Địa Hạ Phách Mại Sở

Chương 12 :

Ngày đăng: 06:13 19/04/20


“Chỉ còn hai người chúng ta…” Cầm Khâm điềm nị nói, “Ta nghĩ ngươi sẽ không thích có người quấy rối…”



Lăng Việt nhắm mắt lại, không nhìn tới hắn.



Cầm Khâm giật vạt áo hắn, da thịt tốt như tơ lụa nhất thời không giữ lại chút nào lộ ra. Cầm Khâm nhãn tuyến hắn nheo lại như mèo mắt to tròn tròn, trên tay hung hăng đánh Lăng Việt mọt roi.



“Ngô!” Chuẩn bị sẵn sàng Lăng Việt vẫn như cũ tràn ra một tiếng than nhẹ.



Cầm Khâm cũng là am tường đạo này, một đạo ngân tích màu đỏ vừa lúc theo roi xẹt qua trước hồng nhũ bên phải. Cầm Khâm dùng móng tay được trang điểm tỉ mỉ lướt qua tiên thương, sau đó theo vết thương mơn trớn xuống bụng, tiến đến nội khố của Lăng Việt.



“Mặc hai ngày a, ta đã quên chuẩn bị nội y cho ngươi, rất khó chịu a?” Cầm Khâm phát hiện Lăng Việt vẫn mặc nội khố trước khi bị bắt, rất cao hứng nói.



“Giúp ngươi cởi.” Nói, hai ngón tay tiến đến, nội khố màu xanh nhạt đã bị kéo xuống.



“Rất sạch sẽ!” Cầm Khâm lấy tay nắm lấy hạ thể ủ rủ của Lăng Việt, như quan sát tiể ngoạn ý nhi đem lộng đứng lên, chậm rãi xoa nắn.



Sau một lúc lâu, Cầm Khâm trợn mi, “Lăng lão bản chẳng lẽ là tính lãnh cảm?”



Lăng Việt từ chối cho ý kiến, mắt vẫn như cũ đóng chặt.



Cầm Khâm buông hạ thể Lăng Việt, xuất ra một thanh tiểu đao đã qua sửa đổi, “Ngươi không nhìn ta cũng không sao, ta cũng không có ý định cho ngươi nhìn, ta, nói cho ngươi nghe thì tốt rồi…”



Dao nhỏ ở hạ thể Lăng Việt cạo một chút, lấy ra một túm lông, Cầm Khâm khinh a thở một hơi, thổi rơi chúng nó, “Không đau a? Đây chính là ta đặc chế, không thể gây thương tổn được, ta a, sợ hàng hóa không ngoan lúc giãy dụa chặt đứt của quý ni.” Cầm Khâm cắn lỗ tai Lăng Việt, “Sao vậy? Ta có đúng hay không rất săn sóc?”



Lăng Việt bởi vì khuất nhục mặt đỏ lên, lại không chịu mở miệng.



Cầm Khâm giơ tay chém xuống, thủ pháp sắc bén. Một vài cái, hạ thể Lăng Việt liền nhất kiền nhị tịnh (ý là cạo sạch a), lộ ra nhục bổng hồng nhạt.



“Màu sắc rất đẹp…” Cầm Khâm thu dao nhỏ về, “Không thường làm a? Ta ghét người lớn tuổi… Nơi này thông thường ánh sáng màu đều rất kém cỏi… Hài tử mười mấy tuổi là nộn nhất, ngươi cái này cũng không sai…” Cầm Khâm nhịn không được lại bóp mấy cái.



Lăng Việt cảm giác sự chịu đựng của mình sắp tới cực hạn, rất không cam, nhưng ngay cả là ai hại hắn cũng không biết.



Cầm Khâm còn đang khoa tay múa chân trên người hắn, vuốt eo, khe mông, đùi… Hắn biết cái này so với điều giáo chân chính còn khó nhai hơn, bởi vì không biết một giây kế tiếp thì như thế nào. Lăng Việt rõ ràng nhìn không thấy, lại có thể cảm thấy được ánh mắt của người kia.



Cầm Khâm xuất ra một bao vải màu đen, để trên bàn tay, trong túi từng cây kim màu bạc, nhỏ như bộ lông châm, trên kim thấm đầy xuân dược, “Ta biết ngươi lãnh cảm, cho ngươi dùng một chút thứ tốt… Coi như là Lan gia, cũng không có ta chỗ này thật là tốt…” Cầm Khâmđắc ý nói.



Lăng Việt biết không sẽ là thứ tốt gì, thân thể nhất thời bị bó lên.



Cầm Khâm rút ra một cây nhỏ nhất, nhắm ngay giữa đầu nhũ Lăng Việt đâm vào, tuy rằng châm chọc rất nhỏ, nếu là thay đổi địa phương khác, căn bản sẽ không có phản ứng gì, nhưng đầu nhũ không thể so với những bộ vị khác, mềm mại mẫn cảm, mặt trên hiện đầy dây thần kinh…



Lăng Việt quả nhiên mở mắt, liếc mặt một cái liền nhìn thấy Cầm Khâm ác ý mà tà tứ cười.



“Hảo hảo cảm thụ!” Nói, Cầm Khâm lại đang ở trên đầu nhũ bên kia của Lăng Việt lại đâm một châm.



Lăng Việt cắn chặt răng, không lên tiếng nữa.



Cầm Khâm đang muốn lại xuống tay tàn nhẫn, cửa bị đẩy ra, Cầm Khâm bất mãn quay đầu lại, “Làm cái gì?”



Người đến là một nam nhân mặc âu phục đeo kính mắt, đường cong dưới hàm rất thanh tú, nhưng niên kỷ không nhỏ, khoảng chừng ba mươi tuổi, hắn một tay cầm bộ đàm, tay kia che ra đa, “Cầm lão bản, có… Khách nhân…”



Cầm Khâm thả túi châm xuống, nhận lấy để ở bên tai: “Này… Đúng vậy, chỉ cần ngài nguyện ý… Vâng…” Thái độ của Cầm Khâm trở nên nịnh nọt, liên tục xưng vâng.



Lăng Việt tập trung tinh thần nghe, nhưng thanh âm quá nhỏ, cuối nhất vô sở hoạch.



Kết thúc nói chuyện, Cầm Khâm dáng tươi cười tiêu thất vô tung, “Coi như ngươi gặp may mắn…” Sau đó nam nhân đeo kính nói, “A Tề, gọi người đến!”



Gian phòng lại chỉ còn Cầm Khâm và Lăng Việt, Cầm Khâm lạnh nhạt nói, “Đừng cao hứng quá sớm, một hồi có ngươi chịu…” Nói đến phần sau, rồi lại bật cười.



Lăng Việt bị bỏ vào một gian phong thủy tinh lớn.



Đây không phải là gương đơn thuần để soi, mà là từ bên trong nhìn không thấy bên ngoài, mà bên ngoài lại có thể như nhìn rõ vậy xem xét cái gương đặc thù trong phòng.



Lăng Việt bị một nam nhân xốc vác ngã té trên mặt đất.




Cầm Khâm gác chéo chân ngồi ở một bên, một tay chống hàm dưới, một tay ở tay vịn sô pha gõ, “Vui vẻ sao? Ngươi không cần bị điều giáo.”



Lăng Việt bình tĩnh nhìn Cầm Khâm, nhưng trong lòng thật nhanh suy nghõ.



“Tối nay là hội đấu giá!” Cầm Khâm nói.



Lăng Việt con ngươi xanh đen hơi co lại một chút, cái này khó đều không phải một chuyển cơ, nếu có người mua hắn, cơ hội thoát đi nhất định so với ở đây cao hơn, viện bán đấu giá, hay ngục giam vô hình.



Ánh đèn sáng ngời đánh trên người Lăng Việt, Cầm Khâm đứng ở bên cạnh hắn ôn nhu nói, “Đây là hàng hóa đặc thù hôm nay, tin tưởng rất nhiều người đang ngồi đều biết Lan gia lão bản, thật đúng là một băng nhân, hiện tại, cấp đại gia một cơ hội đem hắn hòa tan…” Cầm Khâm vạch tấm vải trắng trên người Lăng Việt.



Vết thương luy luy Lăng Việt lại cũng không có chỗ có thể trốn.



Cầm Khâm xử lý vết thương rất thông minh, bôi lên tinh du gia tu sức, đem Lăng Việt biến thành một bộ dáng câu nhân chọc người tàn phá, người xem tâm dương khó nhịn, người thích ngược đãi càng rục rịch.



Sau khi Cầm Khâm đem tóc Lăng Việt chải lại, biến hắn thành hình dạng cấm dục bình thường, rồi lại thiêu hạ vài sợi ở trên trán, thấy rõ mặt Lăng Việt, người thành thạo đã ở cửa cầm biển dãy số chuẩn bị đấu giá.



Cầm Khâm mỉm cười, đối Lăng Việt nói, “Lăng lão bản rất nhanh thì sẽ biết, mình cũng là một lạn hóa.” (thứ không tốt đẹp gì, một thứ hàng hóa thối rữa)



Lăng Việt vung lên lau một cái mỉm cười, “Phi…”



Một hớp nước miếng không thể tránh phun ở trên mặt Cầm Khâm, Cầm Khâm sắc mặt tái xanh, lấy khăn tay ra lau mặt, sau đó nắm lấy miệng Lăng Việt, đưa khăn hung tợn nhét vào trong miệng Lăng Việt.



“Tốt, tất cả mọi người nhìn thấy, chẳng hay các vị có hứng thú hay không lĩnh về nhà hảo hảo điều giáo.” Cầm Khâm hô.



“Hai trăm vạn!” Một nam nhân buồn bã dẫn đầu cử bài.



Lăng Việt chán ghét rũ xuống mắt.



Cầm Khâm cười nhẹ đóng cửa tai nghe đối Lăng Việt nói: “Nhìn người đầy mỡ, nếu như đặt ở trên ngươi, không biết sẽ là loại tình hình gì?”



“Ba trăm vạn!” Lại một người cử bài.



Cầm Khâm kích động, “Tuy rằng tư sắc không tính là đứng đầu, tuổi hơi lớn, nhưng chỉ phải suy nghĩ một chút là Lan gia Lăng lão bản, mọi thú vị sẽ mọc lan tràn…” Cầm Khâm nâng cằm Lăng Việt lên, để mọi người nhìn gò má tuấn dật của hắn, ngón tay vẽ lên eo Lăng Việt, “… Vẫn là vô cùng đáng giá…”



“Ba trăm vạn.”



“Ba trăm năm mươi vạn…”



Theo giá kéo lên, Cầm Khâm gian xảo cười, trong lòng đúng muộn ý không thể hảo hảo thu thập Lăng Việt đánh tan không ít.



“Mười triệu!”



Trong lúc nhất thời, toàn trường lặng ngắt như tờ, giá kỳ thực không lạ gì, nhưng phối Lăng Việt quả thực cao, luận dung mạo và vóc người, chợ đêm so với hắn ưu dị nhiều lắm, cũng không phải bảo thạch, lỗi thời, có thể vĩnh cửu trưng bày, đây đã là giới ngừng phát triển.



Cầm Khâm cười ngưng ở trên mặt, sao vậy sẽ là hắn?



Lăng Việt xa nhìn về nơi xa, hắn cũng không nhận ra người kia.



Trên hậu trường ———



“Ngài đây là…” Cầm Khâm thanh âm của mơ hồ có chút không cam lòng. Nếu đưa hắn tống đến nơi đây, lại chỉ rõ bán đấu giá, vì sao lại phái bí thư ra giá cao nhất, trực tiếp phóng ở nhà không phải tốt hơn. Chẳng lẽ là thực tủy biết vị?



Nam tử chuyển động điếu thuốc trong tay, “Ngươi không cần biết, đêm nay ta sẽ phái người mang hắn đi.”



Cầm Khâm chậm rãi nói, “Tốt, bất quá nếu là người của ngài, ngài mang đi, tiền cũng không cần!” Cầm Khâm nịnh nọt nói.



Nam tử châm điếu thuốc lá, hút một hơi rồi lại dập tắt, “Không cần, coi như là công khổ cực.” Dứt lời, đứng dậy đã đi.



Cầm Khâm cũng không dám giữ lại, chỉ ở phía sau nói, “Ngài đi thong thả.”



“Ghê tởm!” Một lát sau, Cầm Khâm nặng nề giậm chân.