Dị Thế Lưu Đày

Chương 605 : Kỳ ngộ dưới lòng Hỏa Thành

Ngày đăng: 18:32 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

62f848cdf4ae88cc59fa386b0c7e3a1a

“Ha, cậu nhóc, cậu có muốn làm vương hậu của ta không?”
Khi Nguyên Chiến trở về vẻ mặt có chút vi diệu.

“Bên dưới có vật sống.”

“Vật sống? Vật sống gì, người dưới lòng đất?” Nghiêm Mặc đoán như vậy là vì vẻ mặt của Nguyên Chiến không giống như chỉ gặp phải những sinh vật sống trong lòng đất, hơn nữa thời gian hắn đi cũng khá lâu, hiển nhiên là bị cái gì đó trì hoãn.

“Khó nói, em nhìn thấy sẽ biết.”

Lần này Nguyên Chiến không chọn đi thẳng, mà đi lệch khỏi con đường ban đầu chừng bốn mươi lăm độ, đi chừng hai ba phút, một cánh cửa tự nhiên tản mát ra ánh sáng vàng nhạt nối liền với con đường mà Nguyên Chiến tạo ra.

Tiến vào cửa, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồn năng lượng khổng lồ và nồng đậm ập vào mặt.

Lui một bước ra sau, cảm giác kia liền biến mất.

“Đây là?” Lạp Mạc Linh kinh ngạc, cậu ta thử đi qua đi lại vài lần, khó hiểu hỏi: “Sao vậy cà?”

Những người khác đều biết cậu ta đang hỏi cái gì, bọn họ cũng có câu hỏi tương tự, thế là tất cả mọi người nhất tề nhìn về phía tư tế đại nhân không gì không làm được của bọn họ.

Nghiêm Mặc cũng thử hai lần, xác định cảm giác của mình không bị lỗi, tuy hắn không rõ tạo sao lại như vậy, nhưng ít nhất hắn vẫn có thể đoán ra một chút: “Có lẽ lối đi này là một trận pháp nào đó do thiên nhiên tạo thành, hoặc là trong lối đi nào có thứ vật chất gì đó, làm năng lượng dưới lòng đất không tản ra ngoài, chỉ có một vài người nhạy bén với năng lượng mới cảm giác được đôi chút, tỷ như Vu Quả.”

“Sư phụ, là trận pháp gì vậy?” Diệp Tinh tò mò hỏi. Năng lực của Nghiêm Mặc giúp bọn nó hiểu được khái niệm sơ sơ, nhưng đề cập đến những khái niệm phức tạp, bọn nó cần hiểu biết sâu hơn, có vài người nghe qua rồi thôi, có vài người lại thích tìm hiểu sâu hơn.

“Trận pháp à… lần này ra ngoài sư phụ vừa đúng dịp có được chút cảm ngộ với năng lượng tạo nên thế giới này cũng như phương pháp sử dụng, vốn muốn tự suy nghĩ ra chút quy luật rồi lại dạy cho mấy đứa sau, có điều bây giờ cũng có thể giải thích đại khái cho mấy đứa, ngày thường khi mấy đứa tu luyện có thể tự thử cũng được, nhưng đừng làm sai, nếu xảy ra vấn đề, nhất định phải lập tức nói cho sư phụ biết.”

Ở đây ngoại trừ Nguyên Chiến và Tang Diệp, còn lại có thể nói đều là đệ tử của Nghiêm Mặc, cả đám lập tức đồng thanh đáp, Diệp Tinh và Tiểu Hắc giục hắn: “Sư phụ nói đi!”

Nghiêm Mặc suy tư một chút, nói: “Trong quá trình sư phụ sử dụng năng lượng và thi triển vu thuật, sư phụ phát hiện bất cứ một quá trình nào đều hình thành một loại hoa văn đồ án, sư phụ gọi nó vì đường kinh tuyến năng lượng. Tỷ như khi sư phụ dùng năng lực của mình của nói chuyện, sóng âm trong lời sư phụ phát ra sẽ hình thành một đồ án âm thanh, nhờ đồ án này, năng lượng của sư phụ được truyền ra ngoài, đồng thời kích phát năng lượng trong trận đồ đó, để nó có hiệu quả mà sư phụ muốn.”

Mọi người chìm vào suy tư, ngay cả Nguyên Chiến cũng đứng ở cửa động mà cẩn thận lắng nghe.

Nghiêm Mặc tiếp tục nói: “Nếu mấy đứa cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra vạn vật sinh trưởng đều tuần hoàn theo một vài quy luật riêng, những quy luật đó kỳ thật đều có thể dùng hình vẽ hoa văn để thay thế. Cả cấu tạo của vạn vật, nhìn như thiên hình vạn trạng, nhưng cũng bắt nguồn từ một vài đồ án cơ sở mà thành. Tỷ như cấu tạo cơ thể người, thân thể chúng ta chính là một mạng lưới kinh tuyến năng lượng phức tạp, vừa ảnh hưởng lẫn nhau lại có thể phát huy năng lực của từng người. Nói cách khác, tỷ như phụ nữ có tử cung và khả năng mang thai hoàn chỉnh thì mới có thể sinh con đẻ cái, cấu tạo này khác với trận đồ năng lượng của đàn ông, mà khi hệ thống sinh sản xuất hiện bất cứ vấn đề gì, cũng có nghĩa là trận đồ bị hỏng, do đó thai sẽ bị sảy hoặc sinh non.”

Mọi người theo bản năng mà sờ sờ bụng, ngay cả Nghiêm Tiểu Nhạc cũng vậy, Dobino thì ghi chép lại tất cả những gì mà Nghiêm Mặc nói, cũng bắt đầu phân tích theo logic của nó.

Nghiêm Mặc nói tiếp: “Đất trồng cây cũng giống vậy, trận đồ cấu tạo mặt đất và cây cối đều không khác nhau, cho nên không phải tất cả đất đai đều thích hợp với mọi loài thực vật, chỉ khi có trận đồ không bài xích, thì mới có tác dụng hỗ trợ nhau, cây cối mới có thể phát triển khỏe mạnh trong một loại đất nào đó. Mà các thành phần dinh dưỡng cần thiết cho cây và đất… chính là nước nhiều hay nước ít, lượng oxi trong đất thế nào, các hàm lượng nguyên tố ra sao, chúng đều có quy định, và nó cũng là một phần của trận đồ, khi trận đồ không hoàn chỉnh, bị hỏng, loại cây này dù có sống trong môi trường đất thích hợp thì cũng sẽ sinh bệnh hoặc chết đi.”

Nguyên Chiến bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía lối đi, nhưng không phát hiện ra gì cả.

Nghiêm Mặc còn đang giảng bài cho các đệ tử: “Sau đó Tổ Thần ban cho sư phụ năng lực cầu nguyện, sau khi sư phụ thử những từ ngắn thì phát hiện, có khi sư phụ không cần nói tròn một câu, mà chỉ cần có những từ mấu chốt và năng lượng tương đồng, thì sẽ xuất hiện trận đồ hoa văn tương đồng, vì thế sư phụ nghĩ, đường kinh tuyến năng lượng này liệu có phải trận đồ cơ bản không, nếu hiểu được trận đồ năng lượng cơ bản, vậy liệu có thể tùy ý tổ hợp chúng không, mà khi chúng ta có thể tùy ý tổ hợp chúng, vậy có phải chúng ta không bị hạn chế về chủng loại năng lượng nữa không?”

Nghiêm Mặc hơi dừng một chút, vẽ một cái bánh nhân thịt thật lớn ra cho mọi người: “Nói cách khác nếu chúng ta có thể hiểu được loại trận đồ này, nếu tác dụng của trận đồ là một cái lu nước, vậy dù là năng lượng nào chứa trong nó, kết quả khi kích phát sẽ có được một cái lu nước, có điều chỉ khác ở mức nhiều hay ít mà thôi.”

Chúng đệ tử đã hiểu phần lớn vấn đề, Diệp Tinh ngay cả nói chuyện cũng bị nói lắp: “Sư phụ, ngài nói như vậy, thế chẳng phải là nếu chúng ta hiểu được trận đồ cơ bản của đường kinh tuyến năng lượng mà ngài nói, hơn nữa còn biết tổ hợp, thì chúng ta sẽ không bị hạn chế vì năng lực của mình, có thể làm được bất cứ điều gì, có thể mang bất cứ năng lực thần huyết nào?”

Tát Vũ trợn to mắt, nó quan tâm chuyện này nhất, bởi vì năng lực của nó có vẻ như vô dụng nhất – cơ thể phát sáng, không tấn công được mà cũng không phòng thủ được, chỉ có thể xem như nguồn sáng vào ban đêm, điều này làm nó rất buồn rầu, và cũng là một trong những nguyên nhân mà nó khổ tâm nghiên cứu cốt khí.

“Đúng vậy.” Nghiêm Mặc khẳng định, cũng nhìn về phía Tát Vũ: “Năng lực của mỗi người đều điểm đặc biệt, năng lực của nhóc không phải vô dụng, mà là chúng ta vẫn chưa tìm được cách sử dụng chính xác của nó, đợi sau khi trở về, nhóc ở cùng sư phụ một đoạn thời gian, để sư phụ thử xem có thể phá giải hoa văn năng lượng trên người nhóc không.”

“Cảm ơn sư phụ!” Tát Vũ mừng như điên.

Diệp Tinh hâm mộ ghen tỵ không thôi, Tiểu Hắc cũng dùng ánh mắt trông mong mà nhìn về phía Nghiêm Mặc, Tô Môn chỉ yên lặng dùng ánh mắt ‘sư phụ thật là lợi hại’ mà nhìn chăm chú, còn mấy đứa khác thì trực tiếp vây quanh Nghiêm Mặc, Ô Thần đã lớn, ngại tiến lên, nhưng Nhị Mãnh mặt dày, kéo nó đi về phía trước, vừa đi vừa kêu réo: “Mặc, cậu không thể bất công như vậy, cũng phải giúp tụi tôi chớ!”

Nghiêm Mặc mỉm cười, xoa xoa cái đầu to của Nghiêm Tiểu Nhạc đang thò qua đây: “Được rồi, chỉ cần mấy đứa có thể sắp xếp công chuyện của mình cho tốt, khi nào rảnh cũng có thể tới tìm sư phụ, như vậy, về sau mỗi tối từ bảy giờ đến chín giờ, mấy đứa cùng tới đi, sư phụ dạy cho.”

“Điều cậu nói rất thú vị, trước kia ta cũng phát hiện ra một chút, nhưng mãi mà vẫn không rõ đó là gì, bây giờ nghe cậu nói như vậy, rốt cuộc ta đã biết thứ mình nhìn thấy là gì rồi.”

“Ai?” Nghiêm Mặc giơ tay, ý bảo mọi người đừng nói chuyện.

Nguyên Chiến yên lặng không một tiếng động mà đứng phía sau Nghiêm Mặc, vừa rồi có ai đang quan sát bọn họ, nhưng hắn không tìm được đối phương.

Những người khác không nghe thấy câu nói kia, nhưng vì thái độ của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, nên bọn họ không dám khinh thường, lập tức tạo đội hình vừa công vừa thủ có thể hỗ trợ lẫn nhau.

“Cậu có thể nói kỹ hơn một chút không? Tỷ như cậu cảm thấy trận đồ cấu tạo nên lửa là như thế nào?”

“Tôi có thể biết ông là ai không?” Nghiêm Mặc ôn hòa hỏi.

“Ồ, cậu sử dụng năng lực của cậu với ta, ta nhìn thấy có trận đồ hiện lên từ lời nói thốt ra trong miệng cậu. Thật thú vị, trước kia ta còn tưởng chỉ là một loại sóng, cậu biết đó, nơi có nhiệt độ cao sẽ sinh ra một loại sóng trong không khí…” Giọng nói kia bắt đầu thao thao bất tuyệt, không ra nghe tuổi tác, cứ lầm bầm lầu bầu một mình một hồi lâu.

Nghiêm Mặc kiên nhẫn đợi.

“Cậu đến đây đi, ta cho phép cậu gặp ta, chỉ một mình cậu. Nếu lời cậu khiến ta vừa lòng, ta sẽ cho cậu một vài thứ mà nhân loại các cậu thích.”

Nghiêm Mặc không nhúc nhích: “Tôi sẽ không đi gặp ông chỉ một mình, tôi cũng không yên tâm để bọn họ lại bên ngoài.”

“Ồ, đúng là đám chuột nhát gan.”

“Đúng vậy, tôi rất nhát gan.”

Giọng nói nọ như không ngờ Nghiêm Mặc sẽ thừa nhận mình nhát gan, sau một lát sửng sốt thì đột nhiên cười rộ lên: “Ta bắt đầu thích cậu rồi đó, cậu dẫn theo người của cậu cùng vào đi, nhưng bảo cái tên chiến sĩ biết đào hang lại còn không sợ lửa kia và con cốt binh có năng lực bán thần ngoan ngoãn một chút.”

Nghiêm Mặc nhướng mày, đối phương có thể nhìn ra thực lực của Nguyên Chiến và Nghiêm Tiểu Nhạc, thái độ còn nhẹ nhàng như thế, vậy thực lực của nhân vật thần bí này rốt cuộc cao đến mức nào.

Thấy Nghiêm Mặc ra hiệu cho mình, Nguyên Chiến bảo mọi người cất đèn, đi theo phía sau hắn bước vào cánh cửa thiên nhiên phát ra ánh sáng vàng nhạt phía trước.

Giọng nói kia lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nơi này đã rất lâu rồi không có ai tới, nhân loại bên trên đã quên mất bọn ta, nhưng như vậy cũng tốt, bọn ta không muốn tiếp xúc với họ. Các cậu có thể tìm tới nơi này làm ta rất kinh ngạc, ta muốn biết vì sao các cậu lại đến đây, cho nên mới để tên chiến sĩ biết đào hang kia nhìn trộm vương quốc của ta rồi còn có thể trở về, ta vốn đã chuẩn bị chỉ cần các cậu đi vào lối đi, thì ta sẽ giữa các cậu lại, thịt tươi của nhân loại, làm thức ăn không tồi.”

Nghiêm Mặc: “…”

“Tên chiến sĩ biết đào hang kia hẳn là nên cảm ơn cậu, hắn đã biết bí mật của bọn ta, ta không thể để hắn rời đi, ta tới đây chính là chuẩn bị giết chết hắn trước khi hắn nói ra bí mật. Nhưng cậu… rất đặc biệt, rõ ràng cậu nhỏ yếu như vậy, thế mà đã có thể nhìn đến bí ẩn lớn nhất thiên địa, ta còn tưởng rằng chỉ có ta và mấy lão bất tử mới có thể nhìn đến. A! Cậu nhóc, xem ra cậu không yếu chút nào!”

Tay Nghiêm Mặc vừa lúc đặt trên vách tường, nghe vậy thì lập tức rụt tay về.

“Đã muộn rồi, ta đã cảm nhận được, cậu là người mang năng lượng sinh mệnh! Hỏa Thần tại thượng, năng lượng kia nhiều đến mức ngay cả ta cũng nhịn không được mà động tâm, làm sao cậu có được nhiều năng lượng sinh mệnh như vậy, ta còn tưởng rằng cậu là thần Sinh Mệnh mới chứ. Ha, cậu nhóc, cậu có muốn làm vương hậu của ta không? Tuy cậu trông hơi xấu một chút, nhỏ một chút, nhưng nể tình cậu có được năng lượng sinh mệnh, lại còn thông minh như vậy, cũng không phải không thể suy xét.”

Nghiêm Mặc: “…”

Những người khác không biết Nghiêm Mặc vẫn đang nói chuyện với giọng nói mà bọn họ không nghe thấy, bọn Ô Thần quan sát đường đi, phát hiện ra lối đi như do thiên nhiên tạo ra, nhưng đi một đoạn ngắn sẽ phát hiện độ cao bằng một nửa độ rộng, vách tường trơn nhẵn ngay ngắn, nhìn thế nào cũng không giống như hang động thiên nhiên.

Kỳ diệu nhất là trong vách tường có vật chất phát sáng, vật chất kia và nham thạch là một thể, cảm giác như cả lối đi đều phát sáng.

Ánh sáng không chói mắt, mà như những bóng đèn vàng công suất thấp.

Đi một lúc, lối đi không chỉ là một đường, mà xuất hiện vài lối rẽ như nhánh cây, trong mỗi lối rẽ lại có rất nhiều lối rẽ khác.

“Ở phía trước, chúng ta có thể thấy những vật sống dưới lòng đất, nơi mà chúng ta đang đi chính là đường của… bộ lạc chúng nó.” Nguyên Chiến suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn đành phải dùng cái từ bộ lạc để diễn tả.

Nghiêm Mặc vứt giọng nói còn đang không ngừng dụ dỗ và thuyết phục hắn ra sau đầu, hỏi Nguyên Chiến: “Rốt cuộc anh thấy gì?”

Nguyên Chiến chỉ tay vào một đống lỗ trông như lỗ thông khí trên vách tường của lối đi, rồi bảo Nghiêm Mặc nhìn qua: “Nhìn rồi sẽ biết.”

Nghiêm Mặc nghe theo mà đi qua, kề mắt vào cái lỗ nhỏ, nhìn xuống.

Những người khác cũng tò mò mà thò đầu lại gần, có rất nhiều lỗ nhỏ, đủ cho mỗi người bọn họ nhìn một cái.

Bên dưới là một thế giới ngầm thật lớn.

Sở dĩ nói nó thật lớn là vì Nghiêm Mặc thấy được đáy nhưng lại không thấy được giới hạn.

Lối đi của bọn họ chính là con đường dẫn vào vương quốc ngầm, mà đó chỉ là ‘một trong số’. Bởi vì có vô số cửa ra vào phát ra ánh sáng vàng nhạt dùng một loại quy tắc đặc biệt mà sắp xếp chỉnh tề trên không trung.

Bởi vì góc độ, nên Nghiêm Mặc không thấy được lối đi chỗ mình thông đến nơi nào, nhưng hắn chỉ nhìn những lối đi hình vòm tựa như trong thế giới tương lai là có thể đoán ra có tám chín phần mười chúng nối liền với nhau.

Mà mỗi một lối đi đều nối với một tòa kiến trúc hình trụ phát ra ánh sáng, nó rất lớn và sừng sững.

Tòa kiến trúc hình trụ có rất nhiều cửa sổ lớn lớn bé bé, một tầng rồi một tầng, cứ cách mấy tầng sẽ có một lối đi bắt từ một cửa sổ nào đó nối ra ngoài.

Tòa kiến trúc hình trụ này phân bố khắp vương quốc ngầm, dày đặc, tựa như thành trấn của nhân loại.

“Trời ạ! Tổ Thần tại thượng!” Tất cả mọi người phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.

“Cách cách.” Hình như… mình từng thấy nơi này rồi. Nghiêm Tiểu Nhạc gõ gõ đầu.

“Các cậu đừng có đi loạn.” Giọng nói kia lại vang lên: “Ta đã phái binh đi dẫn đường, nó sẽ dẫn đường cho các cậu. Còn tên cốt binh kia, đừng tưởng rằng nó thu nhỏ là ta sẽ quên nó, lần này nó còn dám bắt thần dân của ta ăn, ta nhất định sẽ ném nó vào địa tâm!”

Nghiêm Mặc nhìn sang Nghiêm Tiểu Nhạc, Nghiêm Tiểu Nhạc chẳng biết cái gì cả, cứ dán vào cái lỗ nhỏ trên vách tường mà nhìn say sưa.

“Hả? Ta lại cảm giác được năng lượng sinh mệnh, trừ cậu ra, còn có hai…”

Nghiêm Mặc nhanh chóng lui lại khỏi vách tường, lại yên lặng bảo mọi người lùi về phía sau.

Giọng nói này hình như có thể cảm giác được năng lực của bọn họ từ vách tường… Nghiêm Mặc bỗng nghĩ đến một điều, cúi đầu nhìn chân mọi người, tất cả mọi người đều đi giày, ngoại trừ Nghiêm Tiểu Nhạc và Nguyên Chiến. Xem ra phải tiếp xúc trực tiếp thì giọng nói kia mới có thể đoán được năng lực của bọn họ.

“Vật sống dưới lòng đất đến rồi!” Nguyên Chiến lắc mình chạy ra phía trước.

Nghiêm Mặc cũng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn phía trước.

Liền thấy từ trong lối rẽ của lối đi… có một con kiến lửa khổng lồ xuất hiện.