Dị Thế Lưu Đày
Chương 573 : Nghiêm Mặc trả thù
Ngày đăng: 18:31 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Có phương pháp tu luyện nào hữu hiệu về mặt kinh tế hơn việc lấy kẻ địch ra luyện tập chứ?”
Giải quyết tộc Luyện Cốt có hai nan đề lớn.
Thứ nhất, người bị nô lệ cốt khống chế.
Mà những người có thể bị nô lệ cốt khống chế trên cơ bản đều là những nhân vật quan trọng của một bộ tộc hoặc một thế lực nào đó, bởi vì những người này bị khống chế, nên tộc nhân và thủ hạ của họ đương nhiên cũng phải cống hiến cho tộc Luyện Cốt, những người này cũng là thành viên chủ yếu trong đội quân của Ni Tháp và Hồ Đức.
Bởi vì có những người này, nên Nghiêm Mặc mới chậm chạp không dám dùng tuyệt chiêu lớn.
Tuy tộc Luyện Cốt đối phó với Cửu Nguyên trước, bọn hắn đánh trả sẽ không vi phạm bất cứ đạo nghĩa hay pháp lý gì. Nhưng những người bị bức ép đều vô tội, giống như việc đánh giặc thời cổ đại, quân địch xua đuổi dân chúng của phe mình đi trước.
Giết những người này, dù là làm bọn họ bị thương, chỉ sợ sách hướng dẫn cũng sẽ tính lên đầu hắn. Lại suy xét đến số lượng của những người đáng thương bị bức ép đó, Nghiêm Mặc không nghĩ ra được ý kiến gì hay nên trước tiên chỉ có thể tạm thời cách xa chiến trường.
Thứ hai, cốt binh.
Chỉ cần có người chết hay thú vật chết là có thể biến thành binh lực cho tộc Luyện Cốt. Hơn nữa cốt binh không sợ đau, không sợ bị thương, càng không sợ chết, anh không đánh nát phần trung tâm khống chế nó, thì nó dù chỉ còn lại một cái đầu cũng có thể lăn qua cắn anh!
Bởi vì trước đó tộc Luyện Cốt đã khống chế một bộ phận người, những người này tính cả các thế lực có quan hệ với bọn họ trên khắp thiên hạ sẽ giúp bọn họ tìm nguyên liệu, hơn nữa Hỏa Thành và một ít thế lực ham muốn cốt khí cấp cao cũng âm thầm giao dịch với tộc Luyện Cốt, cung cấp nguyên vật liệu, nguyên tinh và các loại vật tư cho bọn chúng, thế nên tộc Luyện Cốt thâm nhập vào sâu trong đất liền cũng không bị đứt mất nguồn tài nguyên phía sau.
Cửu Nguyên vì không đủ nhân thủ, ngoài việc thủ thành thì không còn dư lực để cướp đoạt và ngăn chặn con đường tiếp tế lương thảo cũng như vật tư của tộc Luyện Cốt.
“Chúng ta đã cắt đứt liên lạc giữa Hữu Giác Nhân trên tây đại lục và đông đại lục, nếu Cửu Đại Thượng Thành chịu đồng lòng hợp lực cùng bao vây diệt trừ bọn Ni Tháp, thì mọi nan đề đều không còn là nan đề nữa.”
Chiến thuật mà Nghiêm Mặc đặt ra cho hắn và Nguyên Chiến cùng các chiến sĩ cấp cao của Cửu Nguyên là chém đầu, có nghĩa là bọn họ phụ trách giải quyết Ni Tháp, Hồ Đức và các chiến sĩ thần cốt cùng lãnh đạo cấp cao của tộc Luyện Cốt, số cốt binh còn lại và nô lệ binh bị khống chế sẽ giao cho các thế lực khác.
Như vậy, hắn có thể thoát khỏi trừng phạt của sách hướng dẫn, cũng có thể phát huy ưu thế của các thế lực. Tiếc là Cửu Đại Thượng Thành chẳng những không đồng lòng, mà còn có người cản trở phía sau, thêm một bộ lạc Đỉnh Việt bụng dạ khó lường như hổ rình mồi.
Nghiêm Mặc tức đến mức dứt khoát xem cuộc chiến với tộc Luyện Cốt như đá mài dao để tôi luyện các chiến sĩ Cửu Nguyên, hắn không cho các chiến sĩ cấp cao của Cửu Nguyên xuất chiến, tộc Luyện Cốt vừa đề phòng đám người Nguyên Chiến, vừa che giấu con át chủ bài, cũng không dám dùng đến chiến lực chủ ngay từ lúc đầu, đây cũng là lý do mà Cửu Nguyên giằng co với tộc Luyện Cốt đến nay vẫn chưa xuất hiện thương vong lớn.
Nguyên Chiến là người hiểu tư tế nhà mình nhất, hắn cũng không phản đối việc lấy tộc Luyện Cốt làm đá mài dao, thậm chí còn rất hoan nghênh loại phương thức rèn luyện cho các chiến sĩ này. Hắn và Nghiêm Mặc có thể áp chế được các chiến sĩ thần huyết cấp mười hay thậm chí là cao hơn, mà tộc Luyện Cốt căn bản không dám ra hết thực lực. Vậy hai bên chỉ phái ra cốt binh và các chiến sĩ cấp thấp cấp trung ra, thoạt nhìn Cửu Nguyên như chịu lỗ nặng, nhưng trên thực tế sẽ thật sự là vậy sao?
Nếu Cửu Nguyên bị bao vây, vậy Cửu Nguyên chắc chắc sẽ không chịu nổi mức tiêu hao như vậy. Nhưng tộc Luyện Cốt vẫn chưa hình thành quy mô thật sự, cũng không thể liên hợp chặt chẽ với các thế lực khác, dưới tình huống như vậy, bọn chúng muốn vây khốn Cửu Nguyên cũng chỉ là nằm mơ.
Tuy đường từ Cửu Nguyên đến trung du sông lớn đã bị tộc Luyện Cốt phá hỏng, nhưng ba hướng đông, nam, bắc đều có thể phát triển, bọn họ căn bản không phải lo việc vật tư và hậu cần, điểm này chỉ nhìn giao dịch thị trường của Cửu Nguyên mỗi tháng càng lúc càng mạnh là biết.
Ngược lại, nếu tộc Luyện Cốt tiếp tục ở trên đông đại lục, bọn chúng cũng sẽ có nguồn binh lực không ngừng, dưới tình huống không đánh hạ được Cửu Nguyên thì nhất định sẽ phát triển tới hạ du sông lớn —— tốt nhất là có thể đối đầu với bộ lạc Đỉnh Việt. Như vậy sẽ cho Cửu Nguyên cơ hội, bọn họ có thể lấy danh nghĩa cứu trợ mà cứu các bộ lạc bộ tộc ở hạ du sông lớn về Cửu Nguyên, như vậy bọn họ chẳng những có thể đối kháng với binh lực của tộc Luyện Cốt, mà còn có thể phân công nhân thủ đi chiếm lĩnh địa bàn của Thổ Thành.
Trong lúc đó dù Hỏa Thành và các thế lực khác có thầm cản trở, Cửu Nguyên cũng không sợ, bọn họ cũng có Phong Thành, Mộc Thành giúp đỡ.
Chờ khi bọn họ đả thông đủ nhiều vùng đất sẽ chạy về phía vùng duyên hải, sự phát triển của Cửu Nguyên sẽ tiến vào trạng thái phồn thịnh.
Chiến tranh có thể mang đến hủy diệt, nhưng đồng thời cũng có thể thúc đẩy xã hội phát triển, thậm chí còn mang đến cơ hội lớn và tài phú.
Lấy chiến dưỡng chiến, đây mới là sách lược phát triển mà hai đầu lĩnh Cửu Nguyên thầm định ra cho Cửu Nguyên, cũng là sách lược bất đắc dĩ, ai kêu Cửu Nguyên chỉ có một số ít người là lợi hại, ngoại trừ thủ lĩnh và tư tế, thì các chiến sĩ cấp cao đều là người đến từ bên ngoài, ngay cả chiến sĩ cấp sáu, cấp bảy phần lớn cũng là người của Hắc Thủy và Đa Nạp.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến phải cho bọn họ thời gian và cơ hội phát triển thật sự, mà việc chiến đấu với tộc Luyện Cốt chính là môi trường rèn luyện tốt nhất. Chỉ có như vậy, dân cư hợp chúng của Cửu Nguyên mới thật sự hòa hợp, và mới có thể tiếp nhận nhiều dân cư hơn nữa.
Dùng cách nói của môn phái thì, sư huynh sư tỷ bao gồm cả trưởng bối, học thức về võ lực còn không bằng tiểu đệ tử mới thu, như vậy đám đệ tử mới sao có thể để mắt đến bọn họ? Để mắt đến môn phái này? Nếu tỉ lệ đệ tử mới thu mà cường đại càng lúc càng lớn, thì hai thủ lĩnh duy nhị có thể áp chế môn phái này mà rời đi, liệu nó có còn giữ vững bộ dáng cũ không?
Nghiêm Mặc không hy vọng con trai và đồ đệ mình còn chưa trưởng thành đã phải lâm vào tình cảnh tranh quyền đoạt lợi.
Đương nhiên, việc không lập tức giải quyết tộc Luyện Cốt còn có một nguyên nhân quan trọng, đó chính là Nghiêm Mặc không muốn cho các thế lực khác chiếm của hời mà không trả cái giá nào. Hắn không muốn trong thời gian Cửu Nguyên cực khổ đánh với tộc Luyện Cốt, thì các thế lực khác mượn cơ hội này mà phát triển, dựa vào cái gì?
Muốn đánh thì mọi người cùng đánh, muốn loạn thì mọi người cùng loạn.
Suy nghĩ của Nghiêm Mặc rất đơn giản nói trắng ra là: Tộc Luyện Cốt là kẻ địch chung của đông đại lục, đừng ai hòng vứt cái trách nhiệm này cho người khác, muốn trốn một bên làm ngư ông đắc lợi ư? Hắn sẽ khiến tên ngư ông đó biết cảm giác lật thuyền trong mương là như thế nào!
“Có Tổ Thần nhìn em chằm chằm, em muốn đối phó đám Hữu Giác Nhân đó như thế nào?” Trước khi Nghiêm Mặc xuất phát trước, Nguyên Chiến hỏi.
“Yên tâm, tôi đã nghĩ kỹ, hơn nữa cũng đã thử nghiệm rồi. Bởi vì tộc Luyện Cốt khơi mào chiến tranh trước, chúng ta thuộc bên bị xâm lược, nếu tôi phản kích, khi đối mặt với những nô lệ binh đó, chỉ cần không giết bọn họ, làm bọn họ trọng thương và mất đi sức chiến đấu thì sẽ không bị Tổ Thần trừng phạt.” Đây là kết quả sau một hồi thử nghiệm của Nghiêm Mặc, chẳng qua số lần và người thử nghiệm không được nhiều lắm.
Bây giờ điều hắn lo lắng là nếu khiến tất cả những nô lệ binh đó trọng thương thì có bị sách hướng dẫn gây phiền toái không, nhưng hắn nghĩ thôi cũng không có tác dụng, loại chuyện này phải dựa trên thực tế mới kết luận được.
Việc đả kích tộc Luyện Cốt như thế nào mới có hiệu quả, Nghiêm Mặc đã nghĩ qua rất nhiều phương pháp.
Cuối cùng vẫn là cây non nhắc nhở hắn, hắn có thể trao năng lượng sinh mệnh cho các sinh vật, đương nhiên cũng có thể cướp lấy sự sống từ chúng.
Quả Vu Vận vốn dựa vào việc hấp thu máu thịt của các sinh vật khác, cũng chính là năng lượng sinh mệnh để bồi bổ mình, đây là bản năng của nó.
Mà trao năng lượng sinh mệnh cho người khác là kỹ năng đặc thù của cây non đã tách ra khỏi Vu Quả, điều khiến Vu Quả oán hận không thôi là cây non chẳng những chia tách hơn một phần ba năng lượng của nó đi mất, mà còn mang đại bộ phận cội nguồn tinh hoa nhất của sinh mệnh năng lượng đi luôn.
Có cội nguồn năng lượng sinh mệnh, Nghiêm Mặc lúc bình thường không cần cố ý tu luyện, mà tất cả năng lượng bị hắn hút vào cơ thể đều sẽ tự động chuyển hóa thành năng lượng sinh mệnh, tựa như hắn có thể chuyển hóa năng lượng sinh mệnh thành các dạng năng lượng khác.
Mà cây non xuất phát từ bản tính tham lam trời sinh, đã sớm bảo Nghiêm Mặc chủ động hấp thu năng lượng sinh mệnh của các sinh vật xung quanh để bổ sung cho mình, chẳng qua Nghiêm Mặc đều xem nó như gió thoảng bên tai.
Cố ý hấp thu năng lượng sinh mệnh và cưỡng đoạt sự sống của sinh vật khác có gì khác nhau chứ? Hắn không muốn vì một chút năng lượng mà bị sách hướng dẫn trừng phạt, lại nói, năng lượng tự do trong thế giới này đã đủ để hắn hấp thu rồi, nhất là khi hắn phát hiện ra vật chất mẹ và tìm hiểu được sơ sơ cách sử dụng nó.
Nhưng tình huống lần này là đặc biệt, Nghiêm Mặc muốn cho tộc Luyện Cốt một bài học để đời, nhưng lại không thể giết quá nhiều người, cây non nhân cơ hội đề nghị, sau khi suy xét hắn cảm thấy có thể tiếp thu đề nghị này.
Nguyên Chiến muốn đi theo nhưng Nghiêm Mặc không cho. Hắn vẫn chưa sử dụng kỹ năng này thuần thục, nếu không cẩn thận hấp thu luôn sinh mệnh của Nguyên Chiến, vậy thì quá buồn cười rồi.
“Tôi đâu nói chỉ có một cuộc trả thù, tôi đi trước thăm dò tình hình, chờ đến tối tôi lại mang anh qua làm thịt đám lãnh đạo cấp cao của chúng. Rồi sáng mai sau khi chúng ta ngủ đủ, chúng ta lại đi dạo vòng nữa, chỉ cần một ngày chúng chưa giao hung thủ ra, thì chúng ta cứ tiếp tục trả thù, sẽ có thời điểm cho anh phát huy mà. Ngoan, trước tiên ở nhà chờ tôi đã.” Nghiêm Mặc sờ sờ cằm Đại Chiến nhà mình, sau đó đi mất.
Đây là một cuộc trả thù, cũng là cơ hội cho hắn rèn luyện năng lực mới.
Có phương pháp tu luyện nào hữu hiệu về mặt kinh tế hơn việc lấy kẻ địch ra luyện tập chứ?
Bởi vì Nghiêm Mặc chưa sử dụng kỹ năng thành thạo, nên tộc Luyện Cốt bên này thảm rồi.
Nghiêm Mặc vốn chỉ tính dạy cho một bài học nhỏ, chứ chủ yếu vẫn là đối phó với lãnh đạo của chúng, nhưng lúc đầu không quen điều khiển, các chiến sĩ Hữu Giác, chiến thú và nô lệ binh ở doanh địa đầu tiên đều bị hắn hút khô.
Trong doanh địa thứ nhất của tộc Luyện Cốt.
Binh lính phụ trách trông coi ở cửa đột nhiên ngã xuống.
Những binh lính đó chỉ mới là bắt đầu, sau đó là càng nhiều chiến sĩ Hữu Giác và nô lệ binh rên rỉ ngã trên mặt đất.
Trước khi ngã xuống, bọn họ còn là những thanh niên trai tráng. Sau khi ngã xuống, mặt mũi liền trở nên nhăn nheo, tóc tai trắng xóa, thân thể cũng gầy gò lọm khọm như con tôm.
“Tay tôi! Sao tóc tôi lại rụng nhiều như vậy? Sao tôi ngay cả thở thôi cũng mệt?”
Người có thể nói thì phát ra tiếng kêu sợ hãi và không ngừng hỏi vì sao, nô lệ dã nhân không thể nói thì chỉ biết thống khổ kêu rên.
“Đây là trừng phạt của thần! Bởi vì chúng ta bán mình cho ma quỷ, thần đang giáng trừng phạt!” Có người đã trở nên già cả bò dậy mà quỳ xuống đất, giơ hai cánh tay lên không trung khóc ròng.
Binh lính Hữu Giác lao tới, bọn họ còn tưởng nô lệ binh làm phản, cả doanh địa nháo nhào. Nhưng người vừa ra tới mới phát hiện nô lệ binh không làm gì cả.
“Bàn A Thần tại thượng! Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mau đi báo cho tướng quân!”
“Là kẻ địch sao?”
“Kẻ địch ở đâu?”
Không ngừng có chiến sĩ chạy ra khỏi lều, quát gọi thật nhiều nô lệ binh ra.
Tướng lãnh Hữu Giác cũng chạy ra, hắn nhanh chóng hạ lệnh cho binh lính đứng thành trận binh, nhưng tình huống như vậy càng lan rộng ra!
Trận binh còn chưa tạo thành, thì những binh lính và nô lệ binh đang tập kết đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả đám lảo đảo ngã trên mặt đất.
Bọn họ kêu thảm thiết là bởi vì bọn họ nhìn thấy sự thay đổi của người khác, chứ không nhìn thấy mình đã biến thành cái dạng gì, nhưng chỉ nhìn thấy người khác thôi thì việc một thanh niên đột nhiên biến thành thì ông lão có mấy ai chịu được loại kích thích này?
Lại nhìn tay chân mình, sờ sờ mặt mình, mình biến thành cái gì bộ còn chưa rõ sao?
“Là người Cửu Nguyên! Là lũ ác ma đó! Bọn họ cướp đi tuổi trẻ của chúng ta!” Có người kêu to, sợ hãi đến phát run, hắn ta cảm thấy răng mình trở nên lỏng lẻo.
“Không ——! Tôi không muốn già! Không! Thần ơi, cứu tôi với!”
“Bàn A Thần tại thượng! Kẻ địch đang ở đâu? Vì sao lại không nhìn thấy chúng?”
“Mau! Chạy đi thông báo, nói là kẻ địch đã đến rồi! Mau!”
Nghiêm Mặc ẩn thân bước vào doanh địa của địch, thấy khắp nơi toàn là lão già, liền ho khan một tiếng.
Khụ, lần đầu tiên sử dụng kỹ năng mới trên diện tích lớn, chưa thuần thục lắm.
—— Cảnh cáo!
Tay phải đột nhiên phát ra ánh sáng.
Nghiêm Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng hiện lên vẫn nổi một tầng da gà.
Xin đừng là trừng phạt! Hắn không muốn suy yếu mà quỳ rạp trên mặt đất chờ Nguyên Chiến tới hốt hắn về đâu, a, hắn còn có nguyện lực, còn có cửa dịch chuyển, sẽ không đến mức té trong doanh địa của địch không ra nổi đi, cũng may cũng may.
Nghiêm Mặc thầm chuẩn bị tốt để bị trừng phạt, lúc này mới cẩn thận nhìn về phía thông báo.
—— Kẻ lưu đày đang hấp thu sinh mệnh năng lượng của các sinh vật khác đến mức gần chết trên diện rộng, người vô tội bị liên lụy vượt quá một ngàn, kẻ lưu đày bị tăng thêm 1000 điểm cặn bã, trừng phạt là không thể tránh khỏi!
—— Cảnh cáo! Nếu người vô tội bị kẻ lưu đày hấp thu năng lượng sinh mệnh đến chết, một người chết kẻ lưu đày sẽ bị cộng 10 điểm cặn bã, và bị trừng phạt nhẹ một lần!
Nghiêm Mặc bình tĩnh lại. Nói cách khác, không thể giết nô lệ binh, mà khiến bọn họ trọng thương đến sắp chết hơn ngàn người thì sẽ bị trừng phạt? Vậy phải làm cái gì mới không bị sách hướng dẫn trừng phạt chứ?
Nghĩ nghĩ, hắn trả lại chút năng lượng sinh mệnh đã hấp thu.
Hiện giờ hắn chưa biết làm các thao tác khác, chỉ biết thu và thả, mà muốn thu thì đồng thời thu, thả thì đồng thời thả.
Chiến sĩ Hữu Giác trong doanh địa thứ nhất không nhiều lắm, đa số đều là nô lệ binh mà tộc Luyện Cốt bắt được trên đông đại lục.
Vì hắn trả lại chút năng lượng sinh mệnh, nên những nô lệ binh đó không thê thảm như vậy, có điều, bọn họ vẫn không đứng dậy nổi.
Có người điều khiển cốt binh lao ra, không ngừng gào to tứ phía.
Còn có người không ngừng tấn công và bắn phá trên không trung của doanh địa.
Nghiêm Mặc chủ động đi về phía những cốt binh đó. Hắn sẽ chậm rãi thử nghiệm mức độ hấp thu tốt nhất, tốt nhất là có thể khiến toàn bộ nô lệ binh mất đi năng lực hành động mà cũng không làm sách hướng dẫn trừng phạt.
Khi Ni Tháp dẫn người chạy tới doanh địa thứ hai, thì…
“Người đâu? Kẻ địch đâu?”
Ni Tháp không muốn biểu hiện ngu xuẩn như vậy, những gã đã tìm một vòng mà không tìm được kẻ địch, chỉ nhìn thấy từng nhóm từng nhóm người bên mình như bị chà đạp qua vô số lần, doanh địa bây giờ có thể dùng câu tiếng nhạn kêu thảm khắp đồng để hình dung!
Đáng sợ nhất là tình trạng của cốt binh, tất cả cốt binh, dù là cấp mấy, thì hiện giờ đều biến thành xương vỡ không thể sử dụng được nữa.
Cầm một cái đầu cốt binh lên nhìn, đây là cốt binh của Hữu Giác Nhân, ở vị trí con mắt thứ ba giữa trán có chỗ khảm nguyên tinh để điều khiển, nhưng hiện giờ nguyên tinh được khảm trên đó đã biến thành một cục đá xám trắng không có năng lượng dao động.
Moi cục đá ra, tay chỉ dùng lực rất nhỏ mà nguyên tinh đã nát vụn, biến thành bột.
Đồng tử trong mắt Ni Tháp co lại, mày nhíu chặt: Đây là năng lực gì? Phải phòng ngự như thế nào?
Tướng lãnh Hữu Giác phụ trách quản lý doanh địa này tiến lên, ôm bụng thống khổ mà rên rỉ: “Công tước đại nhân, kẻ địch biến mất rồi, không biết bọn chúng đã chạy đến chỗ nào.”
Ni Tháp thiếu chút nữa bị lời bẩm báo này chọc cho tức đến hộc máu, cố gắng nhẫn nại hỏi: “Kẻ địch có bao nhiêu tên? Năng lực thần huyết là gì? Bọn chúng đi đã bao lâu? Đi hướng nào?”
“Không, không biết…” Tướng lãnh nọ đầu đổ mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt Ni Tháp trở nên rét lạnh: “Anh đừng nói với tôi, rằng ngay cả kẻ địch trông như thế nào cũng không nhìn thấy nha?”
Tướng lãnh nọ cúi đầu, sự thật chính là như thế, hắn ta cũng không thể nói gì hơn.
Ni Tháp siết chặt nắm tay, thật vất vả mới kiềm được ý muốn dộng một quyền lên mặt đối phương: “Vậy ai có thể nói cho tôi biết, trong doanh địa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các người đều thành cái dáng vẻ này? Sao cốt binh lại vỡ thành như vậy?”
Nhóm thủ lĩnh trong doanh địa thứ hai còn có thể bò dậy cũng đã xuất hiện trước mặt Ni Tháp, tất cả đều im lặng, kẻ địch tới quá đột ngột, từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc, bọn họ không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là kẻ địch xâm nhập, và mình thì bị đánh bại, tất cả các sinh vật sống ở đây đều mất đi sức chiến đấu.
Đây là năng lực đáng sợ cỡ nào!
Ni Tháp đương nhiên không cách nào tiếp thu sự trầm mặc này, gã hỏi qua một đám, miễn cưỡng suy đoán được chút ít.
Sau đó gã lại chạy đến doanh địa thứ nhất, tình huống cũng giống hệt như vậy, mà tình trạng của người còn sống lại càng thêm tệ hại, người trong doanh địa thứ hai chỉ là suy yếu hoặc thân thể đau đớn, nhưng người trong doanh địa thứ nhất thì trực tiếp biến từ thanh niên trai tráng thành lão già không thể động đậy.
Dựa theo lời miêu tả của các tướng lãnh, hai doanh địa đều bắt đầu từ cửa, một người đột nhiên chóng mặt nhức đầu, thân thể đau đớn, hai chân nhũn ra, lưng còng xuống, giống như ba ngày không được ăn cơm, không hiểu ra sao mà ngã xuống.
Tiếp theo là cốt binh, từng cái từng cái vỡ vụn. Cứ như có kẻ địch vô hình đi từ cửa vào sâu trong doanh địa, theo bước đi của hắn, đợt tấn công cũng lan rộng ra.
Các tướng lãnh muốn phản kháng, nhưng lại không thể bò dậy, người đã chết lại càng chết đến không thể chết hơn, hơn nữa, bọn họ căn bản không thấy được bóng dáng kẻ địch, có muốn phản kích cũng không biết phải phản kích từ đâu.
Ni Tháp chạy tới doanh địa thứ nhất thì truyền tin lại cho Đại Vu Hồ Đức, để Đại Vu Hồ Đức lập tức rời khỏi doanh địa trung tâm, và cho tất cả chiến sĩ chủ lực phân tán ra, không được tập trung cùng một chỗ.
Tuy Đại Vu Hồ Đức không biết vì sao Ni Tháp lại hạ lệnh như vậy, nhưng người có thể làm quân tiên phong hiển nhiên không kẻ ngu xuẩn, ông ta là người đầu tiên chấp hành mệnh lệnh này.
Nghiêm Mặc thấy doanh địa của Hữu Giác Nhân đã bị mình phá loạn, hắn không tới doanh địa thứ ba, thứ tư và doanh địa trung tâm, mà đổi hướng.
Chậm rãi chơi đùa, hắn không vội.
Vốn dĩ mọi người đang mày tới tao đánh rất tốt, mà mày cứ nhất quyết muốn khiêu khích tao!
Hắn muốn cho tộc Hữu Giác khắc sâu nhận thức về kết cục khi trái với quy tắc trò chơi —— nếu các người dám xâm phạm doanh địa bên tôi mà đánh lén, nhất là đánh lén một đứa nhỏ, vậy các người hãy nhận lấy hậu quả mà tôi làm ra trong doanh địa của các người.
Theo tin tức mà nhóm Côn Bằng và đội điểu quân truyền lại, Hữu Giác Nhân bắt không ít người trên đông đại lục, trong số đó cũng có người không muốn làm nô lệ binh, bao gồm cả một vài người của bộ lạc Ma Nhĩ Càn, tất cả những người này đều biến thành nô lệ thấp kém nhất trong tộc Hữu Giác.
Tộc Hữu Giác không xem người như người, nhưng Cửu Nguyên thì khác.
Nghe đội điểu quân nói, số lượng nô lệ đó còn không ít, mà những người già yếu bệnh tật thì đã sớm chịu không nổi mà chết, hiện giờ người còn có thể sống tới giờ hầu như là thanh niên trai tráng. Chờ khi mang về, điều dưỡng lại một thời gian, thì những người này sẽ là binh lính hậu bị tốt nhất.