khắc thì phẫn hận nói: “Lũ Vô Giác Nhân đê tiện dơ bẩn đó đều đáng chết! Bệ hạ chỉ đuổi chúng đi thật sự quá hời cho chúng rồi, hẳn phải đưa những tiện nô đó đi luyện chế thành cốt nô hết mới đúng!”

Đại Vu Hồ Kỳ cười: “Cũng không thể giết hết, nếu giết hết, thì về sau nguyên liệu chúng ta dùng để luyện chế cốt nô và cốt binh lấy từ đâu ra? Hơn nữa những Vô Giác Nhân đó ngu thì ngu, nhưng làm nô lệ cũng không tệ, để chúng làm ruộng đánh cá nuôi gia súc vẫn tốt hơn đem đi luyện thành cốt nô.”

Vợ Trát Khắc lại chửi vài câu.

Đại Vu Á Lan chờ đại sảnh an tĩnh lại, lúc này mới nhìn về phía Ni Nhĩ vương và Hồ Liên ngồi song song nhau: “Tư tế đại nhân, ngài bảo bọn ta tới đây là vì thần có ý chỉ gì quan trọng sao?”

Hồ Liên giương mắt nhìn Đại Vu Á Lan, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nghe nói Đại Vu đời sau của tộc Bạch Giác đã xuất hiện, nhưng ta lại không nhận được thần dụ nào, ông có chắc Đại Vu kia là thật không?”

Người trong sảnh đều rất ngạc nhiên.

Đại Vu Á Lan và Cừu Ân nhìn nhau, trong lòng đều vô cùng căng thẳng, Á Lan há miệng định nói nhưng Hồ Liên không đợi ông nói đã cắt ngang: “Trong vòng ba ngày, đưa đứa bé kia tới thần điện, có phải Đại Vu đời sau hay không thì để thần đoán định là được.”

“Tư tế đại nhân, lúc trước chưa từng có tiền lệ như vậy!” Đại Vu Á Lan đứng bật dậy: “Đại Vu đời sau của các tộc đều là do Đại Vu các tộc tìm kiếm và xác nhận, không cần đến sự tán thành của thần điện.”

Nét mặt Ni Nhĩ vương âm trầm: “Đại Vu Á Lan, lời này của ông là có ý gì? Ông cảm thấy tư tế Hồ Liên không có tư cách nghiệm chứng Đại Vu đời sau của tộc Bạch Giác các ông?”

“Không, ta không có ý này, nhưng…”

Hồ Liên giơ tay: “Lúc trước quả thật không có tiền lệ như vậy, nhưng ta đã nghe nói Đại Vu đời sau của tộc ông là do một Vô Giác Nhân đưa đến thành Lạc Lan, hơn nữa Đại Vu đời sau tên Tô Môn đó còn thân mật với Vô Giác Nhân kia hơn cả các ông. Mặt khác, hôm nay, hai tên Vô Giác Nhân tập kích ta rất có thể là Vô Giác Nhân ngày đó đã đưa Đại Vu đời sau đến cho các ông, dưới tình huống như vậy, ông muốn ta phải làm sao để tin tưởng khả năng phán đoán của tộc Bạch Giác các ông?”

Đại Vu Á Lan muốn giải thích.

Hồ Liên căn bản không cho ông có cơ hội mở miệng: “Ta không nói các ông giúp Vô Giác Nhân kia lừa gạt ta và Bàn A Thần, nhưng hai Vô Giác Nhân kia có không ít bản lĩnh, một kẻ trong đó còn có năng lực ám thị người khác, có lẽ các ông đã bị hắn ta mê hoặc mà không tự biết. Như vầy đi, nếu ông lo lắng, ba ngày sau, khi ta sắp xếp để hiến tế hỏi thần, ông và thần thị tộc ông có thể cùng đến.”

Đại Vu Á Lan còn có thể nói cái gì đây? Dù ông và Cừu Ân biết rõ Hồ Liên và Ni Nhĩ vương muốn mượn cơ hội này để làm tộc Bạch Giác suy yếu hơn nữa, vì thế mà không tiếc tìm cớ cầm tù hay thậm chí là giết hại Đại Vu đời sau của bọn họ, nhưng tộc Hồng Giác hôm nay dù là chiến lực hay là việc nghiên cứu cốt khí đều đã vượt qua hai tộc khác, tộc Bạch Giác muốn chống cự quá thật khó khăn!

Nhưng bọn họ có thể trơ mắt nhìn Đại Vu đời sau chịu chết sao?

Cừu Ân cũng không che giấu vẻ mặt chua xót của mình, dù sao người ở đây đều biết rõ tình cảnh của tộc Bạch Giác.

Đại Vu Á Lan ngồi xuống, thẳng đến khi hội nghị kết thúc cũng không mở miệng lại lần nào.

Bầu không khí trong ba thành đột nhiên trở nên căng thẳng.

Thành Lạc Lan còn đỡ, sau khi đuổi Vô Giác Nhân đi thì cho phép bọn họ mang theo gia sản của mình, còn kéo dài thời gian đến sáng ngày hôm sau.

Mà thành Huyền Vũ và thành Thân Đồ lại không như thế, thành Huyền Vũ bởi vì thành chủ đã chết, nên thái độ đối với Vô Giác Nhân sắp sửa bị đuổi đi vô cùng cay nghiệt, người của thành vệ sở dùng gậy giáo xua đuổi bọn họ ra khỏi nhà và quy định thời gian rời thành.

Một khi tới thời gian quy định, người của thành vệ sở sẽ mặc kệ khu vực kia có còn Vô Giác Nhân hay không, tất cả đều phóng hỏa đốt nhà. Bởi vì trong thành có cốt khí bảo hộ, phàm là khu vực Vô Giác Nhân ở đều có ngăn cách với các khu vực khác, khi phóng hỏa cũng không sợ lửa lan ra ngoài.

Ngay cả thành Huyền Vũ cũng làm như vậy, thì thành Thân Đồ của tộc Hồng Giác có tư tưởng thống trị đối với Vô Giác Nhân càng sâu lại càng ác hơn nữa! Phàm là những Vô Giác Nhân có một câu oán hận hay một chút phản kháng đều bị chém chết ngay tại chỗ. Thành vệ sở của thành Thân Đồ không phụ trách đuổi Vô Giác Nhân đi, mà là quý tộc phụ trách.

Khi những quý tộc đó đuổi Vô Giác Nhân đi còn cố ý tìm kiếm các Vô Giác Nhân hoặc cường tráng, hoặc xinh đẹp, hoặc non trẻ, mà vốn những Vô Giác Nhân bình dân đó cũng không phải nô lệ để đánh ấn ký nô lệ, rồi cùng đưa bọn họ ra thôn trang ngoài thành.

Nô lệ Vô Giác trong vương thành cũng bị đuổi đi hoặc giết chết.

Nhất thời, ba thành tràn ngập tiếng khóc lóc, cầu xin, tiếng chửi bới tức giận và tiếng kêu la thảm thiết.

Những Vô Giác Nhân đó khi bị đuổi đi ra khỏi thành, ở cửa thành có cốt khí chuyên dùng để nghiệm chứng bọn họ có ma lực hay không, chỉ cần phát hiện người có khả năng là chiến sĩ ma thì lập tức bắt bớ hoặc giết chết.

Mà ba thành rộng lớn như vậy, hơn nữa còn có các nhân sĩ kéo tới từ khắp nơi vì cuộc thi cốt khí, sao có thể không có chiến sĩ ma và vu giả Vô Giác tồn tại?

Những người này rất xui xẻo, có vài người lăn lộn nhiều trong xã hội Hữu Giác Nhân, vừa thấy cái cốt khí kia liền biết rõ, người có thể nghĩ biện pháp trốn khỏi kiểm tra thì đều lo mà chạy trốn, còn người không có kinh nghiệm thì bị giết hoặc bị bắt.

Cùng thời gian đó, một tấm hình vẽ được truyền tới tay các thủ lĩnh Hữu Giác Nhân, bên trên có lệnh bắt bọn họ tìm một Vô Giác Nhân thanh niên ở trong thành, phải sống không được chết, những người tự cảm thấy không có năng lực bắt sống thì chỉ cần bẩm báo lại tin tức là sẽ được ban thưởng.

Chỉ là báo tin mà bất cứ ai cũng có thể nhận được phần thưởng là một cái cốt khí được yêu cầu đặt riêng. Còn nếu có thể bắt sống, thì ngoại trừ cốt khí đặt riêng do Đại Cốt Khí Sư tự tay luyện chế, thì những người mang thân phận từ bá tước trở xuống sẽ được thăng một bậc, từ bá tước trở lên thì được tư tế đích thân chủ trì nghi lễ tắm gội ân huệ của thần một lần.

Hậu thưởng như vậy khiến các Hữu Giác Nhân từ hạ cấp đến thượng cấp đều trở nên điên cuồng, mỗi một góc xó xỉnh trong ba thành đều bị lật lên, ngay cả những Vô Giác Nhân trốn trong các xó xỉnh cũng bị tìm ra, mà một vài Vô Giác Nhân đặc biệt được chủ nhân cưng chiều và giấu kín cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Sau đó, bề trên lại hạ lệnh, dù là ai, nếu phát hiện có che giấu Vô Giác Nhân, thì sẽ bị định tội là phản nghịch, nên không có vị quý tộc nào dám che giấu Vô Giác Nhân nữa.

Công tước Mạc Đốn thầm cảm thấy may mắn, may là trước đó ông vì lo lắng sẽ bại lộ nên đã cho Hình Lục đưa mấy Vô Giác Nhân kia ra khỏi thành, nếu không thì lúc này bị điều tra ra liền khó coi rồi —— các Đại Cốt Khí Sư được tập kết, Ni Nhĩ vương yêu cầu bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất nghiên cứu và chế tạo ra cốt khí chuyên dùng để tìm kiếm Vô Giác Nhân, Vô Giác Nhân ngay cả trốn cũng không thể trốn nữa rồi!

Khi ba thành đang rối tinh rối mù, ngôn luận về đứa con Vô Giác Nhân của thần lại lần nữa dấy lên!

Lúc trước có bao nhiêu người ghét vị này thì bây giờ có bấy nhiêu người hy vọng hắn có thể xuất hiện trước mặt mình, nhất là những chiến sĩ ma và ma vu bị đuổi giết.

Vì sao?

Bởi vì có người đang công khai trợ giúp Vô Giác Nhân, mà sau khi được nhiều người xác nhận, một người trong đó chính là thanh niên Vô Giác trong bức hình của các thủ lĩnh Hữu Giác Nhân.

Người được xưng là đứa con của thần – Mặc, và chiến sĩ của hắn – Chiến, hai ngày nay đang cứu người khắp nơi trong ba thành.

Mà khi có người phát hiện nếu mình kêu to tên của vị kia hoặc chiến sĩ của người nọ, thì bọn họ sẽ đến nhanh hơn, sau đó, tên hai người này liền nhanh chóng truyền đi trong cộng đồng Vô Giác Nhân.

“Mặc, con trai của thần! Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Chiến sĩ ma sắp bị Hữu Giác Nhân đuổi giết kịp, muốn trốn cũng không trốn được, ôm chút tâm lý may mắn mà há mồm kêu to.

“Bụp!” Tên chiến sĩ ma Vô Giác kia lập tức biến mất, đám Hữu Giác Nhân phía sau chụp hụt.

“Đáng chết! Hai tên khốn Vô Giác Nhân kia lại cướp người rồi!” Binh sĩ Hữu Giác Nhân tức giận chửi to.

Ngoài thành, nhóm Vô Giác Nhân đói khát quỳ trên mặt đất cầu xin người ta có thể cho mình một chút đồ ăn, khi bọn họ bị đuổi ra ngoài căn bản không kịp mang theo gì, ra ngoài rồi còn không cho phép bọn họ rời đi, tất cả đều bị nhốt ở một thôn trang nhỏ gần đó, mà bên ngoài còn có một nhóm binh sĩ Hữu Giác Nhân trông coi.

Những Vô Giác Nhân trong thôn giữ khư khư tài sản và thức ăn của mình không muốn chia sẻ, mà bọn họ cũng không thể chia, nhiều người như vậy, chưa tới hai ngày là có thể ăn sạch thức ăn trong thôn bọn họ!

Mới đầu là van xin, sau đó là trực tiếp cướp của.

Cướp của, đánh giết, cưỡng hiếp… đủ loại tội lỗi sinh ra trong tuyệt vọng, thôn trang nhỏ an tĩnh và bình yên tức khắc trở thành cánh đồng mà tiếng nhạn kêu thảm.

Khi những Vô Giác Nhân ấy sắp mất đi hy vọng, trong thôn bỗng xuất hiện người tự xưng mình là tín đồ đứa con Vô Giác của thần, sau khi tín đồ này yêu cầu những Vô Giác Nhân đó tín ngưỡng Tổ Thần và đứa con của thần thì nói sẽ lén đưa bọn họ ra khỏi thôn trang.

Người của thôn trang càng ngày càng ít, chờ khi Hữu Giác Nhân bên ngoài phát hiện ra thì số người ở lại còn chưa bằng một phần mười lúc ban đầu.

Tại thần điện thành Lạc Lan, lãnh đạo cấp cao của tộc Bạch Giác lại lần nữa họp mặt, người nào người nấy đều mang vẻ mặt sầu khổ.

Tô Môn đã được bọn họ lấy danh nghĩa bảo hộ mà đón về, nhưng vừa đón về chưa được một ngày thì Đại Tư Tế Hồ Liên đã bắt bọn họ đưa Tô Môn đến thần điện vương thành.

“Đại Vu, phải làm sao bây giờ?” Trưởng lão sầu đến mức nhịn không được mà kéo râu.

Công tước Tát Mễ phẫn hận: “Bọn họ quyết định không muốn để tộc Bạch Giác ta hưng thịnh trở lại, trước kia chèn ép Cốt Khí Sư của chúng ta, bây giờ thì ngay cả Đại Vu đời sau của chúng ta cũng muốn xuống tay!”

Tộc trưởng Cừu Ân nhíu mày: “Trước kia Đại Tư Tế Hồ Liên còn chịu giả vờ một chút, sao bây giờ lại trắng trợn như vậy, vấn đề là Tô Môn chỉ mới là một đứa trẻ, vì sao bây giờ gã đã vội vã bắt chúng ta đưa Tô Môn tới?”

Đại Vu Á Lan: “Bởi vì gã muốn bóp tắt mọi khả năng trước khi Tô Môn tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh!”

Cừu Ân không rõ: “Nhưng đó chỉ là tiếp nhận truyền thừa của Đại Vu mà thôi, trước kia khi ba vị Đại Vu của chúng ta còn sống cũng đâu thể vượt qua hai tộc khác, sao bây giờ lại như vậy?”

Đại Vu Á Lan trầm mặc một chốc, chờ khi những người khác cùng nhìn ông thì ông mới mở miệng: “Bởi vì đó là truyền thừa hoàn chỉnh.”

Cừu Ân sửng sốt, công tước Tát Mễ như suy tư điều gì: “Đại Vu, truyền thừa hoàn chỉnh mà ngài nói có phải là chỉ truyền thừa thời viễn cổ mà Vô Giác Nhân lúc trước đã nói không?”

Đại Vu Á Lan đảo mắt nhìn mọi người trong điện, bình tĩnh nói: “Phải.”

Cừu Ân: “Truyền thừa kia rất quan trọng?”

Đại Vu Á Lan gật đầu: “Cực kỳ quan trọng, nếu ta không đoán sai, Vô Giác Nhân kia hẳn là đã tìm được nơi truyền thừa của tộc Luyện Cốt ta, và đã được người thủ hộ tán thành, rồi có được cái cốt thừa có thể chứa đựng biển linh hổn của các vu giả và Cốt Khí Sư tộc Luyện Cốt ta. Đại Vu của tộc Bạch Giác chỉ khi có được cái truyền thừa kia mới được xem là kế thừa truyền thừa thật sự của tộc Luyện Cốt.”

Cừu Ân cả kinh: “Đại Vu, sao lần trước ngài không nói, nếu biết là vật quan trọng như vậy, sao chúng ta có thể thả bọn họ rời đi như thế?”

Đại Vu Á Lan than nhẹ: “Bởi vì ta không muốn để những kẻ kia chú ý tới, nhưng… sự tình vẫn bị truyền ra ngoài, gã thân là tư tế của ba tộc, sao lại chưa từng nghe tới cốt thừa chứa đựng biển linh hồn của tổ tiên ta, chỉ cần gã biết cái cốt thừa này xuất hiện, thì tất sẽ không buông tha, càng không cho phép nó rơi vào tay tộc Bạch Giác chúng ta một lần nữa.”

Cừu Ân và công tước Tát Mễ lập tức hiểu ra, đồng thời đứng bật dậy, cũng cảnh giác mà nhìn về phía những người khác trong điện.

Các lãnh đạo cấp cao khác lúng túng, một trưởng lão tức giận mắng: “Vẻ mặt của các người là sao? Hoài nghi trong bọn ta có gian tế?”

Đại Vu Á Lan nhịp nhịp tay: “Không phải hoài nghi, mà là chắc chắn. Lần trước khi hai Vô Giác Nhân kia đưa Đại Vu Tô Môn trở về, chỉ có những người trong chúng ta là biết Vô Giác Nhân kia định trao truyền thừa viễn cổ cho Đại Vu Tô Môn. Lúc tiễn Tô Môn và hai Vô Giác Nhân kia đi, ta đã yêu cầu các người, không được kể những chuyện đã xảy ra cho người khác biết, ngay cả bạn đời mình cũng không. Vậy bây giờ Đại Tư Tế Hồ Liên biết được cốt thừa đã xuất hiện, chứng tỏ trong chúng ta có người tiết lộ cho gã.”

Một trưởng lão khác đứng dậy: “Đại Vu Á Lan, vậy ngài có đối tượng hoài nghi không?”

Đại Vu Á Lan ra hiệu, hai chiến sĩ bảo hộ bất chợt tiến lên áp chế thần thị cấp cao Đỗ Khả.

Đỗ Khả kinh hãi, kêu oan: “Đại Vu, tôi không phải gian tế! Ngài sai rồi! Tôi có thể thề với thần!”

Đại Vu Á Lan không để ý đến lời kêu to của hắn, mà nói với những người khác trong điện: “Chỉ sợ mọi người vẫn chưa biết, thần thị Đỗ Khả của chúng ta thuở niên thiếu đã từng chủ động dâng hiến thân thể mình cho Đại Tư Tế Hồ Liên, thành công trở thành một trong những người hầu ngủ của Đại Tư Tế Hồ Liên, tuy không được sủng ái gì, nhưng cũng tính là đã tiếp nhận ân huệ của tư tế thần. Mà mọi người đều biết, tư tế thần có thần lực tối cao, phàm là người trở thành người hầu ngủ của tư tế Hồ Liên đều tiến cấp rất nhanh, thần thị Đỗ Khả của chúng ta cũng không ngoại lệ.”

Đỗ Khả biến sắc, hắn không ngờ chuyện bí mật như vậy và đã lâu như vậy lại bị Đại Vu Á Lan điều tra ra. Không phải hắn bởi vậy mà cảm thấy hổ thẹn, ngược lại, được trở thành người hầu ngủ của tư tế Hồ Liên là một chuyện cực kỳ vinh quang, nhưng vinh quang thì vinh quang, hắn bị Hồ Liên xếp đến thần điện thành Lạc Lan nhận sứ mệnh đặc biệt, đương nhiên đoạn thời gian hắn phụng dưỡng Hồ Liên đã bị giấu đi rồi.

Đại Vu Á Lan nhìn về phía Đỗ Khả: “Ta cho cậu đến cạnh Đại Vu Tô Môn chính là để tiện cho tư tế Hồ Liên điều tra hai Vô Giác Nhân kia, dù sao nội bộ ba tộc bọn ta có phân tranh thì cũng đều là tộc Luyện Cốt, mà trước đó cậu làm việc trong thần điện cũng xem như cẩn trọng, cho nên dù ta biết cậu là người do tư tế Hồ Liên phái tới cũng không làm khó dễ gì cậu, ngược lại còn nhiều lần đề bạt cậu. Ta vốn đã nghĩ thông suốt sẽ mượn miệng cậu để nói cho vị kia biết, chỉ cần bọn họ không động chạm tới tộc Bạch Giác bọn ta, thì tộc Bạch Giác bọn ta sẽ không đi ngược lại với lợi ích của cả ba tộc.”

Đại Vu Á Lan nói tới đây thì đột nhiên cười khổ: “Tuy ta biết cậu là gian tế, nhưng ta cho rằng cậu thân là tộc Bạch Giác, dù có truyền lời cho tư tế Hồ Liên cũng biết nên truyền cái gì, không nên truyền cái gì, nhưng ta lại không ngờ cậu trung thành với tư tế Hồ Liên như vậy, thậm chí còn trung thành hơn cả tộc Bạch Giác. Thần thị Đỗ Khả, cậu cô phụ lòng tin của ta, đồng thời cũng là do ta quá buông thả và dung túng cậu. Ta nghĩ dù tư tế Hồ Liên kiêng kị bọn ta thì cũng sẽ không xem bọn ta như kẻ địch, nhưng sự thật nói cho ta biết, tộc Bạch Giác ta nếu cứ tiếp tục nhịn như trước kia, chờ sau khi ta chết, tộc Bạch Giác tất sẽ hoàn toàn đánh mất truyền thừa của mình và hoàn toàn phụ thuộc vào tộc Hồng Giác.”

Có thể chính Đỗ Khả cũng không biết, khi hắn chọn trung thành với tư tế Hồ Liên, thì hắn đã phản bội tộc mình. Hắn muốn nói rằng mình không hối hận, nhưng vì sao hắn lại không dám nhìn thẳng vào mắt những người trong điện này?

Đáng tiếc, hắn không còn được gặp lại vị kia, cũng không thể biểu đạt tình yêu của hắn dành cho người nọ sâu sắc đến mức nào, tuy hắn chưa bao giờ dám nói ra trước mặt người nọ rằng mình yêu y.

Đỗ Khả bị dẫn đi, bầu không khí trong điện trở nên nặng nề dị thường.

Sau một lúc lâu, Cừu Ân phá vỡ yên lặng: “Đại Vu, sự tình đã đến mức này, Đại Vu Tô Môn chắc chắn không thể đưa tới thần điện vương thành, nhưng nếu không đưa Đại Vu Tô Môn qua, chúng ta chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn giận của Đại Tư Tế Hồ Liên và Ni Nhĩ vương,… bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Đại Vu Á Lan ngẩng đầu: “Các anh nói phải làm sao đây?” Trong lòng ông có một ý tưởng, nhưng ông cần được những người khác ủng hộ.

Trưởng lão: “Hay là đưa Đại Vu Tô Môn đến phương xa, sau đó nói với tư tế Hồ Liên là cậu bé trốn đi rồi.”

Công tước Tát Mễ: “Không được, bọn họ sẽ không tin đâu, mà nhất định sẽ dùng cái cớ này để trừng phạt và tra tấn tộc ta. Tỷ như phái tộc ta đi tấn công vực sâu Ác Ma, thậm chí là ép chúng ta vượt biển và xâm lược đông đại lục, mượn việc này để tiêu hao thực lực và nhân số của chúng ta.”

Những người khác cũng nhao nhao tỏ ý kiến, nhưng đều không có phương pháp nào hoàn toàn ổn thỏa.

Cừu Ân đi qua đi lại, cuối cùng đứng yên: “Ta có một ý tưởng, nhưng cái này cũng rất nguy hiểm đối với tộc ta, nếu làm không tốt, thì chúng ta sẽ trở thành kẻ phản nghịch trong ba tộc.”

Khi ba thành đang náo loạn, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến trốn ở đâu?

Không có ai nghĩ đến, bọn họ vẫn luôn ở trong thần điện vương thành, căn bản không có ra ngoài!

Không sai, bọn họ ở trong căn phòng hẻo lánh kia, có người điều tra đến đây thì bọn họ tạm thời trốn xuống lòng đất, người tra xét đi rồi lại trở lên, không một ai phát hiện.

Sau một ngày, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến không đi đâu cả, Nghiêm Mặc hai lần bị hao hết năng lượng, lần này lại mất máu quá nhiều, phải nghỉ ngơi một chút.

Một ngày sau, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến ra khỏi thành từ dưới lòng đất, trước tiên thả ba người Kỳ Hồng Chí trong phòng thí nghiệm ra, xếp việc cho bọn họ một chút, rồi hai người lại lẻn vào ba thành.

Mặc Đại Tư Tế cảm thấy mình chịu lỗ nặng nên không muốn để đám lãnh đạo cấp cao của tộc Hữu Giác được sống tốt, hắn và Nguyên Chiến tuy không thể ngăn cản mọi lực lượng của tộc Hữu Giác, nhưng với năng lực của bọn họ mà muốn đánh lén và ám sát thì thật sự quá tiện lợi.

Nghiêm Mặc vừa để bọn Tịch Dương châm ngòi thổi gió bên tai Vô Giác Nhân, vừa cùng Nguyên Chiến vào thành quấy rối, thuận tiện cứu người, miễn cho sách hướng dẫn trừng phạt hắn thấy chết mà không cứu. Về phần nhờ vậy mà kiếm được thanh danh, chỉ có thể nói là vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.

À, đúng rồi, trước khi ra khỏi thành, hai người này còn khoắng sạch bảo khố của thần điện vương thành!

Nguyên tinh cấp cao không nói tới, trong đó có một bảo khố chứa linh dược, bên trong đều là những bảo bối cứu mạng không thể tưởng tượng nổi, thậm chí Nghiêm Mặc còn phát hiện trong đó có trứng ong chúa mà Cửu Phong từng cho hắn ăn.

Bởi vì thời gian cấp bách, Nghiêm Mặc không rãnh hỏi sách hướng dẫn hiệu quả và tác dụng của từng thứ trong kho linh dược, nên thu hết toàn bộ vào không gian, mang đi rồi tính sau.

Mà lúc bọn họ vừa trốn ra khỏi bảo khố, bên ngoài cũng đã phát hiện, tuy đã có đề phòng cướp nhưng bọn cướp quá cao minh, nên quản lý kho chỉ có thể nhìn bảo khố trống hoác mà gào khóc.

Chờ khi bẩm báo mọi chuyện lên, Đại Tư Tế Hồ Liên nổi bão!

Nguyên tinh chưa tính, những linh dược đó đều là bảo bối mà gã vất vả lắm mới tìm về từ khắp nơi để kéo dài tuổi thọ, duy trì thanh xuân và nâng cao năng lực! Mất cái nào là gã đau thịt cái đó, huống chi bây giờ mất một phát là mất hết!

“Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến, được lắm! Được lắm!” Hồ Liên tức đến mức cười to, gã nhất định phải bắt được hai tên đó, Nguyên Chiến thì trực tiếp hấp thu như linh dược, còn cái tên Vô Giác Nghiêm Mặc… gã muốn giữ lại mà chậm rãi ‘thương yêu’!