Địa Ngục Chi Ngược

Chương 9 :

Ngày đăng: 11:01 18/04/20


Hôm nay khí trời không được tốt, mặt trời ẩn mình trong đám mây xám xịt, đôi lúc lộ ra một chút ánh sáng làm người ta mong đợi, sau đó liền biến mất.



Gió biển trước sau như một mà vù vù thổi, lộng loạn mái tóc mềm mại tinh tế của Đông Phương, bất phục mà hôn lên từng sợi tóc đen mượt mà trước trán, thỉnh thoảng buông xuống che kín tầm mắt của, làm cho hắn một lần thêm một lần dùng tay vén lên.



Tại một căn phòng khác, Khoa Lạc Đặc tựa vào cửa sổ, trầm mặc mà quan sát nhất cử nhất động của Đông Phương.



“Ngươi định tiếp tục như thế cho tới khi nào?” Nhạc Hình Cung đứng ở phía sau, cùng Khoa Lạc Đặc đem tầm mắt hướng về phía Đông Phương.



Khoa Lạc Đặc cười khẽ: “Chưa bao giờ gặp được người có thể làm khó ta đến vậy, lại ngang nghạnh, yếu đuối, vừa lại mê người như thế, nghĩ muốn đem hắn nuốt vào trong bụng.” Y âm thầm thở dài. “ Người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc quả thật khó đối phó. ”



“Ta xem hắn đã bị ngươi thuần phục rồi.”



“Thật sự?” Khoa Lạc Đặc nhìn Đông Phương đang ngồi bên khung cửa sổ phía xa xa, trầm giọng nói: “Ngươi xem, hắn là đang đang ngồi ở chỗ nào a.”



Nhạc Hình Cung cẩn thận xem xét đánh giá, hắn quay đầu nói: “Cửa sổ kia, vốn là nơi tốt nhất để quan sát cả tòa nhà.”



Khoa Lạc Đặc gật đầu cười lạnh.



Nhạc Hình Cung nói: “Hắn không dám trốn, không phải sao?”



Khoa Lạc Đặc lắc đầu: “Thế nhưng trái tim của hắn đã sớm trốn thoát rồi. Nếu như ta chỉ là vì muốn chiếm giữ thể xác của hắn, cần gì phải tốn nhiều thời giờ như vậy?”



“Thiếu gia….. ” Nhạc Hình Cung đi tới chỗ ghế salon rót một ly whisky, mang tới cho Khoa Lạc Đặc, hắn nghiêm túc hỏi: “Thiếu gia rốt cuộc muốn thứ gì từ hắn đây a? Người của Sóc Phúc Lai Ti gia tôc quả thật trân quý, bất quá đấy là lấy ái tình làm cơ sở để mà nói, chẵng nhẽ đem hắn trở thành người yêu, hay là làm cho hắn yêu ngươi?”



Vấn đề này là cho Khoa Lạc Đặc ngẩn ra, y tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm Đông Phương, có được hắn, thế nhưng rốt cuộc là muốn thân thể của hắn hay là thứ gì khác? Từ lúc y nhìn thấy Đông Phương, ý đã hạ quyết tâm bất chấp thủ đoạn để có được hắn, đây là căn cứ vào cái dạng tâm tính gì? Khoa Lạc Đặc gương mặt khôn ngoan trước sau như một nay lại lộ ra một tia hoang mang, y nghiêng đầu chăm chú ngắm nhìn gương mặt mỹ lệ của Đông Phương, xoay người lại mỉm cười: “Đối với Đông Phương mà nói, việc đem hắn điều giáo thành sủng vật ôn thuần so với làm cho hắn yêu tta dễ dàng hơn nhiều.”



Ngươi là con mèo nhỏ của ta, Đông Phương…..



........



Bằng cách này, để ngươi luôn nằm trong vòng tay của ta, dựa dẫm suốt cả cuộc đời này.



Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, đôi tai mẫn cảm của Đông Phương nhẹ run lên, biểu hiện bất động thanh sắc* (bình tĩnh), đôi mắt to khẽ chuyển động, lắng nghe động tĩnh phía sau.



“Ngươi dạo gần đây rất an tĩnh.” Thanh âm quen thuộc mang theo nhiệt khí từ sau tai truyền đến. Một đôi tay hữu lực đặt lên bả vai Đông Phương.



Khoa Lạc Đặc…...



Không chút nào phản kháng, thân thể mềm mại mang theo hơi ấm thơm mát ngửa về phía sau, dựa vào lòng ngực rắn chắc. Đông Phương mở to đôi mắt sáng ngời, dùng ánh mắt ôn thuần vô tội nhìn Khoa Lạc Đặc. Mặc dù bây giờ sẽ không bởi vì dựa vào bờ vai kẻ đáng sợ này mà run rẩy, nhưng là trái tim vẫn như cũ bị buộc chặt, cảm giác áp bách rất rõ rệt.



Nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt vô cùng mê người làm nổi bật thân thể mảnh khảnh của Đông Phương, gương mặt xinh đẹp đắc ý làm cho Khoa Lạc Đặc thấy căng thẳng.



Thả lỏng những ngón tay hữu lực mà mỹ lệ giống như tấm lụa thượng tiền, Khoa Lạc Đặc bắt đầu hô hấp dồn dập hẳn lên.



Đông Phương có điểm kinh hoảng.



Mấy ngày nay, mặc dù Khoa Lạc Đặc luôn có bên cạnh, nhưng còn không có gặp phải loại tình cảnh nguy hiếm đến vậy. Ôm cùng hôn, chính vốn là làm cho Đông Phương không được tự nhiên, bây giờ trực giác lại nói cho hắn, Khoa Lạc Đặc đối với thân thể của hắn có ý thức muốn chiếm giữ ——- Sẽ đối hắn tạo thành ý thức chiếm lĩnh nguy hiểm.




Tổ chức Phế Khư này làm việc rất chu đáo, có chế độ tuyển chọn hội viên vô cùng nghiêm ngặt, muốn trở thành hội viên của nó, đầu tiên phải có cường thế cùng năng lực.



Mà mục đích của tổ chức này chính là……. ….



Đằng Tân nhìn án quyển trong tay mà bật cười, trong mắt hiện lên nữ tử kiểu cách dung mạo xinhh đẹp tuyệt không tương xứng gọi là sắc sảo.



Bảo vật, thông thường không phải luôn được dấu tại Phế Khư sao? Nhân tiện như người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc, ẩn náu tại xó xỉnh mà người khác không thể biết được, câu động tâm hồn yếu đuối của phàm nhân.



Không sai, múc đích lớn nhất của tổ chức chính là đuổi bắt truyền nhân của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc theo đồn đại có thể làm cho kẻ khác mê đắm điên đảo. Suy cho cùng, loại sự tình này chỉ cần có quyền thế cùng thời gian nhàn rỗi là được, hơn nữa còn phải hiểu được cực phẩm hưởng thụ nhân tài.



Bất quá, bởi vì mấy năm gần đây vẫn không tìm được truyền nhân của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc, lịch sử lâu đời của tổ chức bắt đầu có một chút nội dung mới, tỷ như: sưu tập những nam hài nữ hài phấn nộn khiến kẻ khác thích thú, làm cho hội viên trong tổ chức trở thành đối tượng *** lạc. Liếc mắt thôi cũng khiến rất nhiều người chìm trong bữa tiệc với *** kịch liệt, nơi diễn ra thường được lựa chọn tổ chức tại biệt thự của các hội viên.



Thế lực vô cùng cường đại, như vậy rõ ràng tồn tài bạo lực cùng hành vi trái pháp luật nhưng lại là nơi tụ hợp vô cùng an toàn.



Giờ phút này, trong đầu Đằng Tân chỉ ngập tràn hình bóng một người ————– Tiểu tặc to gan dám tại nhà tình nhân của hắn mà thoải mái trộm đi bức danh họa đắt tiền vừa mới mua.



Có ai có thể khiến cho một người từ nhỏ đã được người khác tán thưởng có dung mạo sắc sảo như Đằng Tân vừa nhìn thấy liền kinh diễm?



Đôi mắt linhh động, phản chiếu dương quang rồi lại đẩy lùi cả dương quang (ý nói đôi mắt long lanh hơn cả ánh sáng mặt trời), làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn bắt gọn hắn, đem hắn ấn trên mặt đất, tận tình chà đạp…….....



Bị đông đảo nam nhân cùng nữ nhân theo đuổi, Đằng Tân hiện tại đang hưởng thụ lạc thú được kẻ khác theo đuổi. Nhưng chỉ mới gặp gỡ vật nhỏ kia trong nháy mắt, ngược lại khiến cho Đằng Tân ngạc nhiên phát hiện ra chính mình còn chưa đủ.



Chính mình cũng không đủ hoàn mỹ.



Vật nhỏ đó mới phải!



Điều này làm cho Đằng Tân ghen ghét, tức giận, vừa kích khởi con người thật của hắn, giấu ở vẻ ngoài ôn nhu chính là sự hung tàn bạo ngược muốn chinh phục.



Hồi tưởng lại nam hài mới chỉ gặp qua một lần……......



Cùng truyền nhân của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc trong truyền thuyết rất ăn khớp. Đằng Tân tái lật lại cuốn án quyển đã xem qua, tinh tế nhận ra trực giác vô cùng mãnh liệt của mình.



Phái rất nhiều người truy tìm, thế nhưng vật nhỏ lại biến mất này dường như không xuất hiện. Ngay cả bức danh họa bị trộm ngày đó, cũng không hề xuất hiện tại bất cứ một phòng đấu giá nào trên thế giới. Căn cứ vào tình báo, căn bản là không có phát sinh bất cứ giao dịch công khai hay tư nhân liên quan bức họa đó.



Chẳng lẽ tiểu tặc này đem bức tranh trộm về rồi tự mình cất dấu?



Đằng Tân rất hoài nghi tiểu tặc này chính là tên đã gây ra rất nhiều vụ trộm lớn nhỏ – đạo tặc Đông Phương, hắn luôn che mặt, báo chí cho biết thân hình hắn nhỏ nhắn, chỉ sợ còn là một nữ hài.



Điểm đáng ngờ nhất là, những món đồ bị Đông Phương đạo tặc trộm đi, cũng mất tích giống như bức tranh đó, không có tái xuất hiện. Nói cách khác, một khi bị trộm đi, liền không bao giờ xuất hiện nữa.



Xem ra tiểu gia hỏa này vốn là một tên trộm tốt…. ……



Đằng Tân cười nhẹ, đem ánh mắt đặt ở bức tường hoa lệ trong phòng làm việc, nơi đó có treo một bản phát thảo đơn giản. Bức tranh họa một người đang tinh nghịch làm mặt quỷ, hình dáng phi thường xinh đẹp, đó là bức vẽ được Đằng Tân tự mình họa lại ngày ấy.



Hãy chờ xem, ta nhất định sẽ bắt được ngươi, tiểu tặc đáng yêu …. …..