Dị Thế Lưu Đày
Chương 598 : Vạch trần Lê tiên sinh (2)
Ngày đăng: 18:31 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Muốn chạy! Vậy cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không!”
Lê tiên sinh không phản kháng khi bị bắt giao cốt khí trữ vật ra, hiện giờ dù có phản kháng cũng vô nghĩa. Mà trong cốt khí trữ vật ngoại trừ quả đổi nhan thì không còn thứ gì quan trọng khác.
Nghiêm Mặc thấy Lê tiên sinh đến nước này mà vẫn còn bình tĩnh như thế, không thể không bội phục, nếu đổi lại là những người khác, khi hắn nói toạc chuyện bí mật của bọn họ thì chắc bọn họ sẽ tự sát, hoặc là muốn bỏ chạy, sao có thể giống như người này, còn bày ra được vẻ mặt vô tội mà giao cốt khí trữ vật.
Lê tiên sinh nhìn chằm chằm tay Nghiêm Mặc, cốt khí trữ vật của hắn cần sức mạnh linh hồn của hắn mới có thể mở được, trừ phi sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc mạnh hơn hắn…
“Ưm!” Lê tiên sinh đột nhiên ôm đầu, đau đến gập cả thắt lưng.
Nghiêm Mặc để cốt khí trữ vật vào lòng bàn tay, sau khi rà quét cấu tạo của nó thì thấy không có bẫy rập gì, liền trực tiếp đưa sức mạnh linh hồn vào, triệt tiêu ấn ký sức mạnh linh hồn mà Lê tiên sinh để lại.
Lê tiên sinh cười thảm: “Không hổ là tư tế đại nhân, cướp cốt khí của người khác đơn giản như vậy, với sức mạnh linh hồn cường đại đó của ngài, thiên hạ này chỉ sợ không có thứ cốt khí gì mà ngài không lấy được đi?”
Lời này nếu là ở cuộc tụ hội của chín thành, có lẽ sẽ khiến rất nhiều người kiêng kị Nghiêm Mặc, nhưng đây là Cửu Nguyên, bên dưới đều là con dân Cửu Nguyên, nghe Lê tiên sinh nói một câu như thế chẳng những không cảm thấy năng lực của tư tế mình đáng sợ, mà ngược lại còn cảm thấy thật vinh dự, bọn họ có được một tư tế lợi hại như vậy quả thực quá hạnh phúc!
“Ngao ngao! Tư tế đại nhân quả nhiên không gì không làm được!” Đám con nít hưng phấn gào to.
Có người còn kêu: “Tư tế đại nhân, lấy hết tất cả thứ tốt trong thiên hạ đi!”
“Đúng đúng! Lấy hết thứ tốt về cho Cửu Nguyên chúng ta! Oa ha ha!”
Nghiêm Mặc mỉm cười.
Nguyên Chiến ôm lấy eo Nghiêm Mặc, rất hài lòng về sự sùng bái mù quáng của con dân Cửu Nguyên dành cho tư tế đại nhân của mình.
Lê tiên sinh chỉ cảm thấy tai muốn điếc, mắt muốn mù. Bọn người nguyên thủy bên dưới kêu gào còn chưa tính, nhưng sự cưng chiều và yêu thương của người nọ dành cho Nghiêm Mặc lại làm hắn cảm thấy cực kỳ chói mắt!
Hít sâu một hơi, Lê tiên sinh khó khăn lắm mới áp xuống được sự đố kị đang dâng lên trong lòng. Không, hắn không đố kỵ, mà là cảm thấy người nọ có mắt không tròng!
Lại nói tới Nghiêm Mặc, hắn vừa cười vừa thong thả mở cốt khí trữ vật, lấy từng thứ từng thứ từ bên trong ra.
Đa số đều là những vật thoạt nhìn rất bình thường, tỷ như nguyên tinh, giấy bút, bản đồ…
“Không ngờ Lê tiên sinh cũng là chiến sĩ thần huyết nha, lúc trước tôi còn tưởng ngài chỉ là một Cốt Khí Sư cấp trung.” Nghiêm Mặc cầm lấy đám nguyên tinh tệ có số lượng không ít vừa cười vừa nói.
Lê tiên sinh: “Đó là tài sản của tôi, không dùng cho việc tu luyện. Đừng nói tư tế đại nhân không biết việc chín thành và các thế lực dưới trướng bọn họ đều sử dụng nguyên tinh tệ nhé?”
“Được rồi, tôi nói sai, anh không phải chiến sĩ thần huyết, anh chỉ là rất có tiền.” Nghiêm Mặc không sao cả, lại cầm lấy bản đồ, tán thưởng: “Không tồi, vẽ rất tốt, hầu như vẽ hết tất cả mọi nơi trong thành Cửu Nguyên chúng tôi. Đặc biệt là các kho hàng, cửa ra vào mật đạo, a, có cả ghi chú rõ ràng về chỗ ở của các vị thủ lĩnh bao gồm cả tôi và Chiến nữa. Có điều, tôi rất hiếu kì, anh chỉ là một Cốt Khí Sư dạy học ở học viện thì sao lại biết rõ các kho hàng lớn của Cửu Nguyên chúng tôi, thậm chí là cửa ra vào mật đạo thế?”
Người dưới đài lại lần nữa ồ lên.
Nghiêm Mặc đưa bản đồ cho Tranh, Băng và Đại Vu tộc Biên Khê xem.
Đại Vu tộc Biên Khê không ngờ mình cũng được xem, có hơi sửng sốt.
Nghiêm Mặc cười với ông: “Ngài là trưởng lão của Cửu Nguyên, cũng là một thành viên trong hội đồng thẩm phán, đương nhiên có thể xem tấm bản đồ này, chỉ không cần truyền ra ngoài là được.”
Đại Vu tộc Biên Khê khom mình hành lễ, không nói gì cả, vì cũng không cần phải nói. Lúc trước ông còn tưởng rằng Cửu Nguyên cho ông một chiếc ghế trưởng lão là để trấn an người tộc Biên Khê, nói trắng ra là chiếc ghế trưởng lão của ông chỉ là vật trưng bày mà thôi, không ngờ ông thật sự có thể tham gia vào những sự vụ trọng đại của Cửu Nguyên.
Tranh xem xong bản đồ, gật đầu: “Đúng thật là vậy.”
Nguyên Băng cũng gật đầu.
Đại Vu tộc Biên Khê xem xong thì trả lại cho Nghiêm Mặc, ông chỉ vừa gia nhập, biết không nhiều chuyện lắm nên không thể phán định được gì, nhưng có một nơi mà ông biết, đó là chỗ ở của tộc trưởng tộc Biên Khê, quả thật không sai.
Nguyên Chiến cũng nhận lấy bản đồ mà nhìn, hỏi Lê tiên sinh: “Anh nói xem, chuyện này là thế nào?”
Lê tiên sinh rất bình tĩnh: “Đây là do tôi nhặt được.”
Nghiêm Mặc cười ra tiếng: “Anh thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bản đồ vẽ kỹ càng chi tiết những nơi bí mật như vậy mà anh nói là anh nhặt được, anh khinh hàng phòng thủ của Cửu Nguyên tôi thưa như cái sàng à?”
Quan tài và cái sàng đều là những từ mà người Cửu Nguyên chưa từng tiếp xúc qua, nhưng nhờ năng lực của Nghiêm Mặc, mọi người có thể trực tiếp hiểu rõ, không cần lo bọn họ nghe không hiểu.
Nào ngờ Nguyên Chiến bỗng nhiên nói câu: “Lúc trước chúng ta không có đủ nhân thủ, hành phòng thủ ở các nơi trong thành qua thật thưa như cái sàng.”
Nghiêm Mặc nghe nói thế cũng không biết làm sao, Nguyên Băng thì tức chết, hắn hung hăng trừng Nguyên Chiến một cái.
Nguyên Chiến như cố ý nói: “Có điều Nguyên Băng làm không tồi, trong thành không xảy ra chuyện lớn gì, hắn và Sa Lang có công lao không nhỏ.”
Nguyên Băng được ‘động viên’ mà chỉ muốn phạm thượng!
Nghiêm Mặc không nghe ra Nguyên Chiến đang cố ý kích thích Băng, còn phụ họa mà gật đầu: “Phải, bọn họ quả thật làm rất tốt, có công nên thưởng.”
Nguyên Chiến vừa nghe thế lập tức nói: “Không gấp, chờ khi mọi việc kết thúc đã rồi tính.”
Nghiêm Mặc cũng có ý này, lại dời lực chú ý trở lại các vật phẩm trong cốt khí trữ vật.
Các vật phẩm khác dù có hơi khác thường thì Lê tiên sinh cũng có thể lấy cớ biện giải. Nghiêm Mặc tùy tiện cầm từng cái lên hỏi, đến khi cầm trúng một thứ trái cây trông như chuối lên.
Nghiêm Mặc giơ hỏi Nguyên Chiến: “Anh có biết thứ trái cây này dùng như thế nào không?”
“Bôi lên mặt?” Nguyên Chiến cười.
Nghiêm Mặc nhờ sách hướng dẫn nên đã biết rõ về thứ này, lập tức cười đáp: “Thứ này có vài cái tên, trong đó một cái gọi là quả đổi nhan, ý nghĩa như tên, khi bôi thịt quả lên mặt, người bôi có thể đổi một khuôn mặt khác cho mình.”
“Ồ? Thần kỳ như vậy? Đổi thế nào? Cứ trực tiếp bôi lên mặt là được à?” Nguyên Chiến cũng nổi lên hứng thú, cầm lấy một quả mà ngắm nghía.
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn mọi người, hỏi: “Có ai muốn thử tác dụng của quả đổi nhan không? Nếu tôi thử, chắc Lê tiên sinh sẽ nói tôi dùng vu thuật làm ra mất”
Biên Việt lập tức giơ tay, lớn tiếng hô: “Con thử!”
Tô Môn cũng bước lên trước một bước: “Sư phụ, cho con thử đi.”
Một đứa nhỏ khác cũng nóng lòng muốn thử.
Nghiêm Mặc vẫy tay gọi Biên Việt lên: “Biên Việt và Tô Môn đều là khổ chủ, vậy hai đứa cùng thử quả đổi nhan, yên tâm, thịt quả không có độc.”
Hai đứa nhỏ bước lên cùng nhau, Tô Môn cúi đầu nhìn quả trái cây trong tay, Biên Việt đột nhiên xoay người ôm chặt lấy nó, rồi buông ra.
Tô Môn quay đầu, há mồm: “…”
Biên Việt cười hắc hắc, vỗ ngực: “Về sau tớ bảo vệ cậu! Nếu ai ăn hiếp cậu, cứ nói với tớ, tớ và cậu cùng đánh nó!”
Tô Môn rất thích câu cuối cùng, nghĩ nghĩ, cũng cười tươi đáp lại Biên Việt.
Thế là Biên Việt lại xông tới, ra sức ôm chặt nó một cái nữa, còn giơ tay sờ sờ cái sừng trắng nhỏ của nó.
Chiến sĩ Bạch Giác: Đồ vô lễ! Buông Đại Vu ra!
Tô Môn thật nghiêm túc mà nói với Biên Việt: “Đừng sờ sừng của tớ, sừng của Hữu Giác Nhân chỉ có trưởng bối và bạn đời mới có thể chạm vào.”
Biên Việt đỏ mặt: “A, xin lỗi.”
Tô Môn lắc đầu: “Không sao, cậu không biết mà.” Nói xong, còn nhích qua gần Biên Việt thêm hai bước.
Biên Việt nghĩ thầm: Tiểu Bạch Giác này hình như thật sự không đáng ghét.
Tô Môn: Dù như thế nào, cậu ấy cũng là vì mình mà suýt chết, về sau mình nhất định phải đối xử với cậu ấy tốt hơn một chút, nhường cậu ấy một chút.
Hai đứa nhỏ đứng cạnh nhau, mới đầu còn có hơi xấu hổ, nhưng chờ khi bôi thịt quả lên mặt, hai đứa liền cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng lại sờ sờ mặt nhau.
Nghiêm Mặc đứng dậy, đi đến trước mặt hai đứa nhỏ, ôm bả vai tụi nó kéo lại để tụi nó xoay người xuống cho mọi người cùng nhìn, đồng thời vừa cười nhẹ vừa giải thích: “Thấy không? Loại trái cây này sở dĩ gọi là quả đổi nhan chính là vì bôi thịt quả của nó lên mặt có thể tạo ra vật chất lên men như cục bột, loại vật chất này rất giống da người, trong một tiếng trước khi nó khô lại, chúng ta có thể nặn ra bất cứ hình dạng nào mà chúng ta muốn.”
Lê tiên sinh nhắm mắt. Người này thật sự biết quả đổi nhan, còn biết cách sử dụng của nó. Rốt cuộc làm thế nào mà người này lại biết hắn dùng quả đổi nhan?
Mới đầu hai đứa nhỏ tự chơi mặt mình, nặn ra đủ loại hình dáng quái dị, lúc thì trán gồ lên, lúc thì mặt mọc ra một cái túi lớn, lúc thì mũi nhão nhoét, chọc cho mọi người dưới đài cười ha ha không ngừng.
Sau đó, hai đứa nhỏ lại chơi mặt của nhau, tớ giúp cậu nặn cái mặt mới, cậu cũng giúp tớ nặn cái mặt mới.
Khả năng sáng tạo và trí tưởng tượng của hai đứa đều không tồi, nhiều lần đổi dạng đều nặn ra những khuôn mặt mà mình thích.
Mọi người đều thấy rõ quá trình hai đứa nhỏ nặn gương mặt, chờ khi bọn nó định hình rồi, người dưới đài nhìn hai khuôn mặt kia nhịn không được mà phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Gương mặt của hai đứa nhỏ đã hoàn toàn thay đổi, nếu không phải được thấy toàn bộ quá trình thì người mới nhìn thấy tụi nó nhất định sẽ cho rằng tụi nó là hai đứa hoàn toàn khác.
Nghiêm Mặc quan sát gương mặt của hai đứa, sờ sờ đầu bọn nó, nói với mọi người: “Thấy rõ không? Quả đổi nhan sử dụng như vậy đó. Hai đứa nó vẫn còn nhỏ, nên khi làm vẫn còn nhiều tì vết, hơn nữa lại không chú ý đến thời gian, khuôn mặt cuối cùng khi nắn không được cẩn thận nên thoạt nhìn có hơi thiếu tự nhiên, nhưng nếu sử dụng thứ này một thời gian dài, còn là người có am hiểu nhất định, muốn nắn ra một khuôn mặt để cải trang thật sự không phải việc khó. Biên Việt, Tô Môn, hai đứa xuống dưới cho mọi người nhìn xem.”
Hai đứa nhỏ tay dắt tay nhảy xuống đài, đi dạo cho mọi người xem khuôn mặt mới của mình.
Càng nhìn gần mọi người càng ngạc nhiên, có người còn vươn tay sờ: “Thật sự giống y như thật vậy, không chút giả tạo nào, sờ lên cũng không thể nhận ra”
“Đây là tác dụng của quả đổi nhan, phần thịt quả còn thừa có thể vứt bỏ, như vậy làn da mới sẽ càng dính sát hơn. Có điều, quả đổi nhan tuy tốt nhưng công dụng dài nhất cũng chỉ có thể duy trì được bảy ngày, sau bảy ngày nó sẽ bị oxi hóa mà khô nứt, phải bôi lại lớp mới.”
Nghiêm Mặc thật tình cảm ơn Lê tiên sinh, nếu không phải có tên đó, hắn sẽ không biết thế giới này còn có loại quả thần kỳ như vậy, có thứ này, tuy hắn không cần lắm, nhưng lại rất tiện cho những người Cửu Nguyên khác. Nếu hắn muốn giả mạo một người nào đó, thì kéo một tên tới rồi biến mặt tên đó thành người kia, vậy sẽ có rất nhiều chuyện có thể làm!
Mọi người cùng nhìn về phía Lê tiên sinh, tất cả đều vô cùng tò mò bộ mặt thật của hắn đằng sau lớp thịt quả kia.
Tranh, Băng và các chiến sĩ lặng lẽ bao vây Lê tiên sinh, khống chế mọi phương hướng mà hắn có thể chạy trốn.
Nghiêm Mặc nhìn Lê tiên sinh, một lời nói toạc ra thân phận thật của hắn: “Đại Vu Xà Đảm, hay là, tôi nên gọi anh là Đại Tư Tế Xà Đảm? Từ khi Thổ Thành diệt vong, liền mất tung tích của anh, tôi còn tưởng anh đã chết chứ, không ngờ anh lại thay hình đổi dạng chạy tới Cửu Nguyên chúng tôi, nếu từ nay trở đi anh sống đàng hoàng thì không có gì, Cửu Nguyên chúng tôi có thêm một người cũng không sao cả, mà thiếu đi một người cũng không ảnh hưởng chi. Nhưng anh lại cố tình nhằm vào Cửu Nguyên chúng tôi, châm ngòi ly gián ở khắp nơi, tạo đủ phiền toái cho Cửu Nguyên chúng tôi, còn bán đủ loại tin tức của Cửu Nguyên với ý đồ khiến Cửu Nguyên náo loạn! Tội của anh, ở chỗ Nguyên Băng và tôi đều có ghi chép, có lẽ anh không ngờ rằng mình sẽ bị theo dõi đi? Chỉ tiếc một điều, tôi tính chờ tới khi câu ra được kẻ phía sau anh, xem xem rốt cuộc anh hợp tác với ai, nên nhất thời sơ ý, thiếu chút nữa để anh thực hiện được âm mưu!”
Nghiêm Mặc quả thực đã dốc hết sức, chỉ có trời mới biết lúc hắn nhờ có Cốt Chuột mà vô tình nhìn thấy gương mặt thật của Lê tiên sinh đã khó chịu đến cỡ nào, khuôn mặt hệt như mình kiếp trước, nhưng chủ nhân của khuôn mặt này lại là một tên gian tế, còn hận hắn vô cùng, lấy việc phá hủy thành Cửu Nguyên mà hắn vất vả lắm mới lập nên làm nhiệm vụ của mình, cảm giác vi diệu đó nếu không phải là người tự mình trải nghiệm thì sẽ không cách nào cảm nhận được!
Xà Đảm bị chọc thủng thân phân không phải là không kinh sợ, nhưng khi nghe Nghiêm Mặc nói nhìn thấy hắn dùng quả trái cây sau bảy ngày thì đoán ra đối phương đã nhìn thấy gương mặt thật của hắn, cho nên hắn không hỏi vì sao đối phương lại biết hắn là ai, bây giờ hắn chỉ quan tâm một vấn đề: “Làm sao cậu biết tôi dùng quả đổi nhan? Cậu nói cậu nhìn thấy, nhưng rốt cuộc làm sao mà cậu nhìn thấy? Cậu bắt đầu giám thị tôi từ khi nào?”
Ba vấn đề này kỳ thật đều là một câu hỏi.
Nghiêm Mặc cười thần bí: “Tôi là tư tế Cửu Nguyên, chỉ cần tôi muốn biết, thì tất cả mọi chuyện trong Cửu Nguyên đừng mong giấu diếm được tôi.”
Mọi người: Ngao ngao ngao! Tư tế đại nhân quá uy vũ, quá khí phách!
Xà Đảm nhíu mày: “Là cốt khí? Cậu dùng thứ cốt khí nào đó giám thị tôi?”
Nghiêm Mặc cũng thật sự chán ghét Xà Đảm, đừng tưởng rằng hắn không chú ý tới ánh mắt của đối phương khi nhìn Đại Chiến nhà hắn!
Không muốn để ý nhiều tới con rắn độc đáng ghê tởm suốt ngày luôn nhìn trộm đồ ăn trong chén người khác, Nghiêm Mặc vẫy vẫy tay, trực tiếp nói với Nguyên Băng: “Tuyên bố hành vi phạm tội của hắn, cho tất cả mọi người ở đây tham gia thẩm phán!”
“Được.” Nguyên Băng bắt đầu liệt kê các hành vi phạm tội của Xà Đảm, có vài cái chỉ là phỏng đoán, không có bằng chứng, nhưng Nguyên Băng không quan tâm mấy cái đó, chỉ có tư tế đại nhân mới coi trọng bằng chứng, những người khác cho dù có nhận thức thì cũng chưa tới thời kỳ bằng chứng được quan trọng hóa.
Nguyên Băng mới nói tới việc Xà Đảm am hiểu nhất là châm ngòi ly gián, trong đó bao gồm cả việc châm ngòi giữa nhóm nô lệ mới chuyển tới và nhóm cu li, giữa hai vợ chồng hoặc chồng chồng người khác, đứa con gái mà lúc trước bộ lạc Hoàng Tinh đưa tới chính là vì bị hắn thầm xúi giục mới có thể đi đến kết cục không cách nào cứu vãn.
“Muốn chạy! Vậy cũng phải xem xem tôi có đồng ý hay không!” Hét to một tiếng, dọa sợ mọi người.
“Rắc!”
“A!”
Có tiếng cái gì đó bị bóp nát và tiếng kêu thảm thiết của Xà Đảm đồng thời vang lên.
Người dưới đài đều có hơi ngơ ngác, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ đang nghe Nguyên Băng liệt kê các hành vi phạm tội của gian tế Xà Đảm, sau đó liền nghe thấy tư tế đại nhân gầm lên giận dữ, sau đó thì sao?
Chỉ thấy trên đài lúc này, nơi mà Xà Đảm vốn đứng, phía sau xuất hiện thêm một người, là thủ lĩnh Nguyên Chiến của bọn họ.
Xà Đảm đặt tay bên hông như muốn làm cái gì đó, nhưng thân thể hắn như bị ghim cứng mà không thể nhúc nhích, trên người còn có ra rất nhiều gai đen cắm chi chít, trên tay cũng có hai chiếc.
Tay Nguyên Chiến thì đang siết eo Xà Đảm.
Xà Đảm đau đến mức hai mắt đỏ ngầu, dù trời lạnh nhưng mồ hôi vẫn chảy xuống theo thái dương, nhưng hắn vẫn không thể cử động.
Nguyên Chiến nhẹ nhàng buông tay, nửa người trên của Xà Đảm lập tức ngã xuống, nửa người dưới cũng bị kéo mà ngã theo, máu chảy ra từ miệng hắn.
“Cậu, cậu…” Xà Đảm đau đến mức hồn như muốn bay ra ngoài, hắn cho rằng hắn có thể thoát được, Nghiêm Mặc trong cuộc tụ hội của chín thành thoạt nhìn không bao nhiêu lợi hại, cũng chỉ có chút thiên phú trên phương diện trị liệu và vu thuật, vì sao tới tây đại lục một chuyến rồi trở về, vũ lực của hắn lại cường đại như vậy?
Đám gai đó, ngay cả bóng dáng mà hắn cũng không nhìn thấy, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thân thể hắn lại không thể cử động.
Mà cửa phá không đang khởi động giữa chừng thì bị Nguyên Chiến bóp nát, cả thắt lưng hắn cũng nát theo!
Nhờ hành vi chạy trốn này của Xà Đảm mà ngay cả việc thẩm phán cũng không cần, mọi người đã nhận định hắn chắc chắn là gian tế.
Như Nghiêm Mặc dự liệu, những người vốn từng cảm kích và quý mến hắn ta, sau khi biết bộ mặt thật của hắn thì càng chán ghét và bài xích hắn bấy nhiêu. Ai cũng thích người dịu dàng, thiện lương, đối xử tốt với mình, bọn họ cũng không ngại vì người như vậy mà làm một ít việc, nhưng nếu lòng tốt của người này là mang mục đích, thậm chí ngay từ đầu đã không có hảo tâm, trên mặt thì cười với họ, trong lòng lại muốn họ chết, điều này khiến bất cứ người nào từng ‘chịu ân huệ’ của hắn đều không thể chấp nhận!
Nhất là khi Xà Đảm còn chuyên chọn phụ nữ và trẻ em vô tội dễ lừa để xuống tay, đây mới là chuyện mọi người không chấp nhận được nhất.
Nghiêm Mặc đi về phía Xà Đảm, lắc đầu nói: “Anh thật khờ, nếu tôi biết anh là Xà Đảm, là gian tế, thì sao tôi lại không hiểu rõ anh? Nếu tôi đã nhìn thấy anh cứ bảy ngày phải bôi quả đổi nhan một lần, thì sao tôi lại không điều tra xem bên cạnh anh có còn vật bảo mệnh nào khác nữa hay không. Anh cũng khá thông minh khi biến cửa phá không thành vật trang trí trên đai lưng, tiện cho anh chạy trốn bất cứ lúc nào, khi anh tắm đều sẽ cầm lấy nó một hai lần, tôi lại am hiểu về cốt khí như vậy, sao có thể không nhận ra đây là cửa phá không?”
Nghiêm Mặc có một câu chưa nói, khi biết Xà Đảm có cửa phá không, hắn liền động tay động chân, cam đoan rằng dù Xà Đảm có dùng cửa phá không chạy thoát được thì hắn cũng có thể tìm ra Xà Đảm dù là ở bất cứ nơi nào. Mà hôm nay, từ lúc bắt đầu, Nguyên Chiến đã nhìn chằm chằm Xà Đảm, một khi có bất cứ dị động gì, Nguyên Chiến sẽ trực tiếp phế hắn.
“Cậu… lúc trước không hề ở Cửu Nguyên…” Xà Đảm vừa nói vừa hộc máu, thân thể hắn uốn cong theo một góc độ quái dị, tựa như bị gãy ngược, ngã ngửa ra sau.
“Tôi không ở Cửu Nguyên thì không thể giám thị anh à?” Anh cho rằng ong Ăn Thịt tôi nuôi đều là nuôi chơi? Từ sau khi Nguyên Băng báo tên của anh lên, tôi đã cho Cửu Phong đưa Cốt Chuột về để tiện giám thị anh. Tôi không cần tự mình đi nhìn, ong Ăn Thịt sẽ nhìn chằm chằm anh, Cốt Chuột sẽ truyền mọi hình ảnh về anh vào trong đầu tôi.
Huống chi: “Tôi nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh, Tổ Thần thưởng cho tôi, năng lực có thể câu thông với vạn vật trong thiên hạ.”
Hắn vốn đã có năng lực này, nhờ năng lượng sinh mệnh mà các sinh linh đó càng thêm thích hắn, hắn muốn biết cái gì, chỉ cần đến nơi Xà Đảm cư trú và đi một vòng ở vùng phụ cận, cho bọn chúng chút phần thưởng, là những sinh linh nhỏ bé đó đã nói hết tất cả những gì chúng nó nhìn thấy cho hắn nghe.
Xà Đảm có thể đề phòng người, đề phòng động vật, đề phòng cốt khí, nhưng hắn có đề phòng được những con sâu con trùng nấp trong góc tối, và các loài thực vật có ở khắp mọi nơi không?
Hắn nói tất cả mọi chuyện xảy ra trong Cửu Nguyên đừng hòng qua được mắt hắn không phải là nói quá, chỉ khác nhau ở chỗ hắn muốn biết hay là không muốn biết thôi.
Xà Đảm đứng dậy nhưng không nâng đầu, hắn chỉ có thể cúi gằm xuống đất.
Hắn hận sự đảo lộn vị trí của mình và đối phương bây giờ, hắn vốn có thể đạt được tất cả mộng tưởng trên đông đại lục, nhưng đều bị người này phá hủy!
Nghiêm Mặc lấy ra một cái chén nhỏ từ trong cốt khí trữ vật của Xà Đảm: “Đây là cốt khí mà anh dùng để liên hệ với bên ngoài đi, có điều anh rất cẩn thận, mỗi lần liên hệ ra ngoài đều không gọi thẳng tên đối phương, cái cốt khí này cũng không thể hiện hình ảnh. Nói cho tôi biết, anh đã liên hệ với ai? Là bề trên của anh? Nói ra, tôi sẽ cho anh được chết thoải mái.”
Xà Đảm cười nhạo, tiếng cười càng lúc càng to: “Cậu, nằm, mơ, đi! Cậu cứ chờ xem, Cửu Nguyên nhất định sẽ diệt vong, không lâu sau trong tương lai, các cậu sẽ phải hối hận vì tất cả những gì đã làm với tôi. Nhưng nếu cậu chữa trị cho tôi, rồi thả tôi an toàn rời đi, vậy tôi có thể suy xét đến việc giúp các người tránh khỏi một cuộc nguy nan.”
Nguy nan gì? Lời Xà Đảm nói là thật hay giả?
Có không ít người nghe thấy tiếng nói chuyện trên đài, mọi người cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến.
Những ai thính tai kể lại lời Xà Đảm, tức khắc làm dấy lên cơn phẫn nộ của dân chúng.
Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống, không biết bứt từ đâu ra một cọng cỏ, chọt vào mũi Xà Đảm: “Eo đã nát thành như vậy rồi mà còn mạnh miệng, anh là vịt à? Nếu tôi mà là anh, tôi nhất định sẽ nhanh chóng nói ra tất cả những gì mà mình biết, dù sao thì cuối cùng vẫn phải nói, cớ gì còn phải chịu tra tấn nữa?”
Xà Đảm bị chọt đến chảy cả nước mắt: “…” Đệt con mẹ nhà mày!
“Bị tra tấn bao giờ chưa?” Nghiêm Mặc chọt mũi xong, lại đi chọt miệng người ta.
Xà Đảm bị đút ăn nước mũi của mình mà khóe mắt muốn nứt ra: Tên ma vu này! Ác ma không có nhân tính! Sao có thể ghê tởm như vậy!
Nghiêm Mặc tách mí mắt Xà Đảm ra, cười thật dịu dàng: “Đã nghe qua danh của Quỷ Vu Tư Thản chưa?”
Xà Đảm không thèm đếm xỉa.
Nghiêm Mặc: Ồ, xem ra là không biết. Vậy có thể loại trừ khả năng Xà Đảm có quan hệ với Hữu Giác Nhân không? Không, chưa chắc, số Hữu Giác Nhân biết đến sự tồn tại của Tư Thản chỉ là số ít, nếu Xà Đảm là nô lệ của Hữu Giác Nhân, vậy lại càng không biết đến Tư Thản.
Nghiêm Mặc suy đoán kẻ sau lưng Xà Đảm, vẫy tay với Nguyên Băng: “Qua đây, dẫn gian tế đại nhân của chúng ta đi, tiếp đãi anh ta thật tốt, anh ta không nói cũng không sao cả, nhưng nhất định phải khiến anh ta cảm nhận được sự đặc sắc của tất cả hình phạt của Cửu Nguyên chúng ta. Đừng sợ lỡ tay giết mất, có tôi ở đây, anh ta không chết được!”
Nguyên Băng không nói hai lời, lập tức ra lệnh cho hai thành viên đội duy trì trật tự kéo Xà Đảm đi.
Xà Đảm đau đớn kêu rên: “…” Eo tôi!
Cuối cùng Nguyên Băng cũng chú ý tới cái eo gãy của Xà Đảm, lại kêu tới hai người khác. Bốn thành viên của đội duy trì trật tự, hai người nắm cổ tay, hai người nắm cổ chân, thật tàn nhẫn mà xách người ta đi.
Nghiêm Mặc nhìn mà muốn đau giùm Xà Đảm.
Xà Đảm may là đã đau tới ngất đi.
Nghiêm Mặc vứt cọng cỏ xuống, phủi phủi tay đứng dậy, nhìn sắc trời, nói với Ô Thần: “Sau bữa trưa, đúng hai giờ, gõ chuông thành, triệu tập tất cả người có thể triệu tập trong thành lại, tập trung bọn họ ở quảng trường ngoài ngoại thành, nói là sư phụ có chuyện cực kỳ quan trọng cần tuyên bố.”
“Vâng.” Ô Thần lập tức đi truyền tin, hiện giờ dân cư trong thành càng lúc càng nhiều, chỉ gõ chuông thành thôi chưa chắc mọi người đã có thể tập trung đúng giờ, nên bọn nó phải đi báo trước để mọi người chuẩn bị, như vậy mới có thể tập trung một cách nhanh chóng và đầy đủ ở điểm chỉ định.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn các giáo viên học sinh và người tộc Biên Khê, an ủi và khích lệ vài câu, giúp mọi người bình tĩnh lại, thuận tiện thông báo chiều nay tham gia cuộc họp của toàn thành, sau đó dẫn người rời đi trước.