Dị Thế Lưu Đày

Chương 577 : Cứu người

Ngày đăng: 18:31 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

10846817_706184836164270_1521873758_n

“Một thanh niên mặc áo khoác lông đỏ như lửa, diện mạo anh tuấn, lẳng lặng đứng đó.”
Kỳ Nguyên bị đánh sắp chết rồi bị quẳng vào giữa đám nô lệ.

Đám nô lệ bị dọa sợ, liên tục lùi về phía sau.

Tên nô đầu hành hình cầm roi gõ gõ lòng bàn tay, rồi đá đầu Kỳ Nguyên: “Biết tên này là ai không?”

Không cần các nô lệ trả lời, nô đầu đã tự đáp: “Trong này cũng có không ít người biết, tên này chính là con trai của nguyên tù trường Ma Nhĩ Càn, cái tên chết ở bên ngoài kia cũng vậy, tiếc là bọn chúng không có ánh mắt như cha chúng. Biết vì sao chúng lại rơi vào tình trạng này không?”

Các nô lệ đều cúi đầu.

“Bởi vì bọn chúng không biết ngoan ngoãn!” Tên nô đầu lại đá vào eo Kỳ Nguyên, làm Kỳ Nguyên đau đến mức quặp người lại mà kêu rên một tiếng.

“Làm kẻ nương nhờ, mà bọn chúng lại phản bội các đại nhân tộc Hữu Giác, muốn thả thủy quái Thiên Ngô mà Cốt Khí Sư đại nhân và Đại Vu Hồ Đức coi trọng! Cho nên phải chịu trừng phạt, các đại nhân tộc Hữu Giác biếm chúng từ bình dân xuống thành nô lệ. Nhưng sau khi chúng thành nô lệ rồi mà vẫn không lo làm việc, dám nghĩ đến việc bỏ trốn, còn xúi giục kẻ khác phản các đại nhân của tộc Hữu Giác!”

“Ư!” Kỳ Nguyên lại ăn một cú sút nữa.

“Mà bọn mày không biết báo lên trên cũng đừng hòng được sống tốt! Tất cả kẻ làm việc ở đây, ngày hôm nay đều không được lãnh đồ ăn.”

Các nô lệ nhao nhao rối loạn.

Nô đầu giơ roi da lên quất loạn một trận: “Đứa nào dám ầm ĩ một câu, tao cho nó ba ngày đừng hòng uống một ngụm nước!”

Các nô lệ yên lặng trở lại, rụt đầu quỳ trên mặt đất không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Tên nô đầu vừa lòng mà nhìn một vòng, sau đó chỉ chỉ một nô lệ trung niên trong số đó: “Mày, lại đây. Bản đại nhân có phạt cũng sẽ có thưởng, mày có công báo tin, toàn bộ thức ăn của bọn chúng hôm nay đều thuộc về mày, mặt khác, từ hôm nay trở đi, mày có thể đến khu dệt vải làm việc.”

“Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!” Nô lệ trung niên kia vui mừng quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.

Có nô lệ thù hận nhìn gã, nhưng lại sợ đám bề trên thấy, tất cả đều cúi đầu.

Gã nô lệ trung niên đắc ý nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng hung hăng trừng Kỳ Nguyên đang cuộn tròn trên mặt đất. Dù mày có là con trai của nguyên tù trường thì thế nào, ai biểu mày xếp việc nặng cho tao, còn cắt xén đồ ăn của tao, hiện giờ đã biết Thái Đại tao lợi hại thế nào rồi chứ!! Về sau tao không làm việc ở nơi này thì lại càng không sợ mày!

Có vài nô lệ hận đến mức tay bấu vào trong đất, gã Thái Đại này không phải thứ tốt gì, vốn hẳn đã bị bắt đến sân mài đá làm công việc khổ cực nhất, nhưng Thái Đại lại lấy vợ và con gái của mình ra dâng cho nô đầu ở sân mài đá và tổng nô đầu quản lý trại nô lệ để đổi chỗ làm đến nơi này.

Tuy công việc nơi này cũng vất vả, nhưng các nô lệ ở đây là do Kỳ Nguyên quản lý trong bóng tối, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, là nơi có ít người chết nhất trong cả trại nô lệ. Nhưng tên Thái Đại này ỷ mình có chút quan hệ với nô đầu, lúc làm việc thì lười biếng và dùng mánh lới, còn lén lút cướp thức ăn của những người nhỏ yếu, sau khi bị mọi người báo cho Kỳ Nguyên, Kỳ Nguyên liền trừng phạt gã một chút, không ngờ gã lại ghi hận trong lòng, vu cáo là Kỳ Nguyên làm phản.

Kỳ Hạo lại không cam lòng làm nô lệ, thật sự bỏ trốn trong kế hoạch. Thái Đại mật báo lại vô tình chó ngáp phải ruồi, tổng nô đầu dẫn người bắt Kỳ Hạo đã bỏ trốn về.

Kỳ Hạo và Kỳ Nguyên là anh em, Kỳ Hạo chạy trốn, rất nhiều người không tin Kỳ Nguyên không biết chuyện, nhưng người có quan hệ với hai anh em này đều biết Kỳ Hạo dù có thể bỏ trốn thì tuyệt đối cũng sẽ không dẫn Kỳ Nguyên theo, càng không nói cho anh ta biết.

Nhưng liệu Kỳ Nguyên không biết ư? Khi tổng nô đầu bắt anh giao thi thể Kỳ Hạo ra, để xẻ xác và làm nguyên liệu, Kỳ Nguyên lại cự tuyệt, hơn nữa còn chết cũng không chịu buông thi thể Kỳ Hạo, kết quả tổng nô đầu mượn cớ này mà nói Kỳ Nguyên cũng có ý làm phản, gã là kẻ thi hình nên kéo anh ta ra ngoài hung hăng đánh một trận.

Tổng nô đầu được thể hiện uy phong, lại thấy các nô lệ đều ngoan ngoãn, lúc này mới vừa lòng mà dừng chửi bới.

Lúc đó, gã nô lệ trung niên lập tức bò dậy, đứng phía sau tên tổng nô đầu, gã cũng sợ bị trả thù.

Tên tổng nô đầu thuận miệng hỏi quản nô đi theo bên cạnh: “Đoạn Vĩ đâu rồi? Sao không thấy hắn qua đây?”

Đoạn Vĩ chính là nô đầu quản lý cái lều này, quản nô bị hỏi đến cười nhạo nói: “Trời lạnh như vậy, chắc hắn lại trốn vào nơi ấm áp nào đó mà lười biếng rồi, hoặc là tóm được tên nô lệ ngon nghẻ nào đó mà vui vẻ một phen.”

Tổng nô đầu chửi một tiếng, bỗng cảm thấy bầu không khí trong lều có chút gì đó bất thường. Tên nô lệ đối diện đang ngẩng đầu nhìn cái gì? Nó cũng dám ngẩng đầu cao như vậy khi gã đang nói chuyện?!

Phía sau cũng là sự an tĩnh khác thường, gã có thể nghe thấy rõ tiếng gió tuyết thét gào.

Tên quản nô kia còn đang chờ tổng nô đầu răn dạy, thấy gã sau một lúc lâu mà không nói chuyện, cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía gã, vừa nhìn, quản nô liền ngây ra.

Tổng nô đầu đột nhiên xoay người.

Ở cửa lều, một thanh niên mặc áo khoác lông đỏ như lửa, diện mạo anh tuấn, lẳng lặng đứng đó, nhìn vẻ mặt của hắn, tựa hồ như đã đứng đấy từ lâu.

Mà đám cốt binh phụ trách canh cửa và kẻ thi hình lại không thấy đâu.

Tổng nô đầu kinh sợ, gào lớn: “Mày là ai!”

Các nô lệ trong lều nghe thấy tiếng quát khác thường thì cùng ngẩng đầu.

A! Người ngoài cửa là ai? Đến từ lúc nào? Đến làm gì?

Nghiêm Mặc chậm rãi đi vào lều, hắn cứ như vậy mà đi qua người tổng nô đầu, đi thẳng đến bên cạnh Kỳ Nguyên.

“Mày là ai! Tới làm gì!” Tổng nô đầu lại hét lớn một tiếng, đồng thời cầm cái còi cánh báo trên cổ lên nhét vào miệng.

Nghiêm Mặc giơ tay.

“Xì…” Tiếng còi không có truyền ra, tổng nô đầu vẫn giữ nguyên động tác thổi còi mà ngơ ngác đứng cứng ngắc một chỗ, không nhúc nhích.

Tên quản nô kia vừa thấy tình hình bất ổn, cũng muốn thổi còi cảnh báo.

Một vệt đen xẹt qua, tên quản nô trực tiếp ngã xuống đất.

Các nô lệ quỳ gần hắn ta đều thấy rất rõ ràng, ở giữa ấn đường của tên quản nô kia có một chiếc gai to như ngón tay cắm thật sâu.

Bầu không khí trong lều nhất thời an tĩnh đến lạ, tất cả mọi người đều không dám vọng động.

Người kia là ai? Sao có thể giải quyết tổng nô đầu đơn giản như vậy, thậm chí ngay cả cốt binh cũng không thấy đâu nữa.

Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống, lật Kỳ Nguyên qua cẩn thận kiểm tra.

Kỳ Nguyên vẫn còn ý thức, anh ta mở đôi mắt sưng bụp của mình, điều chỉnh tiêu cự nửa ngày mới suy yếu hỏi: “Cậu… là ai?”

“Tư tế Cửu Nguyên, Mặc.”

Mới đầu Kỳ Nguyên không phản ứng, hai giây sau, thân thể đột nhiên run lên, giãy giụa muốn ngồi dậy: “Cậu, là cậu… Mặc vu!”

Nhưng anh ta bị đánh thảm quá, xương sườn đã gãy hết vài cọng, cố gắng nửa ngày cũng không thể ngồi dậy được, ngược lại còn mệt đến mức liên tục ho ra máu.

Tư tế Cửu Nguyên? Tư tế Cửu Nguyên! Các nô lệ khác cũng không tin vào tai mình.

Nghiêm Mặc đứng lên, tay lướt hờ trên người Kỳ Nguyên, ngâm một câu nhỏ: “Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi hiến tế, nguyện cho thương thế của người này khôi phục lại, lập tức khỏi hẳn như lúc ban đầu!”

Vừa nói xong, một vòng ánh sáng trắng mờ ảo như hào quang bao phủ lấy Kỳ Nguyên.

Các nô lệ trong lều hít ngược một hơi lạnh.

“Là tư tế Cửu Nguyên, thật sự là tư tế Cửu Nguyên!”

“Thuỷ Thần tại thượng! Rốt cuộc cũng có người tới cứu chúng ta rồi!” Có nô lệ gào khóc ra tiếng.

Lúc này tất cả mọi người đã quên mất Ma Nhĩ Càn và Cửu Nguyên từng có xích mích, nhưng lại không ít người nhớ ra Kỳ Nguyên và Cửu Nguyên vẫn luôn có giao dịch ngầm.

Chờ khi hào quang mờ ảo biến mất, thân thể Kỳ Nguyên vốn bị giá rét làm cho đông cứng thoạt nhìn như sắp chết và chồng chất những vết thương cùng vết bầm xanh tím liền trở nên lành lặn, không có một vết thương nào mà ngồi dậy, cảm xúc của các nô lệ trong lều tập tức cuồn cuồn như thủy triều!

“Tư tế đại nhân, cứu chúng tôi với!”

“Tư tế đại nhân, cầu xin ngài, cứu chúng tôi với! Cầu xin ngài!”

Các nô lệ không ngừng dập đầu với Nghiêm Mặc, lần này không phải là cầu xin tha thứ, mà là mang theo chờ đợi và van cầu.

Nghiêm Mặc nhấc tay lột áo khoác lông trên người tổng nô đầu ném cho Kỳ Nguyên.

Kỳ Nguyên nhanh chóng mặc áo khoác vào, thân thể cũng chậm rãi ấm lên, đến lúc này anh mới có cảm giác như mình đã thật sự sống lại.

“Mặc vu đại nhân, tôi không nằm mơ chứ?” Đến bây giờ Kỳ Nguyên vẫn còn có chút không dám tin.

Nghiêm Mặc rất muốn bĩu môi: “Đừng có nhắc đến chuyện nằm mơ với tôi, tôi đã thấy anh đủ trong mơ rồi!”

Kỳ Nguyên không hiểu ra sao, anh nhìn Nghiêm Mặc, cắn răng, uốn gối quỳ xuống với hắn: “Mặc vu đại nhân, nếu ngài không chê, Kỳ Nguyên tôi xin thề ở đây, nguyện cả đời hầu hạ và phụng dưỡng ngài!”

“Đứng dậy, tôi hỏi anh, trừ nhóm các anh ở đây ra thì phụ cận còn bao nhiêu nô lệ?”

Kỳ Nguyên không đứng dậy, anh không biết Nghiêm Mặc hỏi như vậy là có ý gì, anh rất hy vọng sẽ giống như những gì mà anh nghĩ, nhưng anh đã thất vọng quá nhiều lần, lần này thật sự không dám hy vọng nữa, mà ngược lại không dám trả lời: “Đại nhân, ngài hỏi các nô lệ khác…”

“Hiện giờ tộc Hữu Giác đang bận việc bên chiến doanh, không rảnh bận tâm đến bên này, nhưng bọn họ không tìm thấy kẻ địch thì sớm muộn gì cũng sẽ qua đây. Thời gian không nhiều lắm, hôm nay tôi có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, anh xem trên tay anh có bao nhiêu người có thể sử dụng, lập tức triệu tập toàn bộ nô lệ đến đây, cho anh bốn mươi lăm phút, một giờ sau tôi sẽ dẫn các anh rời đi. Đám cốt binh và quản nô thì giao cho tôi!”

Thời gian của Cửu Nguyên đã theo bước chân và đường thương nghiệp của bọn họ truyền ra các bộ lạc ở phụ cận, người Ma Nhĩ Càn không còn xa lạ gì với cách xem giờ.

“Đại nhân, ngài muốn cứu chúng tôi ra?” Kỳ Nguyên kích động đến mức giọng nói cũng thay đổi.

Nghiêm Mặc vươn tay chỉ vào quản nô và tổng nô đầu, nói với các nô lệ hoặc đang dập đầu hoặc đang nhìn lén hắn: “Người muốn đi theo tôi, thì giết chết chúng!”

Các nô lệ mới đầu không có ai ra tay.

Kỳ Nguyên đứng dậy, đi đến cạnh tổng nô đầu, rút cốt đao của gã ra, vung lên chặt đứt đầu tổng nô đầu.

Các nô lệ khác mới phản ứng lại, cùng hoan hô.

“Đừng ồn, các anh muốn làm kinh động tới nhiều người hơn nữa à?” Nghiêm Mặc thấp giọng gằn.

Tiếng hoan hô lập tức biến mất, thân thể Kỳ Nguyên đã khôi phục, anh lập tức kêu các nô lệ vốn có hiểu biết về việc đảm nhiệm chức quản lý, sắp xếp đâu vào đấy.

Mấy nô lệ tâm phúc của anh khi nghe anh phân phó mà dùng hai mắt sáng long lanh nhìn Nghiêm Mặc, ra sức gật đầu, xoay người chạy vào trong gió tuyết, hiện giờ dù gió tuyết có lớn cách mấy cũng không ngăn được bước chân họ.

“Có biết chỗ bọn họ chứa vải không?” Nghiêm Mặc hỏi Kỳ Nguyên.

Kỳ Nguyên do dự một chút: “Tôi chỉ biết một số.”

“Vậy cũng đủ rồi, anh dẫn tôi đi giải quyết đám quản nô và cốt binh.”

“Được!”

“Đại nhân!” Có nô lệ tiến lên trước, sợ hãi rụt rè muốn nói lại thôi.

Kỳ Nguyên quay đầu nhíu mày: “Chuyện gì?”

Trong mắt nô lệ toàn là bóng dáng Nghiêm Mặc, người nọ quay đầu lại nhìn các nô lệ khác đang mang theo chờ đợi phía sau, cắn răng nói: “Tư tế đại nhân, người nhà của chúng tôi bị chia ra các lều nô lệ khác nhau, có gần, có xa. Xa nhất là ở khu khai thác đá và sân mài đá, khu dệt vải, khu nhuộm màu thì nằm sâu trong trại, đại nhân…”

“Các anh muốn tôi cứu người nhà và tộc nhân của các anh ra?” Nghiêm Mặc hỏi.

“Vâng…” Giọng nói của nô lệ kia run rẩy không thôi, cậu sợ vị đại nhân này sẽ nổi giận rồi mặc kệ bọn họ.

Các nô lệ cũng thấp thỏm, Kỳ Nguyên thì bất an, vừa định quát bảo mọi người ngưng lại thì nghe Nghiêm Mặc nói, trong giọng nói không có bất cứ biến hóa nào: “Hôm nay không kịp nữa rồi, trước tiên đưa các anh về đã, chờ lần sau rồi lại qua đây đưa những người khác đi.”

“Đa tạ đại nhân!” Các nô lệ quỳ xuống, chỉ như vậy thôi bọn họ đã vô cùng thỏa mãn rồi, chỉ cần có hy vọng, bọn họ sẽ có thể tiếp tục kiên trì!

Nghiêm Mặc lại nhìn về phía Kỳ Nguyên: “Bảo người của anh nhanh lên, tốc độ phải mau! Người nào không có việc thì bảo bọn họ chờ ở chỗ này đừng đi lung tung khắp nơi, đồ đạc cũng không cần lấy.”

“Tôi biết, đại nhân, ngài yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt.” Kỳ Nguyên gật đầu với một thủ hạ, người nọ lập tức kêu người trong lều tập hợp lại.

Kỳ Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài: “Đại nhân, xin đi theo tôi.”

Thái Đại thấy tất cả mọi người đều hưng phấn, muốn thừa dịp không ai chú ý mà lén rời đi.

Nhưng gã còn chưa ra đến cửa lều thì ót đã bị đập một cú mạnh.

“Đánh chết nó! Tuyệt không cho nó đi mật báo!”

Đám nô lệ xông lên, một lát sau, thi thể Thái Đại bị vùi vào trong tuyết.

Trên tay Kỳ Nguyên vẫn có chút người, tuy những người này đều là chiến sĩ dưới cấp ba, từ cấp ba trở lên thì đã biến thành nô lệ binh, nhưng những người này bình thường đều là chiến sĩ đã được huấn luyện, hành động và tố chất thân thể tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Những người này bị chia đều trong các lều nô lệ, ngày thường ít khi có liên hệ vì sợ bị nô đầu phát hiện ra mối quan hệ giữa bọn họ.

Kỳ Nguyên cũng không dám tùy ý sai sử bọn họ, anh cũng đang chờ đợi cơ hội.

Hiện giờ, cơ hội đã tới!

Mấy người chạy ra đều là những người chân cẳng mau lẹ, còn rành rẽ địa hình và cách sắp xếp thủ vệ của tộc Hữu Giác, bọn họ có thể đi vòng qua những thủ vệ đó, phân công nhau truyền tin cho các chiến sĩ trong lều nô lệ khác.

Ngày thường, làm như vậy chính là liều mạng, nhưng hôm nay có gió to tuyết lớn che giấu cho hành tung của họ —— giá rét đã bị bọn họ vứt ra sau đầu, hơn nữa, sự xuất hiện của tư tế Cửu Nguyên hôm nay cũng là hy vọng lớn nhất của bọn họ, lúc này mà không liều mạng thì còn chờ khi nào?

Chờ khi tin tức được truyền ra, các chiến sĩ trong lều sẽ thầm cho các nô lệ chuẩn bị tốt, chỉ cần Nghiêm Mặc và Kỳ Nguyên vừa đến, bọn họ có thể lập tức rời đi.

Lều nô lệ cách bọn Kỳ Nguyên gần nhất cũng chính là nơi mà Nghiêm Mặc thấy lựa chọn nô lệ mới.

Nghiêm Mặc đi vào, trước khi mọi người kịp phản ứng thì đã giết sạch tất cả kẻ trông coi.

Kỳ Nguyên sắp xếp bốn người qua, để bọn họ canh chừng các nô lệ mới ở nơi này.

Các nô lệ mới này biết có người tới cứu mình nên không ầm ĩ hoặc chạy trốn, tất cả đều tụ tập cùng nhau, mà bọn họ cũng không dám chạy, bên ngoài lạnh như vậy, chạy ra không bao lâu sau chỉ có nước chết cóng, không bằng ở lại đây cùng mọi người còn ấm hơn được một chút.

“Muốn đi cứu người? Tôi và các cậu cùng đi!” Một người đàn ông tự xưng là người tộc Biên Khê bước ra từ trong nhóm nô lệ: “Trong số chiến thú nơi này có không ít là tộc nhân tộc Biên Khê chúng tôi, Hữu Giác Nhân xem chúng tôi như chiến thú mà bắt, tôi có thể đánh hơi được trại chiến thú ở nơi nào. Tộc nhân của tôi nhìn thấy tôi mới chịu đi cùng các cậu.”

Nghiêm Mặc hỏi một câu: “Tôi dẫn người về Cửu Nguyên, các anh có nguyện ý không?”

Người đàn ông nọ yên lặng nhìn Nghiêm Mặc: “Tôi nghe nói Cửu Nguyên không có nô lệ.”

“Không có, nhưng chúng tôi thiếu chiến sĩ, các anh có nguyện ý không?”

“Là đi giết Hữu Giác Nhân?”

“Một nửa là thế.”

“Được!” Người đàn ông tộc Biên Khê dứt khoát đồng ý.

Nghiêm Mặc đoán rất có thể địa vị của người này trong tộc Biên Khê không thấp, Cửu Nguyên đã có một số người trốn tới được từ tộc Biên Khê, không biết người này có thân phận gì ở tộc Biên Khê đây.

Lúc này không phải lúc thích hợp để hỏi chuyện, Nghiêm Mặc lại không ngại mang theo một đám chiến thú, lập tức vẫy tay với người đàn ông: “Đi!”

Người đàn ông nhanh chóng đuổi kịp.

Bốn mươi lăm phút, dùng để cứu người quả thực ít tới đáng thương.

Kỳ Nguyên và người đàn ông tộc Biên Khê còn đang suy nghĩ gió tuyết lớn thế này thì làm sao có thể cứu được nhiều tộc nhân trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng vừa đi, bọn họ liền câm lặng.

Tất cả gió tuyết đều tránh khỏi bọn họ, bọn họ đi bên cạnh Nghiêm Mặc, không cảm giác được một chút gió lạnh nào, bông tuyết lại càng không thể chạm vào người bọn họ.

Nghiêm Mặc thúc giục: “Đi nhanh lên chút nào!”

Hai người lên tinh thần, vội vàng bước nhanh hơn.

Kỳ Nguyên tỏ vẻ mình muốn cứu các tộc nhân khác trước, người đàn ông tộc Biên Khê thì suy xét đến việc anh ta tới trước nên nhường một bước, nhưng tỏ vẻ nếu trại chiến thú ở gần đó thì cũng không thể bỏ qua.

Suốt đường đi tới, các lều nô lệ nằm gần hồ nước phía đông hầu như đều đã đi qua một lượt.

Ba người hành động rất bí mật, Nghiêm Mặc còn có máy gian lận, dù đụng phải bao nhiêu quản nô và cốt binh thì hầu như không một tên có thể truyền tin cảnh báo.

Trong lều nô lệ và trại chiến thú có không ít người bị thương sinh bệnh, nếu đổi lại là những người khác, dù có muốn cứu thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà bỏ những người đó lại.

Nhưng Nghiêm Mặc không phải ‘những người khác’, tuyệt chiêu tấn công của hắn không nhiều, nhưng tuyệt chiêu cứu người thì hắn dám nói trên đời này không có sinh vật nào có cách cứu người phong phú và hữu hiệu hơn hắn!

Nếu hắn đã tới, thì sẽ không bỏ lại bất cứ người nào có thể cứu.

Dù là già trẻ, dù là yếu tàn, dù là thương bệnh, hắn đều mang đi!

Không thể cử động, vậy hắn sẽ lập tức trị liệu.

Vì thời gian không có nhiều, hắn không thể lập tức chữa khỏi hết giúp bọn họ, nhưng để bọn họ tạm thời đi đứng được thì không phải nan đề.

Một con chiến thú nhỏ đang nằm rạp trên mặt đất muốn đứng dậy, nó là người tộc Biên Khê vừa bị bắt tới, bởi vì nó có thể biến hình nên bị đưa đến trại chiến thú. Nhưng nó còn quá nhỏ, thời tiết lại lạnh quá, dù được các chiến thú khác chăm sóc nhưng nó vẫn sắp không kiên trì nổi nữa.

Nghiêm Mặc sờ sờ đầu nhóc con, đưa cho nó chút năng lượng sinh mệnh.

Tứ chi nhóc con liền đủ khỏe để đứng thẳng.

“Ngao ngao.” Nhóc con cắn cắn vạt áo Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc bế nó đặt lên lưng một con chiến thú lớn, thấp giọng nói với chiến thú kia: “Đưa nó ra ngoài.”

Không phải chiến thú nào trong trại chiến thú cũng là người tộc Biên Khê, mà ngược lại, phần lớn chiến thú đều lấy được từ giao dịch, tất cả đã được thuần phục.

Những chiến thú này đương nhiên sẽ không chịu đi theo Nghiêm Mặc dễ như vậy, bọn nó không ồn ào hay ngăn cản đã là nể tình người tộc Biên Khê và Nghiêm Mặc có thể nói chuyện với chúng nó.

“Thật sự không muốn đi cùng tôi?” Trên đầu ngón tay Nghiêm Mặc hiện lên những đốm sáng nhạt: “Chịu đi theo tôi, tôi cho ăn đường.”

Nhóm chiến thú không biết đường là cái gì, nhưng đốm sáng năng lượng trên đầu ngón tay Nghiêm Mặc rất phi phàm, chúng nó dựa vào bản năng mà lập tức cảm giác được!

“Ngao ——!” Tôi đi theo cậu!

Nghiêm Mặc búng tay bắn năng lượng ra, con chiến thú thân có giáp vảy và hình thể khổng lồ kia lập tức phát ra tiếng kêu trầm trầm như hết sức thoải mái và dễ chịu, thân thể nó cũng thay đổi đôi chút, trên trán xuất hiện một cái sừng nhỏ cụt.

Các chiến thú khác thấy hiệu quả rõ ràng như thế thì nào còn do dự nữa, tranh nhau mà ăn đường!

“Grào!” Thêm tôi nữa!

“Ô ô!” Tôi cũng đi.

“Muuuuu!” Cùng đi, cùng đi!

Được rồi, cuối cùng, cả trại chiến thú đều làm phản, cùng đi theo sau mông Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc đồng ý với chúng nó, chỉ cần trở về Cửu Nguyên sẽ phát đường cho chúng nó.

Người tộc Biên Khê hâm mộ không thôi, Nghiêm Mặc thuận miệng nói: “Cửu Nguyên có rất nhiều phần thưởng, chỉ cần là người có công thì sẽ được thưởng.”

Nói vậy là loại năng lượng kia cũng là một trong số các phần thưởng? Người tộc Biên Khê phấn chấn. Bây giờ bọn họ không chỉ muốn liều mạng, mà còn nghĩ: Có lẽ gia nhập Cửu Nguyên, trở thành một thành viên của Cửu Nguyên cũng không tồi đi?

Nghiêm Mặc hành động quá nhanh, đến mức mấy nô lệ chạy ra ngoài đi truyền tin trước hắn lại vì gió tuyết mà chậm hơn hắn rất nhiều.

Kỳ Nguyên bảo họ phụ trách dẫn các nô lệ ven đường và chiến thú làm phản tới nơi tập trung mà Nghiêm Mặc đã chỉ định.

Nghiêm Mặc không chỉ định bừa, hắn ẩn thân bay qua không trung nơi đó xem thử, nơi đó vừa hay là trung tâm trại nô lệ, sân rất lớn, có thể chứa rất nhiều người.

Các nô lệ được tập trung lại vừa vui mừng vừa bất an.

Mọi người im lặng không dám phát ra tiếng động nào, mà chờ đợi lại là thứ tra tấn người ta nhất, rốt cuộc cũng có người nhịn không được hỏi: “Vị tư tế đại nhân kia muốn mang chúng ta ra ngoài sao? Bên ngoài có người tiếp ứng không? Chúng ta, chúng ta…” Sẽ chết bao nhiêu người?

Câu hỏi cuối cùng mới là cái mà nô lệ này muốn hỏi nhất.

Nếu có thể chạy thoát vậy thật tốt, nhưng nếu không trốn thoát thì sao? Vậy còn không bằng ở lại.

Có không ít nô lệ suy nghĩ như vậy.

Còn có người lo lắng: “Chúng ta có thể chạy khỏi sao? Tôi đứng ở đây mà đã muốn chết cóng, có lẽ chúng ta còn chưa chạy được bao xa thì đã chết cóng rồi.”

“Tôi nghe người ta nói doanh địa của Cửu Nguyên cách chúng ta rất xa, chúng ta có thể đi đến nơi đó ư?”

“Người Cửu Nguyên cứu chúng ta ra ngoài, là muốn chúng ta liều mạng vì bọn họ sao?”

Khi Nghiêm Mặc trở về liền nghe thấy những tiếng nghị luận nhỏ giọng đó, tai hắn rất thính, dù có nhỏ giọng thì chỉ cần hắn muốn vẫn có thể nghe thấy.

Nhưng hắn không vì vậy mà ghét các nô lệ đó, người không thật sự trải qua cuộc sống của nô lệ sẽ không biết nỗi khổ và lo lắng thật sự của bọn họ.

Trốn, nhưng cũng phải sống.

Nếu chạy trốn mà tương đương với cái chết, vậy còn không bằng tiếp tục ở lại, làm một kẻ tham sống sợ chết.

Nhưng cũng có nô lệ thà chết chứ không muốn ở lại chịu tra tấn.

“Không muốn rời đi thì cút! Dù sao những ngày như vậy tôi đã không chịu nổi nữa, tôi thà liều chết để đánh cuộc một phen!”

“Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta, lần sau không biết sẽ có người tới cứu chúng ta hay không!”

“Nhân lúc loạn mà đào tẩu, có khi còn có vài người trốn được, dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục ở tại đây để bị tra tấn tới chết!”

Có người thì mang lòng tin mù quáng với Nghiêm Mặc, bọn họ đều là những người tận mắt nhìn thấy Nghiêm Mặc niệm chú cứu sống Kỳ Nguyên.

Bọn họ vừa sùng bái vừa kích động nói: “Mặc vu đại nhân nhất định có thể cứu chúng ta ra ngoài, ngay cả Kỳ Nguyên đại nhân sắp chết mà cậu ấy còn có thể cứu được!”

“Đúng vậy, tôi nghe nói Cửu Nguyên chính là nhờ có Mặc vu đại nhân mới trở nên cường đại như vậy, ngay cả tộc Hữu Giác cũng phải sợ cậu ấy, nên mới lo tấn công Cửu Nguyên trước.”

“Mọi người đừng sợ, Mặc vu đại nhân nhất định sẽ cứu chúng ta ra! Nếu cậu ấy nói được thì nhất định là có biện pháp!”

Tới giờ, bọn Ni Tháp hẳn là đã phát hiện dù làm thế nào cũng không tìm thấy kẻ địch, tuy trại nô lệ là nơi cuối cùng bọn chúng mới nhớ tới để mà kiểm tra, nên bọn hắn cũng phải đề phòng trong số chúng có kẻ nào não rút mà đột nhiên chạy đến trại nô lệ kiểm tra trước.

Nghiêm Mặc nhẩm đếm số người và chiến thú một chút, hẳn là không vượt quá giới hạn trọng lượng một trăm ngàn ký của cửa dịch chuyển tức thời.

“Mọi người đứng trong cái vòng này.” Nghiêm Mặc đi ra ngoài vẽ một cái vòng lớn, đây là phạm vi cửa dịch chuyển tức thời có thể bao phủ mà hắn đã đo đạc.

Các nô lệ và nhóm chiến thú vội vàng chạy vào vòng, chỉ sợ mình sẽ bị bỏ ở ngoài.

“Nếu sợ thì cầm lấy tay người bên cạnh.”

Nghiêm Mặc lấy cửa dịch chuyển tức thời từ trong không gian ra, hơi đau lòng vì phải tốn nguyên tinh, cũng may khoảng cách không xa, nếu không thì hắn phải đau thịt rồi.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Nghiêm Mặc khảm nguyên tinh vào, nhìn mọi người xung quanh.

Các nô lệ đều vô cùng căng thẳng, muốn làm gì vậy?

Cũng có nô lệ hưng phấn mà thấp giọng kêu: “Đây là vu thuật! Mặc vu đại nhân vĩ đại muốn thi triển vu pháp cỡ lớn! Chúng ta được cứu rồi!”

Kỳ Nguyên đứng bên cạnh Nghiêm Mặc, anh không mở miệng yêu cầu Nghiêm Mặc đi giúp Thuỷ Thần Thiên Ngô, Mặc vu đại nhân đã nói, cậu ấy sẽ trở lại cứu những người khác, anh tin tưởng cậu ấy.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn sắc trời, lòng thầm nghĩ: Hy vọng mọi người thấy nhiều người như vậy đột nhiên xuất hiện, sẽ không bị dọa cho sợ ngây người.

“Đi!”

Cửa dịch chuyển tức thời lập tức sáng lên.

Bởi vì số lượng sinh vật truyền tống lần này có quá nhiều, nên vòng sáng của cửa dịch chuyển tức thời cũng đặc biệt lớn, đặc biệt sáng, ngay cả gió tuyết cũng không che giấu được ánh sáng nơi này.

Ni Tháp đang dẫn người tìm kiếm tất cả các doanh địa.

“Đại nhân! Ngài mau nhìn bên kia!”

Ni Tháp quay đầu, thấy trại nô lệ bên kia xuất hiện dị tượng, gã phản ứng nhanh, bật thốt rống to: “Kẻ địch ở bên kia! Đuổi qua!”

Đuổi cái rắm chứ đuổi! Chờ khi Ni Tháp dẫn người mang vũ khí đuổi tới trại nô lệ, gã chỉ thấy doanh địa trống không, tất cả lều nô lệ ở hồ nước phía đông đều rỗng tuếch.

Điều càng khiến Ni Tháp tức đến hộc máu chính là: “Đại nhân, không xong rồi! Tất cả chiến thú trong trại chiến thú cũng biến mất!”

Mẹ kiếp! Ni Tháp tức điên.