Dị Thế Lưu Đày

Chương 611 : Em ấy tên Mặc, là vu giả lợi hại nhất thế gian

Ngày đăng: 18:32 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

a745f413ce84b4f2b72da4cf147ab83e16faf7233f695-8RosYM_fw658

“Vu danh của cậu ta cũng sẽ được tất cả các sinh vật trên mọi đại lục và đại dương biết đến và ca tụng.”
Nghiêm Mặc bồi thường Nguyên Chiến một phen xong mà kiến lửa chúa vẫn chưa trở về.

Nguyên Chiến mang vẻ mặt thoả mãn ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng vuốt ve chân Nghiêm Mặc, rồi lại kéo kéo áo hắn, hệt như một thằng nhóc to xác không chịu ngồi yên.

Nghiêm Mặc sửa sang lại quần áo, đá hắn một cái.

Nguyên Chiến liền ôm lấy đùi hắn, thật đáng khinh mà sờ rồi sờ. Hắn thật chờ mong lần bồi thường tiếp theo nha, dù mỗi ngày chỉ có một tiếng, nhưng cũng cực kỳ sướng —— cái tên này cứ thế mà tự nhận định mỗi ngày Nghiêm Mặc sẽ bồi thường hắn. Nếu Nghiêm Mặc không chịu? Không sao, hắn đã phát hiện ra nhược điểm của tư tế đại nhân nhà hắn, chỉ cần tỏ vẻ yếu thế một chút trước mặt em ấy, rồi lại chơi xấu một chút là có thể đạt được ý nguyện, đương nhiên, tiền đề quan trọng nhất để túm được tư tế đại nhân của hắn là da mặt phải dày ơi là dày!

“Buông ra! Quần tôi sắp bị anh kéo tuột rồi.”

“Chút nữa tôi giúp em mặc lại.”

“Cút!” Người được thỏa mãn và thả lỏng xong thì ngay cả giọng nói cũng khác đi.

Nguyên Chiến nghe mà chỉ cảm thấy da đầu ngứa râm ran, thật muốn nghe đối phương lại kêu to vài tiếng. Hắn quá thích tư tế đại nhân của hắn nằm dưới thân hắn khóc to kêu mắng, tiếc là tư tế của hắn để ý mặt mũi quá, lại khá ngoan cường, không làm hung hăng một trận thì chỉ có mắng chửi chứ không có khóc lóc cầu xin.

Tha theo cái tên to xác này, Nghiêm Mặc làm gì cũng không tiện, nhưng hắn lại không nỡ dùng kim đâm đối phương, ít nhất thì hôm nay không nỡ, nên chỉ có thể chịu đựng và để mặc cho đối phương quậy phá.

Thật kỳ lạ, sau một trận phóng đãng bừa bãi như vậy, tâm tình và thân thể hắn lại thả lỏng hơn rất nhiều.

Nguyên Chiến trước khi mặc quần cho Mặc của hắn còn ráng cắn thêm một cái, hàm hồ nói: “Con trai nhỏ của chúng ta sẽ bình yên mà chào đời.”

“Ừ.” Nghiêm Mặc làm lơ sự khác thường của thân thể, bóp má gia súc để tách miệng hắn ra, sau đó mặc quần lại cho đàng hoàng, rồi chạy ra khỏi hang động. Nếu còn không đi nữa thì tên gia súc kia nhất định sẽ lại lôi kéo hắn lăn lộn thêm một lần, thật là, sao không nhìn xem đây là nơi nào?!

Bên ngoài khu đất bằng, thấy Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến một trước một sau bước ra, đám người Ô Thần lập tức vẫy tay kêu to: “Sư phụ, thủ lĩnh!”

Nghiêm Mặc chuyển một phần đồ ăn thức uống qua cho Tô Môn, trấn an cảm xúc của mọi người.

Nguyên Chiến kéo Nhị Mãnh qua một bên, hỏi xem trong đoạn thời gian này bọn họ trải qua việc gì và quan sát thấy cái gì.

Lạp Mạc Linh nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, cậu ta cứ cảm thấy Nghiêm Mặc có chỗ nào đó khang khác.

“Sư phụ, bụng ngài!” Ô Thần là người đầu tiên nhìn ra, cũng là người đầu tiên kêu lên, nó thì không nghĩ nhiều, còn tưởng sư phụ giấu gì trong áo.

Nghiêm Mặc thật tùy ý mà vỗ vỗ bụng: “Đây là tiểu sư đệ của mấy đứa, nó dời chỗ rồi, qua một thời gian nữa hẳn là có thể sinh ra.”

Mọi người: “A?!”

Nhưng kinh ngạc chỉ là nhất thời, bao gồm cả Lạp Mạc Linh, mọi người đều tiếp thu chuyện tư tế đại nhân của bọn họ ‘mang thai’ rất nhanh, nếu đổi lại là người khác, đàn ông mang thai không bị nói là quái vật thì chắc chắn cũng sẽ bị vây xem, nhưng Nghiêm Mặc là ai? Đó chính là tư tế đại nhân của Cửu Nguyên bọn họ, đừng nói mang thai, mà dù có phân thân, tách ra thêm vài người nữa cũng không khó!

Đúng vậy, lòng tin của người Cửu Nguyên dành cho tư tế đại nhân của bọn họ đầy ắp như thế đó, bất cứ một sự tình quái dị ly kỳ nào chỉ cần nó xảy ra trên người Nghiêm Mặc thì đều trở nên bình thường, huống hồ chi đám người Ô Thần căn bản không nghĩ đến chuyện mang thai, mà chỉ cho rằng đây là một trong những quá trình nhất định phải có khi thần tử sinh ra.

“Đô Đô…”

Nghiêm Mặc đột nhiên quay đầu, hắn nghe thấy tiếng kêu của Vu Quả?

Vu Quả vươn tay ra với Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc tự giác mình có chút lơ là với con trai lớn, vội vàng đón lấy nó từ trong lòng Tiểu Hắc.

“Thật xin lỗi.”

“Sao?” Tuy Nghiêm Mặc rất vui khi bây giờ hắn lại có thể nghe hiểu Vu Quả nói gì, nhưng Vu Quả luôn bá đạo cường thế lại nói xin lỗi với hắn? Vụ gì vậy?

Vu Quả cũng hoảng sợ: “A, cậu lại có thể nghe hiểu ta nói gì?”

“Gọi ba.” Nghiêm Mặc đánh nhẹ mông thằng nhóc.

“Có phải em trai đã xảy ra chuyện không?”

“Một chút. Ham muốn tà ác của quả Vu Vận muốn đoạt thân thể nó, ba mới cướp lấy cội nguồn năng lượng sinh mệnh trong thân thể Đô Đô, đè ham muốn tà ác kia xuống.” Nghiêm Mặc đánh thức Đô Đô, để nó nói chuyện trực tiếp với Vu Quả, cho thằng anh trai nhỏ này bớt lo lắng.

Nghiêm Mặc nói rất nhẹ nhàng, nhưng Vu Quả biết quá trình tất nhiên nguy hiểm vạn phần, nếu không phải quá nguy hiểm, thì lúc trước sao nó lại tách ham muốn tà ác kia ra?

Vu Quả rất hối hận, sau một thời gian dài ở cùng Đô Đô, nó đã xem Đô Đô như em ruột, mà nó lại mạnh hơn Đô Đô, ham muốn tà ác của quả Vu Vận hẳn phải để cho nó giải quyết, chứ không phải để lại cho đứa em trai yếu ớt của nó.

Vu Quả tỏ vẻ mình muốn nói chuyện với em trai.

Nghiêm Mặc buồn cười, dứt khoát ngồi xuống, đặt thằng nhóc ngồi trên đùi.

Vu Quả cố gắng nghiêng người qua, áp sát vào bụng Nghiêm Mặc: “Em trai.”

“Vu Vu!” Đô Đô vui sướng kêu lên.

Vu Quả rối rắm nửa ngày, quyết định nói thật, nó là người đàn ông có trách nhiệm! “Thật xin lỗi, đều do ta, ham muốn tà ác kia là của ta, ta không nên để lại cho cậu, cậu yên tâm, ta đã nghĩ cách dẫn nó trở lại thân thể ta lần nữa, nó vốn là một thể của ta, chỉ cần ta gọi nó, mà nó ở trên người cậu cảm thấy nguy hiểm, thì nhất định sẽ chui vào thân thể ta!”

Vu Quả lại nói cho ba Mặc của nó cách làm để hắn phối hợp, nó rất nghiêm túc mà suy nghĩ bảy ngày mới nghĩ ra phương pháp giải quyết này, tuy sau khi nó dẫn thứ ham muốn tà ác kia về chưa chắc gì có thể tiêu diệt được đối phương. Thứ này không dễ tiêu diệt, có ai tiêu diệt được ham muốn và bản năng của mình chứ? Nên nó chỉ có thể khắc chế rồi lại khắc chế, để thứ đó không có cơ hội xổng ra.

Vu Quả nói xong, còn tưởng Đô Đô và ba Mặc sẽ tức giận.

Nhưng Đô Đô lại cười ha ha: “Vu Vu không sợ, em nhất định có thể đánh bại nó! Ba, chúng ta có thể đánh bại nó, đúng không ba?”

Nghiêm Mặc vuốt ve bụng, cười: “Phải. Chỉ là ham muốn bản năng mà thôi, bây giờ con chưa thể khống chế nó là bởi vì linh hồn của con còn quá nhỏ yếu, nhưng về sau ba sẽ tẩm bổ linh hồn con, sẽ nói cho con biết làm thế nào để khống chế những ham muốn và suy nghĩ không tốt của mình, một ngày nào đó con sẽ hoàn toàn đánh bại nó, khống chế nó, và nó không thể ảnh hưởng đến con nữa.”

Đây là điều quan trọng khi dưỡng thai, nhất là bây giờ Đô Đô đã có ý thức hoàn chỉnh, chỉ cần nói cho nó nghe, nó sẽ biết cái gì tốt cái gì xấu, cái gì có thể làm cái gì không thể làm.

“Vẫn là giao cho ta đi, ta mạnh hơn Đô Đô, linh hồn cũng cô đọng hơn nó, ta có thể chịu được sự cám dỗ của thứ đó.” Vu Quả thiệt tình thiệt lòng mà ăn năn.

“Có phải con cảm thấy thứ đó là do mình đẩy cho Đô Đô?” Nghiêm Mặc bóp bóp cái mông nhỏ của Vu Quả, nghĩ thầm rằng mình mới vừa dỗ dành đứa lớn, hiện giờ lại phải dỗ dành hai đứa nhỏ, cảm thán làm trụ cột gia đình thật không dễ chút nào.

Một tên khác cũng tự nhận mình là trụ cột gia đình nhìn qua, Nghiêm Mặc vẫy tay với hắn.

Nguyên Chiến liền chạy tới, ngồi xuống, ôm lấy Nghiêm Mặc: “Làm sao vậy?”

Hắn không hiểu Vu Quả nói gì, nhưng làm cha, hắn có thể cảm giác được sự bất an và áy náy của Vu Quả.

Sao bữa nay Vu Quả cũng biết áy náy thế?

Nghiêm Mặc thấp giọng kể lại chuyện của Vu Quả.

Nguyên Chiến nhướn mày, vươn ngón tay ra búng búng ‘chim chích bông’ của con trai lớn.

Vu Quả: “…Nha!”

Nghiêm Mặc cười ha ha.

Nguyên Chiến dạy con trai lớn: “Chim nhỏ xíu, xem mình làm ra chuyện tốt gì! Thiếu chút nữa hại chết cả nhà.”

Vu Quả kẹp chân, kiên quyết không thừa nhận chim mình nhỏ, nhưng vẫn dũng cảm nhận sai: “Ta làm ta chịu trách nhiệm! Ta sẽ lôi ham muốn tà ác kia về! Ba Mặc, ba nói với hắn đi! Còn nữa, nếu hắn dám búng chim ta, chờ ta lớn lên liền cướp vợ hắn!”

Nghiêm Mặc không cho rằng mình là vợ Nguyên Chiến, vì thế hắn thuật lại nguyên lời.

Nguyên Chiến lôi Mặc Sát ra, so đo với con trai lớn mềm mụp: “Thiến rồi là sẽ nghe lời thôi.”

Vu Quả quơ móng vuốt: “Nha a ——!”

Nghiêm Mặc cười bảo vệ con trai lớn, không cho Nguyên Chiến tiếp tục uy hiếp, để Vu Quả ngồi ngay ngắn lại, cầm lấy hai cái chân nhỏ của nó xoa xoa, cười mắng: “Nhóc ngốc, dũng cảm nhận sai là chuyện tốt, nhưng nhận lấy việc mình không làm thật sự là ngốc đấy biết không hả? Nếu ba chưa tiếp xúc với linh hồn mấy đứa, con nói như vậy, chắc ba sẽ thật sự cho là thế. Nhưng thứ ham muốn tà ác đó không đơn giản như con nghĩ đâu.”

Vu Quả kêu nha nha, tỏ vẻ mình không hiểu.

Nghiêm Mặc kiên nhẫn giải thích cho con trai lớn, đồng thời cũng là nói cho một lớn một nhỏ khác nghe: “Con và Đô Đô đều là quả Vu Vận, đều lấy quả oa oa làm nền tảng, do máu tinh của ba và Nguyên Chiến tạo ra. Đô Đô có, con cũng có, ham muốn bản năng không phải thứ con muốn tách là có thể tách ra. Lúc trước con cảm thấy con dời nó lên người Đô Đô kỳ thật là do con bắt đầu thành công áp chế được bản năng của mình. Sau đó, con được sinh ra mà không bị ảnh hưởng quá lớn là vì hai nguyên nhân, thứ nhất, năng lượng con có được vượt qua giới hạn con có thể hấp thu, thứ hai, con đã áp chế bản năng của mình rất khá. Khi con áp chế được nó, còn có nguồn năng lượng sung túc hơn cả con mong muốn, vậy bản tính tham lam của quả Vu Vận đương nhiên cũng không cách nào ngoi đầu dậy. Thậm chí còn vì năng lượng quá nhiều mà chia ra làm ba phần.”

Vu Quả há to cái miệng nhỏ mềm mềm, nước miếng chảy ra mà không tự biết. Thì ra là thế!

“A! Ba, nói như vậy… ta không làm hại em trai?”

“Không có.”

“Không, lúc trước kỳ thật ta đã…”

“Khi đó Vu Vu vẫn chưa thích em mà, Vu Vu đừng khóc.”

Ta không có khóc! Vu Quả lo lắng đã rất nhiều ngày, ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon. Dù nó có thần kỳ, thì nó cũng chỉ là một nhóc con mới ra đời chưa được bao lâu.

Hiện giờ Vu Quả rốt cuộc cũng có thể buông bỏ tâm sự trong lòng, còn được em trai dỗ, tinh thần thả lỏng hơn, liền ngáp dài một cái.

Nhóc con dụi mắt, buồn ngủ. Em trai thật tốt! Về sau nó nhất định phải đối xử thật tốt với em trai.

“Em trai, anh hai sẽ giúp em. Chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại những thứ tà ác!”

“Được!” Đô Đô được anh hai cổ vũ cũng không còn sợ hãi nữa. Anh hai có thể đánh bại những thứ tà ác đó, vậy nó cũng nhất định có thể!

Có điều nó không nói với ba và cha, kỳ thật chỉ cần ham muốn tà ác kia không làm hại bọn họ, thì giữ nó lại chơi cũng vui. Ba luôn nói nó quá mềm yếu, dễ bị ăn hiếp, nó cũng muốn lén mạnh hơn một chút, xấu xa một chút.

Ừm ừm, đây là bí mật, không thể nói cho ba biết, có lẽ nó có thể thương lượng một chút với ham muốn tà ác trong đầu nó, mọi người có thể làm bạn mà không phải sao. Mới đầu anh Vu Vu ghét nó như vậy, nhưng sau đó chẳng phải cũng đã trở thành anh trai tốt của nó sao?

Ba Nghiêm Mặc không biết cái gì hết sau khi thu phục hai bảo bối nhỏ thì tâm tình thả lỏng hơn nhiều, nhìn cái gì cũng thấy thật là tốt đẹp, thật là đầy sức sống.

Nguyên Chiến thấy hắn như vậy, lòng cũng vui vẻ, nhịn không được hôn một cái rồi một cái lên má hắn.

Nghiêm Mặc ôm Vu Quả vào lòng, bọc nó lại, để nó ngủ thoải mái hơn, đồng thời không quên nghiêng mặt liếm môi Nguyên Chiến.

Mấy đứa nhỏ nhìn mà ngại muốn chết.

“Sư phụ, sư phụ tới chỗ hồ thần huyết xem thử đi. Con cảm thấy trong hồ vẫn còn năng lượng, nhưng bọn Ô Thần không tin.” Diệp Tinh nhảy qua kéo tay Nghiêm Mặc.

Mấy ngày nay bọn nó cũng rất nhàm chán, ở khu đất bằng chẳng có gì làm, ngoại trừ rèn luyện thì bắt đầu nghiên cứu cảnh vật xung quanh.

Nghiêm Mặc khó khăn lắm mới đẩy ra được cái tên to xác đã thò tay vào trong ngực hắn, giao Vu Quả cho Nguyên Chiến bế, đứng dậy đi đến cạnh Diệp Tinh.

Không biết Hỏa Thành xảy ra chuyện gì mà kiến lửa chúa đi nửa ngày vẫn chưa trở về, bọn họ chờ rồi chờ.

“Sư phụ, ngài nhìn chỗ này nè.” Diệp Tinh chỉ vào bên cạnh khu đất bằng.

Hồ thần huyết nằm ở giữa và bên cạnh khu đất bằng hình như có một ít hoa văn, hoa văn này nằm bên dưới hồ nước, lúc trước nhìn không thấy, nhưng hôm nay nước hồ trong suốt, mực nước còn thấp hơn một ít, nên hoa văn ở rìa hồ lộ ra.

Nghiêm Mặc vốn chỉ ôm tâm tình tùy tiện xem, thân mật với đám đồ đệ đồng thời giảng chút kiến thức về năng lượng cho bọn nó, nhưng vừa nhìn, hắn liền nhìn tới xuất thần.

“Chờ đã!” Bóng dáng Nghiêm Mặc liền xuất hiện ở bên bờ một hồ nước khác. Nơi đó cũng là cửa ra vào hang động, giữa hồ nước và cửa động có một khu đất có thể dừng chân.

Nghiêm Mặc ngồi xổm ở đó cẩn thận xem xét.

Nguyên Chiến bế Vu Quả đã ngủ, trực tiếp đạp nước nhảy qua.

Dobino ỷ mình biết bay, cũng bay qua.

Để lại mấy đứa nhỏ ở khu đất bằng không biết đầu cua tai nheo gì hết, muốn đi qua nhưng lại không có bản lĩnh, chỉ đành phải nôn nóng mà nhìn phía đối diện.

“Em phát hiện gì à?” Nguyên Chiến khom người hỏi.

Nghiêm Mặc lướt tay lên hoa văn trên vách hồ, như đang trả lời hắn, lại như đang lẩm bẩm: “Năng lượng trong hồ thần huyết không bị hút cạn, không, sai rồi, năng lượng đang khôi phục, đây là… phù văn mà tôi tìm kiếm, là ai khắc chúng vào nơi này? Chẳng lẽ từ thời cổ xưa đã có người phát hiện ra quy tắc sử dụng năng lượng?”

“Không, này không giống như cố ý khắc lên, đây là… trận pháp thiên nhiên! Không sai! Dựa theo vị trí, lúc trước cổ thần để lại hồ thần huyết này chắc chắn đã nghĩ tới việc làm thế nào để bổ sung năng lượng, có lẽ người đó không thể nói ra nguyên lý hoạt động, nhưng người nọ có thể làm được, vì thế khi người nọ để lại hồ thần huyết, vậy đương nhiên cũng sẽ để lại trận pháp này.”

“Trận pháp gì?” Nguyên Chiến cái hiểu cái không.

“Là trận pháp khôi phục, anh nhìn những hoa văn này đi, chúng nó lặp lại những ý nghĩa cũ rích, tụ hợp, bao bọc, hấp thu, chứa đựng, những phù văn đó hoàn toàn tương đồng với những phù văn mà tôi phát hiện!”

Dobino bắt đầu thu thập hình mẫu của phù văn.

Nghiêm Mặc nhảy vào trong hồ quan sát, rồi lại lê cái thân ướt nhẹp bò ra: “Giống nhau, tất cả đều giống nhau!”

Lúc này, suy nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển với tốc độ vượt qua bất cứ thời điểm nào trước kia.

Cây non tỉnh lại, duỗi cái eo lười biếng của mình, nhảy ra.

Khi nhánh cây của cây non khoa tay múa chân trong biển hồn, một phù văn rồi lại một phù văn sáng lên.

Hai mắt Nghiêm Mặc cũng càng lúc càng sáng, hắn có thể nhìn thấy những phù văn đó sáng lóa trên các sự vật, đất đá, nước, vách tường, kim loại, cơ thể người…

Tất cả đều biến thành ký hiệu hoa văn vừa đơn giản vừa phức tạp, vừa hoàn mỹ vừa quỷ dị.

“Năng lượng…” Nghiêm Mặc dừng mắt trên người Nguyên Chiến.

Thân thể của Nguyên Chiến và Vu Quả đã biến mất trong mắt Nghiêm Mặc, biến thành ký hiệu hoa văn mang theo đủ loại ánh sáng.

Đầu tiên là cực điểm phức tạp, rồi chậm rãi đơn giản hóa.

Đúng lúc này, cây non đột nhiên bắt lấy hai suy nghĩ chạy ngang qua đầu hắn, kéo lại, để chúng va mạnh vào nhau, trong nháy mắt khi hai suy nghĩ va chạm, biển hồn của Nghiêm Mặc cũng phát ra những chùm hoa lửa rực rỡ loá mắt.

Nghiêm Mặc như bị kích động mà nhảy dựng lên, nói năng lộn xộn: “Thể năng lượng sống, kiến lửa, vũ khí sinh vật… tôi muốn kiến lửa! Lập tức lấy cho tôi mấy con kiến lửa! Mau!”

“Này, sao ta vừa về đã nghe các cậu đánh chủ ý lên tộc kiến lửa vậy! Ta đang muốn hỏi các cậu một chút, cái tượng thần có khắc thần dụ kia có phải là của các cậu làm ra không?” Kiến lửa chúa đã trở lại. Người Hỏa Thành không biết có khách Cửu Nguyên đến, nhưng ông biết nha, tính nhẩm thời gian mà tượng thần và người Cửu Nguyên xuất hiện, không khỏi quá trùng hợp rồi.

Nguyên Chiến mặt không cảm xúc nói với kiến lửa chúa đột nhiên xuất hiện: “Ông mang tộc kiến của ông qua đây, hay là để tôi đi bắt?”

Kiến lửa chúa: “Đây là uy hiếp à?”

“Không!” Nghiêm Mặc móc ra một quả trứng xám từ trong không gian, trong mắt như có cái gì đó đang lưu chuyển, vẻ mặt vô cùng quỷ dị: “Là con non mới sinh. Tôi phải biết được cấu tạo của kiến lửa, nếu ông không cho tôi nghiên cứu con dân của ông, vậy để cho tôi xem thân thể của ông đi, tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm hại ông đâu.”

Kiến lửa chúa cũng phát giác ra tình trạng Nghiêm Mặc thật quỷ dị, nhất là ánh mắt của đối phương khi nhìn ông ta, ảnh ngược bên trong tuyệt đối không phải bóng dáng ông ta.

Hơn nữa năng lượng quanh thân đối phương còn xuất hiện trạng thái xoắn ốc kỳ lạ, Nghiêm Mặc bây giờ… ông ta không nhìn ra sâu cạn.

Nghiêm Tiểu Nhạc đánh bạo mà đi băng qua từ đáy hồ, nhìn nhìn Nghiêm Mặc, bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ba Nghiêm Mặc đã tới thời điểm rất quan trọng rồi, trong mơ hồ, Nghiêm Tiểu Nhạc cảm thấy khi đối phương hiểu được thứ mình muốn hiểu, có lẽ nó sẽ được trao cho sinh mệnh mới một lần nữa, là sinh mệnh thật sự.

Nghiêm Mặc cũng thấy Nghiêm Tiểu Nhạc, lại nhìn về phía kiến lửa chúa, những suy nghĩ lớn mật cứ xuất hiện hắn trong đầu rồi phủ định, lại xuất hiện rồi lại phủ định.

Hắn đặt tay lên vai Nghiêm Tiểu Nhạc, bắt đầu làm cái gì đó, nhìn như những động tác không có trật tự và quy tắc, người khác không nhìn ra hắn đang làm gì, chỉ có chính hắn mới biết, hắn đang phác hoạ lại những phù văn cơ bản nhất đại diện cho năng lượng trong trời đất.

Xương trên người Nghiêm Tiểu Nhạc bỗng nhiên bắt đầu xuất hiện kinh lạc, mạch máu và bắp thịt.

“Chi!” Dobino phát ra tiếng kêu quái dị, nó sợ chết khiếp. Ngay vừa rồi, khi logic vượt qua năng lực tính toán của nó, để tránh hạt nhân bị hỏng, nó đành phải cưỡng chế mình dừng việc phân tích về phương diện này.

Tròng mắt của Nguyên Chiến và kiến lửa chúa rớt xuống đất rồi lại nhặt lên.

Đám người Ô Thần trên đất bằng cách khá xa, nên không nhìn thấy cảnh tượng này.

Máu thịt xuất hiện trên người Nghiêm Tiểu Nhạc một chốc rồi lại biến mất.

Lúc này Nguyên Chiến và kiến lửa chúa đã nhìn ra, Nghiêm Mặc như tiến vào một loại tình trạng huyền diệu khó giải thích, trong mắt hắn hình như có bọn họ, rồi lại không có bọn họ, ngay cả động tác của hắn với Nghiêm Tiểu Nhạc cũng là vô thức.

“Cậu ta được thần linh gợi ý sao? Lúc ta không có ở đây các cậu đã làm gì? Làm sao người chết có thể sống lại? Làm sao xương trắng có thể mọc thịt? Chúng thần tại thượng! Cậu nhóc nhân loại này được thần yêu thương tới mức làm ta đố kỵ rồi đó.” Kiến lửa chúa vừa kính nể vừa chua xót. Sao tộc kiến lửa bọn ông lại không xuất hiện vu giả nào lợi hại như vậy?

“Này, thủ lĩnh Cửu Nguyên, hình như ta chưa hỏi các cậu, tư tế của các cậu tên gì?”

Khóe môi Nguyên Chiến hơi cong lên: “Em ấy tên Mặc, là vu giả lợi hại nhất thế gian.”

Kiến lửa chúa vậy mà lại không phản bác lời hắn, có lẽ ông ta cũng cảm thấy cậu thanh niên vu giả trẻ tuổi này dù bây giờ chưa phải người lợi hại nhất thì sau này vu danh của cậu ta cũng sẽ được tất cả các sinh vật trên mọi đại lục và đại dương biết đến và ca tụng.

“Haizzz, cậu đừng đi đâu, ta gọi hai con kiến lửa qua.” Kiến lửa chúa dù biết vu giả tên Mặc này rất khó lường, nhưng cũng không muốn cống hiến thân thể mình cho đối phương nghiên cứu… Ông ta cảm thấy nếu ông ta đáp ứng, thì tất cả bí mật trên người mình sẽ bị đối phương nhìn không sót cái nào!

Nguyên Chiến cũng không thèm để ý đến việc mình bị xem nhẹ, ngoại trừ người hắn yêu, hắn hoàn toàn không cần chứng minh với người khác rằng mình cường đại thế nào. Dù bây giờ hắn vẫn chưa bằng rất nhiều sinh vật, nhưng sau này hắn nhất định sẽ là người mạnh nhất! Bởi vì hắn muốn vĩnh viễn chiếm lấy vị trí chiến sĩ bảo hộ của Mặc vu, hắn không cho phép bất cứ ai tới cướp người này của hắn, ngay cả thần cũng không được