Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 14 : Người yêu thế thân của nhà giàu (7)
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Trương Thần Phi bước ra khỏi WC. Quán xiên nướng này cũng được xem như khá sang trọng nhưng tình trạng của WC không được tốt cho lắm, đầy một phòng toàn mùi dầu kì quái. Gạch rẻ tiền trát không đều, có một lớp dầu mỡ nên khá trơn.
Hai lon bia cũng chưa tới mức chuốc say được tổng tài, chỉ là hơi choáng một chút, đi đến bồn rửa tay tính quay lại phòng thì đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là chui đầu vào thùng rác lớn kế bên.
“Tiên sinh, anh không sao chứ?” Nhân viên phục vụ đang tính bỏ rác thì thấy được, tay cầm khăn lau nhanh chóng bước đến đỡ hắn, trong nháy mắt, trên áo sơ mi tuyết trắng của tổng tài đại nhân có một độc thủ ấn.
Trương Thần Phi chống vào bồn rửa mặt phất phất tay, không tính toán việc người kia làm dơ áo hắn, vốc nước lạnh rửa mặt, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại. Nhìn chính mình trong gương đờ ra một chốc, lát sau y như bị bỏng, xoay người nhanh chóng quay về phòng thì nghe được tiếng cười từ bên trong cửa.
“Hai người kết hôn đã bảy năm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
“Tới tới, chúng ta cụng một ly nào.”
“Tôi không uống rượu được, không thì chúng ta chơi đại mạo hiểm thật lòng đi?” Chất giọng trong trẻo, đúng là tiểu thê tử hắn luôn cưng chiều, đại thiếu gia vạn lần không nên xuất hiện ở chỗ này. Lúc này đang cùng bạn học của hắn —— một bảo vệ, một cảnh sát, một tên côn đồ mới vừa ra tù, vui vẻ trò chuyện với nhau.
Thế giới này có chút ma huyễn rồi.
“Được được được, đến đến.”
“Phạch!” Trương Thần Phi đẩy cửa ra, nắm cổ tay Tiêu Tê kéo người dậy.
Trương Thần Phi bình tĩnh lại, xấu hổ cười: “Tôi có chút việc gấp nên đi trước đã. Tiền ăn đã tính rồi. Lần sau gặp.” Nói xong liền lôi tiểu kiều thê đi.
Để lại ba người mặt dại ra.
Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo trong phòng này, nghĩ lại chuyện bi thảm lúc trước của mình, cảm giác xót xa lúc mẹ qua đời rồi thất lạc khi mình cố gắng thi đậu đại học Q thì nghe tin Tiêu Viêm đã đi du học, lại nghĩ tới lúc lo lắng khi nghe nói Tiêu Viêm bị trong nhà buộc đi xem mắt, cuối cùng nhớ đến chuyện đi ăn xiên nướng tối này…
Xiên nướng!
Xột xoạt bò dậy, Trương Thần Phi vỗ đầu một cái, bước nhanh chạy vào phòng bếp nấu một chén mì.
“Viêm Viêm, ra ăn mì rồi ngủ tiếp. Tối nay em không ăn gì hết, coi chừng mai đau dạ dày đó.” Gõ cửa phòng ngủ chính, bên trong vẫn không có phản ứng, Trương Thần Phi thở dài.
“Em ăn mì đi rồi anh nói em biết người kia là ai.”
Mấy phút sau, Tiêu Tê mặc áo ngủ ngồi trước bàn ăn cơm, xì xụp ăn mì ông xã nấu.
Trương Thần Phi đến tầng hầm lấy album bìa hoạt hình ra, giống y như học sinh tiểu học bị điểm 0 cần nói cho phụ huynh ký tên, mặt ngượng ngùng đưa cho Tiêu Tê.
Tiêu Tê nhìn lỗ tai đỏ bừng của ông xã, bỗng nhiên yêu không nói nổi, hắn vẫn còn bệnh, mình tức giận với hắn làm gì.
“Anh chưa từng ngủ với ai khác cả, đó là do kịch bản bịa chuyện. Lúc hai chúng ta ấy ấy em rất nghiêm túc, mỗi lần trên giường anh chỉ thiếu nước tắm rửa dâng hương (*) nữa thôi… Anh rất thích bộ dáng lẳng lơ của em, hắc hắc…”
(*) Tắm rửa dâng hương: ý nói nghiêm túc, thành kính làm chuyện gì đó.
Tiêu Tê: “…”
Cứ đánh cho một trận thì tốt hơn đó.