Địa Ngục Chi Ngược
Chương 5 :
Ngày đăng: 11:01 18/04/20
Đông Phương khẽ nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, khó khăn trở mình.
Trên người những vết thương do không ngừng bị cọ sát mà chạm tới những dây thần kinh mảnh khảnh, đau đớn tựa điện giật, làm cho Đông Phương nhắm mắt lại bắt đầu rên rỉ.
“Đau……”
“Đứa nhỏ đáng thương”. Một thanh âm ôn nhu thở dài.
Chiếc khăn lông ấm áp nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi tích trên trán, Đông Phương cảm thấy dễ chịu một chút, khẽ mở đôi môi khô khốc.
Rất nhanh sau đó, một khối ướt át nhẹ điểm vào đôi môi khát cầu chút nước của hắn.
“Khá hơn chút nào không?” Có người ở bên tai nhẹ hỏi.
Hảo ôn nhu, giống như được trở lại ôm ấp của mẫu thân vậy.
Mặc dù trong trí nhớ chưa từng được người ôm ấp, nhưng trong tâm Đông Phương, đây chính là cảm giác của mẫu thân a.
“Mẫu thân……” Đang trong mộng mơ mơ hồ hồ cảm giác mẫu thân dường như càng ngày càng gần.
Khẽ động hàng mi, Đông Phương chậm rãi mở ra đôi mắt sáng ngời e rằng khiến người khác chểnh mảng.
Cho dù từ trong mộng tỉnh dậy, mang theo vài phần mê mang cùng bối rối, nhưng đôi mắt vẫn như cũ phát ra ánh sang mỹ lệ, lúc nào cũng phát ra quang mang.
Mã Thụy Đặc phu nhân vui vẻ mỉm cười, khẽ lược mái tóc ngắn của Đông Phương ra sau tai.
“Ngươi rốt cục đã tỉnh dậy”
Mỉm cười thật thân thiết.
Gia gia, nãi nãi ở trong mộng của hắn cũng từng đối với hắn mỉm cười như vậy.
Đông Phương đáp lại nhãn thần vui sướng của Mã Thụy Đặc phu nhân, tự nhiên mà kéo lên khóe miệng, đáp lại nàng một nụ cười tươi chân thật.
Lúm đồng tiền vẫn chưa kịp xuất hiện trên má thì một trận đau đớn kịch liệt từ sống lưng truyền thẳng lên đại não, làm hắn ôi ôi kêu thảm cuộn mình lại.
“Vết thương còn đau sao?” Mã Thụy Đặc phu nhân tay chân luống cuống hạ thấp người đau lòng mà trấn an Đông Phương: “Đã thượng dược rồi, bất quá vết bỏng không thể khỏi ngay được. Hảo hài tử, nhịn một chút đi.”
“Ta không sao.” Đông Phương đối với chân tình của Mã Thụy Đặc phu nhân cảm động nói không nên lời, chịu đựng đau đớn miễn cưỡng tươi cười, nói: “Rất nhanh sẽ không sao.” Để cho Mã Thụy Đặc phu nhân yên tâm, hắn đặc biệt bỏ thêm một câu: “Khả năng phục hồi của ta luôn rất tốt.”
“Đều là lỗi của Khoa Lạc Đặc.” Mã Thụy Đặc phu nhân chán nản trách cứ Khoa Lạc Đặc.
Khoa Lạc Đặc?
Phải rồi, ta không phải bị Khoa Lạc Đặc bắt được rồi sao?
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương sợ hãi trừng lớn hai mắt, nao núng khẽ co người lại mà ngó nghiêng tứ phía.
“Ha ha ha………” Khoa Lạc Đặc nhìn theo bóng dáng của Đông Phương, sau đó cười ha hả.
Mã Thụy Đặc phu nhân trách cứ mà liếc y một cái: “Nhìn xem ngươi đem Đông Phương dọa thành bộ dáng gì nữa.”
Khoa Lạc Đặc nhìn theo hướng Đông Phương rời đi, thỏa mãn gật đầu: “ Không sai, đây là hiệu quả ta muốn.”
Trong không khí còn phiêu đãng mùi đặc biệt của Đông Phương. Khoa Lạc Đặc dùng lực hít vài cái, quay đầu lại tiếp tục thưởng thức những bức danh họa treo trên tường.
Vật nhỏ này, đúng là trộm đến nghiện rồi. Ngay cả bức tranh Đằng Tân Lai Tư tặng cho tình nhân cũng dám trộm.
Chẳng lẽ hắn không biết bản thân đã gây chú ý tới Đằng Tân rồi sao? Bất quá, đừng lo.
Khoa Lạc Đặc bóp đóa hồng trắng mới hái rạng sáng nay trong lọ hoa, đem từng cánh từng cánh vẫn còn đọng hơi sương xé xuống, mỉm cười phấn khích ném tới trước bức tranh.
Đông Phương, ngươi là của ta……
xxx
Trừ lần Khoa Lạc Đặc mạc danh kì diệu tới chơi, cuộc sống vẫn thoải mái như cũ.
Đối với một Đông Phương trời sinh tự do phóng khoáng mà nói, trộm cắp căn bản là mục tiêu của cuộc sống, là sự hưởng thụ cao nhất.
Bởi vậy, mặc dù Mã Thụy Đặc phu nhân khuyên nhủ như thế nào, hắn vẫn không ngừng được mà bắt tay hành động.
Bất quá, trải qua giáo huấn của Khoa Lạc Đặc, hắn quả thật cẩn thận hơn rất nhiều, kỹ xảo cũng ngày càng thuần thục hơn.
xxx
“Phu nhân, ta xem qua rồi, quả thật là một chiếc nhẫn không tệ nha.” Đông Phương chỉ vào ảnh chụp chiếm một diện tích khá lớn trên mặt báo, nói: “Chính là cái này, rất đẹp đi. Cái này rất cân xứng với kiện lễ phục màu xanh biển của phu nhân, nhất định rất đẹp.”
Mã Thụy Đặc phu nhân rốt cuộc cũng thừa nhận chính mình đối với việc khuyên bảo Đông Phương buông tha việc ăn cắp là bất lực. Thống khổ nhu nhu huyệt thái dương, bất lực mà cười cười: “Đông Phương, kiện y phục của ta đã có bộ châu báu phù hợp.”
“Nhưng là cái này càng thích hợp hơn a!” Đông Phương còn thật sự làm bộ dáng vui tai vui mắt: “Lấy ánh mắt chuyên nghiệp của ta, chỉ có cái này là thích hợp nhất.” Hắn kiêu ngạo nói, làm cho Mã Thụy Đặc phu nhân nhắm mắt tựa vào trên ghế khẽ cười.
Qua vài ngày, cái nhẫn kia quả nhiên được đặt cùng bộ lễ phục của Mã Thụy Đặc phu nhân.
Mã Thụy Đặc phu nhân thực sự có điểm đau đầu.
Báo chí đăng tin truy nã Đông Phương không ngừng. Đông Phương cẩn thận, rất ít lộ ra diện mạo của bản thân — trừ lần đến Lai Tư gia đánh cắp vòng cổ — mà báo chí đối với diện mạo cùng bản lĩnh xuất thần nhập hóa (xuất sắc) của Đông Phương thập phần tò mò.
Bởi vì dáng người nhỏ nhắn mỹ lệ của Đông Phương, có rất nhiều báo chí cho rằng hắn là thiếu nữ chưa dậy thì.
Đông Phương sau khi nghe được tin ấy thì dương dương tự đắc cười cả buổi chiều.
Mà châu báo hắn trộm về, cơ hồ không có cái nào không có danh tiếng, Mã Thụy Đặc phu nhân căn bản không dám mang nó trong người mà ra ngoài gặp ngoại nhân. Nơi duy nhất sử dụng nó, chính là mang nó cấp Đông Phương nhìn một chút, tái để Đông Phương phát biểu vài câu bình luận cực kỳ trẻ con.
Đứa nhỏ to gan lớn mật không để ý đến hậu quả như vậy, như thế nào không làm Mã Thụy Đặc phu nhân lo lắng.