Dị Thế Lưu Đày
Chương 592 : Hỗn loạn ở học viện Chiến Mặc (2)
Ngày đăng: 18:31 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tự trách đã sắp giết chết Tô Môn.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tộc trưởng và Đại Vu tộc Biên Khê cũng chạy đến.
Nguyên Băng dẫn đội duy trì trật tự tới tách đám người và đấu trường ra, rồi đứng một bên đợi lệnh.
Chiến sĩ dựng tường đất và khiên thở ra một hơi, rút dị năng lại rồi đi qua một bên.
Không có ai đề phòng hai người trên đấu trường nữa, có thủ lĩnh và tư tế ở đây, tất cả mọi người đều không sợ hai người này sẽ khiến người đứng ngoài ngộ thương.
Nghiêm Mặc không nói chuyện với con trai của tộc trưởng tộc Biên Khê, mà đi đến trước mặt tộc trưởng tộc Biên Khê cũng vừa mới tới, bình tĩnh nói: “Chúng ta bảo bọn họ dừng tay trước đã.”
Tộc trưởng tộc Biên Khê nặng nề nhìn hắn, phun ra một chữ: “Được.”
“Cha!” Biên Báo phẫn nộ kêu.
Nghiêm Mặc vỗ vỗ Tô Môn.
Tộc trưởng tộc Biên Khê làm như không nghe thấy tiếng kêu của con trai, cùng Tô Môn đồng thời mở miệng: “Dừng tay!”
Hai người giữa sân nghe thấy tiếng của tộc mình, lại xuất phát từ người mà bọn họ tôn sùng nhất, lập tức nhảy ra sau kéo dài khoảng cách.
Các giáo viên thấy hai người tách ra, lập tức kiến nghị giải tán học sinh, rồi bảo người tộc Biên Khê và thủ lĩnh tư tế dời sang phòng nghị sự để giải quyết việc này.
Nghiêm Mặc lắc lắc tay: “Không cần, cứ giải quyết ở ngay chỗ này.” Phải giải quyết một cách quang minh chính đại, không để bất cứ kẻ nào có khả năng nghi kỵ!
Nghe thế, các giáo viên muốn giải tán nhóm học sinh lập tức dừng động tác.
Một cái đài cao đột nhiên được dựng lên, những người có liên quan đều đứng trên đài cao, đảm bảo mọi người xung quanh có thể thấy được rõ ràng.
Người tộc Biên Khê vừa thấy tộc trưởng, Đại Vu và con trai tộc trưởng ôm thi thể Biên Việt đều đứng trên đài cao, còn bọn họ thì đứng bên dưới, đều có chút hoảng sợ.
Tộc trưởng tộc Biên Khê gầm lớn một tiếng, người tộc Biên Khê lập tức an tĩnh lại, đồng thời đứng thành chiến đội trong thời gian nhanh nhất.
Đám người dưới đài đứng thành hình quạt và chia làm ba phe, bên trái là người tộc Biên Khê, bên phải là học sinh và giáo viên của học viện Chiến Mặc, đứng chính giữa là hai mươi hai người Bạch Giác.
Nguyên Chiến một tay ôm tư tế đại nhân của mình, vung tay lên, ở bốn phía đài cao và đám người xuất hiện những ngọn lửa dày đặc bay lơ lửng trên không trung.
Đám người xôn xao, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, ánh mắt của bọn nhóc khi nhìn Nguyên Chiến còn muốn loá mắt hơn những ngọn lửa kia! Thủ lĩnh quá lợi hại!
Nguyên Chiến cảm giác được ở phụ cận có một ánh mắt nóng rực như lửa bắn đến, nhưng có quá nhiều người nhìn hắn, khi hắn nhìn về hướng kia thì không phát hiện ra dị thường gì.
Cả khu vực vì những ngọn lửa đó mà nhiệt độ tăng lên không it
Nghiêm Mặc tán thưởng mà vỗ vỗ tay hắn, rất nhiều học sinh nơi này vẫn chưa có năng lực thần huyết, sau khi hưng phấn thì có người bắt đầu lạnh đến phát run.
Thấy mọi người dần ổn lại, không còn quá lạnh nữa, lúc này Nghiêm Mặc mới nói với những người bên dưới, chất giọng cực kỳ rõ ràng: “Tôi biết khoảng thời gian này trong học viện đã xảy ra không ít chuyện, vốn định chờ tới sau cuộc chiến sẽ đến giải quyết, nhưng tiếc là có người chờ không kịp, lại sợ tôi ra tay trừng trị hắn, nên chỉ mới ngày thứ hai sau chiến cuộc đã gây ra chuyện cho tôi. Giỏi lắm!”
Bên dưới là một mảnh yên tĩnh, rất nhiều người đều đang nghĩ ‘hắn’ mà tư tế đại nhân nói là ai? Mà có vài kẻ có tật giật mình đều hận không thể nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nhưng khi bọn hắn muốn đi thì phát hiện bên ngoài đã bị người của đội duy trì trật tự bao vây chặt chẽ.
Nghiêm Mặc dắt tay Tô Môn, chính thức giới thiệu với mọi người: “Tô Môn, Đại Vu cao quý nhất của tộc Bạch Giác, và cũng là Đại Vu nhỏ tuổi nhất, nó là đệ tử của tôi, và cũng là sợi dây liên kết tình hữu nghị của Cửu Nguyên chúng ta và tộc Bạch Giác. Lần này tôi và Chiến có thể bình yên trở về từ hang ổ của Hữu Giác Nhân trên tây đại lục, cũng là nhờ Tô Môn và tộc Bạch Giác trợ giúp rất nhiều.”
Tô Môn muốn nói rằng mình không giúp được gì cả nhưng bị Nghiêm Mặc nhéo nhéo tay.
Tang Diệp cũng đứng trên đài mà dùng ánh mắt càng thêm phức tạp nhìn Nghiêm Mặc, người này tăng thêm phần quan trọng của Tô Môn, thậm chí còn nói không thành có, theo như anh biết, tộc Bạch Giác tuy không thể nói là đối địch với Cửu Nguyên, nhưng cũng không thể nói là thân thiện, càng miễn bàn đến cái gì mà trợ giúp, cùng lắm cũng chỉ có một vụ hợp tác nho nhỏ.
Đây là lần đầu tiên mà người dưới đài nghe thấy có chuyện như vậy, không cần nói tới việc người Cửu Nguyên sùng bái và kính yêu Nghiêm Mặc cùng Nguyên Chiến như thế nào, yêu ai yêu cả đường đi, bọn họ liền thấy Tô Môn và tộc Bạch Giác thuận mắt hơn nhiều, cũng có người bắt đầu tỉnh táo lại, có phải lúc nãy bọn họ đã quá phận rồi không.
Diệp Tinh, Tát Vũ và Ô Thần thẳng đến lúc này mới thật tình tiếp nhận Tô Môn.
Nghiêm Mặc thấy việc trải chăn đã có hiệu quả, tiếp tục nói: “Tất cả mọi người được đi học, cũng biết rõ tộc Hữu Giác chia làm ba tộc, lần lượt là Bạch, Hồng và Hắc Giác. Mà ba tộc này cũng giống như việc Vô Giác Nhân chúng ta có các bộ lạc khác nhau, cùng cội rễ nhưng chỉ khác tộc, nếu Hỏa Thành, Không Thành liên hợp lại tấn công một chủng tộc có trí tuệ nào đó, rồi khi người Cửu Nguyên chúng ta đến chỗ của chủng tộc có trí tuệ đó làm khách, lại bị cho là đám Vô Giác Nhân đã tấn công bọn họ mà bị xa lánh kỳ thị, hay thậm chí là mưu hại, thì mọi người có cam tâm không?”
Mọi người đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, tức khắc ngây ra. Đúng vậy, nếu xảy ra chuyện như vậy, thì chắc sẽ uất ức tới chết mất, đến lúc đó dù là đúng hay sai thì cũng đánh nhau đi? Thật sự quá oan uổng!
Lúc này, ánh mắt của mọi người khi nhìn về phía Tô Môn tức khắc từ lạnh nhạt và thù hằn biến thành đồng cảm, ai kêu trên đầu mấy người cũng có sừng chứ, quá đáng thương!
Tang Diệp và người Bạch Giác: “…”
Nghiêm Mặc đặt tay lên đầu Tô Môn, ôn hòa nói: “Ở đây có không ít người tham gia chiến sự, vậy các anh có nhìn thấy tộc Bạch Giác trên chiến trường không?”
Mọi người: Hình như thật sự không có.
Nghiêm Mặc: “Vậy vì sao các anh lại hận Tô Môn và chiến sĩ của nó như thế?”
Mọi người cứng họng. Đúng vậy, vì sao bọn họ lại hận Tô Môn như thế? Đúng rồi, hình như có người nào nói với bọn họ rằng Hữu Giác Nhân đáng giận tới mức nào, dù là người lớn hay trẻ nhỏ của tộc Hắc Giác và Bạch Giác đều không phải thứ tốt lành gì!
Biên Báo thấy manh mối bất ổn, tất cả mọi người như bắt đầu đồng cảm cho Tô Môn, lập tức ôm thi thể con trai oán giận hô: “Tư tế đại nhân! Dù người Bạch Giác không giống các tộc Hữu Giác khác, nhưng việc bọn họ giết con trai tôi cũng là sự thật! Chẳng lẽ cậu muốn bao che cho hung thủ?”
Tộc trưởng tộc Biên Khê không kịp ngăn cản, nhíu chặt mày.
Đại Vu Biên khê bước lên trước một bước: “Cảm tạ tư tế đại nhân đã cho ta gia nhập thần điện Cửu Nguyên và hội đồng trưởng lão, chuyện có người hại chết Biên Việt, ta hy vọng sẽ tiến hành thẩm phán dựa theo quy tắc Cửu Nguyên để định tội.”
Nghiêm Mặc gật gật đầu với Đại Vu Biên Khê, đây là một người rất minh bạch, biết gia nhập Cửu Nguyên thì phải tuân thủ quy tắc của Cửu Nguyên. Mà tộc trưởng tộc Biên Khê… ông thật sự không kịp ngăn cản con mình sao? Phải nói là, ông vẫn chưa thích ứng với việc thay đổi thân phận, cũng không tin Nghiêm Mặc và Cửu Nguyên sẽ xử lý công chính, cho nên ông mới mượn lời con trai để ép Nghiêm Mặc đưa ra lời đáp rõ ràng trước mặt mọi người.
Nghiêm Mặc không muốn những người mới vừa gia nhập phải lập tức nguyện trung thành với bọn hắn, bất cứ tín nhiệm nào cũng phải thành lập trên một thời gian dài, trong khoảng thời gian ngắn nảy sinh mâu thuẫn cũng là việc rất bình thường.
Nhưng hẳn là không phát sinh sớm như vậy, lại càng không có tính chất ác liệt như vậy, nếu hắn xử lý không tốt, chẳng những khiến Tô Môn và tộc Bạch Giác cách lòng với hắn, mà tộc Biên Khê và các thế lực mới gia nhập chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng vào người tư tế là hắn đây, càng khiến nội bộ Cửu Nguyên bất hòa, làm Cửu Nguyên không rảnh để bận tâm đến chuyện bên ngoài và thậm chí là phát triển Cửu Nguyên.
Này đã không chỉ là kế một hòn đá trúng hai con chim, mà là một hòn đá trúng nhiều con chim.
Tuy đơn giản, nhưng rất hữu hiệu và tàn nhẫn!
Nghĩ đến đây, Nghiêm Mặc càng thêm căm thù đám gian tế nấp trong Cửu Nguyên đến tận xương tuỷ, dù biết bọn chúng xem đó làm chủ, nhưng vì để đạt được hiệu quả thì ra tay với một đứa nhỏ đã hoàn toàn giẫm vào điểm mấu chốt của hắn, làm hắn muốn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!
“Tôi sẽ không bao che cho bất cứ hung thủ nào.” Không, hắn sẽ, nếu đó là người mà hắn coi trọng, nếu đó là người mà hắn yêu, mặc kệ đối phương làm gì sai, hắn thà mình tự ra tay dạy dỗ, cứ sẽ không giao cho người khác xử lý.
“Chỉ cần chứng cứ phạm tội được xác thực, vậy hết thảy sẽ dựa theo quy tắc của Cửu Nguyên mà xử lí, ngay cả tôi và Nguyên Chiến cũng không ngoại lệ!” Nếu con hắn và đồ đệ dám làm sai, hắn cam đoan sẽ khiến bọn nó chịu trừng phạt còn khổ hơn cả chết! Hắn sẽ bênh vực người của mình, nhưng tuyệt sẽ không dung túng.
Biên Báo kêu lên: “Được! Mũi tên trước ngực con trai tôi chính là bằng chứng! Đó là vũ khí của người Bạch Giác, chúng tôi không có! Mũi tên này bây còn ghim trong ngực con trai tôi! Tôi yêu cầu giết Bạch Giác Nhân đã bắn tên, và Tô Môn đã ra lệnh cho Bạch Giác Nhân ra tay đả thương người!”
“Đây không phải việc mà anh cứ yêu cầu là được, quy tắc của Cửu Nguyên anh đã thuộc hết chưa?” Người mở miệng là Nguyên Chiến từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì.
“Tôi không biết quy tắc gì, tôi chỉ biết giết người thì phải đền mạng! Bọn chúng là hung thủ, bọn chúng phải chết!” Biên Báo cứng cổ không chịu lùi bước, hôm nay hắn nhất định phải giết hung thủ đã sát hại con hắn!
“Tộc trưởng tộc Biên Khê, tôi có thể nghĩ rằng con trai ông đang cho rằng tôi và tư tế sẽ xử sự bất công, đồng thời anh đang muốn khiêu chiến với quy tắc Cửu Nguyên không?” Nguyên Chiến không để ý đến Biên Báo, chỉ hỏi tộc trưởng tộc Biên Khê.
Tộc trưởng tộc Biên Khê bảo con trai câm miệng trước, sau đó hành lễ với hai người, trong mắt chứa đau buồn mà nói: “Bọn ta không có ý khiêu chiến quy tắc Cửu Nguyên, nhưng mũi tên giết chết cháu trai Biên Việt của ta quả thật đến từ Hữu Giác Nhân, bọn ta chỉ muốn hỏi, thủ lĩnh đại nhân và tư tế đại nhân muốn xử lý hung thủ như thế nào?”
Nghiêm Mặc nói tiếp: “Trước khi xử lý, chúng tôi cần làm một chuyện trước, để xác định xem mũi tên này có thật sự bắn ra từ tay chiến sĩ hộ vệ của Tô Môn không. Tô Môn, có thể để nhóm hộ vệ của con lấy mũi tên thường dùng tới không?”
“Dạ.” Tô Môn vẫy tay với nhóm hộ vệ.
Trong lòng nhóm hộ vệ có bất mãn, nhưng chiến sĩ nào mang theo cung tên đều giao một mũi tên ra.
Ô Thần đưa chúng đến trước mặt Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc lại bảo Biên Báo bế con hắn lại đây.
Tộc trưởng tộc Biên Khê, Đại Vu và Biên Báo cùng đi qua.
Nghiêm Mặc cúi đầu, thằng bé nọ đang nhắm mắt và đã hoàn toàn không còn hơi thở, đứa nhỏ này thoạt nhìn không kém tuổi Tô Môn là mấy, thân thể nho nhỏ, đã vô lực mà nằm trong lòng cha nó.
Tim Nghiêm Mặc đột nhiên đau đớn, hắn nghĩ tới Đô Đô cũng từng chết trong lòng hắn.
“Cậu muốn làm gì!” Biên Báo ôm con trai lùi ra sau.
Tay Nghiêm Mặc vươn vào khoảng không, không tức giận: “Không rút mũi tên ra thì làm sao so được? Yên tâm, tôi sẽ không để nó bị đau, càng sẽ không làm thân thể nó có thêm vết thương nào nữa. Lại đây!”
Biên Báo hơi chấn động, không hiểu sao lại tin tưởng hắn hơn một chút, lại đi tới trước mặt Nghiêm Mặc, cẩn thận vươn cánh tay.
“Thả nó xuống.” Khi hắn nói xong, một đám cỏ dại mọc lên từ nền tuyết, nhanh chóng bện thành một chiếc giường cỏ mềm mại.
Năng lượng sinh mệnh dồi dào làm cỏ dại chẳng những nảy mầm trong mùa đông, mà còn nở rộ những đóa hoa tươi đẹp.
Biên Báo ngây người, ôm con trai ngơ ngác nhìn chiếc giường cỏ.
“Thả nó xuống đi.”
Biên Báo nghe thấy giọng nói ôn hòa, liền mang theo chút sợ hãi và sùng kính mà khom lưng chậm rãi đặt con trai lên chiếc giường nở đầy hoa tươi kia.
Nếu con trai còn sống, nhìn thấy một chiếc giường như vậy, nhất định sẽ thích tới phát điên luôn nhỉ?
Biên Báo khổ sở trong lòng, một người đàn ông to xác như hắn lại khụt khịt ra tiếng.
Tộc trưởng tộc Biên Khê sờ sờ lưng con trai để trấn an hắn, con của ông khi trước cũng không dễ gì mà nuôi sống được, nhưng Biên Việt quá ưu tú, ưu tú đến mức tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận nó, chờ nó lớn lên sẽ cho hắn nhảy qua đời thứ hai mà trực tiếp kế thừa ngôi vị tộc trưởng.
Biên Việt khi mới sinh ra chưa được bao lâu đã có thể tự do biến thân thành hình người hoặc hình thú, năm sáu tuổi thức tỉnh năng lực thần huyết, đúng vậy, khả năng biến thân của tộc Biên Khê bọn họ chỉ là cơ bản, khi thức tỉnh năng lực thần huyết mới được gọi là chiến sĩ thần huyết.
Có lẽ bởi vì quá coi trọng, nên khi mất đi mới đau khổ như thế.
Nghiêm Mặc sờ sờ trán thằng bé, trong đầu hiện lên mô hình bên trong cơ thể thằng bé sau khi rà quét.
“Hửm?” Nghiêm Mặc khẽ nhướng mày.
Tô Môn cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt, vừa rồi Biên Việt đứng cách xa nó, nó biết có một đứa trẻ giống như nó đã chết, việc ‘biết’ và ‘gần ngay trước mặt’ sao có thể giống nhau?
“Con hại chết cậu ấy, sư phụ, con nguyện ý chịu phạt, con nguyện ý…” Nước mắt của Tô Môn lại rơi xuống, nó không muốn khóc, nhưng nó nhịn không được, nó không muốn làm người khác bị tổn thương một chút nào, càng đừng nói là một cậu bé như vậy.
Tự trách đã sắp giết chết Tô Môn.
Tang Diệp nôn nóng nhìn Nghiêm Mặc, hiện giờ người có thể trấn an Tô Môn chỉ có vị này.
Đám người Biên Báo nhìn thằng bé, trong lòng cảm thấy khó chịu, bọn họ cũng không muốn bức bách một đứa trẻ như thế, nhưng…!
“Suỵt.” Nghiêm Mặc nghiêng đầu cười với Tô Môn: “Yên tâm, tim đứa nhỏ này vẫn còn ấm, trời lạnh, máu chảy ra đã bị đông lạnh, mà mũi tên lại chặn kín miệng vết thương, để lại cho nó một con đường sống.”
“Cái gì?!” Ba người Biên Báo kêu to!
Biên Báo thì lớn tiếng hơn nữa: “Con trai tôi còn sống? Thật sao? Tư tế đại nhân cậu đừng gạt tôi!”
Tộc trưởng tộc Biên Khê và Đại Vu cũng kích động, Đại Vu tiến lên kiểm tra thằng bé, nhưng vu lực của ông không thể trị thương, xem một chốc cũng không nhìn ra được rốt cuộc là sao, càng không dám rút mũi tên ra.
Lời nói trên đài, dưới đài cũng có người nghe thấy, tin tức lập tức truyền đi, tiếng ồn ào càng lớn.
Người tộc Biên Khê vui mừng không thôi, nếu không phải tộc trưởng có lệnh, thì chắc bọn họ đã nhảy lên đài để nhìn cho rõ.
Biên Báo túm lấy mép giường cỏ, không ngừng kêu lên với Nghiêm Mặc: “Tư tế đại nhân, Mặc vu đại nhân, con tôi, con tôi, nó…”
“Nó còn sống.” Nghiêm Mặc khẳng định.
“A!” Biên Báo gào khóc, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, phịch một cái quỳ xuống với Nghiêm Mặc: “Đại nhân, xin hãy cứu nó! Cầu xin ngài hãy cứu nó! Vừa rồi là tôi sai, đều là tôi không tốt! Tôi, tôi dùng mạng mình để đổi! Đại nhân ngài không vui thì cứ giết tôi, cầu xin ngài cứu con trai tôi với!”
“Đứng lên.”
“Đại nhân!”
“Anh quấy rầy tôi trị liệu.”
Biên Báo bị dọa sợ, tộc trưởng và Đại Vu tộc Biên Khê dùng tốc độ nhanh nhất kéo Biên Báo ra khỏi chân Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc mặc kệ bọn họ, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp trị liệu. Vốn dĩ hắn tính dùng một viên Phản Hồn đan để cứu thằng nhóc lại, rồi việc giả thần giả quỷ như thế nào hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, nhưng không ngờ thằng bé này lại rất lớn mạng, vẫn chưa chết, nhưng với thương thế như vậy, dù là còn sống thì cũng chỉ có một phần trăm cơ hội cứu vãn.
May là hắn có khá nhiều tuyệt chiêu.