Địa Ngục Chi Ngược
Chương 1 :
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Đông Phương thân hình nhẹ nhàng mà tiến vào tòa thành cổ xưa hùng vĩ. Một tòa thành có giá trị xa xỉ đứng sừng sững trên vách núi của bờ biển. Từ bên ngoài hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy đến bên trong tòa thành đó.
Bên trong có được tất cả các phương tiện tiên tiến trên thế giới. Nhưng là, Đông Phương cũng không quá lo lắng về việc này, hắn là đạo tặc giỏi nhất trên thế giới. Mặc dù hắn tuổi còn rất nhỏ, bất quá kỷ xảo mới chính là vấn đề chính.
Buổi tối hôm nay, hắn nhất định phải trộm được viên kim cương quý giá có tên là “Quang Ngọc Chi Lệ”. Khối kim cương này có giá trị liên thành rất lớn, nó từng thuộc về gia gia của hắn, đương nhiên, cũng không phải từ phòng đấu giá mà đoạt được, mà tất cả là nhờ tài ăn trộm nổi tiếng của mình mà có. Sau lại, gia gia đem khối kim cương xinh đẹp này tặng cho nãi nãi của hắn, nó là tín vật duy nhất của gia gia hắn để lại. Tại một lần đuổi bắt như cơm bữa, gia gia dĩ nhiên không cẩn thận đem “Quang Ngọc Chi Lệ” làm mất.
Buổi tối hôm nay, hắn nhất định phải cố gắng trộm lại được “Quang Ngọc Chi Lệ”.
Dễ dàng tránh né được các thủ vệ canh gác chặt chẽ, Đông Phương nhanh chóng tìm đến nơi cất dấu “Quang Ngọc Chi Lệ”. Ánh mắt lộ ra ý cười. Từ lúc biết được chủ nhân của tòa thành không có ở đây nhưng lại đem “Quang Ngọc Chi Lệ” đến cất dấu tại mật thất này, hắn quyết định sẽ ra tay. Đương nhiên, Đông Phương có thể tưởng tượng đến, chủ nhân của tòa thành này sẽ có bộ dáng kinh ngạc như thế nào khi nhìn đến cái hộp trống trơn.
Có lẽ đây là nhiệm vụ quá đơn giản đối với hắn. Tuy nhiên, cho dù nó có đơn giản như vậy nhưng hắn cũng không có thể khinh thường, đây là nguyên nhân mà Đông Phương không bao giờ thất thủ. Hắn ẩn vào mảnh đen trên vách tường, cẩn thận mà quan sát chung quanh. Dường như còn có điểm không thích hợp.
Đông Phương cẩn thận đi lại gần viên kim cương “Quang Ngọc Chi Lệ”. Quả thật đây là nó, không có sai. Có chỗ nào không đúng sao? Linh tính có dự cảm bất hảo, mà linh tính của Đông Phương lúc nào cũng chính xác, cũng nhờ đó mà hắn nhiều lần trốn thoát đại nạn. Viên kim cương tản ra cảm giác yêu dị giống như hai tròng mắt đang lạnh lùng nhìn hắn, làm cho Đông Phương bắt đầu cảnh giác, lập tức lùi lại.
Rất không thích hợp! Đông Phương thở dài liếc mắt nhìn “Quang Ngọc Chi Lệ”, chắc là nên trở lại vào lần sau, so với kim cương giống như của quý trong mắt gia gia hắn thì tính mạng của chính mình là quan trọng hơn a.
Quyết định thật nhanh, xoay người hướng về cánh của mật thất. Đột nhiên, một trận âm thanh bén nhọn tập kích màng tai, làm Đông Phương choáng váng. Hắn cắn răng, miễn cưỡng đề khí, mở ra cánh cửa mật thất.
Trước cửa có rất nhiều thân ảnh của thủ vệ đứng chặn, toàn là những nam nhân có bộ dáng cao to, lực lưỡng. Đông Phương lập tức lần nữa lui về mật thất, tựa người trên tường, tay nắm chặt kim đao đặc chế. Con dao này cùng với công phu của hắn có thể dễ dàng cắt đứt yết hầu và đầu khớp xương của mọi người ở nơi đây.
Mặc dù, việc đào tẩu khá khó khăn nhưng cũng không làm cho hắn hoảng sợ. Chỉ một việc duy nhất làm cho Đông Phương lo lắng chính là bọn hắn sớm đã có chuẩn bị. Rơi vào bẫy rồi sao? Xem ra, mạng tình báo của hắn có vấn đề, thật sự là vấn đề rất lớn.
Đêm nay chắc chắn phải liều mạng! Nắm chặt thanh đao trong tay, Đông Phương cắn răng chống cự bằng thân thể đầy thương tích, phỏng chừng việc đào tẩu có thể có xác suất thành công. Người cầm một cây đao, sau thắt lưng còn mang hai khẩu súng lục, hơn nữa trên chân còn có gắn một khẩu súng, trên người đầy đủ thiết bị, hẳn là…
Vừa rồi lại thêm một trận sóng âm mạnh mẽ xé gió giống như có hàng ngàn cây kim đâm vào thần kinh. Đây là cái quái quỷ gì vậy! Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, làm cho Đông Phương tê liệt mà đứng dậy.
“Loảng xoảng” một tiếng giòn vang. Con dao rơi xuống mặt đất làm bằng đá. Thân thể khắc chế không được mà co rút, Đông Phương ôm đầu, thống khổ mà co quắp.
Đúng như dự liệu của mọi người trong lâu đài, ai nấy đều nhìn Đông Phương đau khổ giãy dụa.
Ngay cả phản kháng cơ bản cũng không có, gục tại dưới chân địch nhân. Thật sự là quá uất ức!
Một đôi giày da xa hoa được lau sáng như tuyết chậm rãi đến, tiếng bước chân dễ dàng lộ ra vẻ bình tĩnh biểu hiện người tràn ngập tự tin, mà…
Đông Phương thì thào nói: “Nghe giống như là một người *** đãng.” Lại hỏi: “Như vậy có cái gì đáng giá?”
Khoa Lạc Đặc bật cười, xoa cổ sau của Đông Phương, làm cho lông mao của hắn dựng đứng.
“Có cái gì đáng giá? Hưởng thụ khoái cảm *** vốn là mục đích đeo đuổi của nhiều người. Nếu như có người có thể làm cho tinh lực của nam nhân duy trì liên tục vĩnh viễn, ngươi nghĩ có đáng giá không? Ai không muốn có một người như vậy làm sủng vật. Người trong gia tộc này là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất!”
Đông Phương có điểm cười không nổi, suy yếu hỏi: “Ngươi không phải ý định nói cho ta biết, ta là người trong gia tộc này.”
“Gia tộc của ngươi…” Khoa Lạc Đặc sỗ sàng hôn lên vành tai của Đông Phương, cúi đầu nói: “Gọi là Sóc Phúc Lai Ti, Sóc Phúc Lai Ti gia tộc.”
“Ngươi dựa vào cái gì kết luận?” Đông Phương khó có thể tin mà lắc đầu.
“Bằng thân thủ không giống người thường của ngươi, bằng tiếng sóng âm kích thích mà người thường không thể nghe được, bằng khuôn mặt xinh đẹp này của ngươi, còn có…” Khoa Lạc Đặc tay bắt đầu luồng vào áo Đông Phương dò xét, trầm giọng cười nói: “Bằng ta bây giờ đùa bỡn khát vọng và tâm tình hưng phấn của ngươi.”
Đông Phương ngây ngốc một chút, bắt đầu mãnh liệt giãy dụa: “Buông ta ra! Ngươi là đồ biến thái!”
Rất nhanh, khuôn mặt bị hưởng một cái bạt tay. Đông Phương chật vật mà nghiêng đầu, khuôn mặt in hằn dấu năm ngón tay.
“Tiểu Đông Phương vừa ngây ngô vừa đáng yêu. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Khoa Lạc Đặc ánh mắt *** ngược thoáng mang theo ý cười ác ý, hung hăng căm tức cầm cằm Đông Phương: “Vốn là mười bảy đi. Mặc dù không phải tuổi thích hợp, nhưng là bây giờ bắt đầu điều giáo, hẳn là cũng có chút chuyện tình đầy ý tứ.”
“Ta căn bản không có khả năng là…” Tuổi còn nhỏ, công phu cao tới đâu cũng không thể sử dụng được, làm cho Đông Phương kinh hoảng.
“Có phải hay không cũng không tới phiên ngươi nói.” Khoa Lạc Đặc nhẹ khiêu khích cằm Đông Phương, đem bộ dáng sợ hãi của Đông Phương thu vào trong mắt: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi tốt nhất nên thành thật. Ta có thể cam đoan với ngươi, thủ đoạn của ta, ngươi tuyệt đối không muốn nếm thử.”
Ngôn từ nhẹ nhàng nhưng bao hàm uy hiếp. Trực giác của Đông Phương cho hắn biết y thật sự rất đáng sợ.
“Hôm nay, trước tha ngươi một mạng. Ta cũng là một chủ nhân tốt đấy chứ?”
Tiếng cười của Khoa Lạc Đặc vang dội khắp không trung, Đông Phương bị bịt kín hai tròng mắt, được kéo tới một gian phòng an tĩnh khác.
Cánh cửa địa ngục của Đông Phương từ từ mở ra…