Địa Đồ Di Cốt

Chương 9 : Khu mộ cổ

Ngày đăng: 16:31 19/04/20


Ngày 25 tháng 7, 8 giờ 55 phút



Rome, Italy



Về mùa hè ngày bao giờ cũng dài.



Hoàng hôn vừa buông xuống đường Appian khi Gray chui ra khỏi khu hầm mộ. Anh lấy tay để che mắt. Bước ra từ ánh sáng heo hắt ở khu mộ, chỉ những tia nắng xiên khoai lúc mặt trời lặn cũng làm người ta phải nheo mắt khó chịu.



Quản trang Giuseppe giữ cánh cửa hầm mộ cho cả nhóm chui ra rồi khóa lại cẩn thận.



"Thế nào ngài Verona, mọi việc ổn chứ?" Ông già gác cổng cảm thấy băn khoăn khi thấy nét mặt căng thẳng cả nhóm.



Vigor gật đầu.



"Tôi cần gọi một cú điện thoại."



Gray đưa cho Vigor cái điện thoại vệ tinh của anh. Vatican cần được cảnh báo và ban hành lệnh báo động. Gray biết ngài linh mục là người thích hợp nhất để liên lạc với ai đó có thẩm quyền ở đây.



Cách đó một bước, Rachel đã móc điện thoại ra, bấm số điện đồn cảnh sát của cô.



Phát đạn bất ngờ làm tất cả dừng lại. Viên đạn bắn trúng vào chỗ gạch lát nền sân đang hắt lại những tia sáng hoàng hôn.



Gray phản ứng tức thì, vừa ngạc nhiên vừa không.



"Đi thôi!” Anh hét lên rồi chỉ về phía căn nhà của người quản trang nằm ở phía sân, Giuseppe vẫn để cửa ngôi nhà mở toang.



Họ lao vào nơi ẩn nấp. Gray dìu ông già quản trang, còn bên kia là Rachel.



Chưa kịp đặt chân vào ngôi nhà, cửa ra vào nổ tung bùng lên một ngọn lửa, đẩy họ lui lại. Gray nằm đè lên ông già cùng với Rachel. Cánh cửa bị bung khỏi bản lề, văng trên nền sân lát đá. Thủy tinh vỡ tung tóe trên sân.



Gray quỳ xuống che chắn cho ông già và Rachel. Kat cũng che cho bác Vigor như vậy. Gray đã kịp rút khẩu súng chĩa ra nhưng chưa kịp xác định mục tiêu. Chưa thấy bóng kẻ nào chạy đến cả.



Chung quang đó toàn là những bụi nho và rặng thông nằm nép trong bóng tối. Im lặng.



“Monk”. Gray nói.



Anh ta đã kịp rút khẩu súng ngắn trong tay, rồi quan sát qua ống kính hồng ngoại gắn ở đầu mũi súng.



“Tôi không phát hiện được gì cả.” Monk nói.



Một cú điện thoại reo. Tất cả các con mắt đều đổ về phía bác Vigor. Ông đang ngồi xổm với chiếc điện thoại vệ tinh của Gray trong tay. Chuông lại reo lần nữa.



Gray ra hiệu cho ông trả lời.



Vigor áp máy điện thoại sát vào tai.



“Pronto,“ ông ta nói, lắng nghe một lúc rồi chìa chiếc điện thoại về phía Gray. “Điện thoại của anh.”



Gray biết họ đã bị cố tình ghìm chân lại. Không có thêm phát súng nào bắn về phía họ nữa. Tại sao? Anh cầm điện thoại.



Chưa kịp nói gì đã có một tiếng chào. ”Chào Chỉ huy Pierce. Seichan đây”.



“Tôi thấy là anh đã nhận được nhắn tin của tôi từ Trung tâm Sigma.”



Seichan đã lần theo dấu vết của họ, theo dõi và dựng lên trận phục kích. Và anh biết lý do. "Bài thơ câu đố."



"Theo cách anh và bạn anh cuống cuồng chuồn khỏi khu mộ, tôi có thể đoán rằng các anh đã giải được bí mật đó."



Gray giữ im lặng.



"Raoul không còn muốn chia sẻ sự hiểu biết của y nữa.” Seichan bình tĩnh nói, “Có vẻ như Long Đình muốn gạt Hiệp hội ra ngoài, chỉ đóng vai trò thụ động. Như vậy là không được. Nếu như anh tử tế chia sẻ với tôi những điều các anh biết được, tôi sẽ để tất cả mọi người sống sót.”



Gray lấy tay bịt máy điện thoại. “Monk, thế nào rồi?”



“Vẫn không thấy gì cả, thưa Chỉ huy.” Anh ta thì thào trả lời.



Seichan đã chiếm một vị trí bắn tỉa từ đó có thể quan sát rất rõ cả cái sân. Những bụi nho, cây và sườn đồi có thể che giấu cô ta dễ dàng. Cô ả chắc đã lén vào đây khi mọi người ở trong khu mộ rồi gài chất nổ vào căn nhà, buộc họ phải ở ngoài khoảng trống.



Giờ thì họ đang trong lòng bàn tay của cô ả.



“Thấy cung cách vội vàng của mọi người,” Seichan nói “Thời gian chắc phải là một yếu tố. Còn tôi có thể chờ ở đây, cả buổi tối, hạ từng người một cho đến khi anh chịu nói ra.” Để nhấn mạnh điều đó, một viên đạn đã bắn tung một viên sỏi ngay trước ngón chân của anh, bắn tung những mảnh vụn vào anh. “Thôi, hãy làm một cậu bé ngoan đi.”



Bị cài bẫy, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài chuyện thương lượng. “Cô muốn biết điều gì?” Anh hỏi.



“Long Đình đang di chuyển đến một mục tiêu tối nay. Và tôi tin rằng các anh đã phát hiện điều gì đó rồi. Hãy cho tôi biết đi rồi mọi người có thể đi được.”



“Làm sao tôi biết được là cô sẽ giữ lời?”



“Ồ, đừng thế. Anh cũng chả còn lựa chọn nào khác. Tôi cho rằng mọi việc đã quá rõ, Gray. Liệu tôi gọi anh là Gray có được không?” Cô ả tiếp tục, chả quên tí gì. “Chừng nào tôi thấy anh còn có tác dụng, tôi vẫn cứ giữ anh bên cạnh, nhưng chắc là tôi không cần phải giữ tất cả mọi người bên cạnh. Nếu thấy cần tôi sẽ phải lấy một đồng đội của anh ra làm ví dụ.”



Gray không còn sự lựa chọn nào cả. “Được thôi, đồng ý. Chúng tôi đã giải thoát được câu đố.”



“Thế Long Đình sẽ tấn công ở đâu?”



“Ở một nhà thờ.” Anh đánh lừa. “Gần Coliseum, có…”



Một tiếng gió vút qua tai bên trái anh rồi cũng gần như đồng thời có tiếng rú từ ông già quản trang. Gray quay lại đã thấy ông ôm chặt lấy vai. Máu đã toé ra từ các ngón tay khi ông cụ ngã xuống giữa các tảng đá. Lập tức Rachel bước tới đỡ ông cụ.



“Monk, hãy giúp họ.” Gray nói, thầm văng tục.



Dù Monk có mang theo túi cấp cứu và được huấn luyện kỹ về sơ cứu, nhưng anh đang lưỡng lự. Khẩu súng vẫn đang tìm kiếm mục tiêu, song thấy vậy anh đành thôi.



Gray vẫy anh ta lần nữa, Seichan sẽ không mắc sai phạm để lộ mình ra đâu. Monk hạ thấp khẩu súng xuống rồi bước ra đỡ ông già quản trang.



"Anh được phép cho một người đi.” Seichan nói bên tai anh. "Một người khác nữa nằm xuống và sẽ tốn thêm ít máu nữa."



Ngón tay của anh nắm chặt chiếc điện thoại.



"Tôi cũng có nguồn tin tình báo riêng của tôi," Người đàn bà tiếp tục. “Vì vậy tôi sẽ biết câu trả lời của anh có nghĩa gì hay không?"



Gray đã nghĩ ra cách để cô ta lộ mặt nhưng tiếng rên rỉ của người quản gia già làm anh khó có thể làm chuyện đó. Và anh còn thời gian, cũng như không còn sự lựa chọn nào khác. Anh buộc phải nói sự thật. Cho đến lúc này cô ả vẫn giữ anh trong cuộc chơi và anh buộc phải đáp lại. Dù muốn hay không thì anh và Hiệp hội vẫn đang chung một chiếc giường. Chuyện này sẽ được giải quyết vào lúc khác. Từ nay đến lúc chuyện đó xảy ra, họ phải sống đã.



"Nếu như cô nói đúng về thời gian biểu, “ Gray nói. “Long Đình sẽ tấn công Vatican tối nay.”



“Ở đâu.”



“Phía dưới hầm nhà thờ. Tại ngôi mộ của Thánh Peter.”



Gray kể lại vắn tắt việc giải mã câu đố như bằng chứng của sự thật.



“Một việc làm thông minh.” Cô ta nói. “Tôi biết có lý do tôi phải giữ các người ở đây. Nhưng bây giờ xin mọi người vui lòng vứt tất cả máy điện thoại di động của mình vào trong ngôi nhà đang bốc cháy kia. Và cũng xin đừng giở trò gì. Chỉ huy Gray. Đừng nghĩ rằng tôi không biết chính xác các số điện thoại mà anh và nhóm anh đang sử dụng.”



Gray miễn cưỡng nghe theo. Kat thu thập tất cả các máy di động rồi vung tay ném từng cái một vào cửa sổ ngôi nhà đang bốc cháy bùng bùng.
Có thể mọi chuyện cũng chưa phải đã hết hy vọng.



Giọng của Monk đến qua máy bộ đàm. Dù cho nói rất trầm nhưng giọng anh nghe vẫn nhợt nhạt. “Không đi qua đây được đâu. Chúng nổ một lỗ ngay phía trên lối ra. Bọn khốn kiếp đã làm sập cánh cửa ra vào. Tôi cũng đang muốn nổ tung đầu lên đây.”



Gray nghe tiếng súng máy bắn ở sau khu mộ.



"Không thể ra hay vào bằng con đường này." Monk kết thúc.



"Kat"



"Nghe rõ, Chỉ huy."



"Mọi người xuống dưới đất." Anh ra lệnh. "Chờ tín hiệu của tôi."



Gray ngồi xổm xuống rồi chạy về phía đường mộ.



Họ phải tự lực thôi.



***



9 giờ 44 phút.



Vigor bước vào Nhà thờ St.Peter qua cửa phòng chứa đồ thờ, có hai lính gác Thụy Sĩ đứng canh. Ông đã phải xuất trình căn cước đến ba lần để được vào. Cuối cùng thì những lời nhắn cũng được chạy truyền qua các màn hình và phòng kiểm tra. Có thể, ông chưa đủ tự tin khi đặt cú điện thoại cách đây hai mươi phút gợi ý không biết liệu Long Đình có thể tấn công ngôi mộ không.



Nhưng giờ thì mọi việc đi đúng hướng.



Vigor đi ngang qua bức tượng Giáo hoàng Pius VII rồi bước vào giáo đường gần trung tâm nhà thờ. Nhà thờ trông giống một cây thánh giá khổng lồ, rộng tới hai mươi lăm nghìn mét vuông, đủ để cho hai đội bóng đá có thể giao đấu ngay trong lòng giáo đường.



Vigor vội vã nhưng cố không chạy. Sự sợ hãi có thể chết người. Chỉ có giới hạn một số cửa thoát. Ông vẫy hai người lính gác Thụy Sĩ dặn phải tập hợp thêm đồng đội ở hai bên. Vigor phải gặp Giáo hoàng trước tiên, sau đó gặp nhóm lính mục chủ trì buổi lễ để từ từ giải tán đám đông người hành lễ.



Bước chân vào giáo đường, ông có thể nhìn rõ bàn thờ chính dành cho Giáo hoàng.



Ngồi ở phía bên kia bàn thờ, Hồng y Spera đang ở bên cạnh Giáo hoàng. Hai người đang ngồi ở dưới bức tượng đồng mạ vàng che khuất trung tâm bàn thờ. Nó cao tới tám tầng, được đỡ bằng bốn cây cột bằng đồng khổng lồ có trang trí những cành ô liu và vòng nguyệt quế. Góc này cũng được che bằng một vầng mây màu vàng, trên đó có một cây thánh giá.



Vigor kính cẩn bước lên phía trước. Ông không còn thời gian để thay bộ quần áo thích hợp mà vẫn ăn mặc rất xềnh xoàng. Một vài kẻ nhà giàu trong số người đi lễ liếc nhìn ông, chau mày khi thấy cái cổ áo linh mục của ông. Cái nhìn của họ thật khiếm nhã. Một gã mục sư nghèo, chắc họ nghĩ, cảm thấy lúng túng khi bước vào một nơi tráng lệ như nơi đây.



Tiếp tục bước lên, Vigor rẽ sang bên trái. Ông tính vòng phía sau bàn thờ để có thể nói chuyện riêng với Hồng y Spera.



Đi ngang qua bức tượng của Thánh Longinus, một bàn tay vươn ra sau cánh cửa bị che tối. Ông liếc nhìn khủy tay của mình bị giữ chặt. Đó là một người đàn ông trạc tuổi ông, tóc bạch kim, một người ông biết và kính trọng. Alberto, người đứng đầu viện Cơ mật.



"Vigor? " Ông ta nói.



"Tôi nghe…"



Câu nói của ông ta bị chìm đi trong giọng đồng ca.



Vigor nghiêng người gần hơn, bước vào cái ban công gần lối đi. Từ đây dẫn vào Hang Thiêng.



"Tôi xin lỗi. Alberto. Cái gì…?"



Bàn tay túm chặt hơn. Một khẩu súng lục gí chặt vào mạng sườn. Súng có giảm thanh.



"Không được nói thêm một lời nào nữa, Vigor. "



Alberto cảnh cáo.



***



9 giờ 52 phút



Nấp sau ngôi mộ, Gray nằm úp bụng xuống đất, khuất khỏi tầm nhìn lối vào. Khẩu súng lục của anh đặt bên cạnh laptop. Anh đã chỉnh màn hình sang chế độ “tối” tỏa sáng tia cực tím. Hai hình ảnh chia đôi màn hình. Một cái ghi lại từ camera đối diện mộ St. Peter, cái kia ghi lại cảnh từ khu vực giữa hầm.



Nhóm tấn công chia làm hai tốp. Một tốp đi tuần ở khu mộ trong bóng tối, nhóm kia thắp pháo sáng để tiến hành công việc bên cạnh ngôi mộ. Chúng làm việc rất nhanh và chính xác, mỗi tên đều biết công việc của mình. Chúng đã mở cửa ngăn lối vào mộ St. Peter. Hai tên quỳ xuống ngôi mộ nổi tiếng, gắn hai cái đĩa lớn vào mỗi bên.



Anh nhận ra ngay tên thứ ba vì thân thể kềnh càng của hắn.



Raoul.



Hắn cầm một cái gậy bằng thép. Hắn mở cái đó rồi kéo ra một xy-lanh nhựa trong suốt đầy chất bột màu xám quen thuộc. Chất hỗn hợp. Có thể chúng đã ghiền nát chỗ xương thành dạng bột. Raoul luồn cái xy-lanh qua chỗ hở ở phía dưới ngôi mộ St.Peter.



Nối pin.



Sau khi mọi việc đã vào vị trí. Gray không thể chờ thêm nữa. Thiết bị đã được cài đặt. Đây là cơ hội duy nhất họ có thể tóm được tụi Long Đình bất ngờ, có thể đuổi chúng đi, bắt chúng phải để lại thiết bị.



"Sẵn sàng hành động" Gray thì thầm. Tay anh dịch đến thiết bị phát kiểm tra lựu đạn sô rúc và bom flash. "Hãy khử càng nhiều tên càng tốt khi chúng còn đang choáng váng. Nhưng đừng làm chuyện gì không cần thiết. Di chuyển ra khỏi tầm nhìn."



Trả lời đồng thanh rõ. Monk tiến sát đến cửa. Kat và Rachel đã tìm thấy một cái mộ nữa để nấp vào trong. Nhóm tấn công vẫn không hề biết đến sự có mặt của họ.



Gray chờ đến lúc ba tên kia bước ra khỏi khu mộ, rải dây dẫn đến thiết bị. Raoul đóng cửa lại, tránh nguy hiểm. Đứng trên giàn cao bằng kim loại, y lấy tay bịt tai, rõ ràng ra lệnh tiến hành.



“Đếm ngược từ 5,” Gray thì thầm. “Bịt lỗ tai lại, đóng kính nhìn. Bắt đầu.”



Gray đếm ngược trong đầu, 5,4,3… Không thấy gì, anh giữ một tay vào súng lục, tay kia trên máy tính, 2,1,0.



Anh ấn nút trên máy tính.



Mặc dù đã ấn nút tai, nhưng tiếng nổ ầm ầm vẫn làm anh như ù đi. Anh chờ sau khi đếm ba lần để ba quả bom flash nổ. Anh mở kính rồi giật tai nghe ra. Những phát súng vang khắp nơi trong khu mộ. Gray lăn đến lối vào của khu mộ.



Phía trên giàn giáo bằng kim loại vắng tanh.



Không ai ở đó cả.



Raoul và hai tên kia biến mất.



Chúng ở đâu vậy?



Tiếng súng nghe mạnh hơn. Một trận chiến xảy ra trong khu mộ tối tăm. Gray nhớ Raoul đã được thông tin gì đó ngay trước khi anh ấn nút nổ bom. Liệu đó có phải là lời cảnh báo. Từ ai đây?



Gray tìm kiếm trong khu vực. Cả không gian chuyển sang màu xanh. Anh bước lên bậc dẫn đến giàn giáo. Cần phải mạo hiểm để lấy chỗ thiết bị và chất hỗn hợp.



Khi lên tới nơi, anh vẫn cúi người xuống, đi rón rén bằng ngón chân, một tay trên giàn chĩa khẩu súng lục ra khắp nơi.



Ánh sáng bất thình lình chiếu qua cửa sổ ở trên. Nó cho thấy Raoul đang đứng ở phía xa, cách khu mộ tới vài bước. Khi xảy ra cuộc tấn công chắc y phải lách qua cái cửa. Y bắt gặp cặp mắt của Gray, tay vẫn đang giơ lên. Y đang cầm thiết bị điều khiển để phát nổ chất hỗn hợp.



Quá muộn rồi.



Bất lực, Gray ngắm rồi bóp cò.



Nhưng lớp thủy tinh chống đạn đã đẩy viên đạn bắn ngược trở lại.



Raoul cười rồi vặn tay cầm trên điều khiển.